La Thần
Chương 18: Chúng ta lại gặp nhau
Thời gian cứ thế trôi qua, từng cơn gió nhẹ thổi lá phong đỏ rơi đầy trên mặt đất. Đêm nay Bích Trà sẽ cùng với mọi người xuống núi tham dự lễ hội trung thu, đây cũng là ngày mà nàng mong chờ nhất. Trung thu ở cổ đại rất thú vị, Bích Trà thích thú vừa nắm tay Tử Long để tránh bị lạc, ánh mắt lại di chuyển liên hồi ngắm nhìn quanh cảnh xung quanh. Dòng người đông đúc di chuyển ngang dọc khắp con phố, hai bên đường được bày bán rất nhiều hàng quán kèm theo đó là lời chào bán hàng nhiệt tình. Phía trên cao, hàng loạt đèn lồng lớn treo lơ lửng thắp sáng cả không gian đêm đen u tối. Xa xa là con sông lớn, những cặp đôi uyên ương cùng nhau thả hoa đăng, bàn tay nắm chặt lại thầm ước nguyện về những điều may mắn và hạnh phúc về cuộc sống.
Trên tay mỗi người các nàng là một cái lồng đèn, Bích Trà cầm lồng đèn hình con thỏ, Hoàng Vũ là hình con hổ, Hồng Hoa là hình tròn truyền thống, còn của Tử Long là hình con bướm. Nàng kéo Tử Long đến một sạp bán kẹo đường, trả tiền để lấy bốn cây kẹo đường vẽ hình động vật bắt mắt, cả bốn người lại tiếp tục rảo bước trên con phố nhộn nhịp. Ở thị trấn có một phong tục hóa trang truyền thống, đến giờ biểu diễn, người dân sẽ đeo mặt hạ che nửa trên gương mặt, sau đó người đại diện lễ hội sẽ lựa chọn hai nam và hai nữ tiến lên khán đài cao lớn được dựng ở khu vực trung tâm. Hai nam và nữ sẽ cùng múa vũ điệu cầu an, như là cách thức để người dân cảm tạ những lộc phước mà thần linh đã ban phát trong một năm qua. Còn chưa đến một khắc nữa sẽ đến giờ thực hiện nghi thức, tiếng trống kèn thổi vang vọng tạo nên nhạc khúc ma mị. Hoàng Vũ đã kịp thời mua bốn chiếc mặt nạ phát cho mọi người, Bích Trà thấy trên mặt người dân ai cũng có mặt nạ thì cũng bắt chước làm theo.
Nhạc khúc vừa dứt, một người lớn tuổi mang trang phục của người đại diện đêm hội bước từng bước đi lên khán đài. Ông đứng ở trên cao ngân nga khúc hát cảm tạ thần linh, sau đó cầm nhánh liễu nhúng nước vẫy xuống đoàn người đang đứng phía dưới. Đặt nhánh liễu sang một bên, hai tay ông cầm hai lá cờ một đen một đỏ, cánh tay duỗi thẳng chỉ xuống đoàn người đứng phía dưới, một nhóm người đứng chờ sẵn nhận lệnh đến đón người được chỉ định. Tử Long, Hoàng Vũ, Hồng Hoa và một nữ tử khác bên cạnh đều được chọn. Tử Long không an tâm nhìn Bích Trà, dặn dò:
" Tiểu Trà nhớ đứng ở đây chờ chúng ta, chúng ta lên đó một lát rồi sẽ trở về".
Bích Trà cười tươi, hai tay đẩy lưng Tử Long hướng về phía trước:
" Ây da muội biết rồi, ba người đi lên trên đó đi. Muội rất mong chờ màn vũ khúc của ba người".
Nhóm người hộ tống hai nam hai nữ lên khán đài, tiếng nhạc cụ hòa cùng tiếng hát của người dân tạo nên không khí sôi động. Trên khán đài, hai nam hai nữ phối hợp múa cùng nhau, sau đó thực hiện nghi thức rải từng cánh hoa đã chuẩn bị xuống phía dưới. Cảnh tượng mỹ lệ khiến lòng người trầm trồ cảm thán, thần linh sẽ đón nhận tấm lòng của các tín đồ trung thành.
Bích Trà đang chìm đắm trong vũ khúc tạ ơn phía trên khán đài, trực giác nhạy bén đã kéo nàng trở về thực tại. Nàng cảm nhận rõ ràng một ánh mắt đang âm thầm quan sát nàng, liền hướng tầm mắt phóng về phía xuất hiện ánh mắt đó. Một thân ảnh lam y nam nhân đeo mặt nạ hai tay khoanh lại đứng dựa vào góc tường, bên hông đeo trường kiếm. Nàng nhìn hắn, hắn chẳng ngại ngùng tránh né ánh mắt của nàng. Cảm nhận ánh mắt không chưa sát ý, nàng lại chẳng thèm quan tâm tên đó mà tiếp tục nhìn lên trên khán đài.
Lam y nam tử thấy nàng không nhận ra hắn, trong lòng có chút mất mát rồi nhanh chóng ổn định cảm xúc bước đến đứng cạnh nàng. Hắn cúi mặt xuống nhìn nàng, nàng ngước mặt lên nhìn hắn. Khoảng khắc này khiến trái tim hắn đập loạn nhịp, hắn hỏi nàng:
" Cô nương, chúng ta có biết nhau sao?"
" Câu này ta nên hỏi đại hiệp. Đại hiệp có quen biết ta sao?"
" Có quen biết, chúng ta đã từng gặp nhau".
" Ồ, vậy sao. Trí nhớ của ta không được tốt lắm, công tử lại đeo mặt nạ, khiến ta khó có thể dám chắc rằng công tử là người mà ta từng quen". Bích Trà nhấc bả vai một cái trả lời.
" Vậy nếu ta và cô nương là kẻ thù thì sao?"
" Nếu là kẻ thù, công tử sẽ chẳng tốn thời gian để nói chuyện với ta đâu. Ta nói đúng chứ".
Lam y nam tử nhếch miệng tán dương nàng, hắn từ từ cởi bộ chiếc mặt nạ che nửa gương mặt, lộ ra dung nhan quen thuộc lãnh đạm kia. Bích Trà ngắm nhìn hắn hồi lâu nhưng vẫn chẳng nhớ rõ người này là ai. Nam Tuyết nhìn sắc mặt nàng, cũng chỉ biết cười trừ đáp:
" Ta là Nam Tuyết, là người mà cô nương cứu giúp một năm về trước".
Nam Tuyết, cái tên này hình như nàng đã từng nghe qua rồi. Đúng rồi, đây là cái tên mà nàng đã đặt cho một nam tử bị thương trong rừng tuyết vào một năm trước. Nàng mừng rỡ vỗ vào bắp tay Nam Tuyết chào hỏi:
" Nam Tuyết, lâu rồi không gặp. Ta nhớ là huynh ở thành Ngọc Sơn, sao lại tới được chỗ này. Còn nữa, huynh đã khôi phục được ký ức chưa?"
Nam Tuyết gật đầu trả lời: " Ta đã khôi phục được ký ức, tên thật của ta là Tề Bắc Đình. Nhưng ta vẫn thích cái tên mà cô nương đã đặt cho ta hơn".
Bích Trà lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý: " Tên là do phụ mẫu đặt cho, không thể nói là không thích được. Nhưng nếu huynh muốn giữ lại cái tên cũ, ta vẫn sẽ gọi huynh là Nam Tuyết. Có được không?"
" Được".
Vũ khúc tạ ơn đã kết thúc, Tử Long, Hoàng Vũ và Hồng Hoa trở về phía nàng. Nhìn thấy Nam Tuyết, ba người đưa tay hành lễ, hắn cũng đáp lễ lại. Năm người cùng nhau ngồi thưởng trăng trên một chiếc thuyền nhỏ. Đêm trung thu, con sông được tô điểm bởi những hoa đăng đủ sắc màu, ánh nến lung linh trôi vô định trên mặt nước, mang theo những mong ước của người nhắn gửi. Bích Trà đưa bàn tay nghịch nước hồ, thích thú ngắm nhìn từng hoa đăng trôi đến gần chỗ nàng. Tử Long và Nam Tuyết ngồi cạnh nhau, Tử Long sử dụng âm lượng mà chỉ có hai người nghe được, cảnh cáo Nam Tuyết:
" Ta biết ngài là nhị hoàng tử Tề Quốc, ta không quan tâm ngài đến Sở quốc của chúng ta nhằm mục đích gì. Nhưng nếu ngài có ý đồ gì khác với Bích Trà, ta sẽ không bỏ qua cho ngài".
" Ta là quân tử, không bao giờ sử dụng những kế hèn mưu bẩn nhằm thỏa mãn dục vọng của bản thân".
" Ta không tin ngài, càng không tin người hoàng thất như các ngài". Tử Long phủ nhận Nam Tuyết.
" Ta không cần ngươi tin tưởng, việc ta làm từ trước đến nay, chẳng cần người khác phải công nhận". Nam Tuyết ánh lộ rõ ánh mắt uy nghi của bậc đế vương, nhìn thẳng vào Tử Long.
Hồng Hoa trên tay đang mân mê mấy lọ đựng thuốc trống rỗng với nhiều hình thù bắt mắt. Hoàng Vũ lại đang nô đùa nghịch nước cùng với Bích Trà. Cảnh vật yên bình phút chốc lại bị vụ nổ lớn phá hỏng.
Bùm...
Tiếng nổ khiến cho vùng nước ngay cạnh thuyền nhỏ văng tung tóe, chiếc thuyền nhỏ vì bị rung chấn lắc lư dữ dội. Bích Trà và Hoàng Vũ đang cúi người nghịch nước, không cẩn thận bị hất văng khỏi thuyền rơi xuống nước. Ngay sau đó là hàng loạt tiếng nổ khác vang lên khiến đoạn sông yên tĩnh bỗng chốc bị khuấy đục. Dường như đây là kế hoạch mà ai đó đã chuẩn bị từ trước. Trên đất liền, tiếng nổ của bom được cài gắn ở những vị trí đông người qua lại cũng đồng loạt phát nổ, rạo nên cảnh tượng hỗn loạn chưa từng có. Không khí tang thương bao trùm khắp con phố, tiếng người la hét sợ hãi, tiếng dẫm đạp lẫn nhau, tiếng khóc trẻ em,... tất cả những âm thanh hỗn tạp chồng chất nhau khiến người nghe như rơi vào hố sâu của tuyệt vọng.
Tử Long và Nam Tuyết hốt hoảng bám vào mạn thuyền hô tên Bích Trà và Hoàng Vũ. Một hồi sau, một thân ảnh hoàng y nam tử từ mặt nước ngoi lên, Tử Long vội vàng hỏi hắn:
" Tiểu Trà đâu?"
" Đệ cũng đang tìm Trà Trà, nhưng vẫn chưa thấy muội ấy".
Tủm... Tủm... Hai nam tử trên thuyền lao xuống nước tìm người. Mặt nước về đêm đã tối đen, cộng thêm những đợt công phá của bom mà trở nên đục ngầu. Cả ba nam tử cứ bơi qua lại khắp đoạn sông nơi vừa xảy ra dư chấn, lại chỉ tìm thấy được mặt nạ đang nổi lềnh bềnh mà Bích Trà đã từng đeo. Tiếng hô gọi tên Bích Trà lặp lại không ngừng, trong lòng bốn người giờ đây cực kỳ sợ hãi. Bích Trà của họ là người không biết bơi, phải nhanh chóng cứu được muội ấy trong thời gian sớm nhất.
...
- ------------------------
Ở một đoạn sông khác, một thân ảnh lục y nữ tử đang chật vật bò lên khỏi mặt nước. Bích Trà bị rơi xuống nước, sau đó còn trúng phải những lần công kích của bom khiến cho nàng bị thương không nhẹ, cơ thể cũng vì thế mà bị đẩy ra xa dần, nàng chật vật bơi về hướng an toàn, không biết bơi thế nào lại đến được nơi này. Nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, Bích Trà đoán chừng nơi này là khu vực không quá xa nơi diễn ra lễ hội, nàng phải quay trở về hội ngộ cùng mọi người, không thể để họ lo lắng cho nàng được.
Vừa chập chững chuẩn bị đứng dậy, lại vì cơn đau nhức ở chân khiến nàng một lần nữa ngồi trên mặt đất. Một bên chân của nàng vì bị trúng mảnh vỡ bom mà bị rách thành một đường, máu đỏ men theo vết thương kéo dài từ mép sông đến vị trí nàng đang ngồi. Nàng lúc nãy chỉ tập trung quan sát xung quanh, lại không hề chú ý vết thương đang không ngừng chảy máy. Nàng lấy trong người ra một lọ thuốc cầm máu, nhanh chóng xử lý vết thương rồi băng bó lại. Nàng dùng sức nhấc từng bước chân, một tay chống gậy hướng đến nơi tổ chức lễ hội. Vừa đi nàng vừa than thở vận xui của bản thân, nàng thật không thể ngờ vận hạn của nàng lại đen đủi đến như thế. Nàng cứ liên tục gặp những chuyện đại loại thế này, chẳng biết rằng nàng rốt cuộc đã đắc tội với vị thần linh nào, khiến cho nàng phải trải qua từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Lục Vân nằm lười biếng trên một nhánh cây lớn ven đường, một tay gác sau gáy, tay còn lại đang cầm lấy một sợi dây chuyền được chế tác tinh xảo. Hắn đang híp mắt tận hưởng món bảo vật thú vị vừa lấy được vào đêm qua, lại bị tiếng bước chân phía dưới thành công thu hút sự chú ý. Một thân lục y nữ tử quen thuộc đang khập khễnh từng bước nhỏ đi tới, toàn thân ướt sũng, một bên chân còn đang chảy máu nhỏ từng giọt xuống đất. Nhận ra là Bích Trà, hắn nở nụ cười nói vọng xuống phía dưới:
" Bích Trà cô nương, hân hạnh được gặp mặt".
Bích Trà nghe thấy tiếng gọi trên đầu mình, nàng ngước mặt lên nhìn Lục Vân đang thư thái nằm trên cây. Nàng chẳng màn hắn đang chào hỏi hay đang châm chọc bộ dạng tàn tạ của nàng, tiếp tục bước về phía trước. Lục Vân không nhận được phản hồi của nàng, hắn cất món đồ vào trong ngực, nhúng chân đáp xuống đứng trước mặt nàng.
" Bích Trà cô nương thật có sở thích tắm vào đêm muộn nhỉ?"
" Tránh ra". Bích Trà đang bận trở về hội ngộ cùng mọi người, không rảnh tiếp chuyện cùng tên trộm phong lưu này.
Lục Vân không nhúc nhích, hắn nhìn bộ dáng bẩn thỉu của nàng, trên mặt duy trì nở nụ cười hòa nhã lên tiếng đề nghị giúp đỡ:
" Cô nương hiện đang bị thương, có cần ta giúp cô nương một đoạn đường hay không?"
Nhìn thấy vẻ mặt chê nàng bẩn của hắn, nàng thẳng thắn từ chối:
" Đa tạ Lục Vân công tử có hảo ý, ta hiện tại thân thể không sạch sẽ, sợ sẽ làm bẩn bạch y của công tử. Công tử xin hãy nhường đường, ta có chuyện gấp cần phải đi."
Bích Trà chống gậy đi ngang qua hắn, từng bước chân đặt xuống khiến nàng đau đến mức nhăn mi tâm lại. Nàng tự động viên bản thân phải mạnh mẽ lên, chỉ cần đi hết đoạn đường này sẽ đến nơi, sẽ được gặp lại mọi người. Nhìn dáng vẻ quật cường của nàng, Lục Vân chẳng thể nào bỏ mặc được, dù sao nàng cũng từng tha cho hắn một lần, xem như là hắn trả ơn nàng vậy. Lục Vân không để Bích Trà kịp phản ứng, hắn đã vụt xuất hiện dưới chân nàng, hai tay vòng ra sau trực tiếp cõng nàng trên lưng. Bích Trà hai tay đẩy người hắn cự tuyệt:
" Lục Vân, huynh bỏ ta xuống".
" Lần trước cô nương tha cho ta một mạng, lần này xem như là ta trả ơn. Cô nương không cần từ chối".
Bích Trà ngẫm nghĩ cũng thấy đúng, nàng ngừng phản kháng, dứt khoát vòng hai tay ra phía trước cổ Lục Vân, tùy chỉnh cơ thể sao cho thoải mái. Lục Vân không cảm nhận nàng chối bỏ hắn, hắn nhếch miệng cười, bàn chân từng bước tiến về nơi tổ chức lễ hội.
Khung cảnh con phố hoang tàn đầy phế tích, xác người chết nằm la liệt khắc nơi, một vài sạp hàng còn đang cháy khiến khói lửa nghi ngút tận trời cao. Một đoàn người đang mỗ lực dọn dẹp lại mọi thứ, tiếng khóc lóc tang thương cứ vang vọng xen lẫn tiếng lửa bập bùng. Lục Vân cõng Bích Trà đi trên con phố, Bích Trà ngỡ như không thể tin được cách đây chưa đến nửa canh giờ trước, con phố này từng là nơi diễn ra lễ hội trung thu vui vẻ náo nhiệt.
Bích Trà chỉ về hướng con sông, Lục Vân cõng nàng từng tiến đến. Nhìn thấy Hồng Hoa đang đứng trên thuyền nhỏ ở giữa sông, Bích Trà vẫy tay hô lớn:
" Hồng Hoa tỷ, muội ở đây".
Hồng Hoa nghe thấy tiếng gọi, nàng hướng ánh mắt nhìn về phía Bích Trà và Lục Vân, sau đó nàng báo tin lại cho ba nam tử đang ngâm mình dưới nước. Biết rằng Bích Trà vẫn bình an, Tử Long, Nam Tuyết và Hoàng Vũ cùng nhau lên thuyền, con thuyền xoay đầu hướng về bờ. Vừa lên bờ, Tử Long vội vàng đến kiểm tra Bích Trà một lượt, sau đó quan tâm hỏi:
" Vết thương ở chân có nặng không? Muội còn bị thương ở chỗ nào khác nữa không?"
" Muội không sao, chỉ bị thương một chút ở chân thôi". Bích Trà rời khỏi lưng Lục Vân đứng trên đất, lắc đầu đáp.
Hoàng Vũ vội hỏi nàng: " Vì sao chúng ta lại không tìm thấy muội, rốt cuộc là muội đã ở đâu?"
" Muội bị rơi vào vùng có bom nổ, sau đó bị đẩy đi một đoạn khá xa nơi này, trên đường trở về may mắn được Lục Vân công tử giúp đỡ". Bích Trà trả lời Hoàng Vũ, nàng hướng ánh mắt giới thiệu bạch y nam tử đang đứng bên cạnh. Hai bên hòa nhã chào hỏi nhau. Nam Tuyết biết rõ Lục Vân là loại người ưa sạch sẽ, tên này từ trước đến nay chưa bao giờ chạm vào nữ nhân, càng không nói đến việc để y phục của mình bị bẩn. Một người có xuất thân như Lục Vân, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Hắn và nàng có quan hệ gì?
La Thần
Trên tay mỗi người các nàng là một cái lồng đèn, Bích Trà cầm lồng đèn hình con thỏ, Hoàng Vũ là hình con hổ, Hồng Hoa là hình tròn truyền thống, còn của Tử Long là hình con bướm. Nàng kéo Tử Long đến một sạp bán kẹo đường, trả tiền để lấy bốn cây kẹo đường vẽ hình động vật bắt mắt, cả bốn người lại tiếp tục rảo bước trên con phố nhộn nhịp. Ở thị trấn có một phong tục hóa trang truyền thống, đến giờ biểu diễn, người dân sẽ đeo mặt hạ che nửa trên gương mặt, sau đó người đại diện lễ hội sẽ lựa chọn hai nam và hai nữ tiến lên khán đài cao lớn được dựng ở khu vực trung tâm. Hai nam và nữ sẽ cùng múa vũ điệu cầu an, như là cách thức để người dân cảm tạ những lộc phước mà thần linh đã ban phát trong một năm qua. Còn chưa đến một khắc nữa sẽ đến giờ thực hiện nghi thức, tiếng trống kèn thổi vang vọng tạo nên nhạc khúc ma mị. Hoàng Vũ đã kịp thời mua bốn chiếc mặt nạ phát cho mọi người, Bích Trà thấy trên mặt người dân ai cũng có mặt nạ thì cũng bắt chước làm theo.
Nhạc khúc vừa dứt, một người lớn tuổi mang trang phục của người đại diện đêm hội bước từng bước đi lên khán đài. Ông đứng ở trên cao ngân nga khúc hát cảm tạ thần linh, sau đó cầm nhánh liễu nhúng nước vẫy xuống đoàn người đang đứng phía dưới. Đặt nhánh liễu sang một bên, hai tay ông cầm hai lá cờ một đen một đỏ, cánh tay duỗi thẳng chỉ xuống đoàn người đứng phía dưới, một nhóm người đứng chờ sẵn nhận lệnh đến đón người được chỉ định. Tử Long, Hoàng Vũ, Hồng Hoa và một nữ tử khác bên cạnh đều được chọn. Tử Long không an tâm nhìn Bích Trà, dặn dò:
" Tiểu Trà nhớ đứng ở đây chờ chúng ta, chúng ta lên đó một lát rồi sẽ trở về".
Bích Trà cười tươi, hai tay đẩy lưng Tử Long hướng về phía trước:
" Ây da muội biết rồi, ba người đi lên trên đó đi. Muội rất mong chờ màn vũ khúc của ba người".
Nhóm người hộ tống hai nam hai nữ lên khán đài, tiếng nhạc cụ hòa cùng tiếng hát của người dân tạo nên không khí sôi động. Trên khán đài, hai nam hai nữ phối hợp múa cùng nhau, sau đó thực hiện nghi thức rải từng cánh hoa đã chuẩn bị xuống phía dưới. Cảnh tượng mỹ lệ khiến lòng người trầm trồ cảm thán, thần linh sẽ đón nhận tấm lòng của các tín đồ trung thành.
Bích Trà đang chìm đắm trong vũ khúc tạ ơn phía trên khán đài, trực giác nhạy bén đã kéo nàng trở về thực tại. Nàng cảm nhận rõ ràng một ánh mắt đang âm thầm quan sát nàng, liền hướng tầm mắt phóng về phía xuất hiện ánh mắt đó. Một thân ảnh lam y nam nhân đeo mặt nạ hai tay khoanh lại đứng dựa vào góc tường, bên hông đeo trường kiếm. Nàng nhìn hắn, hắn chẳng ngại ngùng tránh né ánh mắt của nàng. Cảm nhận ánh mắt không chưa sát ý, nàng lại chẳng thèm quan tâm tên đó mà tiếp tục nhìn lên trên khán đài.
Lam y nam tử thấy nàng không nhận ra hắn, trong lòng có chút mất mát rồi nhanh chóng ổn định cảm xúc bước đến đứng cạnh nàng. Hắn cúi mặt xuống nhìn nàng, nàng ngước mặt lên nhìn hắn. Khoảng khắc này khiến trái tim hắn đập loạn nhịp, hắn hỏi nàng:
" Cô nương, chúng ta có biết nhau sao?"
" Câu này ta nên hỏi đại hiệp. Đại hiệp có quen biết ta sao?"
" Có quen biết, chúng ta đã từng gặp nhau".
" Ồ, vậy sao. Trí nhớ của ta không được tốt lắm, công tử lại đeo mặt nạ, khiến ta khó có thể dám chắc rằng công tử là người mà ta từng quen". Bích Trà nhấc bả vai một cái trả lời.
" Vậy nếu ta và cô nương là kẻ thù thì sao?"
" Nếu là kẻ thù, công tử sẽ chẳng tốn thời gian để nói chuyện với ta đâu. Ta nói đúng chứ".
Lam y nam tử nhếch miệng tán dương nàng, hắn từ từ cởi bộ chiếc mặt nạ che nửa gương mặt, lộ ra dung nhan quen thuộc lãnh đạm kia. Bích Trà ngắm nhìn hắn hồi lâu nhưng vẫn chẳng nhớ rõ người này là ai. Nam Tuyết nhìn sắc mặt nàng, cũng chỉ biết cười trừ đáp:
" Ta là Nam Tuyết, là người mà cô nương cứu giúp một năm về trước".
Nam Tuyết, cái tên này hình như nàng đã từng nghe qua rồi. Đúng rồi, đây là cái tên mà nàng đã đặt cho một nam tử bị thương trong rừng tuyết vào một năm trước. Nàng mừng rỡ vỗ vào bắp tay Nam Tuyết chào hỏi:
" Nam Tuyết, lâu rồi không gặp. Ta nhớ là huynh ở thành Ngọc Sơn, sao lại tới được chỗ này. Còn nữa, huynh đã khôi phục được ký ức chưa?"
Nam Tuyết gật đầu trả lời: " Ta đã khôi phục được ký ức, tên thật của ta là Tề Bắc Đình. Nhưng ta vẫn thích cái tên mà cô nương đã đặt cho ta hơn".
Bích Trà lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý: " Tên là do phụ mẫu đặt cho, không thể nói là không thích được. Nhưng nếu huynh muốn giữ lại cái tên cũ, ta vẫn sẽ gọi huynh là Nam Tuyết. Có được không?"
" Được".
Vũ khúc tạ ơn đã kết thúc, Tử Long, Hoàng Vũ và Hồng Hoa trở về phía nàng. Nhìn thấy Nam Tuyết, ba người đưa tay hành lễ, hắn cũng đáp lễ lại. Năm người cùng nhau ngồi thưởng trăng trên một chiếc thuyền nhỏ. Đêm trung thu, con sông được tô điểm bởi những hoa đăng đủ sắc màu, ánh nến lung linh trôi vô định trên mặt nước, mang theo những mong ước của người nhắn gửi. Bích Trà đưa bàn tay nghịch nước hồ, thích thú ngắm nhìn từng hoa đăng trôi đến gần chỗ nàng. Tử Long và Nam Tuyết ngồi cạnh nhau, Tử Long sử dụng âm lượng mà chỉ có hai người nghe được, cảnh cáo Nam Tuyết:
" Ta biết ngài là nhị hoàng tử Tề Quốc, ta không quan tâm ngài đến Sở quốc của chúng ta nhằm mục đích gì. Nhưng nếu ngài có ý đồ gì khác với Bích Trà, ta sẽ không bỏ qua cho ngài".
" Ta là quân tử, không bao giờ sử dụng những kế hèn mưu bẩn nhằm thỏa mãn dục vọng của bản thân".
" Ta không tin ngài, càng không tin người hoàng thất như các ngài". Tử Long phủ nhận Nam Tuyết.
" Ta không cần ngươi tin tưởng, việc ta làm từ trước đến nay, chẳng cần người khác phải công nhận". Nam Tuyết ánh lộ rõ ánh mắt uy nghi của bậc đế vương, nhìn thẳng vào Tử Long.
Hồng Hoa trên tay đang mân mê mấy lọ đựng thuốc trống rỗng với nhiều hình thù bắt mắt. Hoàng Vũ lại đang nô đùa nghịch nước cùng với Bích Trà. Cảnh vật yên bình phút chốc lại bị vụ nổ lớn phá hỏng.
Bùm...
Tiếng nổ khiến cho vùng nước ngay cạnh thuyền nhỏ văng tung tóe, chiếc thuyền nhỏ vì bị rung chấn lắc lư dữ dội. Bích Trà và Hoàng Vũ đang cúi người nghịch nước, không cẩn thận bị hất văng khỏi thuyền rơi xuống nước. Ngay sau đó là hàng loạt tiếng nổ khác vang lên khiến đoạn sông yên tĩnh bỗng chốc bị khuấy đục. Dường như đây là kế hoạch mà ai đó đã chuẩn bị từ trước. Trên đất liền, tiếng nổ của bom được cài gắn ở những vị trí đông người qua lại cũng đồng loạt phát nổ, rạo nên cảnh tượng hỗn loạn chưa từng có. Không khí tang thương bao trùm khắp con phố, tiếng người la hét sợ hãi, tiếng dẫm đạp lẫn nhau, tiếng khóc trẻ em,... tất cả những âm thanh hỗn tạp chồng chất nhau khiến người nghe như rơi vào hố sâu của tuyệt vọng.
Tử Long và Nam Tuyết hốt hoảng bám vào mạn thuyền hô tên Bích Trà và Hoàng Vũ. Một hồi sau, một thân ảnh hoàng y nam tử từ mặt nước ngoi lên, Tử Long vội vàng hỏi hắn:
" Tiểu Trà đâu?"
" Đệ cũng đang tìm Trà Trà, nhưng vẫn chưa thấy muội ấy".
Tủm... Tủm... Hai nam tử trên thuyền lao xuống nước tìm người. Mặt nước về đêm đã tối đen, cộng thêm những đợt công phá của bom mà trở nên đục ngầu. Cả ba nam tử cứ bơi qua lại khắp đoạn sông nơi vừa xảy ra dư chấn, lại chỉ tìm thấy được mặt nạ đang nổi lềnh bềnh mà Bích Trà đã từng đeo. Tiếng hô gọi tên Bích Trà lặp lại không ngừng, trong lòng bốn người giờ đây cực kỳ sợ hãi. Bích Trà của họ là người không biết bơi, phải nhanh chóng cứu được muội ấy trong thời gian sớm nhất.
...
- ------------------------
Ở một đoạn sông khác, một thân ảnh lục y nữ tử đang chật vật bò lên khỏi mặt nước. Bích Trà bị rơi xuống nước, sau đó còn trúng phải những lần công kích của bom khiến cho nàng bị thương không nhẹ, cơ thể cũng vì thế mà bị đẩy ra xa dần, nàng chật vật bơi về hướng an toàn, không biết bơi thế nào lại đến được nơi này. Nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, Bích Trà đoán chừng nơi này là khu vực không quá xa nơi diễn ra lễ hội, nàng phải quay trở về hội ngộ cùng mọi người, không thể để họ lo lắng cho nàng được.
Vừa chập chững chuẩn bị đứng dậy, lại vì cơn đau nhức ở chân khiến nàng một lần nữa ngồi trên mặt đất. Một bên chân của nàng vì bị trúng mảnh vỡ bom mà bị rách thành một đường, máu đỏ men theo vết thương kéo dài từ mép sông đến vị trí nàng đang ngồi. Nàng lúc nãy chỉ tập trung quan sát xung quanh, lại không hề chú ý vết thương đang không ngừng chảy máy. Nàng lấy trong người ra một lọ thuốc cầm máu, nhanh chóng xử lý vết thương rồi băng bó lại. Nàng dùng sức nhấc từng bước chân, một tay chống gậy hướng đến nơi tổ chức lễ hội. Vừa đi nàng vừa than thở vận xui của bản thân, nàng thật không thể ngờ vận hạn của nàng lại đen đủi đến như thế. Nàng cứ liên tục gặp những chuyện đại loại thế này, chẳng biết rằng nàng rốt cuộc đã đắc tội với vị thần linh nào, khiến cho nàng phải trải qua từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Lục Vân nằm lười biếng trên một nhánh cây lớn ven đường, một tay gác sau gáy, tay còn lại đang cầm lấy một sợi dây chuyền được chế tác tinh xảo. Hắn đang híp mắt tận hưởng món bảo vật thú vị vừa lấy được vào đêm qua, lại bị tiếng bước chân phía dưới thành công thu hút sự chú ý. Một thân lục y nữ tử quen thuộc đang khập khễnh từng bước nhỏ đi tới, toàn thân ướt sũng, một bên chân còn đang chảy máu nhỏ từng giọt xuống đất. Nhận ra là Bích Trà, hắn nở nụ cười nói vọng xuống phía dưới:
" Bích Trà cô nương, hân hạnh được gặp mặt".
Bích Trà nghe thấy tiếng gọi trên đầu mình, nàng ngước mặt lên nhìn Lục Vân đang thư thái nằm trên cây. Nàng chẳng màn hắn đang chào hỏi hay đang châm chọc bộ dạng tàn tạ của nàng, tiếp tục bước về phía trước. Lục Vân không nhận được phản hồi của nàng, hắn cất món đồ vào trong ngực, nhúng chân đáp xuống đứng trước mặt nàng.
" Bích Trà cô nương thật có sở thích tắm vào đêm muộn nhỉ?"
" Tránh ra". Bích Trà đang bận trở về hội ngộ cùng mọi người, không rảnh tiếp chuyện cùng tên trộm phong lưu này.
Lục Vân không nhúc nhích, hắn nhìn bộ dáng bẩn thỉu của nàng, trên mặt duy trì nở nụ cười hòa nhã lên tiếng đề nghị giúp đỡ:
" Cô nương hiện đang bị thương, có cần ta giúp cô nương một đoạn đường hay không?"
Nhìn thấy vẻ mặt chê nàng bẩn của hắn, nàng thẳng thắn từ chối:
" Đa tạ Lục Vân công tử có hảo ý, ta hiện tại thân thể không sạch sẽ, sợ sẽ làm bẩn bạch y của công tử. Công tử xin hãy nhường đường, ta có chuyện gấp cần phải đi."
Bích Trà chống gậy đi ngang qua hắn, từng bước chân đặt xuống khiến nàng đau đến mức nhăn mi tâm lại. Nàng tự động viên bản thân phải mạnh mẽ lên, chỉ cần đi hết đoạn đường này sẽ đến nơi, sẽ được gặp lại mọi người. Nhìn dáng vẻ quật cường của nàng, Lục Vân chẳng thể nào bỏ mặc được, dù sao nàng cũng từng tha cho hắn một lần, xem như là hắn trả ơn nàng vậy. Lục Vân không để Bích Trà kịp phản ứng, hắn đã vụt xuất hiện dưới chân nàng, hai tay vòng ra sau trực tiếp cõng nàng trên lưng. Bích Trà hai tay đẩy người hắn cự tuyệt:
" Lục Vân, huynh bỏ ta xuống".
" Lần trước cô nương tha cho ta một mạng, lần này xem như là ta trả ơn. Cô nương không cần từ chối".
Bích Trà ngẫm nghĩ cũng thấy đúng, nàng ngừng phản kháng, dứt khoát vòng hai tay ra phía trước cổ Lục Vân, tùy chỉnh cơ thể sao cho thoải mái. Lục Vân không cảm nhận nàng chối bỏ hắn, hắn nhếch miệng cười, bàn chân từng bước tiến về nơi tổ chức lễ hội.
Khung cảnh con phố hoang tàn đầy phế tích, xác người chết nằm la liệt khắc nơi, một vài sạp hàng còn đang cháy khiến khói lửa nghi ngút tận trời cao. Một đoàn người đang mỗ lực dọn dẹp lại mọi thứ, tiếng khóc lóc tang thương cứ vang vọng xen lẫn tiếng lửa bập bùng. Lục Vân cõng Bích Trà đi trên con phố, Bích Trà ngỡ như không thể tin được cách đây chưa đến nửa canh giờ trước, con phố này từng là nơi diễn ra lễ hội trung thu vui vẻ náo nhiệt.
Bích Trà chỉ về hướng con sông, Lục Vân cõng nàng từng tiến đến. Nhìn thấy Hồng Hoa đang đứng trên thuyền nhỏ ở giữa sông, Bích Trà vẫy tay hô lớn:
" Hồng Hoa tỷ, muội ở đây".
Hồng Hoa nghe thấy tiếng gọi, nàng hướng ánh mắt nhìn về phía Bích Trà và Lục Vân, sau đó nàng báo tin lại cho ba nam tử đang ngâm mình dưới nước. Biết rằng Bích Trà vẫn bình an, Tử Long, Nam Tuyết và Hoàng Vũ cùng nhau lên thuyền, con thuyền xoay đầu hướng về bờ. Vừa lên bờ, Tử Long vội vàng đến kiểm tra Bích Trà một lượt, sau đó quan tâm hỏi:
" Vết thương ở chân có nặng không? Muội còn bị thương ở chỗ nào khác nữa không?"
" Muội không sao, chỉ bị thương một chút ở chân thôi". Bích Trà rời khỏi lưng Lục Vân đứng trên đất, lắc đầu đáp.
Hoàng Vũ vội hỏi nàng: " Vì sao chúng ta lại không tìm thấy muội, rốt cuộc là muội đã ở đâu?"
" Muội bị rơi vào vùng có bom nổ, sau đó bị đẩy đi một đoạn khá xa nơi này, trên đường trở về may mắn được Lục Vân công tử giúp đỡ". Bích Trà trả lời Hoàng Vũ, nàng hướng ánh mắt giới thiệu bạch y nam tử đang đứng bên cạnh. Hai bên hòa nhã chào hỏi nhau. Nam Tuyết biết rõ Lục Vân là loại người ưa sạch sẽ, tên này từ trước đến nay chưa bao giờ chạm vào nữ nhân, càng không nói đến việc để y phục của mình bị bẩn. Một người có xuất thân như Lục Vân, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Hắn và nàng có quan hệ gì?
La Thần
Đánh giá:
Truyện La Thần
Story
Chương 18: Chúng ta lại gặp nhau
10.0/10 từ 50 lượt.