Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu

Chương 65


Bắt tay với tuyển thủ PRT xong, Trần Du Chinh im lặng, cúi đầu thu dọn thiết bị trên bàn.


 


Bình luận viên nữ: "Hôm nay PRT chơi quá tốt, từng thành viên đều thi đấu cực kỳ xuất sắc. Sau trận thắng này, suất vào playoffs của TG bỗng trở nên cực kỳ nguy hiểm."


 


Bình luận viên nam phân tích tình hình hiện tại: "Tính cả trận đấu hôm nay, TG đã thua liên tiếp bốn trận. Việc họ có vào được playoffs hay không còn phụ thuộc vào kết quả trận đấu ngày mai của WR. Nếu WR thắng PRT, họ sẽ giành suất đi tiếp nhờ hiệu số điểm tổng. Nhưng nếu WR thua, PRT sẽ có số trận thắng ngang với TG, lúc đó hai đội sẽ phải so sánh tỷ lệ thắng thua trong các trận đối đầu. Vì vậy, số phận của cả hai đội vẫn chưa được định đoạt."  


 


Phần lớn khán giả có mặt hôm nay đều là fan của TG. Sau hai ván đấu, khán đài chìm trong im lặng, bầu không khí tĩnh lặng đến mức chẳng khác nào một thư viện.


 


Đến khi PRT bước vào phỏng vấn sau trận, phần lớn khán giả đã lục tục rời đi.  


 


...


 


Sau khi trận đấu kết thúc, một nhóm fan đã chờ sẵn ở gần đó. Khi thấy mấy thành viên TG bước ra từ lối đi hậu trường, họ lập tức vây lại.


 


Ai nấy đều cúi đầu, chẳng còn tâm trạng chào fan, các thành viên lặng lẽ bước đi, được bảo vệ hộ tống lên xe buýt.  


 


Cửa xe buýt phát ra một tiếng động nhỏ rồi đóng lại. Mọi người lần lượt về chỗ ngồi của mình. Dù cách một lớp kính, tiếng của fan vẫn vọng vào bên trong.


 


"TG cố lên! Đừng nản chí, vẫn còn cơ hội mà!"  


 


"Về nhà nhớ xem lại trận đấu, tập luyện chăm chỉ vào!"  


 


"Conquer cố lên! Van cố lên!"  


 


Ngoài tiếng cổ vũ của fan, còn xen lẫn vài giọng đàn ông thô lỗ mắng chửi vang lên:


 


"Bọn TG rác rưởi , thằng AD rác rưởi, đội tuyển rác rưởi, một lũ vô dụng!"


 


"Kém quá, giải nghệ sớm đi!"


  


"Đánh cái gì không biết, sớm muộn gì cũng bị mấy đứa ngu như tụi bây làm tức đến xuất huyết não mất thôi."  


 


Bên trong xe không ai nói gì, im ắng đến đáng sợ. Bên ngoài có người hô hào đòi họ giải tán, giải nghệ. Những tiếng mắng chửi phẫn nộ trở nên vô cùng rõ ràng trong không gian tĩnh lặng, chui thẳng vào tai từng người một.  


 


Xung quanh xe buýt chật kín người, bảo vệ đang vất vả tản bớt đám đông đi. Hình như fan bên ngoài cũng đã bắt đầu cãi vã, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng.  Dư Nặc quay đầu, liếc nhìn biểu cảm của Trần Du Chinh.  



 


Anh tựa vào lưng ghế, hàng mi rủ xuống, không rõ đang nghĩ gì.  


 


"Trần Du Chinh?"  


 


Cô khẽ gọi anh một tiếng.  


 


Trần Du Chinh quay đầu: "Ừm, sao vậy?"  


 


Dư Nặc mím môi, trong mắt lộ vẻ do dự, rồi nói với anh: "Anh lại gần một chút, em có chuyện muốn nói với anh."  


 


Trần Du Chinh khựng lại hai giây, sau đó nghiêng người đến gần: "Nói gì thế?"


 


Dư Nặc chần chừ một chút, rồi giơ tay lên, dùng lòng bàn tay bịt chặt hai bên tai anh.  


 


Trần Du Chinh thoáng sững sờ, sau đó mới nhận ra hành động này của cô là vì chuyện gì. Chỉ trong thoáng chốc, toàn bộ âm thanh bên ngoài đều bị chặn lại. Anh cúi đầu, trong tầm mắt chỉ còn lại lồng ngực phập phồng vì căng thẳng của Dư Nặc.  


 


Dư Nặc sợ che không kín, ngón tay cái hơi cong lại, chồng lên ngón trỏ.  


 


Anh khẽ nhếch khóe môi, vẫn giữ nguyên tư thế có chút kỳ quặc này, để mặc cô che tai mình.  


 


Một lúc sau, đám đông bên ngoài bắt đầu tản đi, xe buýt cũng khởi động. Dư Nặc buông tay xuống, nói nhỏ: "Được rồi."  


 


Cô điềm nhiên như không có gì nhìn ra ngoài cửa sổ.  


 


Trần Du Chinh: "Em bịt tai anh làm gì?"  


 


"Không có gì."  


 


Trần Du Chinh bật cười: "Anh không yếu đuối như em nghĩ đâu."  


 


"Em biết." Dư Nặc do dự một chút rồi vẫn nói: "Chỉ là em không muốn nghe bọn họ mắng anh."  


 


Cô không thể kiểm soát được những lời người khác nói, chỉ có thể dùng cách ngây ngô và vụng về này để giúp Trần Du Chinh tạm thời thoát khỏi những lời chỉ trích ấy.  


 


...



 


Xe buýt lăn bánh, huấn luyện viên ngồi trên xe, phân tích cho các thành viên nghe vấn đề trong trận đấu hôm nay.  


 


Ultraman cười khổ: "Nếu ngay cả vòng loại trực tiếp chúng ta cũng không vào được, không biết các nhà tài trợ có chạy hết không nữa?"  


 


Huấn luyện viên: "Sớm biết thế này, sao mấy trận trước các cậu không đánh cho đàng hoàng vào?"  


 


Van chủ động lên tiếng: "Hôm nay là lỗi của tôi, tôi đánh tệ quá."  


 


"Bây giờ không phải lúc đổ lỗi." Giọng huấn luyện viên có phần nặng nề: "Các cậu có cơ hội hay không, còn phải xem ngày mai. Cho dù có dựa vào người khác mà vào được vòng loại trực tiếp, thì với trình độ hôm nay của các cậu, đừng nói đến Chung Kết Thế Giới, ngay cả vòng đầu tiên cũng sẽ bị tiễn đi ngay."  


 


...


 


Hôm sau, Dư Nặc đặc biệt đặt báo thức, chờ xem trận đấu giữa WR và PRT.  


 


Trận đấu này liên quan trực tiếp đến việc TG có thể tiến vào vòng loại trực tiếp hay không.  


 


Tuần trước, OG đã kết thúc tất cả các trận đấu vòng bảng, vững vàng giữ vị trí đầu bảng khu vực phía Tây. Đội tuyển cho phép tuyển thủ nghỉ vài ngày để điều chỉnh, tối qua Dư Qua đã về nhà.  


 


Lúc này, cửa phòng vẫn đóng chặt, chắc là còn đang ngủ.  


 


Dư Nặc pha một cốc ngũ cốc, ngồi trên ghế sofa cố ý vặn nhỏ âm lượng TV trong phòng khách để tránh đánh thức Dư Qua đang ngủ.  


 


WR đã chắc suất vào vòng loại trực tiếp, vì vậy trận đấu hôm nay thực ra không còn quan trọng với họ. Nhưng thắng hay thua lại ảnh hưởng trực tiếp đến số phận của TG và PRT.


 


Dư Nặc cũng căng thẳng theo. Rõ ràng cô không quá hiểu Liên Minh Huyền Thoại, nhưng mỗi khi hai đội giao tranh tổng, cô đều nín thở, trong lòng lặng lẽ cổ vũ cho WR.  


 


Cô ôm gối vào lòng, xem đến mức mê mẩn. Một pha giao tranh căng thẳng kết thúc, WR giành được lợi thế nhỏ, Dư Nặc siết chặt nắm tay, bật thốt lên một tiếng vui mừng, suýt chút nữa nhảy bật khỏi sofa.  


 


Bên cạnh ghế sofa chợt lún xuống, lúc này Dư Nặc mới nhận ra có người ngồi xuống. Cô quay đầu: "Anh, anh dậy rồi à?"  


 


Dư Qua nhìn cô với vẻ khó hiểu, buồn cười nói: "Em kích động gì như vậy làm gì? Có hiểu trận đấu không đó?"  


 


Dư Nặc khựng lại một chút, cô nào dám nói thật với anh ấy. Dư Nặc lắc đầu, có chút xấu hổ: "Không hiểu lắm, chỉ nghe bình luận viên nói thôi."  


 


OG thuộc khu vực phía Tây, gần đây Dư Qua cũng không chú ý nhiều đến vòng loại trực tiếp của khu vực phía Đông. Anh ấy ngồi trên sofa, nghe bình luận viên nói vài câu mới hiểu ra: "Ồ, hôm nay WR đang làm công cho TG à?"  



 


WR vừa giành chiến thắng ở ván đầu tiên, ván này cũng đã tạo ra lợi thế rõ ràng, chỉ cần thắng nốt, TG sẽ chắc suất. Dư Nặc thả lỏng hơn hẳn, không kìm được mà chia sẻ niềm vui với Dư Qua: "Hôm nay WR chơi hay quá, nếu họ thắng, TG sẽ vào được vòng loại trực tiếp rồi!"


 


Dư Qua nhìn chăm chú vào màn hình TV, giọng điệu không rõ vui buồn: "Em quan tâm TG ghê nhỉ?"  


 


Dư Nặc: "..."  


 


Cô chột dạ dời mắt đi, cố gắng kiểm soát nét mặt để trông có vẻ bình tĩnh hơn.


 


Nhưng lần đầu Dư Qua thấy Dư Nặc tỏ vẻ hứng thú như vậy, anh ấy hiếm hoi nổi hứng mà giải thích cục diện trận đấu cho Dư Nặc nghe.


 


Như thế anh ấy có thể đoán trước được tương lai, luôn có thể dự đoán trước hành động tiếp theo của WR và PRT.  


 


Dư Qua nói vài câu rồi dừng lại, chờ kết quả xảy ra đúng như dự đoán.  


 


Thấy Dư Nặc không giấu nổi vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn anh ấy lộ ra chút sùng bái, Dư Qua hài lòng, tiếp tục nói tiếp.  


 


Có điều, với tư cách là tuyển thủ chuyên nghiệp hàng đầu hiện tại của LPL, tiêu chuẩn của Dư Qua rất cao, hơn nữa nói năng không kiêng nể gì, có một số thuật ngữ anh ấy dùng khiến Dư Nặc đôi khi cũng thấy mơ hồ.  


 


Trận đấu bước vào phút thứ hai mươi, Dư Qua đã nhanh chóng đưa ra kết luận, lười xem tiếp: "PRT hết cửa rồi."  


 


"Thật á?"  


 


Dư Nặc vui mừng trong lòng, nhưng nhìn thấy anh ấy đứng dậy, vẫn có chút nghi ngờ: "Nhưng hình như bình luận viên nói PRT vẫn còn cơ hội ở giai đoạn sau mà."  


 


Bước chân Dư Qua khựng lại: "Bọn họ hiểu bằng anh chắc?"  


 


Dư Nặc: "..."


 


Diễn biến tiếp theo quả nhiên đúng như Dư Qua dự đoán, chưa đến mười phút, WR đã ăn rồng, trực tiếp đẩy thẳng nhà chính PRT, trận đấu kết thúc.  


 


Trận đấu này cũng đánh dấu việc vòng bảng LPL mùa hè chính thức khép lại, danh sách các đội tuyển vào vòng loại trực tiếp của cả hai khu vực Đông - Tây cũng được xác định.  


 


Sau khi WR hoàn tất phần phỏng vấn, MC trên sân khấu lần lượt công bố tên tám đội bước vào vòng loại trực tiếp.  


 


Dư Nặc kiên nhẫn chờ một lúc, đến khi nghe thấy tên TG, cuối cùng cô cũng hoàn toàn yên tâm, thậm chí còn vui vẻ kêu lên một tiếng: “Anh! WR thắng rồi, anh giỏi quá!”  



 


Căn nhà yên ắng, không có ai đáp lại.  


 


Dư Nặc tắt livestream trên TV, nhìn quanh một chút, thử gọi một tiếng: “Anh, anh đâu rồi? Trận đấu kết thúc rồi này.”  


 


Không nhận được phản hồi, cô cũng chẳng để ý nhiều, tiện tay cầm điện thoại nhắn tin cho Trần Du Chinh:  


 


"Các anh vào vòng loại trực tiếp rồi rồi ^ ^"  


 


Vừa nhắn tin xong, phía sau chợt vang lên một giọng nói: “Dư Nặc.”  


 


Dư Nặc nhanh chóng tắt điện thoại, quay đầu lại: “Sao vậy, anh?”  


 


Dư Qua từ ban công đi vào, vẻ mặt bình thản, tiện tay ném một thứ về phía cô, hỏi: "Cái gì đây?"


 


Dư Nặc cúi đầu nhìn, định thần lại, nhìn rõ chiếc áo cổ vũ trên ghế sofa, nét mặt lập tức cứng đờ.  


 


...Đây là món quà lưu niệm Phó Dĩ Đông đưa cho cô mấy hôm trước.  


 


Dư Qua cau mày khó hiểu: “Sao trong nhà lại có cái này? Của em à?”  


 


Dư Nặc không dám nhìn thẳng vào anh ấy, im lặng một lát, giọng lí nhí như muỗi kêu: “Cái này, ừm, của em…”  


 


Anh ấy như không nghe rõ, lại có chút không thể tin nổi, tức đến bật cười, hỏi lại lần nữa: “Của em?”  


 


Dư Nặc chậm rãi gật đầu.  


 


“Trên này in cái gì?”  


 


Giọng cô càng lúc càng nhỏ: “Love…”  


 


Sắc mặt Dư Qua trầm xuống, cũng im lặng theo, hồi lâu sau mới hỏi: “Love cái quái gì?”  


 


Giữa bầu không khí im lặng đến nghẹt thở, Dư Nặc như thể chuẩn bị đi chịu chết, cắn răng thốt ra: "Conquer."


 


"..."


Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Story Chương 65
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...