Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại

Chương 87: Đại học

161@-Translator: Hthyyhth

Hằng năm người chịu trách nhiệm tiếp nhận tân sinh viên của mỗi khoa tại đại học Dương thành đều do cố vấn viên tân sinh cùng với vài sinh viên năm cuối làm, đăng ký, cấp sổ tay sinh viên, thẻ thư viện, thẻ ký túc v.v, công việc được phân chia rõ ràng, họ ngồi trên những chiếc bàn xếp sát nhau tiếp đón tân sinh viên, giải đáp các thắc mắc, và cả vài sinh viên đảm nhiệm việc dẫn đường.

Là một trường đại học hàng đầu cả nước, chất lượng giảng viên và sinh viên cũng thuộc hàng top.

Mà những tân sinh viên non trẻ vừa đến vào lúc này, hãy còn khá dè dặt, cộng thêm sự tồn tại của Phó Lãng – người có cái mã quạu quọ*, nên dù có nhận ra Tiêu Duyệt Vân, hoặc rất có hứng thú với y, thì cũng chẳng có ai không biết thẹn mà tiến đến bắt chuyện.

Từ gốc là 赶客: nghĩa gốc là đuổi khách í mọi người, nhưng mình thấy trong câu này dịch sát quá nó lại kì kì nên là mình đổi xíu đọc cho mượt.

Đợi đến lượt Tiêu Duyệt Vân, hai mắt của bạn nữ phụ trách khâu đầu tiên rõ ràng sáng rực cả lên, đoạn cười nói: "Có mang giấy trúng tuyển đến không ạ?"

Tiêu Duyệt Vân gật đầu, cũng cười rồi đưa giấy trúng tuyển qua.

Nhìn thấy cái tên ghi bên trên, bạn nữ trẻ tuổi cười đáp ngay: "Tiêu Duyệt Vân? Thật sự là cậu này." Nói đoạn, cô đưa trả lại giấy trúng tuyển, ngòi bút viết xoèn xoẹt gì đấy.

Ban đầu Tiêu Duyệt Vân chẳng hiểu mô tê gì nên chớp chớp mắt, rồi sau đó mới chú ý đến âm thanh bàn tán thấp thoáng xung quanh truyền đến.

"Thật sự là Tiêu Duyệt Vân á? Tớ nói rồi mà, nhìn giống lắm."

"A a, đẹp trai quá à, người thật còn đẹp trai hơn trong TV nữa!"

"Tiêu Duyệt Vân là ai vậy?"

"Bộ chưa xem 《Tiên hiệp truyện》ha gì?"

"Chưa xem mà, ba năm học cấp ba tớ cố gắng học hành lắm, đó là tiểu thuyết hay phim truyền hình thế?"

"Vừa là tiểu thuyết vừa là phim truyền hình luôn, Tiêu Duyệt Vân diễn vai một vị kiếm tiên trong phim á."

"A! Tớ nhớ ra rồi, thảo nào thấy y quen mắt quá trời."


"Nói vậy thì, tớ cũng có xem phim đó nè, khá là ấn tượng với y đó."

"Mấy cậu đang nói đến ai vậy?"

"Cái gì? Bạn đẹp trai đó là minh tinh hả?"

.......

Trong nhất thời Tiêu Duyệt Vân có hơi đau đầu, bây giờ mới có một chút tự giác của cựu diễn viên.

Như không cảm nhận được sự khác lạ xung quanh, người phụ trách vẻ mặt như thường đẩy gọng mắt kính trên sống mũi của mình, dùng bút chỉ vào bảng tên trên bàn, đoạn nói: "Cô tên Đỗ Thanh, là người sẽ phụ trách hướng dẫn em trong 4 năm học đại học sắp tới, sau này có khó khăn gì trong học tập hay sinh hoạt thì có thể tìm cô."

Nghe thế, Tiêu Duyệt Vân nghiêm túc nhìn người phụ nữ trước mặt, nhớ kỹ dáng vẻ của cô. Thấy tuổi của cô tầm khoảng hai mươi tám, mang phong độ trưởng thành của người tri thức, lúc nói chuyện hay làm việc có vẻ như rất giàu kinh nghiệm. Tiêu Duyệt Vân gật đầu với Đỗ Thanh, kính cẩn đáp: "Em chào cô Đỗ ạ."

Đỗ Thanh cũng cười gật đầu, ánh mắt lại đảo vài vòng trên gương mặt của Tiêu Duyệt Vân, đồng thời ra hiệu cho y đến bên phải.

"Bạn Tiêu Duyệt Vân đúng không? Nào, em điền số điện thoại, WeChat và tài khoản QQ của mình vào đây, trước họ tên là mã số sinh viên của em đấy, tự ghi nhớ nhé. Tối muộn hôm nay em sẽ nhận được một tin nhắn, em nhớ phải dựa theo hướng dẫn trong tin nhắn đăng nhập vào website trường, đăng ký và điền một số thông tin nha." Người nói là một nam sinh khoảng hai mươi tuổi, nhã nhặn lịch sự, thái độ với Tiêu Duyệt Vân không khác gì đối với những người khác.

Tiêu Duyệt Vân thở phào, đáp: "Cảm ơn đàn anh ạ." Y cười nhận lấy giấy bắt đầu điền thông tin.

"Anh... gì ơi, xin hỏi anh là?" Bên cạnh truyền đến giọng của Đỗ Thanh, Tiêu Duyệt Vân quay đầu sang nhìn, thấy Đỗ Thanh đang hỏi dò Phó Lãng vẫn luôn im lặng sau lưng mình.

Phó Lãng ngoảnh đầu đáp lời cô: "Tôi đến với em ấy." Chỉ vào Tiêu Duyệt Vân.

Đỗ Thanh đã sớm nhận ra gật đầu, nhưng thấy đối phương chẳng định nói nhiều hơn vài câu, khiến cô đang định hỏi về mối quan hệ của hắn với Tiêu Duyệt Vân bỗng không biết nên mở miệng hỏi như thế nào. May mà Tiêu Duyệt Vân nhận ra sự lúng túng của cô, giải vây: "Anh ấy là bạn của em, Phó Lãng, đến báo danh cùng em ạ."

Thấy vị "phụ huynh" lạnh lùng có vẻ chẳng thèm tạo cảm tình gì với giáo viên hướng dẫn, Đỗ Thanh chỉ đành gật đầu cho có, tập trung đón tiếp tân sinh viên tiếp theo.

Trong lòng cô hãy còn suy đoán, người đàn ông với khí thế khiến người ta kinh ngạc này có phải là người đại diện hoặc một dạng vệ sĩ của Tiêu Duyệt Vân hay không. Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ Đỗ Thanh bèn ở lại trường làm giáo viên hướng dẫn tân sinh viên, đây là năm đầu tiên cô dẫn dắt học sinh, trong lòng vẫn có sự nhiệt huyết, thấp thỏm và mong chờ của một người giáo viên mới. Vừa nãy sau khi cô chú ý đến sự rối loạn của hàng người thì bèn nghe ngóng từ các sinh viên theo giúp mình, biết được Tiêu Duyệt Vân là một diễn viên xong, ngay lập tức thấy tình huống có hơi nan giải.

Mặc dù chỉ nổi lên từ hơn một năm trước rồi mất tăm mất tích, nhưng chưa biết chừng người ta chỉ muốn tập trung thi cử trước, lên đại học rồi lại đặt chân vào giới diễn xuất thì sao?


Nghĩ đến việc sau này lớp mình sẽ có một sinh viên đi trễ về sớm hay xin nghỉ học, khó tránh khỏi ảnh hưởng đến thành tích, trong lòng Đỗ Tranh có hơi bất an. Kinh nghiệm của cô vốn chưa nhiều, trong nhất thời bị những vấn đề mình tự suy diễn ra doạ cho chết khiếp. Vô thức lật thành tích thi của Tiêu Duyệt Vân ra xem, thấy không có bất cứ điểm cộng thêm nào, điểm ban đầu đã rất cao, hơn nữa không phải là sinh viên năng khiếu, có vẻ cũng không tồn tại việc đi cửa sau, Đỗ Thanh ngại ngùng yên tâm, cảm thấy đây có vẻ cũng là một học sinh giỏi thích học, hi vọng y học đại học cũng có thể giữ vững tâm trí tỉnh táo, làm việc quả quyết, cả việc học và sự nghiệp đều không bỏ lỡ.

Nếu không phải đang ở chốn đông người, bản thân cô cũng còn nhiều việc, thì Đỗ Thanh quả thật rất muốn "trao đổi tình cảm" với Tiêu Duyệt Vân một phen. Tiếc thay, giờ không phải là lúc.

Tiêu Duyệt Vân chẳng hề hay biết tâm tư phức tạp trong lòng giáo viên hướng dẫn của mình, y nhanh chóng xử lý xong mọi thủ tục dưới những nụ cười tươi như hoa của các đàn anh đàn chị trai xinh gái đẹp.

"Tiêu Duyệt Vân, chào mừng em đến khoa Văn Sử học, tận hưởng 4 năm học này nhé em." Sau khi nhận được lời chúc cuối cùng từ một đàn chị đang mỉm cười, buổi đăng ký tân sinh viên của Tiêu Duyệt vân kết thúc, cuối cùng y cũng có thể cùng Phó Lãng rời khỏi điểm báo danh đông đúc, đi đến trạm tiếp theo: ký túc xá nam sinh.

Vì liên quan đến em trai, nên Tiêu Duyệt Vân không hề định ở lại trường, cơ mà trường học đều phân cho mỗi sinh viên một chiếc giường, phí thuê 1200/ năm (khoảng 4tr140 nghìn VNĐ) quả là giá hời, thế nên y không định trả phòng, tính là để một ít đồ dùng sinh hoạt và đồ dùng học tập trong phòng, tiện cho y sau này thỉnh thoảng dừng chân ngủ lại. Đối với quyết định của y, cả nhà họ Tiêu và Phó Lãng hiếm khi nhất trí đồng ý, giơ hai tay hai chân tán thành.

Cầm thẻ học sinh và giấy khoa phát đi tìm dì quản lý ký túc xá lấy chìa khoá xong, Phó Lãng và Tiêu Duyệt Vân đã tìm thấy phòng ký túc xá – phòng 401, khu B, lầu 3, toà Ngô Đồng*.

*Raw là 梧桐公寓三号楼B区401: mình không chắc mình dịch đúng chưa sao thấy lầu 3 mà phòng 401 nó kì kì, có sai thì mọi người cmt mình sửa nha.

Tiêu Duyệt Vân cảm thấy bản thân y rất có duyên với số 401 này.

Đây là một phòng ký túc 4 người, có phòng tắm riêng, trên là giường dưới là bàn, mỗi người còn có một tủ quần áo và một kệ sách đóng trên tường. Chung cư Ngô Đồng vừa xây được 4 năm, các trang thiết bị và đồ dùng vẫn còn rất mới, phòng 401 cũng xem như sạch sẽ.

Lúc này, trong phòng 401 đã có hai chiếc giường đã được trải ga, trên chiếc bàn tương ứng cũng đặt một vài đồ dùng. Hai bạn cùng phòng tới trước đang tám chuyện sôi nổi trong phòng, thấy Tiêu Duyệt Vân và Phó Lãng gõ cửa bước vào, ngạc nhiên đoạn vội chủ động chào hỏi.

"Cậu thật sự là Tiêu Duyệt Vân sao?" Một bạn nam cao khoảng 1m7 đẩy mắt kính, khó tin được mà hỏi.

Tiêu Duyệt Vân thân thiện gật đầu chào hỏi: "Chào cậu, tớ là Tiêu Duyệt Vân. Xin hỏi cậu là?"

Cậu trai có dáng người thấp bé hồi thần, lộ rõ nét phấn khởi, lập tức kéo cậu bạn còn lại đứng dậy tự giới thiệu.

Trong hai cậu bạn này, người thấp hơn tên Châu Dịch, năm nay mới mười tám tuổi, đến từ tỉnh Z, là sinh viên khoa Văn Sử học hệ ngôn ngữ Trung, gọi tắt là tân sinh viên khoa ngôn ngữ Trung, tức là bạn cùng lớp với Tiêu Duyệt Vân, vóc người cậu ta bình thường, gương mặt ngược lại khá thanh tú, làn da trắng muốt, đeo mắt kính dày cộm, dáng vẻ như chú chim cút ốm yếu. Cậu bạn cao hơn còn lại là tân sinh viên khoa Lịch sử, tên Sử Tế, cuối năm nay tròn mười chín tuổi, là người tỉnh H kế bên, mặt mũi không tệ lắm, khá đẹp trai, làn da màu lúa mạch khoẻ mạnh, nom có vẻ là một chàng trai toả nắng thích vận động, khi cười rất thân thiện.

Thoạt nghe tên của hai người họ, Tiêu Duyệt Vân ngạc nhiên chớp chớp mắt.

Hai người lập tức hiểu ý, Sử Tế gãi cái gáy, nói: "Hehe, bọn tôi cũng bất ngờ lắm chứ, hồi đó bố mẹ đều dùng hài âm* nổi tiếng để đặt tên cho bọn tôi á."


*谐音(Xiéyīn): hài âm là âm đọc gần giống hoặc giống nhau nhưng mà nghĩa lại khác nhau hoàn toàn nhé.

"Đúng đấy, lúc nãy nói rồi đó. Trùng hợp thật sự luôn ấy, ngành tụi mình học bây giờ cũng hợp với tên của từng người ghê." Châu Dịch nói.

Thật sự luôn, Tiêu Duyệt Vân nghĩ, Châu Dịch (Kinh Dịch)* học ngôn ngữ Trung, Sử Tế (Sử Ký)** học Lịch sử, y không nén nổi sự cảm khái: Vận mệnh quá là kỳ diệu.

*周奕 (Châu Dịch) đọc là Zhōu yì, giống với 周易 (Kinh Dịch) đọc là Zhōuyì.

**史济 (Sử Tế) đọc là Shǐ jì, giống với 史记 (Sử Ký) đọc là Shǐjì.

(Một cái fact nhỏ cho bạn nào thích và đang có ý định học tiếng Trung nè: nếu bạn tra một cái từ tiếng Trung nào đấy mà pinyin của nó không có khoảng cách, ví dụ như từ Zhōuyì hay Shǐjì ở trên nè, là nó sẽ auto có nghĩa luôn, còn như tên của hai bạn đấy pinyin nó tách nhau ra đó mọi người thấy hông, thì mình sẽ phải tra từ điển từng từ một. Không dám chắc là đúng 100% nhưng với kinh nghiệm học tiếng Trung thì mình thấy nó đúng trong hầu hết những từ vựng mình học í. Đây cũng là một cái tip rất là hữu ích cho việc học tiếng Trung đó)

Thế nhưng nghĩa lại thì, có vẻ như đó là sự kỳ vọng mãnh liệt mà bố mẹ đã vô thức cố gắng khắc sâu vào tên bọn họ, đi đúng con đường gia đình mong muốn, thế nên cuối cùng đến trường đại học này và học chuyên ngành này. May mà, giữa hàng mày của họ không có sự u sầu, chỉ có sự phấn khởi và khát khao, có thể thấy sự kỳ vọng của bố mẹ với bọn họ mà nói không phải là gánh nặng, mà là động lực để tiến lên.

Ánh mắt Châu Lỗi lấp lánh, tay nắm lại thành đấm, nói: "Mục tiêu của tớ là thi đậu nghiên cứu sinh khoa mình và được giáo sư Đổng hướng dẫn, chuyên nghiên cứu 《Kinh Dịch》 với giáo sư."

Tiêu Duyệt Vân cười tươi hơn nữa, lớn giọng nói: "Cố lên, cậu làm được mà." Hai người bạn cùng phòng có vẻ như là người ngây thơ cởi mở, rất dễ sống chung, điều này khiến tâm trạng Tiêu Duyệt Vân tốt ơi là tốt.

Kế đó, Tiêu Duyệt Vân cũng giới thiệu đơn giản về bản thân theo yêu cầu của hai bạn cùng phòng.

"Tớ là người Dương thành tỉnh S, tốt nghiệp trung học phổ thông Hoa Phong, năm nay hai mươi tuổi, vì liên quan đến vấn đề gia đình, bình thường tớ sẽ không ở lại ký túc xá trường."

Sử Tế và Châu Dịch khá là ngạc nhiên mắt đối mắt, không biết nghĩ đến điều gì, không nhiều lời nữa.

"Được, nếu cần gì thì cứ nói tớ bảo kê cho." Châu Dịch thay mặt nói.

Sử Tế suy nghĩ một lúc lâu, mới sực tỉnh đáp: "Tốt nhất là cậu nên báo với trường và dì quản lý ký túc xá một tiếng đi, tân sinh viên mà thường qua đêm không về ký túc thì có hơi lấn cấn í."

Tiêu Duyệt Vân gật đầu, thật lòng cảm ơn họ.

Ba chàng trai xa lạ vì có duyên được ở chung ký túc xá, nên nhanh chóng thân thuộc với nhau.


Có lẽ việc bạn cùng phòng là diễn viên khiến họ cảm thấy rất mới lạ, Châu Dịch và Sử Tế lôi kéo Tiêu Duyệt Vân buôn dưa lê đủ thứ chuyện, Tiêu Duyệt Vân chỉ đành căng da đầu ứng phó.

Phó Lãng ở một bên liếc mắt nhìn hai cậu trai nọ, thời gian ánh mắt dừng trên người Sử Tế lâu hơn một chút, nhưng rồi nhanh chóng phán đoán người này không có sức uy hiếp, nên không để ý nữa.

Khi Tiêu Duyệt Vân giới thiệu "người bạn" của y với bạn cùng ký túc, Phó Lãng thu lại khí thế, gật gật đầu, cũng không nhiều lời phiền họ tán gẫu, mở cái vali to 2,8m, lấy đồ dùng Tiêu Duyệt Vân thu dọn hôm qua ra.

Chẳng đợi Tiêu Duyệt Vân giúp đỡ, Phó Lãng đã ở trong quân đội mấy năm, là một tay thu dọn đồ đạc cừ khôi, động tác nhanh nhẹn leo lên giường của Tiêu Duyệt Vân, bọc ra giường lẹ làng, đồng thời hết sức thông thạo gấp chăn lại vuông vức như miếng đậu hũ, hình dáng hoàn mỹ ấy khiến Sử Tế và Châu Dịch không ngớt lời thán phục.

Châu Dịch vốn đã thân thiện vừa muốn hỏi Phó Lãng có phải quân nhân không, thì lại có một đoàn người đến phòng 401.

Ba mẹ ông bà nội ông bà ngoại, sáu người trong nhà tề tự đông đủ, vây xung quanh một cậu trai có quả đầu húi cua, khiến căn phòng 401 trông có vẻ rộng rãi trong nhất thời chật như nêm cối.

"Được rồi, hoàn cảnh xung quanh ký túc mọi người cũng xem rồi, mau quay về đi, một mình con là được rồi." Sau khi cậu trai tóc húi cua thấy ba người bạn cùng phòng trong đang ở trong phòng thì rõ ràng có hơi ngượng, mặt đỏ tía tai bảo người nhà mình về mau.

Khổ nỗi ông bà cha mẹ chẳng người nào nghe lọt, hai ông bà trong số đó còn tự mình lấy đồ nghề mới mua ra tổng vệ sinh, ngay cả ba người của phòng 401 muốn giúp cũng bị họ cười tít mắt cản lại, đôi bố mẹ trung niên thì bắt đầu giúp sắp xếp hành lý, đồ đạc, hai ông bà còn lại thì hiền hậu lôi kéo bọn Tiêu Duyệt Vân cùng trò chuyện, vừa để hiểu tình hình bạn cùng phòng, vừa phân phát cơ man đồ nào bánh trái nào quà vặt, nhờ bọn họ chăm sóc cháu trai nhà mình.

Tiêu Duyệt Vân giữ nụ cười trên môi, ứng phó một cách điêu luyện. Hai người chung phòng còn lại thấy Tiêu Duyệt Vân đã thu hút phần lớn sự chú ý, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, không muốn xía vào giải thích việc y thật sự đã từng đóng phim, chỉ yên lặng mỉm cười làm một bức bích hoạ*, sinh lòng bái phục sự bình chân như vại của Tiêu Duyệt Vân với sự giáp công của bậc phụ huynh.

*Bích hoạ là bức tranh được vẽ trên tường í.

Chàng trai tóc húi cua càng thêm quẫn bách, cậu ta tên Lý Siêu Bình, tân sinh viên năm nhất khoa Khảo cổ, cao khoảng 1m75, mặt mũi thường thường, là người Dương thành, nhà cách trường khá xa.

Cuối cùng thì mấy vị phụ huynh ồn ào cũng rời khỏi ký túc xá dưới sự bức xúc của Lý Siêu Bình, phòng 401 lại quay về sự yên bình vốn có.

Trong lòng Châu Dịch và Sử Tế vẫn còn sợ hãi trong lòng, bốn tân sinh viên chung phòng nhìn nhau, chẳng biết thế nào, lại cười ầm lên.

Lúc này, Phó Lãng vừa trốn đi lấy nước nóng cũng quay trở lại. Đối diện với những bậc phụ huynh nhiệt tình ban nãy, bầu không khí lạnh bao xung quanh Phó Lãng có vẻ như cũng vô hiệu lực.

Mọi người lại giới thiệu bản thân lần nữa, rồi Phó Lãng mời cả phòng 401 đến một nhà hàng gần đại học Dương thành ăn trưa.

Cũng trong lúc đó, trên diễn đàn trường đại học Dương thành xuất hiện một hot topic.

【Tiêu đề: Tôi vậy mà được học chung trường với kiếm tiên tôi yêu nhất trong 《Tiên hiệp truyện》! Thế giới này ảo thật đếy!】
Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại Truyện Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại Story Chương 87: Đại học
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...