Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Chương 25
Hứa Diệc Đồng dừng xe bên vệ đường, cầm túi nước hoa nhỏ bên cạnh rồi đi giày cao gót xuống xe.
Cô ấy khoanh tay, tựa vào chiếc Ferrari đỏ rực, quan sát tình hình hai giây rồi cất giọng: “Này, có chuyện gì thế?”
Trần Du Chinh vừa đứng dậy thì đã bị ai đó níu chặt vạt áo.
Dư Nặc không chớp mắt, vẻ đáng thương nhìn anh, giọng mềm nhũn: “Anh ơi, anh định đi đâu thế? Em còn chưa kể xong câu chuyện "Nàng tiên cá" mà, anh không muốn nghe à?”
Trần Du Chinh đỡ lấy thân người nghiêng ngả của cô, nói: "Đợi lát nữa rồi nghe."
Từ Y Đồng cười đến run cả vai, chậm rãi bước tới, chống tay lên đầu gối, cúi người quan sát Dư Nặc thật kỹ.
Chú mèo nhỏ say xỉn ngoan ngoãn ngồi yên, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy áo của Trần Du Chinh không chịu buông. Má cô ửng đỏ, bản năng mách bảo có chút bất an, Dư Nặc len lén liếc nhìn Từ Y Đồng, cẩn thận hỏi: "Anh, chị ấy là ai vậy?"
Từ Y Đồng nhịn không được nữa, bật cười thành tiếng: “Trần Du Chinh, em có thêm một cô em gái từ bao giờ thế?"
Trần Du Chinh hơi khựng lại: “Cô ấy uống hơi nhiều.”
Từ Y Đồng trêu chọc: "Giỏi ghê ha, còn biết chuốc say con gái nhà người ta nữa, định dẫn em ấy đ làm gì đấy?" Cô ấy đứng thẳng dậy, lắc đầu: "Em thế này là không được đâu, phạm pháp đấy, Chinh à."
Trần Du Chinh: “?”
"Chị suy diễn hơi nhiều rồi đó."
Dư Nặc ngơ ngác, đột nhiên che miệng, lảo đảo đứng dậy. Cô loạng choạng chạy ra một gốc cây gần đó, vịn thân cây, cúi xuống nôn.
Ánh mắt Trần Du Chinh vẫn dõi theo cô, nhanh chóng bước tới.
Anh ngồi xuống bên cạnh, mở nắp chai nước vừa mua, đưa cô súc miệng, rồi lấy khăn giấy cho cô lau miệng.
Từ Y Đồng nhìn cảnh này, càng cười không ngớt, cầm điện thoại lên quay phim: “Không được, chị phải ghi lại khoảnh khắc này, gửi lên nhóm cho tụi nó xem mới được.”
Trần Du Chinh chẳng thèm quan tâm đến cô ấy, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng Dư Nặc.
Từ Y Đồng lớn từng này, nhưng cô ấy chưa từng thấy dáng vẻ thế này của Trần Du Chinh bao giờ. Đừng nói là có người say rượu làm loạn trước mặt anh, ngay cả khi người khác nói nhiều với anh vài câu, anh còn chẳng buồn để ý.
Thế mà bây giờ lại có thể cúi mình dỗ dành một cô gái say bí tỉ như thế này.
Dư Nộ nôn xong, loạng choạng đứng không vững, lùi về sau hai bước.
Trần Du Chinh kịp thời đỡ cô, vốn chỉ định tránh để cô ngã, nhưng ai ngờ Dư Nặc lại nhào thẳng vào lòng anh.
Hai tay cô ôm lấy eo anh, miệng lẩm bẩm câu được câu chăng, lúc thì gọi "anh ơi", lúc lại gọi “*Andersen”.
*Hans Christian Andersen: Là nhà văn người Đan Mạch chuyên viết truyện cổ tích cho thiếu nhi
Từ Như Đồng vừa quay video vừa định bước lên giúp một tay, nhưng bị Trần Du Chinh ngăn lại.
Động tác của Trần Du Chinh hơi khựng lại, anh cúi xuống, một tay luồn qua hai chân cô, đỡ lấy eo rồi bế ngang cô lên.
Anh cau mày, quay đầu gọi Từ Y Đồng vẫn đang hăng say quay phim: “Đừng quay nữa, mở cửa xe đi.”
Vài đoạn video ngắn vừa được gửi vào nhóm bạn thân, chỉ vài phút sau, thông báo tin nhắn vang lên liên tục:
A: [Đệch, đây là em họ cậu thật hả? Cô gái kia là ai thế???]
B: [Hu hu hu, em trai tôi lớn thật rồi, còn biết bế kiểu công chúa nữa!!! Đúng là manly quá đi!!!]
A: [Tớ còn nhớ rõ lần đi ăn cơm trước Tết, tớ uống say đứng không vững, cậu có biết em trai cậu nói gì với tớ không??? Cậu ta nói: "Đừng chạm vào tôi!!!" Cậu ta nói "Đừng chạm vào tôi" đó???? Thằng em chết chó chết nhà cậu, không ngờ cũng có lúc dịu dàng như thế!!! Cuối cùng vẫn là do tớ nhìn nhầm người rồi!!!]
C: [Không ngờ có ngày tớ được thấy Chinh Chinh yêu đương, tớ nhớ lần đầu gặp, cậu ấy vẫn còn là một thằng nhóc cấp hai nghịch ngợm, haiz, chúng ta đều già rồi.]
...
Trong cơn mơ hồ, ý thức của Dư Nặc dần thanh tỉnh lại. Uống quá nhiều rượu khiến cổ họng cô khô rát khó chịu. Cô mở mắt, định rót một cốc nước uống thì phát hiện mình đang nằm trên giường.
Đèn tường bên cạnh giường vẫn sáng, tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp.
Cô ngẩn người vài giây, giật mình ngồi bật dậy, quan sát căn phòng xa lạ này.
Dư Nặc vén chăn lụa bước xuống giường, bàn chân trần giẫm lên tấm thảm lông trắng mềm mại. Dư Nặc cúi đầu nhìn bản thân, phát hiện mình đang mặc một chiếc váy ngủ màu trắng.
Cô đứng yên một lúc, cố gắng nhớ lại, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi ăn đồ nướng với Trần Du Chinh, cô có uống một chút rượu, rồi đi dạo trên đường… Sau đó, thì chẳng còn ấn tượng gì nữa…
Điện thoại đặt bên cạnh, đầu óc Dư Nặc dần tỉnh táo hơn, cô cầm lên xem giờ.
Ba giờ sáng.
Cô cử động chậm chạp, ngồi bên giường thêm một lúc, rồi đứng dậy, đẩy cửa bước ra ngoài, men theo hành lang đi về phía trước.
Đèn ngoài phòng khách vẫn sáng, góc phòng vứt đầy truyện tranh và các bộ lego.
Từ Y Đồng cầm chặt tay cầm trò chơi, chăm chú nhìn vào màn hình TV, miệng không ngừng la lên: 'Ê ê ê, Trần Du Chinh,em lùi lại đi, đừng có chết nữa!'"
Đang chơi thì nghe tiếng bước chân, Từ Y Đồng quay đầu lại, hai mắt lập tức sáng rực, kêu lên: “Ê, Trần Du Chinh, em gái em tỉnh rồi kìa!”
Dư Nặc: “...”
Trần Du Chinh ngồi tựa vào ghế sô pha, thản nhiên liếc nhìn Dư Nặc một cái.
Đúng lúc này, trên màn hình TV xuất hiện dòng chữ màu đỏ rực - Game Over.
Từ Y Đồng tức tối vứt tay cầm xuống, nhào tới túm cổ Trần Du Chinh, gào lên: “Bảo em lùi lại cơ mà!! Bực chết đi được!!!”
Trần Du Chinh ngửa đầu ra sau, lười biếng ném tay cầm đi, ngăn Từ Y Đồng lại: “Đừng chạm vào em.”
Nhìn hai người họ đùa giỡn, Dư Nặc cảm thấy hơi không thoải mái… Hình như cô xuất hiện không đúng lúc thì phải…?
“À… tôi…” Dư Nặc ngượng ngùng chỉ vào mình: “Tôi…”
Từ Y Đồng: “Vừa nãy em uống say quá, là bọn chị đưa em về đây đó.”
Dư Nặc cố gắng giữ bình tĩnh, cảm thấy hơi xấu hổ, nói lời cảm ơn: “Làm phiền hai người rồi, tôi… quần áo của tôi đâu? Đã khuya thế này rồi… tôi về trước nhé?”
Từ Y Đồng chạy tới, nhìn Dư Nặc từ trên xuống dưới một lượt: “Không vội không vội, em cứ ngồi xuống trước đi."
Dư Nặc bị cô ấy kéo một cái, lảo đảo ngồi phịch xuống ghế sô pha.
Trần Du Chinh nghiêng đầu đánh giá cô: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Dư Nặc gật đầu. Cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, bên trong hoàn toàn trống trơn… Lúc này, cả hai người đều nhìn chằm chằm vào cô. Dư Nặc hơi mất tự nhiên, cảm giác tội lỗi hiện rõ trên gương mặt, cô hơi dịch sang một bên, lúng túng cầm lấy chiếc gối ôm bên cạnh che trước ngực.
Từ Y Đồng vứt phăng tay cầm, khoanh chân ngồi xuống thảm. Hai tay cô ấy chống cằm, cười tủm tỉm nhìn Dư Nặc một lúc, hứng thú hỏi: “Em gái, em với Trần Du Chinh có quan hệ gì vậy?”
“Hả?” Dư Nặc thoáng nhìn Trần Du Trinh một cái trước rồi vội vàng giải thích: "Chỉ là bạn bè thôi..."
“Chỉ là bạn bè?!” Rõ ràng Từ Y Đồng không tin: Chị chưa từng thấy A Chinh ra ngoài uống rượu riêng với cô gái nào đâu nha.”
Trần Du Chinh đứng dậy.
Ánh mắt Dư Nặc dõi theo bóng dáng anh.
“Tôi… quần áo của tôi…” Dư Nặc chần chừ hỏi.
“Là chị thay cho em đó.” Từ Y Đồng hào hứng nói: “Nè, chị còn tắm cho em nữa đó, em gái ơi, em bao tuổi rồi? Dáng người đẹp ghê nha. Ôi ôi, chị thích nhất kiểu người trắng trẻo, gầy gò, eo thon ngực đầy như em đó! Bình thường em có hay ăn đu đủ không?”
Hai má Dư Nặc đỏ bừng.
Trần Du Chinh đưa một cốc nước cho cô, liếc cảnh cáo Từ Y Đồng, rồi nói với Dư Nặc: “Chị ấy là chị gái tôi.”
Du Nặc cảm ơn anh rồi vội nói: "Chào chị."
“Đừng gọi chị là chị, nghe già quá.” Từ Y Đồng lập tức ngồi thẳng dậy, mặt mày đầy khó chịu: “Gọi chị là Đồng Đồng!”
Dư Nặc uống một ngụm nước, cố gắng giữ bình tĩnh, trả lời câu hỏi ban nãy của Hứa Y Đồng: “Em 22 tuổi, bình thường… không hay ăn đu đủ.”
“Á! Hôm qua em cứ bám lấy Trần Du Chinh gọi anh ơi anh à, chị còn tưởng em chưa thành niên đấy.”
Dư Nặc sững sờ. Cô vẫn đang uống nước, không kịp phản ứng, lập tức bị sặc.
Cô che miệng, nghiêng đầu, ho khan liên tục, lắp bắp: “Cái… cái gì…?”
“Đúng vậy, em gọi thằng nhãi này là anh đó!”
Sau khi lấy lại hơi thở, Du Nặc không dám nhìn biểu cảm của Trần Vũ Chính nữa.
Chưa bao giờ cô cảm thấy mất mặt như lúc này. Bị đưa ra "xử công khai", Dư Nặc xấu hổ đến mức như muốn bốc khói trên đỉnh đầu, luống cuống nói: "Em... Em không nhớ nữa, có lẽ uống nhiều quá nhận nhầm người rồi?"
Khóe miệng Trần Vũ Chính hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Dư Nặc cúi gằm mặt, chìm trong sự xấu hổ tột cùng… Xong rồi, sau này cô còn mặt mũi nào gặp Trần Du Chinh nữa đây…
Từ Y Đồng trêu chọc đủ rồi, cười ngả nghiêng, “Không đùa em nữa, sao em nhát thế?”
Cô ấy đứng dậy, bịn rịn dùng ngón tay nâng cằm Dư Nặc: “Ôi, đáng yêu quá, y như một bé mèo nhỏ vậy.”
“Giờ mấy đứa tính sao?” Từ Y Đồng ngáp một cái: “Tối nay hai đứa ngủ ở nhà chị luôn nhé?"
Dư Nặc lập tức nói: “Em phải về thôi ạ."
Hôm qua đội TG tổ chức team building, Dư Nặc sợ lại chơi đến khuya, nên cô đã đặc biệt mang theo chìa khóa nhà.
Từ Y Đồng: “Quần áo của em bẩn hết rồi, chị cho vào máy giặt giặt rồi, mai mới khô được.”
Trần Du Chinh đứng dậy: “Tôi đi tắm, lát nữa tôi đưa em về.”
Dư Nặc nhìn theo bóng lưng anh, "ối" một tiếng: “Không cần đâu, tôi tự gọi xe về được rồi.”
Từ Y Đồng chợt nghĩ đến điều gì đó, khẽ mỉm cười, kéo cổ tay Dư Nặc: "Được rồi, cứ để em trai chị đưa em về. Nào nào, lên phòng chị, chị chọn cho em một bộ quần áo."
Dư Nặc ngại ngùng, không muốn làm phiền cô ấy nữa: "Tôi lấy quần áo ra sấy được rồi, chắc là vẫn mặc được mà."
"Có sao đâu, em đừng ngại."
Từ Y Đồng kéo cô lên lầu hai, đẩy cửa vào phòng rồi bật đèn.
Dư Nặc đứng ở cửa, nhìn vào bên trong.
Bốn phía đều là cửa sổ kính sát đất, từ đây có thể nhìn ra khung cảnh rực rỡ ánh đèn bên ngoài. Bàn trang điểm gần như chiếm nửa bức tường trên đó đủ loại mỹ phẩm đắt tiền nằm ngổn ngang, xiêu vẹo.
Từ Y Đồng lần lượt mở từng cánh cửa tủ quần áo, chống cằm trầm tư.
Dư Nặc như một con búp bê vải, để mặc cô ấy sắp xếp.
Từ Y Đồng lấy ra mấy bộ quần áo, kéo Dư Nặc đến trước gương, cực kỳ kiên nhẫn ướm từng bộ một lên người Dư Nặc.
Dư Nặc nghiêng đầu: "Cứ chọn đại một bộ cho em là được rồi ạ..."
"Không được."
Dư Nặc thay liền mấy bộ, nhưng Từ Y Đồng đều không hài lòng. Cô ấy thuận tay lấy thêm một cái khác: "Em thử cái này xem."
...
Trần Du Chinh gõ cửa: "Hai người xong chưa?"
Bên trong không có động tĩnh gì.
Anh lại gõ thêm mấy cái.
Từ Y Đồng ở trong phòng nói: "Đợi chút, đừng vội! Thêm hai phút nữa!"
Trần Du Chinh dựa vào lan can, cúi đầu chơi điện thoại.
Cánh cửa vang lên tiếng động, Từ Y Đồng thò đầu ra, chớp chớp mắt: "Em trai, em chuẩn bị xong chưa?"
Trần Du Chinh: "?"
Anh liếc nhìn ra phía sau cô ấy: "Chuẩn bị gì?"
Từ Y Đồng lùi lại một bước, cười hì hì: "Ra đi!"
Dư Nặc không dám ngẩng đầu lên, bị Từ Y Đồng đẩy nhẹ. Cô bước lên phía trước hai bước, có chút bối rối.
Từ Y Đồng: "Thế nào!"
Trần Du Chinh im lặng trong chốc lát. Thản nhiên nhìn Dư Nặc từ đầu đến chân.
Ánh đèn trên trần rọi xuống, gương mặt Dư Nặc trở nên mềm mại. Cô để chân trần, mái tóc dài được búi lỏng, để lộ cần cổ thon dài, làn da trắng như sứ.
Cô mặc một chiếc váy ngắn cổ thấp bằng vải voan đen, họa tiết hoa nhỏ, kiểu quây ngực với hai dây mảnh vắt qua vai, phía sau là thiết kế buộc dây. Đôi tay trắng nõn tựa cánh sen khẽ siết lại, có chút mất tự nhiên.
Không ai lên tiếng. Dư Nặc cười gượng hai tiếng, liếc mắt nhìn Trần Vũ Chính, rồi lại mất tự nhiên mà quay đầu đi chỗ khác.
Cô chưa bao giờ ăn mặc thế này, do dự hỏi Từ Y Đồng: "Em như thế này, kỳ lạ lắm sao ạ...?"
"Kỳ lạ gì chứ." Từ Y Đồng chậc một tiếng, giơ tay quơ quơ trước mặt Trần Du Chinh: "Có người nhìn đến ngây dại rồi kìa."
Trần Du Chinh nhếch môi, cất điện thoại đi: "Đi thôi."
...
Dư Nặc nghiêng đầu, nhìn chăm chú màn đêm bên ngoài. Phong cảnh hai bên đường nhanh chóng lùi xa.
Tiếng còi xe vang lên bên tai, kéo Dư Nặc về thực tại. Cô quay sang Trần Du Chinh, nói: "Nhà tôi ở bên khu Thế Kỷ Thành... Để tôi bật định vị cho cậu nha."
Trần Du Chinh đặt hai tay lên vô lăng, liếc nhìn gương chiếu hậu: "Không cần."
"Hả?"
Dư Nặc không nghĩ nhiều: "Cậu biết đường à?"
"Không biết."
Dư Nặc: "..."
Dư Nặc nhận thấy xe đang ở trên đường cao tốc trên cao, tuyến đường có vẻ không đúng lắm. Cô cẩn thận hỏi: "Vậy, chúng ta đi đâu thế?
"Em muốn đi đâu?"
"...Không phải cậu muốn đưa tôi về nhà à?"
"Vốn định thế."
"Hả?"
"Nhưng em ăn mặc thế này." Trần Du Chinh dừng một chút, nói, "Tôi đổi ý rồi."
Dư Nặc: "..."
...
Dư Nặc không biết Trần Du Chinh định đưa cô đi đâu, nhưng cô cũng không hỏi nữa. Cô yên tĩnh ngồi ở ghế phụ, cúi đầu, mân mê ngón tay.
Thực ra tinh thần cô rất mệt mỏi, nhưng trong lòng lại thấy nhẹ nhõm. Ở một chỗ với Trần Du Chinh, dù Dư Nặc cũng không biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng kỳ lạ thay, cô lại có một cảm giác an tâm khó tả.
Trần Du Chinh đột nhiên hỏi: "Tâm trạng đỡ hơn chưa?"
Dư Nặc nghiêng đầu: "Gì cơ?"
Cô suy nghĩ một chút: "Hôm qua tôi uống nhiều quá... Tôi đã nói gì với cậu à?"
"Có đấy." Trần Du Chinh bật cười: "Không ngừng gọi tôi là anh."
Dư Nặc: "..."
Anh thuận miệng hỏi: "Đua xe bao giờ chưa?"
"Hả?"
"Dẫn em đi đua xe thử nhé?"
Dư Nặc vừa "Ối" một tiếng, còn chưa kịp phản ứng. Trên nóc xe vang lên một tiếng động, mui xe bắt đầu tự động thu lại từ trước ra sau, gió bốn phía ồ ạt ùa vào.
Chiếc xe thể thao phát ra tiếng gầm nhỏ, nhanh chóng tăng tốc lao vút đi.
Tóc bị gió thổi tung bay, Dư Nặc gần như nheo mắt lại.
Trên cầu vượt lúc rạng sáng, chiếc Ferrari đỏ lao đi như tia chớp. Cảm giác mất trọng lượng khiến da đầu Dư Nặc tê dại, cả người đập vào lưng ghế, cảm giác như sắp bị hất văng ra ngoài. Dư Nặc nhắm chặt mắt, không kiểm soát được mà hét lên.
Cô co rúm người lại, trông vô cùng tội nghiệp, cả gương mặt tái nhợt không còn chút máu.
Trần Du Chinh bật cười, nghiêng đầu gọi cô: "Chị à."
Gió lớn quá, giọng Dư Nặc run run đứt quãng: "Tôi không chịu nổi nữa, cậu dừng, dừng lại trước đi!"
Trần Du Chinh: "Mở mắt ra."
Cô luống cuống, giọng run rẩy: "Tôi không dám…"
Tiếng cười trầm thấp vang lên ngay bên tai, Dư Nặc siết chặt dây an toàn.
Chiếc xe tiếp tục lao về phía trước. Khi cảm giác mất trọng lực qua đi, bên tai chỉ còn tiếng gió gào thét lạnh lẽo. Cô cau mày, chần chừ một chút rồi chậm rãi mở mắt.
Dư Nặc lập tức sững sờ.
Bầu trời đêm đầy sao mang sắc xanh thẳm. Những dải đèn neon rực rỡ, xen lẫn bóng tối chập chờn, tạo thành một vệt sáng vàng kéo dài lướt qua bên cạnh.
Dư Nặc ngây người nhìn một lúc lâu, rồi quay đầu lại.
Gương mặt góc cạnh của Trần Du Chinh dưới ánh sáng lập lòe càng thêm cuốn hút, khóe môi anh vẫn vương chút ý cười.
Không biết do căng thẳng hay vì lý do gì, tim Dư Nặc bỗng đập loạn nhịp.
Cô vội vàng dời mắt.
Cô như mất hồn, cảm giác như vừa trải qua một kiếp nạn sống sót trở về...
Dư Nặc lặng lẽ duỗi tay ra ngoài cửa xe, ngón tay hơi hé mở, cảm nhận từng đợt gió lạnh lùa qua kẽ tay.
Chiếc xe hoàn toàn không có dấu hiệu giảm tốc, khiến Dư Nặc có chút lo lắng: "...Cảm giác đua xe thế này nguy hiểm quá... Hay là cậu dừng lại trước đi?"
Trần Du Chinh nghiêng đầu tựa vào cửa sổ, khuỷu tay gập lại, chống tay lên đầu: "Gọi một tiếng anh nữa xem nào?"
Đầu óc Dư Nặc trống rỗng: "Hả?"
"Gọi "anh" đi, tôi sẽ dừng lại ngay."
Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Đánh giá:
Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Story
Chương 25
10.0/10 từ 25 lượt.
