Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu

Chương 96: Hoàn


Từ Y Đồng cũng lười đôi co với anh, vừa xác định được vị trí của Dư Qua thì lập tức điều chỉnh lại tâm trạng, chậm rãi tiến về phía anh ấy.


 


Là một tuyển thủ hot của LPL không thua kém gì Trần Du Chinh và Chu Đãng, nhưng ngoài sàn đấu, Dư Qua lại không quá chú trọng vẻ ngoài. Hôm nay anh ấy chỉ mặc một chiếc áo thun trắng rộng rãi cùng quần jeans, mái tóc đen mềm mại, đường nét gương mặt thanh tú, toát lên vẻ trẻ trung nổi bật.  


 


Anh ấy tựa vào một cây cột, hơi cúi đầu lắng nghe người khác nói chuyện. Xung quanh có mấy chàng trai trẻ không rõ là fan hâm mộ hay bạn bè.  


 


Từ Y Đồng đợi hồi lâu, cuối cùng cũng nhận được một cái liếc mắt của Dư Qua. Mắt cô ấy sáng lên nhưng lại chần chừ không dám tiến đến, chỉ giơ tay lên vẫy vẫy.  


 


Dư Qua khẽ gật đầu, coi như chào hỏi, rồi dời ánh mắt đi.  


 


Bạn thân của cô ấy ở bên cạnh nói thầm: "Mẹ nó, đau quá! Đồng Đồng, cậu kích động thì kích động đi, đừng bóp tay tớ chứ!"  


 


Từ Y Đồng hoàn hồn: "Hả? À."  


 


Cô ấy ngây ngô cười khúc khích: "Hạnh phúc quá, tại sao chỉ cần nhìn thấy một người thôi mà cũng có thể hạnh phúc đến vậy chứ?"  


 


Bạn thân nhìn cô ấy với ánh mắt khó hiểu, tò mò hỏi: "Cậu lớn từng này rồi, thế mà chưa gặp đàn ông bao giờ à?"  


 


"Không thèm nói chuyện với cậu tớ."


 


Từ Y Đồng lấy điện thoại ra, mở WeChat, bấm vào khung chat của Dư Qua.  


 


Cuộc trò chuyện vẫn dừng lại ở tin nhắn từ một tháng trước, khi Từ Y Đồng chúc anh ấy thi đấu tốt, còn anh ấy chỉ trả lời một câu cảm ơn.  


 


Cô ấy do dự hồi lâu, tìm một góc khuất trên ghế sofa, lặng lẽ quan sát Dư Qua, rồi cuối cùng cũng gửi đi một tin nhắn: "Idol ơi, lát nữa anh có rảnh không?"


 


Cô ấy thấp thỏm đợi Dư Qua trả lời, một hai phút sau, cuối cùng Từ Y Đồng cũng nhìn thấy Dư Qua cầm điện thoại lên.


 


Anh ấy cúi đầu, một tay gõ chữ.  


 


Gần như cùng lúc đó, điện thoại của Từ Y Đồng rung lên.  


 


Fish: "Có chuyện gì?"



 


Từ Y Đồng: "Hôm nay có một bartender mà em quen cũng đến đây, anh ấy có pha một loại cocktail siêu ngon. Lát nữa em mời anh một ly, được không?"


 


Gửi tin đi xong, cô ấy như ngừng thở, cảm giác căng thẳng còn hơn cả lúc tra điểm thi đại học.


 


Nửa phút sau.  


 


Fish: "Được."


 


...


 


Bữa tiệc sinh nhật lần này tổ chức tại một căn biệt thự ven biển.  


 


Đám thanh niên đã chơi là quẩy hết mình, Trần Du Chinh bị ép uống không ít rượu. Dư Nặc vốn có thói quen sinh hoạt điều độ, cố gắng trụ đến rạng sáng nhưng rốt cuộc không chịu nổi, bèn gục xuống sofa chợp mắt một lát.


 


Không biết qua bao lâu, có người chọc chọc vào mặt cô. Dư Nặc mở mắt ra.  


 


Trước mắt từ mơ hồ mịt mờ, dần dần trở nên rõ ràng.


 


Trần Du Chinh ngồi xổm bên cạnh sofa, mí mắt mỏng manh khẽ rũ xuống, hàng mi dài che phủ một phần ánh nhìn. Đôi mắt anh trong veo, sạch sẽ, cứ thế lẳng lặng nhìn cô.


 


Anh chắc là vừa mới tắm xong, trán trơn bóng, những giọt nước còn vương trên tóc. Trần Du Chinh đã thay một bộ đồ khác, trên người vương mùi sữa tắm dịu nhẹ.  


 


Dư Nặc hơi ngồi dậy, vẫn còn hơi mơ màng, nhìn quanh một lượt.  


 


Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, chốn náo nhiệt khi nãy giờ đã yên ắng, phần lớn mọi người đều đã lên lầu ngủ cả rồi.  


 


"Chơi xong hết rồi à?"  


 


Anh khẽ ừ một tiếng.  


 


"Mấy giờ rồi?"  


 


"Hơn bốn giờ sáng."  



"Lúc nãy có uống nhiều lắm không?" Dư Nặc thở dài: "Có cần em đi nấu cháo cho anh không?"  


 


"Không cần, em ngủ đi, lên lầu nhé?"  


 


"Không sao đâu, ngủ một lát rồi, giờ không buồn ngủ nữa." Dư Nặc sờ tay anh, hơi lạnh.  


 


"Vậy chúng ta ra ngoài đi dạo một lát nhé?" Trần Du Chinh cũng đứng dậy: "Ở đây ngột ngạt quá."  


 


Đêm đầu hè, không khí hơi lành lạnh, Trần Du Chinh lấy một chiếc chăn mỏng khoác lên người Dư Nặc. Hai người rời khỏi biệt thự, chậm rãi dạo bước dọc theo con đường bên ngoài.  


 


Nơi này gần biển, có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào, giữa màn đêm lại càng thêm tĩnh lặng.  


 


Trần Du Chinh hỏi: "Còn nhớ nơi này không?"  


 


Dư Nặc khẽ cười: "Là nơi lần đầu tiên chúng ta đi ngắm bình minh."  


 


"Vẫn nhớ à?"  


 


Sao có thể quên được?  


 


Chính tại bãi biển này, ánh mặt trời rực rỡ, sóng biển lặng lẽ vỗ bờ, gió mang theo hơi mát dịu dàng, cùng với cả nụ cười lười nhác của Trần Du Chinh, tất cả đã cùng nhau ùa vào tim Dư Nặc.


 


Dư Nặc khẽ kéo tay anh: "Em muốn ra bãi biển đi dạo một chút."


 


Cô tháo giày, đặt sang một bên, để chân trần giẫm lên lớp cát trắng mềm mại. Trần Du Chinh đút tay vào túi, chậm rãi bước theo bên cạnh.  


 


Gió biển thổi tung những sợi tóc của Dư Nặc. Cô lại tiến về phía trước một bước, đã gần đến bờ biển, cát dưới chân cũng trở nên ẩm ướt.  


 


Cô vừa có chút sợ hãi, lại vừa háo hức. Không kìm được mà bước thêm một bước nữa, để sóng biển lạnh buốt tràn qua cổ chân rồi từ từ rút đi. Trần Du Chinh nắm lấy cánh tay cô. Dư Nặc đứng vững lại, nhìn chằm chằm vào những con sóng nhấp nhô trước mặt. Không biết cô đã ngẩn ngơ bao lâu, đến khi quay đầu lại mới phát hiện Trần Du Chinh vẫn đang chăm chú nhìn mình.  


 


Dư Nặc hơi xấu hổ: "Anh nhìn gì vậy?"  


 


Anh bật cười nhìn cô: "Ngoài chị ra, anh còn có thể nhìn ai nữa đây."


 



 


Hai người ngồi cạnh nhau trên bãi biển, chờ đón bình minh. Dư Nặc hơi mệt, dựa đầu lên vai Trần Du Chinh, mười ngón tay đan vào nhau, lẩm bẩm: "Thời gian trôi nhanh quá... Cảm giác như em mới quen anh chưa được bao lâu."  


 


"Nhưng anh cứ cảm giác thời gian chậm chạp vô cùng?"  


 


"Hả?"  


 


Trần Du Chinh khẽ nói: "Anh đợi lâu lắm rồi."  


 


Dư Nặc nhìn anh một lúc, bỗng nhiên nói: "Trần Du Chinh, sinh nhật vui vẻ."  


 


Anh cười: "Sinh nhật anh qua rồi mà."  


 


"Vẫn phải nói lại một lần nữa, nói riêng cho anh nghe thôi." Dư Nặc ngẩng đầu lên: "Trần Du Chinh, sinh nhật vui vẻ."


 


"Ừm."


 



 


Hai người cứ thế ngồi đến khi bầu trời dần sáng lên, mặt trời từ đường chân trời nhô lên rực rỡ. Dư Nặc kéo chặt tấm khăn choàng trên người, đứng dậy phủi cát trên váy: "Đi nào, về thôi."  


 


Trần Du Chinh cũng đứng lên theo.  


 


Dư Nặc vừa đi được hai bước thì dưới chân chạm phải một vật gì đó hơi cứng và góc cạnh. Cô cúi đầu, mơ hồ thấy đó là một chiếc hộp nhỏ. Cô cúi người nhặt lên, có chút thắc mắc: "Cái này... có phải anh làm rơi không?"  


 


Trần Du Chinh khựng lại một chút: "Trước đây là của anh. Nhưng bây giờ, là của em."  


 


"Của em?"  


 


"Ừ, của em."  


 


Dư Nặc nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra.  


 


Trong khoảnh khắc cô còn đang sững sờ, Trần Du Chinh đã quỳ một gối xuống cát: "Lấy anh nhé?"  



Những tia sáng vàng và xanh lam quen thuộc, dịu dàng nơi chân trời phản chiếu trong mắt Trần Du Chinh, gần như làm mờ đi đường nét khuôn mặt anh. Anh khẽ nói: "Anh đã đợi lâu lắm rồi."


 


Dư Nặc thấy sống mũi cay cay, đầu óc trống rỗng, nhưng lại nghe rõ ràng từng nhịp tim mạnh mẽ đang đập trong lồng ngực. Trước khi kịp nói gì, nước mắt đã lặng lẽ rơi xuống. Cô mỉm cười gật đầu, khẽ đáp: "Dạ."


 


...


 


Tháng Ba năm 2021 vừa trôi qua, một cơn mưa bất chợt ghé thăm. Có người trúng xổ số, có người chia tay, cũng có người vừa bắt đầu một tình yêu thật đẹp.  Tại một nhà thi đấu nào đó, một trận đấu vòng bảng không mấy quan trọng vừa kết thúc.  


 


Trần Du Chinh thu dọn thiết bị của mình, bước ra giữa sân khấu để nhận phỏng vấn.  


 


Phần lớn khán giả trong sân đã rời đi, đồng đội của anh thì đứng cạnh nhau thấp giọng thảo luận về trận đấu vừa rồi. Ánh đèn chiếu rọi khiến sân khấu bừng sáng.  


 


Trần Du Chinh đút một tay vào túi, dáng vẻ lười biếng, chẳng buồn đứng thẳng.  


 


Sau khi có liên tiếp hai fan nam lên sân khấu,, Killer không nhịn được mà nhỏ giọng lầm bầm: "Sao hôm nay toàn là đàn ông thế này?"  


 


Đúng lúc đó, MC mỉm cười hỏi: "Xin chào, xin hỏi bạn muốn tặng quà cho ai?"  


 


Người bên cạnh chạm nhẹ vào khuỷu tay Trần Du Chinh.  


 


Anh chậm rãi quay đầu nhìn qua.  


 


Giọng nói dịu dàng của cô gái vang lên: "Tôi... là fan của Conquer."  


 


Cô gái có mái tóc xoăn dài, mặc chiếc áo len trắng, trông non nớt như một nữ sinh trung học.  


 


Một tia sáng rực rỡ chiếu xiên xuống sân khấu.  


 


Trần Du Chinh đứng yên bất động, lặng lẽ nhìn cô từng bước chậm rãi tiến về phía mình.  


 


Câu chuyện bắt đầu, với một ID có tên là Conquer.


 


Mọi thứ đều khởi nguồn từ đây.  


 


Và vào khoảnh khắc cuối cùng, cô gái mang tên Dư Nặc đã tự tay viết nên dấu chấm trọn vẹn cho câu chuyện ấy.


Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Story Chương 96: Hoàn
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...