Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ
Chương 332
“Vâng, không sao, cảm ơn anh Để đã quan tâm.”
“Cô biết anh ta?” Đỗ Ngôn Tranh cau mày không vui hỏi.
Dù sao 3thì lúc trước quản Saka đã thành thói quen của anh ta, cho dù cô có chồng chưa cưới trên danh nghĩa, anh
ta cũng chưa từng 1để đối phương vào mắt.
Vì vậy, cho dù là Đế Vân Hi, trong mắt anh ta cũng chỉ là một con kiến, chỉ là một con kiến 9khá thông minh thôi.
Cảnh Thiên vô cùng ghét cảm giác anh ta quản mình, mỉm cười với Đỗ Ngôn Tranh: “Anh Đỗ, tôi vớ3i anh thân
nhau lắm à?”
Đỗ Ngôn Tranh nhìn cô gái đang cười với mình, tuy rằng lúc này cô đang cười nhưng ánh mắt l8ại vô cùng lạnh
lùng. Đúng là bạc tình. “Tôi mới chỉ gặp anh Đỗ một lần, không hề thấy rằng mình có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi
này của anh. Hay là anh Đỗ cho rằng vì anh đã đưa cho tôi sáu mươi triệu tiền cảm tạ, nên anh có tư cách quan tâm
đến chuyện của tôi?”
Đế Vân Hi ở bên cạnh hóng hớt không che chuyện lớn, gật đầu: “Cô Cảnh nói đúng, anh Đỗ, đúng là anh đã vượt
quá giới hạn rồi.”
Sắc mặt Đỗ Ngôn Tranh sắc mặt trầm xuống, đen như mực.
“Chao ôi, tôi sợ quá anh Đế!”
Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi như chú nai con hoảng sợ của em gái thân yêu, trong lòng Đế Vân Hi nổi lên một ngọn
lửa ma quỷ.
Thân hình cao lớn tiến lên trước, vừa hay chặn lại ánh mắt đầy ham muốn chiếm hữu của Đỗ Ngôn Tranh.
“Anh Đỗ, xin hỏi anh còn có chuyện gì không? Nếu không có việc gì thì tôi đưa cô Cảnh đi trước đây.” Đỗ Ngôn
Tranh nhìn Đế Vân Hi với ánh mắt sắc bén.
Những Đế Vân Hi lại bình tĩnh thản nhiên. Áp lực của đối phương càng mạnh thì nụ cười của anh ta càng tươi.
Ngay cả Cảnh Thiên ở bên cạnh cũng thần kinh ngạc.
Không hổ danh là người giàu nhất châu Đế, khả năng chịu áp lực này quả nhiên không tầm thường.
Đỗ Ngôn Tranh đúng là sắp bị Đế Vân Hi và cô nhóc Saka này làm cho tức chết rồi.
Rõ ràng khi quỳ xuống trước thi thể của Saka sám hối, anh ta đã từng cầu nguyện không biết bao nhiêu lần rằng
nếu có thực sự sống lại, anh ta sẽ không đối xử với cô như vậy nữa. Anh ta sẽ để cô tự do, anh ta sẽ thật sự yêu
thương bảo vệ cô, bao dung cô như một người anh trai, nhìn cô trưởng thành từ xa là được.
Nhưng…
dưới đôi cánh của người đàn ông khác, sự phẫn nộ vẫn không thể bình tĩnh lại.
Vì vậy, trong cơn tức giận, anh ta lại nói sai rồi.
“Anh đưa cô ấy đi? Cô ấy không có xe à?”
“Nhưng tôi bằng lòng ngồi xe của anh Đến ít nhất thì ngồi xe của anh Để an toàn hơn, sẽ không bị người ta đâm
một cách khó hiểu. Anh Đỗ, tôi không hiểu tại sao vừa rồi anh lại cố ý đâm tôi, nhưng tôi muốn nói, tôi là ân nhân
cứu mạng của ông nội anh chứ không phải là kẻ thù giết bố anh đầu. Nếu anh cảm thấy số tiến sáu mươi triệu
chuyển cho tối hôm qua nhiều quá thì tôi có thể trả lại cho anh. Con người tôi trước nay luôn không thích chiếm lợi
của người lạ.”
Trả lại?
Người lạ?
Lời nói của Cảnh Thiên giống như một nhát dao cứa vào tim Đỗ Ngôn Tranh.
Nếu anh ta tiếp tục ở lại đây, tiếp tục xem cô và Đế Vân Hi tán tỉnh, anh ta sẽ không nhịn được mà trói nghiến cô lại rồi mang về. Đỗ Ngôn Tranh vào trong chiếc xe Shelby đã bị đâm đến mức biến dạng rồi lái xe rời đi.
Vốn dĩ cửa chiếc xe Shelby đã bị đâm thủng một lỗ lớn, bị anh ta đóng lại như vậy khiến cả khung cửa thõng xuống. Đỗ Ngôn Tranh vừa tăng tốc, cửa xe bị kéo lê trên mặt đất vang lên tiếng “xoẹt xoẹt xoẹt”.
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ