Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu

Chương 12


Tề Á Nam đưa Dư Nặc về trường, trên đường đi, cô ấy lại giới thiệu thêm về tình hình của TG: “Câu lạc bộ của bọn chị mới thành lập, đội tuyển cũng chỉ vừa được xây dựng. Trước đây không có nhà tài trợ, nhưng vì họ thi đấu vòng bảng khá tốt, nên khi bước vào vòng loại trực tiếp thì mới chính thức tìm kiếm đầu tư. Hiện tại đã có vốn đầu tư, cũng tuyển thêm người, nhưng vẫn chưa đầy đủ, sau này sẽ tiếp tục hoàn thiện. Bây giờ chị chủ yếu phụ trách mảng vận hành đội tuyển, sau này nếu em có vấn đề gì thì cứ tìm chị.”  


 


Dư Nặc nghiêm túc lắng nghe, "dạ" một tiếng.


 


Khi đến trường, Dư Nặc xuống xe, lịch sự nói cảm ơn Tề Á Nam.  


 


Về đến ký túc xá, trong phòng chỉ có một mình cô. Dư Nặc thay dép, kéo ghế ra ngồi xuống nghỉ ngơi.  


 


Cô cần chút thời gian để tiêu hóa mọi chuyện vừa xảy ra.  


 


Lấy điện thoại ra, cô phát hiện mình vừa được thêm vào hai nhóm làm việc. Một nhóm là “Hậu cần TG", nhóm còn lại là "TG-All".


 


Tề Á Nam nhắn tin cho cô: 


 


[Chị đã thêm em vào nhóm rồi đó, dạo này nhớ để ý tin nhắn trong đó nha, có chuyện gì cần thông báo đều sẽ nói trên nhóm.]


 


Dư Nặc: [Dạ, em biết rồi.]


 


Cô mở nhóm TG-ALL ra xem thử, danh sách thành viên gồm có đội trưởng, huấn luyện viên, phiên dịch viên, chuyên viên tâm lý, chuyên viên phân tích dữ liệu, bộ phận vận hành… Kéo xuống dưới, là hàng loạt ID tuyển thủ mà cô rất quen thuộc.  


 


Killer, Ultraman, Van, Thomas… Conquer.


 


Dư Nặc nhìn một lát, rồi tắt điện thoại.  


 


Đến khoảng sáu, bảy giờ chiều, sau khi tự động viên bản thân cả buổi, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm gọi cho Dư Qua.  


 


Điện thoại vang lên tiếng tút tút. Trong lúc chờ, cô vừa tìm cách sắp xếp lời nói trong đầu, vừa tưởng tượng phản ứng của Dư Qua khi nghe tin này…  


 


“Alo.”  Đầu bên kia bắt máy, xung quanh có chút ồn ào.


 


Dư Nặc vội nói: “Anh, anh có bận không? Nếu không thì em có chuyện muốn nói với anh.”  


 


“Chuyện gì?”  


 


Ngón tay Dư Nặc bất giác siết chặt: “Hôm nay… hôm nay em đi ứng tuyển làm chuyên gia dinh dưỡng cho một đội tuyển, cũng là câu lạc bộ thuộc LPL.”  


 


Đầu dây bên kia im lặng vài giây, dường như anh ấy vừa đi đến một nơi yên tĩnh hơn: “Đội nào?”  


 


“… Là TG.”  


 


“Sao cơ?”  


 


Tim cô thắt lại, lí nhí lặp lại: “Là…TG.”  


 


Sau một hồi im lặng rất lâu, Dư Qua hỏi: "Em đang đùa với anh đấy à?”  


 


“Không phải đùa đâu.” Dư Nặc vội vàng giải thích: “Chuyện này hơi phức tạp, vốn dĩ là bạn cùng phòng em định đi, nhưng cô ấy có việc đột xuất nên nhờ em đi thay…”  


 


“...”  


 


“Sao em không nói trước với anh?”  


 


“Trước khi đi em cũng không biết đó là TG mà.” Dư Nặc nhanh chóng biện hộ: “Nhưng mà, bây giờ em vẫn chỉ là thực tập sinh thôi, chỉ làm có vài tháng. Nếu… nếu không ổn, đến lúc đó em sẽ...”  


 


Dư Nặc còn chưa nói hết câu, Dư Qua đã cúp máy.


 


Dư Nặc có chút thất vọng, đặt điện thoại xuống.  


 


Dư Qua rất hiếm khi nổi giận với cô, cũng chưa từng mắng mỏ cô. Có đôi khi cáu kỉnh, anh ấy chỉ đơn giản không thèm để ý đến cô nữa.  


 


Dư Nặc  đột nhiên cảm thấy mình có chút không hiểu chuyện.  


 


Thực ra trước đây, bao gồm cả lần đi quán net, Dư Nặc cũng chỉ vì không muốn làm mất hứng của Phó Dĩ Đông nên mới gặp nhóm TG. Mối quan hệ đối lập lạ kỳ giữa Dư Qua và đội TG trên mạng khiến Dư Nặc vô thức không muốn dính dáng quá nhiều đến bọn họ.


 


Cảm giác vừa lúng túng, vừa hơi không đúng.


 


Chỉ là không biết có phải do Phó Dĩ Đông nhắc mãi bên tai hay không, mà khiến Dư Nặc vô tình để ý đến bọn họ nhiều hơn.


 


Lần đó đến xem họ thi đấu trực tiếp, chứng kiến họ giành chiến thắng hết trận này đến trận khác, Dư Nặc không ngờ lại cảm thấy tự hào vì họ từ tận đáy lòng.


 


Nghe họ cười đùa, cô cũng cảm thấy vui vẻ theo.  



 


Vì vậy, lúc ký hợp đồng, cô đã không quá do dự.  


 


Điều duy nhất khiến cô băn khoăn chính là Dư Qua.  


 


Nghĩ đến anh trai, Dư Nặc lại ủ rủ, không kìm được mà thở dài.  


 


...


 


Buổi tối, Lương Tây về ký túc xá, nhất quyết kéo Dư Nặc ra ngoài ăn tối, để cảm ơn Dư Nặc vì đã giúp cô ấy chuyện lớn như thế.


 


Hai người đến quán nướng gần khu đại học. Sau khi gọi món xong, Lương Tây mới phát hiện tâm trạng của Dư Nặc có vẻ không ổn.  


 


Cô ấy hỏi: “Nặc Nặc, cậu sao thế? Không vui à?”  


 


Dư Nặc cố gắng nở nụ cười: “Không phải đâu, chỉ là hơi khó chịu một chút thôi.”  


 


Lương Tây "ối" một tiếng: “Vậy lát nữa tớ đi mua thuốc với cậu nha."


 


“Không cần đâu, trong ký túc xá còn mà.”  


 


Giữa bữa ăn, Dư Nặc nhận được một cuộc gọi. Cô bắt máy, là A Văn.


 


Dư Nặc khẽ gọi: "Anh Văn, có chuyện gì vậy ạ?"


 


“À, không có gì, chỉ quan tâm em gái chút thôi. Em đang làm gì đấy?”  


 


“Em…” Dư Nặc nuốt miếng thức ăn trong miệng rồi mới nói: “Em đang ăn ngoài với bạn cùng phòng.”  


 


A Văn hỏi thẳng: “Em cãi nhau với anh trai em à?”  


 


Dư Nặc: "Không..."


 


A Văn: “Anh nghe nói, em đi phỏng vấn ở câu lạc bộ TG hả?"


 


Trong lòng Dư Nặc dấy lên một nỗi bất an, cô khẽ "ừm" một tiếng.


 


“Thế thì tốt quá, sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi.” A Văn cười, giọng điệu nhẹ nhàng như không có chuyện gì to tát: “Phỏng vấn thế nào rồi?”  


 


“Cũng tạm ổn ạ.”  


 


“Đã ký hợp đồng chưa?”  


 


Dư Nặc nhìn chằm chằm vào mặt nước phản chiếu trong tách trà, ngẩn người: “Chưa ạ, mới chỉ ký hợp đồng thực tập thôi.”  


 


A Văn im lặng một lát, sau đó nói: “Bọn anh không quen ai bên TG hết, nên em tự lo cho mình đấy. Nhưng dù gì cũng cùng ngành, có chuyện gì cứ tìm bọn anh. Anh trai em ấy mà, miệng cứng, lòng mềm, em đừng để ý đến cậu ta. Nếu có vấn đề gì thì cứ nghỉ việc, cùng lắm anh em mình đền bù hợp đồng, anh trai em có tiền, cứ để cậu ta lo.”  


 


“...”  


 


Mắt Dư Nặc bất giác cay cay. Cô kiềm nén cảm xúc, giả vờ ho hai tiếng: “Được rồi, em biết rồi. Cảm ơn anh Văn ạ.”  


 


“Ừ, không có gì... Anh đi tập luyện đây, em chơi vui nhé.”  


 


Cuộc gọi kết thúc, Lương Tây nhìn sang, thấy Dư Nặc cúi đầu liền hỏi: “Sao thế?”  


 


Dư Nặc nhất thời không kiểm soát được biểu cảm trên mặt, sợ bản thân mất bình tĩnh nên cúi đầu thấp hơn: “Không có gì, ăn cơm thôi.”  


 


...


 


Hôm sau, Dư Trí Giang tròn tám tuổi.  


 


Ban đầu, Dư Nặc không định đến. Nhưng Dư Tương lại gọi liên tiếp hai cuộc vào buổi trưa, cô đành sửa soạn một chút rồi bắt xe đến theo địa chỉ được gửi.  


 


Đây là nhà mới của Dư Tương, cả gia đình quây quần vui vẻ, Dư Trí Giang chạy nhảy khắp nơi. Khi Dư Nặc bước vào, không khí rõ ràng chững lại trong giây lát.  


 


Cô rụt rè chào một tiếng.  


 


Mấy vị trưởng bối trong nhà bảo Dư Trí Giang gọi cô là chị. Nhưng cậu bé lại giãy nảy lên, miệng liên tục kêu “Không muốn! Không muốn!” rồi cầm lấy ná bắn từ trên bàn trà bắn về phía cô.  


 


Viên bi thủy tinh va vào mu bàn tay Dư Nặc, lập tức để lại mấy vết hằn đỏ.  


 


Dì hai giật lấy ná bắn từ tay cậu bé, áy náy nhìn Dư Nặc: “Con trai ở tuổi này hơi nghịch một chút, cháu không sao chứ?"



 


Dư Nặc lạnh nhạt lắc đầu: “Không sao.”  


 


Dư Trí Giang trốn sau lưng dì hai, làm mặt xấu rồi lè lưỡi chọc cô.  


 


Dư Tương giạn tái mặt, giáng một cái tát xuống đầu con trai: “Xin lỗi chị ngay.”  


 


Dư Trí Giang òa khóc: “Chị ta không phải chị của con!”  


 


Tôn Nhĩ Lan kéo cậu bé lại: “Được rồi được rồi, con nít không hiểu chuyện, anh đừng chấp thằng bé làm gì. Hôm nay là sinh nhật con trai anh, anh còn định gây chuyện đến mức nào nữa hả?”  


 


Dư Nặc bị dì hai kéo vào phòng khách ngồi trò chuyện.  


 


Cô ngồi một lúc rồi đứng dậy: “Con đi vệ sinh một lát.”  


 


Trong nhà vệ sinh, Dư Nặc vốc nước rửa mặt, rồi đưa tay lên xem chỗ vừa bị viên bi thủy tinh bắn trúng. Da cô mỏng, giờ đây đã trầy một mảng, sưng đỏ cả một vùng.


 


Cô vẩy vẩy tay, lau khô rồi mở cửa bước ra.  


 


Lúc đi ngang qua phòng ngủ chính, cô nghe thấy tiếng tranh cãi bên trong. Dư Nặc dừng chân.  


 


“Mỗi lần anh gọi bọn chúng đến, có phải là cố tình muốn chọc tức em không?”  


 


Sau một khoảng lặng, giọng nói đầy mất kiên nhẫn của Dư Tương vang lên: “Bọn chúng gì chứ? Đó là con trai con gái của anh.”  


 


“Tên nhóc Dư Qua đó có xem anh là ba sao?! Anh bảo Dư Nặc gọi cho mẹ nó, kêu cái người đàn bà đó đừng có suốt ngày đến nhà mình đòi tiền nữa." Giọng Tôn Nhĩ Lam có hơi đứt quảng: “Tiểu Giang sắp lên cấp hai rồi, nhà mình còn bao nhiêu khoản phải chi! Dạo này làm ăn không thuận lợi, tiền thì cứ đổ ra ngoài, anh định để mẹ con em sống thế nào đây?”  


 


...  


 


...  


 


Dư Nặc ra ngoài ban công đứng một lát.  


 


Đây là khu dân cư mới được xây trong hai năm gần đây, không gian xanh xung quanh khá tốt. Đứng ở ban công, có thể nhìn thấy hồ nước trong công viên bên cạnh. Nhưng Dư Nặc đến đây không nhiều, cũng chưa từng về căn nhà này ở.  


 


Sau lưng có tiếng động, cửa kính ban công bị kéo ra. Dư Nặc quay đầu nhìn lại.  


 


Dư Tương hỏi: “Con đứng đây làm gì?”  


 


“Ra đây hứng gió một chút.”  


 


Dư Tương quan sát cô, rồi gật đầu: “Vào đi, sắp ăn cơm rồi.”  


 


Dư Nặc gọi ông ấy lại: “Ba.”  


 


Dư Tương dừng bước, quay đầu nhìn cô.  


 


Dư Nặc nói: “Con không ăn cơm đâu, lát nữa con sẽ về trường luôn.”  


 


Dư Tương nhíu mày: “Đã đến đây rồi, sao lại không ăn thế."


 


“Ở trường còn có chút việc.”  


 


Dư Tương trầm ngâm: “Năm nay con tốt nghiệp rồi đúng không?”  


 


“Vâng.”  


 


Dư Tương im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng không nói gì khác, chỉ nhìn cô một lát, hàng chân mày nhíu chặt cũng dần giãn ra: “Biết rồi. Con bảo anh trai con tháng sau…”  


 


“Ba.” Dư Nặc cắt ngang ông ấy: “Sau này, nếu không có chuyện gì, con sẽ không đến nữa.”  


 


Sắc mặt Dư Tương thay đổi: “Tại sao?”  


 


Dư Nặc không trả lời.  


 


“Con với anh trai con, còn xem ba là ba không?"


 


Gương mặt Dư Tương sa sầm xuống, cơn giận đè nén nãy giờ cuối cùng cũng bùng phát: “Là ai đã bỏ tiền nuôi các con lớn? Nếu không có ba, hai đứa đã chết đói ở xó nào rồi!”  


 


“Con sắp tốt nghiệp rồi, cũng sắp đi làm kiếm tiền.” Dư Nặc dừng một chút, rồi nói: “Số tiền ba nuôi con và anh trai khi còn nhỏ, sau này con sẽ trả lại hết cho ba.”  


 


“...”  



 


Dư Tương cười giễu: "Ba thấy dì con nói đúng thật, con y hệt mẹ con, đúng là thứ vong ơn bội nghĩa.”  


 


Nói xong, ông ta không thèm nhìn Dư Nặc nữa, đóng sầm cửa bỏ đi.  


 


...


 


Dư Nặc rời khỏi nhà Tương, vô định bước dọc theo mép đường. Cô ngồi trên ghế dài một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.


 


Bốn, năm giờ chiều, bầu trời còn trong xanh vạn dặm, vậy mà chớp mắt đã phủ kín mây đen. Phía chân trời, những tiếng sấm trầm đục vang lên, báo hiệu cơn giông sắp đến.


 


Cô đang định về trường thì nhận được cuộc gọi từ Tề Á Nam: “Tiểu Nặc, lát nữa em ghé qua đây một chút nhé, chị có chuyện cần nói với em.”


 


...  


 


Dư Nặc điều chỉnh lại tâm trạng rồi bắt taxi đến trụ sở TG.  


 


Lúc này, bên trong trụ sở khá yên tĩnh.  


 


Trong văn phòng tầng ba, Tề Á Nam đưa cho cô mấy tập hồ sơ: “Đây là báo cáo kiểm tra sức khỏe của mấy người đội TG. Em xem thử đi.”  


 


Dư Nặc nhận lấy, lật qua xem.  


 


Tề Á Nam nói: “Ultraman bị thiếu máu nhẹ, còn Conquer thì bị hạ đường huyết. Cuối tuần này bọn họ có trận đấu, không thể để xảy ra sơ suất gì. Em xem rồi lên thực đơn cho họ, mấy ngày tới điều chỉnh một chút.”  


 


“À đúng rồi.” Tề Á Nam chỉ sang chiếc bàn bên cạnh, nói: “Ở đây có máy in, chị cũng chuẩn bị cho em một cái máy tính rồi. Sau này em cứ làm việc ở đó đi.”  


 


“Dạ, bây giờ em dùng luôn được chứ ạ?” Dư Nặc vừa lật xem báo cáo sức khỏe vừa nói: “Có lẽ sẽ mất vài tiếng, hôm nay em sẽ viết xong thực đơn cho họ rồi mới về. Đúng rồi, bây giờ họ vẫn chưa dậy ạ?”  


 


Tề Á Nam nhìn đồng hồ: “Chắc cũng sắp rồi.”  


 


“Lát nữa họ có rảnh không ạ?” Dư Nặc suy nghĩ một chút rồi nói: “Em muốn hỏi thêm về thói quen ăn uống và sở thích cá nhân của các thành viên. Không mất nhiều thời gian đâu, mỗi người tầm mười phút thôi, sẽ không ảnh hưởng đến việc luyện tập đâu ạ.”  


 


Tề Á Nam lập tức đồng ý: “Không thành vấn đề, lát nữa họ dậy, chị bảo họ qua tìm em.”  


 


...  


 


Trước đây Dư Nặc thường xuyên đến trụ sở OG, nên cô cũng có hiểu biết sơ qua về sinh hoạt hằng ngày của tuyển thủ chuyên nghiệp. Cơ bản đều không quá lành mạnh, chơi chuyên nghiệp lâu rồi, ít nhiều gì cơ thể cũng sẽ xuất hiện vài vấn đề.  


 


Tìm tài liệu một lúc, Dư Nặc day day trán, gục xuống bàn nghỉ ngơi một lát.  


 


Một lúc sau, có tiếng gõ cửa.  


 


Người đầu tiên bước vào là Trần Du Chinh.  


 


Dư Nặc có chút bất ngờ, nhanh chóng ngồi thẳng dậy. Đợi anh ngồi xuống, cô lấy bút, trải giấy ra, suy nghĩ một lát rồi bắt đầu đặt mấy câu hỏi theo lệ thường.  


 


Anh vừa trả lời, cô vừa ghi chép.  


 


Dư Nặc nhìn sắc mặt tái nhợt của Trần Du Chinh, cô dừng bút: “Cậu không khỏe à?”  


 


Trần Du Chinh dựa vào lưng ghế, dáng vẻ mệt mỏi không chút tinh thần, mí mắt hơi rũ xuống: “Đau đầu.”  


 


“Có thể do vừa mới thức dậy.”  


 


Dư Nặc cúi đầu tìm trong túi một lúc, lấy ra một viên kẹo rồi đặt lên bàn.  


 


Thấy anh không có động tĩnh gì, cô hơi do dự: “Muốn ăn thử không?”  


 


Trần Du Chinh nhìn chằm chằm viên kẹo, hơi nghiêng người tới, cầm lên, chậm rãi bóc vỏ rồi ném vào miệng.  


 


Dư Nặc kiên nhẫn dặn dò: "Khi bị hạ đường huyết, cậu có thể ăn một chút thực phẩm giàu protein. Bình thường cũng nên ăn nhiều hoa quả có đường."


 


Trần Du Chinh ngậm kẹo, lầm bầm "ừ" một tiếng.  


 


Dư Nặc không chắc anh có nghe vào không, bèn hỏi tiếp: “Bình thường các cậu hay ăn gì?”  


 


“Đồ ăn ngoài.”  


 


Dư Nặc gật đầu.  


 


“Đây là kẹo gì thế?” Trần Du Chinh ngả người vào ghế, lấy tay chống cằm, hỏi: “Cũng ngon phết.”  



 


“Chờ chút.” Dư Nặc xé một tờ giấy ghi chú: “Tôi viết tên kẹo cho cậu.”  


 


Viết được một nửa, cô hơi chần chừ. Nghĩ một lát rồi nói: “Tôi thêm WeChat của câuh nhé, sau này tiện liên lạc hơn.”  


 


Trần Du Chinh nhướn mày, không nói gì.  


 


Cô lập tức bổ sung: “Tôi cũng sẽ thêm mấy người khác nữa, cậu đừng hiểu lầm.”  


 


“Tôi hiểu lầm cái gì?”  


 


Dư Nặc sững lại, bị anh chặn họng.  


 


Trần Du Chinh cụp mắt, mở khóa điện thoại, bật giao diện WeChat rồi ném cho cô.  


 


Dư Nặc: “...”  


 


Sao lại có một người có thể lười tới vậy thế.


 


Cô cầm hai chiếc điện thoại thao tác một lúc, sau đó đưa trả lại cho anh: “Thêm xong rồi.”  


 


Dư Nặc vừa đặt xong ghi chú tên anh thì điện thoại đột nhiên rung lên.  


 


Cô quay lại giao diện trò chuyện... 


 


[Đối phương đã chuyển khoản cho bạn 5,000]


 


Dư Nặc ngẩng đầu, vừa định nói một câu.  


 


“Yên tâm đi.” Trần Du Chinh cắt ngang, nheo mắt nhìn cô: “Tôi không thảm như cô nghĩ đâu.”  


 


Dư Nặc vội vàng phản xạ theo bản năng: “Không phải...”  


 


Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng động.


 


Cả hai đồng thời quay đầu lại nhìn.  


 


Killer không biết bị ai đẩy một cái, lảo đảo bám vào cửa, khẽ chửi: “Mẹ nó, đã bảo đừng có đẩy tôi rồi mà!”  


 


Anh ấy vừa ngẩng đầu lên, đã thấy hai người trong phòng đang nhìn mình.  


 


Bị bắt quả tang nghe lén, sáu mắt nhìn nhau. Killer cũng hơi ngượng, ho nhẹ một tiếng, gãi đầu: “Tôi... ừm, tôi...”  


 


Van từ sau lưng anh ấy ló đầu ra, mặt dày nói: “Hai người nói chuyện xong chưa? Tôi chờ nãy giờ rồi đấy, sao còn chưa đến lượt tôi thế?”  


 


... 


 


Van bước vào, Trần Du Chinh ra đến cửa thì bị ai đó kéo lại.  


 


Thomas đầy vẻ hóng hớt, tò mò nhìn vào trong phòng: “Hai người vừa nói gì thế?”  


 


Trần Du Chinh cười nhạt: “Chẳng phải các cậu nghe hết rồi à.


 


Thomas tức tối nói: “Tôi đến sau, bị tụi kia chắn mất. Mà này, cậu làm gì mà ở lâu thế?”  


 


“Trả nợ.”  


 


Rõ ràng Thomas đã hiểu lầm, nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt dần trở nên vi diệu: “Cậu...”  


 


Trần Du Chinh liếc anh ấy một cái: “Sao?”  


 


“Cậu trả kiểu gì?”  


 


“Tiền.”  


 


Thomas sững người: “Cậu thẳng thắn thật đấy...”  


 


Trần Du Chinh: “?”  


 


“Cậu dám dùng tiền á?!”  


 


Trần Du Chinh bật cười: “Không thì sao, lấy thân trả nợ à?”


Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu Story Chương 12
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...