Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu

Chương 77


Dư Nặc ngẫm lại một hồi.  


 


Sau một lúc suy nghĩ, cuối cùng Dư Nặc cũng đoán được Trần Du Chinh đang nhắc đến chuyện gì.  


 


Chắc là lần ở Starbucks.  


 


Là chuyện mấy ngày Dư Nặc bị trật chân,, Trần Du Chinh đã đưa cô đến bệnh viện. Cô không muốn nợ ân tình của anh nên đã mời anh một bữa cơm. Đúng lúc đó, Will là người lái xe chở cô đi. Nhưng khi ấy, cô và Trần Du Chinh vẫn chưa quen thân lắm.


 


Dư Nặc nhịn cười.  


 


Có đôi khi Trần Du Chinh thật sự rất nhỏ nhen... Thậm chí còn đi ghen mấy chuyện từ đời tám dương nào đó. 


 


...


 


Lễ xuất quân thông thường chỉ là làm theo trình tự, các đội lần lượt lên sân khấu ra mắt, tạo chút không khí trang trọng, đồng thời cũng là cơ hội để người hâm mộ gặp gỡ những tuyển thủ mà họ yêu thích.


 


Sau khi kết thúc, đã là năm sáu giờ chiều.  


 


Người của OG vừa ra khỏi sân đấu thì lập tức bị đám đông người hâm mộ chờ sẵn vây quanh. Dư Qua đeo khẩu trang, vốn đi ở cuối đội hình, thấp giọng nói chuyện với Dư Nặc, hai người đang bàn bạc về việc mấy ngày nữa sẽ đi thăm mộ bà.


 


Những nữ fan phấn khích phát hiện ra anh ấy, lập tức hét lên một tiếng rồi chạy ào về phía Dư Qua.


 


Bảo vệ chỉ có vài người, lo trước không lo được sau. Sau OG, các thành viên TG cũng lần lượt bước ra, khiến các fan hâm mộ vốn chờ ở khu vực khác cũng ùn ùn kéo đến. Bảo vệ hoàn toàn bất lực, chỉ có thể đứng bên cạnh hô hào, nhưng cũng không có cách nào kiểm soát được tình hình hỗn loạn.


 


Dư Nặc đứng ngay bên cạnh Dư Qua, chân bị vài người giẫm lên. Người đông đến mức cô vốn định đi ra trước chờ nhưng di chuyển vô cùng khó khăn. Khi sắp ra đến rìa đám đông, cô bất ngờ bị một fan nữ vô tình đẩy phải, khiến cơ thể loạng choạng.


 


Dư Qua chú ý đến động tĩnh của cô, vội vàng đưa tay xuyên qua đám đông để kéo Dư Nặc lại, nhưng vẫn chậm một bước.


 


Bên cạnh đúng lúc có mấy người của TG.


 


Trần Du Chinh đã chú ý đến Dư Nặc từ sớm, ánh mắt luôn dõi theo cô. Anh lơ đãng đối phó với người hâm mộ, cầm bút lên, nhanh chóng ký tên cho vài người.


 


Bảo vệ vất vả tách fan ra khỏi các tuyển thủ TG.  


 


Dư Nặc loạng choạng chen ra khỏi đám đông, suýt chút nữa ngã xuống thì được một người đỡ trọn vào lòng.  


 


Trần Du Chinh quay sang cậu fan nam đang muốn chụp ảnh chung bên cạnh, nói: “Anh bạn, tránh ra một chút, đừng giẫm lên cô ấy.”  



 


Dư Nặc dựa vào người Trần Du Chinh để đứng vững lại.  


 


Tư thế của họ quá mức thân mật, mấy fan nữ gần đó đều ngơ ngác, ngỡ ngàng nhìn nhau mấy lần.  


 


Đúng lúc này, Dư Qua cũng chen ra khỏi nhóm fan, nhìn cô một lượt rồi hỏi: “Em không sao chứ?”  


 


“Không sao.”  


 


Ánh mắt Dư Qua lướt qua hai người, phát hiện tay Trần Du Chinh vẫn còn đặt trên eo mình. Dư Qua không kiên nhẫn đối diện với anh ấy: “Cậu có chuyện gì à”  


 


Không khí chùng xuống chốc lát, Trần Du Chinh khẽ cười, buông Dư Nặc ra, nhún vai: “Không có gì nữa.”  


 


Dư Qua kéo tay Dư Nặc, dẫn cô rời đi.  


 


Nhìn bóng hai người lên xe, Killer cảm thán, khoác vai Trần Du Chinh, ghé tai anh thì thầm: “Chinh à, cậu xem ông anh vợ này của mình kìa, mẹ nó chứ, hung dữ quá thể! Sau này cậu có chống đỡ nổi không đấy? Dù có theo đuổi được em gái nhà người ta thì con đường phía trước cũng còn xa lắm! Cửa nhà họ Dư này, chắc cậu vào không vào nổi đâu!”  


 


Ultraman đứng bên cười trên nỗi đau người khác: “Trần Du Chinh, đến lúc đó thử quỳ trước cửa nhà Dư Qua ba ngày ba đêm xem anh ta có cho cậu vào không.”  


 


Trần Du Chinh hất tay hai người ra, cáu kỉnh nói: "Cút xa chút.”  


 


...


 


Đến khách sạn ăn tối, Dư Nặc vẫn ngồi chung bàn với các thành viên đội OG.


 


TG ngồi bàn bên cạnh, khoảng cách khá gần, đến cả tiếng ồn ào của Ultraman và Killer khi chơi game cũng nghe rõ mồn một.  


 


A Văn than thở: “Haiz, giới trẻ bây giờ đúng là tràn đầy sức sống.”  


 


Dư Nặc ăn ít, mới ăn được vài miếng đã thấy no. Ánh mắt vô thức lướt qua bàn bên, đúng lúc thấy Trần Du Chinh đứng dậy. Cô khẽ nghiêng đầu, lén dõi theo bóng lưng anh một đoạn.


 


Một lát sau, điện thoại trên bàn rung lên. Cô len lén cầm lên xem, Trần Du Chinh gửi một tấm ảnh đến.


 


Conquer: “Qua đây.”  


 


Dư Nặc: "?"


 


Conquer: “Lén lút hẹn hò.”  



 


Dư Nặc: “Em đang ngồi với anh trai mà…”  


 


Conquer: “?”  


 


Trần Du Chinh gửi liền ba bốn sticker chấm hỏi, tỏ rõ sự bất mãn.  


 


Dư Nặc khẽ mỉm cười, cất điện thoại đi, rồi nhỏ giọng nói với Dư Qua: “Anh, em đi vệ sinh một lát.”  


 


Dư Qua khẽ “ừ” một tiếng.  


 


Từ xa, Dư Nặc đã thấy Trần Du Chinh đứng ở khúc cua của hành lang. Thảm trải sàn trong khách sạn có tác dụng giảm tiếng động, cô nhẹ nhàng bước đến, dừng lại trước mặt anh, rồi bất chợt giơ tay đập mạnh lên vai anh một cái: “Trần Du Chinh!”  


 


Trần Du Chinh quay đầu lại.  


 


Dư Nặc cười rạng rỡ: “Sao hả, bị em dọa sợ chưa?”  


 


Anh lùi về sau hai bước, tựa vào tường, giọng điệu uể oải: “Không có.”  


 


Lúc nãy trên bàn ăn, anh bị Ultraman và Killer ép uống hơn nửa ly rượu trắng, bây giờ hơi men đã ngấm lên đầu, khiến sắc mặt anh trông có vẻ dịu dàng hơn. Nhưng tửu lượng anh khá tốt, không hề say, chỉ là muốn gặp cô mà thôi.  


 


Trần Du Chinh nhìn cô một lúc, rồi nói: “Cái áo này của em, nhìn chói mắt quá.”  


 


Dư Nặc: “?”  


 


“Quay người lại.”  


 


Dư Nặc không biết anh định làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn xoay người: “Sao thế?”  


 


Anh nheo mắt, đọc hàng chữ in trên lưng áo cô: “Love, Fish, Forever?”  


 


Cô quay lại, giải thích: “Đây là áo cổ vũ của anh trai em.”  


 


“Anh hơi ghen tị.”  


 


Dư Nặc: “Ghen tị cái gì?”  


 


Trần Du Chinh vẫn dựa vào tường, hàng mi dài cụp xuống: “Bạn gái anh mặc áo cổ vũ của người đàn ông khác ngay trước mặt anh, chuyện này mà chấp nhận được à?”  



Dư Nặc nhẹ nhàng nói: “Đây không phải người đàn ông khác, đây là anh trai em mà.”  


 


“Anh trai em không phải đàn ông chắc?”  


 


Dư Nặc bị logic ngang ngược của anh làm cạn lời.  


 


Trần Du Chinh tiếp tục gây sự: “Không chỉ ghen tị, anh còn hơi tức giận nữa.”  


 


Dư Nặc có chút bất đắc dĩ.  


 


Anh trưng ra bộ dạng không thể thương lượng: "Em nghĩ cách đi, làm sao để anh hết giận."


 


Dư Nặc chiều theo anh, nghĩ ngợi một lúc rồi đề nghị: 'Hay là, để hôm khác em mời anh một bữa nhé?'"


 


Trần Du Chinh nhướng mày: “Em coi anh là ăn mày à, định dùng một bữa cơm để đuổi anh?”  


 


Dư Nặc bật cười, chọc nhẹ vào cánh tay anh: “Vậy anh nói điều kiện đi.”  


 


Trần Du Chinh khẽ cụp mắt, nhìn cô từ trên xuống, nhưng cằm lại hất cao, cố ý giữ dáng vẻ lạnh lùng: “Hôn anh.”  


 


Dư Nặc: “…”  


 


"Dư Nặc thấp hơn anh một cái đầu, hôm nay lại còn đi giày bệt. Cô nhón chân, cố gắng lắm mới chạm được vào vai anh. Trần Du Chinh thì như cố tình làm khó cô, chẳng buồn nhúc nhích, cũng không hề cúi xuống để vừa chiều cao với cô.


 


Dư Nặc hơi ủ rũ nói: "Anh cao quá, em hôn không tới.”  


 


Trần Du Chinh vẫn giữ vẻ cao ngạo: “Tự nghĩ cách đi.”  


 


Dư Nặc khẽ nhảy lên, nhanh chóng hôn một cái vào cằm anh rồi lùi lại: “Hôn rồi, được chưa?”  


 


“Em nghĩ sao?”  


 


Trần Du Chinh cuối cùng cũng vươn tay, ôm eo kéo cô sát vào người mình, mạnh mẽ ép cô vào góc tường, cúi đầu tìm đến môi cô.


 


Nhà vệ sinh chỗ này người qua lại rất nhiều, nếu có ai tình cờ nhìn thấy cảnh này thì sao? Dư Nặc chìm đắm trong nụ hôn mang theo hơi rượu của anh, nhưng bỗng nhiên bừng tỉnh, đẩy nhẹ anh ra: “Đợi đã, lỡ có người nhìn thấy thì sao?”  


 


Trần Du Chinh ôm cô trong lòng, cằm tựa lên vai cô, hơi thở nóng rực phả ra: “Nhìn thì nhìn thôi, anh ôm bạn gái của mình cũng phạm pháp chắc?”  


 



Dư Nặc nhận ra anh đang có chút giận dỗi, cô cũng không rõ lý do là gì, chỉ có thể vỗ nhẹ lên vai anh như đang dỗ dành: “Anh không vui à?”  


 


“Ừ, hôm nay em cứ đi theo anh trai em suốt, lúc nãy còn cười cười nói nói với cái tên đầu mào gà kia nữa.”  


 


“Trúng số còn chưa thấy em vui đến thế.”  


 


Dư Nặc cố lục lại trí nhớ nhưng thật sự không nhớ mình đã vui đến mức đó bao giờ.  


 


Nhưng nghĩ đến cách Trần Du Chinh gọi Will, cô lại cảm thấy buồn cười. Có điều, lúc này anh đang nghiêm túc chỉ trích cô, Dư Nặc không dám cười, chỉ có thể dỗ dành anh: "Chắc là do em gặp anh nên mới vui đấy.”  


 


Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc nhưng lạnh đến mức có thể đóng băng không khí vang lên từ phía sau: “Dư, Nặc?”  


 


Dư Nặc cứng đờ cả người, cảm giác như có một tia sét xé toạc cơn mơ màng trong đầu cô.  


 


Cô theo phản xạ đẩy mạnh Trần Du Chinh ra, thoát khỏi vòng tay anh, quay đầu lại.  


 


Đây có lẽ là khoảnh khắc khó xử nhất trong cả cuộc đời Dư Nặc, không có gì sánh bằng.


 


Dư Qua, A Văn và Will đứng cách đó hai bước, nhìn chằm chằm vào hai người họ.  


 


A Văn lúc đầu còn nghi ngờ, nhưng khi nhìn rõ cô gái trong lòng Trần Du Chinh thật sự là Dư Nặc, anh ấy sững sờ, hơi men trong người cũng bay sạch: “Hai người… đang làm gì thế?”  


 


Will lùi lại hai bước, vẻ mặt hoảng hốt lẩm bẩm: “Đệch, áo bông nhỏ bị rách mất rồi…”  


 


Dư Qua hít sâu một hơi, ánh mắt quét qua dấu vết mờ nhạt trên cổ Dư Nặc, sau đó dừng lại trên người Trần Du Chinh, gằn từng chữ một: "Em đừng nói với anh, cậu ta chính là "con muỗi" trên núi đấy."


 


Dư Nặc: “…”  


 


Dư Nặc vô thức nắm chặt mép váy, chẳng thể suy nghĩ, càng không biết nên nói cái gì lúc này.


 


Ba phút im lặng kéo dài trong không khí căng thẳng đến nghẹt thở.


 


Trần Du Chinh nhếch môi, chỉnh lại quần áo, sau đó thản nhiên đứng thẳng. Anh bước lên một bước, ung dung khoác tay lên vai Dư Nặc.  


 


Dư Qua nhìn chằm chằm anh, gân xanh trên trán giật giật, dường như đang cố gắng kìm nén cơn giận.  


 


"Nói ra thì chắc mọi người đều thấy hơi ngượng nhỉ." Trần Du Chinh hắng giọng, giọng điệu thản nhiên: "Nhưng mà, chuyện chính là như những gì các anh vừa thấy."


 


Dưới ánh mắt của bao người, Trần Du Chinh nhìn thẳng vào Dư Qua ở phía xa xa, vô cùng tự nhiên gọi một tiếng: “Anh.”


Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Story Chương 77
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...