Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Chương 17
Bước vào phòng nghỉ của TG, bầu không khí vô cùng nặng nề.
Sắc mặt Trần Du Chinh lạnh tanh.
Đội trưởng quay sang vỗ vai anh, thở dài: “Những ván sau cậu đã chơi rất tốt rồi, hôm nay mọi người đều đã cố gắng hết sức rồi.”
Ultraman cũng mất đi sự hoạt bát thường ngày, ngồi im trên ghế, chống khuỷu tay lên đầu gối, lấy tay che mặt.
Mười mấy người trong căn phòng nghỉ, không ai mở miệng nói một câu nào.
...
Dù tâm trạng sa sút, họ vẫn phải đi nhận phỏng vấn sau trận đấu. Nhân viên dẫn các thành viên TG đến phòng phỏng vấn, lần lượt ngồi vào vị trí.
Phóng viên của Thương Mỗ Esports là người đầu tiên đặt câu hỏi cho Killer: "Là một đội tuyển mới, các bạn đã tiến một mạch đến trận chung kết, nhưng cuối cùng lại tiếc nuối để thua OG. Bạn có điều gì muốn chia sẻ không?"
“Cũng ổn thôi.” Killer gượng cười, cầm micro lên, giả vờ thoải mái: “Bọn tôi ít fan, nên số người đau lòng cũng ít. Thế thì vui cả đôi bên chứ sao.”
Người tiếp theo bị hỏi là Ultraman, câu hỏi khá sắc bén: “Các bạn có để ý đến những đánh giá trên mạng không? Liệu có ảnh hưởng đến tâm lý thi đấu không?”
“Có chứ, người ta nói gì trên mạng bọn tôi đều biết cả.” Ultraman trầm mặc, ngừng một lát rồi mới nói tiếp: “Rất nhiều người không đánh giá cao bọn tôi, bọn tôi cố gắng đi đến hôm nay cũng chỉ vì không muốn bị những người đó coi thường.”
Nói xong, hốc mắt anh ấy đỏ lên, cúi đầu che giấu cảm xúc.
Mấy thành viên khác đều quay sang nhìn anh ấy.
Cả phòng phỏng vấn rơi vào im lặng một lúc.
Đến lượt Trần Du Chinh.
Một phóng viên từ một kênh truyền thông đứng dậy: “Hai ván đầu, anh đều để thua người chơi đường trêb là Fish, có phải vì đấu với anh ấy khiến anh có áp lực không?”
Trần Du Chinh: “Chưa ngủ đủ.”
"…”
“…”
Câu trả lời này khiến người đặt câu hỏi nghẹn lời, do dự một chút rồi lại tiếp tục: “Vậy những ván sau, anh đã điều chỉnh trạng thái như thế nào thế?”
Trần Du Chinh hờ hững: “Chẳng điều chỉnh gì cả.”
Nói xong, như nhớ ra gì đó, lơ đãng sửa lại: “À, có uống một cốc nước ép.”
...
Trận đấu kết thúc, họ rời đi bằng lối đi phía sau.
Gần mười một giờ đêm, vẫn còn một nhóm nhỏ fan hâm mộ đang đợi ở đó.
Thấy người của TG đi tới, nhóm fan kia không ùa tới mà chỉ đứng từ xa nhìn bọn họ.
Cho đến khi họ chuẩn bị lên xe, có người bỗng hét lên: “...Trần Du Chinh!”
Anh quay đầu lại.
Fan kia cầm loa điện hét to: “Trần Du Chinh, đừng có nản chí! Bọn em đều chờ ngày anh giành chức vô địch. Cứ ngẩng cao đầu mà đi, anh chẳng có gì phải xấu hổ cả!!!!”
“Cả Killer, Van, Ultraman, Thomas, mọi người cũng cố lên!!! Chúng em vẫn muốn thấy các anh vào chung kết giải mùa hè này đấy!!!”
Dù cảm xúc mọi người vẫn chưa ổn định hoàn toàn, nhưng vẫn giơ tay vẫy chào họ.
Trên đường về khách sạn, trong xe có người đeo tai nghe ngủ, Ultraman tựa trán lên cửa kính xe nhìn ra khung cảnh ban đêm, cả xe yên lặng đến mức gần như không ai nói gì.
Về đến khách sạn, Dư Nặc trở lại phòng, cuộn mình trên ghế sofa nói chuyện phiếm với Hướng Giai Giai.
Sau một ngày dài, cả hai đều mệt đến mức chẳng buồn nhúc nhích.
“Haiz…” Hướng Giai Giai thở dài, lật xem ảnh chụp hôm nay trong điện thoại: “Chán quá đi…”
Dư Nặc an ủi cô ấy: “Không sao, sau này vẫn còn nhiều cơ hội mà.”
Cô đã từng ở bên cạnh Dư Qua, cùng anh ấy trải qua rất nhiều giai đoạn khó khăn.
Trong giới thi đấu chuyên nghiệp, không ai có thể mãi thuận buồm xuôi gió. Những chuyện đã qua thì cũng đã qua, điều duy nhất có thể làm là tiếp tục tiến về phía trước. TG vẫn còn rất trẻ, tương lai vẫn còn vô số khả năng.
...
Trận chung kết giữa TG và OG đến tận mười hai giờ đêm vẫn còn nằm trên mấy hotsearch.
Bất ngờ là lần này chẳng có tranh cãi gì, rất nhiều người đang chân thành chúc mừng A Văn cuối cùng cũng thực hiện được giấc mơ của đời mình.
Fan OG, sau chuỗi thất bại liên tiếp trước TG, cuối cùng cũng có thể đứng thẳng lưng, vui mừng tổ chức bốc thăm trúng thưởng trên diễn đàn. Về phần TG, đội lót đường mạnh nhất lịch sử, lại trở thành đối tượng được thương cảm sau khi bị OG dùng một pha Dịch Chuyển đánh úp nhà chính trong ván thứ năm.
Chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, Weibo chính thức của TG đã tăng thêm hơn trăm nghìn fan, phần bình luận toàn là những “fan sự nghiệp” đồng lòng nhắn:
[Có đó không? Khi nào các người mới mở tài khoản Weibo cho tuyển thủ nhà mình vậy?]
[Tối nay mọi người chơi hay lắm rồi, vốn tưởng sẽ bị OG hủy diệt 3-0, ai ngờ có thể kéo được đến ván 5, fan mẹ chúng tôi đã hài lòng lắm rồi]
[Cục cưng T đừng có mãi buông xuôi nữa, tranh thủ lúc đang hot, đăng thêm ảnh của AD nhà mình để hút fan đi! Mau tranh thủ chút đi chứ! Biết chạy quảng cáo không? Biết mua bài PR không? Tôi đã nghĩ sẵn tiêu đề cho luôn rồi này! Hành trình trỗi dậy của thiên tài AD, bắt đầu từ vị trí Á quân!]
...
Dư Nặc đang cắm sạc điện thoại, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
Hướng Giai Giai ra mở cửa, thò đầu nhìn, là Killer: “Đi ăn khuya không?”
Đi cùng anh ấy là mấy người Tiểu Ứng.
Dư Nặc rất hiếm khi thấy dáng vẻ không mặc đồng phục của bọn họ.
Cảm giác có chút mới lạ, nên cô đã nhìn nhiều thêm vài lần.
Trần Du Chinh mặc áo thun trắng, hình như anh vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn hơi ướt.
Khu vực gần đó có khá nhiều quán ăn vỉa hè, họ tùy tiện chọn một quán.
Mọi người ngồi quây quanh bàn. Dư Nặc ngồi bên trái Hướng Giai Giai, bên phải vẫn còn trống một chỗ. Cô cũng thấy hơi đói, liền nghịch nghịch đôi đũa trong tay, chăm chú nghiên cứu thực đơn trên bàn.
Một lúc sau, có người ngồi xuống cạnh cô.
Mọi người cùng xem chung hai quyển thực đơn.
Dư Nặc xem xong, định đưa cho Hướng Giai Giai, nhưng cô ấy đang trò chuyện với Tiểu Ứng. Dư Nặc xoay người, đưa thực đơn cho người bên phải: “Anh gọi đi.”
Đúng lúc Ultraman cũng gọi món xong, cả anh ấy và Dư Nặc đồng thời đưa thực đơn cho Trần Du Chinh ngồi bên cạnh: "Cậu muốn ăn gì?"
Dư Nặc vừa định rụt tay về, Trần Du Chinh đã rút lấy quyển thực đơn từ tay cô.
Ultraman bị bỏ rơi sang một bên: “…?”
Anh ấy nghẹn lời, cố gắng vớt vát chút thể diện cho mình: “Trần Du Chinh, tôi cũng đưa cho cậu mà, cậu không thấy à?”
Trần Du Chinh lật xem thực đơn, thản nhiên đáp:“Cô ấy đưa trước.”
“Cậu đang nghi ngờ tốc độ tay của một tuyển thủ chuyên nghiệp à?” Ultraman không phục, tranh luận tới cùng: “Mọi người đều thấy mà, rõ ràng tôi đưa trước.”
“Mọi người thấy đúng không?” Anh ấy quay sang hỏi Killer: “Có phải tôi đưa trước không?”
Killer nhìn không nổi nữa: “Thôi đi, đừng tự rước nhục nữa.”
“Đúng đó.” Van cũng bó tay: “Đừng nói nữa Mạn Mạn à, cậu mà nói nữa là tôi còn thấy xấu hổ thay cậu đấy.”
Mọi người cười rộ lên.
Bề ngoài là bọn họ đang nói Ultraman, nhưng thực chất lại đang trêu Trần Du Chinh.
Trần Du Chinh lật xem thực đơn, làm như không nghe thấy gì. Mặc họ muốn nói gì thì nói.
Dư Nặc lại có chút ngại ngùng.
May mà chủ đề này nhanh chóng trôi qua.
Bà chủ mang bình nước đến đặt lên bàn, bình nước ngay cạnh Dư Nặc, cô tiện tay rót cho mỗi người một cốc.
Killer trêu chọc: “Dư Nặc, tôi phát hiện cô rất thích chăm sóc người khác đó. Tôi thấy ngại rồi đây này.”
“Hả?” Dư Nặc ngẩng lên nhìn anh ấy: “Không sao đâu, tôi lớn hơn các cậu nhiều thế này, chăm sóc mọi người cũng là điều nên làm mà.”
“Cô trông đâu có giống lớn hơn bọn tôi?” Killer chậc một tiếng: “Lần đầu gặp cô, tôi còn tưởng cô là một nữ sinh trung học nổi loạn nữa kìa. Lúc đó cô nhuộm tóc hồng đúng không? Trông sành điệu thật đấy.”
“Chuyện này…” Dư Nặc trầm ngâm.
Bấy giờ, Trần Du Chinh vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng: “Cô bao nhiêu tuổi?”
“Tôi 22 rồi, nếu tính tuổi mụ thì tầm 23.” Dư Nặc nghĩ ngợi: “Hơn cậu ba, bốn tuổi gì đó.”
Trần Du Chinh thoáng không vui: “Ba tuổi cũng gọi là lớn?”
Câu hỏi này khiến Dư Nặc sững sờ một lúc, sau đó thành thực trả lời: “Em họ tôi cũng 19 tuổi, trong mắt tôi vẫn là trẻ con đấy.”
Trần Du Chinh chỉnh lại: “Tôi tuổi mụ cũng 20 rồi.”
Anh vừa nói xong, Van lập tức cười phá lên, không chút nể nang vạch trần: "Mẹ kiếp, tuần trước cậu vừa mới tổ chức sinh nhật xong đấy."
Ultraman thở dài, vỗ vai Trần Du Chinh, nhấn từng chữ: "Cậu nghe rõ chưa, Trần Du Chinh, cậu vẫn chỉ là một tên, oắt, con thôi."
Món ăn khuya và rượu nhanh chóng được mang lên, mấy chàng trai uống hết bia lại gọi thêm rượu trắng. Qua vài vòng, ngoài Tiểu Ứng không thể uống rượu và Dư Nặc ra, những người còn lại đều say mèm, ngã nghiêng ngả ngửa.
Ultraman gục xuống bàn, lẩm bẩm trong cơn mơ màng: “Chết tiệt, sẽ có ngày ông đây giành được chức vô địch, để bọn khinh thường chúng ta phải sáng mắt ra.”
Killer cũng hò hét theo: “Nói hay lắm! Phải vô địch!!!”
Ước mơ của những chàng trai trẻ cứ thế bị cơn gió đêm cuốn trôi.
...
May mà khách sạn ở gần đây, cả nhóm tự dìu nhau về đến sảnh khách sạn. Mọi người đều ngả xuống sofa, chẳng ai buồn nhúc nhích.
Chỉ có Tiểu Ứng là người đàn ông duy nhất còn tỉnh táo, vất vả dìu từng người về phòng.
Dư Nặc và Hướng Giai Giai ở lại trông nom họ.
Bỗng Killer ôm bụng, "hộc" một tiếng rồi loạng choạng chạy ra cửa.
Hướng Giai Giai giật mình, sợ có chuyện nên vội vàng đuổi theo.
Trần Du Chinh ngồi trên sofa, cúi người, chống tay lên trán, trông cũng có vẻ đã ngà ngà say, sắc mặt tái nhợt.
Vừa nãy anh cũng nôn một lần, Dư Nặc hơi lo lắng: “Cậu có muốn uống chút nước không?”
Phản ứng của Trần Du Chinh chậm nửa nhịp, lắc đầu.
“Hôm nay…” Giọng anh khàn đặc, đột nhiên mở miệng, nhưng rồi lại ngừng lại.
Dư Nặc khẽ “ừm” một tiếng, đợi anh nói tiếp.
“Nước ép, cảm ơn.”
Dư Nặc: “Không có gì.”
Trần Du Chinh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nhiễm men say mờ, phủ một tầng nước: “Thất vọng không?”
“Hả?” Dư Nặc không hiểu.
“Tôi thua rồi.”
Dư Nặc ngẩn ra, cẩn trọng nói: “Tôi không thất vọng.”
“Em mừng cho anh trai mình à?”
Anh bỗng nhắc đến Dư Qua, khiến Dư Nặc có chút bất ngờ.
Trần Du Chinh nhìn sâu vào mắt cô, nói tiếp: “Uống nước ép của em, cuối cùng vẫn không thắng được anh trai em.”
Dư Nặc không biết anh là đang say nói bừa hay thực sự có suy nghĩ này, chỉ có thể nửa an ủi nửa ứng phó: “Cậu đã rất giỏi rồi, tôi không rành lắm, nhưng hôm nay các cậu đều chơi rất xuất sắc.” Cô cố gắng tìm từ thích hợp: “Rất… ừm… kịch tính, rất máu lửa.”
Im lặng một lúc, Trần Du Chinh cất giọng khàn khàn: “Sao em nói chuyện nghe như đang phát biểu trước quốc hội thế?"
Dư Nặc: “…”
Trần Du Chinh nói xong, lại quay đầu đi.
Điện thoại Dư Nặc rung lên, cô nhận được một tin nhắn.
Là Tiểu Ứng gửi tới: [Làm phiền chị rồi, giúp tôi chăm sóc Trần Du Chinh một chút, có người nôn lên người tôi, tôi phải dọn dẹp đã.]
…
1 giờ sáng, nhiếp ảnh gia chính thức của giải đấu Liên Minh Huyền Thoại LPL đăng tải một loạt ảnh chụp trong trận đấu.
Có ảnh A Văn rơi nước mắt, ảnh cả đội OG nâng cúp, và cả những tấm lưng trĩu nặng cô độc của những tuyển thủ TG. Dư Nặc lướt qua bài đăng trên Weibo, xem từng bức một.
Tấm thứ tám là Trần Du Chinh.
Cô dừng lại.
Sau trận đấu thứ năm, lúc anh bước xuống sân khấu, đầu hơi cúi, hàng mi rủ xuống, chỉ có một góc nghiêng.
Ánh sáng và góc chụp đều hoàn hảo, phông nền mờ ảo, Trần Du Chinh và chiếc cúp trên sân khấu mỗi người ở một phía, chỉ cách nhau vài centimet. . Dòng chữ "Conquer" trên vai anh phản chiếu dưới ánh đèn, lấp lánh rực rỡ, tạo nên một khung cảnh đầy ý nghĩa.
Dư Nặc có một cảm giác khó diễn tả thành lời.
Cô lại xem bức ảnh thêm vài lần, rồi lặng lẽ lưu nó vào máy.
Sau khi xem xong bài đăng đó, ứng dụng tự động chuyển sang bài viết tiếp theo. Đó là một video, vừa mở lên đã vang lên giọng nói đầy phấn khích:
Hôm nay Tiểu X sẽ bóc mẽ những phát ngôn "tự vả" của Conquer...
Giữa đêm khuya, sảnh khách sạn yên tĩnh đến lạ, khiến câu nói ấy càng thêm nổi bật.
Dư Nặc sững người.
Cô hoảng hốt định tắt điện thoại, nhưng lại không cẩn thận ấn nhầm vào nút âm lượng. Sau khi vội vàng thoát ra, cô ngước lên, lại thấy nhân vật chính trong video đang nhìn chằm chằm mình.
“…Tôi… cái đó…” Dư Nặc dời ánh mắt khỏi màn hình, lắp bắp, cố gắng giải thích: “Cái đó…”
Trần Du Chinh hơi nghiêng đầu, ánh mắt lưu luyến dừng lại trên mặt cô, dáng vẻ lười nhác, giọng điệu chậm rãi: “Lén tìm kiếm tôi?”
Dư Nặc dở khóc dở cười, tắt luôn điện thoại: “Không phải, chỉ là vô tình bấm trúng thôi.”
“Em vừa lưu ảnh của tôi.” Trần Du Chinh nói.
Dư Nặc: “…”
Nếu bây giờ có một cái hố, cô nhất định sẽ chui xuống ngay lập tức.
Nhịp tim Dư Nặc ngày càng đập mạnh và nhanh hơn, cô theo bản năng phủ nhận: “Đó không phải là cậu.”
“Conquer không phải tôi sao?”
Khoảnh khắc ngượng ngùng yên lặng kéo dài, đến không khí cũng như ngưng đọng trong vài giây.
Dư Nặc chắc chắn mặt mình đã đỏ lên, cô cố gắng giữ bình tĩnh: “Trần Du Chinh, có phải cậu say rồi không?”
“Đúng đó.” Trần Du Chinh nhắc lại một lần nữa: “Em lưu ảnh của tôi, tôi nhìn thấy rồi.”
Dư Nặc nhìn anh nghiêng người, tiến lại gần mình, cô vô thức dịch sang bên cạnh một chút.
“Thế nào?” Trần Du Chinh dừng lại ngay trước mặt cô, giọng trầm thấp: “Tôi đẹp trai lắm đúng không?"
Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Đánh giá:
Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Story
Chương 17
10.0/10 từ 25 lượt.
