Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu

Chương 93


Trước thềm Tết Nguyên đán, dưới sự thúc giục liên tục của Ngu Diệc Vân, Trần Du Chinh cuối cùng cũng đề cập với Dư Nặc về chuyện ăn cơm cùng gia đình của anh.


 


Chiều chủ nhật, trời mưa lất phất, Trần Du Chinh lái xe đến đón Dư Nặc.


 


Dư Nặc vốn đã có vẻ ngoài ngoan hiền, hôm nay lại trang điểm nhẹ nhàng, khoác một chiếc áo dạ cashmere màu xám nhạt, bên trong là áo len màu kem và chân váy kẻ tối màu tông ấm. Cả người toát lên vẻ dịu dàng và thanh lịch.


 


Dư Nặc thu ô lại, sau đó bước lên xe.


 


Chóp mũi của Dư Nặc bị đỏ bừng vì lạnh, trong xe có bật máy sưởi, cô khẽ hít hít mũi, đặt món quà mới mua lên ghế sau. Sau khi thắt dây an toàn, cô vỗ nhẹ lên áo khoác để giũ nước mưa, sau đó kéo gương che nắng bên ghế phụ xuống, dùng ngón tay vuốt lại tóc.


 


Trần Du Chinh vừa lùi xe, vừa nhìn cô.


 


Chỉnh tóc xong, Dư Nặc lấy từ túi xách ra một cây son tint, dặm nhẹ lại môi. Nhìn một lúc, cảm thấy màu hơi đậm, cô lại lấy khăn giấy lau bớt.


 


Đường phố giờ này khá đông, Dư Nặc chăm chú lướt điện thoại, cô lên Zhihu tìm kiếm những lưu ý và chi tiết cần biết khi ra mắt gia đình người yêu. Càng xem, lông mày cô càng nhíu chặt hơn. Trần Du Chinh nói chuyện với cô, nhưng cô chỉ ậm ừ đáp lại.


 


Bị cô thẳng thừng phớt lờ, anh gọi: "Thích ăn cá."


 


Dư Nặc vẫn ừm một tiếng.


 


 "Thích ăn cá."


 


Cuối cùng, cô cũng rời mắt khỏi màn hình, quay đầu hỏi: "Sao vậy?"


 


"Bây giờ em định đối xử với anh qua loa như vậy luôn hả?"


 


Dư Nặc đáp: "Em đang xem cái này."


 


"Xem gì?"


 


Cô nặng nề trả lời: "Anh đừng quan tâm đến em."


 


Trần Du Chinh: "…?"


 


Anh bật cười vì tức: "Thích ăn cá, em giỏi lắm đấy, theo đuổi anh xong rồi là có thái độ này à?"


 


“...”


 


"Em đúng là kẻ lừa tình."


 


“...”


 


“Anh thấy mình bị lừa mất rồi.”


 


“...”


 


“Thời tiết ở Thượng Hải dù có lạnh đến đâu, cũng không lạnh bằng trái tim anh lúc này.”


 


“...”


 


“Được rồi, không ai để ý anh, vậy thì cứ như thế đi, để anh một mình tan nát cõi lòng trong gió rét.”


 


“...”


 


Thấy người bên cạnh vẫn không có phản ứng gì, Trần Du Chinh chậm rãi cất giọng hát: "Người yêu nhiều hơn luôn là người rơi nước mắt trước, người yêu ít hơn luôn là kẻ trở nên giả dối trước…"



 


"Em sai rồi, đừng hát nữa." Dư Nặc cuối cùng cũng bị anh chọc cười.


 


“Lương tâm cắn rứt rồi chứ gì?” Trần Du Chinh hừ một tiếng: “Nói cho em biết, xin lỗi cũng vô ích, muộn rồi. Anh cứ hát, hát đến khi em thấy hổ thẹn thì thôi.”


 


Dư Nặc tắt điện thoại: "Em không hổ thẹn."


 


"Vậy sao em không cho anh hát?"


 


"Bởi vì… hơi khó nghe." Dư Nặc cố nhịn cười, cô cảm thấy thỉnh thoảng bắt nạt anh một chút cũng rất thú vị: "Lương tâm em thì vẫn ổn, nhưng mà tai em đúng là chịu không nổi nữa rồi."


 


Trần Du Chinh: “…”


 


Đùa giỡn với anh vài câu, tâm trạng Dư Nặc cũng thoải mái hơn đôi chút.


 


Nhà hàng nằm trong khu thương mại sầm uất đắt đỏ, là một nhà hàng cao cấp mang tính biểu tượng. Vừa bước vào cửa đã có nhân viên phục vụ ra đón.. Dư Nặc giành lấy hộp quà trong tay Trần Du Chinh: “Để em cầm.”


 


Lúc đi thang máy, cô lại bắt đầu căng thẳng, hết chỉnh tóc ra trước ngực rồi lại vén ra sau vai, sau đó lại cúi xuống kiểm tra xem trên người còn chỗ nào chưa ổn không.


 


“Sao em căng thẳng thế?'' Trần Du Chinh thấy cô căng thẳng đến mức buồn cười, anh ôm lấy vai cô: ''Yên tâm đi, ba mẹ anh không ăn thịt người đâu.”


 


Dư Nặc kéo tay anh ra khỏi vai mình, sau đó đứng dịch sang một bên, giữ khoảng cách.


 


Trần Du Chinh bất mãn: "Làm gì vậy?"


 


Dư Nặc căng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc: "Chút nữa gặp ba mẹ anh… Như vậy không ổn đâu."


 


“Sao lại không ổn?” Trần Du Chinh khó hiểu.


 


"Sẽ… trông có vẻ không đứng đắn."


 


Trần Du Chinh bật cười thành tiếng: "Không ngờ luôn đấy, em còn cổ hủ như vậy à."


 


Dư Nặc không có tâm trạng đùa giỡn với anh.


 


Tiếng ding vang lên, thang máy đến tầng nhà hàng.


 


Đi theo nhân viên phục vụ vào trong, từ xa cô đã thấy một người phụ nữ đứng trước cửa vẫy tay với họ: "Bên này bên này!" Bên cạnh bà là một người đàn ông mặc vest.


 


Dư Nặc lặng lẽ điều chỉnh nhịp thở, bước theo Trần Du Chinh tiến về phía họ.


 


Người phụ nữ tựa vào khung cửa, tóc nâu nhẹ uốn thành những gợn sóng lớn, khoác áo tweed trắng sữa, bên trong là áo len cổ cao, nụ cười rạng rỡ mang theo vẻ dịu dàng thanh lịch.


 


Dư Nặc có chút sững sờ, cô lưỡng lự hỏi: “Đây là…?”


 


Trần Du Chinh đáp: “Ba mẹ anh.”


 


Dư Nặc hoàn hồn, vội vàng đưa quà ra, sau đó lễ phép chào hỏi: “Cháu chào chú... chào dì ạ.”


 


Trần Bách Trường nhận lấy hộp quà, lịch sự nói cảm ơn rồi mời cô vào trong: "Vào ngồi đi con."


 


Dư Nặc đáp một tiếng dạ, sau đó lén nhìn về phía Ngu Diệc Vân.


 


Người phụ nữ này chăm sóc bản thân rất tốt, làn da mịn màng trắng trẻo, không để lại chút dấu vết nào của thời gian. Nhìn qua, thậm chí còn không giống như đã ba mươi tuổi. Ban đầu, cô còn tưởng bà ấy là chị họ hay họ hàng nào đó của Trần Du Chinh, không ngờ lại chính là ba mẹ của anh...


 


Ngu Diệc Vân rất nhiệt tình, bà ấy đẩy Trần Du Chinh sang một bên, rồi nắm lấy tay Dư Nặc: “Đi thôi, vào trong nào, ngoài này lạnh lắm.”



Trần Du Chinh bị bỏ lại một mình, anh nhìn theo bóng lưng hai người, bất mãn gọi: “Mẹ! Mẹ cướp mất bạn gái con làm gì thế?”


 


Nhưng Ngu Diệc Vân chẳng để ý gì đến lời than thở của con trai, mà chỉ hoàn toàn tập trung vào Dư Nặc: "Trước đây lúc nghe Đồng Đồng nhắc đến con, con bé nói con vừa ngoan vừa đáng yêu, hiện tại cuối cùng cũng được gặp rồi."


 


Dư Nặc cũng chẳng còn tâm trí bận tâm đến Trần Du Chinh, chỉ đi theo Ngu Diệc Vân vào trong. Khoảng cách gần như vậy, hương thơm ngọt ngào trên người bà ấy thoang thoảng đến mũi cô.


 


Ngu Diệc Vân khẽ nhíu mày, sau đó nắm lấy đầu ngón tay của cô: "Cục cưng ơi, sao tay con lạnh thế này? Hôm nay ở Thượng Hải mưa, đáng lẽ con nên mặc ấm hơn."


 


Sau một hồi nhiệt tình trò chuyện, thấy cô bé trước mặt vẫn ngơ ngác nhìn mình, Ngu Diệc Vân bỗng dừng lại một chút, rồi hỏi: "Sao thế? Trên mặt dì có gì à?"


 


“Không phải đâu ạ.” Dư Nặc thật thà nói: “Dì ơi, trông dì trẻ quá, lúc đầu con còn tưởng dì là chị họ của anh Du Chinh... Đến giờ con vẫn chưa kịp định hình lại nữa.”


 


Giọng điệu cô mang theo chút áy náy, không giống như đang nịnh nọt, ngược lại còn tạo cảm giác chân thành đặc biệt. Nghe vậy, Ngu Diệc Vân lập tức phấn khởi, cười tươi như hoa: "Trước đây lúc đi dạo phố, cũng có người nói dì với Chinh Chinh trông như chị em đấy!"


 


Trần Du Chinh đặt hai tay lên bàn, nghịch chìa khóa xe, nghe vậy thì cười giễu: "Người ta chỉ nói vậy để dụ mẹ mua đồ thôi, cố tình dỗ mẹ vui mà."


 


Ngu Diệc Vân nghe vậy, liền tức giận trừng mắt lườm anh một cái: “Du Chinh, con càng ngày càng kém duyên đấy nhé! Cứ như thế này, con gái sao chịu nổi con được?”


 


Trần Du Chinh: "..."


 


Nói xong, Ngu Diệc Vân quay sang Dư Nặc, dặn dò:"Sau này nếu nó làm con giận, cứ đánh nó, đừng nương tay!"


 


Trần Du Chinh uể oải nói: "Có mẹ nào như mẹ không? Chưa cưới mà đã dạy vợ con bạo lực gia đình à?"


 


Ngu Diệc Vân: "Lần sau mẹ sẽ dẫn Tiểu Nặc đi dạo phố, không cần con đi cùng nữa."


 


Trần Du Chinh: "Vậy ai quẹt thẻ cho hai người?"


 


Ngu Diệc Vân bật cười: "Mẹ có thẻ của ba con, đến lượt con sao?"


 


“Thế thì không được.” Trần Du Chinh đặt tay lên ghế Dư Nặc, dáng vẻ tràn đầy sự chiếm hữu: “Mẹ có thể dùng thẻ của ba con, nhưng tiền mua đồ của vợ con, nhất định phải để con tự trả.”


 


Ở dưới bàn, Dư Nộ khẽ kéo áo Trần Du Chinh, ra hiệu cho anh đừng nói linh tinh.


 


Trần Bách Trường ngồi bên cạnh, ông ấy muốn xen vào nhưng không tìm được cơ hội, trông như một người ngoài cuộc. Dư Nặc để ý thấy điều đó, vội rót một ly nước, đứng dậy đưa cho ông ấy: "Chú ơi, mời chú uống nước ạ."


 


Trần Bách Trường gật đầu: "Cảm ơn con."


 


Cô quan sát một hồi, phát hiện ra Trần Du Chinh thừa hưởng hầu hết đường nét từ ba mình. Trần Bách Trường không phát tướng và cũng không thô kệch như những người đàn ông trung niên khác. Khuôn mặt của ông ấy được thời gian mài giũa trở nên cương nghị và nho nhã, gương mặt vẫn còn phảng phất nét anh tuấn của thời trẻ. Chỉ là ông ấy ít nói, trông cũng khá nghiêm nghị.


 


Nhìn chung, buổi gặp gỡ gia đình này nhẹ nhàng hơn nhiều so với tưởng tượng của Dư Nặc.


 


Mấy người phục vụ lặng lẽ dọn món ăn lên bàn.


 


Ngu Diệc Vân là người Tô Châu, giọng nói của bà ấy rất mềm mại và ngọt ngào. Bà ấy cũng không quan tâm đến sự có mặt của Trần Du Chinh và Dư Nặc, mà thản nhiên làm nũng với chồng mình: "Aiya, em không thích ăn món này đâu, anh đừng gắp cho em."


 


"Em muốn ăn món kia cơ."


 


"A, ông xã, món này cay quá, đưa nước cho em."


 


Trên gương mặt nghiêm nghị của Trần Bách Trường không hề lộ ra chút cảm xúc dư thừa, nhưng lại hoàn toàn chiều theo ý của Ngu Diệc Vân. Ông ấy đưa cốc nước ấm cho bà ấy, còn nhẹ nhàng vỗ lưng, sau đó dịu dàng dặn dò: "Cẩn thận một chút, đừng để sặc."


 


Cách họ ở bên nhau khiến Dư Nặc cảm thấy rất mới lạ, trong khi Trần Du Chinh lại tỏ ra đã quá quen thuộc.


 


Vì những tổn thương từ gia đình, từ nhỏ Dư Nặc đã có chút sợ hãi khi nhắc đến hai chữ "người thân". Ký ức về gia đình của cô chỉ toàn là sự chia ly, cãi vã, tranh chấp dai dẳng, cùng với những tiếng thét đầy sợ hãi. Nhưng ba mẹ của Trần Du Chinh đã giúp cô mở ra một cánh cửa mới, định nghĩa lại ý nghĩa của "người thân".


 



 


Cô ghé sát tai Trần Du Chinh, khẽ thì thầm: "Chú đối xử với dì tốt ghê."


 


"Cả nhà anh đều vậy mà, nhưng ba anh không khéo léo như anh, cũng không hiểu lãng mạn bằng anh đâu." Trần Du Chinh khẽ cười: "Trò giỏi hơn thầy, sau này anh sẽ đối xử với em còn tốt hơn như vậy."


 


...


 


Từ sau bữa ăn hôm đó với ba mẹ của Trần Du Chinh, Ngu Diệc Vân đã kết bạn WeChat với Dư Nặc.


 


Bố mẹ Trần Du Chinh để lại ấn tượng quá tốt trong lòng cô. Qua từng lời nói, từng hành động, cô có thể ghép lại một bức tranh hoàn chỉnh về một gia đình ấm áp, hạnh phúc. Từ nhỏ, Dư Nặc đã luôn khao khát tình thân. Chính vì thế, mấy ngày sau đó, cô cứ quấn lấy Trần Du Chinh, bắt anh kể thêm nhiều chuyện về gia đình mình.


 


Vài ngày sau, Ngu Diệc Vân rủ Dư Nặc đi dạo phố, cô liền vui vẻ đồng ý ngay.


 


Khi đi cùng Ngu Diệc Vân, Dư Nặc cảm thấy vô cùng thoải mái, không hề có chút áp lực nào. Ngu Diệc Vân khiến cô liên tưởng đến Từ Y Đồng, họ đều là những cô chiêu nhà giàu được nuông chiều từ bé, ăn mặc đều là hàng hiệu. Thế nhưng, họ không hề thực dụng hay xa cách, ngược lại, rất chân thành với người khác. Đôi khi, những thói quen cô chiêu có phần kiêu kỳ của họ lại càng khiến người ta muốn cưng chiều hơn.


 


Dạo phố xong, Ngu Diệc Vân đưa cô đến một nhà hàng Thái.


 


Sau khi đăng bài lên vòng bạn bè, Ngu Diệc Vân chợt nhớ ra điều gì đó, bèn nói với Dư Nặc: "Tiểu Nặc, con bảo Chinh Chinh đổi ảnh đại diện đi."


 


Dư Nặc: "Dạ? Đổi cái hiện tại ạ?"


 


Ngu Diệc Vân nhăn mũi:"Đúng vậy, cái ảnh đen sì đó, dì nói bao nhiêu lần nó cũng không chịu đổi. Xấu muốn chết! Năm mới mà để thế thì xui xẻo lắm."


 


Dư Nặc nhịn cười, sau đó gửi tin nhắn cho Trần Du Chinh.


 


Dư Nặc: "Anh có muốn đổi ảnh đại diện không?"


 


Conquer: "Mẹ anh bảo em nói à?"


 


Ngu Diệc Vân cầm điện thoại của Dư Nặc, sau đó gửi cho anh một bài hát: "Nghe lời mẹ đi".


 


Conquer: "Em bắt đầu hùa theo mẹ anh để xa lánh anh rồi hả? Ảnh đại diện này anh dùng từ cấp ba đến giờ, có tình cảm rồi, không nỡ đổi."


 


Dư Nặc: "..."


 


Một lúc sau.


 


Conquer: "Nhưng mà… cũng không phải là không thể đổi."


 


...


 


Buổi chiều, nhóm chat riêng của hội TG đột nhiên có tin nhắn.


 


Conquer: "Có ai ở đây không?"


 


Không ai trả lời.


 


Conquer: "Không ai à?"


 


Vẫn không có ai trả lời.


 


Conquer: "Muốn hóng drama không?"


 


Hệ thống thông báo: ["Conquer" đã đổi tên nhóm thành "Hội fan toàn cầu của Trần Du Chinh"]


 


Cả nhóm vẫn im lặng.



Trần Du Chinh gửi vài phong bao lì xì.


 


Chưa đến ba giây, tất cả đã bị cướp sạch.


 


Conquer: "?"


 


Ultraman: "?"


 


Killer: "?"


 


Conquer: "Mấy người thật sự không có nhân tính mà."


 


Van: "Cái tên nhóm quái quỷ gì đây? Cậu lại giở trò gì thế?"


 


Conquer: "Tôi đến để thông báo một chuyện."


 


Ultraman: "Có gì thì nói nhanh đi."


 


Conquer: "Bình tĩnh nào, không biết các cậu có nhận ra không, nhưng hôm nay thời tiết ở Thượng Hải đặc biệt lạnh hơn bình thường."


 


Ultraman: "..."


 


Thomas: "Lại phát bệnh gì nữa?"


 


Conquer: "Thomas, nhớ mặc thêm áo vào, tôi sợ cậu bị cảm."


 


Van: "?"


 


Thomas: "... Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"


 


Conquer: "Ultraman, cái ảnh đại diện của cậu, nên đổi đi, trông quê mùa quá rồi."


 


Ultraman: "???"


 


Conquer: "@Killer, đến đây, anh Sát, cậu xem thử ảnh đại diện mới của tôi đi, nhìn kỹ vào."


 


Killer nhìn một lúc: "Thấy cũng bình thường mà?"


 


Conquer: "Con mắt thẩm mỹ của cậu đúng là tệ thật."


 


Conquer: "@Van, đến đây, anh Tề, nhìn ảnh đại diện của tôi đi, nhìn kỹ vào."


 


Cuối cùng, Van cũng gửi một tin nhắn: "Ơ? Ảnh đại diện này, giống ảnh đôi với Dư Nặc à?"


 


Conquer: "Cuối cùng cũng có người tinh ý."


 


Ultraman: "Tôi cạn lời rồi..."


 


Killer: "Mọi người giải tán thôi."


 


Thomas: "Trần Du Chinh, cậu đúng là giỏi thật đấy. Đi xa nửa đời người, cuối cùng trở về vẫn là một tên ngốc."


 


Conquer: "Thôi nào, một lũ chanh chua, đừng có ghen tị."


 


Conquer: "Ghen tị là khối u của tâm hồn - Ngải Thanh."


 


Ngay khi Trần Du Chinh vừa gửi một câu triết lý xong, hệ thống nhóm chat liền thông báo: [Conquer đã bị kick khỏi nhóm.]


Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Story Chương 93
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...