Lạc Thiên Chi Lệ
C10: Oán linh
Bạch Cửu yên lặng không nói, còn muốn nghe xem nàng ta nói thêm cái gì. Trước giờ y chưa từng một mình đối mặt với ma với quỷ, chỉ có vài lần là đi cùng sư tôn hoặc sư huynh mà thôi. Tuy bây giờ tính là lần đầu, nhưng tâm y tĩnh đến lạ.
Nàng ta không nghe được câu trả lời, lại tiến thêm bước nữa, máu trên mặt chảy không ngớt: "Có phải nếu ta đẹp hơn, thì chàng sẽ để ý đến ta không?"
Bạch Cửu không biết nàng ta đang nói đến ai, hay là đang nói chuyện với ai. Nhưng giọng điệu ấy chứa cả những sự ấm ức cùng tức giận, cuối cùng là thống khổ.
Nỗi oán hận của con người có thể biến thành chấp niệm, cho đến lúc chết mãi không tiêu tán.
"Không được... Không muốn... Ta...", nàng ta bỗng dưng thay đổi thái độ, gương mặt hung dữ đến cực điểm, gào lên: "Ngươi lừa ta! Ngươi nỡ lòng nào lừa ta!"
Lát sau, nàng ta tựa như nhìn rõ y là ai, gằn giọng xuống: "Ta giết ngươi! Giết ngươi!"
Ma khí đột ngột bùng nổ, càng ngày càng nhiều. Bạch Cửu lui về sau, y cảm nhận được, oán linh này có ma lực cường đại, vượt xa phạm vi mà tu vi của y có thể ứng phó.
Bóng đen đứng cách y mấy thước, thoáng cái đã biến mất, lại xuất hiện ngay trước mặt y. Nàng ta giơ tay, móng vuốt sắc nhọn lao về phía y. Bạch Cửu nhanh tay đưa kiếm chặn nhưng vẫn chậm một bước. Móng vuốt va vào kiếm, kêu lên ken két chói tai, một cào này của nàng ta trực tiếp đẩy lùi Bạch Cửu ra sau.
Gió thổi rít từng hồi, ma khí ngày càng dày đặc. Bạch Cửu nhảy về sau, Mộ Hàn kiếm nghe lệnh của y, bay vút lên cao, mang theo linh lực lao thẳng vào nàng ta. Mũi kiếm gần như chạm vào lại bị móng vuốt chặn lại.
"Ngươi đáng chết! Có phải cái tên vũ phu đó sai ngươi đến đây đúng không! Hả?! Cái tên điên đó, hắn điên rồi, hắn vậy mà dám hủy hoại ta!", lần này không phải là tiếng của một nữ tử nữa, mà là tiếng của một con quỷ thực sự. Dường như đã bị chọc cho giận, thét lên những tiếng rít rùng rợn. Cây cối xung quanh bị ma khí vây lấy héo úa nhanh chóng.
Bạch Cửu đứng một bên điều khiển Mộ Hàn kiếm, chợt nhận ra có một dòng ma khí khác lạ. Y nghĩ nghĩ một hồi, lại nhớ tới loại khí y gặp ở khách điếm, ánh vàng nhạt trong mắt trầm xuống, nhìn về phía oán linh, luồn tay vào vạt áo trong lấy ra một tấm bùa.
Nếu như y đoán không sai, oán linh kia vốn dĩ chỉ có ma khí, nhưng vì một cách nào đó mà lại có cả quỷ khí.
Bạch Cửu dùng linh lực phi tấm bùa lên trước, trong miệng niệm chú quyết, hô to: "Phong!"
Tấm bùa này là Bùa Phong Quỷ, có tác dụng phong ấn quỷ khí tạm thời, mỗi khi sử dụng thì chỉ dùng được một lần, kéo dài trong một khắc. Mặc dù chỉ là phong ấn tạm thời, nhưng bùa này được rất nhiều tu sĩ trọng dụng.
Được linh lực của Bạch Cửu rót vào, Bùa Phong Quỷ lập tức sáng lên, ngay phía dưới oán linh xuất hiện trận pháp của tấm bùa, lan ra chục thước, tạo lên một tầng kết giới. Quỷ khí đỏ đặc bị tách ra khỏi ma khí, tụ lại thành một quả cầu.
Có thể tách ma khí và quỷ khí ra nhanh chóng, sẽ hao tổn một lượng lớn linh lực của người sử dụng.
Bạch Cửu siết chặt tay, khống chế Bùa Phong Quỷ, nhìn oán linh bên trong kết giới. Y đã đoán đúng. Oán linh đó chỉ còn lại một dòng ma khí yếu ớt, nó trở nên mạnh như vậy chính là vì được phần quỷ khí kia tương trợ.
Chợt trận pháp rung chuyển dữ dội, Bạch Cửu thầm hô không ổn, quỷ khí bạo nộ, vượt qua sức chịu đựng của trận pháp, một lần này khiến trận pháp vỡ tan, Bùa Phong Quỷ lập tức bị thiêu rụi!
Bùa Phong Quỷ có một lưu ý trước khi sử dụng. Nếu quỷ khí bạo nộ quá mức chịu đựng của phong ấn, lập tức phá vỡ bùa, người thi triển sẽ bị phản phệ.
Oán linh kia gào thét, quỷ khí trở lại cơ thể nó, nó cười lớn, rống lên: "Khặc khặc khặc, ngươi đúng là con mẹ nó ngu ngốc, lại đây, lại đây để ta xem gương mặt của ngươi nào."
Nếu chỉ có ma khí, Bạch Cửu sẽ dễ dàng đối phó, nhưng với loại quỷ khí không rõ lai lịch này, y không phải đối thủ của nó.
Bạch Cửu lau máu bên khoé miệng, nâng Mộ Hàn lên phía trước, đứng thẳng người. Quỷ khí đỏ đặc tạo ra đợt gió lớn, y phục bay phần phật, mái tóc trắng cũng vì đợt gió này mà tung bay.
Mộ Hàn kiếm nhận được lượng lớn linh lực, thích thú rung lên nhè nhẹ, toàn thân kiếm toả ra ánh sáng trắng lại lạnh lẽo, tựa như sắc trắng của bông tuyết rơi bên bờ hồ, lại tựa như mũi kim nhọn có thể xuyên thủng mọi thứ.
Sắc mặt Bạch Cửu lạnh băng, nâng mi nhìn oán linh, nói một từ: "Đến."
Nói xong, thân ảnh của Bạch Cửu lập tức biến mất, chớp mắt đã xuất hiện phía trên oán linh, Mộ Hàn cường đại, một kiếm hạ xuống xuyên thủng tầng quỷ khí, chém về phía oán linh.
Trong những lúc diệt yêu ma quỷ quái như thế này, Bạch Cửu sẽ không nhiều lời. Cũng nhớ rõ lời dạy của sư tôn, nếu không thể giải quyết bằng lời nói, thì trực tiếp nghênh chiến. Tu vi không bằng? Coi như bài luyện, không đánh được thì cũng không cần về nữa.
Tu vi Bạch Cửu đang ở Kết Đan hậu kỳ, chỉ cần một bước nữa y sẽ đột phá Nguyên Anh, trở thành tu sĩ có độ tuổi trẻ nhất đạt cảnh giới Nguyên Anh, thậm chí còn sớm hơn hai năm so với Nhu Lam sư huynh cùng Uyển Lăng sư huynh vào năm mười chín tuổi. Nhưng oán linh trước mặt này, tu vi chính là hơn Bạch Cửu, tích thêm phần quỷ khí góp chung ma khí, Nguyên Anh trung kỳ.
Cách một tầng tu vi như thế, Mộ Hàn kiếm hạ xuống hiển hiên đã bị móng vuốt của oán linh chặn lại. Bạch Cửu hạ xuống một kiếm này sau đó cũng phải lùi về sau, quỷ khí quá đặc, ở gần quá lâu hít phải quỷ khí sẽ bị nó quấy nhiễu, dễ sinh ra tâm ma.
Oán linh cười ngả ngớn, thiếu điều muốn bò ra đất cười cho đã, đột nhiên mặt nghiêm lại, máu tụ xuống đất đã thành vũng, nói: "Lão tử vừa nghĩ ra điều này, mặt ngươi đẹp như thế, không bằng để ta sử dụng, nào nào, lại đây, lão tử sẽ khoét mắt ngươi ra ngâm trong rượu, trưng bày rất đẹp nha!"
Bạch Cửu:...
Nếu dựa vào ngoại hình cùng giọng nói ban nãy, Bạch Cửu hẳn sẽ cho oán linh này là nữ tử. Nhưng giờ nó lại xưng lão tử, cái phong cách nói chuyện này không giống nữ tử cho lắm.
Bạch Cửu cảm thấy có thứ gì đó lạ, không, phải cực kì lạ mới đúng.
Oán linh này dường như đã trở thành một thứ khác hoàn toàn ban nãy. Nó vung tay, bức tường máu cùng đống thi thể bên dưới chợt có dị động. Máu bị oán linh rút ra hết, tụ lại thành một quả cầu, lại ngay tức khắc có hơn chục sợi dây làm từ máu vươn ra, tập trung tấn công về phía Bạch Cửu.
Bạch Cửu nhanh nhẹn tránh, lại lùi sang trái, dùng Mộ Hàn chém đứt từng dây máu. Tuy có thể chém xuống, nhưng lại chém mãi không hết. Dây máu ngày một nhiều, tấn công với lực ngày càng mạnh khiến Bạch Cửu phải vừa đánh vừa lùi. Rất nhanh phía sau y đã là tường trắng.
Vừa nãy quỷ khí bạo nộ, y bị Bùa Phong Quỷ phản phệ, linh lực đã chẳng còn đáng bao nhiêu, với tình trạng vừa đánh vừa lùi này thành ra tiêu hao gần hết. Bạch Cửu vận linh lực truyền càng nhiều vào Mộ Hàn kiếm, một bên nghĩ cách rút lui.
Phía xa oán linh lại thong thả kì dị, gương mặt thích thú cực điểm, như vừa nghĩ ra được thứ gì, nó phóng ra một lượng lớn quỷ khí đánh về phía Bạch Cửu.
Vậy mà còn chiêu này!
Linh lực bị rút cạn, dây máu gặp quỷ khí hỗ trợ càng thêm cường thịnh, hơn chục dây máu lao đến quấn chặt cổ tay cổ chân Bạch Cửu. Không biết từ đâu đến thêm một dây máu, dây máu chuyển đổi, chất lỏng đột nhiên sắc như đao, hạ một đường chém thẳng ngực Bạch Cửu.
Bạch Cửu chí ít vẫn còn sức giãy dụa, rất nhanh đã tránh bị đao máu chém trúng chỗ hiểm. Trước ngực nhói lên một cái, sau đó cũng không còn gì nữa. Vết thương rất sâu, cơ hồ còn lộ ra cả xương trắng. Bạch y trắng tinh bị máu tràn ra thấm đẫm phần vải trước ngực.
Oán linh đắc ý, vui vẻ xem thành quả, vậy mà lại nhìn thấy gương mặt của Bạch Cửu. Nó cho rằng con người chịu phải một đao như vậy sẽ kêu gào, người nào chịu đựng giỏi hơn một chút sắc mặt vẫn sẽ khó coi. Nhưng người đứng trước mặt nó này, kể cả một cái nhíu mày cũng không có! Như một dòng sông tĩnh lặng hoàn toàn không có chút gợn sóng, cho dù có dùng một hòn đá lớn ném vào lòng sông cũng bị một thứ gì đó nuốt trọn, không gây ra chút tiếng động gì.
Bạch Cửu lẳng lặng nhìn nó, khoé miệng tràn ra máu tươi, sắc mặt đến cuối cũng chẳng thay đổi. Con ngươi vàng nhạt nhìn vào oán linh, sâu bên trong là một tầng hàn khí như muốn xuyên thủng nó. Oán linh nhìn thấy ánh mắt kia, không tự chủ rét run, nhất thời cứng đờ tại chỗ, trong tâm lộ ra chút sợ hãi không nên có.
Tay chân vẫn bị dây máu trói, máu từ ngực tràn ra ngày một nhiều, y phục dính dấp dán sát cơ thể khiến Bạch Cửu có chút khó chịu. Y cử động một tay, gọi Mộ Hàn kiếm lại, chém đứt một bên dây. Tay phải được buông thả, lại tiếp tục dùng Mộ Hàn chém đứt các dây còn lại.
Oán linh tựa như kinh hãi, từ trước đến nay nó chưa bao giờ thấy người như vậy, nếu có, thì chắn chắn người đó không phải là người nữa.
Đột nhiên oán linh rụt người lại, nó nhận thấy có một tầng áp lực khác lạ, nó nhìn xung quanh, loại áp lực này không phải đến từ Bạch Cửu, nó thậm chí còn không đoán được loại áp lực đó đến từ đâu, thậm chí cường đại đến mức một thứ như nó không thể nào biết được.
Cho đến lúc nó nhìn lại Bạch Cửu, thì xuất hiện ngay trước mặt nó không phải là y mà là một người hoàn toàn khác, bàn tay người đó đã siết lấy cổ nó từ lúc nào. Nó kinh hãi, thậm chí sợ đến mức run bần bật không dừng được, nó không hiểu, tại sao người này ngay cả một tiếng động cũng không có, dễ dàng tiếp cận nó như thế.
Lạc Thiên Chi Lệ