Làm Nũng - Giác Giác Kim Thiên Dã Tưởng Thụy Giác

Chương 10

110@-

Chương 10: “Thành thật có được khoan hồng không…”


Kỷ Lạc Cẩn bị Tần Tuế Minh nửa ôm nửa lôi ra khỏi bar. Ý thức cậu nửa tỉnh nửa mê, nhưng vẫn nhận ra người trước mặt là ai, lẩm bẩm: “…Khó chịu quá.”


“Biết khó chịu rồi à?”


Tần Tuế Minh đẩy cậu vào ghế sau, trong lòng đang bốc lửa nhưng không thể tính sổ với kẻ say ngay lúc này, chỉ lạnh giọng hỏi: “Chỗ nào khó chịu?”


“Đau eo.”


Kỷ Lạc Cẩn hít một hơi, mơ màng kéo áo lên xem.


Tấm ngăn giữa khoang lái kịp thời hạ xuống. Kỷ Lạc Cẩn kéo chiếc áo hoodie lên, lộ cả viền q**n l*t cùng đường cong eo thon do gầy nhưng vẫn đẹp mắt.


Cậu kéo vạt áo, cúi đầu nhìn bên hông.


Lúc nãy Tần Tuế Minh thực sự dùng lực rất mạnh, vùng da đó đỏ ửng cả mảng. Nếu không có lớp vải ngăn cách, chắc hẳn sẽ in rõ dấu ngón tay.


Tần Tuế Minh nhìn chằm chằm vết đỏ hồi lâu, cuối cùng đưa tay chạm nhẹ, thấp giọng hỏi: “Còn đau không?”


Không ai trả lời. Kỷ Lạc Cẩn nắm chặt áo lại ngủ tiếp. Tần Tuế Minh để cậu một lúc mới với tay kéo áo xuống.


Anh gọi điện cho Đường Vy, không giúp Kỷ Lạc Cẩn giấu giếm mà thẳng thắn kể hết chuyện tối nay.


Sau khi báo với bà, anh đưa cậu về nhà mình.


Lúc xuống xe, Kỷ Lạc Cẩn bước loạng choạng. Cơn gió lạnh thổi qua khiến cậu tỉnh táo chút ít, được Tần Tuế Minh đỡ đi về phía thang máy.


Thang máy riêng không có người lạ. Kỷ Lạc Cẩn dựa vào tường một lúc, chân mềm nhũn không kiểm soát nổi, đổ ập vào lòng Tần Tuế Minh.


Nhìn kẻ say trong lòng, cơn giận vừa nguôi lại bùng lên. Môi anh khẽ mím, dùng tay đẩy đầu cậu ra, lạnh giọng: “Đứng thẳng.”


Bảo đừng đến những chỗ đó không nghe, còn lén lút đi một mình. Đi thì đi, uống rượu không biết liều lượng, say đến thế này.


Nếu anh không gọi điện?


Nếu anh không đến đón?


Tần Tuế Minh nghĩ đến chàng trai trẻ đầy thù địch lúc nãy, càng thêm bực bội, thở dài một hơi.


Bị đẩy ra, Kỷ Lạc Cẩn ngơ ngác một chút rồi lại dính như sam vào người anh. Tiềm thức quen thuộc mùi hương Tần Tuế Minh, như sợ bị đẩy lần nữa, cậu ôm chặt lấy eo anh.



“Ting—”


Thang máy tới tầng.


Ngón tay Tần Tuế Minh điểm trên trán Kỷ Lạc Cẩn, dừng giữa không trung rồi cuối cùng buông xuôi.


“…Khó chịu.”


Kỷ Lạc Cẩn vẫn lẩm bẩm bên tai, giọng nghe có vẻ oan ức.


Ngón tay Tần Tuế Minh từ trán trượt xuống, dừng ở đôi môi mềm mại. Anh không ngờ cậu lại thè lưỡi l**m, l**m xong còn ném ánh mắt đầy khiêu khích.


Động tác dừng lại, đột nhiên anh đưa ngón tay vào miệng cậu, chạm vào răng khiến Kỷ Lạc Cẩn “ưm” lên khó chịu.


Ngón tay đè lưỡi cậu, tâm trạng bức bối khiến anh muốn quấy nhiễu, nhưng khi nhìn thấy khóe mắt đỏ hoe, anh như tỉnh táo lại, rút tay ra đột ngột.


Mặt lạnh như tiền, anh cúi xuống bế Kỷ Lạc Cẩn lên.


Kiểu bế công chúa không tiện, anh đành đỡ mông cậu lên.


“Ôm cổ anh.”


Kỷ Lạc Cẩn say vẫn nghe hiểu, vô thức giơ tay ôm lấy cổ anh thân mật.


Hai chân cậu đung đưa bên hông, có vẻ thích kiểu bế này, dụi đầu vào cổ Tần Tuế Minh làm nũng.


“Kỷ Lạc Cẩn.” Giọng cảnh cáo căng thẳng, “Đừng lộn xộn.”


Lời cảnh báo vô hiệu. Kỷ Lạc Cẩn vẫn ngọ nguậy trong lòng anh. Tần Tuế Minh cũng uống rượu, tâm trạng không tốt, giơ tay vỗ vào mông cậu.


“Anh nói lần cuối, đừng lộn xộn.”


“Chụt—”


Tần Tuế Minh đứng khựng lại, suýt nữa ném cậu xuống sofa. Má phải đầy nước bọt, Kỷ Lạc Cẩn vừa hôn lên má anh.


Miễn cưỡng bình tĩnh lại, anh đặt cậu nằm lên sofa.


Cúi người, tay bóp lấy cằm Kỷ Lạc Cẩn bắt ngửa mặt lên, giọng đầy tức giận: “Thói quen hôn bừa khi say học từ đâu vậy?”


Có lẽ bị bóp đau, Kỷ Lạc Cẩn giơ tay muốn gỡ ra nhưng không có sức, đành nắm lấy ngón út Tần Tuế Minh.


Cậu oán giận: “Trước đây không phải vậy sao… em hôn má là anh hết giận mà?”



Đó là chuyện từ bao lâu rồi.


Tần Tuế Minh lặng lẽ buông tay, không hút thuốc được nên lấy viên kẹo bạc hà trong ngăn bàn ngậm.


Có giận không?


Hình như đỡ hơn lúc nãy. Anh nhai vụn viên kẹo, tay xoa nhẹ gò má Kỷ Lạc Cẩn, thì thầm: “Đồ say xỉn.”


Định đứng dậy lấy nước nóng, Kỷ Lạc Cẩn bỗng vật vã ngồi dậy, ôm chầm lấy anh.


“Tần Tuế Minh…”


Giọng cậu nghe mềm mại ngoan ngoãn, đầy sự phụ thuộc, môi còn lướt qua cổ anh.


Tần Tuế Minh không tự chủ dịu giọng, ôm cậu vào lòng vỗ nhẹ lưng: “Sao thế?”


“Ọe—”


Tần Tuế Minh không kịp phản ứng. Kỷ Lạc Cẩn nắm chặt vạt áo anh lao tới, sắc mặt biến đổi liên tục rồi cuối cùng tái nhợt hết cả, nôn thốc nôn tháo lên người Tần Tuế Minh.


Nôn xong, Kỷ Lạc Cẩn thấy dễ chịu hẳn, lông mày nhíu chặt bấy lâu giãn ra, buông tay khỏi Tần Tuế Minh, ngã ngửa ra sofa ngủ ngon lành, để mặc anh thần sắc không rõ nửa ngồi nửa quỳ dưới đất.


Sắc mặt Tần Tuế Minh khẽ biến, lập tức cởi phăng chiếc áo sơ mi đen, để lộ thân trên tr*n tr**.


Khi mặc áo trông gầy, cởi ra mới lộ rõ đường nét cơ bắp săn chắc nhưng không quá mức.


Anh đứng dậy, nhìn xuống khuôn mặt thanh thản của Kỷ Lạc Cẩn.


Vốn thấy cậu say rượu lại ngoan ngoãn, khẽ làm nũng vài câu, Tần Tuế Minh đã mềm lòng. Định bỏ qua chuyện uống rượu, nhưng giờ bị nôn một bãi, anh lại không muốn dễ dàng như vậy nữa.


Anh bế cậu về phòng khách, mặt lạnh như tiền véo má Kỷ Lạc Cẩn.


Ngón tay thon dài lần theo đường viền hàm, rồi lại kéo áo cậu lên kiểm tra.


Vết đỏ đã nhạt hơn nhưng vẫn rõ ràng. Tần Tuế Minh ngồi bên giường rất lâu, tay siết chặt eo Kỷ Lạc Cẩn.


Lần này không có lớp vải ngăn cách, vạt áo bị kéo lên tận ngực, eo Kỷ Lạc Cẩn thon thả như con gái, nằm gọn trong bàn tay rộng của Tần Tuế Minh, tạo nên sự tương phản màu da rõ rệt.


Da tiếp da, Tần Tuế Minh để lại dấu vân tay rõ ràng như một dấu ấn khẳng định sự chiếm hữu bất thường của mình.


Anh biết điều này không đúng, nhưng vẫn nghĩ mình có thể kiềm chế. Tần Tuế Minh kéo chăn đắp cho Kỷ Lạc Cẩn.


Chỉ cần Kỷ Lạc Cẩn ở bên cạnh, chỉ cần cậu nhìn anh đầu tiên, chỉ cần gặp chuyện là gọi “Tần Tuế Minh”, thì mọi thứ vẫn có thể kiểm soát.



Sáng hôm sau, Kỷ Lạc Cẩn tỉnh dậy với cơn đau đầu. Cậu cố gắng nhớ lại đêm qua, nhưng ký ức chỉ dừng lại ở cuộc điện thoại với Tần Tuế Minh.


Nhưng nhìn môi trường xung quanh, cậu biết chắc đêm qua anh đã đón mình về. Lòng dâng lên chút sợ hãi, dù sao đây cũng là bị bắt quả tang làm chuyện xấu.


Sau hồi tự trấn an, cậu mới dám bước ra. Vừa mở cửa phòng khách đã thấy Tần Tuế Minh ngồi trong phòng khách.


Kỷ Lạc Cẩn nép nửa người sau cửa, bước chân ngập ngừng không dám tiến lên, đúng lúc phải sợ thì vẫn biết sợ, khẽ nói: “Chào… buổi sáng?”


“Lại đây.” Tần Tuế Minh lạnh giọng, “Trốn sau cửa làm gì?”


Kỷ Lạc Cẩn yếu thế cãi lại: “Ai trốn, em có trốn đâu.”


Bước chân chậm chạp, còn cách sofa một quãng đã bị Tần Tuế Minh kéo mạnh. Cậu loạng choạng suýt ngã vào lòng anh.


Tần Tuế Minh thong thả duỗi chân, vây quanh cậu trong phạm vi của mình: “Tối qua uống bao nhiêu?”


Kỷ Lạc Cẩn giơ một ngón tay: “Một ly.”


“Một ly đã say?” Tần Tuế Minh ngước mắt, “Ai cho em uống?”


“…”


Xấu hổ, cậu cúi đầu: “Em tưởng là nước ngọt.”


Quen bị Tần Tuế Minh quản, cậu l**m môi hỏi nhỏ: “Em đã khai báo rồi, thành khẩn có được khoan hồng không… Em còn phải tắm nữa…”


Bị Tần Tuế Minh nhìn chằm chằm, giọng nói càng lúc càng nhỏ. Kỷ Lạc Cẩn hạ mình một lúc, bắt đầu bất mãn: “Sao người khác uống được mà em không được?”


Tần Tuế Minh không biến sắc đẩy ngược vấn đề: “Sao người khác say không cần người đón, tự về được?”


Đột nhiên đứng dậy, Kỷ Lạc Cẩn giật mình lùi lại vài bước, nhưng chưa kịp tạo khoảng cách thì mũi đã gần chạm mũi.


“Lần sau còn đi không?”


Kỷ Lạc Cẩn lắc đầu như bổ câu: “Không đi nữa, không đi nữa.”


“Tối qua em nôn hết lên người anh.” Tần Tuế Minh nhắc lại, “Đi giặt áo cho anh.”


Kỷ Lạc Cẩn tưởng mình nghe nhầm, tròn mắt: “Hả? Vứt đi không được sao?”


“Không được.”


Kỷ Lạc Cẩn lớn lên chưa từng giặt áo, nghĩ đến chiếc áo dính đồ nôn của mình càng thấy ghê, mí mắt giật giật: “Em không giặt.”



Bị Tần Tuế Minh đẩy vai về phía phòng giặt, cậu dùng hết sức chống cự, cuối cùng ngồi xổm xuống đất chơi xấu: “Em thật sự không giặt đâu!”


Sợ Tần Tuế Minh bắt ép, cậu nói bừa: ” Cho em nợ!”


Mắt đã hơi đỏ, Tần Tuế Minh kéo cậu đứng dậy, có lẽ nhớ đến câu “thành khẩn khai báo”, cuối cùng mỉm cười: “Được, cho em nợ.”


Chuyện lén đi bar cuối cùng được giải quyết bằng bản cam kết. Kỷ Lạc Cẩn giống hồi nhỏ, sau khi làm sai sẽ ngoan ngoãn vài ngày.


Ôm cặp ngồi cùng Tần Tuế Minh trên xe, tư thế ngay ngắn hơn mọi khi, cậu hỏi: “Anh đi bao lâu?”


Hôm nay Tần Tuế Minh ra nước ngoài xử lý công việc. Anh xem tài liệu: “Nhanh thì ba bốn ngày, chậm thì hơn một tuần. Có tiết sáng thì cứ ở đây,anh đã thuê người giúp việc. Nếu không muốn ở một mình thì về nhà.”


Kỷ Lạc Cẩn nín cười gật đầu, chậm rãi: “Dạ.”


“Vui lắm hả?” Tần Tuế Minh liếc cậu.


“Đâu có.”


Kỷ Lạc Cẩn vui vẻ chạy xuống xe, chưa kịp đi xa, Tần Tuế Minh thò tay qua cửa kính nắm cổ tay kéo lại.


“Gì nữa vậy?”


“Tránh xa Lâu Dã ra. Nó tìm em thì bảo anh.”


Nhìn biểu hiện này, Tần Tuế Minh biết cậu không nghe vào. Không sao, lát nữa anh sẽ nhắc Cố Sâm Mộc.


“Cũng đừng đi bar nữa, lại say bí tỉ. Cố Sâm Mộc bọn nó chơi quên trời đất, không để ý được em.”


“Không để ý thì sao chứ?”


Tần Tuế Minh không ngờ cậu còn cãi, kéo lại gần hơn. Hàng mi như băng đăng ten rõ từng sợi, ánh mắt từ từ ngước lên: “Sẽ bị ‘nhặt xác’.”


Kỷ Lạc Cẩn hiểu ý nghĩa của “nhặt xác”, giật mình theo bản năng: “Em là con trai mà!”


Tần Tuế Minh nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, ánh mắt quét từ đầu đến chân khiến cậu muốn bỏ chạy.


Anh nói: “Con trai thì sao?”


.


Softcorejiejie’s note:


” Nhặt xác” () là thuật ngữ chỉ việc nhặt người say rượu bất tỉnh về khách sạn để lợi dụng.


Làm Nũng - Giác Giác Kim Thiên Dã Tưởng Thụy Giác
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Làm Nũng - Giác Giác Kim Thiên Dã Tưởng Thụy Giác Truyện Làm Nũng - Giác Giác Kim Thiên Dã Tưởng Thụy Giác Story Chương 10
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...