Lạc Yến Kinh Hoa - Hi Vân
Chương 45
25@-
Lúc này Như Sương đi vào, đưa giấy biên nhận mua rau của phòng mua sắm cho Ninh Yến. Ninh Yến không nhìn, chỉ bỏ vào túi, vẫn là giọng điệu như gió xuân với quản sự: "Nếu đã như vậy, ta cũng không ép ngươi. Vinh ma ma, đi sắp xếp người phụ trách bữa ăn hôm nay."
Nàng ở Quốc công phủ không có thân tín, nhưng không có nghĩa là nàng không có người ở bên ngoài. Người khác không tìm được, nhưng đầu bếp thì nàng có rất nhiều, đây cũng là lý do tại sao, Ninh Yến trước tiên chọn tiếp quản nhà bếp.
Vinh ma ma khí định thần nhàn bước ra ngoài.
Quản sự đứng đầu hừ một tiếng, quay mặt đi. Bà ta ở phủ này đã hơn mười năm, Quốc công phủ không thể tìm ra được đầu bếp nào giỏi hơn bà ta. Bà ta không tin Ninh Yến có thể đấu lại bà ta.
Ninh Yến dịu dàng nhìn những đầu bếp còn lại: "Còn ai bỏ gánh không làm nữa thì bây giờ đứng ra đu, nếu không lát nữa công việc của ta không làm tốt, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu."
Quản sự đứng đầu ra sức ra hiệu cho mấy đầu bếp, mọi người co cổ lại, thầm trao đổi ý kiến, sau một hồi cân nhắc, một vài đầu bếp đứng ra, nói rằng công việc không thể làm được.
Nhà bếp vốn cũng không phải là khối sắt kín kẽ, tự nhiên có những người thường bị xa lánh, cũng có những người gió chiều nào che chiều ấy, nhân cơ hội ngả theo Ninh Yến. Hoặc là đầu óc tỉnh táo, nghĩ rằng Yến Linh là người thừa kế tương lai của Quốc công phủ, nhà này sớm muộn gì cũng là Ninh Yến làm chủ, không dám cắt đứt đường sống của cả nhà, liền vội vã tỏ lòng trung thành.
Mười mấy đầu bếp, còn lại năm người có thể làm việc.
“Nếu đã như vậy, năm người các ngươi, bây giờ bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho các chủ tử.”
“Vâng.”
Mọi người bận rộn, chỉ còn lại năm đầu bếp kia trừng mắt nhìn nhau.
Nhưng họ vẫn rất tự tin. Một là quản sự của nhà bếp vẫn đứng về phía họ. Hai là, không tin Ninh Yến thật sự không cho họ làm nữa. Mọi người dứt khoát tìm một chỗ nghỉ ngơi, xem Ninh Yến có bản lĩnh gì.
Ninh Yến ngồi ở sảnh trước nhà bếp uống trà. Đầu bếp đã theo Ninh Yến rất có mắt nhìn, nhanh chóng mang đến cho nàng một bát cháo yến sào, bảo nàng ăn khi còn nóng.
Trở về nhà bếp, vừa thái rau vừa nói với người quen: "Ta nói Thân bà tử cũng không biết trời cao đất dày, cũng không xem bây giờ trong phủ ai làm chủ. Nhị thiếu phu nhân có uy phong mấy cũng còn kém một bậc. Đừng nói nhị thiếu phu nhân, ngay cả lão phu nhân cũng có thể làm gì đại thiếu phu nhân? Nghe nói đêm qua nhị thiếu phu nhân vốn muốn đẩy chuyện của Tây phủ cho đại thiếu phu nhân, ngươi đoán xem sao, Thế tử gia suýt nữa thì ném chén, Quốc công gia nhìn thấy cũng không nói một lời."
Nha hoàn đó bĩu môi nói tiếp: "Thân bà tử cũng không có cách nào, bà ta đã lên thuyền giặc của nhị thiếu phu nhân, muốn xuống thuyền cũng không được. Ai bảo bà ta đã nhận nhiều lợi ích như vậy, lại bị nắm thóp trong tay nhị thiếu phu nhân.”
“Nhưng mà, hôm nay không lẽ thật sự chỉ có năm người chúng ta làm việc sao.”
Năm người bỏ gánh là những đầu bếp chính, mấy người còn lại của họ không thể gánh vác được.
Bà tử thay Ninh Yến lo lắng.
Ninh Yến bên này vừa uống xong một bát cháo yến sào, Vinh ma ma dẫn theo bốn đầu bếp vào. Bốn người này hai già hai trẻ, khí chất không tầm thường, vừa vào nhà bếp, nhận lấy thực đơn hôm nay từ tay Vinh ma ma, không nói hai lời bắt đầu làm việc, gần như không thở một hơi.
Cả sân hạ nhân nhìn thấy thì trợn tròn mắt kinh ngạc.
Thân bà tử đứng đầu nghe tin, len lén thò đầu ra ngoài cửa sổ, liếc thấy bên trong đang tấp nập rộn ràng, lập tức kinh hãi.
Cái này còn được sao.
Những bà tử và con dâu này đều có mối quan hệ, hoặc là họ hàng của phòng tổng quản, hoặc là người theo hầu của các vị thái thái phu nhân, quan hệ phức tạp, rễ sâu khó gỡ trong hệ thống quản sự của phủ. Lúc này đều tìm đến chỗ dựa để hỏi ý kiến.
Bữa trưa, Ninh Yến đích thân dẫn theo hạ nhân của nhà bếp, mang từng đĩa món ngon đến Dung Sơn đường. Ngoài Yến Linh và Yến Quốc Công, các chủ tử trong phủ đều có mặt. Ba người con của Từ thị đều không động đũa, Ninh Yến giả vờ không nhìn thấy, đích thân gắp thức ăn cho Từ thị: “Mẫu thân nếm thử đi, đây là bánh sợi đỏ, làm từ bột và tôm chín xay nhuyễn. Đây là một món thịt muối, giò heo bỏ xương giữ lại da, thái thành từng miếng nhỏ, rồi thêm...” Ninh Yến từ từ giới thiệu từng món ăn, Từ thị đương nhiên không làm mất mặt nàng, mỗi món ăn nếm vài miếng, đều nói rất ngon.
Lạc Yến Kinh Hoa - Hi Vân
Lúc này Như Sương đi vào, đưa giấy biên nhận mua rau của phòng mua sắm cho Ninh Yến. Ninh Yến không nhìn, chỉ bỏ vào túi, vẫn là giọng điệu như gió xuân với quản sự: "Nếu đã như vậy, ta cũng không ép ngươi. Vinh ma ma, đi sắp xếp người phụ trách bữa ăn hôm nay."
Nàng ở Quốc công phủ không có thân tín, nhưng không có nghĩa là nàng không có người ở bên ngoài. Người khác không tìm được, nhưng đầu bếp thì nàng có rất nhiều, đây cũng là lý do tại sao, Ninh Yến trước tiên chọn tiếp quản nhà bếp.
Vinh ma ma khí định thần nhàn bước ra ngoài.
Quản sự đứng đầu hừ một tiếng, quay mặt đi. Bà ta ở phủ này đã hơn mười năm, Quốc công phủ không thể tìm ra được đầu bếp nào giỏi hơn bà ta. Bà ta không tin Ninh Yến có thể đấu lại bà ta.
Ninh Yến dịu dàng nhìn những đầu bếp còn lại: "Còn ai bỏ gánh không làm nữa thì bây giờ đứng ra đu, nếu không lát nữa công việc của ta không làm tốt, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu."
Quản sự đứng đầu ra sức ra hiệu cho mấy đầu bếp, mọi người co cổ lại, thầm trao đổi ý kiến, sau một hồi cân nhắc, một vài đầu bếp đứng ra, nói rằng công việc không thể làm được.
Nhà bếp vốn cũng không phải là khối sắt kín kẽ, tự nhiên có những người thường bị xa lánh, cũng có những người gió chiều nào che chiều ấy, nhân cơ hội ngả theo Ninh Yến. Hoặc là đầu óc tỉnh táo, nghĩ rằng Yến Linh là người thừa kế tương lai của Quốc công phủ, nhà này sớm muộn gì cũng là Ninh Yến làm chủ, không dám cắt đứt đường sống của cả nhà, liền vội vã tỏ lòng trung thành.
Mười mấy đầu bếp, còn lại năm người có thể làm việc.
“Nếu đã như vậy, năm người các ngươi, bây giờ bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho các chủ tử.”
“Vâng.”
Mọi người bận rộn, chỉ còn lại năm đầu bếp kia trừng mắt nhìn nhau.
Nhưng họ vẫn rất tự tin. Một là quản sự của nhà bếp vẫn đứng về phía họ. Hai là, không tin Ninh Yến thật sự không cho họ làm nữa. Mọi người dứt khoát tìm một chỗ nghỉ ngơi, xem Ninh Yến có bản lĩnh gì.
Ninh Yến ngồi ở sảnh trước nhà bếp uống trà. Đầu bếp đã theo Ninh Yến rất có mắt nhìn, nhanh chóng mang đến cho nàng một bát cháo yến sào, bảo nàng ăn khi còn nóng.
Trở về nhà bếp, vừa thái rau vừa nói với người quen: "Ta nói Thân bà tử cũng không biết trời cao đất dày, cũng không xem bây giờ trong phủ ai làm chủ. Nhị thiếu phu nhân có uy phong mấy cũng còn kém một bậc. Đừng nói nhị thiếu phu nhân, ngay cả lão phu nhân cũng có thể làm gì đại thiếu phu nhân? Nghe nói đêm qua nhị thiếu phu nhân vốn muốn đẩy chuyện của Tây phủ cho đại thiếu phu nhân, ngươi đoán xem sao, Thế tử gia suýt nữa thì ném chén, Quốc công gia nhìn thấy cũng không nói một lời."
Nha hoàn đó bĩu môi nói tiếp: "Thân bà tử cũng không có cách nào, bà ta đã lên thuyền giặc của nhị thiếu phu nhân, muốn xuống thuyền cũng không được. Ai bảo bà ta đã nhận nhiều lợi ích như vậy, lại bị nắm thóp trong tay nhị thiếu phu nhân.”
“Nhưng mà, hôm nay không lẽ thật sự chỉ có năm người chúng ta làm việc sao.”
Năm người bỏ gánh là những đầu bếp chính, mấy người còn lại của họ không thể gánh vác được.
Bà tử thay Ninh Yến lo lắng.
Ninh Yến bên này vừa uống xong một bát cháo yến sào, Vinh ma ma dẫn theo bốn đầu bếp vào. Bốn người này hai già hai trẻ, khí chất không tầm thường, vừa vào nhà bếp, nhận lấy thực đơn hôm nay từ tay Vinh ma ma, không nói hai lời bắt đầu làm việc, gần như không thở một hơi.
Cả sân hạ nhân nhìn thấy thì trợn tròn mắt kinh ngạc.
Thân bà tử đứng đầu nghe tin, len lén thò đầu ra ngoài cửa sổ, liếc thấy bên trong đang tấp nập rộn ràng, lập tức kinh hãi.
Cái này còn được sao.
Những bà tử và con dâu này đều có mối quan hệ, hoặc là họ hàng của phòng tổng quản, hoặc là người theo hầu của các vị thái thái phu nhân, quan hệ phức tạp, rễ sâu khó gỡ trong hệ thống quản sự của phủ. Lúc này đều tìm đến chỗ dựa để hỏi ý kiến.
Bữa trưa, Ninh Yến đích thân dẫn theo hạ nhân của nhà bếp, mang từng đĩa món ngon đến Dung Sơn đường. Ngoài Yến Linh và Yến Quốc Công, các chủ tử trong phủ đều có mặt. Ba người con của Từ thị đều không động đũa, Ninh Yến giả vờ không nhìn thấy, đích thân gắp thức ăn cho Từ thị: “Mẫu thân nếm thử đi, đây là bánh sợi đỏ, làm từ bột và tôm chín xay nhuyễn. Đây là một món thịt muối, giò heo bỏ xương giữ lại da, thái thành từng miếng nhỏ, rồi thêm...” Ninh Yến từ từ giới thiệu từng món ăn, Từ thị đương nhiên không làm mất mặt nàng, mỗi món ăn nếm vài miếng, đều nói rất ngon.
Lạc Yến Kinh Hoa - Hi Vân
Đánh giá:
Truyện Lạc Yến Kinh Hoa - Hi Vân
Story
Chương 45
10.0/10 từ 40 lượt.