Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu

Chương 38


OG và hạt giống số một của đối thủ đấu thêm một trận, vòng loại trực tiếp kéo dài suốt năm tiếng đồng hồ. Cuối cùng, LPL giành chiến thắng 3-2 trước LMS, tiến vào trận chung kết.


 


Khoảnh khắc bình luận viên hô vang kết thúc trận đấu, bầu không khí trầm lắng trong phòng nghỉ ở hậu trường lập tức tan biến. Đội trưởng OG hô lớn một tiếng, những người khác cũng tự nhiên vỗ tay, cả phòng bùng nổ trong tiếng hò reo.  


 


Ngay cả Hướng Giai Giai cũng không nhịn được mà nhảy cẫng lên.  


 


Khi các tuyển thủ của OG trở về sau trận đấu, có vài phóng viên truyền thông tự do đến phòng nghỉ để chuẩn bị phỏng vấn sau trận. Tề Á Nam nhìn quanh tìm Trần Du Chinh nhưng không thấy bóng dáng anh đâu, cô ấy quay sang hỏi Tiểu Ứng: “Trần Du Chinh đâu rồi?”  


 


Tiểu Ứng cũng nhìn quanh một lượt: "Không biết cậu ấy rời đi từ lúc nào nữa."


 


Tề Á Nam: “Thôi vậy, để Killer và Ultraman đi phỏng vấn đi.”  


 


Mỗi đội đều cử hai tuyển thủ và huấn luyện viên cùng tham gia buổi phỏng vấn, xếp thành một hàng dài trên sân khấu.  


 


Trước khi phỏng vấn bắt đầu, nhân viên đưa micro đặt lên chiếc bàn dài trước mặt họ. Huấn luyện viên vỗ nhẹ lên lưng Ultraman, hạ giọng nhắc nhở: “Ngẩng đầu lên cho tôi, biết mất mặt thì lần sau thi đấu cho đàng hoàng vào.”  


 


...


 


Sau khi trận đấu kết thúc, lúc mười giờ tối, TG đăng một bài viết trên Weibo.  


 


@TG Esports Club V:


 


Chúng tôi thành thật xin lỗi mọi người vì đã thua trận đấu hôm nay, khiến mọi người thất vọng. Chân thành xin lỗi các fan đã cổ vũ cho chúng tôi, trận chung kết sắp tới, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!


 


Sau khi đăng bài đăng lên Weibo, các đội tuyển khác, bao gồm cả OG, đều để lại lời động viên dưới bài viết, cổ vũ bọn họ.


 


Những bình luận đầu tiên tràn ngập sự thất vọng, không chỉ từ các bình luận viên mà còn từ người hâm mộ và khán giả trung lập:


 


[Nếu ngày kia đánh với LCK mà vẫn tệ thế này, TG nhớ kỹ cho tôi, ngựa tốt dễ tìm, nhưng mẹ cậu thì không còn nữa đâu.]



 


[Mặc dù các người thi đấu kém thật, nhưng tốc độ đăng bài xin lỗi thì nhanh ghê.]


 


[Không muốn thấy lời xin lỗi, chỉ muốn thấy các cậu lấy lại khí thế.]  


 


[Thua OG ở giải mùa xuân còn không thấy mất mặt như lần này. Cũng may mà có người khác gánh cho ván thứ năm, chứ không thì mấy người giải tán đội ở Paris luôn cho rồi.]


 


[Ngày kia cũng không mong các người thắng đâu, chỉ cần đừng thua quá mất mặt là được.]  


 


[Haiz… Tuy Conquer chơi hay đấy, nhưng lối chơi có phải quá hổ báo rồi không? Dễ bị kích động, dám công dám chết. Nhưng cũng hiểu thôi, có tố chất nhưng chưa có kinh nghiệm thi đấu những giải tầm cỡ. Cứ xem lại trận đấu cho kỹ, chuẩn bị thật tốt cho trận tiếp theo, đừng làm mất mặt khu vực LPL.]


 


...


 


Lúc này, trong khách sạn. Huấn luyện viên, đội trưởng và phân tích viên chiến thuật đang tiến hành phân tích lại trận đấu, bắt đầu từ khâu cấm/chọn. Một tấm bảng trắng được dựng tạm, chi chít những ghi chú về các lỗi và chi tiết sai sót trong trận đấu giữa TG và LOT hôm nay: "Lối chơi của đội chúng ta là thích giao tranh, nhưng cậu phải nhớ kỹ, thích đánh nhau không có nghĩa là mù quáng lao vào như thế. Hơn nữa, các cậu có một điểm yếu rất rõ ràng, không kiểm soát được tài nguyên bản đồ. Khi mắc sai lầm, lại không biết cách xử lý, khiến đối thủ liên tục mở rộng lợi thế."


 


Cả phòng im ắng, bầu không khí có phần nặng nề, không ai lên tiếng.  


 


Khi phân tích đến tình huống Van mắc lỗi, khiến Ultraman và Trần Du Chinh bị bắt ở đường dưới và thua pha giao tranh với tỷ số 0 đổi 2.


 


Huấn luyện viên chỉ đích danh phê bình bọn họ: “Tôi biết các cậu nôn nóng, nhưng khi đang bị dẫn trước, điều tối kỵ nhất là vội vàng lao vào giao tranh một. Càng đánh càng mất bình tĩnh, mà càng mất bình tĩnh thì trận đấu càng vuột khỏi tầm tay. Khi các đường khác gặp vấn đề, các cậu phải càng cẩn thận hơn, nâng cao ý thức hơn nhất là khi đang là đường có lợi thế. Khi thi đấu, nếu có thể nhịn thì cứ nhịn, lúc cần rút thì rút. Đừng lúc nào cũng nghĩ rằng có thể xử lý được tình huống, cuối cùng thắng trận mới là điều quan trọng nhất.”


 


Ultraman cúi đầu: “Xin lỗi, tại tôi yếu quá.”  


 


Huấn luyện viên: “Đây là một trò chơi đồng đội, không phải vấn đề cá nhân. Hơn nữa, cậu hoàn toàn có thể thể hiện tốt hơn, đừng lúc nào cũng tự ti như thế.”  


 


Van cũng tự kiểm điểm: “Tôi không nên cố tình băng trụ, lúc đó đánh với LOT quá chủ quan, là lỗi của tôi."


 


Trần Du Chinh im lặng.  


 


Huấn luyện viên thở dài: “Thua trận hôm nay chưa hẳn đã là chuyện xấu, coi như một bài học cho các cậu. Tôi đã nói với các cậu từ lâu rồi, bất kỳ đối thủ nào trong giải đấu quốc tế cũng đều rất mạnh, không thể khinh địch, không thể lơ là mất cảnh giác được. Hôm nay thua LOT, cứ xem như một bài học cho sự kiêu ngạo của các cậu.”



 


Sau khi hoàn thành buổi phân tích trận đấu, huấn luyện viên nhìn thời gian rồi nói: "Được rồi, mọi người đi tập luyện trước đi, tìm lại cảm giác, trận chung kết ngày mốt không còn xa nữa, phải tranh thủ thời gian. Đúng rồi, Conquer, cậu ở lại một lát."


 


Đợi mọi người rời khỏi phòng họp, huấn luyện viên đi đến ngồi xuống cạnh Trần Du Chinh: “Sao vậy, lại không muốn nói chuyện nữa à?”  


 


Chính huấn luyện viên là người đã phát hiện và đưa Trần Du Chinh về TG thi đấu chuyên nghiệp, là người đã nhìn trúng và trao cho anh cơ hội.


 


Trần Du Chinh khẽ nói: “Hôm nay là lỗi của tôi.”


 


“Không chỉ mình cậu có vấn đề, cả đội đều có vấn đề. Conquer, tôi biết cậu rất tự tin, mà quả thật cậu là tuyển thủ có tố chất nhất mà tôi từng dẫn dắt. Dù là thao tác hay phong cách thi đấu, tôi đều thấy cậu là một nhân tố đầy tiềm năng.”  


 


“Nhưng đôi khi, quá tự tin lại không phải là chuyện tốt. Cậu phải hiểu rằng, mỗi năm LPL đều có những tân binh đầy tài năng, nhưng có người chỉ như sao băng lướt qua rồi dần chìm vào quên lãng, có người lại đứng vững trên đỉnh cao.”  


 


“Nhưng mỗi một tuyển thủ thành công, họ đều có thể gánh vác đội trong những lúc khó khăn nhất, một mình tiến về phía trước. Còn cậu, bây giờ vẫn còn cách rất xa tiêu chuẩn đó.”


 


Huấn luyện viên nhìn thẳng vào Trần Du Chinh, nói: “Cậu biết tại sao tôi phải giữ cậu lại một mình không? Bởi vì bây giờ cậu là đội trưởng mặc định của TG. Tôi không thể chỉ trích cậu trước mặt mọi người, tôi muốn các đồng đội của cậu hoàn toàn tin tưởng cậu, dù là trên sân đấu hay ngoài đời. Mà cậu, phải nhanh chóng trưởng thành dưới áp lực này, cho đến khi trở thành người có thể gánh vác đội đi tiếp, thì mới không phụ lòng tin của họ dành cho cậu, hiểu không?”


 


Huấn luyện viên vỗ nhẹ vai Trần Du Chinh: “Muốn xây được một tòa cao ốc, trước hết phải xây một nền móng thật vững chắc. Tôi biết cậu đang dốc hết sức để giành chức vô địch, nhưng bây giờ chưa phải lúc. Sau này chắc chắn cậu sẽ không thua kém bất cứ ai, tôi tin vào con mắt nhìn người của mình.”  


 


“Được rồi, không có chuyện gì nữa.”  


 


Huấn luyện viên đứng dậy: “Nếu tâm trạng cậu không tốt, cứ ra ngoài đi dạo giải sầu đi, xong rồi thì quay lại luyện tập.”  


 


...


 


Dư Nặc về phòng với Hướng Giai Giai, vừa đi cô vừa lên WeChat trò chuyện với Phó Dĩ Đông một lúc. Vì có chênh lệch múi giờ nên Phó Dĩ Đông hỏi cô sao giờ này vẫn chưa ngủ.  


 


Dư Nặc: “Có chút khó ngủ.”  


 


Phó Dĩ Đông: “Vì hôm nay TG thua à?”  



Dư Nặc: “Cũng có chút liên quan, nhưng không hẳn là toàn bộ lý do...”  


 


Phó Dĩ Đông: “Chuyện cậu với "cậu em" kia sao rồi, có tiến triển gì không?”  


 


Dư Nặc nhớ lại mọi chuyện xảy ra mấy ngày nay, trả lời Phó Dĩ Đông: “Hình như có chút tiến triển rồi.”  


 


Phó Dĩ Đông động viên cô: “Tốt đấy, định khi nào tỏ tình?”  


 


Dư Nặc thành thật trả lời: “Tạm thời chưa tính đến, cứ đợi thêm chút đã, tớ hơi sợ.”  


 


Trong lúc chờ tin nhắn của Phó Dĩ Đông, Dư Nặc phát hiện góc trên bên trái giao diện WeChat xuất hiện một tin nhắn mới. Cô vuốt màn hình kiểm tra, phát hiện đó là tin nhắn của Trần Du Chinh.  


 


Conquer: “Ngủ chưa?”  


 


Dư Nặc: “Chưa.”  


 


Conquer: “Xuống đây, đi dạo với tôi một lát.”  


 


Dư Nặc nhìn đồng hồ, gõ một dòng rồi lại xóa đi, cuối cùng hỏi anh: “Bây giờ à?”  


 


Conquer: "Chờ em ở cửa khách sạn."


 


Dư Nặc ngồi dậy, bước xuống giường, cầm điện thoại, khoác tạm một chiếc áo ngoài.  


 


Hướng Giai Giai đang ôm iPad xem phim, thấy cô đang bước tới cửa thì hỏi: “Nặc Nặc, trễ thế này còn ra ngoài à?”  


 


Dư Nặc vừa đi giày vừa ngẩng đầu trả lời cô ấy: “Ừm.”  


 


“À, có cần tớ đi cùng không? Cậu đi một mình không an toàn đâu."


 



Cô đứng dậy, chỉnh lại áo: “Không cần đâu, tớ đi một lát rồi về ngay, chắc cũng chỉ đi dạo quanh khách sạn thôi.”  


 


Hướng Giai Giai đi tới bên cửa sổ, kéo rèm ra nhìn bên ngoài rồi quay đầu nói với Dư Nặc: “Hình như trời đang mưa đấy, cậu nhớ mang ô đi nha."


 


Dư Nặc: “Được.”  


 


Thang máy xuống tới tầng một.


 


Dư Nặc vội vàng xuống dưới nên chỉ tiện tay lấy một chiếc áo khoác rộng khoác lên người, bên trong chỉ mặc một chiếc váy ngủ cotton màu trắng. Đến sảnh rồi cô mới nhận ra nhiệt độ khá thấp. Cô bước đến cửa, đưa mắt tìm kiếm Trần Du Chinh.


 


Chỉ một lát sau, cô đã thấy anh giữa dòng người qua lại.


 


Trần Du Chinh hơi cúi đầu, đứng bên mái vòm cạnh sảnh lớn. Đèn trang trí trong khách sạn mang đậm phong cách Pháp, lấy hai tông màu xám và vàng làm chủ đạo, sáng rực lại cực kỳ lộng lẫy, chiếu rọi lên gương mặt anh, khiến đường nét càng thêm thanh tú.


 


Anh tùy ý khoác một chiếc áo hoodie xanh biển, quần jean tối màu, giày sneaker trắng. Bên cạnh anh có một chậu cây xanh cao ngang người, càng làm nổi bật làn da trắng sáng của anh.  


 


Ngoài sân đấu, Dư Nặc thường thấy anh mặc nhiều nhất là đồng phục đội hoặc áo thun ngắn tay.


 


Cô không kìm được mà nhìn thêm vài lần.  


 


Trần Du Chinh ăn mặc như vậy trông khá trẻ trung, không khác mấy so với các nam sinh trong trường cô... Nhưng nghĩ lại, tuổi anh vốn dĩ còn rất trẻ.


 


Nghe thấy tiếng bước chân, Trần Du Chinh ngước mắt lên, lười biếng liếc nhìn cô.  


 


Dư Nặc bước tới, hỏi: “Sao thế? Không phải các cậu đang luyện tập à?”  


 


“Lát nữa.”  


 


Dư Nặc gật đầu, đi theo Trần Du Chinh ra ngoài, hỏi: “Vậy chúng ta đi đâu thế?”  


 


“Đi dạo một lát.”  


Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Story Chương 38
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...