Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại
Chương 34: Nghỉ đông
173@-EDITOR: HthyyhtH
Kỳ nghỉ đông chính thức bắt đầu, anh em Tiêu gia ở nhà nghỉ ngơi hẳn hoi vài ngày, đem tinh lực bởi vì ôn tập thi và đổ bệnh lúc trước bồi bổ trở lại.
Qua vài ngày nữa là sinh nhật bảy tuổi của Tiêu Nhạc Dương.
Tiêu Duyệt Vân dựa theo thói quen ở hiện đại cùng Đại Chu làm cho nhóc bánh sinh nhật và mì trường thọ, Trần Lôi Lỗi về quê thăm người thân lên cũng được mẹ lái xe đưa tới, còn có thêm hai bạn nhỏ một nam một nữ khác nữa, đều mang theo các món quà đồ chơi đến tặng sinh nhật cho nhóc.
Tiêu Duyệt Vân vô cùng chào đón các bạn nhỏ, nhân duyên của tiểu đệ tốt, y cũng vui mừng, tỉ mỉ chuẩn bị rất nhiều các món điểm tâm ngọt tinh xảo đẹp đẽ, bọn nhỏ ăn đến vô cùng vui vẻ, đứa nào đứa nấy cọ đến bơ dính đầy mặt như con mèo hoa, ngọt ngào vây quanh y ngọt ngào gọi Vân ca ca ngắn Vân ca ca dài, đặc biệt là bé gái nghe nói trong nhà chỉ toàn là chị, vô cùng nhiệt tình.
Gần đây Tiêu Duyệt Vân có thời gian rảnh, bắt đầu nghiên cứu cách làm điểm tâm Tây phương, cũng đã đạy được chút thành tựu, chính là lại tốn thêm một số tiền nữa để mua nguyên liệu và lò nướng v.v. Thấy bọn nhỏ thích thú như vậy, trong lòng y cũng hết sức vui vẻ, chuyên tâm làm một nhân viên phục vụ các khách hàng nhí của buổi party, làm tốt công tác hậu cần.
Phó Lãng tan tầm về nhà vừa thấy cảnh tượng khỉ con chạy đầy đất như Hoa Quả Sơn, sau khi để lại quà của hắn và quà Phó Nhã Khiêm đã về nhà chính nhờ tặng giúp xong, nói câu "chúc mừng sinh nhật" liền quay về nhà của mình.
Phó Lãng tự hắn hiểu rõ, đó giờ hắn không có duyên với con nít, có hắn ở đó, phỏng chừng đám nhóc đó sẽ nuốt không trôi, im lặng như ve sầu mùa đông mất.
Buổi tối, Tiêu Nhạc Dương đội lên chiếc mũ sinh nhật bằng giấy, Tiêu Duyệt Vân bưng chiếc bánh sinh nhật đặt tới để lên bàn, cắm rồi đốt bảy ngọn nến sinh nhật màu sắc rực rỡ.
Sau khi các bạn nhỏ âm thanh non nớt hát xong khúc hát mừng sinh nhật, Tiêu Nhạc Dương liền ước nguyện trong sự vây xem của các bạn.
"Điều ước đầu tiên, hy vọng học kì sau mình và anh hai đều học tập tiến bộ!" Tiêu Nhạc Dương nghiêm trang nói.
Trần Lôi Lỗi ở kế bên nghe vậy thì nhỏ giọng nói: "Thành tích của cậu đã đủ tốt rồi, còn muốn tiến bộ đến chừng nào nữa?"
Tiêu Nhạc Dương lỗ tai nhỏ vừa động, không để ý đến nhóc kia nữa mà tiếp tục ước: "Điều ước thứ hai, hy vọng anh hai và mình.... và cả ông đều bình an, khoẻ mạnh." Tiêu Nhạc Dương nghĩ đến lúc ngã bệnh khi trước, trong lúc ngủ mơ hồ biết được ca ca vì mình mà khóc. Từ đó về sau, nhóc liền âm thầm hạ quyết tâm: Nhất định phải nỗ lực luyện tập, khiến cho cơ thể mình càng thêm cường tráng.
Tiêu Nhạc Dương không muốn lại bị bệnh nữa, bởi vì bị bệnh không thoải mái, còn phải chích ngừa uống thuốc, vừa đau vừa đắng, quan trọng hơn nữa là, nhóc cũng không hy vọng ca ca vì nhóc mà lo lắng khóc thút thít nữa.
"Điều ước thứ ba......" Tiêu Nhạc Dương vừa dứt lời, âm thanh nũng nịu của bé gái liền vang lên: "Đừng nói ra miệng, nếu không thì điều ước sẽ không thể thành hiện thực đâu."
Tiêu Nhạc Dương gật gật đầu, làm động tác kéo khoá kéo qua miệng, sau đó nhắm mắt lại ước.
Điều ước này ước lâu nhất, ánh nến chiếu rọi lên khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của nhóc, tất cả mọi người lẳng lặng chờ đợi.
Cuối cùng, Tiêu Nhạc Dương cũng mở mắt ra, sau đó một hơi thổi tắt bảy ngọn nến.
Các bạn nhỏ vốn định thổi giúp reo hò vỗ tay.
Tiêu Duyệt Vân kế bên lần nữa bật đèn lên, sau đó trong lúc vô ý tiếp nhận đến ánh mắt có điều ám chỉ của đệ đệ.
Sao thế? Tiêu Duyệt Vân không hiểu, ánh mắt dò hỏi, ngỡ rằng mình đã làm chuyện gì đó sai trái.
Chỉ thấy Tiêu Nhạc Dương tuỳ tiện chớp chớp mắt với y, cười hi hi dời đi tầm mắt, bắt đầu phân chia bánh kem.
Thấy thế, sợ nhóc làm kem dây ra đầy bàn, Tiêu Nhạc Dương lập tức tiến lên giúp đỡ, vứt ánh mắt vừa nãy ra sau đầu.
Đợi phân xong bánh kem, y cầm một cái đĩa giấy nhỏ, mang một miếng sang cho Phó Lãng ở kế bên.
Mặc dù Phó Lãng không thích đồ ngọt, nhưng đương nhiên cũng sẽ không từ chối, rất tự nhiên nhận lấy đĩa giấy, trở về hai ba miếng đã ăn sạch sành sanh.
Hương vị của bánh kem sinh nhật xứng với giá cả và vẻ ngoài của nó, Tiêu Duyệt Vân ôm lấy tâm thái học lỏm cũng bình phẩm một phen, sau đó cảm thấy bản thân y sẽ không mất quá nhiều thời gian để làm ra được, trong lòng rất thoả mãn.
Party sinh nhật ăn ăn uống uống, hơn tám giờ tối, các phụ huynh lục tục đón các bạn nhỏ về. Để lại Tiêu Nhạc Dương vô cùng hứng thú mang các món quà nhận được từng cái từng cái mở ra thưởng thức.
Lúc trước trước khi người thân mất, nhóc còn nhỏ tuổi, đối với các kí ức sinh nhật đã qua sớm đã mơ hồ, lúc sau lại vì giữ đạo hiếu hơn hai năm càng không thể tổ chức tiệc mừng sinh nhật. Bởi vì tối nay là buổi tiệc sinh nhật đầu tiên mà nhóc có ấn tượng, Tiêu Duyệt Vân hưng phấn đến nỗi không hề buồn ngủ, dưới sự thúc giục mãi của Tiêu Duyệt Vân mới rửa mặt đi ngủ.
Tiêu Duyệt Vân thấy đệ đệ không dễ dàng gì mới ngủ được, trong lòng thở dài, nghĩ: Bảy tuổi rồi, nên chia phòng ngủ thôi. Hôm nay nhật của đệ đệ không nỡ lòng quét đi sự vui vẻ của đệ ấy, vẫn là để ngày mai rồi chuyển thì hơn.
Ngày thứ hai, ngoài dự liệu của Tiêu Duyệt Vân, Tiêu Nhạc Dương đối với chuyện phân phòng ngủ không hề có bao nhiêu mâu thuẫn cả, ngược lại lại đề xuất mang giường nhỏ của mình sang phòng ngủ phụ là được rồi, không phiền ca ca phải chuyển giúp, bèn bắt đầu chủ động thu thập đồ này kia của nhóc.
Trái lại người cảm thấy mất mát lại là Tiêu Duyệt Vân.
**
Giao thừa, Tiêu Duyệt Vân đưa đệ đệ đén viện dưỡng lão ở ngoại ô, cùng Tiêu gia gia trải qua cái tết âm lịch mới đầu tiên của bọn họ trong thế giới này. Cơm tất niên là do Tiêu Duyệt Vân trổ tài, hai ông cháu có lộc ăn ăn đến vô cùng thoả mãn.
Sau đó, cả ba người, đặc biệt là hai anh em Tiêu gia hào hứng mà vây xem Buổi tiệc chào mừng năm mới* trên sân thượng, thỉnh thoảng cười to và vỗ tay, mãi cho đến nửa đêm.
Trong lúc này, điện thoại Tiêu Duyệt Vân chật nức các tin nhắn chúc mừng năm mới, y đều nghiêm túc trả lời từng tin một, cũng gửi cho các thầy cô các trưởng bối các tin nhắn mừng năm mới, bận đến đầu tắt mặt tối*.
**Gốc là 忙得不亦乐乎 - mình không hiểu nghĩa rõ nên cũng không hiểu giải thích như trên có đúng không nữa.
Trong đó, y thấy rất nhiều người gửi đến các bài thơ chúc phúc với nhiều trình độ khác nhau, có bài đối cũng xem như tinh tế, có bài quả thực có chút đánh dầu*, cho rằng đó là do phong tục, Tiêu Duyệt Vân cũng nhanh chóng chú trọng hơn, suy nghĩ bài thơ năm mới cho riêng mình.
*Gốc là 打油 - nghĩa là văn vần bình dân, thơ xoàng (nội dung và ngôn ngữ bình dân, hài hước không câu nệ vận luật bằng trắc của thơ cổ).
Lâu rồi không làm thơ, y có chút mới lạ, chẳng qua suy cho cùng cũng đã luyện nhiều năm, nền tảng vẫn còn đó, cấu tứ như suối phun, bài thơ mừng năm mới đó làm một lần là xong, ngay lập tức gửi sang cho người đầu tiên.
Sau đó, y không hề dừng lại mà bắt đầu suy nghĩ bài thơ mới, nhưng lần này linh cảm không bằng, so với lúc mới nãy thì dùng nhiều thời gian hơn, còn hơi kém, Tiêu Duyệt Vân không quá hài lòng, nhưng lại không biết nên sửa như thế nào, cho nên chỉ có thể gửi đi luôn. Trong lòng y không khỏi cảm khái người hiện đại mặc dù thơ ca không ra sao hết, nhưng thắng ở số lượng. Suy cho cùng người khác gửi cho y rất nhiều bài thơ, y cũng không thể chỉ toàn gửi lại có một bài như nhau.
Ai ngờ qua một lát, hai bài thơ Tiêu Duyệt Vân tự tay chắp bút lại bị người khác gửi lại vào trong điện thoại của y, trừ tên chỗ người gửi ra, những chữ khác một chữ cũng không đổi. Chỉ chốc lát sau, lại có thêm một tin nhắn ngắn gửi đến, cùng với bài thơ đánh dầu y nhận được lúc trước y hệt, chỉ giống ở chỗ thay đổi tên người gửi.
Tiêu Duyệt Vân buồn bực cầm điện thoại, tỉnh ngộ ra, cho nên cũng không còn xoắn xuýt nữa, cũng tận lực không để trong lòng chuyện bị người khác trộm thơ, copy paste thơ của mình gửi cho từng nhóm.
Sang năm mình cũng quen hơn rồi, chỉ trừ mém nữa là đi "sai đường" - Tiêu Duyệt Vân nghĩ.
Thẳng đến nửa đêm, một đám người trong TV bắt đầu vui vẻ đếm ngược, "5, 4, 3......"
Điện thoại của Tiêu Duyệt Vân bắt đầu rung, người gọi: Phó Lãng.
"2......"
"Anh Phó?" Tiêu Duyệt Vân bắt máy.
"1, 0! Chúc mừng năm mới!" Người trong TV hưng phấn la to.
Tiêu Duyệt Vân nhanh chóng đứng dậy đến bên cửa số, còn chưa đợi y kịp mở miệng, bên đầu kia điện thoại liền truyền đến giọng nói trầm thấp từ tính của Phó Lãng: "Chúc mừng năm mới."
Tiêu Duyệt Vân ngừng lại, bên ngoài cửa sổ, pháo hoa ở phương xa chói lọi.
Y hồi thần, vui vẻ đáp: "Chúc mừng năm mới! Chúc anh Phó công việc thuận lợi, cơ thể khoẻ mạnh, gia đình mỹ mãn, vạn sự như ý!" Vừa nãy gửi đi quá nhiều tin nhắn, mấy câu nói chúc tết người hiện đại thường dùng y vừa mở miệng liền nói được.
Nghe xong, Phó Lãng ở đầu dây bên kia nhẹ mỉm cười, nói: "Cậu cũng vậy."
Tiếp theo, sau khi biết Tiêu Nhạc Dương đã ngủ quên trên sô pha, bèn không bắt nhóc phải tiếp điện thoại, nhờ Tiêu Duyệt Vân thay hắn gửi lời hỏi thăm sức khoẻ đến ông của y.
Vào lúc này, điện thoại của Tiêu Duyệt Vân bỗng lại có cuộc điện thoại gọi tới, y theo bản năng nhìn xuống màn hình, thấy điện thoại cho y ba lựa chọn: Giữ cuộc gọi trước đồng thời nghe cuộc gọi mới, chấm dứt cuộc gọi đang gọi để nghe cuộc gọi mới, không nhận cuộc gọi mới.
Lần đầu tiên gặp loại "tình huống khẩn cấp" này, có mấy lúc Tiêu Duyệt Vân nhắn tin trên WeChat với người khác gắp mấy lựa chọn kiểu này, đều không lý do mà thấy căng thẳng, không biết chọn cái nào, thấy điện thoại còn đang rung, y theo tiềm thức nhấn màn hình, chọn không nhận cuộc gọi mới.
Yên lặng thở ra một hơi, y lúc này mới rảnh nhìn rõ danh sách cuộc gọi nhỡ: Ninh Tắc Chiến.
Tiêu Duyệt Vân:......
"Bên cậu như thế nào rồi?" Âm thanh Phó Lãng truyền tới.
Tiêu Duyệt Vân vội đặt lại điện thoại lên bên tai, nói: "Vừa nãy có người gọi tới."
Phó Lãng gật đầu, đoạn nghĩ, nói: "Chắc là đợi sau khi đi làm lại thì tôi mới về lại bên đó." Dừng một lát, hắn lại nói: "Cậu làm gì thì làm đi, năm mới vui vẻ."
"Năm mới vui vẻ." Tiêu Duyệt Vân chân thành đáp: "Cảm ơn anh, anh Phó*."
*Ở đây gốc tác giả ghi là "Phó Lãng ca" nhưng mà mình thấy gọi vậy thì không thuần Việt với cả nếu gọi là "Anh Phó Lãng" thì nghe nó kì kiểu gì á nên mình sửa thành "Anh Phó" luôn cho dễ thương hihi.
Hai người cúp máy, Tiêu Duyệt Vân ngay lập tức gọi lại cho Ninh Tắc Chiến, ai ngờ bên kia lại báo bận, đợi một chút gọi lại, vẫn hiển thị là đang bận.
Tiêu Duyệt Vân nghĩ nghĩ, có khả năng đối phương đang bận tiếp các cuộc gọi chúc mừng năm mới, cho nên trong lòng ghi nhớ việc này, mặc dù lúc này đã gửi tin nhắn rồi, nhưng sáng mai vẫn là gọi thêm một cuộc đi.
Tiêu Nhạc Dương không chờ nổi năm mới, hoàn toàn ngủ quên mất, ông lão không đủ tinh lực càng đi ngủ sớm hơn, Tiêu Duyệt Vân cũng không gọi đệ đệ dậy, nhẹ nhàng ôm nhóc lên giường.
Tiêu Duyệt Vân vặn nhỏ âm lượng TV, tiếp tục ngồi trên sô pha lướt điện thoại, nhìn đến một tin nhắn chúc tết trong đó liền dừng lại.
Người gửi: Triển Xán.
Lúc trước, Triển Xán dắt y đến câu lạc bộ chiến đấu Ngạc Ngư, hành vi mạo muội mang chính y thay hắn ra mặt luận võ khiến Tiêu Duyệt Vân ẩn ẩn không vui, cho nên theo bản năng cách xa hắn ra, rất nhiều lời mời đều từ chối.
Triển Xán có lẽ cũng biết được nguyên nhân, cho nên một thời gian dài không liên lạc. Mấy ngày trước bỗng nhiên lại liên lạc với Tiêu Duyệt Vân, thế nhưng gửi tới lại là một lời mời làm việc ngắn hạn.
Triển Xán thao thao bất tuyệt: "Em trai cao thủ à, anh đây tuyệt đối không hố chú em. Đây là bộ phim truyền hình lớn do công ty điện ảnh Hải Húc của anh ba* anh đầu tư, trong đó cần một diễn viên lên sân diễn mấy màn thôi. Chú em đây là được phó đạo diễn đề cử đó, nghe nói trong ngày hội liên hoan mừng tết Nguyên Đán của trường cậu ông ấy đã nhìn trúng cậu. Chẳng qua người cạnh tranh cho nhân vật này không ít đâu, còn có người muốn mời tiểu thịt tươi Đương Hồng đến diễn đó. Anh đây vừa hay thấy được danh sách, lập tức liền giúp cậu lấy được vai diễn tới tay."
"Chỉ có ba cảnh diễn, phỏng chừng mấy ngày là quay xong rồi. Chỉ cần cậu gật đầu, anh liền tranh thủ thù lao đóng phim cho cậu, bảo đảm trên 5 chữ số. Thế nào? Có hứng thú hay không?"
......
"Cậu cứ suy xét cho kĩ đi. Nếu như đồng ý thì gọi cho anh. Anh giúp cậu xem, chắc hẳn sẽ không làm chậm trễ việc học của cậu đâu."
Tiêu Duyệt Vân vốn định từ chối ngay, nhưng vừa nghe đến thù lao lại có chút chần chừ.
**
Ngày đầu năm, anh em Tiêu Duyệt Vân đặc biệt mang theo quà đến thăm nhà lớn Ninh gia một chuyến. Bọn họ là nghe theo lời dặn dò của Tiêu gia gia, thay mặt ông đến chúc tết nhà "ông bạn già".
Trên dưới Ninh gia biểu hiện vô cùng nhiệt tình đối với hai anh em bọn họ. Không chỉ bởi vì ân cứu mạng lúc trước của Tiêu Duyệt Vân với Ninh Tắc Chiến và Cố Yên, mà bởi vì bọn họ thay mặt cho ông Tiêu, là bạn thân nhiều năm của Ninh lão gia tử, là vị công thần kiêm ân nhân giúp ông đạt được "giang sơn".
Đám tiểu bối bọn họ cũng hiểu được ý của các bậc lão trưởng bối, muốn tiếp tục duy trì mối thế giao của hai nhà.
"Đến đây, Tiểu Vân, ông đã sớm nghe lão Tiêu nói rồi, cờ nghệ của cháu không tệ, mau đến chơi một ván với ông." Ninh lão gia tử hết sức thân thiết, cười tủm tỉm mang người vào thư phòng.
Chốc lát sau, trong thư phòng liền truyền đến âm thanh thanh thuý, Ninh Tắc Chiến tự mình bưng trà bánh vào tiếp đãi.
Trải qua một cuộc chiến bại, Ninh lão gia tử thắng hai ván vuốt chòm râu, gật đầu cười nói: "Nhỏ tuổi như cháu mà có thể chơi như vậy là đã rất không tệ rồi. Khó trách lão Tiêu luôn nhắc mãi với ông, hắn biết hắn không thể nào thắng ông cờ vây được, còn nói muốn bồi dưỡng ra một đứa cháu thắng ông. Hừ, cái tay chơi cờ dở tệ như hắn mà có thể dạy nổi cháu mới lạ! Bình thường chắc cháu nhường lão đó không ít đúng không?"
Tiêu Duyệt Vân đỏ mặt, có chút ngại ngùng mà sờ sờ mũi. Thật ra, đối mặt với Ninh lão gia tử hoà ái dễ gần, y, cũng ngại thắng.
Sau đó, Ninh lão gia tử để Ninh Tắc Chiến đấu một ván với Tiêu Duyệt Vân.
*Cái từ Ninh lão gia tử hiện tại mình vẫn chưa nghĩ ra cách gọi nghe sao cho êm tai nên thôi cứ để Ninh lão gia tử luôn nha, có nghĩa là ông nội của Ninh Tắc Chiến í.
——————
Editor: Ôi editor trong lúc không hay không biết nhiễm Covid mất rồi huhu, ngồi lâu một tí là hoa mắt chóng mặt liền cộng thêm bủn rủn chân tay lắm nên chương sau chắc sẽ tầm 1 tuần hơn nữa mới có nha ? đáng lẽ chương này hôm qua có rồi cơ nhma hôm trước mình mệt quá nên tận hôm nay mới gõ xong ??
Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại
Kỳ nghỉ đông chính thức bắt đầu, anh em Tiêu gia ở nhà nghỉ ngơi hẳn hoi vài ngày, đem tinh lực bởi vì ôn tập thi và đổ bệnh lúc trước bồi bổ trở lại.
Qua vài ngày nữa là sinh nhật bảy tuổi của Tiêu Nhạc Dương.
Tiêu Duyệt Vân dựa theo thói quen ở hiện đại cùng Đại Chu làm cho nhóc bánh sinh nhật và mì trường thọ, Trần Lôi Lỗi về quê thăm người thân lên cũng được mẹ lái xe đưa tới, còn có thêm hai bạn nhỏ một nam một nữ khác nữa, đều mang theo các món quà đồ chơi đến tặng sinh nhật cho nhóc.
Tiêu Duyệt Vân vô cùng chào đón các bạn nhỏ, nhân duyên của tiểu đệ tốt, y cũng vui mừng, tỉ mỉ chuẩn bị rất nhiều các món điểm tâm ngọt tinh xảo đẹp đẽ, bọn nhỏ ăn đến vô cùng vui vẻ, đứa nào đứa nấy cọ đến bơ dính đầy mặt như con mèo hoa, ngọt ngào vây quanh y ngọt ngào gọi Vân ca ca ngắn Vân ca ca dài, đặc biệt là bé gái nghe nói trong nhà chỉ toàn là chị, vô cùng nhiệt tình.
Gần đây Tiêu Duyệt Vân có thời gian rảnh, bắt đầu nghiên cứu cách làm điểm tâm Tây phương, cũng đã đạy được chút thành tựu, chính là lại tốn thêm một số tiền nữa để mua nguyên liệu và lò nướng v.v. Thấy bọn nhỏ thích thú như vậy, trong lòng y cũng hết sức vui vẻ, chuyên tâm làm một nhân viên phục vụ các khách hàng nhí của buổi party, làm tốt công tác hậu cần.
Phó Lãng tan tầm về nhà vừa thấy cảnh tượng khỉ con chạy đầy đất như Hoa Quả Sơn, sau khi để lại quà của hắn và quà Phó Nhã Khiêm đã về nhà chính nhờ tặng giúp xong, nói câu "chúc mừng sinh nhật" liền quay về nhà của mình.
Phó Lãng tự hắn hiểu rõ, đó giờ hắn không có duyên với con nít, có hắn ở đó, phỏng chừng đám nhóc đó sẽ nuốt không trôi, im lặng như ve sầu mùa đông mất.
Buổi tối, Tiêu Nhạc Dương đội lên chiếc mũ sinh nhật bằng giấy, Tiêu Duyệt Vân bưng chiếc bánh sinh nhật đặt tới để lên bàn, cắm rồi đốt bảy ngọn nến sinh nhật màu sắc rực rỡ.
Sau khi các bạn nhỏ âm thanh non nớt hát xong khúc hát mừng sinh nhật, Tiêu Nhạc Dương liền ước nguyện trong sự vây xem của các bạn.
"Điều ước đầu tiên, hy vọng học kì sau mình và anh hai đều học tập tiến bộ!" Tiêu Nhạc Dương nghiêm trang nói.
Trần Lôi Lỗi ở kế bên nghe vậy thì nhỏ giọng nói: "Thành tích của cậu đã đủ tốt rồi, còn muốn tiến bộ đến chừng nào nữa?"
Tiêu Nhạc Dương lỗ tai nhỏ vừa động, không để ý đến nhóc kia nữa mà tiếp tục ước: "Điều ước thứ hai, hy vọng anh hai và mình.... và cả ông đều bình an, khoẻ mạnh." Tiêu Nhạc Dương nghĩ đến lúc ngã bệnh khi trước, trong lúc ngủ mơ hồ biết được ca ca vì mình mà khóc. Từ đó về sau, nhóc liền âm thầm hạ quyết tâm: Nhất định phải nỗ lực luyện tập, khiến cho cơ thể mình càng thêm cường tráng.
Tiêu Nhạc Dương không muốn lại bị bệnh nữa, bởi vì bị bệnh không thoải mái, còn phải chích ngừa uống thuốc, vừa đau vừa đắng, quan trọng hơn nữa là, nhóc cũng không hy vọng ca ca vì nhóc mà lo lắng khóc thút thít nữa.
"Điều ước thứ ba......" Tiêu Nhạc Dương vừa dứt lời, âm thanh nũng nịu của bé gái liền vang lên: "Đừng nói ra miệng, nếu không thì điều ước sẽ không thể thành hiện thực đâu."
Tiêu Nhạc Dương gật gật đầu, làm động tác kéo khoá kéo qua miệng, sau đó nhắm mắt lại ước.
Điều ước này ước lâu nhất, ánh nến chiếu rọi lên khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của nhóc, tất cả mọi người lẳng lặng chờ đợi.
Cuối cùng, Tiêu Nhạc Dương cũng mở mắt ra, sau đó một hơi thổi tắt bảy ngọn nến.
Các bạn nhỏ vốn định thổi giúp reo hò vỗ tay.
Tiêu Duyệt Vân kế bên lần nữa bật đèn lên, sau đó trong lúc vô ý tiếp nhận đến ánh mắt có điều ám chỉ của đệ đệ.
Sao thế? Tiêu Duyệt Vân không hiểu, ánh mắt dò hỏi, ngỡ rằng mình đã làm chuyện gì đó sai trái.
Chỉ thấy Tiêu Nhạc Dương tuỳ tiện chớp chớp mắt với y, cười hi hi dời đi tầm mắt, bắt đầu phân chia bánh kem.
Thấy thế, sợ nhóc làm kem dây ra đầy bàn, Tiêu Nhạc Dương lập tức tiến lên giúp đỡ, vứt ánh mắt vừa nãy ra sau đầu.
Đợi phân xong bánh kem, y cầm một cái đĩa giấy nhỏ, mang một miếng sang cho Phó Lãng ở kế bên.
Mặc dù Phó Lãng không thích đồ ngọt, nhưng đương nhiên cũng sẽ không từ chối, rất tự nhiên nhận lấy đĩa giấy, trở về hai ba miếng đã ăn sạch sành sanh.
Hương vị của bánh kem sinh nhật xứng với giá cả và vẻ ngoài của nó, Tiêu Duyệt Vân ôm lấy tâm thái học lỏm cũng bình phẩm một phen, sau đó cảm thấy bản thân y sẽ không mất quá nhiều thời gian để làm ra được, trong lòng rất thoả mãn.
Party sinh nhật ăn ăn uống uống, hơn tám giờ tối, các phụ huynh lục tục đón các bạn nhỏ về. Để lại Tiêu Nhạc Dương vô cùng hứng thú mang các món quà nhận được từng cái từng cái mở ra thưởng thức.
Lúc trước trước khi người thân mất, nhóc còn nhỏ tuổi, đối với các kí ức sinh nhật đã qua sớm đã mơ hồ, lúc sau lại vì giữ đạo hiếu hơn hai năm càng không thể tổ chức tiệc mừng sinh nhật. Bởi vì tối nay là buổi tiệc sinh nhật đầu tiên mà nhóc có ấn tượng, Tiêu Duyệt Vân hưng phấn đến nỗi không hề buồn ngủ, dưới sự thúc giục mãi của Tiêu Duyệt Vân mới rửa mặt đi ngủ.
Tiêu Duyệt Vân thấy đệ đệ không dễ dàng gì mới ngủ được, trong lòng thở dài, nghĩ: Bảy tuổi rồi, nên chia phòng ngủ thôi. Hôm nay nhật của đệ đệ không nỡ lòng quét đi sự vui vẻ của đệ ấy, vẫn là để ngày mai rồi chuyển thì hơn.
Ngày thứ hai, ngoài dự liệu của Tiêu Duyệt Vân, Tiêu Nhạc Dương đối với chuyện phân phòng ngủ không hề có bao nhiêu mâu thuẫn cả, ngược lại lại đề xuất mang giường nhỏ của mình sang phòng ngủ phụ là được rồi, không phiền ca ca phải chuyển giúp, bèn bắt đầu chủ động thu thập đồ này kia của nhóc.
Trái lại người cảm thấy mất mát lại là Tiêu Duyệt Vân.
**
Giao thừa, Tiêu Duyệt Vân đưa đệ đệ đén viện dưỡng lão ở ngoại ô, cùng Tiêu gia gia trải qua cái tết âm lịch mới đầu tiên của bọn họ trong thế giới này. Cơm tất niên là do Tiêu Duyệt Vân trổ tài, hai ông cháu có lộc ăn ăn đến vô cùng thoả mãn.
Sau đó, cả ba người, đặc biệt là hai anh em Tiêu gia hào hứng mà vây xem Buổi tiệc chào mừng năm mới* trên sân thượng, thỉnh thoảng cười to và vỗ tay, mãi cho đến nửa đêm.
Trong lúc này, điện thoại Tiêu Duyệt Vân chật nức các tin nhắn chúc mừng năm mới, y đều nghiêm túc trả lời từng tin một, cũng gửi cho các thầy cô các trưởng bối các tin nhắn mừng năm mới, bận đến đầu tắt mặt tối*.
**Gốc là 忙得不亦乐乎 - mình không hiểu nghĩa rõ nên cũng không hiểu giải thích như trên có đúng không nữa.
Trong đó, y thấy rất nhiều người gửi đến các bài thơ chúc phúc với nhiều trình độ khác nhau, có bài đối cũng xem như tinh tế, có bài quả thực có chút đánh dầu*, cho rằng đó là do phong tục, Tiêu Duyệt Vân cũng nhanh chóng chú trọng hơn, suy nghĩ bài thơ năm mới cho riêng mình.
*Gốc là 打油 - nghĩa là văn vần bình dân, thơ xoàng (nội dung và ngôn ngữ bình dân, hài hước không câu nệ vận luật bằng trắc của thơ cổ).
Lâu rồi không làm thơ, y có chút mới lạ, chẳng qua suy cho cùng cũng đã luyện nhiều năm, nền tảng vẫn còn đó, cấu tứ như suối phun, bài thơ mừng năm mới đó làm một lần là xong, ngay lập tức gửi sang cho người đầu tiên.
Sau đó, y không hề dừng lại mà bắt đầu suy nghĩ bài thơ mới, nhưng lần này linh cảm không bằng, so với lúc mới nãy thì dùng nhiều thời gian hơn, còn hơi kém, Tiêu Duyệt Vân không quá hài lòng, nhưng lại không biết nên sửa như thế nào, cho nên chỉ có thể gửi đi luôn. Trong lòng y không khỏi cảm khái người hiện đại mặc dù thơ ca không ra sao hết, nhưng thắng ở số lượng. Suy cho cùng người khác gửi cho y rất nhiều bài thơ, y cũng không thể chỉ toàn gửi lại có một bài như nhau.
Ai ngờ qua một lát, hai bài thơ Tiêu Duyệt Vân tự tay chắp bút lại bị người khác gửi lại vào trong điện thoại của y, trừ tên chỗ người gửi ra, những chữ khác một chữ cũng không đổi. Chỉ chốc lát sau, lại có thêm một tin nhắn ngắn gửi đến, cùng với bài thơ đánh dầu y nhận được lúc trước y hệt, chỉ giống ở chỗ thay đổi tên người gửi.
Tiêu Duyệt Vân buồn bực cầm điện thoại, tỉnh ngộ ra, cho nên cũng không còn xoắn xuýt nữa, cũng tận lực không để trong lòng chuyện bị người khác trộm thơ, copy paste thơ của mình gửi cho từng nhóm.
Sang năm mình cũng quen hơn rồi, chỉ trừ mém nữa là đi "sai đường" - Tiêu Duyệt Vân nghĩ.
Thẳng đến nửa đêm, một đám người trong TV bắt đầu vui vẻ đếm ngược, "5, 4, 3......"
Điện thoại của Tiêu Duyệt Vân bắt đầu rung, người gọi: Phó Lãng.
"2......"
"Anh Phó?" Tiêu Duyệt Vân bắt máy.
"1, 0! Chúc mừng năm mới!" Người trong TV hưng phấn la to.
Tiêu Duyệt Vân nhanh chóng đứng dậy đến bên cửa số, còn chưa đợi y kịp mở miệng, bên đầu kia điện thoại liền truyền đến giọng nói trầm thấp từ tính của Phó Lãng: "Chúc mừng năm mới."
Tiêu Duyệt Vân ngừng lại, bên ngoài cửa sổ, pháo hoa ở phương xa chói lọi.
Y hồi thần, vui vẻ đáp: "Chúc mừng năm mới! Chúc anh Phó công việc thuận lợi, cơ thể khoẻ mạnh, gia đình mỹ mãn, vạn sự như ý!" Vừa nãy gửi đi quá nhiều tin nhắn, mấy câu nói chúc tết người hiện đại thường dùng y vừa mở miệng liền nói được.
Nghe xong, Phó Lãng ở đầu dây bên kia nhẹ mỉm cười, nói: "Cậu cũng vậy."
Tiếp theo, sau khi biết Tiêu Nhạc Dương đã ngủ quên trên sô pha, bèn không bắt nhóc phải tiếp điện thoại, nhờ Tiêu Duyệt Vân thay hắn gửi lời hỏi thăm sức khoẻ đến ông của y.
Vào lúc này, điện thoại của Tiêu Duyệt Vân bỗng lại có cuộc điện thoại gọi tới, y theo bản năng nhìn xuống màn hình, thấy điện thoại cho y ba lựa chọn: Giữ cuộc gọi trước đồng thời nghe cuộc gọi mới, chấm dứt cuộc gọi đang gọi để nghe cuộc gọi mới, không nhận cuộc gọi mới.
Lần đầu tiên gặp loại "tình huống khẩn cấp" này, có mấy lúc Tiêu Duyệt Vân nhắn tin trên WeChat với người khác gắp mấy lựa chọn kiểu này, đều không lý do mà thấy căng thẳng, không biết chọn cái nào, thấy điện thoại còn đang rung, y theo tiềm thức nhấn màn hình, chọn không nhận cuộc gọi mới.
Yên lặng thở ra một hơi, y lúc này mới rảnh nhìn rõ danh sách cuộc gọi nhỡ: Ninh Tắc Chiến.
Tiêu Duyệt Vân:......
"Bên cậu như thế nào rồi?" Âm thanh Phó Lãng truyền tới.
Tiêu Duyệt Vân vội đặt lại điện thoại lên bên tai, nói: "Vừa nãy có người gọi tới."
Phó Lãng gật đầu, đoạn nghĩ, nói: "Chắc là đợi sau khi đi làm lại thì tôi mới về lại bên đó." Dừng một lát, hắn lại nói: "Cậu làm gì thì làm đi, năm mới vui vẻ."
"Năm mới vui vẻ." Tiêu Duyệt Vân chân thành đáp: "Cảm ơn anh, anh Phó*."
*Ở đây gốc tác giả ghi là "Phó Lãng ca" nhưng mà mình thấy gọi vậy thì không thuần Việt với cả nếu gọi là "Anh Phó Lãng" thì nghe nó kì kiểu gì á nên mình sửa thành "Anh Phó" luôn cho dễ thương hihi.
Hai người cúp máy, Tiêu Duyệt Vân ngay lập tức gọi lại cho Ninh Tắc Chiến, ai ngờ bên kia lại báo bận, đợi một chút gọi lại, vẫn hiển thị là đang bận.
Tiêu Duyệt Vân nghĩ nghĩ, có khả năng đối phương đang bận tiếp các cuộc gọi chúc mừng năm mới, cho nên trong lòng ghi nhớ việc này, mặc dù lúc này đã gửi tin nhắn rồi, nhưng sáng mai vẫn là gọi thêm một cuộc đi.
Tiêu Nhạc Dương không chờ nổi năm mới, hoàn toàn ngủ quên mất, ông lão không đủ tinh lực càng đi ngủ sớm hơn, Tiêu Duyệt Vân cũng không gọi đệ đệ dậy, nhẹ nhàng ôm nhóc lên giường.
Tiêu Duyệt Vân vặn nhỏ âm lượng TV, tiếp tục ngồi trên sô pha lướt điện thoại, nhìn đến một tin nhắn chúc tết trong đó liền dừng lại.
Người gửi: Triển Xán.
Lúc trước, Triển Xán dắt y đến câu lạc bộ chiến đấu Ngạc Ngư, hành vi mạo muội mang chính y thay hắn ra mặt luận võ khiến Tiêu Duyệt Vân ẩn ẩn không vui, cho nên theo bản năng cách xa hắn ra, rất nhiều lời mời đều từ chối.
Triển Xán có lẽ cũng biết được nguyên nhân, cho nên một thời gian dài không liên lạc. Mấy ngày trước bỗng nhiên lại liên lạc với Tiêu Duyệt Vân, thế nhưng gửi tới lại là một lời mời làm việc ngắn hạn.
Triển Xán thao thao bất tuyệt: "Em trai cao thủ à, anh đây tuyệt đối không hố chú em. Đây là bộ phim truyền hình lớn do công ty điện ảnh Hải Húc của anh ba* anh đầu tư, trong đó cần một diễn viên lên sân diễn mấy màn thôi. Chú em đây là được phó đạo diễn đề cử đó, nghe nói trong ngày hội liên hoan mừng tết Nguyên Đán của trường cậu ông ấy đã nhìn trúng cậu. Chẳng qua người cạnh tranh cho nhân vật này không ít đâu, còn có người muốn mời tiểu thịt tươi Đương Hồng đến diễn đó. Anh đây vừa hay thấy được danh sách, lập tức liền giúp cậu lấy được vai diễn tới tay."
"Chỉ có ba cảnh diễn, phỏng chừng mấy ngày là quay xong rồi. Chỉ cần cậu gật đầu, anh liền tranh thủ thù lao đóng phim cho cậu, bảo đảm trên 5 chữ số. Thế nào? Có hứng thú hay không?"
......
"Cậu cứ suy xét cho kĩ đi. Nếu như đồng ý thì gọi cho anh. Anh giúp cậu xem, chắc hẳn sẽ không làm chậm trễ việc học của cậu đâu."
Tiêu Duyệt Vân vốn định từ chối ngay, nhưng vừa nghe đến thù lao lại có chút chần chừ.
**
Ngày đầu năm, anh em Tiêu Duyệt Vân đặc biệt mang theo quà đến thăm nhà lớn Ninh gia một chuyến. Bọn họ là nghe theo lời dặn dò của Tiêu gia gia, thay mặt ông đến chúc tết nhà "ông bạn già".
Trên dưới Ninh gia biểu hiện vô cùng nhiệt tình đối với hai anh em bọn họ. Không chỉ bởi vì ân cứu mạng lúc trước của Tiêu Duyệt Vân với Ninh Tắc Chiến và Cố Yên, mà bởi vì bọn họ thay mặt cho ông Tiêu, là bạn thân nhiều năm của Ninh lão gia tử, là vị công thần kiêm ân nhân giúp ông đạt được "giang sơn".
Đám tiểu bối bọn họ cũng hiểu được ý của các bậc lão trưởng bối, muốn tiếp tục duy trì mối thế giao của hai nhà.
"Đến đây, Tiểu Vân, ông đã sớm nghe lão Tiêu nói rồi, cờ nghệ của cháu không tệ, mau đến chơi một ván với ông." Ninh lão gia tử hết sức thân thiết, cười tủm tỉm mang người vào thư phòng.
Chốc lát sau, trong thư phòng liền truyền đến âm thanh thanh thuý, Ninh Tắc Chiến tự mình bưng trà bánh vào tiếp đãi.
Trải qua một cuộc chiến bại, Ninh lão gia tử thắng hai ván vuốt chòm râu, gật đầu cười nói: "Nhỏ tuổi như cháu mà có thể chơi như vậy là đã rất không tệ rồi. Khó trách lão Tiêu luôn nhắc mãi với ông, hắn biết hắn không thể nào thắng ông cờ vây được, còn nói muốn bồi dưỡng ra một đứa cháu thắng ông. Hừ, cái tay chơi cờ dở tệ như hắn mà có thể dạy nổi cháu mới lạ! Bình thường chắc cháu nhường lão đó không ít đúng không?"
Tiêu Duyệt Vân đỏ mặt, có chút ngại ngùng mà sờ sờ mũi. Thật ra, đối mặt với Ninh lão gia tử hoà ái dễ gần, y, cũng ngại thắng.
Sau đó, Ninh lão gia tử để Ninh Tắc Chiến đấu một ván với Tiêu Duyệt Vân.
*Cái từ Ninh lão gia tử hiện tại mình vẫn chưa nghĩ ra cách gọi nghe sao cho êm tai nên thôi cứ để Ninh lão gia tử luôn nha, có nghĩa là ông nội của Ninh Tắc Chiến í.
——————
Editor: Ôi editor trong lúc không hay không biết nhiễm Covid mất rồi huhu, ngồi lâu một tí là hoa mắt chóng mặt liền cộng thêm bủn rủn chân tay lắm nên chương sau chắc sẽ tầm 1 tuần hơn nữa mới có nha ? đáng lẽ chương này hôm qua có rồi cơ nhma hôm trước mình mệt quá nên tận hôm nay mới gõ xong ??
Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại
Đánh giá:
Truyện Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại
Story
Chương 34: Nghỉ đông
10.0/10 từ 33 lượt.