Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu

Chương 71


Dư Nặc sững sờ trong chốc lát.  


 


Nói xong câu đó, Trần Du Chinh lập tức vùi đầu vào cổ cô, sau đó anh hơi cúi xuống một chút, rồi dùng chóp mũi tinh quái cọ nhẹ.  


 


Gần như ngay lập tức, Dư Nặc giật bắn người, đẩy anh ra theo phản xạ, lúng túng bật dậy khỏi đùi Trần Du Chinh. Trong lúc hoảng loạn, cô vô tình giẫm lên chân anh.  


 


“Hít...”  


 


Trần Du Chinh khẽ rên lên vì đau.  


 


Dư Nặc giật mình, vội bước tới hai bước, lắp bắp: “Anh, anh không sao chứ?”  


 


Bị cô đẩy ra, Trần Du Chinh chỉ hờ hững tựa vào lưng ghế, ánh mắt dán chặt lên người cô. Anh ngắm nhìn vẻ mặt lúng túng của cô một lúc rồi nở một nụ cười lười nhác, như thể sự buồn bã và thất vọng vừa rồi chỉ là ảo giác.  


 


“Không sao.” Trần Du Chinh đứng dậy, chậm rãi nói: “Đi thôi, anh đưa em về.”  


 


Vừa rồi cô như nhìn thấy ma vậy, từ đầu đến chân đều thể hiện sự phản kháng. Trần Du Chinh thu lại dáng vẻ lông bông thường ngày, không tiếp tục trêu chọc cô nữa.  


 


Trên đường quay lại trụ sở để lấy xe, Dư Nặc đi bên cạnh anh, tay cô bị anh nắm lấy.  


 


Cả hai đều không nói gì, bầu không khí xung quanh dường như thoáng chút ngượng ngập. Cô quay đầu, lén quan sát biểu cảm của anh.  


 


Trông anh có vẻ bình tĩnh lắm.  


 


Dư Nặc thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời lại không thể kiềm chế được cảm giác áy náy trong lòng.  


 


Phản ứng vừa rồi của cô, có phải hơi quá rồi không?  


 


Bọn họ đã xác định quan hệ rồi, giữa những người yêu nhau, việc thân mật một chút cũng là bình thường. Hơn nữa, ngoài việc nắm tay, ôm hay hôn, Trần Du Chinh nhiều lắm chỉ nói năng tùy tiện một chút, chứ thực ra chưa từng làm gì quá đáng với cô.


 


Dù thỉnh thoảng Trần Du Chinh sẽ v* v*n cô đôi câu, trọc ghẹo cô, thậm chí trước đó còn nói mình vì cô hôn mà có phản ứng này kia... Nhưng anh cũng chỉ nói miệng mà thôi. Ngay cả khi hôn, tay của Trần Du Chinh cũng luôn rất chuẩn mực, chưa từng luồn vào trong áo cô.


 


Lần trước ở nhà cô, vào buổi sáng mưa rơi hôm ấy, hai người hôn nhau trên ghế sô pha. Dư Nặc ở độ tuổi này, dù chưa có kinh nghiệm về chuyện đó, nhưng cũng đã nghe thấy không ít, không phải một cô gái ngây thơ không hiểu sự đời. 


 


Cơ thể cả hai gần như dán sát vào nhau, cô có thể cảm nhận rõ ràng điều gì đó. Hơi thở của anh nóng rực, ướt át, mang theo khao khát xen lẫn kiềm chế, phả nhẹ bên tai cô.  


 


Lúc ấy đầu óc Dư Nặc trống rỗng, thậm chí cô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng ngoài việc hôn, Trần Du Chinh vẫn luôn kiềm nén, chưa bao giờ đưa ra bất kỳ yêu cầu nào khác.  



 


…  


 


Trần Du Chinh liếc sang cô, gọi: “Thích ăn cá."  


 


Suy nghĩ của Dư Nặc lập tức bị kéo về thực tại, cô vội vàng xua đi những hình ảnh kiều diễm vừa thoáng qua trong đầu, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Sao thế?”  


 


Trần Du Chinh hơi cúi người, nhìn cô chăm chú: "Đang nghĩ chuyện gì xấu xa thế? Nghĩ đến mức mặt đỏ cả lên rồi."


 


Dư Nặc theo phản xạ đưa tay sờ mặt, có chút căng thẳng: “Thật à? Em, em đỏ mặt sao?”  


 


Càng nói Dư Nặc càng chột dạ, giọng cô vô thức nhỏ dần: “Có lẽ là do nóng thôi.”  


 


Trần Du Chinh không dễ bị lừa như vậy, nghi ngờ hỏi: “Em thấy nóng lắm à?”  


 


Dư Nặc theo phản xạ lắc đầu, lắc một hồi lại gật đầu. Chính cô cũng không biết mình đang làm gì nữa.  


 


Thấy cô cứ thất thần mãi, Trần Du Chinh hỏi: “Anh dọa em sợ à?”  


 


Dư Nặc ngẩn người.  


 


Trần Du Chinh im lặng vài giây, hiếm khi suy xét lại hành động của mình.  


 


Hình như giữa chốn đông người mà có hành động như vậy với cô bé nhà người ta, trông anh đúng là hơi lưu manh thật.  


 


Trần Du Chinh ngắm cô vài lần, chân thành cam đoan: “Sau này nếu em không đồng ý, hoặc là,  không thích, thì anh sẽ không làm vậy nữa. Được không?”  


 


Dư Nặc: “...”  


 


...



 


Về đến nhà, xung quanh tối om. Dư Nặc bật công tắc đèn trần trong phòng khách.  


 


Cô gửi tin nhắn báo đã về đến nhà cho Dư Qua và Trần Du Chinh, rồi đặt điện thoại xuống. Vừa nãy ở bên ngoài, cô thực sự thấy rất nóng, mồ hôi ra không ít, lưng dính dấp khó chịu.


 


Cô ra ban công lấy một bộ váy ngủ rồi bước vào phòng tắm.  


 


Bật vòi sen lên, nước xối xuống mặt cô.  



Hơi nước lan tỏa, Dư Nặc nhắm mắt lại.  


 


Hơi nước tản ra, cô nhắm mắt lại. Mới xa nhau không bao lâu, nhưng trong đầu cô đã tràn ngập hình ảnh của Trần Du Chinh. Những chuyện xảy ra khi ở bên anh, từng câu anh nói, từng cử chỉ, từng nụ cười của anh, tất cả như những mảnh ghép trong kính vạn hoa, ngay cả từng chi tiết nhỏ cũng rực rỡ đến lóa mắt.


 


Tắm xong, Dư Nặc lấy khăn tắm, vô thức lau khô cơ thể.


 


Trong phòng tắm, tấm gương vuông vắn đối diện phản chiếu bóng dáng Dư Nặc.  


 


Động tác lau người của Dư Nặc chậm lại, một tay chống lên bồn rửa, đưa ngón tay lau đi lớp hơi nước bám trên gương.  


 


Trong màn hơi nước mờ ảo, mái tóc ướt của cô xõa xuống, tách thành từng lọn nhỏ bám vào vai và cổ. Những giọt nước không ngừng lăn xuống, mái tóc đen tương phản với làn da trắng mịn, tạo nên một sự đối lập đầy rõ nét.


 


Từ eo đến ngực, dáng người cô dần hiện rõ.  


 


Dư Nặc ngây người, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào chính mình.


 


Vài phút sau, không biết nghĩ đến điều gì, cô bỗng giật mình, vội vàng rời mắt khỏi gương.  


 


Về phòng ngủ, Dư Nặc ngồi xuống mép giường, cầm lấy điện thoại đang sạc pin.  


 


Nửa tiếng trước, Phó Dĩ Đông nhắn tin cho cô:  


 


"Hai người tiến triển thế nào rồi? Idol của tớ vẫn ổn chứ?"


 


Dư Nặc: "Tớ về nhà rồi."


 


Phó Dĩ Đông: "Về nhanh vậy?"


 


Dư Nặc: "Ừm."


 


Phó Dĩ Đông: "Haiz, tớ buồn quá, gọi điện nói chuyện nhé?"


 


Dư Nặc dựa vào đầu giường, đeo tai nghe lên: “Cậu sao thế?”  


 


“Thì vì hôm nay TG lại thua nữa chứ sao.” Phó Dĩ Đông thở ngắn than dài: “Tớ xem ván cuối mà tức muốn xỉu luôn, Fish đúng là quá đáng thật, thế mà cũng có thể xông thẳng tới nhà chính được luôn à??? Cậu nói xem anh ấy có phải chơi không nổi không, hay là chưa từng thắng trận nào? Dám chơi kiểu lén lút thế này, tớ thật sự tức muốn nổ tung luôn..."


 


Phó Dĩ Đông lải nhải một hồi, bỗng nhiên im bặt: “Ơ chết, tớ quên mất, anh ấy là anh trai cậu.”  


 



 


“Thôi quên đi, không nói tới chuyện này nữa, Mà hôm nay mọi người bên TG thế nào rồi? Tớ thương đứa con của tớ quá.” Giọng Phó Dĩ Đông đầy u sầu: “Còn Trần Du Chinh nữa, cậu ấy ổn chứ? Sau đó cậu an ủi cậu ấy thế nào rồi?”  


 


Dư Nặc trong lòng vẫn canh cánh chuyện khác, chỉ qua loa nói: "...Tớ ôm anh ấy."


 


“Có hôn không?”  


 


Dư Nặc hơi bất lực: “Không.”  


 


"Không phải chứ, hai người các cậu trong sáng thế vậy? Hẹn hò kiểu học sinh tiểu học à?" Phó Dĩ Đông cười gian: "Có tin tức mới nào nhớ báo cho tớ biết đấy nhé?"


 


Dư Nặc ấp úng: “Thực ra... cũng không trong sáng như cậu nghĩ đâu.”  


 


“Sao cơ?” Phó Dĩ Đông ngạc nhiên thốt lên: "Không trong sáng lắm? Vậy rốt cuộc đã làm gì rồi?”  


 


Dư Nặc da mặt mỏng, làm sao dám kể mấy chuyện đó cho cô ấy nghe, chỉ đành qua loa cho xong chuyện.  


 


Hai người nói đông nói tây một lúc, Dư Nặc không kìm được, nhỏ giọng hỏi: “Đông Đông, cậu thấy ngực của tớ... có phải...”  


 


Vấn đề này thật sự rất khó mở miệng, nói ra cũng thấy kỳ quặc.  


 


Cô nói đến đây rồi lại ngập ngừng.


 


Phó Dĩ Đông hiếu kỳ: “Ngực cậu làm sao?”  


 


Thực ra, từ nhỏ Dư Nặc đã có chút tự ti về vóc dáng của mình.


 


Khi còn bé, sau khi ba mẹ ly hôn, Dư Tương không có tâm trí quan tâm đến cô. Vì có Giang Lệ nên Tề Nhĩ Lam cũng chẳng ưa gì cô và Dư Qua, trong nhà thậm chí còn chẳng muốn nói với họ một câu, chứ đừng nói đến chuyện chăm sóc.


 


Lên cấp hai, đúng vào thời điểm con gái bắt đầu dậy thì, nhưng chẳng ai mua quần áo mới cho cô, cô vẫn mặc những bộ đồ cũ từ mấy năm trước. So với bạn bè cùng trang lứa, cô phát triển sớm hơn, quần áo luôn chật chội, không vừa người.  


 


Lúc đó, các bạn học đã bắt đầu có ý thức rõ ràng về giới tính. Một số nam sinh trong lớp hay nhìn chằm chằm vào ngực cô, ngay cả nữ sinh cũng thì thầm bàn tán sau lưng.  


 


Cuối cùng, bạn cùng bàn không nhịn được nữa, có một ngày nói với cô vài câu: "Ngực cậu to như vậy, có thể mặc đồ rộng rãi hơn không? Mấy hôm trước có người còn đến nói với tớ mấy lời khó nghe lắm."


 


Dư Nặc không phản ứng kịp, cẩn thận hỏi: “Nói gì cơ?”  


 


Bạn cùng bàn lộ vẻ khó xử: “Nói cậu cố tình lẳng lơ này nọ, muốn quyến rũ đám con trai trong lớp.”  



Mặt Dư Nặc đỏ bừng, bần thần tại chỗ, như thể sét đánh giữa trời quang.


 


Cô không thể tiếp tục ngồi học được nữa, chạy đến văn phòng xin nghỉ rồi lén trốn vào nhà vệ sinh khóc suốt một tiết học.  


 


Buổi tối về nhà, cô vừa khóc vừa kể chuyện này cho Dư Qua.  


 


Hôm sau, Dư Qua mượn tiền bạn cùng lớp, đưa cô đi trung tâm thương mại mua quần áo mới.  


 


Mấy tuần liền sau đó, Dư Nặc thường xuyên gặp ác mộng. Trong mơ, có người đứng phía sau cười cợt, chỉ trỏ vào cô. Từ lần đó, cô cực kỳ sợ người khác nhắc đến ngực mình, ngay cả đi đường cũng luôn khom lưng, co vai lại. Lên cấp ba, thậm chí là đại học, bất kể mùa đông hay mùa hè, mỗi lần học thể dục, chạy bộ, cô đều quen mặc thêm một chiếc áo khoác.  


 


Thấy cô im lặng, Phó Dĩ Đông lại hỏi: “Ngực cậu làm sao?”  


 


Dư Nặc cắn răng, cuối cùng cũng nói ra: “Chỉ là, cậu có thấy ngực tớ, không được đẹp lắm không...”  


 


Phó Dĩ Đông: “...?”  


 


“Không đẹp chỗ nào?”  


 


Dư Nặc: “Quá lớn, nên không đẹp.”  


 


Vài giây sau, Phó Dĩ Đông gào lên: “Dư Nặc, cậu có còn là người không? Cậu cố tình k*ch th*ch bọn ngực lép chúng tớ à??? Tớ nằm mơ cũng muốn có b* ng*c lớn như cậu đấy!!! Xấu chỗ nào chứ?!”  


 


Dù cách điện thoại, Dư Nặc cũng có thể cảm nhận được oán khí ngút trời của Phó Dĩ Đông.  


 


Mắng Dư Nặc một trận xong, cô ấy cũng bớt giận, nhưng lại thấy có gì đó không đúng, bèn hỏi: “Sai tự nhiên cậu hỏi ngực mình có đẹp không thế, có phải vì Trần Du Chinh không?”  


 


Dư Nặc im lặng.  


 


Mặc dù mắng Dư Nặc một trận, nhưng Phó Dĩ Đông hiểu rõ tính cách của Dư Nặc, biết rằng cô chắc chắn không phải đang khoe khoang, mà thực sự cảm thấy tự ti về vóc dáng của mình.


 


Phó Dĩ Đông kiên nhẫn nói: “Cậu đúng là đồ ngốc, chẳng có lý do gì để cậu tự ti cả. Ngực cậu trắng lại mềm mại như thế, sờ vào thích lắm, đến tớ là con gái mà còn thấy ch** n**c miếng, huống hồ gì là mấy thằng con trai? Sao, cậu còn sợ Trần Du Chinh không thích à?"


 


Bị nói trúng tim đen, Dư Nặc đỏ mặt, ngập ngừng.  


 


Phó Dĩ Đông nghiến răng: “Tại sao tớ lại phải an ủi cậu chứ? Người cần được an ủi là tớ mới đúng!”  


 


"Nhưng mà..." Giọng cười của cô ấy bỗng trở nên mờ ám: "Bao giờ hai người mới lên giường đây? Để idol của tớ được cảm nhận xem một chị gái ngực lớn eo thon quyến rũ đến mức nào."


 


Dư Nặc: “...”  


Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Story Chương 71
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...