Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Chương 43
"...Ọe!"
Ultraman bên cạnh cúi gập người xuống, bịt miệng, trông như sắp nôn ra.
Dư Nặc quay đầu lại, hỏi: "Cậu không sao chứ? Có muốn nôn không?"
"Tôi thật sự, chịu không nổi nữa rồi…"
Ultraman lại nôn khan một cái.
Dư Nặc đưa cốc nước qua, lo lắng hỏi: "Hay là cậu vào nhà vệ sinh đi?"
Ultraman xua tay, nghiêm túc nói với Dư Nặc: "Không sao, chỉ là bị câu nói lúc nãy của Conquer làm cho buồn nôn quá, nên nhất thời bỗng thấy hơi buồn nôn thôi."
Dư Nặc: "…"
Thái dương Trần Du Chinh giật giật, nụ cười trên môi cũng tắt ngấm.
Ultraman la lối om sòm: "Chinh, cậu mới 19 tuổi thôi đấy, một cậu trai 19 tuổi sao có thể sến súa đến thế? Món ăn ngấy nhất trên bàn tối nay cũng không bằng một phần vạn của cậu, sao Tập đoàn Dầu khí Trung Quốc chưa phát hiện ra viên ngọc quý này nhỉ?"
Dư Nặc: "…"
Trần Du Chinh bình thản nói với Dư Nặc: "Em đi trước đi, tôi giúp cậu ta tỉnh rượu đã."
Ultraman sững người, men rượu trong người cũng bị dọa tỉnh một nửa, vội kéo tay Dư Nặc: "Chị ơi, đừng đi, cô đi rồi là tôi mất mạng thật đấy."
Trần Du Chinh mỉm cười dịu dàng: "Cậu vừa gọi cô ấy là gì?"
Ultraman run lên, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Dư Nặc: "Chị Nặc ơi, cứu tôi với."
Dư Nặc do dự hỏi: "Tôi cứu cậu gì chứ?"
Xa xa, Hướng Giai Giai gọi với lại: "Nặc Nặc, cậu qua đây đỡ Killer giúp tớ với một chút, cậu ta nặng quá."
Dư Nặc thấy hai người này cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, vội chạy đi giúp Hướng Giai Giai.
…
Sau khi cô đi, ánh mắt Trần Du Chinh chậm rãi hướng về phía Ultraman: "Cậu lặp lại câu lúc nãy xem nào?"
"Sao thế? Chẳng phải tôi chỉ nói cậu sến thôi sao... Mà cậu đúng là khá sến mà..." Ultraman lẩm bẩm: "Cậu không nên cưa cẩm mấy chị gái kiểu này đâu, để hôm nào tôi truyền thụ cho cậu ít kinh nghiệm."
Trần Du Chinh cười lạnh: "Cậu gọi cô ấy là gì?"
"Chị gái đó…"
Trần Du Chinh gật đầu, cầm lấy điện thoại, mở khóa, ngón tay chậm rãi bấm lên bàn phím.
Ultraman hỏi: "Cậu làm gì đó?"
"Gửi tin nhắn cho bé Tô gì đó của cậu."
Ultraman kinh hãi, nhào tới định giật lấy điện thoại của Trần Du Chinh: "Có gì thì nói đàng hoàng, sao tự dưng lại nhắn tin cho bé Tô Tô của tôi! Cậu định nói gì với cô ấy?!"
Trần Du Chinh nhấc tay lên, không cho anh ấy đụng vào, thản nhiên ném một câu: "Kể cho cô ấy kinh nghiệm tán gái của cậu."
Ultraman ấm ức: "Chẳng phải tôi cũng chỉ bắt chước cậu sao? Tôi cũng chỉ mới 20 tuổi, nhỏ hơn Dư Nặc mà, gọi chị gái có sao đâu?"
Trần Du Chinh vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, tiếp tục gõ chữ.
Ultraman tuyệt vọng nhìn bóng lưng Dư Nặc, lập tức nghiêm túc cúi gập người 90 độ trước mặt Trần Du Chinh: "Xin lỗi, anh Chinh à, vừa rồi em uống say nên hồ đồ quá. Anh rộng lượng tha cho em lần này đi. Mạn Mạn hiểu rồi, đây là tình thú của anh, chỉ có mình anh được gọi "chị" thôi, sau này em tuyệt đối không gọi nữa!"
Trần Du Chinh dừng động tác, ấn một cái trên điện thoại, màn hình tối đen.
…
Killer uống quá chén, cứ nắm chặt tay Hướng Giai Giai không buông, miệng không ngừng lẩm bẩm, ai đến gần định giúp đều bị anh ấy hất tay ra.
Hướng Giai Giai bị anh ấy đè nặng đến mức không chịu nổi: "Đại ca à, sao mà anh cứ như một con gấu thế này? Sắp b*p ch*t tôi rồi này."
Killer: "Giai, sao ngay cả cô cũng chê tôi? Hu hu hu…"
Hướng Giai Giai bị đè đến mức lưng như sắp gãy tới nơi, dở khóc dở cười: "Anh nặng thật đấy."
Dư Nặc thấy vậy, định bước lên giúp một tay, nhưng vừa chạm vào đã bị Killer hất ra: "Đừng có động vào tôi, tôi vẫn là trai tân trong sáng đấy…"
Bộ dạng say khướt của Killer khiến Dư Nặc bỗng nhớ đến lần trước. Hôm ấy, Trần Du Chinh cũng say đến mức này, cô đỡ anh lên xe cũng rất vất vả. Nhưng ít ra anh ngoan hơn Killer nhiều… Chỉ là cũng thích nói linh tinh.
Van có tửu lượng tốt nhất, đợi khi men say giảm bớt, anh ấy cũng tỉnh táo hơn. Ban đầu anh ấy định tới giúp, nhưng nhìn một lúc lại thôi, chỉ đứng bên cạnh cười.
Hướng Giai Giai sốt ruột: "Các cậu đừng có đứng đó xem náo nhiệt nữa."
Van nhún vai: "Killer chỉ chịu để cô đỡ, bọn tôi còn cách nào khác đâu?"
Thomas thấp giọng nói: "Tên Killer này giỏi thật, tôi thấy cậu ta đâu có say, chẳng qua là muốn nhân cơ hội trêu gái thôi."
Bữa tiệc ăn mừng cuối cùng lại biến thành một màn hỗn loạn, đến tận ba bốn giờ sáng mọi người mới về khách sạn.
Dư Nặc kiệt sức, nằm dài trên ghế sofa, mãi vẫn không chịu nhúc nhích.
Nhân lúc chờ Hướng Giai Giai tắm rửa, cô lại mở Weibo xem một chút. Độ hot của giải đấu Liên Lục Địa vẫn còn rất cao, có mấy từ khóa liên quan vẫn đang nằm trên bảng hotsearch.
Cô tùy tiện mở vài bài ra xem, lướt xuống dưới, tất cả đều đang bàn tán về Trần Du Chinh.
Cô cũng không biết vì sao, nhưng lại cảm thấy khá vui cho anh. Tâm trạng cô bây giờ y hệt như cô nhìn thấy Dư Qua vô địch năm xưa.
Dư Nặc tiếp tục tập trung xem thêm một lúc, Hướng Giai Giai từ phòng tắm bước ra, gọi cô một tiếng: "Tớ tắm xong rồi, Nặc Nặc, cậu đi tắm đi."
Dư Nặc đặt điện thoại xuống: "Ừm."
...
Sau khi thi đấu xong, mấy đội tuyển còn ở lại Paris thêm vài ngày để nghỉ ngơi. Hai ngày sau, chuyến bay từ Paris hạ cánh xuống sân bay Phổ Đông, xe buýt của đội tuyển đã chờ sẵn bên ngoài từ sớm.
Mười mấy tuyển thủ vẫn mặc áo khoác đồng phục của giải đấu Liên Lục Địa, cả nhóm người đông đảo kéo hành lý ra khỏi sân bay. Khi OG và TG vừa xuất hiện, đám fan nữ tụ tập ở cổng đón lập tức reo hò vang trời.
Tiếng hò hét chấn động, đến mức mấy người đi đường suýt nữa phải bịt tai lại.
Lần này so với trước khi ra nước ngoài, tình hình đã có chút thay đổi. Mặc dù fan của OG và Dư Qua vẫn chiếm đa số, nhưng lần này rõ ràng có một luồng cổ vũ khác đang cạnh tranh ngang hàng với bọn họ.
Fan nữ của TG cũng rất nhiệt tình, hô vang khẩu hiệu khắp nơi: "TG TG thiên hạ đệ nhất! TG TG mãi mãi vô địch!!!"
Killer giơ tay ra hiệu với các cô ấy.
Trần Du Chinh đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, dáng vẻ biếng nhác kéo va lí, mí mắt hơi cụp xuống, đang nói chuyện với Ultraman.
Cái loa điện quen thuộc lại xuất hiện: "...Trần Du Chinh! Trần Du Chinh!! Nhìn sang đây!!!!"
Vẫn là những tiếng gào đầy kích động khi đó: "Trần Du Chinh!!! Cậu điếc rồi hả? Không nghe thấy sao?"
Trần Du Chinh ngước mắt nhìn ang.
Nhóm fan cầm loa tản ra, kéo căng một tấm băng rôn dài với nền đỏ rực rỡ đầy không khí hân hoan:
[Hãy để cả thế giới nghe thấy giọng tôi, nhớ lấy ID của tôi... TG.Conquer]
Người cầm loa vô cùng mãn nguyện: "Chinh à, cuối cùng cậu cũng có tiền đồ rồi, cậu nổi tiếng rồi, cuối cùng cũng hot rồi! Mẹ mong chờ ngày này khổ sở biết bao! Cạu thấy chưa? Thời kỳ hoàng kim như cậu mong muốn, mẹ cho cậu sự hoành tráng này, cậu có hài lòng không?"
Trần Du Chinh: "..."
Nhìn cảnh tượng hết sức choáng ngợp trước mắt, Killer có hơi đơ ra, Thomas cũng cạn lời trước tấm băng rôn kia, quay sang thảo luận với người bên cạnh: "Giờ đón người toàn chơi trò này hả... Lố lăng thật sự."
Những người khác thì cố nhịn cười.
Để giữ hình tượng, mọi người đều cố nín cười, tỏ ra bình tĩnh như không có chuyện gì. Nhưng đến khi lên xe buýt, mấy người trong TG rốt cuộc không nhịn nổi nữa, đồng loạt bật cười: "Trần Du Chinh, fan cậu bị sao thế? Buồn cười quá đi mất, có phải đã bái *Đức Vân Xã làm sư phụ không đấy?"
*Nhóm hài nổi tiếng Trung Quốc
Killer chậm rãi nói: "Chinh à, thời kỳ hoàng kim như cậu mong muốn đã có rồi, fan cậu cho cậu sân khấu lớn như vậy, cậu có hài lòng không?"
Ultraman "phụt" một tiếng, cười đến mức gần như gập cả lưng, đập tay xuống ghế liên tục.
Trần Du Chinh đeo tai nghe, ngồi xuống ghế, chẳng buồn để ý mấy trò trêu ghẹo này, chỉ liếc sang nhìn Dư Nặc.
Cô cũng đang cười.
Thấy anh nhìn sang, Dư Nặc lập tức nín cười.
Bọn họ cách nhau một lối đi, Trần Du Chinh chậm rãi hỏi: "Buồn cười lắm à?"
Dư Nặc nhịn một chút, thành thật trả lời: "Ừm... đúng là buồn cười thật..."
Trần Du Chinh: "..."
...
Thời gian đã bước sang tháng Sáu, trời Thượng Hải cũng dần oi bức hơn.
Từ Y Đồng liên tục oanh tạc WeChat, Trần Du Chinh tranh thủ chút thời gian về nhà thăm ba mẹ. Khi anh quyết định tham gia con đường thi đấu chuyên nghiệp, gia đình đã phản đối kịch liệt, mẹ anh thì không nói gì nhiều, nhưng ba Trần lại tức giận ra mặt.
Tuy nhiên, trong nhà, người có quyền lên tiếng vẫn là Ngu Diệc Vân, ba Trần giận dữ một hồi cũng chẳng làm gì được anh. Giờ đây, Trần Du Chinh đã lên hot search mấy lần, sắc mặt người nhà đối với anh cuối cùng cũng khá hơn chút.
Trong bữa cơm, Ngu Diệc Vân suýt chút nữa rơi nước mắt, giọng điệu đầy yêu thương: "Ôi trời, Chinh Chinh à, thi đấu vất vả lắm đúng không, con xem con gầy thế này rồi kìa!"
Trần Du Chinh chẳng bận tâm lắm: "Con gầy chỗ nào, bây giờ trai đẹp mà béo thì không có thị trường, mấy cô gái nhỏ đều thích kiểu gầy thế này cả."
Trần Bách Trường không ưa thái độ cà lơ phất phơ này của anh, mắng: "Nói chuyện với mẹ mày đàng hoàng vào!"
Ngu Diệc Vân trừng mắt lườm ông ấy: "Ông có thể bớt hung dữ được không? Con trai hiếm khi về nhà, ngày nào ông cũng gầm gào như thế, muốn nổi nóng thì đi ra ngoài mà nổi!"
"..."
Trần Bách Trường bị vợ mắng đến khí thế cũng yếu hẳn đi: "Bà cứ chiều nó như thế, ra ngoài chẳng khác nào không coi ai ra gì..."
Ngu Diệc Vân đầy vẻ tự hào: "Mấy hôm trước lên hotsearch, bao nhiêu người khen con trai chúng ta đấy. Con tôi giỏi quá mà! Dạo này tôi đi đánh bài, Tổ Trân còn cố ý hỏi chuyện thằng bé, nói muốn giới thiệu cháu gái cho Chinh Chinh nhà mình đó."
Trần Du Chinh từ chối: "Không cần đâu ạ."
Ngu Diệc Vân: "Cái tuổi này của con, nên quen biết thêm vài cô gái đi. Mẹ hồi mười chín tuổi đã thay mấy bạn trai rồi đấy."
Trần Bách Trường: "..."
Ông ấy không nhịn được mà phản bác vợ mình một câu: "Nó bây giờ là lúc phải nỗ lực, nói chuyện yêu đương cái gì? Bà đừng có dạy nó mấy thứ này."
Ngu Diệc Vân không phục: "Thế hồi cấp ba, ông chẳng phải cũng theo đuổi tôi sao? Hồi cấp ba ông cũng chẳng lo học hành, chỉ chăm chăm nghĩ cách cưa cẩm tôi, ông lấy tư cách gì để nói con trai mình?"
Nói xong, bà ấy lại quay sang dặn dò Trần Du Chinh: "Nhưng hồi đó mẹ chê ba con khô khan quá, học giỏi đẹp trai cũng vô dụng. Ông ấy theo đuổi mẹ, mẹ còn chẳng buồn liếc mắt nhìn. Con nhất định đừng học theo ba con, như vậy không có duyên với con gái đâu. Mai mốt mẹ giới thiệu mấy cô gái xinh đẹp cho con nhé, đánh chuyên nghiệp tuy vất vả, nhưng cũng cần thư giãn một chút chứ."
Trần Du Chinh vừa ăn vừa nói: "Mẹ đừng giới thiệu cho con nữa."
Ngu Diệc Vân thắc mắc: "Tại sao chứ?"
Anh thuận miệng nói: "Con có người mình thích rồi."
Ngu Diệc Vân: "!"
Bà ấy vội vàng hỏi: "Bao nhiêu tuổi rồi? Xinh không? Khi nào dẫn về cho mẹ gặp?"
Trần Du Chinh ngừng lại một chút, chậm rãi đáp: "Chừng nào theo đuổi được rồi nói."
Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Đánh giá:
Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Story
Chương 43
10.0/10 từ 25 lượt.
