Làn Hương Sau Màn Trướng
Chương 51
287@-Trong lúc ý lo.ạn t.ình mê thì cái gì cũng có thể nói ra được.
Cho đến khi Giang Vãn Ninh hao hết thể lực, nằm trên giường chậm rãi tỉnh táo lại, cô hận không thể bóp chết chính mình khi đã nói những lời vừa nãy…
Bị Văn Thiệu dỗ dành, lừa gạt, sau đó là những lời mà không thể viết được trên app màu xanh lục, cô nói ra hết luôn rồi, quả thật là cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Giang Vãn Ninh chậm rãi kéo chăn mền lên che mặt lại, sau đó lại vén lên.
Khi Văn Thiệu vào phòng thì nhìn thấy cô đang vén chăn, anh đi qua cho Giang Vãn Ninh uống ngụm nước: “Nóng à?”
Chiếc váy ngủ vừa nãy của cô đã không thể mặc được nữa, bây giờ cô đang mặc áo sơ mi của Văn Thiệu.
Không biết là vô tình hay cố ý, nút áo trên áo cô vẫn bị cài lệch, lộ ra vai, cổ và đôi chân dài.
Văn Thiệu lẳng lặng nhìn cô một lúc, sau đó đưa tay muốn chỉnh lại áo sơ mi trên người cô cho ngay ngắn lại. Nhưng chỉnh tới chỉnh lui, chẳng những áo sơ mi không trở nên ngay ngắn, ngược lại là nó càng lơi lỏng hơn.
Trong phòng bật máy lạnh, vừa rồi lại đổ mồ hôi, tay và lưng của Giang Vãn Ninh đều mát rười rượi.
Văn Thiệu kéo chăn mền qua: “Nhanh đắp lên đi.”
Giang Vãn Ninh lắc đầu, để Văn Thiệu nhìn thấy dấu vết lấm tấm trên chăn: “Ướt…”
“Vậy hả?”
Văn Thiệu dừng động tác lại, ngước mắt lặng yên nhìn cô một lúc, sau đó dùng lực vứt chăn sang một bên: “Anh xem thử xem sao…”
…
Lại trôi qua không biết bao lâu, Giang Vãn Ninh mắng anh là đồ lừa đảo suốt cả đêm, mắng đến nỗi khàn cả giọng. Cuối cùng, cô được Văn Thiệu ôm đi tắm, ban đêm hai người nghỉ ngơi trên giường trong phòng dành cho khách.
Cô dựa vào lòng Văn Thiệu, nhìn người nào đó có tinh thần vô cùng phấn chấn, nghĩ đến khay đựng đồ đã bị anh dùng hết.
Khi đó Giang Vãn Ninh không hiểu, còn lo lắng thời gian đảm bảo chất lượng của vật đó, nhưng dựa vào tần suất sử dụng như bây giờ, chút hàng tồn này có thể chống đỡ được đến tháng sau hay không cũng là vấn đề.
Cô mệt đến mức không nhấc nổi tay lên nữa, buồn ngủ nghe Văn Thiệu mơ hồ nhắc đến một câu, hỏi cô ngày mai có muốn đi đến công ty báo danh không.
“Ồ… Đi chứ.” Giang Vãn Ninh cau mày, kéo tay của anh đặt trên người cô xoa xoa: “Nhưng điều kiện tiên quyết là em có thể dậy được…”
Tình yêu của người trưởng thành vui thì vui thật, nhưng mệt thì cũng mệt thật.
Ngày hôm sau, mặc dù mệt nhưng Giang Vãn Ninh vẫn kiên trì dậy cùng với Văn Thiệu.
Ăn sáng ở nhà xong, nhân lúc Văn Thiệu thay quần áo, Giang Vãn Ninh đi đến phòng giữ quần áo chọn lựa ba, bốn bộ đồ nghiêm chỉnh một chút.
“Em mặc cái nào trông ổn hơn? Công ty anh có quy định về trang phục không?” Cô kéo Văn Thiệu đến để tham khảo ý kiến: “Bộ này có nghiêm chỉnh quá không? Hình như bộ này không nghiêm chỉnh lắm, bộ này thì giống học sinh quá…”
Văn Thiệu vừa cài nút áo sơ mi vừa đi đến phòng giữ quần áo nhìn: “Cái nào cũng được, bộ phận thiết kế mặc đủ thứ, những bộ phận khác thì có rất nhiều người không chỉ mặc áo ngắn tay, quần đùi mà còn mang dép lào.”
Công ty bọn họ không quan tâm đến những thứ này, quần áo tóc tai gì đó, Văn Thiệu vẫn luôn mặc kệ.
“Anh nhớ trước kia còn có người mặc…” Văn Thiệu cau mày suy nghĩ một chút: “Váy giống như trong phim hoạt hình, là kiểu rất khoa trương ấy.”
Lần đầu anh gặp nhân viên đó, anh còn tưởng là trẻ con nhà thân thích của ai dẫn tới.
“Lolita à?” Giang Vãn Ninh không thể ngờ tới được: “Vậy thì em cứ mặc tùy ý nhé?”
“Ừ, em thoải mái là được.”
Giang Vãn Ninh nhanh chóng thay quần áo ra ngoài, là một chiếc váy màu đen đơn giản, kiểu dáng gọn gàng, phối cùng với một sợi dây chuyền kim cương không quá bắt mắt và một đôi khuyên tai cùng bộ.
Trên đường, cô không ngừng hít sâu: “Thật ra là em thấy hơi căng thẳng.”
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô đến công ty làm việc, không biết có thể thích ứng được với tiết tấu và các mối quan hệ hay không.
“Vậy lát nữa anh đưa em lên nhé?”
“Không cần.” Nếu như Văn Thiệu đưa cô lên, có thể là cô sẽ thấy căng thẳng hơn.
Giang Vãn Ninh chỉ muốn làm một nhân viên mới bình thường, Lưu Tề Vũ dẫn cô đi là được rồi.
Chẳng mấy chốc đã tới công ty, Giang Vãn Ninh ra khỏi thang máy ở lầu ba, Văn Thiệu còn phải lên trên nữa.
Cả tòa nhà đều là của tập đoàn Tôn thị, lầu hai là một vài khu nghỉ ngơi và nhà ăn nhân viên, lúc đầu lầu ba trống không, sau đó Văn Thiệu ngăn một nửa ra làm công ty hương phẩm.
Giang Vãn Ninh vừa ra khỏi thang máy là thấy bảng hiệu ngay, cô đi qua đó, hỏi nhân viên lễ tân xem nhân viên mới đi báo danh ở chỗ nào.
Nhân viên lễ tân là một cô gái rất xinh đẹp, mặc Hán phục, trên người xịt nước hoa mùi trái cây, khiến người ta vừa trông thấy là tâm tình cũng tốt lên theo.
“Bà chủ ạ?” Cô ấy chớp đôi mắt to mà nhìn Giang Vãn Ninh, trái tim Giang Vãn Ninh sắp tan ra luôn rồi.
Thấy cô ngầm thừa nhận, nhân viên lễ tân kích động chỉ vào bên trong: “Đi vào rẽ phải ạ!”
Sau khi Giang Vãn Ninh nói cảm ơn cô ấy thì đi thẳng vào trong, nhìn thấy Lưu Tề Vũ đang ở trong phòng làm việc riêng.
Cô gõ cửa: “Anh Vũ.”
Ngay sau đó, Giang Vãn Ninh nhìn thấy bảng hiệu trên cửa phòng làm việc của cậu ta, cười nói: “À, phải gọi là giám đốc Lưu chứ nhỉ?”
“Đừng đừng đừng…” Lưu Tề Vũ đi tới: “Tôi dẫn cô đi làm quen với người trong bộ phận thiết kế.”
Bộ phận thiết kế của công ty nằm trong cùng, là một khu vực độc lập.
Phong cách trang trí và phong cách của nhân viên đều khác với nhân viên của bộ phận khác, trên bàn làm việc của bọn họ có các loại đồ chơi nhỏ kỳ lạ, cách ăn mặc cũng mang đậm chất riêng.
“Nào, tôi giới thiệu một chút, nhân viên mới, Giang Vãn Ninh.” Lưu Tề Vũ chỉ vào cô gái đang ngậm kẹo ở trong cùng: “Đó là người phụ trách A Đu.”
Giang Vãn Ninh cười với cô ấy: “Chào chị.”
“Chào đàn em.” A Đu và Giang Vãn Ninh học cùng trường, trước đó Lưu Tề Vũ đã giới thiệu với cô ấy về tình hình của Giang Vãn Ninh. Cô ấy đưa tay ra hiệu với Lưu Tề Vũ: “Giao cho tôi đi giám đốc Lưu.”
Sau khi Lưu Tề Vũ rời đi, trong nháy mắt, Giang Vãn Ninh bị người của bộ phận thiết kế bao vây…
Mọi người vây quanh cô giống như ong vỡ tổ, tựa như xem gấu trúc vậy.
“Woa, bà chủ thật này.”
“Giống người trong video lần trước nhỉ?”
“Bà chủ, chị nhớ tôi không? Lần trước, khi họp qua video ấy, lúc chị đi vào ôm sếp Văn là tôi đang làm pre đó.”
Giang Vãn Ninh giật khóe miệng: “Tôi không muốn nhớ lắm…”
Thấy thế, bọn họ cũng biết Giang Vãn Ninh là người da mặt mỏng bèn ăn ý không nhắc đến chuyện lần trước nữa.
A Đu đột nhiên nhai nát kẹo que trong miệng, phát ra âm thanh răng rắc: “Chị muốn nghe chuyện tình yêu, như vậy thì mới có thể làm việc tốt hơn!”
“Hở?” Giang Vãn Ninh nhìn bọn họ: “Trong giờ làm việc có thể nói chuyện riêng ạ?”
“Có thể chứ.” A Đu chững chạc đàng hoàng: “Sếp Văn nói anh ấy mặc kệ chúng ta có lười biếng hay không, chỉ cần phương án OK, dù một tháng ba mươi ngày không bấm công cũng được.”
Giang Vãn Ninh ỡm ờ bị bọn họ lừa gạt đi vào phòng nghỉ, tổ thiết kế có tổng cộng bảy người, tính cả cô thì bây giờ hết thảy có tám người.
Mãi cho đến gần giờ cơm trưa bọn họ mới quay về vị trí làm việc, sau khi quay lại, lấy A Đu dẫn đầu, tất cả mọi người còn lại bắt đầu chuẩn bị máy tính bảng đồ họa hoặc là giấy bắt đầu vẽ.
Giang Vãn Ninh ngồi ở một trong số các ô làm việc, chợt thấy kinh hoảng.
Tại sao vừa tán gẫu xong đã quay về tập trung làm việc ngay được hay vậy nhỉ?
Lúc đi học, chắc chắn những người ở đây là học sinh được giáo viên chủ nhiệm yêu thích nhất, bởi vì bọn họ có thể hoán đổi trạng thái vào lớp và tan học mà không có bất kỳ một kẽ hở nào, dù cho khi tan học có điên hơn nữa thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến việc đi học.
Nhưng chẳng mấy chốc, Giang Vãn Ninh đã biết vì sao.
Cũng không phải vì tự hạn chế bản thân mà là vì, thật sự không có nhiều thời gian…
Vốn dĩ cô đã đến vào nửa tháng trước, nhưng vì Giang Thành Quân phẫu thuật nên thời gian đến cũng chậm trễ theo. Vừa rồi A Đu có nhắc đến vài câu nên Giang Vãn Ninh mới biết bọn họ đã trải qua nửa tháng nay như thế nào.
Tổ thiết kế không chỉ thiết kế bao bì nước hoa mà còn phải thiết kế các đồ vật ngoài đời, giao diện của website, áp phích,… bọn họ đều phải làm hết.
Sau khi Giang Vãn Ninh nghe thấy bọn họ phân công xong thì đột nhiên thấy áp lực, A Đu đích thân dẫn dắt cô làm thiết kế bao bì. Bởi vì thiết kế thân chai là do cô làm, cho nên gần như không cần làm quen với nội dung công việc, bắt đầu làm thì vẫn còn tính là nhanh.
Buổi trưa, Giang Vãn Ninh và các đồng nghiệp đến nhà ăn ở lầu hai ăn cơm.
Lúc ăn cơm, cô còn bắt gặp Tôn Thanh Châu, Tôn Thanh Châu chào hỏi cô từ xa, còn mua cà phê chia cho các đồng nghiệp của cô.
“Thím, ngày đầu thím đi làm thế nào?”
Thật ra Tôn Thanh Châu không hiểu vì sao Giang Vãn Ninh muốn ra ngoài làm việc, nếu như cậu có thể giỏi bằng một nửa Văn Thiệu thì cậu ước gì mình có thể ở nhà làm con mọt cả đời.
“Tốt lắm.” Giang Vãn Ninh ăn cơm rất nhanh: “Cảm ơn cháu nhé A Châu.”
“Không có gì, thím có thời gian rảnh thì đến lầu mười hai tìm cháu chơi nhé? Chỗ của cháu có nhiều đồ ăn vặt lắm, A Viễn ở lầu mười lăm, tìm nó cũng được, bên chỗ nó có máy chơi game.”
“Ừm ừm, được…” Mặc dù Giang Vãn Ninh đồng ý nhưng thật ra cô hoàn toàn không có thời gian để đi tìm bọn họ.
Tôn Thanh Châu thấy cô ăn như hổ đói thì cho rằng Giang Vãn Ninh đang đói bụng, bèn dùng đũa chung gắp thịt trong chén của mình sang cho cô.
“Thím ơi, thím chưa ăn sáng sao?” Tôn Thanh Châu bị hù dọa, với tốc độ ăn như thế này của Giang Vãn Ninh, cậu khó lòng mà không nghi ngờ rằng, liệu có phải do chú nhỏ nhà mình thường hay bỏ đói cô hay không.
Giang Vãn Ninh lắc đầu, đưa hạt cơm cuối cùng vào miệng.
“Thím đang vội, được rồi, không nghe cháu nói nữa nhé A Châu, thím lên lầu làm việc đây.”
“Hả?” Tôn Thanh Châu nhìn cô trả mâm ăn cơm xong thì cầm cà phê hùng hổ đuổi theo bước chân của mấy người đồng nghiệp, trông vô cùng chấn động.
Không hổ danh là người phụ nữ sắp làm thím của cậu, trong xương cốt mà cũng giống y như chú nhỏ cậu vậy, đều là người cuồng công việc.
Tự dưng Tôn Thanh Châu thấy mình may mắn quá, may mà Giang Vãn Ninh và Văn Thiệu đã có tình cảm với nhau từ trước, nếu không, chẳng phải nếu cậu tìm một cô vợ cuồng công việc thì cả ngày sẽ không thấy người ở đâu hết à?
Không được không được, như thế sẽ ảnh hưởng đến tình cảm.
Suốt cả buổi chiều, hai phương án Giang Vãn Ninh đề ra đều bị bỏ qua.
Lần đầu tiên cô tiếp xúc với những thứ này, khó tránh khỏi việc thấy chưa quen với bầu không khí. Quay về xem xét lại hết tất cả các thiết kế trong mấy ngày nay của bọn họ, Giang Vãn Ninh mới miễn cưỡng tìm tòi ra được cách thức. Nhưng còn chưa kịp thực hiện thì A Đu đã triệu tập lại để họp.
“Ninh Ninh, em nhanh lên.” Cô gái ngồi ở vị trí bên cạnh Giang Vãn Ninh thúc giục cô: “A Đu không thích người khác đi họp chậm đâu.”
“Ồ, được, vậy… em mang bút hay là máy tính ạ?” Giang Vãn Ninh thấy bọn họ có người mang bút, có người mang máy tính, bấy giờ cô cũng chưa đoán được nên mang gì theo.
“Cái nào cũng được, cái nào giúp em ghi chép nhanh thì mang. Giống anh Vương ấy, lần nào đi họp anh ấy cũng chẳng mang theo gì cả, có đầu óc thôi là đủ rồi.”
“Được…” Chẳng mấy chốc Giang Vãn Ninh đã tới phòng họp.
Cô vô cùng chăm chú nghe suy nghĩ của mỗi đồng nghiệp, ngón tay nhanh chóng nhảy múa trên bàn phím.
Khi người ta không hay không biết thì trời đã tối.
A Đu vẫn còn đang dẫn dắt bọn họ động não, cô ấy nhìn thấy người đứng ngoài tường thủy tinh thì đột nhiên không nói gì nữa.
Lưu Tề Vũ thấy thế thì tiến vào, khẽ hỏi: “Sếp Văn tới rồi, mọi người còn phải họp thêm bao lâu nữa?”
A Đu hơi xấu hổ, cuộc họp này chỉ mới tiến hành được một nửa, nhưng ngày đầu tiên bà chủ đi làm, đích thân ông chủ lại đến đón…
Cô ấy rất muốn cho ông chủ mặt mũi, nhưng họp hành thì không thể thiếu người, cũng không thể bỏ giữa chừng rồi ngày mai họp tiếp được, nhưng cô ấy cũng không có gan bảo ông chủ chờ.
Bấy giờ, ánh mắt của mọi người trong phòng họp đều đổ dồn về phía Giang Vãn Ninh.
Người nào đó đang cúi đầu viết ra suy nghĩ của mình chậm chạp nhận ra phòng họp đã yên tĩnh hơn kha khá, cô chậm rãi ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”
A Đu hắng giọng: “Cái đó, sếp Văn tới.”
“Tới thì sao ạ?” Giang Vãn Ninh chưa phản ứng lại kịp, vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Anh ấy muốn vào nghe à?”
“Không phải…” A Đu cào mái tóc đã rối bù lên thành tổ chim: “Sếp Văn không nghe cuộc họp của chúng ta, có thể là anh ấy tới đón em về nhà đó.”
“Hả?” Giang Vãn Ninh uống một ngụm cà phê, sau đó nói với Lưu Tề Vũ đứng ở cửa: “Tôi không cần anh ấy đón, tôi còn đang tăng ca đây.”
Rõ ràng là lúc chiều cô đã nhắn tin cho Văn Thiệu rồi, nói buổi tối có thể phải tăng ca, bảo anh không cần chờ mình đâu.
Lúc sáng, khi các đồng nghiệp nói chuyện, một người trong số đó nói chỗ ở tiện đường với cô, có thể tiện thể đưa cô về.
Lưu Tề Vũ phản ứng mất mấy giây: “Hả?”
Giang Vãn Ninh lại cúi đầu viết chữ, thấy Lưu Tề Vũ vẫn chưa đi thì lại nói: “Nếu anh ấy gấp thì về nhà trước đi, không vội thì chờ ở ngoài.”
A Đu nhướng mày, nghĩ thầm, bà chủ này không tệ, vì tăng ca mà bảo ông chủ chờ ở bên ngoài.
“Được, vậy chúng ta tiếp tục.”
Cuộc họp kéo dài đến bảy giờ tối, mọi người mới lục tục đi ra khỏi phòng họp, người nào đi ngang qua phòng nghỉ cũng không nhịn được mà nhìn vào bên trong.
Giang Vãn Ninh ở lại cuối cùng để nói chuyện trao đổi với A Đu, khi cô đi ngang qua phòng nghỉ thì không ngẩng đầu lên, vẫn là nhờ A Đu nhắc nhở thì mới nhìn thấy Văn Thiệu ở bên trong.
“Tạm biệt nhé, chị đi trước đây.” A Đu nhanh chân rời đi trước.
Giang Vãn Ninh đi đến vỗ vỗ vai Văn Thiệu: “Em xong rồi.”
Văn Thiệu hoàn hồn, anh khép tài liệu trong tay lại.
Anh vừa quay đầu đã nhìn thấy dáng vẻ này của Giang Vãn Ninh, anh không nhịn được mà bật cười.
Hồi sáng tóc của Giang Vãn Ninh vẫn được cô xõa trên vai, bây giờ thì đã bị cô búi hết lên đầu. Lớp trang điểm cũng không được tinh xảo như ban sáng, son môi trôi đi cũng không được cô thoa lại. Còn có dây chuyền và khuyên tai của cô nữa, bởi vì ghét bỏ chúng vướng víu nên cô đã tháo ra hết.
“Em…” Văn Thiệu không biết hình dung như thế nào nữa, chỉ hỏi cô: “Đi làm vui không?”
“Cũng khá vui.”
Mặc dù mệt nhưng lâu rồi Giang Vãn Ninh chưa từng sống phong phú như vậy, lần gần đây nhất cô phải tranh thủ từng phút từng giây hình như là hồi lớp mười hai.
“Các đồng nghiệp đều rất tốt, hơn nữa, còn được làm thứ em thích, chung quy là, dù có đau mỏi thì em vẫn thấy vui.”
“Đúng rồi, nhãn hiệu mà em nói với anh ấy, chúng ta…”
Văn Thiệu nhét một quả nho vào miệng cô để chặn lời cô nói lại, không hề thấy hứng thú với thiết kế nhãn hiệu của cô: “Không nghe.”
Giang Vãn Ninh: “Hửm?”
“Hiện giờ anh là bạn trai của em, không phải là ông chủ.” Văn Thiệu dắt cô đi ra ngoài: “Sau này tan làm rồi thì đừng báo cáo công việc với anh.”
Cấp dưới của anh đã đủ nhiều rồi, không muốn ở nhà mình lại có thêm một người đâu.
Giang Vãn Ninh nuốt lại lời, nhưng thật sự không nuốt được…
Trong chốc lát, cô lại đến bên cạnh Văn Thiệu: “Anh không muốn nghe thật à? Em nói với anh, đó thật sự là một thiết kế rất tuyệt diệu đấy!”
Văn Thiệu không bị lay động. Hai người ăn cơm xong thì về nhà, anh nhìn thấy Giang Vãn Ninh mang theo túi muốn vào phòng sách thì nhanh tay lẹ mắt chặn cô lại: “Làm gì vậy?”
“Em vẫn còn vài thứ chưa làm xong.” Giang Vãn Ninh đẩy tay anh ra: “Anh tắm trước đi, em sẽ xong nhanh thôi.”
Văn Thiệu nhíu mày, nhìn cô bật máy tính lên lại bắt đầu gõ gõ, đau đầu đi vào phòng tắm.
Ban đầu anh đã nghĩ gì mà lại muốn để cho Giang Vãn Ninh đến công ty làm vậy nhỉ?
Lưu Tề Vũ đề nghị đúng không?
Cả Giang Thành không tìm được nhà thiết kế nào ngon lành hết à?
Buổi tối, Văn Thiệu dựa vào đầu giường chờ Giang Vãn Ninh.
Anh còn tưởng rằng Giang Vãn Ninh sẽ giống như trước kia, lặn lộn trong phòng tắm rất lâu, không ngờ là lần này cô lại ra ngoài rất nhanh.
Giang Vãn Ninh ném máy sấy vào lòng anh, sai bảo anh: “Anh sấy tóc cho em đi.”
Cô bò lên giường, nằm sấp lên trên đùi Văn Thiệu, tóc vừa vặn rũ xuống bên giường.
Động tác của Văn Thiệu rất nhẹ nhàng, anh dùng ngón tay khuấy động tóc của cô, giúp cô sấy khô từng chút một.
Sau khi sấy tóc xong, Văn Thiệu để máy sấy qua một bên rồi vỗ đầu cô: “Được rồi.”
“Em thật sự mệt quá.”
Giang Vãn Ninh trở mình gối lên chân anh, sau đó giơ ngón cái lên cho anh, thở dài nói: “Rốt cuộc là vì sao anh có thể đi làm ban ngày, còn buổi tối thì giày vò em lâu như vậy chứ?”
“Bởi vì anh…” Văn Thiệu còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy người trước mắt trở mình bò dậy, nhìn anh cực kỳ nghiêm túc.
“Hôm nay, tuyệt đối không thể.”
Giang Vãn Ninh liếc nhìn nơi nào đó đang xao động của Văn Thiệu, sau đó ngã đầu nằm lên giường, lầm bầm: “Anh tự giải quyết đi, nhỏ tiếng thôi, đừng quấy rầy đến em.
Làn Hương Sau Màn Trướng
Cho đến khi Giang Vãn Ninh hao hết thể lực, nằm trên giường chậm rãi tỉnh táo lại, cô hận không thể bóp chết chính mình khi đã nói những lời vừa nãy…
Bị Văn Thiệu dỗ dành, lừa gạt, sau đó là những lời mà không thể viết được trên app màu xanh lục, cô nói ra hết luôn rồi, quả thật là cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Giang Vãn Ninh chậm rãi kéo chăn mền lên che mặt lại, sau đó lại vén lên.
Khi Văn Thiệu vào phòng thì nhìn thấy cô đang vén chăn, anh đi qua cho Giang Vãn Ninh uống ngụm nước: “Nóng à?”
Chiếc váy ngủ vừa nãy của cô đã không thể mặc được nữa, bây giờ cô đang mặc áo sơ mi của Văn Thiệu.
Không biết là vô tình hay cố ý, nút áo trên áo cô vẫn bị cài lệch, lộ ra vai, cổ và đôi chân dài.
Văn Thiệu lẳng lặng nhìn cô một lúc, sau đó đưa tay muốn chỉnh lại áo sơ mi trên người cô cho ngay ngắn lại. Nhưng chỉnh tới chỉnh lui, chẳng những áo sơ mi không trở nên ngay ngắn, ngược lại là nó càng lơi lỏng hơn.
Trong phòng bật máy lạnh, vừa rồi lại đổ mồ hôi, tay và lưng của Giang Vãn Ninh đều mát rười rượi.
Văn Thiệu kéo chăn mền qua: “Nhanh đắp lên đi.”
Giang Vãn Ninh lắc đầu, để Văn Thiệu nhìn thấy dấu vết lấm tấm trên chăn: “Ướt…”
“Vậy hả?”
Văn Thiệu dừng động tác lại, ngước mắt lặng yên nhìn cô một lúc, sau đó dùng lực vứt chăn sang một bên: “Anh xem thử xem sao…”
…
Lại trôi qua không biết bao lâu, Giang Vãn Ninh mắng anh là đồ lừa đảo suốt cả đêm, mắng đến nỗi khàn cả giọng. Cuối cùng, cô được Văn Thiệu ôm đi tắm, ban đêm hai người nghỉ ngơi trên giường trong phòng dành cho khách.
Cô dựa vào lòng Văn Thiệu, nhìn người nào đó có tinh thần vô cùng phấn chấn, nghĩ đến khay đựng đồ đã bị anh dùng hết.
Khi đó Giang Vãn Ninh không hiểu, còn lo lắng thời gian đảm bảo chất lượng của vật đó, nhưng dựa vào tần suất sử dụng như bây giờ, chút hàng tồn này có thể chống đỡ được đến tháng sau hay không cũng là vấn đề.
Cô mệt đến mức không nhấc nổi tay lên nữa, buồn ngủ nghe Văn Thiệu mơ hồ nhắc đến một câu, hỏi cô ngày mai có muốn đi đến công ty báo danh không.
“Ồ… Đi chứ.” Giang Vãn Ninh cau mày, kéo tay của anh đặt trên người cô xoa xoa: “Nhưng điều kiện tiên quyết là em có thể dậy được…”
Tình yêu của người trưởng thành vui thì vui thật, nhưng mệt thì cũng mệt thật.
Ngày hôm sau, mặc dù mệt nhưng Giang Vãn Ninh vẫn kiên trì dậy cùng với Văn Thiệu.
Ăn sáng ở nhà xong, nhân lúc Văn Thiệu thay quần áo, Giang Vãn Ninh đi đến phòng giữ quần áo chọn lựa ba, bốn bộ đồ nghiêm chỉnh một chút.
“Em mặc cái nào trông ổn hơn? Công ty anh có quy định về trang phục không?” Cô kéo Văn Thiệu đến để tham khảo ý kiến: “Bộ này có nghiêm chỉnh quá không? Hình như bộ này không nghiêm chỉnh lắm, bộ này thì giống học sinh quá…”
Văn Thiệu vừa cài nút áo sơ mi vừa đi đến phòng giữ quần áo nhìn: “Cái nào cũng được, bộ phận thiết kế mặc đủ thứ, những bộ phận khác thì có rất nhiều người không chỉ mặc áo ngắn tay, quần đùi mà còn mang dép lào.”
Công ty bọn họ không quan tâm đến những thứ này, quần áo tóc tai gì đó, Văn Thiệu vẫn luôn mặc kệ.
“Anh nhớ trước kia còn có người mặc…” Văn Thiệu cau mày suy nghĩ một chút: “Váy giống như trong phim hoạt hình, là kiểu rất khoa trương ấy.”
Lần đầu anh gặp nhân viên đó, anh còn tưởng là trẻ con nhà thân thích của ai dẫn tới.
“Lolita à?” Giang Vãn Ninh không thể ngờ tới được: “Vậy thì em cứ mặc tùy ý nhé?”
“Ừ, em thoải mái là được.”
Giang Vãn Ninh nhanh chóng thay quần áo ra ngoài, là một chiếc váy màu đen đơn giản, kiểu dáng gọn gàng, phối cùng với một sợi dây chuyền kim cương không quá bắt mắt và một đôi khuyên tai cùng bộ.
Trên đường, cô không ngừng hít sâu: “Thật ra là em thấy hơi căng thẳng.”
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô đến công ty làm việc, không biết có thể thích ứng được với tiết tấu và các mối quan hệ hay không.
“Vậy lát nữa anh đưa em lên nhé?”
“Không cần.” Nếu như Văn Thiệu đưa cô lên, có thể là cô sẽ thấy căng thẳng hơn.
Giang Vãn Ninh chỉ muốn làm một nhân viên mới bình thường, Lưu Tề Vũ dẫn cô đi là được rồi.
Chẳng mấy chốc đã tới công ty, Giang Vãn Ninh ra khỏi thang máy ở lầu ba, Văn Thiệu còn phải lên trên nữa.
Cả tòa nhà đều là của tập đoàn Tôn thị, lầu hai là một vài khu nghỉ ngơi và nhà ăn nhân viên, lúc đầu lầu ba trống không, sau đó Văn Thiệu ngăn một nửa ra làm công ty hương phẩm.
Giang Vãn Ninh vừa ra khỏi thang máy là thấy bảng hiệu ngay, cô đi qua đó, hỏi nhân viên lễ tân xem nhân viên mới đi báo danh ở chỗ nào.
Nhân viên lễ tân là một cô gái rất xinh đẹp, mặc Hán phục, trên người xịt nước hoa mùi trái cây, khiến người ta vừa trông thấy là tâm tình cũng tốt lên theo.
“Bà chủ ạ?” Cô ấy chớp đôi mắt to mà nhìn Giang Vãn Ninh, trái tim Giang Vãn Ninh sắp tan ra luôn rồi.
Thấy cô ngầm thừa nhận, nhân viên lễ tân kích động chỉ vào bên trong: “Đi vào rẽ phải ạ!”
Sau khi Giang Vãn Ninh nói cảm ơn cô ấy thì đi thẳng vào trong, nhìn thấy Lưu Tề Vũ đang ở trong phòng làm việc riêng.
Cô gõ cửa: “Anh Vũ.”
Ngay sau đó, Giang Vãn Ninh nhìn thấy bảng hiệu trên cửa phòng làm việc của cậu ta, cười nói: “À, phải gọi là giám đốc Lưu chứ nhỉ?”
“Đừng đừng đừng…” Lưu Tề Vũ đi tới: “Tôi dẫn cô đi làm quen với người trong bộ phận thiết kế.”
Bộ phận thiết kế của công ty nằm trong cùng, là một khu vực độc lập.
Phong cách trang trí và phong cách của nhân viên đều khác với nhân viên của bộ phận khác, trên bàn làm việc của bọn họ có các loại đồ chơi nhỏ kỳ lạ, cách ăn mặc cũng mang đậm chất riêng.
“Nào, tôi giới thiệu một chút, nhân viên mới, Giang Vãn Ninh.” Lưu Tề Vũ chỉ vào cô gái đang ngậm kẹo ở trong cùng: “Đó là người phụ trách A Đu.”
Giang Vãn Ninh cười với cô ấy: “Chào chị.”
“Chào đàn em.” A Đu và Giang Vãn Ninh học cùng trường, trước đó Lưu Tề Vũ đã giới thiệu với cô ấy về tình hình của Giang Vãn Ninh. Cô ấy đưa tay ra hiệu với Lưu Tề Vũ: “Giao cho tôi đi giám đốc Lưu.”
Sau khi Lưu Tề Vũ rời đi, trong nháy mắt, Giang Vãn Ninh bị người của bộ phận thiết kế bao vây…
Mọi người vây quanh cô giống như ong vỡ tổ, tựa như xem gấu trúc vậy.
“Woa, bà chủ thật này.”
“Giống người trong video lần trước nhỉ?”
“Bà chủ, chị nhớ tôi không? Lần trước, khi họp qua video ấy, lúc chị đi vào ôm sếp Văn là tôi đang làm pre đó.”
Giang Vãn Ninh giật khóe miệng: “Tôi không muốn nhớ lắm…”
Thấy thế, bọn họ cũng biết Giang Vãn Ninh là người da mặt mỏng bèn ăn ý không nhắc đến chuyện lần trước nữa.
A Đu đột nhiên nhai nát kẹo que trong miệng, phát ra âm thanh răng rắc: “Chị muốn nghe chuyện tình yêu, như vậy thì mới có thể làm việc tốt hơn!”
“Hở?” Giang Vãn Ninh nhìn bọn họ: “Trong giờ làm việc có thể nói chuyện riêng ạ?”
“Có thể chứ.” A Đu chững chạc đàng hoàng: “Sếp Văn nói anh ấy mặc kệ chúng ta có lười biếng hay không, chỉ cần phương án OK, dù một tháng ba mươi ngày không bấm công cũng được.”
Giang Vãn Ninh ỡm ờ bị bọn họ lừa gạt đi vào phòng nghỉ, tổ thiết kế có tổng cộng bảy người, tính cả cô thì bây giờ hết thảy có tám người.
Mãi cho đến gần giờ cơm trưa bọn họ mới quay về vị trí làm việc, sau khi quay lại, lấy A Đu dẫn đầu, tất cả mọi người còn lại bắt đầu chuẩn bị máy tính bảng đồ họa hoặc là giấy bắt đầu vẽ.
Giang Vãn Ninh ngồi ở một trong số các ô làm việc, chợt thấy kinh hoảng.
Tại sao vừa tán gẫu xong đã quay về tập trung làm việc ngay được hay vậy nhỉ?
Lúc đi học, chắc chắn những người ở đây là học sinh được giáo viên chủ nhiệm yêu thích nhất, bởi vì bọn họ có thể hoán đổi trạng thái vào lớp và tan học mà không có bất kỳ một kẽ hở nào, dù cho khi tan học có điên hơn nữa thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến việc đi học.
Nhưng chẳng mấy chốc, Giang Vãn Ninh đã biết vì sao.
Cũng không phải vì tự hạn chế bản thân mà là vì, thật sự không có nhiều thời gian…
Vốn dĩ cô đã đến vào nửa tháng trước, nhưng vì Giang Thành Quân phẫu thuật nên thời gian đến cũng chậm trễ theo. Vừa rồi A Đu có nhắc đến vài câu nên Giang Vãn Ninh mới biết bọn họ đã trải qua nửa tháng nay như thế nào.
Tổ thiết kế không chỉ thiết kế bao bì nước hoa mà còn phải thiết kế các đồ vật ngoài đời, giao diện của website, áp phích,… bọn họ đều phải làm hết.
Sau khi Giang Vãn Ninh nghe thấy bọn họ phân công xong thì đột nhiên thấy áp lực, A Đu đích thân dẫn dắt cô làm thiết kế bao bì. Bởi vì thiết kế thân chai là do cô làm, cho nên gần như không cần làm quen với nội dung công việc, bắt đầu làm thì vẫn còn tính là nhanh.
Buổi trưa, Giang Vãn Ninh và các đồng nghiệp đến nhà ăn ở lầu hai ăn cơm.
Lúc ăn cơm, cô còn bắt gặp Tôn Thanh Châu, Tôn Thanh Châu chào hỏi cô từ xa, còn mua cà phê chia cho các đồng nghiệp của cô.
“Thím, ngày đầu thím đi làm thế nào?”
Thật ra Tôn Thanh Châu không hiểu vì sao Giang Vãn Ninh muốn ra ngoài làm việc, nếu như cậu có thể giỏi bằng một nửa Văn Thiệu thì cậu ước gì mình có thể ở nhà làm con mọt cả đời.
“Tốt lắm.” Giang Vãn Ninh ăn cơm rất nhanh: “Cảm ơn cháu nhé A Châu.”
“Không có gì, thím có thời gian rảnh thì đến lầu mười hai tìm cháu chơi nhé? Chỗ của cháu có nhiều đồ ăn vặt lắm, A Viễn ở lầu mười lăm, tìm nó cũng được, bên chỗ nó có máy chơi game.”
“Ừm ừm, được…” Mặc dù Giang Vãn Ninh đồng ý nhưng thật ra cô hoàn toàn không có thời gian để đi tìm bọn họ.
Tôn Thanh Châu thấy cô ăn như hổ đói thì cho rằng Giang Vãn Ninh đang đói bụng, bèn dùng đũa chung gắp thịt trong chén của mình sang cho cô.
“Thím ơi, thím chưa ăn sáng sao?” Tôn Thanh Châu bị hù dọa, với tốc độ ăn như thế này của Giang Vãn Ninh, cậu khó lòng mà không nghi ngờ rằng, liệu có phải do chú nhỏ nhà mình thường hay bỏ đói cô hay không.
Giang Vãn Ninh lắc đầu, đưa hạt cơm cuối cùng vào miệng.
“Thím đang vội, được rồi, không nghe cháu nói nữa nhé A Châu, thím lên lầu làm việc đây.”
“Hả?” Tôn Thanh Châu nhìn cô trả mâm ăn cơm xong thì cầm cà phê hùng hổ đuổi theo bước chân của mấy người đồng nghiệp, trông vô cùng chấn động.
Không hổ danh là người phụ nữ sắp làm thím của cậu, trong xương cốt mà cũng giống y như chú nhỏ cậu vậy, đều là người cuồng công việc.
Tự dưng Tôn Thanh Châu thấy mình may mắn quá, may mà Giang Vãn Ninh và Văn Thiệu đã có tình cảm với nhau từ trước, nếu không, chẳng phải nếu cậu tìm một cô vợ cuồng công việc thì cả ngày sẽ không thấy người ở đâu hết à?
Không được không được, như thế sẽ ảnh hưởng đến tình cảm.
Suốt cả buổi chiều, hai phương án Giang Vãn Ninh đề ra đều bị bỏ qua.
Lần đầu tiên cô tiếp xúc với những thứ này, khó tránh khỏi việc thấy chưa quen với bầu không khí. Quay về xem xét lại hết tất cả các thiết kế trong mấy ngày nay của bọn họ, Giang Vãn Ninh mới miễn cưỡng tìm tòi ra được cách thức. Nhưng còn chưa kịp thực hiện thì A Đu đã triệu tập lại để họp.
“Ninh Ninh, em nhanh lên.” Cô gái ngồi ở vị trí bên cạnh Giang Vãn Ninh thúc giục cô: “A Đu không thích người khác đi họp chậm đâu.”
“Ồ, được, vậy… em mang bút hay là máy tính ạ?” Giang Vãn Ninh thấy bọn họ có người mang bút, có người mang máy tính, bấy giờ cô cũng chưa đoán được nên mang gì theo.
“Cái nào cũng được, cái nào giúp em ghi chép nhanh thì mang. Giống anh Vương ấy, lần nào đi họp anh ấy cũng chẳng mang theo gì cả, có đầu óc thôi là đủ rồi.”
“Được…” Chẳng mấy chốc Giang Vãn Ninh đã tới phòng họp.
Cô vô cùng chăm chú nghe suy nghĩ của mỗi đồng nghiệp, ngón tay nhanh chóng nhảy múa trên bàn phím.
Khi người ta không hay không biết thì trời đã tối.
A Đu vẫn còn đang dẫn dắt bọn họ động não, cô ấy nhìn thấy người đứng ngoài tường thủy tinh thì đột nhiên không nói gì nữa.
Lưu Tề Vũ thấy thế thì tiến vào, khẽ hỏi: “Sếp Văn tới rồi, mọi người còn phải họp thêm bao lâu nữa?”
A Đu hơi xấu hổ, cuộc họp này chỉ mới tiến hành được một nửa, nhưng ngày đầu tiên bà chủ đi làm, đích thân ông chủ lại đến đón…
Cô ấy rất muốn cho ông chủ mặt mũi, nhưng họp hành thì không thể thiếu người, cũng không thể bỏ giữa chừng rồi ngày mai họp tiếp được, nhưng cô ấy cũng không có gan bảo ông chủ chờ.
Bấy giờ, ánh mắt của mọi người trong phòng họp đều đổ dồn về phía Giang Vãn Ninh.
Người nào đó đang cúi đầu viết ra suy nghĩ của mình chậm chạp nhận ra phòng họp đã yên tĩnh hơn kha khá, cô chậm rãi ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”
A Đu hắng giọng: “Cái đó, sếp Văn tới.”
“Tới thì sao ạ?” Giang Vãn Ninh chưa phản ứng lại kịp, vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Anh ấy muốn vào nghe à?”
“Không phải…” A Đu cào mái tóc đã rối bù lên thành tổ chim: “Sếp Văn không nghe cuộc họp của chúng ta, có thể là anh ấy tới đón em về nhà đó.”
“Hả?” Giang Vãn Ninh uống một ngụm cà phê, sau đó nói với Lưu Tề Vũ đứng ở cửa: “Tôi không cần anh ấy đón, tôi còn đang tăng ca đây.”
Rõ ràng là lúc chiều cô đã nhắn tin cho Văn Thiệu rồi, nói buổi tối có thể phải tăng ca, bảo anh không cần chờ mình đâu.
Lúc sáng, khi các đồng nghiệp nói chuyện, một người trong số đó nói chỗ ở tiện đường với cô, có thể tiện thể đưa cô về.
Lưu Tề Vũ phản ứng mất mấy giây: “Hả?”
Giang Vãn Ninh lại cúi đầu viết chữ, thấy Lưu Tề Vũ vẫn chưa đi thì lại nói: “Nếu anh ấy gấp thì về nhà trước đi, không vội thì chờ ở ngoài.”
A Đu nhướng mày, nghĩ thầm, bà chủ này không tệ, vì tăng ca mà bảo ông chủ chờ ở bên ngoài.
“Được, vậy chúng ta tiếp tục.”
Cuộc họp kéo dài đến bảy giờ tối, mọi người mới lục tục đi ra khỏi phòng họp, người nào đi ngang qua phòng nghỉ cũng không nhịn được mà nhìn vào bên trong.
Giang Vãn Ninh ở lại cuối cùng để nói chuyện trao đổi với A Đu, khi cô đi ngang qua phòng nghỉ thì không ngẩng đầu lên, vẫn là nhờ A Đu nhắc nhở thì mới nhìn thấy Văn Thiệu ở bên trong.
“Tạm biệt nhé, chị đi trước đây.” A Đu nhanh chân rời đi trước.
Giang Vãn Ninh đi đến vỗ vỗ vai Văn Thiệu: “Em xong rồi.”
Văn Thiệu hoàn hồn, anh khép tài liệu trong tay lại.
Anh vừa quay đầu đã nhìn thấy dáng vẻ này của Giang Vãn Ninh, anh không nhịn được mà bật cười.
Hồi sáng tóc của Giang Vãn Ninh vẫn được cô xõa trên vai, bây giờ thì đã bị cô búi hết lên đầu. Lớp trang điểm cũng không được tinh xảo như ban sáng, son môi trôi đi cũng không được cô thoa lại. Còn có dây chuyền và khuyên tai của cô nữa, bởi vì ghét bỏ chúng vướng víu nên cô đã tháo ra hết.
“Em…” Văn Thiệu không biết hình dung như thế nào nữa, chỉ hỏi cô: “Đi làm vui không?”
“Cũng khá vui.”
Mặc dù mệt nhưng lâu rồi Giang Vãn Ninh chưa từng sống phong phú như vậy, lần gần đây nhất cô phải tranh thủ từng phút từng giây hình như là hồi lớp mười hai.
“Các đồng nghiệp đều rất tốt, hơn nữa, còn được làm thứ em thích, chung quy là, dù có đau mỏi thì em vẫn thấy vui.”
“Đúng rồi, nhãn hiệu mà em nói với anh ấy, chúng ta…”
Văn Thiệu nhét một quả nho vào miệng cô để chặn lời cô nói lại, không hề thấy hứng thú với thiết kế nhãn hiệu của cô: “Không nghe.”
Giang Vãn Ninh: “Hửm?”
“Hiện giờ anh là bạn trai của em, không phải là ông chủ.” Văn Thiệu dắt cô đi ra ngoài: “Sau này tan làm rồi thì đừng báo cáo công việc với anh.”
Cấp dưới của anh đã đủ nhiều rồi, không muốn ở nhà mình lại có thêm một người đâu.
Giang Vãn Ninh nuốt lại lời, nhưng thật sự không nuốt được…
Trong chốc lát, cô lại đến bên cạnh Văn Thiệu: “Anh không muốn nghe thật à? Em nói với anh, đó thật sự là một thiết kế rất tuyệt diệu đấy!”
Văn Thiệu không bị lay động. Hai người ăn cơm xong thì về nhà, anh nhìn thấy Giang Vãn Ninh mang theo túi muốn vào phòng sách thì nhanh tay lẹ mắt chặn cô lại: “Làm gì vậy?”
“Em vẫn còn vài thứ chưa làm xong.” Giang Vãn Ninh đẩy tay anh ra: “Anh tắm trước đi, em sẽ xong nhanh thôi.”
Văn Thiệu nhíu mày, nhìn cô bật máy tính lên lại bắt đầu gõ gõ, đau đầu đi vào phòng tắm.
Ban đầu anh đã nghĩ gì mà lại muốn để cho Giang Vãn Ninh đến công ty làm vậy nhỉ?
Lưu Tề Vũ đề nghị đúng không?
Cả Giang Thành không tìm được nhà thiết kế nào ngon lành hết à?
Buổi tối, Văn Thiệu dựa vào đầu giường chờ Giang Vãn Ninh.
Anh còn tưởng rằng Giang Vãn Ninh sẽ giống như trước kia, lặn lộn trong phòng tắm rất lâu, không ngờ là lần này cô lại ra ngoài rất nhanh.
Giang Vãn Ninh ném máy sấy vào lòng anh, sai bảo anh: “Anh sấy tóc cho em đi.”
Cô bò lên giường, nằm sấp lên trên đùi Văn Thiệu, tóc vừa vặn rũ xuống bên giường.
Động tác của Văn Thiệu rất nhẹ nhàng, anh dùng ngón tay khuấy động tóc của cô, giúp cô sấy khô từng chút một.
Sau khi sấy tóc xong, Văn Thiệu để máy sấy qua một bên rồi vỗ đầu cô: “Được rồi.”
“Em thật sự mệt quá.”
Giang Vãn Ninh trở mình gối lên chân anh, sau đó giơ ngón cái lên cho anh, thở dài nói: “Rốt cuộc là vì sao anh có thể đi làm ban ngày, còn buổi tối thì giày vò em lâu như vậy chứ?”
“Bởi vì anh…” Văn Thiệu còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy người trước mắt trở mình bò dậy, nhìn anh cực kỳ nghiêm túc.
“Hôm nay, tuyệt đối không thể.”
Giang Vãn Ninh liếc nhìn nơi nào đó đang xao động của Văn Thiệu, sau đó ngã đầu nằm lên giường, lầm bầm: “Anh tự giải quyết đi, nhỏ tiếng thôi, đừng quấy rầy đến em.
Làn Hương Sau Màn Trướng
Đánh giá:
Truyện Làn Hương Sau Màn Trướng
Story
Chương 51
10.0/10 từ 36 lượt.