Lạn Kha Kỳ Duyên
Chương 330: Thuyền đi qua các giới vực
Sau khi chữ Phúc được dán lên, Lương Bình Nhạc gỡ mấy cái cũng không được. Gã lùi lại mấy bước, phát hiện ra tờ thiếp được dán lên cực kỳ ngay ngắn, không khỏi tấm tắc khen kỳ lạ.
"Cha, mẹ, anh rể, mọi người tới đây nhìn một chút đi. Chữ "Phúc" này tự mình dán lên cửa rồi, gỡ kiểu gì cũng không được."
Động tác này tự nhiên khiến những người trong nhà tò mò. Trương Phú cùng vợ và mọi người trong Lương gia nhao nhao đi tới trước cửa, nhìn chữ Phúc được dán lên cực kỳ tinh tế.
Lúc trước, mọi người còn buồn bực chuyện này, nhưng giờ đây bình tĩnh nhìn lại chữ Phúc, trong mơ hồ, bỗng nhiên nhìn thấy lưu quang nhàn nhạt lóe lên rồi biến mất.
"Ồ! Cha mẹ, ông ngoại, cậu, trên chữ này có ánh sáng, chắc chắn là bảo bối rồi!"
Thanh âm của tiểu hài tử vang lên khiến đám người bên cạnh cũng thấy giật mình.
"Đúng vậy, hình như ta cũng nhìn thấy!"
"Thì ra không phải ta hoa mắt!" "Đây, đây có phải là bảo bối không nhỉ?"
Lương Xuân Lan vội hỏi chồng mình, Trương Phú.
"Tướng công, bên nhà chúng ta, tấm thiếp chữ "Phúc" này cũng tự dán lên cửa sao?"
"Ta không biết nữa. Cha trực tiếp chà bột nhão dán lên, nhưng tờ thiếp cũng rất ngay ngắn, đẹp mắt. Không phải chúng ta vội vã tới đây sao, nên cũng không nhìn kỹ..."
Lương Bình Nhạc ở bên cạnh hưng phấn nói.
"Ài, anh rể, bên nhà anh chắc chắn cũng như vậy rồi. Hai chữ này do Kế tiên sinh viết đấy, lại còn nói lời kia nữa, chữ này có thể là bảo bối thật rồi. Ta từng nghe kể một vài văn nhân đức cao vọng trọng hạ bút như thần, một thiên văn chương chính là chí bảo. Hai chữ này nhất định cũng như vậy!"
Lão Lương nghe xong lập tức nói.
"Ai ôi!!! Chữ này dán trên cửa, cả ngày phơi sương phơi nắng chẳng phải đáng tiếc sao. Nhỡ may hỏng mất thì sao, có phải chúng ta nên tìm người dán lại không nhỉ?"
"Đúng vậy! Hay là gỡ xuống đi!"
"Gỡ cái gì mà gỡ. Đây là chữ Phúc năm mới, Kế tiên sinh cũng dán cho chúng ta rồi, vậy cứ dán ở đó đi."
"Đúng rồi, đúng rồi, đừng lẫn lộn đầu đuôi nữa!"
Bất luận nói như thế nào, tâm tình của mọi người đều rất vui vẻ, chữ Phúc trên cửa càng nhìn càng thuận mắt. Cho dù có đang nói chuyện phiếm ở trong phòng, thỉnh thoảng cũng sẽ có người liếc mắt nhìn ra ngoài một chút.
...
Giờ phút này, người viết chữ "Phúc" kia đang đứng trên lưng cá voi tiến về vùng hải ngoại mênh mông, sau lưng hắn từ lâu đã không còn thấy bóng dáng đất liền nữa rồi.
Kế Duyên nhìn biển rộng bao la mờ mịt phương xa. Mặc dù thế giới trong mắt hắn vẫn là một mảng mơ hồ như cũ nhưng cảm giác biển rộng trời cao phía trước vẫn làm cho hắn lâng lâng, tựa như một bước lên chín tầng mây vậy.
"Sống ở đâu thì theo quy tắc nơi đó!"
Nghĩ vậy, trong lòng hắn cũng không còn khúc mắc nữa. Ngược lại, hắn còn thấy có chút hứng thú. Vốn dĩ muốn đi ra ngoài ngao du một chút, tuy kế hoạch là đi Đông Thổ Vân Châu trước, nếu bây giờ được ra hải ngoại, mặc dù đường đi có chút xa xôi nhưng tốt xấu gì cũng mở mang kiến thức.
"Cự Kình Tướng Quân, ngươi cứ mãi gọi mình như vậy, chẳng hay tên ngươi là gì?"
"Khà khà, Kế tiên sinh có điều không biết. Ta gọi là Cự Kình Tướng Quân, về sau nếu có dịp xưng tên báo họ thì cũng có thể gọi là Cự Kình. Không biết trên đời này có dòng họ nào như vậy không. Nếu không có, ta đây là người đầu tiên rồi!"
Tên Cự Kình này dĩ nhiên vẫn khá lạc quan, nhất là sau khi gặp được Kế Duyên và Ứng Nhược Ly, tâm tình nó cực vui vẻ, cách nói chuyện cũng vô cùng nhẹ nhàng.
Kế Duyên nghe vậy liền cười cười, không nói thêm gì.
"Đông Hải mênh mông chẳng biết bao xa, vượt qua địa giới một Châu cũng không thể một sớm một chiều được. Kế tiên sinh, Nhược Ly nương nương, nếu các ngài không chịu nổi thì có thể vào trong bụng ta. Bên trong cũng rộng rãi lắm đấy."
Trong lớp lớp sóng biển cuồn cuộn, tốc độ di chuyển của Cự Kình Tướng Quân rất nhanh, thanh âm hùng hậu vang lên trên đỉnh đầu hai người. Khổ người của nó không chỉ lớn hơn mười lần một con cá voi cỡ thường, dù trong bụng nó không chứa càn khôn nhưng cũng tuyệt đối hơn mười phần không gian, nhưng Kế Duyên và Ứng Nhược Ly không thích thú gì điều này cả.
Kế Duyên im lặng, Ứng Nhược Ly chỉ nói khẽ.
"Ngươi cứ bơi đi, chúng ta không cần ngươi lo."
Kế Duyên lắc đầu, hất tay áo lên. Một bàn gỗ màu đen bay ra, sau đó là giấy mực, các loại văn phòng tứ bảo, ngay cả bút lông sói thi thoảng hiện lên thần quang mịt mờ cũng thình lình được bày ra.
"Tình cảnh này có chút giống Vân Trung Du Mộng. Giang Thần nương nương cứ thoải mái, Kế mỗ viết chữ đây."
Kế Duyên trải rộng tờ giấy, lấy chặn giấy đè lên. Ứng Nhược Ly cũng tự nhiên đi đến một bên, duỗi ngón tay thon dài cẩn thận hướng tới chỗ nghiên mực. Sau khi tụ lại một tia nước nhỏ, nàng một tay giữ ống tay áo, một tay chậm rãi mài đỉnh mực.
"Kế thúc thúc, lần này đi ra Đông Hải không biết cách Thông Thiên Giang bao nhiêu vạn dặm, nếu người khác nghe được người gọi con là Giang Thần nương nương cũng sẽ suy đoán ra, nói không chừng còn mang lại phiền toái. Hay là người cứ gọi con là Nhược Ly đi!"
Long Nữ nói rất hợp lý. Tuy từ xưa đến nay, Kế Duyên có thói quen dùng kính ngữ khi nói chuyện, nhưng bản thân hắn cũng có thể xem là có quan hệ tâm đầu ý hợp với một nhà lão Long, thật ra cũng không sao cả.
Chẳng qua, lúc này cũng không đến mức phải gọi thử một tiếng ngay nên Kế Duyên chỉ nói một câu "Nói có lý" rồi chuẩn bị chấm bút lông sói vào nghiên mực.
Long Nữ mỉm cười, lấy đỉnh mực ra. Nàng nhìn Kế Duyên đưa bút chấm vào trong nghiên mực một cái, mực mới được mài ra thấm vào đầu bút, sau đó viết lên trang giấy.
Nét bút đầu tiên đúng là Vân Trung Du Mộng, nhưng lúc này đây không phải là cách hành văn bình thường sao chép của Vệ gia nữa, cũng không phải ý cảnh vốn có trong sách, mà là cảm thụ của chính Kế Duyên.
Chữ viết trên trang giấy khô ngay lập tức, hiển nhiên là Thiên lục thư.
Kế Duyên chưa từng học phương pháp viết Thiên lục thư, nhưng bản thân hắn có Tiên khí, phía dưới có tâm ý tương thông, dần dà cảm ngộ của hắn về Thiên lục thư cũng tựa như nước chảy thành sông, không cần cố ý học tập.
Lúc này, Kế Duyên viết rất chậm, rất rất chậm. Mặc dù không có dị tượng phát sinh nhưng Long Nữ ở bên cạnh nhìn thấy cũng cực kỳ nghiêm túc.
...
Giờ đã là ngày cuối cùng của tháng chạp. Vào đêm đợi giao thừa, Kế Duyên vẫn đang từ tốn viết chữ trên bàn. Mỗi khi hết mực, Long Nữ sẽ lập tức mài thêm.
"Ầm đùng đùng..."
"Ù... Ù... Ù..."
Trên bầu trời, sấm chớp tàn phá bừa bãi, cuồng phong càn quét khắp nơi. Trên mặt biển, từng đợt sóng vỗ cũng rất dữ dội, chỉ có điều mưa gió lúc này không ảnh hưởng đến cái bàn của Kế Duyên.
"Ầm đùng đùng..."
"Ù... Ù... Ù..."
Bão tố đầy trời, mưa như trút nước. Cuối cùng, Kế Duyên cũng đã viết xong mấy chữ cuối cùng của Vân Trung Du Ký.
Một chữ cuối vừa viết xong, Kế Duyên ngẩng đầu nhìn bầu trời, sấm sét vang dội, cuồng phong gào thét.
"Hôm nay là đêm trừ tịch, cũng có chút liên quan đến việc tu hành của ta."
Long Nữ đang nhập tâm đọc áng văn chương trên bàn. Nghe Kế Duyên nói vậy, nàng cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút.
"Kế thúc thúc, có muốn con tản hết lôi vân trên trời không?"
Long Nữ là vị thần Thủy Trạch, lại thuộc Giao Long, chỉ cần muốn là được, chút chuyện này không làm khó được nàng.
"Không cần vội, cũng hiếm khi thấy sấm chớp mưa giông dữ dội như vậy trên biển."
Hắn vung tay áo hướng lên trời, từ trong ống tay áo bắn ra một đạo kim quang. Đạo ánh sáng này vừa mới xuất hiện liền có tiếng sấm mơ hồ vang lên, sau đó bỗng nhiên bay vào tầng mây.
Xoát~~
Tia chớp màu vàng nổ ra ở phía chân trời, hóa thành bốn chữ cực lớn được bện từ lôi quang, đó là "Khu, Tà, Phược, Mị".
Lúc trước, Ứng Nhược Ly từng nghe huynh trưởng của mình nói về việc này. Thực ra là Cao Thiên Minh ở Thiên Thủy Hồ và huynh trưởng từng nói đến một việc, sau đó câu chuyện lại được truyền tới tai nàng và phụ thân.
Lúc này nhìn lên bầu trời, trong lòng nàng lập tức hiểu ra đó là cái gì.
"Sắc lệnh lôi chú của Kế thúc thúc!"
Giống như đáp lại suy nghĩ trong lòng Long Nữ, trong khoảnh khắc lôi chú nổ ra trên không trung, sấm chớp mưa bão lại càng dữ dội hơn trước.
"Rầm rầm... ầm đùng đùng..."
"Ầm đùng đùng..."
"Rầm rầm... ầm..."
Từng tia chớp xông thẳng vào lôi chú, tốc độ càng lúc càng nhanh, số lượng càng ngày càng nhiều.
Dưới tầng mây, bầu trời và mặt biển bị vô số tia chớp chiếu sáng, giống như có vô vàn máy ảnh đang bấm chụp liên tục. Đợi khoảng nửa khắc đồng hồ sau, sấm chớp trong tầm mắt mới yếu đi một chút.
Kế Duyên vẫy tay, một đạo lôi chú thoạt nhìn không biến hóa nhiều một lần nữa về lại trong tay hắn.
Đây cũng là đạo lôi chú đắc ý nhất của hắn. Kể từ khi Ngũ Khí viên mãn, hắn mới có cảm ngộ với đạo lôi chú này. Giống như lúc thu nạp thủy trạch tinh khí và sấm sét tán giật của Mặc Vinh, lôi chú hôm nay cũng có thể dẫn dắt lôi điện.
Điều kiện tiên quyết là quy mô cơn bão phải đủ lớn. Nếu chỉ là một cơn giông thông thường, nói không chừng không thu nạp được sấm sét mà còn có thể bị hao tổn lôi chú.
"Kế thúc thúc, con phá trận mưa này nhé?"
"Làm phiền rồi!"
Long Nữ khẽ cười, trực tiếp nhảy lên, hóa thành một đầu Ly Giao cực lớn trên không trung. Ngoại trừ màu đỏ trên người Ly Giao, còn có nhiều màu sắc thần quang vờn quanh, du động hướng về bầu trời, rồi chui thẳng vào tầng mây.
"G r à o o o~~"
Tiếng rồng ngâm vang lên trong đám mây, mơ hồ có thể nhìn thấy một cái đuôi rồng cực lớn quẫy trong mây, khiến tầng mây như hóa thành hình đuôi rồng.
"Ùm...ụm....ò...... Ùm...ụm....ò......"
Những đám mây trên trời giống như một chậu nước tĩnh lặng đang bị người khuấy tung lên, cảm giác lắc lư chao đảo lạ thường.
Chỉ chốc lát sau, mưa to đã ngớt. Sau đó tầng mây dần dần tiêu tán, lộ ra một bầu trời đầy sao.
Ứng Nhược Ly xoay tròn một vòng. Khi sấm chớp đã hết, nàng không lập tức đáp xuống, mà nhìn về phía xa xa. Nơi đó có một chiếc phi chu đang di chuyển, chiều dài tầm một dặm.
Ánh mắt cũng Kế Duyên cũng dừng trên phi chu ở phía xa. Vừa rồi, tầm mắt hắn bị cơn bão ngăn cản, hắn cũng không cảm nhận được có một chiếc thuyền như vậy ở phương xa. Nhìn tư thế và pháp quang mơ hồ quanh thân phi chu, hắn không khỏi lẩm bẩm.
"Chắc là một loại thuyền đi qua các giới vực."
Ở bên kia, lúc đám người trên phi chu giới vực cảm nhận được sấm sét, mưa gió trong mây chợt giảm đi, bọn họ cảm thấy có khả năng đã xảy ra chuyện bất thường. Sau đó lại nhìn thấy một con Giao Long bay lượn trên không, chỉ một lát đã xua tan lôi vân.
Con thuyền qua giới vực dĩ nhiên là một công cụ do người tu hành sáng chế ra, nhưng người ngồi trên đó chưa hẳn đều là người tu hành, hoặc là những người tu luyện thành công. Ngoại trừ một vài người tu hành đạo hạnh thấp, thậm chí còn có thể nhìn thấy rất nhiều phàm nhân.
Giờ phút này, một số người ở mạn thuyền bỗng nhìn thấy phía trước có Ly Giao, lập tức kích động kêu to.
"Rồng! Có rồng! Mau đến xem, có một con rồng rất lớn!"
"Ở đâu?" "Bên đây bên đây!"
"Mau đến mà xem... Sư huynh nhanh lên, tới nhìn này!"
"Ôi trời ơi, thì ra là một con thuộc họ Rồng lớn như vậy, đây là Giao hay là Long nhỉ?"
Ở bên mạn thuyền càng lúc càng có nhiều người, có già có trẻ, có người bình tĩnh, có người kích động. Lúc này, rất nhanh đã có Chân nhân tu sĩ trên phi chu giới vực cũng đi tới, quát lớn.
"Tất cả im lặng! Không được xông tới Long Giao trên biển!"
Một gã Chân nhân khác cũng động thân, nháy mắt tới bên cạnh tu sĩ kia.
"Sư huynh, loài Giao này không có sừng, lại có sắc đỏ khắp người, có lẽ nào là Ly Giao trong truyền thuyết?"
"Không sai được, loại Long Giao này thường hiếm khi là Ác Giao, chỉ cần không đụng chạm tới thì có lẽ không có việc gì!"
Sau khi thảo luận một câu, nhận thấy Ly Giao kia cũng đang nhìn mình, hai người không dám lãnh đạm. Bọn họ cùng nhau khom người chắp tay, giống như hành lễ chào hỏi.
Ứng Nhược Ly thản nhiên nhìn phi chu ở phương xa. Nàng đáp xuống từ trên bầu trời, lần nữa hóa thành hình người đứng trên lưng cá voi.
Cho đến lúc này, những tu sĩ có thị lực xuất chúng trên phi chu mới phát hiện ra trên mặt biển còn có một con cá voi khổng lồ. Ở trên đó còn có một cái bàn. Ngoại trừ Ly Giao vừa đáp xuống hóa thành một nữ tử mặc tú bào, có những sợi tơ nhẹ nhàng quấn quanh, thì ở trên lưng cá voi còn có một người đang ngẩng đầu nhìn về phía phi chu. Trên tay người ấy đang cầm một cây viết, dĩ nhiên cái bàn kia cũng là của người này.
Lạn Kha Kỳ Duyên
"Cha, mẹ, anh rể, mọi người tới đây nhìn một chút đi. Chữ "Phúc" này tự mình dán lên cửa rồi, gỡ kiểu gì cũng không được."
Động tác này tự nhiên khiến những người trong nhà tò mò. Trương Phú cùng vợ và mọi người trong Lương gia nhao nhao đi tới trước cửa, nhìn chữ Phúc được dán lên cực kỳ tinh tế.
Lúc trước, mọi người còn buồn bực chuyện này, nhưng giờ đây bình tĩnh nhìn lại chữ Phúc, trong mơ hồ, bỗng nhiên nhìn thấy lưu quang nhàn nhạt lóe lên rồi biến mất.
"Ồ! Cha mẹ, ông ngoại, cậu, trên chữ này có ánh sáng, chắc chắn là bảo bối rồi!"
Thanh âm của tiểu hài tử vang lên khiến đám người bên cạnh cũng thấy giật mình.
"Đúng vậy, hình như ta cũng nhìn thấy!"
"Thì ra không phải ta hoa mắt!" "Đây, đây có phải là bảo bối không nhỉ?"
Lương Xuân Lan vội hỏi chồng mình, Trương Phú.
"Tướng công, bên nhà chúng ta, tấm thiếp chữ "Phúc" này cũng tự dán lên cửa sao?"
"Ta không biết nữa. Cha trực tiếp chà bột nhão dán lên, nhưng tờ thiếp cũng rất ngay ngắn, đẹp mắt. Không phải chúng ta vội vã tới đây sao, nên cũng không nhìn kỹ..."
Lương Bình Nhạc ở bên cạnh hưng phấn nói.
"Ài, anh rể, bên nhà anh chắc chắn cũng như vậy rồi. Hai chữ này do Kế tiên sinh viết đấy, lại còn nói lời kia nữa, chữ này có thể là bảo bối thật rồi. Ta từng nghe kể một vài văn nhân đức cao vọng trọng hạ bút như thần, một thiên văn chương chính là chí bảo. Hai chữ này nhất định cũng như vậy!"
Lão Lương nghe xong lập tức nói.
"Ai ôi!!! Chữ này dán trên cửa, cả ngày phơi sương phơi nắng chẳng phải đáng tiếc sao. Nhỡ may hỏng mất thì sao, có phải chúng ta nên tìm người dán lại không nhỉ?"
"Đúng vậy! Hay là gỡ xuống đi!"
"Gỡ cái gì mà gỡ. Đây là chữ Phúc năm mới, Kế tiên sinh cũng dán cho chúng ta rồi, vậy cứ dán ở đó đi."
"Đúng rồi, đúng rồi, đừng lẫn lộn đầu đuôi nữa!"
Bất luận nói như thế nào, tâm tình của mọi người đều rất vui vẻ, chữ Phúc trên cửa càng nhìn càng thuận mắt. Cho dù có đang nói chuyện phiếm ở trong phòng, thỉnh thoảng cũng sẽ có người liếc mắt nhìn ra ngoài một chút.
...
Giờ phút này, người viết chữ "Phúc" kia đang đứng trên lưng cá voi tiến về vùng hải ngoại mênh mông, sau lưng hắn từ lâu đã không còn thấy bóng dáng đất liền nữa rồi.
Kế Duyên nhìn biển rộng bao la mờ mịt phương xa. Mặc dù thế giới trong mắt hắn vẫn là một mảng mơ hồ như cũ nhưng cảm giác biển rộng trời cao phía trước vẫn làm cho hắn lâng lâng, tựa như một bước lên chín tầng mây vậy.
"Sống ở đâu thì theo quy tắc nơi đó!"
Nghĩ vậy, trong lòng hắn cũng không còn khúc mắc nữa. Ngược lại, hắn còn thấy có chút hứng thú. Vốn dĩ muốn đi ra ngoài ngao du một chút, tuy kế hoạch là đi Đông Thổ Vân Châu trước, nếu bây giờ được ra hải ngoại, mặc dù đường đi có chút xa xôi nhưng tốt xấu gì cũng mở mang kiến thức.
"Cự Kình Tướng Quân, ngươi cứ mãi gọi mình như vậy, chẳng hay tên ngươi là gì?"
"Khà khà, Kế tiên sinh có điều không biết. Ta gọi là Cự Kình Tướng Quân, về sau nếu có dịp xưng tên báo họ thì cũng có thể gọi là Cự Kình. Không biết trên đời này có dòng họ nào như vậy không. Nếu không có, ta đây là người đầu tiên rồi!"
Tên Cự Kình này dĩ nhiên vẫn khá lạc quan, nhất là sau khi gặp được Kế Duyên và Ứng Nhược Ly, tâm tình nó cực vui vẻ, cách nói chuyện cũng vô cùng nhẹ nhàng.
Kế Duyên nghe vậy liền cười cười, không nói thêm gì.
"Đông Hải mênh mông chẳng biết bao xa, vượt qua địa giới một Châu cũng không thể một sớm một chiều được. Kế tiên sinh, Nhược Ly nương nương, nếu các ngài không chịu nổi thì có thể vào trong bụng ta. Bên trong cũng rộng rãi lắm đấy."
Trong lớp lớp sóng biển cuồn cuộn, tốc độ di chuyển của Cự Kình Tướng Quân rất nhanh, thanh âm hùng hậu vang lên trên đỉnh đầu hai người. Khổ người của nó không chỉ lớn hơn mười lần một con cá voi cỡ thường, dù trong bụng nó không chứa càn khôn nhưng cũng tuyệt đối hơn mười phần không gian, nhưng Kế Duyên và Ứng Nhược Ly không thích thú gì điều này cả.
Kế Duyên im lặng, Ứng Nhược Ly chỉ nói khẽ.
"Ngươi cứ bơi đi, chúng ta không cần ngươi lo."
Kế Duyên lắc đầu, hất tay áo lên. Một bàn gỗ màu đen bay ra, sau đó là giấy mực, các loại văn phòng tứ bảo, ngay cả bút lông sói thi thoảng hiện lên thần quang mịt mờ cũng thình lình được bày ra.
"Tình cảnh này có chút giống Vân Trung Du Mộng. Giang Thần nương nương cứ thoải mái, Kế mỗ viết chữ đây."
Kế Duyên trải rộng tờ giấy, lấy chặn giấy đè lên. Ứng Nhược Ly cũng tự nhiên đi đến một bên, duỗi ngón tay thon dài cẩn thận hướng tới chỗ nghiên mực. Sau khi tụ lại một tia nước nhỏ, nàng một tay giữ ống tay áo, một tay chậm rãi mài đỉnh mực.
"Kế thúc thúc, lần này đi ra Đông Hải không biết cách Thông Thiên Giang bao nhiêu vạn dặm, nếu người khác nghe được người gọi con là Giang Thần nương nương cũng sẽ suy đoán ra, nói không chừng còn mang lại phiền toái. Hay là người cứ gọi con là Nhược Ly đi!"
Long Nữ nói rất hợp lý. Tuy từ xưa đến nay, Kế Duyên có thói quen dùng kính ngữ khi nói chuyện, nhưng bản thân hắn cũng có thể xem là có quan hệ tâm đầu ý hợp với một nhà lão Long, thật ra cũng không sao cả.
Chẳng qua, lúc này cũng không đến mức phải gọi thử một tiếng ngay nên Kế Duyên chỉ nói một câu "Nói có lý" rồi chuẩn bị chấm bút lông sói vào nghiên mực.
Long Nữ mỉm cười, lấy đỉnh mực ra. Nàng nhìn Kế Duyên đưa bút chấm vào trong nghiên mực một cái, mực mới được mài ra thấm vào đầu bút, sau đó viết lên trang giấy.
Nét bút đầu tiên đúng là Vân Trung Du Mộng, nhưng lúc này đây không phải là cách hành văn bình thường sao chép của Vệ gia nữa, cũng không phải ý cảnh vốn có trong sách, mà là cảm thụ của chính Kế Duyên.
Chữ viết trên trang giấy khô ngay lập tức, hiển nhiên là Thiên lục thư.
Kế Duyên chưa từng học phương pháp viết Thiên lục thư, nhưng bản thân hắn có Tiên khí, phía dưới có tâm ý tương thông, dần dà cảm ngộ của hắn về Thiên lục thư cũng tựa như nước chảy thành sông, không cần cố ý học tập.
Lúc này, Kế Duyên viết rất chậm, rất rất chậm. Mặc dù không có dị tượng phát sinh nhưng Long Nữ ở bên cạnh nhìn thấy cũng cực kỳ nghiêm túc.
...
Giờ đã là ngày cuối cùng của tháng chạp. Vào đêm đợi giao thừa, Kế Duyên vẫn đang từ tốn viết chữ trên bàn. Mỗi khi hết mực, Long Nữ sẽ lập tức mài thêm.
"Ầm đùng đùng..."
"Ù... Ù... Ù..."
Trên bầu trời, sấm chớp tàn phá bừa bãi, cuồng phong càn quét khắp nơi. Trên mặt biển, từng đợt sóng vỗ cũng rất dữ dội, chỉ có điều mưa gió lúc này không ảnh hưởng đến cái bàn của Kế Duyên.
"Ầm đùng đùng..."
"Ù... Ù... Ù..."
Bão tố đầy trời, mưa như trút nước. Cuối cùng, Kế Duyên cũng đã viết xong mấy chữ cuối cùng của Vân Trung Du Ký.
Một chữ cuối vừa viết xong, Kế Duyên ngẩng đầu nhìn bầu trời, sấm sét vang dội, cuồng phong gào thét.
"Hôm nay là đêm trừ tịch, cũng có chút liên quan đến việc tu hành của ta."
Long Nữ đang nhập tâm đọc áng văn chương trên bàn. Nghe Kế Duyên nói vậy, nàng cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút.
"Kế thúc thúc, có muốn con tản hết lôi vân trên trời không?"
Long Nữ là vị thần Thủy Trạch, lại thuộc Giao Long, chỉ cần muốn là được, chút chuyện này không làm khó được nàng.
"Không cần vội, cũng hiếm khi thấy sấm chớp mưa giông dữ dội như vậy trên biển."
Hắn vung tay áo hướng lên trời, từ trong ống tay áo bắn ra một đạo kim quang. Đạo ánh sáng này vừa mới xuất hiện liền có tiếng sấm mơ hồ vang lên, sau đó bỗng nhiên bay vào tầng mây.
Xoát~~
Tia chớp màu vàng nổ ra ở phía chân trời, hóa thành bốn chữ cực lớn được bện từ lôi quang, đó là "Khu, Tà, Phược, Mị".
Lúc trước, Ứng Nhược Ly từng nghe huynh trưởng của mình nói về việc này. Thực ra là Cao Thiên Minh ở Thiên Thủy Hồ và huynh trưởng từng nói đến một việc, sau đó câu chuyện lại được truyền tới tai nàng và phụ thân.
Lúc này nhìn lên bầu trời, trong lòng nàng lập tức hiểu ra đó là cái gì.
"Sắc lệnh lôi chú của Kế thúc thúc!"
Giống như đáp lại suy nghĩ trong lòng Long Nữ, trong khoảnh khắc lôi chú nổ ra trên không trung, sấm chớp mưa bão lại càng dữ dội hơn trước.
"Rầm rầm... ầm đùng đùng..."
"Ầm đùng đùng..."
"Rầm rầm... ầm..."
Từng tia chớp xông thẳng vào lôi chú, tốc độ càng lúc càng nhanh, số lượng càng ngày càng nhiều.
Dưới tầng mây, bầu trời và mặt biển bị vô số tia chớp chiếu sáng, giống như có vô vàn máy ảnh đang bấm chụp liên tục. Đợi khoảng nửa khắc đồng hồ sau, sấm chớp trong tầm mắt mới yếu đi một chút.
Kế Duyên vẫy tay, một đạo lôi chú thoạt nhìn không biến hóa nhiều một lần nữa về lại trong tay hắn.
Đây cũng là đạo lôi chú đắc ý nhất của hắn. Kể từ khi Ngũ Khí viên mãn, hắn mới có cảm ngộ với đạo lôi chú này. Giống như lúc thu nạp thủy trạch tinh khí và sấm sét tán giật của Mặc Vinh, lôi chú hôm nay cũng có thể dẫn dắt lôi điện.
Điều kiện tiên quyết là quy mô cơn bão phải đủ lớn. Nếu chỉ là một cơn giông thông thường, nói không chừng không thu nạp được sấm sét mà còn có thể bị hao tổn lôi chú.
"Kế thúc thúc, con phá trận mưa này nhé?"
"Làm phiền rồi!"
Long Nữ khẽ cười, trực tiếp nhảy lên, hóa thành một đầu Ly Giao cực lớn trên không trung. Ngoại trừ màu đỏ trên người Ly Giao, còn có nhiều màu sắc thần quang vờn quanh, du động hướng về bầu trời, rồi chui thẳng vào tầng mây.
"G r à o o o~~"
Tiếng rồng ngâm vang lên trong đám mây, mơ hồ có thể nhìn thấy một cái đuôi rồng cực lớn quẫy trong mây, khiến tầng mây như hóa thành hình đuôi rồng.
"Ùm...ụm....ò...... Ùm...ụm....ò......"
Những đám mây trên trời giống như một chậu nước tĩnh lặng đang bị người khuấy tung lên, cảm giác lắc lư chao đảo lạ thường.
Chỉ chốc lát sau, mưa to đã ngớt. Sau đó tầng mây dần dần tiêu tán, lộ ra một bầu trời đầy sao.
Ứng Nhược Ly xoay tròn một vòng. Khi sấm chớp đã hết, nàng không lập tức đáp xuống, mà nhìn về phía xa xa. Nơi đó có một chiếc phi chu đang di chuyển, chiều dài tầm một dặm.
Ánh mắt cũng Kế Duyên cũng dừng trên phi chu ở phía xa. Vừa rồi, tầm mắt hắn bị cơn bão ngăn cản, hắn cũng không cảm nhận được có một chiếc thuyền như vậy ở phương xa. Nhìn tư thế và pháp quang mơ hồ quanh thân phi chu, hắn không khỏi lẩm bẩm.
"Chắc là một loại thuyền đi qua các giới vực."
Ở bên kia, lúc đám người trên phi chu giới vực cảm nhận được sấm sét, mưa gió trong mây chợt giảm đi, bọn họ cảm thấy có khả năng đã xảy ra chuyện bất thường. Sau đó lại nhìn thấy một con Giao Long bay lượn trên không, chỉ một lát đã xua tan lôi vân.
Con thuyền qua giới vực dĩ nhiên là một công cụ do người tu hành sáng chế ra, nhưng người ngồi trên đó chưa hẳn đều là người tu hành, hoặc là những người tu luyện thành công. Ngoại trừ một vài người tu hành đạo hạnh thấp, thậm chí còn có thể nhìn thấy rất nhiều phàm nhân.
Giờ phút này, một số người ở mạn thuyền bỗng nhìn thấy phía trước có Ly Giao, lập tức kích động kêu to.
"Rồng! Có rồng! Mau đến xem, có một con rồng rất lớn!"
"Ở đâu?" "Bên đây bên đây!"
"Mau đến mà xem... Sư huynh nhanh lên, tới nhìn này!"
"Ôi trời ơi, thì ra là một con thuộc họ Rồng lớn như vậy, đây là Giao hay là Long nhỉ?"
Ở bên mạn thuyền càng lúc càng có nhiều người, có già có trẻ, có người bình tĩnh, có người kích động. Lúc này, rất nhanh đã có Chân nhân tu sĩ trên phi chu giới vực cũng đi tới, quát lớn.
"Tất cả im lặng! Không được xông tới Long Giao trên biển!"
Một gã Chân nhân khác cũng động thân, nháy mắt tới bên cạnh tu sĩ kia.
"Sư huynh, loài Giao này không có sừng, lại có sắc đỏ khắp người, có lẽ nào là Ly Giao trong truyền thuyết?"
"Không sai được, loại Long Giao này thường hiếm khi là Ác Giao, chỉ cần không đụng chạm tới thì có lẽ không có việc gì!"
Sau khi thảo luận một câu, nhận thấy Ly Giao kia cũng đang nhìn mình, hai người không dám lãnh đạm. Bọn họ cùng nhau khom người chắp tay, giống như hành lễ chào hỏi.
Ứng Nhược Ly thản nhiên nhìn phi chu ở phương xa. Nàng đáp xuống từ trên bầu trời, lần nữa hóa thành hình người đứng trên lưng cá voi.
Cho đến lúc này, những tu sĩ có thị lực xuất chúng trên phi chu mới phát hiện ra trên mặt biển còn có một con cá voi khổng lồ. Ở trên đó còn có một cái bàn. Ngoại trừ Ly Giao vừa đáp xuống hóa thành một nữ tử mặc tú bào, có những sợi tơ nhẹ nhàng quấn quanh, thì ở trên lưng cá voi còn có một người đang ngẩng đầu nhìn về phía phi chu. Trên tay người ấy đang cầm một cây viết, dĩ nhiên cái bàn kia cũng là của người này.
Lạn Kha Kỳ Duyên
Đánh giá:
Truyện Lạn Kha Kỳ Duyên
Story
Chương 330: Thuyền đi qua các giới vực
10.0/10 từ 22 lượt.