Lạc Yến Kinh Hoa - Hi Vân
Chương 6
30@-
Nhị thiếu phu nhân Tần thị đang bận rộn sắp xếp ván bài, liền duyên dáng bước đến, hai tay đặt lên vai nàng: “Tẩu tẩu không cần khách sáo với ta, ta vào cửa trước tẩu hai năm, quen thuộc với phủ hơn một chút, hễ có hạ nhân nào không nghe lời, cứ nói với ta.” Nàng ta cười híp mắt lại, vẻ mặt vô cùng thân thiện.
Ninh Yến không quen thân mật với người khác như vậy, liền cười gượng gạo: “Ta cũng không có gì kiêng kỵ cả.”
Nàng ở Ninh gia lạnh lùng quan sát nhiều năm như vậy, cũng có vài phần bản lĩnh nhìn mặt đoán ý.
Hễ ai cố ý thân thiết với nàng, hoặc là có việc cầu xin, hoặc là mang tâm tư dò xét.
Tần thị rõ ràng là vế sau, cả nhà này, người không chào đón nàng nhất, có lẽ là vị Tần thị đang quản lý việc nhà này.
Yến Linh là trưởng tử của Yến gia, nàng chính là trưởng tức (*) của Yến gia, theo quy củ, nàng đã vào cửa, Tần thị phải giao lại quyền quản gia, nhưng câu nói nhẹ nhàng này của Tần thị, không khác gì nói với nàng rằng, quyền quản gia này bà ta không muốn buông.
(*) Trưởng tức: dâu cả.
Sau vài câu khách sáo, tam thiếu phu nhân Vương thị lấy cớ rời đi, Tần thị cùng các chị em dâu khác chơi bài, Ninh Yến ngồi bên cạnh Từ thị uống trà xem náo nhiệt.
Sau bữa trưa, lão phu nhân Từ thị liền khách sáo nói: “Hôm qua ngươi đã mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”
Lời này vừa nói ra, lại gây ra mấy tiếng cười.
Mọi người đều ngầm hiểu, không viên phòng thì có thể mệt cái gì cơ chứ?
Ninh Yến không để ý rời đi, trở về Minh Hy đường, gọi đám hạ nhân đến cho một ít tiền thưởng, coi như là nhận mặt. Nàng liền vội vã ngủ bù một giấc, lẽ ra nàng không nên lười biếng, thực ra là đêm qua không ngủ ngon, lại có thói quen ngủ trưa nên đã sớm buồn ngủ, nằm xuống ngủ một canh giờ liền vội vàng dậy, mở lời liền hỏi: “Thế tử ở đâu?”
Trời thương, vừa mới tắm rửa, thay y phục xong, vừa bước ra khỏi phòng trong đã nghe thấy tiếng động từ bên ngoài hành lang truyền đến, không lâu sau, một bóng người cao lớn xuất hiện ngoài hành lang, Ninh Yến ngẩn người một lúc, cung kính đi ra đón.
Yến Linh đi đến trước mặt nàng, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua. Nàng dường như lại thay một bộ y phục khác, trong lòng hắn bỗng nảy sinh một cảm giác, tân nương này thật biết cách ăn diện, lúc nào cũng trang điểm xinh đẹp như vậy. Hắn gật đầu một cái, sau đó nhớ lại mục đích mình đến đây, liền suy nghĩ lời nói.
Ninh Yến lặng lẽ nhìn mũi giày của hắn, hai người xa lạ cứ đứng trơ ra như vậy, có chút lúng túng.
“Thế tử gia, mời chàng vào trong uống một ngụm trà nóng.” Lời vừa dứt, sự lúng túng càng thêm rõ rệt. Nói cho đúng, đây là phòng của Yến Linh, bây giờ bị nàng chiếm giữ, đổi khách thành chủ.
May mà Yến Linh cũng không nói gì, bước nhanh vào trong.
Ninh Yến theo sau vào trong, Như Nguyệt định theo vào hầu hạ nhưng bị Như Sương kéo lại, Như Sương hất hàm về phía nàng, Như Nguyệt hiểu ra, lặng lẽ cười một tiếng, hai nha hoàn lặng lẽ đứng chờ ở cửa.
Ninh Yến trước tiên dẫn hắn vào phòng, đến trước chiếc bàn dài thấp, chọn một chiếc chén sứ màu xanh da trời giả men gốm Nhữ để rót trà cho Yến Linh, quay người định đưa qua, thì thấy Yến Linh đang đứng giữa gian chính, nhìn quanh phòng.
Ninh Yến thuận theo ánh mắt hắn nhìn một vòng, trong lòng không khỏi giật mình một cái.
“Thế tử gia, có chỗ nào không ổn sao?”
Ánh mắt Yến Linh chuyển qua, trong mắt mang theo một ý vị khó nói thành lời, đây rõ ràng là nơi hắn quen thuộc nhất, cũng là phòng hắn sinh hoạt thường ngày. Cậy mà chỉ sau một đêm hắn bị đã thay đổi hoàn toàn, khắp nơi đều tràn ngập những thứ xa lạ.
Hắn từ nhỏ đã quen một mình, đột nhiên có thêm một thê tử, vô cùng không quen.
Sau đó liền lắc đầu: “Ta không sao.”
Ninh Yến đoán được phần nào suy nghĩ của hắn, khẽ cười khổ.
Như Sương chỉ mới bày ra một vài vật dụng hàng ngày của nàng, còn rất nhiều y phục vẫn còn để trong rương ở phòng bên, nàng cũng là người mới đến, khắp nơi đều không quen thuộc, không dám tự ý thay đổi.
Hai người đều giống như đang mò đá qua sông.
Ninh Yến đưa trà qua, Yến Linh nhận lấy cầm trong tay, ngồi xuống chiếc ghế dựa ở phía bắc. Ninh Yến vốn đang đứng, thấy dáng vẻ hắn như có lời muốn nói, liền dứt khoát ngồi xuống đối diện hắn, giữa hai người là một chiếc bàn, chiếc bàn bằng gỗ hoàng hoa lê cao chân. Đối với Yến Linh, chiều cao vừa phải, thích hợp để hắn gác tay, Ninh Yến ngồi bên cạnh, lại có vẻ có vài phần nhỏ bé. Cảnh tượng cứ không hài hòa như vậy, tràn ngập sự xa cách và im lặng.
Lạc Yến Kinh Hoa - Hi Vân
Nhị thiếu phu nhân Tần thị đang bận rộn sắp xếp ván bài, liền duyên dáng bước đến, hai tay đặt lên vai nàng: “Tẩu tẩu không cần khách sáo với ta, ta vào cửa trước tẩu hai năm, quen thuộc với phủ hơn một chút, hễ có hạ nhân nào không nghe lời, cứ nói với ta.” Nàng ta cười híp mắt lại, vẻ mặt vô cùng thân thiện.
Ninh Yến không quen thân mật với người khác như vậy, liền cười gượng gạo: “Ta cũng không có gì kiêng kỵ cả.”
Nàng ở Ninh gia lạnh lùng quan sát nhiều năm như vậy, cũng có vài phần bản lĩnh nhìn mặt đoán ý.
Hễ ai cố ý thân thiết với nàng, hoặc là có việc cầu xin, hoặc là mang tâm tư dò xét.
Tần thị rõ ràng là vế sau, cả nhà này, người không chào đón nàng nhất, có lẽ là vị Tần thị đang quản lý việc nhà này.
Yến Linh là trưởng tử của Yến gia, nàng chính là trưởng tức (*) của Yến gia, theo quy củ, nàng đã vào cửa, Tần thị phải giao lại quyền quản gia, nhưng câu nói nhẹ nhàng này của Tần thị, không khác gì nói với nàng rằng, quyền quản gia này bà ta không muốn buông.
(*) Trưởng tức: dâu cả.
Sau vài câu khách sáo, tam thiếu phu nhân Vương thị lấy cớ rời đi, Tần thị cùng các chị em dâu khác chơi bài, Ninh Yến ngồi bên cạnh Từ thị uống trà xem náo nhiệt.
Sau bữa trưa, lão phu nhân Từ thị liền khách sáo nói: “Hôm qua ngươi đã mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”
Lời này vừa nói ra, lại gây ra mấy tiếng cười.
Mọi người đều ngầm hiểu, không viên phòng thì có thể mệt cái gì cơ chứ?
Ninh Yến không để ý rời đi, trở về Minh Hy đường, gọi đám hạ nhân đến cho một ít tiền thưởng, coi như là nhận mặt. Nàng liền vội vã ngủ bù một giấc, lẽ ra nàng không nên lười biếng, thực ra là đêm qua không ngủ ngon, lại có thói quen ngủ trưa nên đã sớm buồn ngủ, nằm xuống ngủ một canh giờ liền vội vàng dậy, mở lời liền hỏi: “Thế tử ở đâu?”
Trời thương, vừa mới tắm rửa, thay y phục xong, vừa bước ra khỏi phòng trong đã nghe thấy tiếng động từ bên ngoài hành lang truyền đến, không lâu sau, một bóng người cao lớn xuất hiện ngoài hành lang, Ninh Yến ngẩn người một lúc, cung kính đi ra đón.
Yến Linh đi đến trước mặt nàng, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua. Nàng dường như lại thay một bộ y phục khác, trong lòng hắn bỗng nảy sinh một cảm giác, tân nương này thật biết cách ăn diện, lúc nào cũng trang điểm xinh đẹp như vậy. Hắn gật đầu một cái, sau đó nhớ lại mục đích mình đến đây, liền suy nghĩ lời nói.
Ninh Yến lặng lẽ nhìn mũi giày của hắn, hai người xa lạ cứ đứng trơ ra như vậy, có chút lúng túng.
“Thế tử gia, mời chàng vào trong uống một ngụm trà nóng.” Lời vừa dứt, sự lúng túng càng thêm rõ rệt. Nói cho đúng, đây là phòng của Yến Linh, bây giờ bị nàng chiếm giữ, đổi khách thành chủ.
May mà Yến Linh cũng không nói gì, bước nhanh vào trong.
Ninh Yến theo sau vào trong, Như Nguyệt định theo vào hầu hạ nhưng bị Như Sương kéo lại, Như Sương hất hàm về phía nàng, Như Nguyệt hiểu ra, lặng lẽ cười một tiếng, hai nha hoàn lặng lẽ đứng chờ ở cửa.
Ninh Yến trước tiên dẫn hắn vào phòng, đến trước chiếc bàn dài thấp, chọn một chiếc chén sứ màu xanh da trời giả men gốm Nhữ để rót trà cho Yến Linh, quay người định đưa qua, thì thấy Yến Linh đang đứng giữa gian chính, nhìn quanh phòng.
Ninh Yến thuận theo ánh mắt hắn nhìn một vòng, trong lòng không khỏi giật mình một cái.
“Thế tử gia, có chỗ nào không ổn sao?”
Ánh mắt Yến Linh chuyển qua, trong mắt mang theo một ý vị khó nói thành lời, đây rõ ràng là nơi hắn quen thuộc nhất, cũng là phòng hắn sinh hoạt thường ngày. Cậy mà chỉ sau một đêm hắn bị đã thay đổi hoàn toàn, khắp nơi đều tràn ngập những thứ xa lạ.
Hắn từ nhỏ đã quen một mình, đột nhiên có thêm một thê tử, vô cùng không quen.
Sau đó liền lắc đầu: “Ta không sao.”
Ninh Yến đoán được phần nào suy nghĩ của hắn, khẽ cười khổ.
Như Sương chỉ mới bày ra một vài vật dụng hàng ngày của nàng, còn rất nhiều y phục vẫn còn để trong rương ở phòng bên, nàng cũng là người mới đến, khắp nơi đều không quen thuộc, không dám tự ý thay đổi.
Hai người đều giống như đang mò đá qua sông.
Ninh Yến đưa trà qua, Yến Linh nhận lấy cầm trong tay, ngồi xuống chiếc ghế dựa ở phía bắc. Ninh Yến vốn đang đứng, thấy dáng vẻ hắn như có lời muốn nói, liền dứt khoát ngồi xuống đối diện hắn, giữa hai người là một chiếc bàn, chiếc bàn bằng gỗ hoàng hoa lê cao chân. Đối với Yến Linh, chiều cao vừa phải, thích hợp để hắn gác tay, Ninh Yến ngồi bên cạnh, lại có vẻ có vài phần nhỏ bé. Cảnh tượng cứ không hài hòa như vậy, tràn ngập sự xa cách và im lặng.
Lạc Yến Kinh Hoa - Hi Vân
Đánh giá:
Truyện Lạc Yến Kinh Hoa - Hi Vân
Story
Chương 6
10.0/10 từ 40 lượt.