Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ
Chương 555
“Cô Cảnh nói với tôi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ cô quen chị ấy?”
Cảnh Thiên cười: “Tôi có quen cô ấy hay không không3 quan trọng, chỉ cần cô quen và thân với cô ấy là được rồi.”
Đôi mắt xinh đẹp, hơi cong lên và có nốt ruồi lệ của Bù1i Uyển Linh bỗng lộ vẻ sợ hãi.
“Ý… ý cô là gì?” “Nếu tôi thành chị dâu của cô, việc đầu tiên tôi muốn làm chính là9 bảo Đỗ Ngôn Tranh để cô vào
bầu bạn với chị họ của cô. Hồi trước không phải cô thân thiết với cô chị họ đó lắm à? Sao sau n3ày cô ấy vào bệnh
viện tâm thần rồi, cô lại không đi thăm cô ấy nữa?”
Bùi Uyển Linh sợ đến mức lùi lại hai bước, mở 8to mắt, sắc mặt như sắp sụp đổ đến nơi.
“Cô… cô dám!”
“Cô dám đến làm người thứ ba xen giữa tôi và A Xuyên, tôi sẽ có cách đưa cô vào ở chung phòng với chị họ cô.
Sao? Có muốn thử không?”
“Thiên Thiên.”
Tiếng Chiến Lệ Xuyên đột ngột vang lên ở phía sau. Cảnh Thiên và Bùi Uyển Linh cùng nhìn sang, trông thấy Chiến
Lệ Xuyên mặc bộ đồ ở nhà, thẳng lưng đi về phía họ. Cảnh Thiên thấy vậy thì nhướng mày, còn Bùi Uyển Linh thì
kêu lên một cách kinh ngạc: “Anh Xuyên, anh khỏe lại rồi sao?” Cô ta biết ngay mà, chắc chắn là Chiến Lệ Xuyên
khỏe lại rồi. Cô ta đã biết từ lần trước rồi!
Những Chiến Lệ Xuyên hoàn toàn không thèm đoái hoài đến cô ta, anh đi thẳng đến bên cạnh Cảnh Thiên rồi đưa
tay một cách thoải mái, đón lấy túi đeo trên vai cô.
“Tôi cầm giúp cô.”
Cảnh Thiên thấy Chiến Lệ Xuyên hôm nay hơi lạ, nhưng cụ thể là chỗ nào thì cô không nói ra được.
“Anh Xuyên, em biết ngay là anh khỏe lại rồi mà, lần trước đến thăm anh, em đã biết là anh đã khỏe lại rồi.”
Cảm xúc yêu thương ngưỡng mộ trong mắt Bùi Uyển Linh đã lên đến đỉnh điểm chỉ trong chớp mắt, cô ta mặc kệ
tất cả mà lao đến trước mặt Chiến Lệ Xuyên.
Nhìn Chiến Lệ Xuyên xách túi cho Cảnh Thiên, sự đố kị điên cuồng đã lấn át lí trí của cô ta, cô ta còn mặc kệ tất cả
mà định ôm Chiến Lệ Xuyên.
Cảnh Thiên thấy vậy, nhấc chân chuẩn bị đạp người thứ ba này ra. Ai ngờ cô còn chưa chạm chân vào người kia,
Chiến Lệ Xuyên đã đưa tay ra một đốm lửa chói mắt bùng lên trong lòng bàn tay
“A…”
Bùi Uyển Linh kêu ré lên, người bị khí từ đốm lửa đó dội ra rất xa. Cơ thể mảnh mai yếu đuối đập vào cổng sắt, bộ
đồ mùa xuân phong cách kẹo ngọt màu trắng pha xanh, cả mặt và tóc đều bị đốt thành màu chảy xém.
Cuối cùng, cánh cổng sắt phát ra một tiếng vang trầm, cô gái nằm bò dưới đất, không động đậy nữa.
Chiến Lệ Xuyên nhìn sang vệ sĩ nhà họ Chiến rồi nói: “Đưa cô ta đến bệnh viện của ông cụ Đồ điều trị đi, nói với
Đỗ Ngôn Tranh, lần sau sẽ không may mắn như vậy nữa đâu.”
Vừa dứt tiếng, anh đã thấy đám vệ sĩ đứng đực ra nhìn mình, Chiến Lệ Xuyên lạnh giọng: “Điếc rồi à?”
Các vệ sĩ lũ lượt định thần lại từ sự thật cậu ba đã hết liệt: “Vâng!”
Hai vệ sĩ nhanh chóng hành động, lôi Bùi Uyển Linh đã ngất xỉu đi
Chiến Lệ Xuyên lại nhìn sang Chiến Thất, dặn dò: “Đợt này anh ở lại nhà họ Chiến làm tài xế cho mợ chủ. Khi cô ấy có việc cần dặn
dò, anh đi làm là được, không cần báo lại với tôi.”
“Vâng, đại ca”
Chờ tất cả mọi người đã đi hết, Chiến Lệ Xuyên mới nhìn sang Cành Thiên, chớp mắt với cô. Cành Thiên đang định hỏi vì sao trước
đó nhất quyết ngồi xe lăn vờ liệt, hôm nay lại đột ngột không giả vờ nữa, Chiến Lệ Xuyên bỗng gọi cô: “Chủ nhân.”
Cảnh Thiên: …
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ