Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Chương 86
Trước khi bị hạ gục, Trần Du Chinh cố gắng đổi mạng lấy một hỗ trợ của đối phương.
Cục diện lập tức đảo chiều.
Bình luận viên hét lên: "Xong rồi! TG hoàn toàn mất kết nối rồi, Conquer không nên lao vào giao tranh lúc này."
Trận này TG sử dụng đội hình bốn bảo một. Vào thời điểm quan trọng như thế này, việc Trần Du Chinh bị hạ gục chẳng khác nào một đòn giáng nặng nề vào TG.
Trần Du Chinh vừa gục xuống, lượng sát thương còn lại của đội hoàn toàn không đủ.
Trên ghế tuyển thủ, Trần Du Chinh sững sờ nhìn chằm chằm vào màn hình đã tối đen.
Giây trước còn là thiên đường, giây sau đã rơi xuống địa ngục.
Đánh xong pha giao tranh này, người của PPE lập tức lao lên nhà chính. Những người còn lại của TG thực sự không thể chống đỡ nổi bộ đôi đi rừng và đường trên của đối phương đã lên toàn trang bị chống chịu. Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn nhà chính của mình bị phá hủy.
PPE dù ở thế bất lợi lớn nhưng vẫn ngoan cường lật ngược tình thế, cân bằng tỉ số. TG một lần nữa tự đẩy mình vào đường cùng.
Trong phòng nghỉ.
Killer nhanh chóng xem lại những sai lầm vừa rồi, cảm thấy vô cùng hối hận, vò đầu bứt tóc, suy sụp nói: "Vừa nãy nếu tôi với Conquer không bị bắt chết, trận đấu đã kết thúc rồi."
Huấn luyện viên hút một điếu thuốc: "Vẫn còn một trận nữa, chúng ta vẫn còn cơ hội."
Trần Du Chinh đứng dậy khỏi ghế, ra ngoài rửa mặt. Nước chảy dọc theo gương mặt anh, nhỏ xuống bồn. Anh nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương.
Khi anh đẩy cửa bước ra, Dư Nặc đã đứng ngay đó.
Cô nhìn anh, định nói gì đó nhưng lại thôi: "Anh ổn chứ?"
Anh khẽ ừ một tiếng, hàng mi cụp xuống: "Không sao."
Hai người im lặng đối diện nhau. Biết Trần Du Chinh đang tự trách mình, Dư Nặc nắm lấy tay anh: "Trần Du Chinh, anh nhìn em này."
Anh ngoan ngoãn ngước lên nhìn cô.
"Dù lát nữa thắng hay thua, em cũng sẽ không thất vọng." Giọng Dư Nặc kiên định: "Em sẽ không bao giờ thất vọng về Conquer."
Trần Du Chinh bật cười.
Trước sân khấu, chiến ca đã vang lên.
Trước khi lên sàn đấu, Thomas hít một hơi thật sâu, Dư Nặc ôm lấy Trần Du Chinh, khẽ nói: "Cố lên."
Bước chân của Ultraman và Killer đều khựng lại, họ quay đầu nhìn về phía Trần Du Chinh, đứng phía trước đợi anh.
Trần Du Chinh nhìn cô: "Em tin anh không?"
Dư Nặc ngước lên: "Hửm?"
"Anh sẽ không làm em thất vọng đâu."
Cô gật đầu, buông tay anh ra: "Được."
Trần Du Chinh cầm theo một ly nước, tiến lên hội ngộ cùng mấy người Ultraman.
Dư Nặc đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng anh. Cái tên "Conquer" trên áo đấu của anh được ánh sáng vàng vẽ nên đường viền rực rỡ.
Từ xa, anh bước từng bước một về phía sân khấu. Cuối cùng, hoàn toàn biến mất sau đường hầm.
Tiếng hoan hô vang dội khắp khán đài.
Dư Nặc bỗng nhiên có một cảm giác như cách biệt cả thế giới.
Nửa năm trước, cô cũng đứng trước phòng nghỉ của OG, vừa nghe nhạc, vừa lần đầu tiên tìm kiếm cái tên Trần Du Chinh trên Weibo.
Trong những bức ảnh khi đó, hoa tươi và tiếng vỗ tay không dành cho anh. Trần Du Chinh chỉ lặng lẽ xách theo chuột và bàn phím, bóng lưng đơn độc giữa hành lang dài. Không một ai để mắt đến anh.
Lần này, dưới ánh nhìn của hàng vạn người, anh đứng trên sân khấu đỉnh cao của sự nghiệp. Cuối cùng, anh cũng trở thành tâm điểm rực rỡ nhất.
Sau bốn ván đấu đầy căng thẳng, ván đấu cuối cùng của BO5 luôn là ván quan trọng nhất, cũng là thử thách lớn nhất đối với sự bền bỉ của tuyển thủ.
Đặc biệt là với TG, BO5 ở trận chung kết giống như một lời nguyền. Họ luôn thiếu một chút nữa thôi, nhưng rồi lại để chiếc cúp vô địch vụt mất khỏi tầm tay.
Nhìn mười tuyển thủ của hai đội một lần nữa ngồi vào bàn thi đấu, toàn bộ khán giả tại hiện trường đều nín thở, tim treo lơ lửng.
Cả sân đấu vang vọng tiếng hò reo cổ vũ cho TG, mỗi tiếng ngày một lớn hơn.
Trên bàn bình luận.
Quân Hạo thở dài: "Nói thật chứ, tay tôi bắt đầu run lên vì căng thẳng rồi."
"Anh run thì không sao, chỉ cần lát nữa các thành viên TG đừng run tay là được."
Tiểu Lê: "Ván bốn vừa rồi thật sự quá đáng tiếc, mong rằng các tuyển thủ TG đừng để ảnh hưởng đến tâm lý. Trận cuối cùng này, cứ xem đang đánh một trận BO1 thông thường thôi, đừng để lại bất kỳ hối tiếc nào."
Ván quyết định.
PPE tận dụng chiến thuật đổi đường, giành được một chút lợi thế trong giai đoạn đầu.
Nhưng TG liên tục mai phục, tìm kiếm cơ hội mở giao tranh, nhanh chóng đảo ngược thế cục ở giai đoạn giữa trận.
Hơn chục phút trôi qua, cả hai đội gần như không phạm phải sai lầm nào, từng pha giao tranh liên tục bùng nổ, tạo nên vô số tình huống xử lý mãn nhãn.
Cả hai đội đều có đội hình mạnh về cuối trận. Khi trận đấu bước sang phút thứ bốn mươi, thế trận vẫn cân bằng như ban đầu.
Chất lượng của trận đấu này cao đến mức được ghi vào lịch sử của Liên Minh Huyền Thoại. Theo thời gian dần trôi qua, ván đấu thứ năm đã kéo dài hơn sáu mươi phút, trở thành một trận đấu căng thẳng đến nghẹt thở.
Chỉ cần một bên sơ suất, mọi nỗ lực trước đó sẽ đổ sông đổ bể.
Những phút cuối cùng của trận đấu, hai đội bùng nổ giao tranh tại khu vực hang Baron.
Bình luận viên lo lắng hét thất thanh: "Conquer cẩn thận! Phía sau có người! Chạy ngay đi!!!"
Nhưng vẫn chậm một bước, Trần Du Chinh không kịp đón chiếc đèn lồng mà Ultraman ném ra, bị hạ gục dưới tay người đi rừng của PPE.
Đội đối phương mất đi một chủ lực, PPE lập tức khởi động Baron.
Tất cả thành viên của TG đều hiểu rõ rằng, trong thời điểm này, nếu để mất con Baron này, cơ hội lật kèo của họ gần như bằng không.
Killer bình tĩnh vài giây rồi ra lệnh: "Chờ tôi hồi chiêu, đánh một trận sống còn với bọn họ."
Van dùng Thùng Rượu Nổ của Gragas để phá vỡ đội hình của PPE, Ultraman lập tức tung chiêu cuối xuống.
Đường trên của PPE bị hạ gục.
Nắm lấy thời cơ, TG quyết đoán cướp lại Baron.
Hai bên đều thiếu người, Kore lui ra góc bên cạnh ăn quả hồi phục, chờ đội hình tập trung lại rồi tiếp tục giao tranh với TG.
Giao tranh quanh khu vực Baron kéo dài suốt ba đến bốn phút, TG và PPE lần lượt ngã xuống rồi lại hồi sinh, liên tục dịch chuyển trở lại. Từng pha giao tranh nối tiếp nhau đẩy bầu không khí của toàn trường lên đến đỉnh điểm.
Baron bị đánh đi đánh lại ba, bốn lần.
Vừa hồi sinh, Trần Du Chinh lập tức lao ra khỏi bệ đá cổ, liên tục ping tín hiệu trên bản đồ nhỏ: "Thomas, lát nữa giữ chân bọn họ lại."
"Tôi sắp hết mana rồi, có đánh được không?"
Trần Du Chinh chăm chú nhìn màn hình máy tính, ánh mắt kiên định: "Tin tôi, mười giây nữa, tôi có thể giết hết bọn họ."
Hai bên giằng co, hỗn chiến rối loạn.
Sau khi dọn lính xong, Trần Du Chinh đến khu vực sông, lặng lẽ tìm vị trí, liên tục di chuyển để tìm kiếm cơ hội ra tay.
"Chú ý vị trí của đường giữa và rừng bên kia."
Thomas hít sâu, nắm chặt con chuột.
"Ultraman!" Trần Du Chinh quát lớn.
Ultraman ngay lập tức hiểu ý, buff khiên cho anh. Trần Du Chinh không chút do dự lao lên.
Killer nóng nảy hét lên: "Cậu làm gì vậy?!"
Trần Du Chinh: "Tiễn bọn họ lên đường."
Trong phút chốc, chiến trường bùng nổ dữ dội, Kaisa trong tay Trần Du Chinh lao vào, bắt đầu càn quét tứ phương. Trên bàn bình luận, ai cũng hoa mắt chóng mặt, giọng nói dồn dập tường thuật lại trận giao tranh cuối cùng: "Kore lao vào từ chính diện, lập tức bị Conquer hạ gục!! Rừng đối phương bị làm choáng rồi, Conquer gặp một giết một, gặp hai giết hai!!!"
Khi những dòng thông báo hạ gục liên tiếp xuất hiện trên màn hình, cả khán đài như bùng nổ, tiếng hét phấn khích vang lên không dứt!
Quân Hạo hét đến hụt hơi, suýt chút nữa thì tự làm mình ngất xỉu.
Kulia thấy tình hình không ổn, lập tức dịch chuyển về nhà chính phòng thủ. Nhưng vẫn chậm một bước, Trần Du Chinh và Killer phối hợp hạ gục đường giữa và rừng của PPE.
Thomas cũng bật dịch chuyển, ba người hội tụ ở đường giữa, cùng nhau phá trụ bảo vệ nhà chính, phối hợp với lính liên tục tấn công vào nhà chính của đối phương!
Mỗi đòn đánh đều như khắc sâu vào trái tim của vô số người hâm mộ.
Dưới khán đài, khán giả đã bắt đầu hò reo, đồng thanh đếm ngược lượng máu còn lại của trụ bảo vệ PPE, 100 máu cuối cùng, 50 máu cuối cùng.
Trên sân thi đấu, thắng bại chỉ cách nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
PPE đã không còn cách nào để xoay chuyển cục diện, thất thần nhìn chăm chằm vào màn hình.
Trận đấu kết thúc rồi, cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Bình luận viên run rẩy, không thể chờ thêm giây phút nào nữa, phấn khích hét lớn: "Còn năm giây! Bốn giây!! TG đã thắng rồi!!! Họ đã đánh bại hạt giống số một đến từ Hàn Quốc!!! Chúng ta!! Là nhà vô địch!!!"
Quân Hạo dồn hết sức lực gào lên: "Dù trải ngàn gian khó vẫn kiên cường, mặc gió Đông Tây Nam Bắc thổi đến! Chúc mừng TG đăng quang ngôi vương!!!"
Khoảnh khắc tiếng nhạc chiến thắng vang lên, cả khán đài như vỡ òa.
Tất cả khán giả tại hiện trường đều bật dậy khỏi ghế, giơ cao cánh tay, hô vang tên TG như từng đợt sóng dữ dội.
Killer vẫn chưa thể hoàn hồn, cảm thấy mọi thứ trước mắt đều quá đỗi hư ảo.
Mọi thứ như một giấc mơ, cho đến khi Ultraman nhào tới, gào lên: "Chúng ta thắng rồi!! Anh Sát à!! Chúng ta là nhà vô địch!!!!"
Killer chợt bừng tỉnh, lập tức bật dậy khỏi ghế, ôm chặt lấy Ultraman.
Nữ bình luận viên nghẹn ngào, còn giọng nói của nam bình luận viên cũng xen lẫn chút nức nở đầy xúc động: "Cuối cùng cũng đợi được ngày này, quốc kỳ sắp tung bay trong sân vận động Tổ Chim! TG đã làm được rồi!!!!!! LPL VÔ ĐỊCH!!!!!!"
Toàn bộ sân đấu rực rỡ ánh đèn, những mảnh pháo hoa lấp lánh bay lượn trong không trung, cơn mưa sắc vàng rơi xuống khắp sân vận động Tổ Chim. Huấn luyện viên và đội trưởng lao lên sân khấu, ôm chặt lấy năm tuyển thủ TG.
Hàng trăm ống kính đồng loạt hướng về các tuyển thủ TG.
Có người cười, có người khóc, tất cả cùng nhau nâng cao chiếc cúp vô địch trong tay.
Đội tuyển trẻ trung và đầy nhiệt huyết này, cuối cùng, vào khoảnh khắc này, đã làm chấn động cả thế giới.
Lúc này, khắp các phòng livestream và Weibo đều bùng nổ.
[Khóc đi!!! Tất cả hãy khóc đi!!! Không khóc không phải là người Trung Quốc!!!]
[TG đỉnh quá!!! TG66666666666]
[Chúc mừng TG - tân vương lên ngôi!!!!]
Trận đấu kết thúc, hàng vạn người đồng thanh hô vang TG!
Trong buổi lễ trao giải, nhân viên của Riot Games lần lượt lên sân khấu trao huy chương cho từng tuyển thủ.
Giải thưởng FMVP cuối cùng thuộc về Trần Du Chinh.
Trước khi MC kịp xướng tên anh, dưới khán đài, hàng ngàn người hâm mộ đã đồng loạt vẫy gậy phát sáng, cùng nhau gọi vang cái tên "Conquer!"
Khung cảnh lúc ấy vô cùng hoành tráng.
Phó chủ tịch của Riot mỉm cười, tự tay đeo huy chương lên cổ chàng trai trẻ.
MC đứng bên cạnh cười hỏi: “Trước trận đấu, trong video quảng bá, cậu có nói rằng có vài lời muốn để đến khi vô địch rồi mới nói. Vậy bây giờ cậu có thể chia sẻ cho mọi người cùng biết được chưa?”
Dưới ánh nhìn chăm chú của hàng vạn người, Trần Du Chinh nhận lấy micro.
Khán đài dần yên tĩnh trở lại.
Mọi ống kính đều hướng về sân khấu, Trần Du Chinh bất chợt mỉm cười. Giọng nói trầm thấp của anh vang vọng khắp sân vận động Tổ Chim, đồng thời cũng truyền đến trước mặt hàng triệu khán giả trên toàn thế giới:
“Có một người từng nói rằng, cô ấy hy vọng, sẽ có một ngày, cái tên Conquer được tất cả mọi người nhớ đến.”
“Vậy nên hôm nay, tôi đến đây để biến ước mơ của cô ấy thành sự thật.”
Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Đánh giá:
Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Story
Chương 86
10.0/10 từ 25 lượt.
