Lạc Yến Kinh Hoa - Hi Vân

Chương 28

30@-

Từ thị sắp tức cười, nói vậy, bà còn phải đa tạ Chử thị đã chiếu cố bà ta?


Sợ là Ninh Yến còn tưởng bà và Chử thị cấu kết với nhau.


Thôi, lười nói lý với kẻ hồ đồ này: “Thái độ của Linh nhi muội cũng thấy rồi, thê tử hắn chung quy vẫn là thê tử hắn, đệ muội sau này cũng phải biết điều một chút, đừng có chọc giận hắn nữa.”


Chử thị nghe ra sự răn đe trong giọng nói của Từ thị, người hơi nghiêng về phía trước, hạ thấp giọng: “Sao, nghe ý của tẩu tẩu, sau này quyền quản gia của Quốc công phủ còn phải giao vào tay nàng?” Trước đó Từ thị đã nhận ra ý đồ của Chử thị, đã cho những người khác ra ngoài, lúc này trong phòng chỉ có hai người họ và ma ma tâm phúc.


Vẻ mặt Từ thị khiến người ta không đoán ra được, hai tay chắp lại, nhàn nhạt nói: “Linh nhi là thế tử, nàng là thế tử phu nhân, là trưởng tức tương lai đã định, dù ta không đồng ý, còn có một tầng trong cung, hơn nữa tính tình của Quốc công gia muội cũng biết, ông ấy tuyệt đối không cho phép người khác làm loạn quy củ.”


Yến Quốc Công còn là thứ yếu, quan trọng hơn là phía trong cung.



Hoàng đế và hoàng hậu cùng Hoàng thái hậu tuyệt đối không cho phép con dâu khác quản gia, bây giờ còn chưa đến răn đe, chỉ là cho Yến Quốc Công phủ thời gian thôi.


Đợi Ninh Yến sinh được một hai đứa con, nếu quyền quản gia còn chưa giao vào tay nàng, bên Hoàng thái hậu sẽ có ý chỉ xuống.


Trong cung hướng về ai, Từ thị biết rõ.


Chử thị lập tức hai mắt đờ đẫn: “Ôi chao, vậy phải làm sao bây giờ,” vừa nghĩ đến hôm nay mình đã đắc tội với Ninh Yến, trong lòng có chút hoảng sợ: “Đúng rồi, hai con dâu khác của người có đồng ý không?”


Từ thị thở dài một hơi.


Con dâu thứ ba hai tai không nghe chuyện bên ngoài, ngày ngày ngâm thơ vẽ tranh, gần như không ra khỏi cửa. Con dâu thứ hai lại là người có tính cách mạnh mẽ, luôn miệng nói Yến Linh có tài sản khổng lồ bên người, không nên tham lam gia sản của Yến Quốc Công phủ, một lòng muốn thay nhị lang nắm giữ những sản nghiệp này của Quốc công phủ.


Từ thị đau đầu day day trán: “Không đồng ý cũng phải đồng ý, nhà này còn chưa đến lượt các nàng làm chủ.”



Chử thị bĩu môi, có chút buồn bực: “Đại tẩu, không phải ta nói người, người ở bên cạnh Quốc công gia nhiều năm như vậy, công lao khổ lao cũng đủ rồi. Linh nhi ngoài Quốc công phủ này, còn có trưởng công chúa phủ bên kia, nghe nói trưởng công chúa phủ không chỉ giàu có, mà còn có nô bộc thành đàn, Linh nhi hoàn toàn có thể dẫn thê tử hắn đến đó ở. Người khuyên Quốc công gia, giao gia nghiệp cho nhị lang tam lang đi.”


“Còn trong cung, người cũng đừng sợ, chỉ cần Quốc công gia nghe lời người, mọi việc không lo. Lúc đầu trong cung muốn gả Thuần An công chúa cho Linh nhi, người xem Quốc công gia có đồng ý không? Hoàng đế không phải cũng không làm gì được Quốc công gia sao? Chỉ cần Quốc công gia muốn làm, không có chuyện gì không thành.”


Từ thị bị bà ta làm cho đau đầu, Chử thị rốt cuộc cũng nông cạn, những gia tộc lớn này chú trọng nhất là sự truyền thừa, đâu phải ba lời hai câu là nói rõ được, trừ khi Yến Linh tự mình không muốn gia nghiệp của Quốc công phủ nếu không thì rát khó.


Ngày hôm sau Ninh Yến bị bệnh, nhờ người đến xin nghỉ. Từ thị nghe xong lòng dạ căng thẳng, càng thêm tin chắc Ninh Yến đây là tức giận, con bé này trông im lặng, tính tình lại không nhỏ.


Bà là mẹ chồng cũng không thể hạ mình đi nói lời hay, chỉ cho người mang một ít linh chi qua.


Ninh Yến bệnh lần này, ba ngày mới khỏi.


Trong thời gian đó Yến Linh đến thăm một lần, nhưng lại về muộn, Ninh Yến lại ngủ rồi, hai người không gặp mặt nhau.



Sáng ngày thứ tư, Ninh Yến nhớ ra còn một cửa hàng cuối cùng chưa kiểm tra sổ sách, liền dẫn Như Nguyệt ra ngoài.


Nhớ lại hai người đã có hẹn trước, trước khi ra ngoài vẫn cho người báo cho Trần quản gia một tiếng.


Yến Linh trưa từ hoàng cung ra, đến Nam thành binh mã ti để chỉnh đốn phòng thủ thành, trên đường về phủ lấy một văn thư, Trần quản gia liền nói với hắn: “Thế tử phu nhân hôm nay ra ngoài rồi.”


Tay Yến Linh đang cởi áo choàng dừng lại, đứng ở ngưỡng cửa hỏi ông: “Nàng có nói đi đâu không?”


Trần quản gia cười trả lời: “Nói là có một cửa hàng đến lúc thu tiền thuê, Thế tử phu nhân đích thân đi xem một chút, lão nô đã hỏi Như Sương, nói là vẫn ở phố Đồng La.”


Bệnh mới khỏi lại đi ra ngoài gió?


Cũng không biết là bệnh thật, hay là trong lòng không vui.


...



Lạc Yến Kinh Hoa - Hi Vân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lạc Yến Kinh Hoa - Hi Vân Truyện Lạc Yến Kinh Hoa - Hi Vân Story Chương 28
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...