Lạn Kha Kỳ Duyên
Chương 234: Cười Sở phủ hay cười ‘Cao nhân’
Dịch: Cái Bang
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
Đôi khi tiếp xúc một người không nhất thiết phải thảo luận hay nghiên cứu về những vấn đề triết lý cao thâm như cái này từ đâu đến, cái kia sẽ đi về đâu, mà chỉ cần nói chuyện thoải mái với nhau. Giống như Kế Duyên và lão ăn mày lúc này, hai người đều có thể cảm nhận được tâm tính và thái độ đối nhân xử thế của người còn lại.
Đại Trinh không chỉ có mỗi Kế Duyên, cho nên hắn chưa từng suy nghĩ sẽ làm việc gì quá phận, huống chi tâm cảnh và đạo cảnh của lão ăn mày cực kỳ chính trực. Nếu đã cảm nhận được lão ấy không muốn nói quá nhiều về bản thân thì hắn cũng không hỏi nữa. Đối phương cũng đâu có hỏi hắn điều gì đâu.
"Như vậy cũng tốt."
Mang theo suy nghĩ đó, Kế Duyên và lão ăn mày nói chuyện phiếm càng lúc càng tùy ý. Dù sao, bản thân mỗi người cũng không quan tâm đến chuyện của đối phương, đâu phải lúc nào cũng gặp được người nói chuyện hợp ý.
Bọn hắn uống trà rất chậm rãi, nước trà trong ấm lại không nguội chút nào. Đến khi nước trong ấm cạn sạch thì thuyết thư tiên sinh cũng đã kể xong chuyện “Hoàng Tướng Quân”.
"Cộp ~"
Tiên sinh kể chuyện gõ mạnh cây thước lên bàn. Hoàng thị một lòng trung thành nhưng cuối cùng lại mang kết cục "chim bay hết, cung tốt được cất đi"(*), làm tất cả khách thưởng trà không khỏi xúc động.
Bây giờ đã gần giữa trưa, thời tiết càng lúc càng nóng. ‘Thuyết thư’ là một công việc rất hao tổn sức lực và tinh thần nên khó tránh khỏi việc thuyết thư tiên sinh đã mồ hôi đầy người. Lão ta vừa dùng khăn ướt lau mặt vừa nghe mọi người chung quanh lớn tiếng khen ngợi, sau đó thu lại những đồng tiền thưởng trên bàn.
"Chà, vừa hay rất đúng lúc."
Sau khi Kế Duyên nghe kể chuyện xong, hắn uống cạn chút trà còn lại trong chén rồi đứng lên.
Lão ăn mày không nhúc nhích, nhưng tiểu ăn mày lại cực kỳ tự giác đứng lên. Cậu cảm thấy băng ghế này không thể ngồi nữa, còn thức ăn trên đĩa đã được cậu ăn hết.
Kế Duyên để lại một băng ghế cho lão ăn mày cùng tiểu ăn mày ngồi. Hắn cầm băng ghế còn lại, đĩa và ấm trà quay về quán trà. Dọn dẹp xong, hắn để lại mấy vụn bạc lẻ rồi đi ra ngoài. Trước khi rời đi, hắn không quên gật đầu với lão ăn mày.
Hai hành khất một già một trẻ đều là những người rất ý tứ, cậu bé ăn mày cũng cư xử thận trọng với Kế Duyên. Hơn nữa, bọn họ cũng đã trò chuyện xong, vì vậy hắn cũng không có ý định dây dưa nữa.
Chờ Kế Duyên rời khỏi, người phục vụ đi đến quầy, do dự nói với chưởng quỹ.
"Chưởng quỹ, muốn ta đi lấy lại băng ghế kia không?"
Chưởng quỹ dùng tay vỗ nhẹ trên đầu của gã.
"Ngươi có bị ngốc hay không!"
Bên ngoài quán trà, hai tên ăn mày vẫn ngồi trên băng ghế nhưng lúc này tỉ lệ người đi đường quay đầu nhìn lại đã ít hơn trước.
Cậu bé ăn mày hết nhìn về phía trà lâu, lại nhìn hướng Kế Duyên rời khỏi, lấy cùi chỏ chọt lão ăn mày đang suy tư như khoe báu vật.
"Lỗ gia gia, người nhìn nè!"
Lão ăn mày vừa quay đầu lại, nhìn thấy trong áo của tiểu ăn mày có một cái túi lớn, chứa đầy điểm tâm, mứt và hạt dưa.
"Ai ôi!!! May quá, vừa rồi ngươi không ăn sạch mọi thứ."
"Sao có thể không chừa cho Lỗ gia gia chứ, con giữ lại hơn phân nửa đó!"
Nếu cậu đã ăn hết một nửa thì mấy loại điểm tâm trên bàn cũng khá nhiều đấy.
"Vậy là vừa rồi ngươi ăn lấy ăn để, không chừa một ít cho Kế tiên sinh sao?"
Tiểu ăn mày chột dạ lẩm bẩm một câu "Con thấy ngài ấy không ăn, hơn nữa người ta cũng có nhiều tiền..."
Lão ăn mày cười cười, không nói cái gì nữa.
Cả hai ngồi trên băng ghế một lúc thì bị mấy người đi đường nhìn như chuyện quái lạ. Cho nên, hai người ngồi xuống đất, nhưng đặt cái chén bể trên ghế.
Ước chừng hơn một khắc trôi qua, mùi thơm của đồ ăn từ những quán rượu, quán ăn chung quanh lại càng thơm hơn. Bụng tiểu ăn mày dù đã chất đầy bánh ngọt, nhưng vẫn thèm thuồng, không ngừng nuốt nước miếng. Lão ăn mày từ từ nhắm hai mắt lại, nằm tựa vào góc tường.
"Du nhi, đồ ngon đến rồi!"
Không hiểu sao lão ăn mày nói một câu như vậy, tiểu ăn mày mơ hồ một hồi cuối cùng mới hiểu được. Bởi vì tiểu nhị của Thanh Diệp Lâu đang bưng một cái khay tới chỗ bọn họ.
Trên khay có hai cái chén sứ lớn màu xanh, còn lớn hơn cả đầu của cậu bé ăn mày. Bên trong chén đầy ắp mì sợi thơm ngào ngạt, nước lèo cùng thịt viên bày biện bên trên, còn cắm hai chiếc đũa.
"Ách, chào hai vị. Đây là chưởng quỹ Thanh Diệp Lâu của chúng ta đặc biệt sai người chuẩn bị canh thịt hầm tương của quán bên cạnh, nói là chiêu đãi hai vị ăn trưa, mời hai vị dùng!"
Người hầu trà đặt trên ghế hai cái chén sứ lớn màu xanh, sau đó chắp tay lui về trà lâu. Lão ăn mày nhìn về phía quán trà, thấy được chưởng quỹ vừa nhìn về phía bên này vừa chắp tay.
Chẳng ai đưa tay đánh kẻ đang cười, lão ăn mày cũng chắp tay đáp lễ.
"Lỗ gia gia... Chuyện này... Chúng ta có ăn không?"
"Ăn chứ, ai không ăn là đồ đần! Mà sao mặt ngươi như đang khóc đưa tang vậy?"
Lão ăn mày tức giận nhìn tiểu ăn mày, nửa năm rồi lão còn chưa gặp may như thế này.
"Ô... Sớm biết thế con đã không ăn nhiều bánh ngọt rồi..."
Lão ăn mày sững sờ, nhịn không được "Ha ha ha ha ha..." Lão cười phá lên, làm người đi đường xung quanh liên tục nhìn sang.
Sau đó, hai gã ăn mày cầm đũa lên, dùng băng ghế làm bàn, tiến lại gần chén sứ lớn màu xanh ăn ngấu nghiến. Dù tiểu ăn mày đã ăn no căng nhưng vẫn liều mạng ăn bể bụng cũng không chịu lãng phí vắt mì này.
"Xì xụp xì xụp"
Hai người ăn rất ngon miệng khiến cho một số người đi đường phải thay đổi dự tính ban đầu. Bọn họ quẹo sang tiệm mì bên cạnh vì thấy cả hai ăn thật sự quá ngon đi.
...
Trung thu ngày càng đến gần, ‘Cao nhân’ từ khắp nơi trên đất Đại Trinh đều tập hợp tại Kinh Kỳ Phủ. Bên cạnh đó, các phú hào, đại gia nhàn hạ không có chuyện gì làm cũng từng tốp từng tốp chạy đến kinh thành để hóng chuyện.
Cho nên Kinh Kỳ Phủ những ngày này rất náo nhiệt. Bây giờ, mỗi ngày đều náo nhiệt giống như ăn Tết sớm vậy. Từ đầu đường đến cuối đường thỉnh thoảng có thể nhìn thấy đủ loại sự tình thú vị.
Thời điểm ra đường, nếu thấy có người ăn mặc cổ quái hoặc tướng mạo quái đản, hoặc tổng thể vô cùng kỳ dị thì không cần hoài nghi gì nữa, người ngươi nhìn thấy chính là ‘Cao nhân’.
Bách tính và rất nhiều người ngồi lê đôi mách ở kinh thành đều ôm lòng hiếu kỳ cực lớn với Thủy Lục Pháp Hội, đây được xem như là một ngày lễ trọng đại.
Nhất là những ‘Cao nhân’ tụ hợp lại đây, họ sẽ được ghi chép lại cẩn thận. Sau đó triều đình phải phụ trách vấn đề ăn ngủ cùng một số chuyện trời ơi đất hỡi của bọn họ. Không nói đến việc chi tiêu không nhỏ, thậm chí ngay cả hành khất cũng có. Các quan lại của dịch quán đuổi người mấy lần cũng không đuổi hết, vì lo chuyện này nháo lên thì không ổn nên họ đành cho phép hành khất ở lại trong quán.
Mồng 6 tháng 8, tại Vĩnh Ninh Nhai, bên ngoài Sở phủ.
Hôm nay Sở gia lão gia muốn mời một nhân vật khó lường đến phủ làm khách. Cho nên hôm qua, người trong phủ đã bận rộn khắp nơi.
Chạng vạng tối, Sở gia lão gia cùng hai công tử Sở gia cưỡi ngựa đi, dẫn theo một loạt gia đinh gia phó, mang theo kiệu lớn tám người khiêng. Bọn họ đi một mạch dọc theo Vĩnh Ninh Nhai đến Sở phủ, thanh thế vô cùng phô trương.
Lúc đến bên ngoài cửa lớn xa hoa tráng lệ, Hứa lão với tư cách quản sự tiến lên dẫn ngựa cho Sở lão gia.
"Hứa thúc, yến hội chuẩn bị thế nào rồi?"
Sở lão gia nhìn kiệu lớn, vì đảm bảo chu toàn nên hỏi Hứa lão lần nữa.
"Lão gia xin yên tâm, tất cả đều chuẩn bị xong."
"Ừ!"
Sở lão gia gật đầu, cùng hai nhi tử xuống ngựa đi đến kiệu lớn, khom người chắp tay nói.
"Hai vị đại sư, đã đến hàn xá."
"Ừm!"
Người trong kiệu không nặng không nhẹ "Ừm" một tiếng. Sau đó, trước mặt Hứa lão xuất hiện một ông lão một bà lão khoảng sáu bảy mươi tuổi, mặc trường bào. Ông lão nghiêm túc, bà lão hiền lành, rất có phong phạm ‘Cao nhân’ tiên phong đạo cốt.
Hứa lão đứng một bên híp mắt nhìn kỹ hai người này. Động tác tay chân của họ không giống như người luyện võ, nhưng nếu lừa đảo, hù dọa người khác cũng không phải. Với trực giác của một võ giả, khí thế bức người toát ra từ bọn họ làm Hứa lão có chút khó chịu.
Hai vị đại sư trong miệng Sở lão gia bước xuống kiệu. Sau khi quan sát cửa lớn Sở phủ, khuôn mặt bọn họ lộ ra sự vui vẻ, chỉ nhìn cửa lớn một chút đã biết được Sở phủ nhất định giàu có bất phàm.
Sở lão gia lại chắp tay lần nữa, sau đó đưa tay ra.
"Hai vị đại sư, mời!"
"Ừm, Sở lão gia dẫn đường đi."
Lúc này Hứa lão đứng một góc nhíu mày, chân khí hùng hậu trong cơ thể lão thoáng lay động. Bọn này cũng dám để lão gia nhà mình dẫn đường, xem ngài ấy như một hạ nhân sao?
Ngược lại, Sở lão gia vui vẻ phụng bồi, dẫn hai người vào phủ. Sau đó một đám gia phó cũng đuổi theo.
"Vâng, mời hai vị đại sư vào!"
Chờ lúc hai vị đại sư đã vào, Hứa lão nhịn không được chậm rãi hỏi dò hai công tử.
"Công tử, hai vị kia rốt cuộc có năng lực gì, còn dám hô tới quát lui với lão gia?"
Đại công tử thấy mọi người đi xa, lại gần Hứa lão nhỏ giọng nói.
"Hứa bá, hai người đó là ‘Cao nhân’. Chúng ta tận mắt nhìn thấy, bọn họ có thể biến bùn trên mặt đất thành những người tí hon khiêu vũ cùng nhau, có thể nuốt lửa của ngọn nến đang cháy vào trong bụng, còn có thể khiến nước đã đổ ra ngoài thu vào chậu."
"Đúng đúng, ta cũng thấy được. Tục ngữ nói ‘nước đổ khó hốt’, nghe nói bọn họ sử dụng Ngự Thủy Thuật nên có thể làm được. Đại sư còn nói, phô diễn trước phàm phu tục tử chúng ta cũng chỉ có như vậy thôi, nếu đánh nhau thật sự họ sẽ ’dời núi lấp bể’."
"A..."
Hứa lão nghe xong có chút không tin, nhưng lão gia và công tử nhà mình cũng không phải loại người dễ bị lừa gạt.
Hai khắc sau tại đại sảnh Sở phủ, hai vị đại sư kìm nén cảm xúc cố trấn định, nhưng trên mặt khó nén vui mừng. Trong sảnh, ngoại trừ trên bàn bày không ít vàng bạc ngân phiếu, còn theo yêu cầu bọn họ mà chuẩn bị năm loại động vật còn sống. Năm loại đó bao gồm trâu, chó, dê, heo và gà, có con còn sống, có con đã được nấu chín.
Dù đã đốt đèn nhưng đại sảnh có vẻ lờ mờ, ánh sáng đó hắt lên hai đại sư khiến họ vô cùng quỷ dị.
"Ùm...ụm bò....ò......" "Be be..."
"Lạc lạc lạc..."
Năm con súc sinh còn sống tỏ ra cực kì bất an.
"Hắc hắc hắc hắc... Sở phủ chuẩn bị làm cho chúng ta rất hài lòng. Sở lão gia, các ngươi tránh đi một chút, chúng ta phải tu hành!"
Sở lão gia cùng đám hạ nhân gật gật đầu, cẩn thận rút lui khỏi phòng khách.
Bên ngoài, Hứa lão đứng trên hành lang chau mày từ đầu đến cuối, hai đại sư này cũng quá cổ quái.
"Lão gia..."
Lúc này Sở lão gia giơ tay lên ngăn lại, chỉ ra vườn hoa ngoài kia.
"Đi qua rồi nói."
Cả đám tạm thời rời xa hành lang của phòng đó, đi vào trong vườn.
"Hứa bá, hiện nay Thánh Thượng tổ chức Thủy Lục Pháp Hội, tất nhiên mong muốn tìm được người có bản lĩnh thật sự. Chắc chắn hai vị đại sư này là một trong số đó, họ khác biệt rất lớn với những võ lâm cao thủ giả mạo ngoài kia, chỉ cần..."
Sở lão gia mới nói được một nửa, đột nhiên...
Xoạt ~~~
Một đạo bạch quang từ hậu viện sau phủ lóe lên, hiện ra một gợn sóng hình cung cấp tốc khuếch tán ra, gần như trong khoảnh khắc đó đã quét qua chỗ hai người đứng.
"A..." "A..."
"Phanh ~" "Ầm..."
Cửa phòng khách bị phá tan từ trong, hai phiến gỗ điêu khắc tinh xảo bay ra khỏi khung cửa.
"Tha mạng! Tha mạng a..." "Chúng ta sẽ đi ngay, sẽ đi ngay!"
Hai vị đại sư mới vừa rồi còn mười phần thần thần bí, lúc này họ từ trong phòng lảo đảo bò ra giống như đang bị ác hổ đuổi phía sau.
"Ai... Đại sư..."
"Chúng ta sẽ đi ngay..." "Sẽ không làm chuyện gì, chuyện gì cũng không làm!"
Rõ ràng hai người đang cực kỳ kinh hãi, họ đập vào cửa mạnh đến nỗi trâm ngọc trên đầu cũng rơi mất, một đường tháo chạy vô cùng nhanh.
Sở lão gia sững sờ, chỉ kịp hô lên một tiếng thì bọn họ đã chạy khuất khỏi tầm mắt. Ông vội vàng mang người đuổi theo.
Đuổi cho đến cửa lớn Sở phủ, một đám người Sở gia vậy mà không có ai đuổi kịp hai vị đại sư kia. Chỉ thấy bọn họ bị trượt chân ngã nhào xuống bậc thang lăn ra ngoài, sau khi đứng dậy cũng không thèm xoa mông. Trong phút chốc không ngừng chạy trốn tiếp, thậm chí có một đại sư trong đó quên đứng lên chạy, gã nằm rạp trên mặt đất dùng hai tay hai chân bò.
Một đám người Sở gia tại cửa lớn há mồm trợn mắt thật lâu, Hứa lão cười một tiếng mới khiến cho đám người hoàn hồn.
"Xùy hừ... ‘Cao nhân’ sao!?"
Sở lão gia nhìn Hứa lão, đột nhiên thất thanh lên.
"Bạch quang khi nãy là cái gì?"
"Ách, không biết, giống như xuất hiện từ trong hậu viện."
"Đi nhìn một chút, đi nhìn một chút!"
Thấy bộ dáng của hai vị đại sư như vậy, chẳng ai muốn đuổi theo bọn họ nữa. Tất cả mọi người đều quay về, chạy nhanh tới nội phủ, trên đường đi còn dò hỏi hạ nhân. Từ trong miệng hạ nhân, bọn họ biết được phương hướng ánh sáng ban nãy phát ra ở thư các.
Rất đông người Sở gia cùng nhau tiến về thư các. Ở bên trong, vầng sáng hình như còn chưa tiêu tán hoàn toàn, một cái giá sách lớn trong góc mơ hồ lập lòe ánh sáng.
Hứa lão bước nhanh đến phía trước, cũng không cần thang, nhẹ nhàng nhảy người một cái lấy một bộ thư tịch xuống, luồng sáng kia từ cuốn thư tịch này phát ra.
"Bách Phủ Thông Giám?"
Sở lão gia nhìn trái phải một lúc, sau đó rút từng quyển từng quyển thư tịch ra. Đến cuốn thứ hai, y rút được một trang sách lớn làm bằng giấy Tuyên Thành, ánh sáng phát ra bên trên chữ viết. Cả đám người nhìn tờ giấy này, chút ánh sáng ấy trên chữ viết lập tức biến mất không còn tăm tích, tựa như trở thành một tác phẩm thư pháp bình thường.
"Chữ đẹp..."
Sở lão gia lập tức đọc nội dung trên trang giấy ấy lên.
"Túc thư các quan bách phủ địa linh, ký nhàn thân tảo đình tiền tà trần."(**)
(**) Tá túc phòng sách nhìn xem địa linh khắp nơi, gửi thân nhàn rỗi tiêu trừ tà ố trước sân.
Chữ viết rõ ràng ngay thẳng, bên trong ẩn chứa một luồng khí thế đặc biệt, đây chính là pháp lệnh năm đó Kế Duyên lưu lại trước khi rời đi.
Nguyên lai pháp lệnh năm đó Kế Duyên lưu lại không bị người nhà họ Sở nhìn thấy. Ngược lại, lúc hạ nhân quét dọn thư các, cho rằng người trong phủ xem xong quên cất đi. Rõ ràng tờ giấy này cùng ‘Bách Phủ’ có quan hệ, cho nên đã được kẹp trong sách rồi để lên giá, cho tới hôm nay mới thấy ánh mặt trời.
Giờ này khắc này, Kế Duyên tu hành mơ màng trong một ngôi nhà dân, từ trong mộng tỉnh lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười, không biết đang cười Sở phủ hay cười ‘Cao nhân’.
(*) Chim bay hết, cung tốt được cất đi: Trong Sử ký, sau khi Phạm Lãi giúp Việt Vương Câu Tiễn tiêu diệt kẻ thù, Phạm Lãi trở về nước Tề. Lúc này, Phạm Lãi viết thư gửi cho Văn Chủng, có đoạn viết:
Chim bay mất hết, cung tốt được cất đi. Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu. Việt Vương là người cao cổ, miệng chim, chỉ có chung hoạn nạn mà không thể chung vui. Thầy sao còn chưa lui về?
Văn Chủng nhận được thư, cáo bệnh không vào triều. Có người sàm tấu Văn Chủng muốn phản loạn. Câu Tiễn ép Văn Chủng tự sát bằng cách ban cho ông thanh kiếm và viết "Thầy dạy quả nhân 7 thuật phạt Ngô, quả nhân dùng 3 đánh bại Ngô, còn 4 ở lại với thầy, thầy vì ta theo tiên vương mà thử". Văn Chủng bèn tự sát. Theo một tài liệu khác Văn Chủng bị chém chết dù không có tội gì.
Cũng từ đó mà có thành ngữ "Chim bay mất hết, cung tốt được cất đi. Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu", dùng để ám chỉ thói đời đen bạc, lấy oán trả ân, các vị vua hung bạo bất nhân, khi đã lập quốc thành công rồi thì trở mặt giết hại các công thần.
Lạn Kha Kỳ Duyên
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
Đôi khi tiếp xúc một người không nhất thiết phải thảo luận hay nghiên cứu về những vấn đề triết lý cao thâm như cái này từ đâu đến, cái kia sẽ đi về đâu, mà chỉ cần nói chuyện thoải mái với nhau. Giống như Kế Duyên và lão ăn mày lúc này, hai người đều có thể cảm nhận được tâm tính và thái độ đối nhân xử thế của người còn lại.
Đại Trinh không chỉ có mỗi Kế Duyên, cho nên hắn chưa từng suy nghĩ sẽ làm việc gì quá phận, huống chi tâm cảnh và đạo cảnh của lão ăn mày cực kỳ chính trực. Nếu đã cảm nhận được lão ấy không muốn nói quá nhiều về bản thân thì hắn cũng không hỏi nữa. Đối phương cũng đâu có hỏi hắn điều gì đâu.
"Như vậy cũng tốt."
Mang theo suy nghĩ đó, Kế Duyên và lão ăn mày nói chuyện phiếm càng lúc càng tùy ý. Dù sao, bản thân mỗi người cũng không quan tâm đến chuyện của đối phương, đâu phải lúc nào cũng gặp được người nói chuyện hợp ý.
Bọn hắn uống trà rất chậm rãi, nước trà trong ấm lại không nguội chút nào. Đến khi nước trong ấm cạn sạch thì thuyết thư tiên sinh cũng đã kể xong chuyện “Hoàng Tướng Quân”.
"Cộp ~"
Tiên sinh kể chuyện gõ mạnh cây thước lên bàn. Hoàng thị một lòng trung thành nhưng cuối cùng lại mang kết cục "chim bay hết, cung tốt được cất đi"(*), làm tất cả khách thưởng trà không khỏi xúc động.
Bây giờ đã gần giữa trưa, thời tiết càng lúc càng nóng. ‘Thuyết thư’ là một công việc rất hao tổn sức lực và tinh thần nên khó tránh khỏi việc thuyết thư tiên sinh đã mồ hôi đầy người. Lão ta vừa dùng khăn ướt lau mặt vừa nghe mọi người chung quanh lớn tiếng khen ngợi, sau đó thu lại những đồng tiền thưởng trên bàn.
"Chà, vừa hay rất đúng lúc."
Sau khi Kế Duyên nghe kể chuyện xong, hắn uống cạn chút trà còn lại trong chén rồi đứng lên.
Lão ăn mày không nhúc nhích, nhưng tiểu ăn mày lại cực kỳ tự giác đứng lên. Cậu cảm thấy băng ghế này không thể ngồi nữa, còn thức ăn trên đĩa đã được cậu ăn hết.
Kế Duyên để lại một băng ghế cho lão ăn mày cùng tiểu ăn mày ngồi. Hắn cầm băng ghế còn lại, đĩa và ấm trà quay về quán trà. Dọn dẹp xong, hắn để lại mấy vụn bạc lẻ rồi đi ra ngoài. Trước khi rời đi, hắn không quên gật đầu với lão ăn mày.
Hai hành khất một già một trẻ đều là những người rất ý tứ, cậu bé ăn mày cũng cư xử thận trọng với Kế Duyên. Hơn nữa, bọn họ cũng đã trò chuyện xong, vì vậy hắn cũng không có ý định dây dưa nữa.
Chờ Kế Duyên rời khỏi, người phục vụ đi đến quầy, do dự nói với chưởng quỹ.
"Chưởng quỹ, muốn ta đi lấy lại băng ghế kia không?"
Chưởng quỹ dùng tay vỗ nhẹ trên đầu của gã.
"Ngươi có bị ngốc hay không!"
Bên ngoài quán trà, hai tên ăn mày vẫn ngồi trên băng ghế nhưng lúc này tỉ lệ người đi đường quay đầu nhìn lại đã ít hơn trước.
Cậu bé ăn mày hết nhìn về phía trà lâu, lại nhìn hướng Kế Duyên rời khỏi, lấy cùi chỏ chọt lão ăn mày đang suy tư như khoe báu vật.
"Lỗ gia gia, người nhìn nè!"
Lão ăn mày vừa quay đầu lại, nhìn thấy trong áo của tiểu ăn mày có một cái túi lớn, chứa đầy điểm tâm, mứt và hạt dưa.
"Ai ôi!!! May quá, vừa rồi ngươi không ăn sạch mọi thứ."
"Sao có thể không chừa cho Lỗ gia gia chứ, con giữ lại hơn phân nửa đó!"
Nếu cậu đã ăn hết một nửa thì mấy loại điểm tâm trên bàn cũng khá nhiều đấy.
"Vậy là vừa rồi ngươi ăn lấy ăn để, không chừa một ít cho Kế tiên sinh sao?"
Tiểu ăn mày chột dạ lẩm bẩm một câu "Con thấy ngài ấy không ăn, hơn nữa người ta cũng có nhiều tiền..."
Lão ăn mày cười cười, không nói cái gì nữa.
Cả hai ngồi trên băng ghế một lúc thì bị mấy người đi đường nhìn như chuyện quái lạ. Cho nên, hai người ngồi xuống đất, nhưng đặt cái chén bể trên ghế.
Ước chừng hơn một khắc trôi qua, mùi thơm của đồ ăn từ những quán rượu, quán ăn chung quanh lại càng thơm hơn. Bụng tiểu ăn mày dù đã chất đầy bánh ngọt, nhưng vẫn thèm thuồng, không ngừng nuốt nước miếng. Lão ăn mày từ từ nhắm hai mắt lại, nằm tựa vào góc tường.
"Du nhi, đồ ngon đến rồi!"
Không hiểu sao lão ăn mày nói một câu như vậy, tiểu ăn mày mơ hồ một hồi cuối cùng mới hiểu được. Bởi vì tiểu nhị của Thanh Diệp Lâu đang bưng một cái khay tới chỗ bọn họ.
Trên khay có hai cái chén sứ lớn màu xanh, còn lớn hơn cả đầu của cậu bé ăn mày. Bên trong chén đầy ắp mì sợi thơm ngào ngạt, nước lèo cùng thịt viên bày biện bên trên, còn cắm hai chiếc đũa.
"Ách, chào hai vị. Đây là chưởng quỹ Thanh Diệp Lâu của chúng ta đặc biệt sai người chuẩn bị canh thịt hầm tương của quán bên cạnh, nói là chiêu đãi hai vị ăn trưa, mời hai vị dùng!"
Người hầu trà đặt trên ghế hai cái chén sứ lớn màu xanh, sau đó chắp tay lui về trà lâu. Lão ăn mày nhìn về phía quán trà, thấy được chưởng quỹ vừa nhìn về phía bên này vừa chắp tay.
Chẳng ai đưa tay đánh kẻ đang cười, lão ăn mày cũng chắp tay đáp lễ.
"Lỗ gia gia... Chuyện này... Chúng ta có ăn không?"
"Ăn chứ, ai không ăn là đồ đần! Mà sao mặt ngươi như đang khóc đưa tang vậy?"
Lão ăn mày tức giận nhìn tiểu ăn mày, nửa năm rồi lão còn chưa gặp may như thế này.
"Ô... Sớm biết thế con đã không ăn nhiều bánh ngọt rồi..."
Lão ăn mày sững sờ, nhịn không được "Ha ha ha ha ha..." Lão cười phá lên, làm người đi đường xung quanh liên tục nhìn sang.
Sau đó, hai gã ăn mày cầm đũa lên, dùng băng ghế làm bàn, tiến lại gần chén sứ lớn màu xanh ăn ngấu nghiến. Dù tiểu ăn mày đã ăn no căng nhưng vẫn liều mạng ăn bể bụng cũng không chịu lãng phí vắt mì này.
"Xì xụp xì xụp"
Hai người ăn rất ngon miệng khiến cho một số người đi đường phải thay đổi dự tính ban đầu. Bọn họ quẹo sang tiệm mì bên cạnh vì thấy cả hai ăn thật sự quá ngon đi.
...
Trung thu ngày càng đến gần, ‘Cao nhân’ từ khắp nơi trên đất Đại Trinh đều tập hợp tại Kinh Kỳ Phủ. Bên cạnh đó, các phú hào, đại gia nhàn hạ không có chuyện gì làm cũng từng tốp từng tốp chạy đến kinh thành để hóng chuyện.
Cho nên Kinh Kỳ Phủ những ngày này rất náo nhiệt. Bây giờ, mỗi ngày đều náo nhiệt giống như ăn Tết sớm vậy. Từ đầu đường đến cuối đường thỉnh thoảng có thể nhìn thấy đủ loại sự tình thú vị.
Thời điểm ra đường, nếu thấy có người ăn mặc cổ quái hoặc tướng mạo quái đản, hoặc tổng thể vô cùng kỳ dị thì không cần hoài nghi gì nữa, người ngươi nhìn thấy chính là ‘Cao nhân’.
Bách tính và rất nhiều người ngồi lê đôi mách ở kinh thành đều ôm lòng hiếu kỳ cực lớn với Thủy Lục Pháp Hội, đây được xem như là một ngày lễ trọng đại.
Nhất là những ‘Cao nhân’ tụ hợp lại đây, họ sẽ được ghi chép lại cẩn thận. Sau đó triều đình phải phụ trách vấn đề ăn ngủ cùng một số chuyện trời ơi đất hỡi của bọn họ. Không nói đến việc chi tiêu không nhỏ, thậm chí ngay cả hành khất cũng có. Các quan lại của dịch quán đuổi người mấy lần cũng không đuổi hết, vì lo chuyện này nháo lên thì không ổn nên họ đành cho phép hành khất ở lại trong quán.
Mồng 6 tháng 8, tại Vĩnh Ninh Nhai, bên ngoài Sở phủ.
Hôm nay Sở gia lão gia muốn mời một nhân vật khó lường đến phủ làm khách. Cho nên hôm qua, người trong phủ đã bận rộn khắp nơi.
Chạng vạng tối, Sở gia lão gia cùng hai công tử Sở gia cưỡi ngựa đi, dẫn theo một loạt gia đinh gia phó, mang theo kiệu lớn tám người khiêng. Bọn họ đi một mạch dọc theo Vĩnh Ninh Nhai đến Sở phủ, thanh thế vô cùng phô trương.
Lúc đến bên ngoài cửa lớn xa hoa tráng lệ, Hứa lão với tư cách quản sự tiến lên dẫn ngựa cho Sở lão gia.
"Hứa thúc, yến hội chuẩn bị thế nào rồi?"
Sở lão gia nhìn kiệu lớn, vì đảm bảo chu toàn nên hỏi Hứa lão lần nữa.
"Lão gia xin yên tâm, tất cả đều chuẩn bị xong."
"Ừ!"
Sở lão gia gật đầu, cùng hai nhi tử xuống ngựa đi đến kiệu lớn, khom người chắp tay nói.
"Hai vị đại sư, đã đến hàn xá."
"Ừm!"
Người trong kiệu không nặng không nhẹ "Ừm" một tiếng. Sau đó, trước mặt Hứa lão xuất hiện một ông lão một bà lão khoảng sáu bảy mươi tuổi, mặc trường bào. Ông lão nghiêm túc, bà lão hiền lành, rất có phong phạm ‘Cao nhân’ tiên phong đạo cốt.
Hứa lão đứng một bên híp mắt nhìn kỹ hai người này. Động tác tay chân của họ không giống như người luyện võ, nhưng nếu lừa đảo, hù dọa người khác cũng không phải. Với trực giác của một võ giả, khí thế bức người toát ra từ bọn họ làm Hứa lão có chút khó chịu.
Hai vị đại sư trong miệng Sở lão gia bước xuống kiệu. Sau khi quan sát cửa lớn Sở phủ, khuôn mặt bọn họ lộ ra sự vui vẻ, chỉ nhìn cửa lớn một chút đã biết được Sở phủ nhất định giàu có bất phàm.
Sở lão gia lại chắp tay lần nữa, sau đó đưa tay ra.
"Hai vị đại sư, mời!"
"Ừm, Sở lão gia dẫn đường đi."
Lúc này Hứa lão đứng một góc nhíu mày, chân khí hùng hậu trong cơ thể lão thoáng lay động. Bọn này cũng dám để lão gia nhà mình dẫn đường, xem ngài ấy như một hạ nhân sao?
Ngược lại, Sở lão gia vui vẻ phụng bồi, dẫn hai người vào phủ. Sau đó một đám gia phó cũng đuổi theo.
"Vâng, mời hai vị đại sư vào!"
Chờ lúc hai vị đại sư đã vào, Hứa lão nhịn không được chậm rãi hỏi dò hai công tử.
"Công tử, hai vị kia rốt cuộc có năng lực gì, còn dám hô tới quát lui với lão gia?"
Đại công tử thấy mọi người đi xa, lại gần Hứa lão nhỏ giọng nói.
"Hứa bá, hai người đó là ‘Cao nhân’. Chúng ta tận mắt nhìn thấy, bọn họ có thể biến bùn trên mặt đất thành những người tí hon khiêu vũ cùng nhau, có thể nuốt lửa của ngọn nến đang cháy vào trong bụng, còn có thể khiến nước đã đổ ra ngoài thu vào chậu."
"Đúng đúng, ta cũng thấy được. Tục ngữ nói ‘nước đổ khó hốt’, nghe nói bọn họ sử dụng Ngự Thủy Thuật nên có thể làm được. Đại sư còn nói, phô diễn trước phàm phu tục tử chúng ta cũng chỉ có như vậy thôi, nếu đánh nhau thật sự họ sẽ ’dời núi lấp bể’."
"A..."
Hứa lão nghe xong có chút không tin, nhưng lão gia và công tử nhà mình cũng không phải loại người dễ bị lừa gạt.
Hai khắc sau tại đại sảnh Sở phủ, hai vị đại sư kìm nén cảm xúc cố trấn định, nhưng trên mặt khó nén vui mừng. Trong sảnh, ngoại trừ trên bàn bày không ít vàng bạc ngân phiếu, còn theo yêu cầu bọn họ mà chuẩn bị năm loại động vật còn sống. Năm loại đó bao gồm trâu, chó, dê, heo và gà, có con còn sống, có con đã được nấu chín.
Dù đã đốt đèn nhưng đại sảnh có vẻ lờ mờ, ánh sáng đó hắt lên hai đại sư khiến họ vô cùng quỷ dị.
"Ùm...ụm bò....ò......" "Be be..."
"Lạc lạc lạc..."
Năm con súc sinh còn sống tỏ ra cực kì bất an.
"Hắc hắc hắc hắc... Sở phủ chuẩn bị làm cho chúng ta rất hài lòng. Sở lão gia, các ngươi tránh đi một chút, chúng ta phải tu hành!"
Sở lão gia cùng đám hạ nhân gật gật đầu, cẩn thận rút lui khỏi phòng khách.
Bên ngoài, Hứa lão đứng trên hành lang chau mày từ đầu đến cuối, hai đại sư này cũng quá cổ quái.
"Lão gia..."
Lúc này Sở lão gia giơ tay lên ngăn lại, chỉ ra vườn hoa ngoài kia.
"Đi qua rồi nói."
Cả đám tạm thời rời xa hành lang của phòng đó, đi vào trong vườn.
"Hứa bá, hiện nay Thánh Thượng tổ chức Thủy Lục Pháp Hội, tất nhiên mong muốn tìm được người có bản lĩnh thật sự. Chắc chắn hai vị đại sư này là một trong số đó, họ khác biệt rất lớn với những võ lâm cao thủ giả mạo ngoài kia, chỉ cần..."
Sở lão gia mới nói được một nửa, đột nhiên...
Xoạt ~~~
Một đạo bạch quang từ hậu viện sau phủ lóe lên, hiện ra một gợn sóng hình cung cấp tốc khuếch tán ra, gần như trong khoảnh khắc đó đã quét qua chỗ hai người đứng.
"A..." "A..."
"Phanh ~" "Ầm..."
Cửa phòng khách bị phá tan từ trong, hai phiến gỗ điêu khắc tinh xảo bay ra khỏi khung cửa.
"Tha mạng! Tha mạng a..." "Chúng ta sẽ đi ngay, sẽ đi ngay!"
Hai vị đại sư mới vừa rồi còn mười phần thần thần bí, lúc này họ từ trong phòng lảo đảo bò ra giống như đang bị ác hổ đuổi phía sau.
"Ai... Đại sư..."
"Chúng ta sẽ đi ngay..." "Sẽ không làm chuyện gì, chuyện gì cũng không làm!"
Rõ ràng hai người đang cực kỳ kinh hãi, họ đập vào cửa mạnh đến nỗi trâm ngọc trên đầu cũng rơi mất, một đường tháo chạy vô cùng nhanh.
Sở lão gia sững sờ, chỉ kịp hô lên một tiếng thì bọn họ đã chạy khuất khỏi tầm mắt. Ông vội vàng mang người đuổi theo.
Đuổi cho đến cửa lớn Sở phủ, một đám người Sở gia vậy mà không có ai đuổi kịp hai vị đại sư kia. Chỉ thấy bọn họ bị trượt chân ngã nhào xuống bậc thang lăn ra ngoài, sau khi đứng dậy cũng không thèm xoa mông. Trong phút chốc không ngừng chạy trốn tiếp, thậm chí có một đại sư trong đó quên đứng lên chạy, gã nằm rạp trên mặt đất dùng hai tay hai chân bò.
Một đám người Sở gia tại cửa lớn há mồm trợn mắt thật lâu, Hứa lão cười một tiếng mới khiến cho đám người hoàn hồn.
"Xùy hừ... ‘Cao nhân’ sao!?"
Sở lão gia nhìn Hứa lão, đột nhiên thất thanh lên.
"Bạch quang khi nãy là cái gì?"
"Ách, không biết, giống như xuất hiện từ trong hậu viện."
"Đi nhìn một chút, đi nhìn một chút!"
Thấy bộ dáng của hai vị đại sư như vậy, chẳng ai muốn đuổi theo bọn họ nữa. Tất cả mọi người đều quay về, chạy nhanh tới nội phủ, trên đường đi còn dò hỏi hạ nhân. Từ trong miệng hạ nhân, bọn họ biết được phương hướng ánh sáng ban nãy phát ra ở thư các.
Rất đông người Sở gia cùng nhau tiến về thư các. Ở bên trong, vầng sáng hình như còn chưa tiêu tán hoàn toàn, một cái giá sách lớn trong góc mơ hồ lập lòe ánh sáng.
Hứa lão bước nhanh đến phía trước, cũng không cần thang, nhẹ nhàng nhảy người một cái lấy một bộ thư tịch xuống, luồng sáng kia từ cuốn thư tịch này phát ra.
"Bách Phủ Thông Giám?"
Sở lão gia nhìn trái phải một lúc, sau đó rút từng quyển từng quyển thư tịch ra. Đến cuốn thứ hai, y rút được một trang sách lớn làm bằng giấy Tuyên Thành, ánh sáng phát ra bên trên chữ viết. Cả đám người nhìn tờ giấy này, chút ánh sáng ấy trên chữ viết lập tức biến mất không còn tăm tích, tựa như trở thành một tác phẩm thư pháp bình thường.
"Chữ đẹp..."
Sở lão gia lập tức đọc nội dung trên trang giấy ấy lên.
"Túc thư các quan bách phủ địa linh, ký nhàn thân tảo đình tiền tà trần."(**)
(**) Tá túc phòng sách nhìn xem địa linh khắp nơi, gửi thân nhàn rỗi tiêu trừ tà ố trước sân.
Chữ viết rõ ràng ngay thẳng, bên trong ẩn chứa một luồng khí thế đặc biệt, đây chính là pháp lệnh năm đó Kế Duyên lưu lại trước khi rời đi.
Nguyên lai pháp lệnh năm đó Kế Duyên lưu lại không bị người nhà họ Sở nhìn thấy. Ngược lại, lúc hạ nhân quét dọn thư các, cho rằng người trong phủ xem xong quên cất đi. Rõ ràng tờ giấy này cùng ‘Bách Phủ’ có quan hệ, cho nên đã được kẹp trong sách rồi để lên giá, cho tới hôm nay mới thấy ánh mặt trời.
Giờ này khắc này, Kế Duyên tu hành mơ màng trong một ngôi nhà dân, từ trong mộng tỉnh lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười, không biết đang cười Sở phủ hay cười ‘Cao nhân’.
(*) Chim bay hết, cung tốt được cất đi: Trong Sử ký, sau khi Phạm Lãi giúp Việt Vương Câu Tiễn tiêu diệt kẻ thù, Phạm Lãi trở về nước Tề. Lúc này, Phạm Lãi viết thư gửi cho Văn Chủng, có đoạn viết:
Chim bay mất hết, cung tốt được cất đi. Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu. Việt Vương là người cao cổ, miệng chim, chỉ có chung hoạn nạn mà không thể chung vui. Thầy sao còn chưa lui về?
Văn Chủng nhận được thư, cáo bệnh không vào triều. Có người sàm tấu Văn Chủng muốn phản loạn. Câu Tiễn ép Văn Chủng tự sát bằng cách ban cho ông thanh kiếm và viết "Thầy dạy quả nhân 7 thuật phạt Ngô, quả nhân dùng 3 đánh bại Ngô, còn 4 ở lại với thầy, thầy vì ta theo tiên vương mà thử". Văn Chủng bèn tự sát. Theo một tài liệu khác Văn Chủng bị chém chết dù không có tội gì.
Cũng từ đó mà có thành ngữ "Chim bay mất hết, cung tốt được cất đi. Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu", dùng để ám chỉ thói đời đen bạc, lấy oán trả ân, các vị vua hung bạo bất nhân, khi đã lập quốc thành công rồi thì trở mặt giết hại các công thần.
Lạn Kha Kỳ Duyên
Đánh giá:
Truyện Lạn Kha Kỳ Duyên
Story
Chương 234: Cười Sở phủ hay cười ‘Cao nhân’
10.0/10 từ 22 lượt.