Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu

Chương 61


Không gian chật hẹp, bầu không khí mập mờ bắt đầu lan tỏa, những âm thanh lộn xộn của cơn mưa bên ngoài đều bị ngăn cách.  


 


Dư Nặc hơi nhón người, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, lồng ngực áp chặt vào người anh. Cô nhắm chặt mắt như thể buông xuôi, hàng mi run rẩy kịch liệt, thể hiện sự bất an trong lòng.  


 


Trần Du Chinh ngồi yên tại chỗ, toàn thân như bị đông cứng.  


 


Dư Nặc không biết hôn, chỉ vụng về chạm môi anh, cả người khẽ run rẩy, không dám cũng không biết làm sao để tiếp tục.  


 


Không nhận được hồi đáp từ anh, cô hơi lùi lại một chút, như thể cầu xin mà khẽ gọi: “Trần Du Chinh...”  


 


Trần Du Chinh dừng lại một chút, như vừa kịp phản ứng.  


 


Anh điều chỉnh tư thế, kéo cổ tay Dư Nặc xuống, đặt ra sau eo mình: “Nào, ôm anh đi.”  


 


Đầu óc Dư Nặc quay cuồng, chẳng thể suy nghĩ gì nữa, anh nói gì, cô liền làm theo.  


 


Anh khẽ kiềm nén hơi thở, dường như đang nhẫn nhịn, giọng trầm thấp: "Em, mở miệng ra."


 


Nụ hôn này hoàn toàn khác với lúc nãy. Dư Nặc như tê dại, cảm giác đầu óc thiếu dưỡng khí.  


 


Ban đầu, Trần Du Chinh chỉ dịu dàng thăm dò, ngón tay khẽ bóp lấy vành tai mềm mại của cô, đầu lưỡi từng chút từng chút mở đôi môi ấy ra, nhẹ nhàng m*n tr*n.  


 


Hơi thở trên người anh mang theo sự sạch sẽ, thanh mát đặc trưng của tuổi trẻ, tựa như hương bưởi thanh đạm xen chút vị đắng, rất dễ chịu.  


 


Cả hai đều thở không ra hơi, cô bị anh cắn một cái, khẽ rên lên một tiếng, vô tình để lộ âm thanh ngân nga mềm mại. Chính giọng nói ấy khiến Trần Du Chinh hoàn toàn mất kiểm soát, máu toàn thân như sôi trào, không thể kiềm chế mà áp sát vào Dư Nặc.  


 


Tư thế này thật tham lam, Dư Nặc hoàn toàn bị giam cầm.  


 


Anh không để lại chút không gian nào cho cô né tránh.  


 


Dư Nặc như bị nhấn chìm trong lớp kẹo bông mềm mại, mặc cho anh chiếm đoạt. Không biết đã qua bao lâu, đầu óc cô mơ màng, lặng lẽ mở mắt ra.  


 


Biểu cảm của Trần Du Chinh khi hôn.  


 


Cô muốn nhìn.  


 


Vài giây sau, dường như anh cũng nhận ra điều gì đó, cũng mở mắt ra.  


 


Mái tóc Dư Nặc xõa tung, nằm trên tấm chăn lông trắng. Đôi mắt cô phủ một tầng ánh nước lấp lánh, nhìn anh chăm chú, hai má ửng đỏ, khẽ chớp mắt.


 


Hai người gần đến mức hơi thở hòa lẫn với nhau, môi Trần Du Chinh vẫn còn kề môi cô. Anh hơi nghiêng đầu, bật cười khẽ, giọng mơ hồ: "Nhìn đủ chưa?"



 


Dư Nặc cuối cùng cũng hoàn hồn, vội vàng nhắm mắt lại, chôn mặt vào vai anh, không dám ngẩng lên.  


 


…  


 


Trần Du Chinh lười biếng nằm trên sofa, đôi môi đỏ rực, cổ áo T-shirt trễ xuống, để lộ xương quai xanh. Một dáng vẻ mặc người tùy ý giày vò.  


 


Dư Nặc ôm đầu gối co ro trên sofa, len lén nhìn anh hai lần, rồi dịch lại gần một chút, chống tay lên ghế, kéo cổ áo anh lên.  


 


Anh lập tức giữ lấy tay cô: “Làm gì đấy?”  


 


Dư Nặc: “Chú ý hình tượng một chút.”  


 


Khóe môi Trần Du Chinh khẽ nhếch lên: “Anh tưởng em còn muốn tiếp tục.”  


 


“…”  


 


Dư Nặc xấu hổ không thôi, vội rút tay lại, đứng dậy khỏi sofa, lẩm bẩm: “Em đi xem quần áo của anh khô chưa.”  


 


Trần Du Chinh cũng lững thững đi theo.  


 


Dư Nặc kéo cửa ban công ra, mở máy sấy, đưa tay chạm vào quần áo anh phơi bên trong, khẽ nói: "Gần khô rồi."


 


Cô vừa quay đầu, một nụ hôn lại rơi xuống bên má. Giọng Dư Nặc hơi rối loạn: "Cái đó, có thể mặc rồi, anh đi thay đi."


 


Trần Du Chinh không mấy để tâm ừ một tiếng, lại hôn cô một cái.  


 


Sau chuyện vừa rồi, Trần Du Chinh như bị ai đó mở ra một công tắc, động một chút là hôn cô, hành vi càng ngày càng ngang ngược.  


 


Dư Nặc cắn môi, đi sang trái, anh lại dựa vào chiều cao mà dịch một bước nhỏ, lập tức chặn cô lại.  


 


Dư Nặc bước sang phải, anh vẫn bước tới chặn lại.  


 


Cô im lặng vài giây, e thẹn liếc anh một cái, giọng không mấy chắc chắn: "Anh muốn làm gì?"


 


Trần Du Chinh hơi cúi đầu: “Em nói xem?”  


 


Đúng lúc này, điện thoại trong phòng khách reo lên. Dư Nặc bỏ mặc anh, bước vội vài bước đến nghe máy: "Anh?"


 


Dư Qua như vừa mới thức dậy, sau một tràng âm thanh sột soạt, anh ấy khẽ "ừ" một tiếng.


 


Cô vô thức nhìn về phía Trần Du Chinh, thấy anh chậm rãi đi tới, bỗng cảm thấy chột dạ, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì ạ?”  



 


“Em đang ở nhà?”  


 


“Dạ.”  


 


Dư Qua ừm một tiếng: “Lát nữa anh về nhà lấy ít đồ, tiện thể dẫn em ra ngoài ăn một bữa?”  


 


Trần Du Chinh cầm bộ quần áo vừa sấy khô, ném lên sofa. Ngay trước mặt cô, anh thản nhiên đưa tay ra sau, nắm lấy cổ áo thun rồi kéo mạnh một cái, thẳng thừng cởi ra. Trần Du Chinh để trần nửa thân trên, tùy ý hỏi: "Ai vậy?"


 


Dư Nặc ngây người, đờ ra vài giây, mặt đỏ bừng, lập tức quay lưng đi.  


 


Dư Qua cũng im lặng hai giây, hỏi: “Bên em có người à?”  


 


“Không có.” Dư Nặc cuống quýt phủ nhận: “Là... là shipper giao đồ ăn.”  


 


Dư Qua: “...”


 


Dư Nặc vội nói: “Anh, anh cần quần áo gì không? Em sắp xếp rồi mang qua cho anh nhé. Sau đó... em sẽ không ăn cơm với anh đâu, em đã đặt đồ ăn ngoài rồi.”  


 


Dư Qua cũng không nghĩ nhiều: “Không cần đâu, em không sao là được.”  


 


“Em có thể có chuyện gì chứ?”  


 


“Hôm qua...” Nói được hai chữ, Dư Qua bỗng dừng lại: “Thôi, không có gì.”  


 


Anh vốn là người kiệm lời, không giỏi biểu đạt, cách quan tâm người khác cũng có phần vụng về. Nhưng Dư Nặc vẫn cảm nhận được, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác ấm áp không thôi: “Em không sao đâu.”  


 


Dư Qua “Chặn hết liên lạc của mấy người Dư Tương đi.”  


 


Dư Nặc cúi đầu, khẽ dạ một tiếng.


 


“À đúng rồi.” Dư Qua bỗng nhớ ra một chuyện: “Công việc của em thế nào rồi?”  


 


Dư Nặc có chút thấp thỏm, suy nghĩ một lúc rồi thử thăm dò: “Em làm việc ở TG khá ổn, nếu không có gì bất ngờ thì sẽ gia hạn hợp đồng.”


 


Một lúc lâu sau, Dư Qua cũng không nói thêm gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Em tự quyết định đi.”  


 


“Dạ.”  


 


Cúp điện thoại, Dư Nặc thở phào nhẹ nhõm. Cô không dám quay đầu, chỉ hỏi: “Trần Du Chinh, anh thay đồ xong chưa?”  


 


“Xong rồi.”  



 


Dư Nặc quay lại, liếc nhìn một cái, phát hiện anh vẫn còn c** tr*n, đang mặc quần. Cô lập tức quay đầu đi.  


 


Phía sau vang lên giọng điệu nửa đùa nửa thật của Trần Du Chinh: “Muốn nhìn thì cứ nhìn thẳng đi, trốn trốn tránh tránh làm gì, anh đâu có ngại.”  


 


Cô vội vàng giải thích: “Em không có nhìn.”  


 


“Không sao, anh muốn cho em nhìn mà.”  


 


Dư Nặc: “...”  


 


Cô đứng yên tại chỗ.  


 


Trần Du Chinh thay đồ xong, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn. Anh bước tới, dừng trước mặt Dư Nặc, hơi cúi người, ghé sát cô, quan sát biểu cảm trên gương mặt cô.


 


Dư Nặc lùi về sau một bước: “Sao thế?”  


 


Anh nhìn cô một lát, chậm rãi nói: “Chị nói dối mà mặt không đỏ tí nào nhỉ.”  


 


Dư Nặc bị câu nói bất thình lình của anh làm cho ngẩn ra: “Gì cơ?”  


 


Trần Du Chinh nghiêm túc nói: “Nhìn anh giống shipper giao đồ ăn lắm à?”  


 


Dư Nặc: “...”  


 


...  



 


Giải đấu LPL sắp bắt đầu, mấy ngày nay các tuyển thủ của TG điên cuồng hẹn đấu tập để tìm cảm giác tay. Tối qua Trần Du Chinh chạy đến tìm cô, nhưng cũng không thể ở lại lâu, sắp phải về lại trụ sở luyện tập. 


 


Dù trong lòng không nỡ, nhưng Dư Nặc cũng không muốn làm chậm tiến độ huấn luyện của anh.  


 


Tầm bảy tám giờ sáng, cơn mưa bên ngoài đã tạnh.  


 


Dư Nặc lo Trần Du Chinh dậy sớm dễ bị tụt đường huyết, nên cô đã đưa anh ra tiệm hoành thánh gần chung cư ăn sáng.  


 


Tiễn anh đi xong, cô đứng bên đường thêm một lát rồi ghé qua ngôi chợ gần đó, mua ít trái cây tươi, xách theo túi lớn túi nhỏ về nhà.  


 


Trong nhà yên tĩnh, khôi phục lại sự tĩnh lặng vốn có. Dư Nặc đặt đồ xuống lối vào, tâm trạng cũng chùng xuống theo.  


 


Dù vẫn còn chút uể oải, nhưng so với hôm qua, đã khá hơn rất nhiều.  


 


Dư Nặc dọn dẹp một chút, quẳng bộ đồ hôm qua Trần Du Chinh mặc vào máy giặt, rồi trở lại phòng khách.  



 


Tấm chăn trên sofa vẫn còn rối tung, mép chăn rũ xuống đất.


 


Dư Nặc sững lại, không biết nghĩ đến điều gì. Cô đứng yên mấy giây, sau đó bước đến nhặt chăn lên.  


 


Lớp lông mềm mại mang đến cảm giác ấm áp, dường như vẫn còn vương chút hơi ấm của Trần Du Chinh. Dư Nặc nhẹ nhàng ôm lấy tấm chăn, khẽ đưa lên mũi ngửi.


 


Một lúc sau, mặt cô lại đỏ bừng.  


 


...


 


Đến thứ Bảy, ngày khai mạc LPL, giữa trưa, Phó Dĩ Đông đã chạy sang nhà Dư Nặc.  


 


Tối qua, Dư Nặc viết thực đơn hạn chế và lưu ý dinh dưỡng cho mấy người trong đội TG. Dư Nặc ngủ một giấc đến tận mười một giờ, tiếng chuông cửa reo vang như đòi mạng đánh thức đã đánh thức cô dậy. 


 


Dư Nặc vẫn còn ngái ngủ, lờ đờ ra mở cửa.  


 


“Tránh ra.” Phó Dĩ Đông có vẻ chật vật, kéo theo một tấm bảng đèn dài lê thê vào nhà.  


 


Dư Nặc bị cảnh tượng trước mắt làm cho tỉnh ngủ hơn hẳn, cô lách sang một bên, hỏi: “Cái gì thế?”  


 


Phó Dĩ Đông lôi bảng đèn vào nhà, quẳng xuống sàn, phủi tay, cười hì hì: “Đồ tiếp ứng cho chồng cậu đấy.”  


 


Dư Nặc lườm cô ấy một cái: “Cậu nói chuyện đàng hoàng chút đi.”  


 


Cô ngồi xổm xuống, lật mặt tấm bảng lên, nhìn dòng chữ trên đó. Dư Nặc im lặng một lúc, ngẩng đầu lên hỏi: “Sao lại là câu này?”  


 


Phó Dĩ Đông "chậc chậc" hai tiếng: “Cậu không biết đâu. Từ lúc hình xăm của Trần Du Chinh bị đào ra, câu này đã thành khẩu hiệu tiếp ứng của bọn tớ rồi, còn được ghim trên diễn đàn nữa đấy.”  


 


Dư Nặc: “...”  


 


Phó Dĩ Đông lục trong ba lô ra một đống đồ, lấy một cái băng đô đưa cho cô: “Này, của cậu nè.”  


 


Dư Nặc nhìn dòng chữ “Conquer” trên đó, bật cười bất lực: “Còn chuẩn bị cho tớ luôn à?”  


 


“Tất nhiên rồi.”


 


Phó Dĩ Đông giục cô đi thay đồ với trang điểm: “Nhanh lên nhanh lên, cậu mau chỉnh trang lẹ đi, lát nữa tớ còn phải tập hợp với hội chị em đấy.”  


 


Dư Nặc chọn quần áo trong tủ, quay đầu hỏi: “Hội chị em gì cơ?”  


 


“Hội chị em fanclub TG.”  


Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Story Chương 61
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...