Lạc Yến Kinh Hoa - Hi Vân

Chương 4

30@-

Làm gì có tân nương nào phải một mình đi dâng trà chứ?


Yến Quốc Công phủ chiếm một diện tích cực rộng, cột chạm rồng vẽ phượng, các sân viện được nối với nhau bằng hành lang dài, vườn phía đông lá đỏ lá xanh xen kẽ, ao phía tây non nước hữu tình, vô cùng khí thế. Ninh Yến cũng chỉ hồi nhỏ theo trưởng tỷ và tổ mẫu đến một lần, đã không còn ấn tượng gì, nàng nhờ quản sự ma ma của Minh Hy đường dẫn đường, đi qua mấy khu vườn mới đến được hành lang của Dung Sơn đường.


Từ xa, đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ từ trong gian chính truyền ra.


“Cả kinh thành này không biết bao nhiêu người ghen tị với đại tẩu của chúng ta đâu nhỉ, mẫu thân xuất thân từ nhà thương hộ, phụ thân chỉ là một tiểu quan ngũ phẩm, vậy mà có thể gả cho đại ca làm thê tử, thật đúng là phúc mấy đời tu luyện mới có được.”


Giọng nói không hề cố ý hạ thấp, rõ ràng mang theo sự bất mãn sâu sắc: “Cũng không biết tại sao phụ thân lại cứ phải kết thân với Ninh gia, cả kinh thành có biết bao nhiêu tiểu thư quyền quý, người nào mà không tốt hơn nàng? Chẳng trách ca ca không thích nàng...”


“Được rồi, đã gả đến đây rồi, muội muội bớt lời đi...”



“Gì chứ, còn chưa viên phòng, không được coi là phu thê chính thức...”


Ninh Yến ngây người nghe một lúc, thấy bên trong đột nhiên im bặt, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người đang đứng trên con đường đá phía trước. Hắn mặc một bộ quan phục màu đỏ thẫm của chức quan tòng nhị phẩm, thân hình cao ráo tuấn tú, gương mặt bị che khuất bởi những lùm hoa cây cối xum xuê nên không nhìn rõ, chỉ cảm thấy ánh mắt sâu thẳm đó đang nhìn chằm chằm vào mình.


Cuối cùng cũng đã gặp được người phu quân này.


May mà không phải một mình đi dâng trà, Ninh Yến thầm thở phào một hơi, vẻ mặt như thường đi về phía người đó.


Yến Linh cũng từ con đường đá đi về phía hành lang, hai người gặp nhau ngay ở góc rẽ của hành lang.


Ninh Yến đợi hắn bước lên bậc thềm, đứng cách vài bước, hai tay chắp trước bụng, cúi gối hành lễ với hắn: “Thỉnh an Thế tử.”


Giọng nàng trong trẻo, như châu ngọc va vào nhau, có một vẻ hay khác với sự mềm mại yếu đuối của nữ tử.



Hắn hình như đã gặp Ninh Yến một lần vào hai năm trước, chỉ nhớ trước Tết theo phụ thân đến Ninh phủ thăm hỏi. Trong lúc tuyết rơi bay lả tả, một nhóm các cô nương ăn mặc sặc sỡ đứng dưới hành lang, mọi người đều bỏ mũ trùm đầu đứng thẳng, chỉ có nàng là khuôn mặt trắng nõn chìm trong lớp lông thỏ mềm mại. Cũng không biết nàng đang nghịch gì trong tay, một mình đứng dựa vào cột ở góc, cách xa mọi người.


Lúc đó hắn chú ý đến nàng, có lẽ là vì trên người nàng toát ra một vẻ cô đơn không hợp với sự náo nhiệt xung quanh.


Nàng đứng đó, khoác trên mình bộ đồ đỏ thắm, dáng người yêu kiều, thanh tú. Đôi hoa tai hồng ngọc càng làm tôn lên làn da trắng ngần như tuyết. Nàng khẽ cúi đầu, từ góc nhìn của hắn có thể thấy được chiếc trâm cài tóc bằng lông chim thúy đơn giản mà tinh xảo, sống mũi cao thẳng, thanh tú cùng đường nét mềm mại, trắng ngần từ cổ đến tận chiếc cổ áo được thêu hoa mẫu đơn tinh xảo.


Đây là tân nương mà hôm qua hắn vừa mới cưới về.


Ánh mắt Yến Linh không chút gợn sóng, hắn lạnh nhạt dời đi.


“Đi dâng trà với ta.”


Giọng nói dứt khoát mà lạnh lùng.



Đúng lúc này, tiếng cười sảng khoái của Yến Quốc Công vang lên, ông bước nhanh vào trong nhà.


Đã có bà tử vén rèm vải lên, nhiệt tình mời hai người vào trong.


Trong gian chính, người đứng người ngồi đông nghịt, già trẻ lớn bé ánh mắt đều đổ dồn vào hai người, chính xác hơn là đang nhìn Ninh Yến.


Ninh Yến vẻ mặt bình tĩnh đi bên cạnh Yến Linh, giữa hai người rõ ràng có một khoảng cách.


Khi đến phía trước, ánh mắt đầu tiên của nàng liền nhìn thấy Yến Quốc Công với bộ râu quai nón, tướng mạo có vài phần thô kệch, phóng khoáng. Yến Quốc Công thường đến Ninh phủ, Ninh Yến đã gặp qua vài lần, ngay cả trước khi thành hôn, cũng là Yến Quốc Công đích thân đến phủ nói chuyện, Yến Quốc Công hướng nàng nở một nụ cười ôn hòa.


“Đến rồi à...” giọng điệu vô cùng thân thiện.


Hai phu thê cùng quỳ xuống dập đầu lạy ông, nha hoàn bưng khay sơn đỏ tiến lên, Ninh Yến nhận lấy chén trà dâng lên Yến Quốc Công: “Con dâu thỉnh an phụ thân.”


Đang định đứng dậy hành lễ với Quốc công phu nhân Từ thị ở bên cạnh, thì thấy bà đã cười mở lời trước: “Xem kìa, dung mạo này ở cả kinh thành cũng là nhất nhì, Quốc công gia thật có mắt nhìn!”



Lạc Yến Kinh Hoa - Hi Vân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lạc Yến Kinh Hoa - Hi Vân Truyện Lạc Yến Kinh Hoa - Hi Vân Story Chương 4
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...