Lạn Kha Kỳ Duyên
Chương 317: Điểm cuối con đường võ đạo là ở đâu?
Vào lúc Kế Duyên và Ngưu Phách Thiên quay trở về, khách điếm cực kỳ yên tĩnh. Với thính lực của hắn, đương nhiên cũng nghe rất rõ tiếng lẩm bẩm mang theo vài phần không cam lòng của Yến Phi.
Vị Phi Kiếm Khách này có kiếm pháp mạnh mẽ nhưng trong khoảng thời gian này, thực ra y vẫn mê man, lại áp lực. Về điểm này, Kế Duyên hiểu rõ.
Trong hành lang khách điếm, Kế Duyên và Ngưu Phách Thiên tách ra, mỗi người trở về phòng của mình. Nhìn Ngưu Phách Thiên cứ sờ sờ túi tiền trước ngực, hắn nhịn không được cười nói một câu.
"Tối nay đừng ra ngoài nữa, sáng mai còn phải đi Vệ phủ. Nếu đám tùy tùng chúng ta không tìm ra Ngưu lão gia thì sẽ khổ não đến cỡ nào."
Lời nói này khiến lão Ngưu đã đi được mấy chục bước lập tức cứng đờ, xấu hổ quay đầu cười cười với Kế Duyên, rồi mới đi về gian phòng của mình.
Căn phòng của Ngưu Phách Thiên rất gần phòng của Yến Phi. Tiếng đóng cửa cũng bị Yến Phi nghe được, chẳng qua, đối với y, lão Ngưu về lúc này cũng bình thường. Thực ra, y còn tưởng đêm nay lão Ngưu sẽ không về nữa cơ.
Yến Phi lắc lắc, nhét trường kiếm của mình vào vỏ, đặt ở đầu giường. Sau đó, y thuận thế nằm xuống, sững sờ nhìn lên trần nhà đến xuất thần.
Kế Duyên không vội trở về phòng, mà đứng yên ở trong hành lang hồi lâu. Đôi mắt trắng xám dù không gợn sóng, nhưng sâu trong tâm linh cũng có rung động.
Sau một lúc lâu, Kế Duyên lấy quyển trục từ trong tay áo, chậm rãi mở ra, đọc dòng chữ trên đó.
Hắn nhắm mắt lại, đưa tay chạm vào từng chữ, thân cùng ý kết hợp, cẩn thận cảm ngộ.
Kết hợp nỗi lòng của Yến Phi cùng cảm ngộ lúc này, trong thoáng chốc, Kế Duyên tựa như xuyên thấu rào cản của thời không, nhìn chăm chú vào một ông lão ở tít chân trời.
Một gian nhà tranh, một cái bàn vuông trong sân, một tay cầm kiếm, một tay cầm bút. Vừa viết, ông lão vừa chậm rãi nói chuyện, giọng khàn khàn.
"Tám mươi năm nhân sinh đường dài đằng đẵng, điểm cuối của con đường võ đạo ở nơi nào? Có thể trường sinh bất lão? Kiếm rơi trên giấy, tâm không cam, không cam lòng, không cam lòng..."
Quyển trục đang mở này chính là "Kiếm Ý Thiếp" năm đó dẫn phát gió tanh mưa máu trong võ lâm Đại Trinh, khiến vô số võ giả rơi đầu.
Tính cách của Yến Phi so với Lục Thừa Phong, thậm chí Đỗ Hành đều không giống nhau. Thái độ đối với võ đạo của ba người cũng khác biệt. So với hai người kia, Yến Phi không giống hiệp sĩ, mà giống một võ giả thuần túy hơn.
Kế Duyên lẩm bẩm cảm thán một tiếng.
"Sao giống Tả Ly đến vậy..."
Khác với đại đa số người tu hành, Kế Duyên trước giờ chưa từng khinh thường võ giả, đồng thời "Kiếm Ý Thiếp" cũng ảnh hưởng rất sâu đối với hắn. Ngay cả hiện tại cũng vậy, loại cảm ngộ Kỹ gần như Đạo (*) này rất đáng quý, không thể lấy tiên phàm để phân cao thấp.
"Võ đạo thật sự yếu ớt vậy sao?"
Những lời này Kế Duyên cũng lầm bầm lại một lần, sau đó lắc đầu.
Nếu như Tả Ly còn trên đời, với tu vi võ đạo của người này, yêu ma quỷ quái bình thường ở trước mặt lão e rằng không khác gì cùng một đối thủ giang hồ bình thường.
Lúc viết "Tả Ly Kiếm Điển", Tả Cuồng Đồ có thể vẫn chỉ là một Tiên thiên cao thủ xưng hùng một thời. Nhưng lúc viết "Kiếm Ý Thiếp", Kế Duyên cho rằng vào thời khắc đó, Tả Ly đã là Tả Kiếm Tiên vô địch thiên hạ.
Kế Duyên chưa từng chắc chắn như lúc này!
Phần kiếm ý này! Phần đạo uẩn này! Gần như đã bước một chân vào một tầng cảnh giới khác, nếu như thành công, sau đó còn xuất sắc đến mức nào?
Nhưng cuối cùng, Tả Ly vẫn ôm hận mà chết...
"Đáng tiếc... đáng tiếc..."
Bản thân Kế Duyên là nhân vật võ đạo cấp Tông sư, có đam mê và hảo cảm đối với võ đạo, nhưng hắn cũng không phải một võ giả thuần túy. Hắn bận tâm quá nhiều chuyện, chuyện chiếm tinh lực cũng quá nhiều, thôi diễn môn thần thông này thuật pháp kia, thăm dò quân cờ thiên hạ, đã định hắn chỉ có thể là Kế tiên sinh thần bí khó lường mà thôi.
Nghĩ xong, Kế Duyên mở mắt nhẹ giọng hỏi:
"Yến đại hiệp ngủ chưa?"
Thanh âm như gió mát nhè nhẹ, bay vào phòng của Yến Phi, truyền vào trong tai của y. Yến Phi gần như nghe thấy ngay lập tức.
"Là Kế tiên sinh đang kêu ta?"
"Nếu còn chưa ngủ, mời vào phòng của Kế mỗ nói chuyện."
Thanh âm của Kế Duyên lần nữa truyền đến, Yến Phi rốt cục xác nhận vừa rồi không phải là mình đang nằm mơ nghe lầm. Y lập tức xốc chăn lên, phủ thêm áo khoác.
Cũng không lâu sau, Kế Duyên ngồi trong phòng nghe được tiếng bước chân của Yến Phi đang lại gần. Lúc Yến Phi vừa định gõ cửa, bên trong lại có thanh âm truyền ra.
"Đẩy cửa vào là được."
Yến Phi cũng không do dự, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Kế Duyên đang ngồi ở trước bàn, trên bàn ngoại trừ một ngọn đèn chụp, còn có một quyển trục đang mở. Kế Duyên cúi đầu nhìn chữ viết trên đó, vẫn chưa ngẩng đầu ngay.
Yến Phi không dám thờ ơ, ôm kiếm chắp tay nói.
"Kế tiên sinh, Yến Phi quấy rầy!"
Kế Duyên ngẩng đầu lên, khẽ cười, chỉ tay về cái ghế ở bên cạnh.
"Là Kế mỗ quấy rầy Yến đại hiệp nghỉ ngơi mới đúng, mời ngồi."
Yến Phi đóng cánh cửa sau lưng, đi nhanh tới trước bàn, ngồi xuống bên cạnh Kế Duyên, nhãn thần tự nhiên cũng bị những chữ khắc trong quyển trục hấp dẫn. Khi y còn chưa mở miệng hỏi thăm, Kế Duyên đã giải thích rõ ràng.
"Bản tự thiếp này khí thế nội liễm, viết nhanh giống như long xà, là chữ tốt, cũng là kiếm tốt, là kỳ vật bút pháp thần kỳ thiên hạ hiếm thấy. Chắc Yến đại hiệp từng nghe qua đại danh của nó, chính là "Kiếm Ý Thiếp" mà năm đó Tả Ly lưu lại."
"Kiếm Ý Thiếp!? Tả Ly? Thì ra là Tả Cuồng Đồ - Tả Ly!"
Yến Phi giật mình, danh tiếng của "Kiếm Ý Thiếp" quá lớn, đồn đại trong võ lâm Đại Trinh suốt mấy chục năm, sau dần bị thế gian lãng quên, lại bởi vì sự việc Yến Địa Thập Tam Đạo năm đó, dẫn tới trong chốn võ lâm ai ai cũng biết.
Chí ít, thế hệ của Yến Phi biết rất rõ truyền kỳ về tự thiếp này.
"Không ngờ "Kiếm Ý Thiếp" lại ở trong tay của Kế tiên sinh, khó trách trong chốn võ lâm mấy năm nay không có người nào tìm ra được tung tích của tự thiếp..."
Suy tư trong lòng như điện xẹt, nhưng Yến Phi vẫn chưa có bất cứ suy nghĩ dư thừa nào với võ công trong "Kiếm Ý Thiếp". Thứ nhất. Kế Duyên đang ở đây. Thứ hai, trong khoảng thời gian này, y có chút thất vọng với võ đạo.
Như nhìn thấu tâm tư của Yến Phi, Kế Duyên nhìn y một cái, cười hỏi một câu.
"Yến đại hiệp có cảm thấy dù "Kiếm Ý Thiếp" này võ công tinh diệu đến mấy đi nữa, cũng chỉ là võ học của phàm nhân mà thôi?"
Yến Phi hơi sững người, không ngờ tâm tư của mình lại bị Kế tiên sinh nhìn thấu, nhưng y cũng không phản bác.
"Trong giới tu tiên, có một loại thuyết pháp, nói võ công chính là tiểu thuật của phàm trần, không đáng nhắc đến. Yến đại hiệp nghĩ như thế nào?"
Đối mặt với câu hỏi của Kế Duyên, Yến Phi rất căng thẳng, tuy không cam tâm nhưng cũng đồng ý. Song y cũng không phải kẻ ngu dốt, minh bạch Kế tiên sinh đã hỏi như vậy, tất nhiên sau đó sẽ có chuyển hướng, nhưng thực sự khó có thể làm trái lương tâm. Hơn nữa nếu bị hỏi ngược lại, y cũng không biết giải thích sao cho rõ.
"Yến mỗ cho rằng, đứng ở đỉnh cao của tiên nhân, nói thế không sai."
"Biết ngay ngươi sẽ nói như vậy."
Kế Duyên cười cười, sau đó chỉ về phía Kiếm Ý Thiếp.
"Nhưng võ công, hoặc có lẽ là võ đạo, cũng không đơn giản như ngươi nghĩ, cũng không đơn giản như vài kẻ tu tiên nông cạn nghĩ. Tả Ly để lại quyển Kiếm Ý Thiếp, Kế mỗ thấy nó “Kỹ gần như Đạo”, có thể xưng là võ đạo."
Kế Duyên thu lại nụ cười, thanh âm nghiêm túc, lại mang theo cảm khái.
"Tả Ly cả đời điên cuồng đam mê võ nghệ, khi về già bắt đầu tầm tiên, thật không biết lão đã đạt tới cảnh giới võ đạo nào. Nếu có thể dốc hết toàn lực tiến thêm một bước, sẽ là một cảnh tượng chưa ai từng thấy."
"Đông... Đông... Đông.... Đông..."
Kế Duyên rất có tiết tấu gõ vào Kiếm Ý Thiếp, nhìn bản tự thiếp vô cùng nghiêm túc nói.
"Người có lúc nghèo, nhưng võ học cũng không phải tiểu thuật!"
Một tia pháp lực từ ngón tay của Kế Duyên tụ vào Kiếm Ý Thiếp, thần ý trên bản khắc đã bị tác động.
"Nếu thật sự có một người như vậy, có thể nghiên cứu sâu võ đạo thẳng đến đỉnh phong đương thời, sau đó phá vỡ mê chướng tiếp nối người trước, mở lối cho người sau, con đường võ học tất nhiên sẽ càng thêm đặc sắc. Kế mỗ có dự cảm, con đường này tuy gian nan, song thành tựu tương lai chưa chắc thua tiên ma chi đạo."
Kế Duyên một lần nữa nhìn về phía Yến Phi, đẩy Kiếm Ý Thiếp tới trước mặt y.
"Tuy Kế mỗ từng nhìn thấy "Tả Ly Kiếm Điển", nhưng không ghi nhớ, dẫu sao đó cũng là vật của Tả gia, không tiện truyền ra ngoài. Nhưng chân lý võ đạo trong Kiếm Ý Thiếp này so với một bộ bí tịch võ công càng mạnh hơn, nói không chừng chưa từng có ai..."
Kế Duyên đang nói bỗng dừng một chút, sau đó tiếp tục nói.
"Yến đại hiệp, tâm tính của ngươi không thích hợp tu tiên, nếu không rất dễ nhập ma, nhưng với võ đạo, lại có mấy phần giống với Tả Ly năm đó. Hôm nay, Kế mỗ tặng "Kiếm Ý Thiếp" cho ngươi, phía trên ta đã thi hành phương pháp dĩ vật truyền thần, có thể giúp ngươi nhìn trộm phong thái của Tả Ly."
Kế Duyên nói, cuộn Kiếm Ý Thiếp lại.
"Mang về, ở trong phòng mình mở ra xem, ban đầu tất nhiên sẽ mê man đi vào giấc mộng, cũng xin Yến đại hiệp ở bên giường xem duyệt."
Bản dịch chỉ đăng tại Bạ_ch Ngọ_c Sá_ch.
Yến Phi vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt, vẻ mặt phức tạp nhìn "Kiếm Ý Thiếp". Y vẫn khó có thể tưởng tượng việc võ giả đối đầu với tiên yêu như thế nào.
Nhưng tiên nhân siêu phàm như Kế tiên sinh tất nhiên cũng không cần lừa gạt y. Nếu Kế tiên sinh coi trọng bản tự thiếp này như vậy, chắc chắn có lý riêng.
Yến Phi cầm phần quyển trục khá nặng, đứng lên cáo từ Kế Duyên.
"Tạ ơn buổi nói chuyện tối nay của Kế tiên sinh. Yến Phi tất nhiên trân trọng. Mời ngài nghỉ ngơi, Yến mỗ không quấy rầy nữa!"
Kế Duyên gật đầu, nhìn Yến Phi xoay người mở cửa. Ngay khi Yến Phi đóng cửa lại, thanh âm của Kế Duyên lại truyền ra ngoài.
"Yến đại hiệp vừa trân trọng nhưng cũng mê man, sau khi xem tự thiếp, hãy nghỉ ngơi thật tốt!"
Yến Phi nán ở ngoài cửa một lúc, chắp tay về phía cánh cửa đóng kín xong, lúc này mới xoay người rời đi.
Sau khi trở về phòng, Yến Phi chỉ cởi giày ra, đặt trường kiếm ở đầu giường, sau đó ngồi ở trên giường chậm rãi mở Kiếm Ý Thiếp.
Theo chữ viết hiện ra ngày càng nhiều, cứ như chữ trong quyển trục cũng bắt đầu mơ hồ, Yến Phi lắc đầu, cảm thấy chữ viết càng lúc càng linh hoạt sống động, tựa như tự rời khỏi mặt giấy tự mình bay lượn.
Vẻ mặt hoảng hốt, Yến Phi run rẩy, cầm quyển trục nằm chết dí ở trên giường.
Trong mộng có người cầm kiếm đứng ở đỉnh núi...
"Keng..."
Âm thanh múa kiếm hoà quyện với mưa gió rít gào, sau đó toả sáng cùng ánh tà dương.
Trong phòng của Kế Duyên, hắn cũng đang nằm ở trên giường nhìn về Thanh Đằng Kiếm ở bên cạnh, tâm tư như nhẹ trôi về mấy chục năm trước.
"Điểm cuối của con đường võ đạo là ở đâu... Yến Phi, đừng để ta thất vọng!"
(*)Kỹ gần như Đạo: kỹ năng đạt đến đỉnh điểm thì đã gần sát với quy luật tự nhiên, tức là "Đạo" .
Lạn Kha Kỳ Duyên
Vị Phi Kiếm Khách này có kiếm pháp mạnh mẽ nhưng trong khoảng thời gian này, thực ra y vẫn mê man, lại áp lực. Về điểm này, Kế Duyên hiểu rõ.
Trong hành lang khách điếm, Kế Duyên và Ngưu Phách Thiên tách ra, mỗi người trở về phòng của mình. Nhìn Ngưu Phách Thiên cứ sờ sờ túi tiền trước ngực, hắn nhịn không được cười nói một câu.
"Tối nay đừng ra ngoài nữa, sáng mai còn phải đi Vệ phủ. Nếu đám tùy tùng chúng ta không tìm ra Ngưu lão gia thì sẽ khổ não đến cỡ nào."
Lời nói này khiến lão Ngưu đã đi được mấy chục bước lập tức cứng đờ, xấu hổ quay đầu cười cười với Kế Duyên, rồi mới đi về gian phòng của mình.
Căn phòng của Ngưu Phách Thiên rất gần phòng của Yến Phi. Tiếng đóng cửa cũng bị Yến Phi nghe được, chẳng qua, đối với y, lão Ngưu về lúc này cũng bình thường. Thực ra, y còn tưởng đêm nay lão Ngưu sẽ không về nữa cơ.
Yến Phi lắc lắc, nhét trường kiếm của mình vào vỏ, đặt ở đầu giường. Sau đó, y thuận thế nằm xuống, sững sờ nhìn lên trần nhà đến xuất thần.
Kế Duyên không vội trở về phòng, mà đứng yên ở trong hành lang hồi lâu. Đôi mắt trắng xám dù không gợn sóng, nhưng sâu trong tâm linh cũng có rung động.
Sau một lúc lâu, Kế Duyên lấy quyển trục từ trong tay áo, chậm rãi mở ra, đọc dòng chữ trên đó.
Hắn nhắm mắt lại, đưa tay chạm vào từng chữ, thân cùng ý kết hợp, cẩn thận cảm ngộ.
Kết hợp nỗi lòng của Yến Phi cùng cảm ngộ lúc này, trong thoáng chốc, Kế Duyên tựa như xuyên thấu rào cản của thời không, nhìn chăm chú vào một ông lão ở tít chân trời.
Một gian nhà tranh, một cái bàn vuông trong sân, một tay cầm kiếm, một tay cầm bút. Vừa viết, ông lão vừa chậm rãi nói chuyện, giọng khàn khàn.
"Tám mươi năm nhân sinh đường dài đằng đẵng, điểm cuối của con đường võ đạo ở nơi nào? Có thể trường sinh bất lão? Kiếm rơi trên giấy, tâm không cam, không cam lòng, không cam lòng..."
Quyển trục đang mở này chính là "Kiếm Ý Thiếp" năm đó dẫn phát gió tanh mưa máu trong võ lâm Đại Trinh, khiến vô số võ giả rơi đầu.
Tính cách của Yến Phi so với Lục Thừa Phong, thậm chí Đỗ Hành đều không giống nhau. Thái độ đối với võ đạo của ba người cũng khác biệt. So với hai người kia, Yến Phi không giống hiệp sĩ, mà giống một võ giả thuần túy hơn.
Kế Duyên lẩm bẩm cảm thán một tiếng.
"Sao giống Tả Ly đến vậy..."
Khác với đại đa số người tu hành, Kế Duyên trước giờ chưa từng khinh thường võ giả, đồng thời "Kiếm Ý Thiếp" cũng ảnh hưởng rất sâu đối với hắn. Ngay cả hiện tại cũng vậy, loại cảm ngộ Kỹ gần như Đạo (*) này rất đáng quý, không thể lấy tiên phàm để phân cao thấp.
"Võ đạo thật sự yếu ớt vậy sao?"
Những lời này Kế Duyên cũng lầm bầm lại một lần, sau đó lắc đầu.
Nếu như Tả Ly còn trên đời, với tu vi võ đạo của người này, yêu ma quỷ quái bình thường ở trước mặt lão e rằng không khác gì cùng một đối thủ giang hồ bình thường.
Lúc viết "Tả Ly Kiếm Điển", Tả Cuồng Đồ có thể vẫn chỉ là một Tiên thiên cao thủ xưng hùng một thời. Nhưng lúc viết "Kiếm Ý Thiếp", Kế Duyên cho rằng vào thời khắc đó, Tả Ly đã là Tả Kiếm Tiên vô địch thiên hạ.
Kế Duyên chưa từng chắc chắn như lúc này!
Phần kiếm ý này! Phần đạo uẩn này! Gần như đã bước một chân vào một tầng cảnh giới khác, nếu như thành công, sau đó còn xuất sắc đến mức nào?
Nhưng cuối cùng, Tả Ly vẫn ôm hận mà chết...
"Đáng tiếc... đáng tiếc..."
Bản thân Kế Duyên là nhân vật võ đạo cấp Tông sư, có đam mê và hảo cảm đối với võ đạo, nhưng hắn cũng không phải một võ giả thuần túy. Hắn bận tâm quá nhiều chuyện, chuyện chiếm tinh lực cũng quá nhiều, thôi diễn môn thần thông này thuật pháp kia, thăm dò quân cờ thiên hạ, đã định hắn chỉ có thể là Kế tiên sinh thần bí khó lường mà thôi.
Nghĩ xong, Kế Duyên mở mắt nhẹ giọng hỏi:
"Yến đại hiệp ngủ chưa?"
Thanh âm như gió mát nhè nhẹ, bay vào phòng của Yến Phi, truyền vào trong tai của y. Yến Phi gần như nghe thấy ngay lập tức.
"Là Kế tiên sinh đang kêu ta?"
"Nếu còn chưa ngủ, mời vào phòng của Kế mỗ nói chuyện."
Thanh âm của Kế Duyên lần nữa truyền đến, Yến Phi rốt cục xác nhận vừa rồi không phải là mình đang nằm mơ nghe lầm. Y lập tức xốc chăn lên, phủ thêm áo khoác.
Cũng không lâu sau, Kế Duyên ngồi trong phòng nghe được tiếng bước chân của Yến Phi đang lại gần. Lúc Yến Phi vừa định gõ cửa, bên trong lại có thanh âm truyền ra.
"Đẩy cửa vào là được."
Yến Phi cũng không do dự, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Kế Duyên đang ngồi ở trước bàn, trên bàn ngoại trừ một ngọn đèn chụp, còn có một quyển trục đang mở. Kế Duyên cúi đầu nhìn chữ viết trên đó, vẫn chưa ngẩng đầu ngay.
Yến Phi không dám thờ ơ, ôm kiếm chắp tay nói.
"Kế tiên sinh, Yến Phi quấy rầy!"
Kế Duyên ngẩng đầu lên, khẽ cười, chỉ tay về cái ghế ở bên cạnh.
"Là Kế mỗ quấy rầy Yến đại hiệp nghỉ ngơi mới đúng, mời ngồi."
Yến Phi đóng cánh cửa sau lưng, đi nhanh tới trước bàn, ngồi xuống bên cạnh Kế Duyên, nhãn thần tự nhiên cũng bị những chữ khắc trong quyển trục hấp dẫn. Khi y còn chưa mở miệng hỏi thăm, Kế Duyên đã giải thích rõ ràng.
"Bản tự thiếp này khí thế nội liễm, viết nhanh giống như long xà, là chữ tốt, cũng là kiếm tốt, là kỳ vật bút pháp thần kỳ thiên hạ hiếm thấy. Chắc Yến đại hiệp từng nghe qua đại danh của nó, chính là "Kiếm Ý Thiếp" mà năm đó Tả Ly lưu lại."
"Kiếm Ý Thiếp!? Tả Ly? Thì ra là Tả Cuồng Đồ - Tả Ly!"
Yến Phi giật mình, danh tiếng của "Kiếm Ý Thiếp" quá lớn, đồn đại trong võ lâm Đại Trinh suốt mấy chục năm, sau dần bị thế gian lãng quên, lại bởi vì sự việc Yến Địa Thập Tam Đạo năm đó, dẫn tới trong chốn võ lâm ai ai cũng biết.
Chí ít, thế hệ của Yến Phi biết rất rõ truyền kỳ về tự thiếp này.
"Không ngờ "Kiếm Ý Thiếp" lại ở trong tay của Kế tiên sinh, khó trách trong chốn võ lâm mấy năm nay không có người nào tìm ra được tung tích của tự thiếp..."
Suy tư trong lòng như điện xẹt, nhưng Yến Phi vẫn chưa có bất cứ suy nghĩ dư thừa nào với võ công trong "Kiếm Ý Thiếp". Thứ nhất. Kế Duyên đang ở đây. Thứ hai, trong khoảng thời gian này, y có chút thất vọng với võ đạo.
Như nhìn thấu tâm tư của Yến Phi, Kế Duyên nhìn y một cái, cười hỏi một câu.
"Yến đại hiệp có cảm thấy dù "Kiếm Ý Thiếp" này võ công tinh diệu đến mấy đi nữa, cũng chỉ là võ học của phàm nhân mà thôi?"
Yến Phi hơi sững người, không ngờ tâm tư của mình lại bị Kế tiên sinh nhìn thấu, nhưng y cũng không phản bác.
"Trong giới tu tiên, có một loại thuyết pháp, nói võ công chính là tiểu thuật của phàm trần, không đáng nhắc đến. Yến đại hiệp nghĩ như thế nào?"
Đối mặt với câu hỏi của Kế Duyên, Yến Phi rất căng thẳng, tuy không cam tâm nhưng cũng đồng ý. Song y cũng không phải kẻ ngu dốt, minh bạch Kế tiên sinh đã hỏi như vậy, tất nhiên sau đó sẽ có chuyển hướng, nhưng thực sự khó có thể làm trái lương tâm. Hơn nữa nếu bị hỏi ngược lại, y cũng không biết giải thích sao cho rõ.
"Yến mỗ cho rằng, đứng ở đỉnh cao của tiên nhân, nói thế không sai."
"Biết ngay ngươi sẽ nói như vậy."
Kế Duyên cười cười, sau đó chỉ về phía Kiếm Ý Thiếp.
"Nhưng võ công, hoặc có lẽ là võ đạo, cũng không đơn giản như ngươi nghĩ, cũng không đơn giản như vài kẻ tu tiên nông cạn nghĩ. Tả Ly để lại quyển Kiếm Ý Thiếp, Kế mỗ thấy nó “Kỹ gần như Đạo”, có thể xưng là võ đạo."
Kế Duyên thu lại nụ cười, thanh âm nghiêm túc, lại mang theo cảm khái.
"Tả Ly cả đời điên cuồng đam mê võ nghệ, khi về già bắt đầu tầm tiên, thật không biết lão đã đạt tới cảnh giới võ đạo nào. Nếu có thể dốc hết toàn lực tiến thêm một bước, sẽ là một cảnh tượng chưa ai từng thấy."
"Đông... Đông... Đông.... Đông..."
Kế Duyên rất có tiết tấu gõ vào Kiếm Ý Thiếp, nhìn bản tự thiếp vô cùng nghiêm túc nói.
"Người có lúc nghèo, nhưng võ học cũng không phải tiểu thuật!"
Một tia pháp lực từ ngón tay của Kế Duyên tụ vào Kiếm Ý Thiếp, thần ý trên bản khắc đã bị tác động.
"Nếu thật sự có một người như vậy, có thể nghiên cứu sâu võ đạo thẳng đến đỉnh phong đương thời, sau đó phá vỡ mê chướng tiếp nối người trước, mở lối cho người sau, con đường võ học tất nhiên sẽ càng thêm đặc sắc. Kế mỗ có dự cảm, con đường này tuy gian nan, song thành tựu tương lai chưa chắc thua tiên ma chi đạo."
Kế Duyên một lần nữa nhìn về phía Yến Phi, đẩy Kiếm Ý Thiếp tới trước mặt y.
"Tuy Kế mỗ từng nhìn thấy "Tả Ly Kiếm Điển", nhưng không ghi nhớ, dẫu sao đó cũng là vật của Tả gia, không tiện truyền ra ngoài. Nhưng chân lý võ đạo trong Kiếm Ý Thiếp này so với một bộ bí tịch võ công càng mạnh hơn, nói không chừng chưa từng có ai..."
Kế Duyên đang nói bỗng dừng một chút, sau đó tiếp tục nói.
"Yến đại hiệp, tâm tính của ngươi không thích hợp tu tiên, nếu không rất dễ nhập ma, nhưng với võ đạo, lại có mấy phần giống với Tả Ly năm đó. Hôm nay, Kế mỗ tặng "Kiếm Ý Thiếp" cho ngươi, phía trên ta đã thi hành phương pháp dĩ vật truyền thần, có thể giúp ngươi nhìn trộm phong thái của Tả Ly."
Kế Duyên nói, cuộn Kiếm Ý Thiếp lại.
"Mang về, ở trong phòng mình mở ra xem, ban đầu tất nhiên sẽ mê man đi vào giấc mộng, cũng xin Yến đại hiệp ở bên giường xem duyệt."
Bản dịch chỉ đăng tại Bạ_ch Ngọ_c Sá_ch.
Yến Phi vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt, vẻ mặt phức tạp nhìn "Kiếm Ý Thiếp". Y vẫn khó có thể tưởng tượng việc võ giả đối đầu với tiên yêu như thế nào.
Nhưng tiên nhân siêu phàm như Kế tiên sinh tất nhiên cũng không cần lừa gạt y. Nếu Kế tiên sinh coi trọng bản tự thiếp này như vậy, chắc chắn có lý riêng.
Yến Phi cầm phần quyển trục khá nặng, đứng lên cáo từ Kế Duyên.
"Tạ ơn buổi nói chuyện tối nay của Kế tiên sinh. Yến Phi tất nhiên trân trọng. Mời ngài nghỉ ngơi, Yến mỗ không quấy rầy nữa!"
Kế Duyên gật đầu, nhìn Yến Phi xoay người mở cửa. Ngay khi Yến Phi đóng cửa lại, thanh âm của Kế Duyên lại truyền ra ngoài.
"Yến đại hiệp vừa trân trọng nhưng cũng mê man, sau khi xem tự thiếp, hãy nghỉ ngơi thật tốt!"
Yến Phi nán ở ngoài cửa một lúc, chắp tay về phía cánh cửa đóng kín xong, lúc này mới xoay người rời đi.
Sau khi trở về phòng, Yến Phi chỉ cởi giày ra, đặt trường kiếm ở đầu giường, sau đó ngồi ở trên giường chậm rãi mở Kiếm Ý Thiếp.
Theo chữ viết hiện ra ngày càng nhiều, cứ như chữ trong quyển trục cũng bắt đầu mơ hồ, Yến Phi lắc đầu, cảm thấy chữ viết càng lúc càng linh hoạt sống động, tựa như tự rời khỏi mặt giấy tự mình bay lượn.
Vẻ mặt hoảng hốt, Yến Phi run rẩy, cầm quyển trục nằm chết dí ở trên giường.
Trong mộng có người cầm kiếm đứng ở đỉnh núi...
"Keng..."
Âm thanh múa kiếm hoà quyện với mưa gió rít gào, sau đó toả sáng cùng ánh tà dương.
Trong phòng của Kế Duyên, hắn cũng đang nằm ở trên giường nhìn về Thanh Đằng Kiếm ở bên cạnh, tâm tư như nhẹ trôi về mấy chục năm trước.
"Điểm cuối của con đường võ đạo là ở đâu... Yến Phi, đừng để ta thất vọng!"
(*)Kỹ gần như Đạo: kỹ năng đạt đến đỉnh điểm thì đã gần sát với quy luật tự nhiên, tức là "Đạo" .
Lạn Kha Kỳ Duyên
Đánh giá:
Truyện Lạn Kha Kỳ Duyên
Story
Chương 317: Điểm cuối con đường võ đạo là ở đâu?
10.0/10 từ 22 lượt.