Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu

Chương 31


Dư Nặc nhìn thấy anh cười mà ngẩn người


 


… Chúc em yêu anh đến thiên trường địa cửu.


 


… Ừm.


 


Sau hai giây hồi tưởng lại cuộc đối thoại, tim cô khẽ thắt lại. Cô mím môi, nhẹ giọng nói: "Sau này, đừng đùa như vậy nữa."


 


Trần Du Chinh hiếm khi bị nghẹn lời: "Hả?"


 


Dư Nặc im lặng.


 


Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ chờ cô nói tiếp.


 


Trong một góc khuất không ai nhìn thấy, bàn tay trái cô siết chặt. Giọng điệu trở nên nghiêm túc: "Tôi sẽ… cảm thấy có chút kỳ lạ."


 


Trần Du Chinh nhìn cô, ánh mắt thoáng chút bối rối. Sau đó, dường như nhận ra mình đã đi quá giới hạn. Biểu cảm anh trở nên điềm đạm hơn, thu lại vẻ lười biếng vừa rồi: "Tôi là người hơi cẩu thả, đừng để bụng."


 


Dư Nặc: "..."


 


Bản nhạc trong tai nghe kết thúc, Trần Du Chinh tháo tai nghe xuống, cầm trong tay nghịch một chút.


 


Dư Noãn cũng im lặng một lúc, sau đó cũng tháo tai nghe xuống.


 


Khoảng cách giữa hai người dường như bị đẩy ra xa hơn.


 


Cô cúi đầu, khuôn mặt bị bóng tối che khuất một nửa, tạo cảm giác xa cách. Từ lúc quen nhau đến bây giờ, cô luôn có chút dè dặt, dịu dàng và dễ gần, hiếm khi có thái độ như vậy.


 


Trần Du Chinh suy nghĩ lại về hành động của mình.


 


Anh vô thức nhìn cô thêm vài lần, đưa tay chạm vào mũi, "Chuyện đó... sáng nay việc tôi ăn đồ của em, với cả vừa nãy, cũng chỉ là muốn trêu cô một chút thôi.


 


Nghe anh nói vậy, Dư Nặc khẽ ngẩng đầu.


 


Trần Du Chinh im lặng một giây rồi nói tiếp: "Có lẽ tôi hơi quá trớn rồi, xin lỗi nhé."


 


Bất ngờ nhận được lời xin lỗi, Dư Noãn có hơi bối rối: "Không sao đâu...''


 


Trần Du Chinh khẽ gật đầu, rồi đưa tai nghe lại cho cô.


 


Cuộc đối thoại kết thúc, không còn gì để nói thêm nữa.


 


Trái tim vừa mới đập rộn ràng khi nãy lại trở nên trầm xuống, như thể bị kéo về vị trí ban đầu.


 


Đôi mắt của Dư Nặc u ám, cô đón lấy tai nghe, cố gắng nở một nụ cười nhạt nhẽo, sau đó lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.


 


Bầu không khí mập mờ ngắn ngủi vừa rồi dường như tan biến. Có một cảm giác rõ ràng rằng, sau khi tháo tai nghe, dường như giữa họ đã xuất hiện một khoảng cách mơ hồ.


 


Cô cảm thấy lòng mình rối loạn, muốn mở miệng nói gì đó để phá tan sự im lặng, nhưng cổ họng lại nghẹn cứng, không thể phát ra âm thanh.


 


Dư Nặc không biết rõ cảm xúc của mình. Nhưng cô hiểu, câu nói vừa rồi của cô không phải là trách móc. Dù có ngốc đến đâu, cô cũng nhận ra suốt khoảng thời gian qua, dường như Trần Du Chinh đang vô tình hoặc cố ý tạo ra những khoảnh khắc mập mờ giữa họ.


 


Một khi ý nghĩ này xuất hiện, cô không thể ngăn nó lại.


 


Cô chỉ là... có chút muốn thử. Muốn thử xem tất cả có phải chỉ là suy đoán đơn phương của mình hay không.



 


Nhưng khi anh nói lời xin lỗi, cô lại hối hận.


 


Dư Nặc cảm thấy bất lực, bất lực trước chính sự u ám trong lòng mình, thậm chí… có chút tự ti.


 


Cảm xúc này luôn tồn tại, nhưng chưa bao giờ rõ ràng như lúc này. Rõ ràng đến mức cô chỉ muốn quay ngược thời gian, trở về khoảnh khắc cô chưa từng nói ra câu đó với Trần Du Chinh.


 


...


 


...


 


Killer và Ultraman lén nhìn về phía trước qua khe ghế, sau đó liếc nhau, rồi thúc giục người trước mặt: "Cậu trước đi.''


 


Ultraman chậc một tiếng: "Cậu trước đó, không thì oẳn tù tì đi."


 


Killer nhỏ giọng trách: "Nhìn cái bộ dạng nhát gan của cậu kìa!" Sau đó, anh ấy nhanh chóng vươn tay vỗ nhẹ vào đầu Trần Du Chinh rồi lập tức rụt tay, giả vờ như chưa từng có gì xảy ra.


 


Đợi hai phút, phía trước vẫn không có động tĩnh. Killer nghiêng đầu, giục: "Nhanh lên, đến lượt cậu."


 


Ultraman cẩn thận quan sát thêm một chút, sau đó nhanh như chớp vỗ lên đầu Trần Du Chinh một phát. Tiếp đó lại ngồi xuống, làm như không có chuyện gì mà nhìn ra ngoài cửa sổ


 


Phía trước vẫn yên ắng.


 


Killer thấy lạ, nhổm người dậy, định vươn tay ra thì bị giữ chặt.


 


Ultraman bật cười ha ha.


 


Trần Du Chinh đứng dậy, vặn ngược cổ tay Killer: "Ngứa tay à?"


 


Killer đau đớn hét lên: "Ái! Nhẹ thôi, anh Chinh, nhẹ thôi! Đau đau đau! Không phải em, là Ultraman đánh đó! Chính là cậu ta!"


 


Ultraman lập tức phủ nhận: "Không phải tôi! Là Killer bày ra trò ngu ngốc này! Tôi thề là tôi không làm gì cả!"


 


Nghe thấy tiếng ồn ào, Dư Noãn quay đầu lại nhìn ba người họ đang đùa giỡn. Tề Á Nam từ phía trước quay lại, quát: "Làm gì ồn thế? Ngồi xuống hết đi! Xe đang chạy đấy, có biết nguy hiểm không thì bảo!"


 


Killer ấm ức hét lên: "Chị Nam, bọn em có làm gì đâu! Là đội trưởng bắt nạt người khác đấy!!!"


 


Bọn họ lại ồn ào thêm một lúc.


 


Vài phút sau, không gian trong xe dần yên tĩnh trở lại, thỉnh thoảng chỉ còn tiếng thì thầm khe khẽ.


 


Sau khi Trần Du Chinh đi xuống phía sau thì cũng không trở về chỗ ngồi cũ nữa.


 


Dư Nặc nhìn vị trí trống không bên cạnh , ánh mắt có chút thất thần.


 


Cô luôn có cảm giác bất an khi đến gần ai đó. Theo bản năng mà kháng cự, rồi... cứ thế đẩy anh ra xa.


 


Dây tai nghe đột nhiên rớt xuống, lướt nhẹ qua cánh tay của cô, một cảm giác nhói đau bất chợt truyền đến tim Dư Noãn.


 


...


 


Khi xe buýt dừng lại ổn định trước khách sạn ăn uống. Từ Y Đồng kéo Dư Nặc xuống xe, nhìn ngó nghiêng khắp nơi: "Anh của chị đến chưa?"


 


"Không biết." Dư Nặc mở điện thoại xem: "Để chị hỏi thử?"


 


Từ Y Đồng nói: "Thôi khỏi, tụi mình lên trước đi."



Nhà hàng nằm trên tầng bốn, nhóm TG đi thang máy lên. WR và YLD đã có mặt, đang tụ tập trò chuyện rôm rả.


 


Đúng lúc này, Dư Nặc nhận được cuộc gọi từ Dư Qua. Cô đặt điện thoại lên tai, khẽ nói: "Alo?"


 


Dư Qua: "Em đi ăn cùng TG à?"


 


"Ừm, bọn em vừa tới."


 


Hứa Y Đồng ở bên cạnh đưa ta ra hiệu, môi khẽ mấp máy. Dư Noãn cố gắng đoán ý của cô ấy, do dự một lát rồi nói: "Anh, có chuyện này.''


 


Dư Qua:"Sao vậy?"


 


"Bên phía anh còn bàn trống không? Em… em muốn qua ăn cùng anh."


 


Từ Y Đồng gật đầu lia lịa, sau đó chỉ vào mình: "Cả em nữa! Cả em nữa!"


 


Dư Qua: "Còn chỗ."


 


Dư Nặc vội nói thêm: "Em đi với một người bạn nữa."


 


Dư Qua: "..."


 


Mãi đến khi ngồi vào bàn ăn, Thomas mới nhận ra thiếu hai người. Anh ấy quay đầu tìm kiếm rồi hỏi Trần Du Chinh: "Ơ? Chị cậu với Dư Nặc đâu?"


 


Anh ngậm một điếu thuốc, nhưng không châm lửa. "Làm sao tôi biết được."


 


Killer xen vào: "Chắc đi tìm Ngư Thần rồi."


 


Thomas cũng không để tâm lắm: "Ồ, cũng thú vị ghê. Chị của cậu là fan của Ngư Thần à?"


 


Trần Du Chinh không lên tiếng.


 


Bầu không khí chợt lặng xuống. Thomas nhận ra có điều gì đó không ổn, anh ấy hạ giọng hỏi Ultraman:"Conquer sao thế?"


 


Ultraman ngơ ngác: "Sao là sao?"


 


"Cậu không thấy tâm trạng cậu ấy rất tệ à?"


 


Ultraman tiện tay bốc một nắm hạt dưa trên bàn, vừa bóc vỏ vừa mơ màng: "Có à? Tôi thấy vẫn bình thường mà."


 


Thomas liếc anh ta một cái. Killer hích khuỷu tay Thomas, nhỏ giọng thần bí: "Tôi biết lý do rồi."


 


Thomas lập tức ghé lại gần: "Gì thế?"


 


Killer nhếch mép: "Cậu ấy cãi nhau với Dư Nặc đấy."


 


"Hả?" Thomas hơi ngạc nhiên: "Cô ấy nhìn trông hiền lắm mà, sao lại cãi nhau được? Mà cãi nhau vì chuyện gì chứ?"


 


"Sao tôi biết được? Nhưng chắc chắn là cãi nhau rồi. Lúc lên xe còn bình thường, vừa xuống xe là mặt hằm hằm, không nói một lời luôn mà." Killer thảnh thơi nói, bỗng nhiên anh ấy lóe lên một suy đoán: "Hay là cậu ấy tỏ tình trên xe mà bị từ chối?"


 


...


 


Trên bàn tiệc, ly rượu chạm vào nhau phát ra những âm thanh leng keng, hòa cùng bầu không khí náo nhiệt. Dù trước mặt là một bàn đầy món ngon, Dư Nặc chỉ ăn vài miếng rồi lại mất hết khẩu vị, cô lặng lẽ dùng đũa chọc vào bát cơm. Dư Qua đã gọi cô đến mấy lần.


 


Cô không nghe thấy, vẫn thất thần.


 



 


Cô giật mình tỉnh lại: "Hả? Sao thế ạ?"


 


Dư Qua liếc cô: "Em không ăn nữa à?"


 


"Em hơi no rồi."


 


Anh ấy nhíu mày: "Em mới ăn được mấy miếng mà?"


 


Dư Nặc vội cầm đũa lên, ngoan ngoãn nói: "Vậy… em ăn thêm chút nữa."


 


Từ Y Đồng chống cằm, nhìn cảnh này liền cười hì hì: "Anh trai của chị thương chị ghê, em cũng muốn có một ông anh như thế."


 


Dư Qua làm như không nghe thấy, chẳng thèm để ý đến cô ấy.


 


Bàn bên này toàn là người của OG, Hứa Y Đồng chẳng quen ai, nhưng cũng chẳng thấy ngại. Khi nãy, cô ấy còn túm lấy A Văn tán gẫu suốt hơn mười phút. Vừa hay A Văn cũng là người nhiều chuyện, bây giờ hai người đã tám với nhau về bảy bà cô tám ông cậu nhà ai cũng không biết.


 


A Văn đứng dậy, rót rượu cho từng người: "Nào nào, hôm nay vui, mọi người uống một chút nhé."


 


Thấy ly của Dư Nặc vẫn trống, anh ấy hỏi: "Em gái, muốn uống một chút không?"


 


Cô còn chưa kịp trả lời, Dư Qua đã trở nên nghiêm nghị, anh ấy đưa tay chặn lại: "Đừng rót, con bé không uống được."


 


A Văn bật cười: "Cậu quản em gái cứ như quản con gái vậy. Uống một chút cho vui thôi mà."


 


Từ Y Đồng cũng cười: "Phải đó, tửu lượng Tiểu Nặc không tốt lắm đâu."


 


A Văn vốn chỉ nói đùa, thấy vậy cũng không ép: "Thôi thôi, không rót nữa."


 


Từ Y Đồng ghé sát lại gần Dư Nặc, nói cực nhỏ bên tai cô: "Lần này có anh của chị ở đây, dù chị có say, cũng không đến lượt thằng em tiện nghi nhà em được lợi đâu."


 


Dư Nặc: "..."


 


Bị Từ Y Đồng nhắc đến, Dư Nặc thẫn thờ, ký ức về buổi bình minh hôm đó lại chợt ùa về.


 


Anh ngồi trước biển xanh cùng làn sương mờ ảo, gió sớm mai thổi phồng chiếc áo thun. Ở khóe miệng kẹp hờ điếu thuốc, Trần Du Chinh khẽ ngoảnh đầu, liếc nhìn cô, rồi nở một nụ cười.


 


Tim Dư Nặc thắt lại. Một cảm giác chua xót dâng lên, lan ra từng góc nhỏ trong lòng.Cô vô thức thấy mất mát, cơm trong miệng cũng chẳng còn mùi vị gì nữa.


 


Bữa ăn kết thúc, Từ Y Đồng vẫn chưa kết bạn trên WeChat được với Dư Qua.


 


Nhưng ít ra cũng có một bước tiến triển thực tế.


 


... Cô ấy đã kết bạn với A Văn.


 


Nếu tính sơ sơ, thì chắc chắn ngày được kết bạn với Dư Qua cũng không còn xa.


 


Ở phía bên kia, mấy người TG cũng gần ăn xong.


 


Hai cô gái trên bàn đã rời đi, quản lý không ngồi cùng bọn họ, chỉ còn một đám thanh niên mười mấy, hai mươi tuổi tụ lại một chỗ, càng chơi càng hăng, nói chuyện cũng không còn kiêng nể gì nữa.


 


Killer và Ultraman hăng hái nhất, hai người vừa đấu rượu vừa chơi thử thách mạo hiểm. Nhân lúc sắp tàn cuộc, họ chơi thêm một ván cuối.


 


Ultraman hét to một tiếng, thua.


 


Chết tiệt!



Hôm nay ấy đã đứng lên giơ tay hét lớn đến ba lần: “Tôi là siêu nhân, bây giờ tôi phải về nhà đây!”


 


Ultraman cảm thấy không thể bẽ mặt hơn được nữa, nên bèn thương lượng với Killer: "Anh Sát, nể tình đồng đội, tha cho tôi một lần đi. Tôi đã làm trò đủ rồi, tôi không thể tiếp tục mất mặt được nữa."


 


Killer vỗ vai anh ấy: "Yên tâm, lại đây, anh không bắt em làm mấy trò ngu đâu. Chỉ cần nói một câu với một người thôi."


 


Ultraman cảnh giác: “Nói với ai? Nói cái gì? Chỉ giới hạn đối tượng là nam thôi nhé.”


 


“Nam, là nam.” Killer khoác vai Ultraman, liếc về phía Trần Du Chinh đang yên tĩnh cả buổi tối, sau đó ghé vào tai Ultraman thì thầm vài câu.


 


"CÁI GÌ?!" Ultraman trợn tròn mắt, "Anh chơi ác vậy? Cái này quá tàn nhẫn rồi!"


 


Killer sốt ruột: “Mau lên, thua thì phải chịu phạt.”


 


Ultraman chán nản:“Cậu ấy sẽ giết tôi mất.”


 


Killer vỗ ngực cam đoan: “Không sao, tôi sẽ lo hậu sự cho cậu.”


 


...


 


...


 


Sau bữa ăn, bên kia đã giải tán, Từ Y Đồng qua bàn TG tìm Trần Du Chinh.


 


Thomas hỏi: “Dư Nặc đâu? Không đi cùng cậu à?”


 


Từ Y Đồng vừa trả lời tin nhắn vừa qua loa đáp: “Ồ, chắc đi với anh trai của chị ấy rồi.”


 


Nghe vậy, Trần Du Chinh nghiêng đầu, nhìn về phía bàn của OG. Giữa đám đông, cô cúi đầu, cũng không biết đang nghĩ gì, còn Dư Qua thì đứng bên cạnh đang nói chuyện với cô.


 


Một lúc sau, Dư Nặc ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười với Dư Qua.


 


Trần Du Chinh thu ánh mắt lại, anh vô thức nghịch chiếc bật lửa trong tay.


 


Đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai anh. Trần Du Chinh ngước mắt lên, hỏi:“Làm gì?”


 


Ultraman phồng má một cái: “Anh chinh, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”


 


Killer cố nhịn cười đến run người.


 


Lúc này, Trần Du Chinh không có tâm trạng để đùa giỡn: “Không muốn nghe, biến ngay.”


 


Ultraman cam đoan: “Tôi nói xong sẽ biến ngay.”


 


Từ Y Đồng nghe vậy, hiếu kỳ ngẩng đầu lên: “Chị muốn nói gì?”


 


Men rượu bốc lên, khuôn mặt Ultraman đỏ bừng, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc: “Trần Du Chinh, cậu có biết không?”


 


Giọng nói dõng dạc khiến những người xung quanh đều chú ý.


 


Killer cầm điện thoại quay video, ôm bụng cố nhịn cười đến mức đập tay xuống bàn.


 


Trần Du Chinh: “?”


 


Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, Ultraman lấy hết can đảm, tốc độ nói nhanh như bắn súng liên thanh: “Cậu thực sự rất đáng thương, cậu, mẹ nó hiện tại giống hệt như một… một chú hề u sầu bị tình yêu giày vò!”


 


Trần Du Chinh: “... ”


Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Story Chương 31
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...