Lam Sắc Vi
Chương 17
79@-Edit +Beta: Tojikachan
Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
Kimura Kiyoshi nhanh nhẹn đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người. “Tớ vừa rồi làm sao cơ?”
“Té xỉu, sau đó nói mấy câu rất kỳ quái” mặc dù Ichijou vẫn cười, nhưng đôi mắt chợt lạnh xuống, hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi thật đúng là khiến người ta không rét mà run.
“Câu gì kỳ quái?” Kimura Kiyoshi vuốt vuốt cái trán hơi đau, hỏi.
“Không có gì, chúng tôi trở về đi thôi.” Ichijou cong khóe mắt lên, cười đưa tay về phía Kimura Kiyoshi.
“Ừ”
“Kiyoshi, Chủ nhật ngày mai có tính toán gì không?”
“Có chứ, nhanh như vậy đã đến ngày nghỉ rồi, đương nhiên muốn ra ngoài đi dạo một vòng!”
“Không lẽ lại đi dạo ở các cửa hàng Thiên Kỳ sao?”
Kimura Kiyoshi đón bóng đêm, vui vẻ quay vòng, làm vampire cũng có thể rất vui vẻ. “Không nhất định, đi dạo linh tinh cũng vui mà.”
Ichijou Takuma nhìn tinh linh đang múa dưới ánh trăng, nụ cười trên khóe miệng không khỏi càng mở rộng.”Kiyoshi, tối mai có một yến hội nhỏ, cùng đi với tớ đi, làm bạn nhảy của tớ.”
“Sao? Tụ hội?” Không tốt sao, quản gia Fukuda an bài cho tôi cái thân phận to đùng như vậy, nếu gặp phải người quen của gia tộc Kimura sẽ không tốt. ( Fukuda khóc ròng nói: sama, tộc B là quý tộc vampire, trong quý tộc thân phận nào không to đùng? Cũng bởi vì to đùng, cho nên để lấy cái thân phận vạn toàn này tôi đã phải hao hết sức của chín trâu hai hổ! Thân phận gia tộc Kimura không dễ lấy đâu, không dễ lấy ╮(╯﹏╰)╭.)
Gương mặt Ichijou Takuma đầy tiếc hận, điềm đạm đáng yêu nhìn Kimura Kiyoshi.”Trông phản ứng của Kiyoshi như vậy, là muốn cự tuyệt tớ? Thật đau lòng, lần đầu tiên tớ bị cô gái cự tuyệt.”
“Tớ ——”Trời ạ, cậu ta như vậy thì tôi biết cự tuyệt kiểu gì đây.
“Được —— rồi!” Nể cậu đã thương tâm đến thế, tôi sao có thể nhẫn tâm?
“Thật tốt quá, cứ quyết định như vậy đi!” trong nháy mắt. Ichijou Takuma liền biến thành vẻ mặt ‘ tớ biết là cậu sẽ đáp ứng mà ’, rồi kéo tay Kimura Kiyoshi trở về Nguyệt Xá.
Bị kéo đi, Kimura Kiyoshi nhìn trời, trong lòng rất không thoải mái, sao lại cứ có cảm giác hình như mình bị lừa?
Cửa Nguyệt Xá vừa mở ra, Rima liền nhảy đến trước mặt Hanabusa, xòe tay trước mặt cậu ấy: “Lấy ra, cậu thua.”
Hanabusa Aido không cam lòng bảo vệ mấy hộp Chocolate trong ngực, đây là thứ cậu đã chuẩn bị tỉ mỉ cho Kaname sama, dĩ nhiên, nhưng lại không cẩn thận lấy nó để đánh cuộc với Rima.”Làm sao cậu biết tớ thua?” Hanabusa Aido không phục hỏi.
“Hừ” Rima vừa ngậm Chocolate vừa hừ một tiếng, còn phải hỏi sao, cậu cứ nhìn phó kí túc xá cười rực rỡ là biết, đó là nụ cười rực rỡ nhất lịch sự đấy!
“Kimura Kiyoshi! Cậu đã đáp ứng làm bạn nhảy của Ichijou rồi?” Hanabusa Aido không thể tin hô to.
“Hanabusa! Không cho phép cậu hù dọa Kiyoshi! Kiyoshi, tớ lên phòng chuẩn bị một chút cho yến hội ngày mai. Tớ còn đang do dự không biết nên chọn bộ lễ phục nào đây.” Ichijou vui vẻ trả lời.
(sau khi Ichijou đi.)
Siki: “Kiyoshi, cậu phải cố gắng lên đấy!” Đi lên lầu.
Rima: “Kiyoshi, cậu phải rất cố gắng lên đấy!” Đi theo Siki đi lên lầu.
Hanabusa: “Kiyoshi —— aiz, sau yến hội, tớ mong đợi cậu toàn thân trở ra!” Hanabusa muốn nói lại thôi, bất đắc dĩ lắc đầu lên lầu.
“Bọn họ có ý gì?” Kimura Kiyoshi không rõ nhìn đại sảnh chỉ còn lại Akatsuki Kain.
“À ——, ý họ là nhắc cậu cẩn thận chút. Nhưng tớ tin chắc chắn Kiyoshi sẽ biết cách ứng phó.” Akatsuki Kain cũng đi lên lầu.
“Bộ lễ phục này rất thích hợp với em”
Kimura Kiyoshi xoay người thấy Kuran Kaname ngồi ở trên ghế sa lon kiểu cổ, tình huống kiểu này thấy nhiều rồi nhưng không thể trách.”Thì ra trận gió vừa rồi là anh mang đến. Thế nào? Đẹp đi?” Kimura Kiyoshi quay một vòng, khoan khoái hỏi.
Kuran Kaname cười nhẹ, hai tròng mắt hơi mê mang nhìn Kimura Kiyoshi, anh đang cố kìm lại máu đang kêu gào trong thân thể mình, cô gái này, tại sao từ lần đầu tiên ta gặp, máu trong thân thể liền bắt đầu chảy nhanh? Chẳng lẽ ta thích cô ấy? Sẽ không, vừa rồi ta đã xác nhận, người mà trong lòng mình quý trọng nhất quan tâm nhất vẫn là Yuki. Yuki, đứa em gái mà ta thích nhất, ta nhất định sẽ yêu và chăm sóc cho em ấy, không cô phụ lời Juri đã dặn dò. Còn có… còn có người trong mộng xa xôi không thể chạm tới, không biết máu tươi của ta có thể biến giấc mộng ấy thành hiện thực không?
Kimura Kiyoshi biết Kuran Kaname lại thất thần không biết suy nghĩ gì, cũng không quan tâm anh ta có trả lời không. Ngồi ở trước bàn, tùy tiện lật xem tiểu thuyết. Trong đầu đột nhiên nhớ tới một cơn mưa hoa Tường Vi xanh từng xuất hiện ở trong mộng, Tường Vi xanh? Tại sao mình lại nằm mơ thấy giấc mơ kỳ quái đó? Kimura Kiyoshi nghĩ đi nghĩ lại liền cầm bút lên vẽ lên giấy. Dòng suối, cánh hoa, Tường Vi xanh, máu…
“Đây là cái gì?” Kuran Kaname đi đến bên cạnh Kimura Kiyoshi, cầm vẽ giấy lên hỏi.
“Oh, ha ha, em vẽ lung tung thôi.”
Ngón tay thon dài của Kuran Kaname sờ lên giấy vẽ, ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo, xoay người, đột ngột biến mất.
A? Lại đi? Kimura Kiyoshi lại cảm thán, thì ra là bụng đen = không thích nói chuyện sao. Suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, không nói thì người ta sẽ không thể biết là anh đang nghĩ cái gì, dần dần lại đột ngột tuyên bố chuyện mà mọi người không hề chuẩn bị tâm lý trước, anh liền ‘ bụng hắc ’ sao. Được rồi, Kimura Kiyoshi lại suy nghĩ kiểu thiếu não ngu ngốc lần nữa rồi! Hm, những đồ này không hợp, vẫn nên đi tìm một chút đồ trang sức đeo tay phối hợp lễ phục đi, còn có kiểu tóc này nữa. Ngày mai phải cùng Ichiru đi dạo phố, thuận tiện làm kiểu tóc mới được. Kimura Kiyoshi chuẩn bị xong hết liền ngồi trở lại cạnh bàn, nghiên cứu xem ngày mai nên làm những việc gì với Ichiru, viết ra hẳn một danh sách kẻo quên. Ăn cơm, mua quần áo, xem phim…
Lam Sắc Vi
Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
Kimura Kiyoshi nhanh nhẹn đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người. “Tớ vừa rồi làm sao cơ?”
“Té xỉu, sau đó nói mấy câu rất kỳ quái” mặc dù Ichijou vẫn cười, nhưng đôi mắt chợt lạnh xuống, hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi thật đúng là khiến người ta không rét mà run.
“Câu gì kỳ quái?” Kimura Kiyoshi vuốt vuốt cái trán hơi đau, hỏi.
“Không có gì, chúng tôi trở về đi thôi.” Ichijou cong khóe mắt lên, cười đưa tay về phía Kimura Kiyoshi.
“Ừ”
“Kiyoshi, Chủ nhật ngày mai có tính toán gì không?”
“Có chứ, nhanh như vậy đã đến ngày nghỉ rồi, đương nhiên muốn ra ngoài đi dạo một vòng!”
“Không lẽ lại đi dạo ở các cửa hàng Thiên Kỳ sao?”
Kimura Kiyoshi đón bóng đêm, vui vẻ quay vòng, làm vampire cũng có thể rất vui vẻ. “Không nhất định, đi dạo linh tinh cũng vui mà.”
Ichijou Takuma nhìn tinh linh đang múa dưới ánh trăng, nụ cười trên khóe miệng không khỏi càng mở rộng.”Kiyoshi, tối mai có một yến hội nhỏ, cùng đi với tớ đi, làm bạn nhảy của tớ.”
“Sao? Tụ hội?” Không tốt sao, quản gia Fukuda an bài cho tôi cái thân phận to đùng như vậy, nếu gặp phải người quen của gia tộc Kimura sẽ không tốt. ( Fukuda khóc ròng nói: sama, tộc B là quý tộc vampire, trong quý tộc thân phận nào không to đùng? Cũng bởi vì to đùng, cho nên để lấy cái thân phận vạn toàn này tôi đã phải hao hết sức của chín trâu hai hổ! Thân phận gia tộc Kimura không dễ lấy đâu, không dễ lấy ╮(╯﹏╰)╭.)
Gương mặt Ichijou Takuma đầy tiếc hận, điềm đạm đáng yêu nhìn Kimura Kiyoshi.”Trông phản ứng của Kiyoshi như vậy, là muốn cự tuyệt tớ? Thật đau lòng, lần đầu tiên tớ bị cô gái cự tuyệt.”
“Tớ ——”Trời ạ, cậu ta như vậy thì tôi biết cự tuyệt kiểu gì đây.
“Được —— rồi!” Nể cậu đã thương tâm đến thế, tôi sao có thể nhẫn tâm?
“Thật tốt quá, cứ quyết định như vậy đi!” trong nháy mắt. Ichijou Takuma liền biến thành vẻ mặt ‘ tớ biết là cậu sẽ đáp ứng mà ’, rồi kéo tay Kimura Kiyoshi trở về Nguyệt Xá.
Bị kéo đi, Kimura Kiyoshi nhìn trời, trong lòng rất không thoải mái, sao lại cứ có cảm giác hình như mình bị lừa?
Cửa Nguyệt Xá vừa mở ra, Rima liền nhảy đến trước mặt Hanabusa, xòe tay trước mặt cậu ấy: “Lấy ra, cậu thua.”
Hanabusa Aido không cam lòng bảo vệ mấy hộp Chocolate trong ngực, đây là thứ cậu đã chuẩn bị tỉ mỉ cho Kaname sama, dĩ nhiên, nhưng lại không cẩn thận lấy nó để đánh cuộc với Rima.”Làm sao cậu biết tớ thua?” Hanabusa Aido không phục hỏi.
“Hừ” Rima vừa ngậm Chocolate vừa hừ một tiếng, còn phải hỏi sao, cậu cứ nhìn phó kí túc xá cười rực rỡ là biết, đó là nụ cười rực rỡ nhất lịch sự đấy!
“Kimura Kiyoshi! Cậu đã đáp ứng làm bạn nhảy của Ichijou rồi?” Hanabusa Aido không thể tin hô to.
“Hanabusa! Không cho phép cậu hù dọa Kiyoshi! Kiyoshi, tớ lên phòng chuẩn bị một chút cho yến hội ngày mai. Tớ còn đang do dự không biết nên chọn bộ lễ phục nào đây.” Ichijou vui vẻ trả lời.
(sau khi Ichijou đi.)
Siki: “Kiyoshi, cậu phải cố gắng lên đấy!” Đi lên lầu.
Rima: “Kiyoshi, cậu phải rất cố gắng lên đấy!” Đi theo Siki đi lên lầu.
Hanabusa: “Kiyoshi —— aiz, sau yến hội, tớ mong đợi cậu toàn thân trở ra!” Hanabusa muốn nói lại thôi, bất đắc dĩ lắc đầu lên lầu.
“Bọn họ có ý gì?” Kimura Kiyoshi không rõ nhìn đại sảnh chỉ còn lại Akatsuki Kain.
“À ——, ý họ là nhắc cậu cẩn thận chút. Nhưng tớ tin chắc chắn Kiyoshi sẽ biết cách ứng phó.” Akatsuki Kain cũng đi lên lầu.
“Bộ lễ phục này rất thích hợp với em”
Kimura Kiyoshi xoay người thấy Kuran Kaname ngồi ở trên ghế sa lon kiểu cổ, tình huống kiểu này thấy nhiều rồi nhưng không thể trách.”Thì ra trận gió vừa rồi là anh mang đến. Thế nào? Đẹp đi?” Kimura Kiyoshi quay một vòng, khoan khoái hỏi.
Kuran Kaname cười nhẹ, hai tròng mắt hơi mê mang nhìn Kimura Kiyoshi, anh đang cố kìm lại máu đang kêu gào trong thân thể mình, cô gái này, tại sao từ lần đầu tiên ta gặp, máu trong thân thể liền bắt đầu chảy nhanh? Chẳng lẽ ta thích cô ấy? Sẽ không, vừa rồi ta đã xác nhận, người mà trong lòng mình quý trọng nhất quan tâm nhất vẫn là Yuki. Yuki, đứa em gái mà ta thích nhất, ta nhất định sẽ yêu và chăm sóc cho em ấy, không cô phụ lời Juri đã dặn dò. Còn có… còn có người trong mộng xa xôi không thể chạm tới, không biết máu tươi của ta có thể biến giấc mộng ấy thành hiện thực không?
Kimura Kiyoshi biết Kuran Kaname lại thất thần không biết suy nghĩ gì, cũng không quan tâm anh ta có trả lời không. Ngồi ở trước bàn, tùy tiện lật xem tiểu thuyết. Trong đầu đột nhiên nhớ tới một cơn mưa hoa Tường Vi xanh từng xuất hiện ở trong mộng, Tường Vi xanh? Tại sao mình lại nằm mơ thấy giấc mơ kỳ quái đó? Kimura Kiyoshi nghĩ đi nghĩ lại liền cầm bút lên vẽ lên giấy. Dòng suối, cánh hoa, Tường Vi xanh, máu…
“Đây là cái gì?” Kuran Kaname đi đến bên cạnh Kimura Kiyoshi, cầm vẽ giấy lên hỏi.
“Oh, ha ha, em vẽ lung tung thôi.”
Ngón tay thon dài của Kuran Kaname sờ lên giấy vẽ, ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo, xoay người, đột ngột biến mất.
A? Lại đi? Kimura Kiyoshi lại cảm thán, thì ra là bụng đen = không thích nói chuyện sao. Suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, không nói thì người ta sẽ không thể biết là anh đang nghĩ cái gì, dần dần lại đột ngột tuyên bố chuyện mà mọi người không hề chuẩn bị tâm lý trước, anh liền ‘ bụng hắc ’ sao. Được rồi, Kimura Kiyoshi lại suy nghĩ kiểu thiếu não ngu ngốc lần nữa rồi! Hm, những đồ này không hợp, vẫn nên đi tìm một chút đồ trang sức đeo tay phối hợp lễ phục đi, còn có kiểu tóc này nữa. Ngày mai phải cùng Ichiru đi dạo phố, thuận tiện làm kiểu tóc mới được. Kimura Kiyoshi chuẩn bị xong hết liền ngồi trở lại cạnh bàn, nghiên cứu xem ngày mai nên làm những việc gì với Ichiru, viết ra hẳn một danh sách kẻo quên. Ăn cơm, mua quần áo, xem phim…
Lam Sắc Vi
Đánh giá:
Truyện Lam Sắc Vi
Story
Chương 17
10.0/10 từ 10 lượt.