Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu

Chương 21


Dư Nặc cứng đờ.  


 


Đầu ngón tay chạm vào chìa khóa, cô lập tức lấy ra, vội vàng xin lỗi anh: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý đâu."


 


Trần Du Chinh "ồ" một tiếng: “Cố ý gì cơ?”  


 


“Cố ý...” Dư Nặc thật sự khó mở miệng: “...Sờ cậu...”  


 


Nói xong, cô không dám nhìn biểu cảm của anh, mặt, cổ và cả sau tai đều nóng bừng. Trong lòng cô không ngừng nhắc nhở bản thân: Trời ơi... cậu ấy mới 19 tuổi, mới 19 tuổi thôi...*  


 


Cửa xe mở ra.  


 


Trần Du Chinh đặt cô lên xe.  


 


Khi lùi xe, anh liếc nhìn gương chiếu hậu: “Sao mặt em đỏ thế?"


 


“Vậy à?” Dư Nặc hơi lúng túng: “Có thể... là do nóng quá.”  


 


"Để tôi tăng điều hòa để em hạ hỏa nhé."


 


Dư Nặc: “Không cần đâu.”  


 


Xe rời khỏi bãi đỗ, Trần Du Chinh hỏi: “Em ở đâu, tôi đưa về?”  


 


“Ở ký túc xá trường.” Dư Nặc lấy điện thoại xem giờ, đã hơn mười hai giờ: “Nhưng cổng ký túc đã đóng rồi.”  


 


“Vậy em tính đi đâu, thuê phòng à?”  


 


Dư Nặc: “...”  


 


Không biết tại sao, khi nghe Trần Du Chinh nói thế, cô cứ thấy có gì đó sai sai.  


 


Cô lục túi, lại s* s**ng trên người, rồi thở dài: “Tôi không mang theo căn cước.”  


 


Chìa khóa nhà cũng để trong ký túc, Dư Nặc nhất thời không biết phải làm sao.  


 


Xe đậu bên đường, Trần Du Chinh chờ cô. Dư Nặc có hơi ngại, cô nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là cậu về trước đi, để tôi xuống đây cũng được.”  


 


Trần Du Chinh: “Em định bò về à?”  


 


Dư Nặc: “...Tôi có thể gọi xe.”  


 


Trần Du Chinh nhắc: “Điện thoại em đổ chung kìa.”  


 


“Hả?” Dư Nặc cúi xuống nhìn, màn hình sáng lên. Không biết điện thoại đã chuyển sang chế độ im lặng từ khi nào, cô thấy tên người gọi, lập tức bắt máy: “Alo, anh?”  


 


Giọng Dư Qua có phần bực bội: “Em đi đâu đấy? Anh gọi cũng không nghe máy.”  


 


Một khoảng yên lặng ngắn ngủi.  


 


Tim Dư Nặc đập thình thịch không ngừng, cô nói nhỏ: "Vừa rồi điện thoại em để chế độ im lặng, không nghe thấy."


 


“Em không ở trường à?" 


 


"Dạ?"


 


“Anh vừa gọi cho bạn cùng phòng em, họ bảo em vẫn chưa về, em đi đâu rồi?”  


 


Dư Nặc lo lắng giải thích: “Vừa rồi em không cẩn thận bị ngã, nên đến bệnh viện khám."


 


“Em đang ở bệnh viện nào, anh qua đón em.” Dư Qua chợt nghĩ ra điều gì: “Ngã có nặng không, em đi một mình à?”  


 


“Ừm...” Dư Nặc liếc nhìn Trần Du Chinh: “Còn có một người nữa.”  


 


“Ai?”  


 


Trần Du Chinh hờ hững nói: “Anh trai em à?”  


 


Dư Nặc lặng lẽ gật đầu.  


 


Trong điện thoại, Dư Qua hỏi: "Nam à?"


 


Dư Nặc chột dạ: “Chính là... cậu ấy, Trần Du Chinh... anh biết mà...?”  


 



Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.


 


“Em nghĩ sao?” Dư Qua cười lạnh, “Ở đâu, anh qua đón em.”  


 


Trần Du Chinh thấy dáng vẻ ngoan ngoãn có phần nhút nhát của cô khi nghe điện thoại, cảm thấy hơi buồn cười: "Sao đây, để tôi đưa em đến chỗ anh trai em nha?"


 


Dư Nặc gật đầu, hỏi Dư Qua: “Anh, tối nay em có thể ở lại ký túc xá của trụ sở chỗ anh được không? Em không vào trường được nữa.”  


 


Đợi một hồi, cô nói: “Được... đến nơi em nhắn cho anh.”  


 


...


 


Mãi sau đó, cô mới nhận ra chân lại bắt đầu đau.


 


Nhận ra không khí trong xe quá yên tĩnh, Dư Nặc nhìn đồng hồ, tìm chủ đề nói chuyện: “Muộn thế này rồi, hôm nay... cảm ơn cậu.”  


 


Trần Du Chinh: “Tiện đường thôi.”  


 


Dư Nặc vốn rất sợ làm phiền người khác, cô thấy hơi áy náy: “Đợi tôi khỏi rồi... tôi mời cậu ăn cơm.”  


 


...


 


Đến nơi, xe dừng lại. Dư Nặc vẫn đang nhắn tin cho Dư Qua thì cửa ghế phụ bị mở ra.  


 


Trần Du Chinh chống tay lên cửa xe, cúi xuống hỏi: “Anh trai em đâu?”  


 


Dư Nặc giơ điện thoại: “Tôi đang hỏi đây.”  


 


Trần Du Chinh vừa định đỡ Dư Nặc xuống xe, thì bỗng có người vỗ nhẹ lên vai anh.


 


Anh quay đầu lại.  


 


Dư Qua hờ hững nói: “Tránh ra.”  


 


Trần Du Chinh: “?”  


 


Dư Nặc gọi một tiếng anh.  


 


Dư Qua cúi xuống, nhíu mày, quan sát băng vải quấn quanh chân cô. Anh ấy cúi xuống, bế cô ra khỏi xe.  


 


Đôi tay trắng nõn gầy yếu của Dư Nặc thuận thế ôm lấy cổ Dư Qua  


 


Trần Du Chinh tựa vào thành xe, lấy từ túi quần ra một điếu thuốc, thuần thục châm lửa.  


 


Dư Qua dừng một chút, giọng lạnh như băng nói với Trần Du Chinh: "Cảm ơn.”  


 


Trần Du Chinh hơi ngước mắt lên: "Không cần cảm ơn."


 


Cũng không còn sớm nữa, Dư Nặc dặn anh: “Cậu về nghỉ ngơi sớm đi, lái xe cẩn thận.”  


 


Dư Qua bế cô đi, phía sau có người gọi.  


 


Dư Nặc lập tức quay lại.  


 


Xe dừng lại, Trần Du Chinh kẹp điếu thuốc trong tay, đưa một cái túi ra: "Em quên lấy thuốc rồi."


 


Dư Nặc vội nhìn thoáng qua, nói: “Cảm ơn" với anh.


 


Trần Du Chinh cười như không cười: “Vậy tôi đi đây, chị à.”


 


Nói xong, anh cũng chẳng đợi hai người kia phản ứng, xe lao vút đi, để lại một làn khói xả phả thẳng vào mặt Dư Qua.  


 


Một lúc lâu sau, Dư Qua hừ một tiếng, hỏi: "Cậu ta gọi em là gì cơ?"  


 


Da đầu Dư Nặc tê rần, vội vàng nói: "Chỉ là... gọi chơi thôi."  


 


"Chị gái?"  


 


Dư Nặc: "..."  


 


Dư Qua: "Cậu ta bị điên à?"  


 


...


 


Dư Qua giúp Dư Nặc xin nghỉ vài ngày để cô ở lại trụ sở.



 


Gần đến hạn nộp luận văn tốt nghiệp, Dư Qua đến trường lấy laptop giúp Dư Nặc, tiện thể thu dọn một ít quần áo và đồ dùng cá nhân.  


 


Dư Nặc nhận đồ, lật ra xem rồi nằm xuống giường, dở khóc dở cười: "Anh… anh quên lấy sạc laptop cho em rồi."  


 


Dư Qua: "…..?"  


 


Bọn họ sắp ra nước ngoài thi đấu, thời gian gần đây cũng bận rộn tập luyện. Dư Nặc không muốn làm phiền anh ấy chạy thêm một chuyến nữa: "Thôi không sao, chắc vẫn còn tí pin, em chuyển bản thảo sang điện thoại vậy."  


 


Cô hỏi: "À đúng rồi, trụ sở còn chiếc máy tính trống nào cho em dùng không?"  


 


"Có."  


 


Dư Nặc: "Okay."  


 


Sau khi nằm thêm hai ngày, cuối cùng Dư Nặc cũng có thể xuống giường. Nhưng vẫn đi lại không tiện, còn phải chống nạng.  


 


Việc đầu tiên sau khi Dư Nặc xuống giường, chính là gội đầu thật sạch.


 


Căn cứ bật điều hòa trung tâm, hơi lạnh, cô tiện tay khoác một chiếc áo ngoài. Mái tóc nửa khô tùy ý xõa trên vai.


 


Đội một và đội hai tập luyện ở hai khu vực khác nhau, Dư Qua và đồng đội thường bắt đầu luyện tập từ khoảng mười một giờ tối.  


 


Chiều có nhiều máy tính trống, Dư Nặc nhân lúc không ai dùng, liền ngồi vào máy của Dư Qua, mở tài liệu luận văn tốt nghiệp ra chỉnh sửa.  


 


Ở căn cứ OG có một con mèo Ragdoll tên là Mễ Mễ, rất quấn cô. Dư Nặc đang chỉnh sửa bài thì Mễ Mễ nhảy lên đùi cô.


 


Dư Nặc đưa tay v**t v* lưng nó.


 


Tầm hơn năm giờ chiều, Will bước vào. Anh ấy "ối" một tiếng: "Em gái, sao em lại ở đây thế?" 


 


"Em viết luận văn." Dư Nặc ngẩng lên nhìn anh ấy: "Hôm nay mấy anh phải bắt đầu huấn luyện sớm vậy à?"  


 


"Không, hôm nay anh phải bù thời lượng livestream." Will cười cười: "không thì sẽ bị trừ lương mất."  


 


Dư Nặc gật đầu tỏ ý đã hiểu.  


 


Trước khi bật máy tính, Will hỏi cô: "Lát nữa anh chơi trận giao lưu với fan,, em có muốn đeo tai nghe không? Anh sợ làm ồn em."  


 


"Không sao, không sao." Dư Nặc nói: "Anh cứ làm việc của anh, đừng lo cho em."  


 


...  


 


Vào thứ Bảy, Trạm Cá sẽ tổ chức một trận đấu đối kháng giữa các tuyển thủ chuyên nghiệp nổi tiếng. Để tăng độ hot, họ đặc biệt mời một số tuyển thủ của TG và OG. Những người còn lại là các streamer đình đám từ các khu vực khác. Tổng cộng có ba trận, với rất nhiều người tham gia, bao gồm cả tuyển thủ PUBG và các nữ streamer hàng đầu trong mảng nhảy múa, ca hát.


 


Gần đây cả đội OG đều tạm ngừng livestream để tập trung luyện tập, nên fan rất lâu rồi chưa gặp họ. Will vừa mở live stream, lượt xem đã tăng vọt.  


 


Anh ấy tùy tiện ghép trận, vừa chơi vừa trò chuyện với khán giả trên livestream.  


 


Khi Will mở camera livestream lên, fan trong phòng livestream nhanh chóng phát hiện bóng dáng Dư Nặc.


 


"Đệch, trụ sở OG có em gái nào kìa?!", "Ai thế? Là ai ngồi vào vị trí của Fish vậy, tôi không nhìn nhầm chứ? Tóc dài, là con gái à?!"  


 


Will mỉm cười dịu dàng, giải thích: "Em ấy là em gái của Fish."


 


Tài khoản Weibo chính thức của Dư Qua không theo dõi Dư Nặc, nhưng những fan theo dõi họ từ lâu đều biết Dư Qua có một cô em gái, chỉ là không rõ cô trông như thế nào và cũng không biết cô là ai. Bình luận trên livestream bàn tán một lúc rồi cũng lắng xuống.


 


Dư Nặc đang viết luận văn thì bị bí ý, cô ngẩn người một lúc, rồi đẩy bàn ra, khó khăn với lấy cây nạng bên cạnh, chuẩn bị đi rót một cốc


 


Will gọi cô lại: "Em định làm gì thế?"  


 


Dư Nặc nhảy lò cò, dừng lại, trả lời anh ấy: "Em đi lấy nước."  


 


Cô không biết Will đã bật camera, không chút đề phòng, quay đầu lại nói chuyện với anh ấy.  


 


Will đứng dậy: "Ngồi đi, để anh lấy cho."  


 


Anh ấy đi đến máy lọc nước, rót một cốc nước ấm cho Dư Nặc.  


 


Dư Nặc nhận lấy, khẽ nói cảm ơn.  


 


Will theo thói quen xoa đầu cô, dặn dò: "Có gì thì gọi anh."  


 


Dư Nặc ngoan ngoãn gật đầu.  


 



Tất cả tương tác giữa họ đều lọt vào mắt fan.


 


Đợi đến khi Will ngồi vào chỗ, phòng livestream lập tức tràn ngập dấu chấm hỏi:


 


[Mẹ nó, đây là Will mà tôi quen sao?? Tên khốn này, dịu dàng như thế từ bao giờ vậy!!!]  


 


[Will, nói thật đi, có phải anh muốn nhận Fish làm anh vợ rồi đúng không?]


 


[!!! Fish gặp nguy rồi!!!]  


 


[Dư Qua rút dao đi, đường trên và AD của OG, tối nay quyết chiến luôn nào!]


 


Do Ultraman vẫn còn là tân binh, đây là lần đầu tiên anh ấy tham gia một sự kiện online như thế này. Trước đó, anh ấy cũng từng đối đầu với Will vài lần trong các trận đấu khác, nhưng vì thường đi theo Trần Du Chinh nên không nắm rõ lối chơi của Will. Biết Will cũng sẽ tham gia trận đấu sắp tới, Ultraman lén lút mở tài khoản phụ, vào livestream của Will để thăm dò tình hình.


 


Lúc này, livestream của Will tràn ngập icon trái tim đủ màu, từ đỏ, vàng, xanh, nhấp nháy liên tục.


 


Ultraman lén lút quan sát một lúc, như thể phát hiện tin động trời, buột miệng kêu: "Đệt?? Will đang hẹn hò với em gái của Dư Qua hả??"


 


"Em gái Dư Qua..." Killer quay đầu khỏi màn hình máy tính, hứng thú hỏi: "Dư Nặc à? Hai người họ? Không thể nào!"  


 


Ultraman: "Tôi có biết gì đâu, chỉ thấy fan trong phòng livestream của Will nói vậy."  


 


Killer nhìn Trần Du Chinh, buồn bã hỏi: "Will là bạn trai của Dư Nặc?"  


 


"Không rõ lắm..." Ultraman tiếp tục quan sát một hồi: "Hình như chỉ là fan đang đùa thôi?"  


 


...


 


Trận đấu bắt đầu lúc bảy giờ tối.  


 


Mọi người vào *kênh YY chính thức trước giờ thi đấu, mỗi đội mang theo ba streamer cùng nền tảng. Ban tổ chức còn mời thêm hai bình luận viên chuyên nghiệp.


 


*Là một nền tảng voice chat phổ biến của Trung Quốc, thường được sử dụng để giao tiếp trong game, livestream và các hoạt động cộng đồng trực tuyến


 


Ván đầu tiên, đội đỏ có hai tuyển thủ TG là Trần Du Chinh và Ultraman, cùng với nữ streamer từng tặng quà cho Trần Du Chinh lần trước.


 


Đội xanh là Will và Roy.  


 


Trước khi trận đấu bắt đầu, mọi người trò chuyện rôm rả trong kênh YY của đội mình.


 


Để tạo hiệu ứng chương trình, mọi người đều nói nhiều hơn, khiến kênh YY tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.


 


Trong nhóm chỉ có một cô gái, một nam streamer hỏi: "Ơ, Tề Tề, sao em không nói gì thế?"  


 


Giọng Tề Tề rất đỗi dịu dàng: "À... lần đầu chơi cùng tuyển thủ chuyên nghiệp, hơi căng thẳng."  


 


Ultraman lập tức an ủi: "Đừng căng thẳng, mọi người chỉ chơi vui thôi mà."  


 


Nam streamer cũng phụ họa: "Ultraman với Conquer đều rất đỉnh, lát em cứ bám chặt lấy họ là được."  


 


Tề Tề: "À... em biết, em có xem họ thi đấu, em là fan của họ đấy."  


 


Nam streamer tiếp tục chọc ghẹo: "Ồ, em là fan TG à? Em có đặc biệt thích tuyển thủ nào không? Hôm nay cậu ấy có mặt không? Nếu có thì em xin chữ ký luôn đi."


 


Tề Tề bật cười, phối hợp nói: "Có chứ, hôm nay anh ấy cũng có mặt." 


 


Fan trong phòng livestream nhớ lần trước cô ấy từng tặng Siêu Hỏa Tiễn cho Trần Du Chinh, thấy anh vẫn chưa có động thái gì, ai nấy đều tức giận đến mức "hận sắt không thành thép":


 


[Người ta đã ám chỉ đến thế rồi, sao Conquer vẫn chưa có phản ứng gì thế? Có phải quên bật mic rồi không?"


 


[Trần Du Chinh, mau cất cái sự kiêu ngạo đó của cậu đi. Ngay tối nay, phải ký đủ một nghìn chữ ký gửi đến nhà Tề Tề!]


 


Ultraman vội hòa giải, chủ động hỏi: “Này, em gái, em thích Conquer à?”  


 


Tề Tề: "Anh ấy lợi hại lắm."


 


Nam streamer: “Conquer nói gì đi nào?”  


 


“Gì cơ?” Trần Du Chinh ừ một tiếng: “Cảm ơn.”  


 


Kênh YY rơi vào một khoảng im lặng đầy ngượng ngùng.  


 


Ultraman tắt mic, thúc giục người bên cạnh: “Mẹ nó, cậu nói thêm vài câu đi chứ!”  


 


Nhìn thấy gương mặt không chút cảm xúc của Trần Du Chinh, Ultraman hỏi: “Hôm nay cậu bị gì đấy, tâm trạng không tốt à?”  



 


Trong kênh YY, Tề Tề ngập ngừng hỏi: “Sao mọi người không nói gì nữa vậy?”  


 


Ultraman vội vàng lên tiếng: “Conquer còn chưa tỉnh ngủ, vẫn đang đắm chìm trong vui sướng kia kìa.”  


 


Không khí lại vui vẻ trở lại, nam streamer trêu chọc: “Chậc, dù gì cũng được mỹ nữ tỏ tình trực tiếp, tôi hiểu mà, tôi hiểu mà."


 


…  


 


Trận đấu bắt đầu, bước vào giai đoạn chọn tướng.  


 


Tề Tề chơi hỗ trợ, đi theo AD xuống đường dưới, lúc chọn tướng còn đặc biệt hỏi Trần Du Chinh: “Em nên chơi tướng nào đây?”  


 


Trần Du Chinh: “Chơi gì cũng được.”  


 


Nam streamer chọn Ahri đi đường giữa, một người khác chọn Jax đi đường trên. Đến lượt áp chót, Trần Du Chinh lập tức khóa con Rengar.  


 


Ultraman khó hiểu: “Ơ, cậu chơi rừng à, không đi đường dưới sao?”  


 


Trần Du Chinh ừ một tiếng.  


 


Vì đây là trận giao hữu giải trí, còn có cả các streamer nghiệp dư tham gia nên ai cũng chọn vị trí ngẫu nhiên. Ultraman không nói gì thêm, chọn Lucian chơi AD.  


 


Phần bình luận lúc này:


 


[Conquer đúng là trai thẳng chính hiệu mà... Cơ hội tốt như vậy không dắt gái, lại chạy đi rừng??? Thằng FA này, định ế hết kiếp này luôn à.]


 


Trận đấu bắt đầu.  


 


Mọi chuyện diễn ra êm đềm trong vài phút đầu. Will chơi Orianna đi đường giữa. Vì đối thủ là người quen nên anh ấy chơi khá thoải mái, thậm chí khi hết mana còn lao lên trêu chọc vài lần, nhảy múa vài điệu.


 


Sự yên bình của trận đấu chấm dứt vào phút thứ tám.


 


Ngay khi Will vừa đẩy lính vào trụ đối phương, một cảnh tượng tàn khốc đã diễn ra.  


 


Con tướng Rengar từ bụi cỏ bất ngờ nhảy ra, quăng chiêu E trói chân, đánh thêm một đòn thường, Will lập tức bay màu.  


 


Hơn nữa đó chỉ mới là khởi đầu.  


 


Trong mười phút tiếp theo, KDA của Will từ 1-0 biến thành 1-5. Bị bắt liên tục đến phát điên, cuối cùng anh ấy không nhịn được nữa, liền gõ một dấu hỏi chấm lên kênh chat công khai:


 


[Cậu có vấn đề gì à?]


 


Will vừa gửi câu nhắn đi thì màn hình của anh ấy lại tối đen.


 


Hệ thống thông báo: Bạn đã bị tiêu diệt.  


 


*Cyzzzz đã trở thành vô đối!


 


Đây là một câu thông báo trong game khi một người chơi đạt chuỗi hạ gục liên tục mà không bị đánh bại, thường xuất hiện trong các game MOBA như Liên Minh Huyền Thoại.


 


Cách Trần Du Chinh nhắm vào Will quá rõ ràng, đến mức bình luận viên cũng tò mò: "Will đã đắc tội gì với Conquer vậy?"


 


Khu bình luận: "Chắc là vì yêu sinh hận đó."


 


Suốt cả trận, Will chỉ toàn nhìn màn hình đen rồi lại trắng, bị giết đến mức suy sụp.  


 


Trước cửa nhà chính chỉ còn trơ trọi viên pha lê trụ cuối, Will dành tiền mua một cái Đồng Hồ Cát. Nhưng anh ấy còn chưa kịp bước ra khỏi nhà, trên không trung lại bất ngờ xuất hiện con tướng Rengar cường đại. Ngay khoảnh khắc nó lao đến, khu bình luận đồng loạt spam: "Phía trước nguy hiểm, mau chạy ngay!" Nhưng Will còn chưa kịp bấm Đồng Hồ Cát, màn hình đã tối đen lần nữa.


 


Khoảnh khắc xuất hiện, bình luận đồng loạt cảnh báo **[Cảnh báo phía trước, chạy mau!]**  


 


Will chưa kịp bấm Đồng Hồ Cát, màn hình lại tối đen.  


 


Hiệu ứng chương trình bùng nổ, cả livestream đều là các fan đau lòng cho Will.


 


[Conquer đến rồi, anh ấy đến rồi, anh ấy đang đồ sát.]


 


[Conquer: Không ngờ đúng không, lại là tôi đây ^^]


 


[Hôm nay Trần Du Chinh bị gì mà hung dữ thế…? Giúp Will cai nghiện game à?] 


 


Will không chơi nổi nữa, quay về bệ đá cổ treo máy, trực tiếp bỏ phiếu đầu hàng: “Tôi bấm rồi, người anh em à, đừng hành tôi nữa.”  


 


Thế nhưng đội đỏ không hề có chút nhân từ nào, đợi lính siêu cấp tràn lên nhà chính cũng không thèm phá trụ cuối. Cả đội đứng canh trước bệ đá cổ, chờ đối phương hồi sinh để tiếp tục hủy diệt thêm một đợt nữa.


 


Ngay giây cuối cùng trước khi nhà chính bị phá hủy, bình luận viên bật cười: “Conquer có ý gì vậy, sao cậu ấy lại ping biểu tượng hai con cá về phía Will thế?”


Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Story Chương 21
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...