Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu

Chương 46


Từ Y Đồng nhỏ giọng thương lượng: “Có thể không đến bệnh viện được không? Từ nhỏ chuyện chị sợ nhất chính là đến bệnh viện đó..."


 


Dư Nặc dỗ dành: “Vậy chúng ta không đến bệnh viện nữa, ngay trước cổng chung cư có một phòng khám nhỏ, em dẫn chị qua đó nha?"


 


Từ Y Đồng miễn cưỡng đồng ý, cô ấy cẩn thận chạm vào vết thương trên chân, nước mắt lưng tròng, đáng thương ngước mắt lên: “Có thể để anh em đưa chị đi được không?”  


 


Dư Nặc: “…”  


 


Cô dở khóc dở cười: “Để em đi hỏi anh ấy xem sao."


 


…  


 


Nghe Dư Nặc nhờ vả, Trần Du Chinh lạnh nhạt nói: "Cô ấy bị trầy chân, nhưng chân vẫn còn lành lặn mà, không tự đi được sao?"


 


Dư Nặc: “Dù gì Đồng Đồng cũng là bạn của em, anh giúp một chút đi mà? Em thấy vết thương khá nghiêm trọng đấy.”  


 


Ban đầu Từ Y Đồng còn tưởng tượng Trần Du Chinh sẽ bế cô ấy kiểu công chúa đưa đến phòng khám, ai ngờ vừa ra cửa, anh ấy lại hoàn toàn thờ ơ, chỉ đứng nhìn cô ấy nhảy lò cò bằng một chân, thậm chí còn không có ý định đỡ lấy. Cứ thế khoanh tay đứng một bên, dửng dưng như chẳng liên quan gì.


 


Từ Y Đồng đứng trong thang máy, cố nén nước mắt, muốn nhìn Trần Du Chinh nhưng lại không dám.


 


Hai người im lặng đi đến phòng khám nhỏ.  


 


Bác sĩ là một ông lão rất hiền lành, khi tháo lớp băng trên chân ra,  Từ Y Đồng nhìn lớp băng trên chân bị gỡ ra, không nhịn được suýt khóc, lo lắng hỏi: "Ông ơi, chân cháu có để lại sẹo không? Nếu bị hủy dung rồi, sau này sao cháu còn mặc váy thế nào được nữa?"


 


Bác sĩ bị dáng vẻ nhõng nhẽo của cô ấy chọc cười, dịu dàng an ủi: "Không sao đâu, sẽ không để lại sẹo. Vết thương không sâu lắm, chỉ cần xử lý một chút là ổn rồi."


 


Từ Y Đồng “ồ” một tiếng, lại quay đầu nhìn Dư Qua.  


 


Anh ấy ngồi bên cạnh, cầm điện thoại không biết đang xem cái gì. Từ Y Đồng nhìn anh ấy rất lâu, nhưng Dư Qua cũng chẳng phát hiện ra.  


 


Cô ấy đưa tay chạm vào Dư Qua: “Anh đang xem gì thế?”  


 


“Xem thi đấu.”  


 


Lần đầu tiên, Từ Y Đồng cảm thấy Dư Qua dường như thực sự không thích cô ấy, là kiểu người chẳng muốn nói chuyện với cô ấy nhiều dù chỉ một câu.  


 


Cô ấy có chút thất vọng, đúng lúc này bạn thân gọi điện tới, Từ Y Đồng ỉu xìu bắt máy, uể oải “A lô” một tiếng.  



 


Bạn thân: “Cậu sao thế, đang ở đâu đấy? Ra ngoài chơi đi.”  


 


“Tớ không đi được, đang ở phòng khám chữa chân đây.”  


 


“Phòng khám gì cơ? Chữa chân cái gì?” Bạn thân hiếu kỳ: “Thẩm mỹ viện à? Giờ cậu đến cả chân cũng đi làm đẹp luôn rồi hả?”  


 


Từ Y Đồng bực bội: “Tớ bị thương! Làm đẹp cái gì mà làm đẹp.”  


 


“Hả? Bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không? Tối nay còn đi uống rượu nhảy nhót được không? Cậu đừng có cho bọn tớ leo cây đó! Mọi người đều đang chờ cậu đấy!”  


 


“…”  


 


Từ Y Đồng tức đến nghẹn ngào, nhất thời không thốt nên lời.


 


Cô ấy vừa đau chân vừa lạnh lòng, vết thương đau thì cũng thôi, quan trọng là tim càng đau hơn. Từ Y Đồng hít sâu mấy hơi, nức nở nói: “Tớ đã như thế này rồi, mà các cậu chẳng ai thèm quan tâm tớ một câu. Còn chỉ lo tối nay tớ có đi uống rượu, có đi quẩy được không? Các cậu còn là người không vậy? Sau này tớ sẽ không bao giờ đi chơi với các cậu nữa!”


 


Từ Y Đồng vừa khóc nức nở vừa nói, khiến bạn thân giật mình: “Đồng Đồng, cậu sao thế? Bị trầm cảm à? Đừng dọa tớ nha!”  


 


Trong phòng khám nhỏ, mấy ông bà lớn tuổi đang truyền nước đều quay đầu lại nhìn.  


 


Dư Qua cũng quay sang.  


 


Từ Y Đồng lặng lẽ rơi nước mắt.  


 


Ánh mắt tò mò xung quanh đổ dồn về phía cô ấy, Dư Qua đặt điện thoại xuống.  


 


Có một bác gái khuyên nhủ: “Ôi chao, cậu trai trẻ, bạn gái cậu khóc đến thế kia rồi, mau dỗ dành đi chứ.”  


 


Dư Qua vừa định mở miệng giải thích, Từ Y Đồng lại khóc to hơn, tức tối nói: “Tớ muốn tuyệt giao với cậu!”  


 


Dư Qua: “Cô đừng khóc nữa.”  


 


Từ Y Đồng bĩu môi, dứt khoát cúp máy: “Bạn thân của em tệ quá, sao em lại có loại bạn bè như vậy chứ, đúng là bất hạnh ba đời mà.”  


 


Bác sĩ già cười tươi không ngớt: “Ôi chao, cô bé này khóc đến mức bác cũng thấy xót ruột. Để bác đi lấy khăn giấy cho cháu lau nhé.”


 


Từ Y Đồng khóc một lát, phát tiết hết ấm ức rồi, bèn nói với Dư Qua: “May mà có anh ở đây, em cũng không thấy cô đơn lắm.”  



Dư Qua im lặng.  


 


Từ Y Đồng lẩm bẩm lẩu bầu một hồi, rồi lại liếc nhìn anh ấy: “Nếu đã vậy, hay là chúng ta làm bạn đi?”


 


Dư Qua: “…”  


 


Anh ấy bị cú ngoặt bất ngờ của cô ấy làm cho bật cười.  


 


Thấy Dư Qua vẫn im lặng, Từ Y Đồng có chút nản lòng, khẽ lẩm bẩm: "Em chỉ muốn anh thêm em vào danh sách bạn bè thôi, có gì khó đâu chứ? Em đảm bảo sẽ không làm phiền anh mà."


 


Dư Qua cầm điện thoại lên.  


 


Từ Y Đồng liếc thấy động tác của anh ấy, , lập tức ngừng khóc, mừng rỡ không thôi, như không tin vào mắt mình: "Em thực sự có thể thêm anh sao?"


 


Dư Qua thản nhiên: “Sao? Không muốn thêm nữa à?”  


 


Từ Y Đồng lập tức nói ngay: “Thêm, thêm chứ!”  


 


Nói xong, cô ấy chợt nghĩ ra điều gì đó: "Vậy nếu anh đã thêm em rồi, sau này không được xóa, cũng không được chặn em đâu nhé. Em sẽ ít đăng bài hơn, cố gắng không làm chướng mắt anh."


 


Dư Qua: “…”


 


Bác sĩ đưa giấy Từ Y Đồng, cô ấy vừa lau nước mắt vừa cười rạng rỡ nói cảm ơn ông ấy  


 


Rời khỏi phòng khám nhỏ, Từ Y Đồng vui vẻ mở danh sách WeChat, ghim Dư Qua lên đầu. Cuối cùng cũng có một bước tiến mang tính lịch sử, chiến thắng đã ở ngay trước mắt. Hôm nay chịu đau cũng đáng giá, vì đây chính là nền tảng cho hạnh phúc ngày mai.  


 


Từ Y Đồng cảm thấy hôm nay bị thương cũng đáng.


 


Cô ấy vui vẻ xong, ngẩng đầu lên thì thấy Dư Qua đút tay vào túi, đi phía trước. Cô ấy gọi một tiếng: "Anh xem hôm nay thời tiết đẹp như vậy, đi dạo với em một lát đi? Em muốn mua một cây kem ốc quế vị dâu."


 


Dư Qua chẳng thèm quay đầu lại: "Tự đi đi."  


 


...


 


Không khí cuồng nhiệt của giải đấu Liên Lục Địa đã qua đi, độ hot của TG và Trần Du Chinh trên diễn đàn, Tieba và Weibo cũng giảm bớt. Nhưng lượng fan của họ vẫn có sự gia tăng rõ rệt, thậm chí còn có nhiều nhà tài trợ chủ động tìm đến để đàm phán hợp đồng đại diện.  


 


Trên Weibo, trong bảng xếp hạng cổ vũ tuyển thủ ở vị trí AD, TG.Conquer đã vươn lên vị trí thứ hai, chỉ xếp sau Dư Qua. Các vị trí còn lại, Killer và Ultraman cũng đều thăng hạng lên nhóm đầu.


 



 


Sáng sớm, Tiểu Ứng kéo họ ra khỏi giường để trang điểm và tạo hình.  


 


Killer bị lớp phấn phủ trên mặt làm sặc, ho khan một tiếng: “Bọn tôi thi đấu chuyên nghiệp, sao còn phải bán sắc? Chân thực một chút không tốt hơn à?”


 


Chị thợ trang điểm dùng kem che khuyết điểm chấm lên lớp mụn của anh ấy: "Nếu da anh mà có được một nửa độ đẹp như của Conquer thì cũng chẳng cần trang điểm rồi."  


 


Killer thất vọng nói: "Nạn phân biệt ngoại hình trong môi trường làm việc bao giờ mới chấm dứt đây?"  


 


Chị thợ trang điểm: "........."  


 


Địa điểm phỏng vấn được sắp xếp lại một chút, mọi người ngồi cùng nhau. Biên đạo đưa kịch bản cho họ đọc trước, để họ chuẩn bị cho các câu hỏi sẽ được đặt ra sau đó.


 


Chuẩn bị một lúc, ánh sáng được điều chỉnh xong, máy quay bên cạnh bắt đầu ghi hình. Biên đạo hỏi Trần Du Chinh: "Ở trận chung kết cuối cùng đấu với PPE, anh có cảm thấy áp lực không?"


 


Trần Du Chinh ngả người ra sau ghế: "Cũng bình thường, không có áp lực gì cả."  


 


Chị gái biên đạo "ồ" một tiếng, tò mò hỏi: "Thật sự không có chút áp lực nào sao?"  


 


Van cảm thấy hơi buồn cười: "Sao cậu ta không áp lực được chứ, chỉ đang giả vờ thôi, cô không nhận ra à?"


 


Killer ho khẽ một tiếng, nhắc nhở anh ấy: "Đang phỏng vấn đó, chú ý hình tượng chút đi, lát nữa hậu kỳ cắt hết cho mà xem."


 


Mọi người cười ầm lên, bầu không khí lập tức trở nên sôi nổi.  


 


Buổi phỏng vấn kéo dài khoảng hơn nửa tiếng, gần đến phần kết. Biên đạo hỏi một câu ngoài lề: "Có thể chia sẻ một chút không? Vì sao các anh lại theo con thi đấu chuyên nghiệp? Có mục tiêu hay thần tượng nào không?"  


 


Thomas trả lời đầu tiên: "Ừm... Tôi thi đấu vì thiếu tiền. Thần tượng của tôi… chắc là Aaron của WR, thấy anh ấy khá mạnh."  


 


Thomas là người đầu tiên trả lời: "Ừm... Tôi chơi chuyên nghiệp vì thiếu tiền. Còn thần tượng của tôi... chắc là Aaron của WR, tôi thấy anh ấy khá mạnh."


 


Killer trầm ngâm một lúc rồi nói: "Tôi là fan của Wan, lúc trước xem anh ấy thi đấu ở MSI, cảm thấy rất phấn khích. Khi đó tôi nghĩ mình cũng phải lợi hại như vậy, thế là quyết định theo con đường chuyên nghiệp."


 


Biên đạo phỏng vấn mỉm cười: "Vậy à? Vậy anh có học được gì từ anh ấy không?"


 


Killer lắc đầu: "Cái đó thì không, chủ yếu là vì thiên phú của anh ấy quá cao, tôi cảm thấy người bình thường khó mà học theo được. Có lẽ chỉ có thể học hỏi kỹ thuật của anh ấy, nhưng cũng chưa chắc có thể thực hiện được trong trận đấu."


 


Đến lượt người tiếp theo, Ultraman nói ngay: "Trước đây tôi cũng là fan của WR, cả năm tuyển thủ tôi đều rất thích. Nhưng thần tượng của tôi vẫn là Chu Đãng, giống như Killer vậy. Hồi đó chính vì anh ấy mà tôi quyết định theo đuổi con đường thi đấu chuyên nghiệp."



Trong giới tuyển thủ chuyên nghiệp hiện tại của Liên Minh Huyền Thoại, rất nhiều người coi Chu Đãng là thần tượng, nên biên đạo cũng không ngạc nhiên, chỉ hỏi anh ấy: "Vậy anh thích Chu Đãng ở điểm nào?"


 


Ultraman đếm ngón tay, nghiêm túc trả lời: "Tôi thích anh ấy chơi game giỏi, lại còn đẹp trai. Chỉ tiếc rằng tôi sinh ra quá muộn, khi tôi ra mắt thì anh ấy đã giải nghệ rồi, không có cơ hội được đánh một trận hỗ trợ cho Chu Đãng. Đây có lẽ là điều tiếc nuối nhất trong sự nghiệp tuyển thủ của tôi."


 


Biên đạo nhìn sang Trần Du Chinh: "AD hiện tại của các anh cũng rất mạnh, các anh đều có tương lai đầy triển vọng."  


 


Nhắc đến Trần Du Chinh, biên đạo tiện thể hỏi chàng trai đang ngồi ở vị trí ngoài cùng bên trái: "Conquer, còn anh thì sao? Có đàn anh nào mà anh đặc biệt ngưỡng mộ không?"


 


Trần Du Chinh thản nhiên trả lời: "Không có."  


 


Chị gái biên đạo không ngờ anh lại trả lời như vậy, cô ấy hơi sững lại, nhất thời không biết phải tiếp lời thế nào.


 


Phần ghi hình tạm dừng một chút, nhân viên bên cạnh có chút bất lực, trao đổi với Trần Du Chinh: "Hay là anh cứ tùy tiện nói một cái tên đi? Nếu đoạn này phát sóng, có khi đám anti lại kiếm cớ gây chuyện với anh đấy."


 


Trần Du Chinh hỏi lại: "Nói ai?"  


 


Ultraman đề nghị: "Cậu cũng nói là Chu Đãng đi."  


 


...  


 


Một chút gián đoạn trôi qua, buổi ghi hình tiếp tục. Biên đạo vẫn giữ nụ cười, hỏi lại một lần nữa: "Anh có ngưỡng mộ tuyển thủ nào không?"


 


Trần Du Chinh phối hợp trả lời: "Chu Đãng."  


 


Biên đạo lập tức đón lời: "Vậy anh ngưỡng mộ điều gì ở anh ấy?"  


 


Anh suy nghĩ một phút, rồi nói: "Không có gì để ngưỡng mộ."  


 


"…"  


 


Biên đạo bất lực, nhân viên xung quanh cũng bật cười. Ban đầu họ định cắt bỏ đoạn này cho xong chuyện, nhưng không ngờ Trần Du Chinh chợt nhớ ra điều gì đó, dừng lại một chút rồi khẽ “à” lên: “Có một chuyện đấy.”


 


Biên đạo mừng rỡ hỏi: "Là gì vậy?"  


 


Trần Du Chinh gác một chân lên thành ghế, hơi nghiêng đầu, chậm rãi nhìn về phía ống kính: "Nghe nói hồi mười chín tuổi, Chu Đãng có một cô bạn gái lớn hơn ba tuổi?"  


 


Vài giây trôi qua, cả trường quay lặng ngắt như tờ: "..."  


 


Trần Du Chinh thong dong nói: "Tôi rất ngưỡng mộ chuyện đó."


Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Story Chương 46
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...