Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Chương 10
Dư Qua bị Trần Du Chinh khiêu khích, giận quá hóa cười: "Liên quan gì đến cậu?"
Trần Du Chinh nhún vai, tay đút vào túi quần, vẫn giữ dáng vẻ ngạo mạn, không coi ai ra gì như trước, hờ hững nói: "Đừng kích động, tôi chỉ đoán bừa thôi."
"Không phải, không phải." Dư Nặc vội vàng trả lời trước khi Dư Qua lên tiếng: "Cậu hiểu lầm rồi."
Sắc mặt Dư Qua cực kỳ lạnh lùng, quay đầu nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Dư Nặc bị nhìn chằm chằm thì vô thức ngậm miệng lại.
Do dự một chút, giọng nói của cô nhỏ dần, chột dạ lí nhí: "...Anh ấy là anh trai tôi."
Ánh mắt Dư Qua tối sầm lại, trông thì có vẻ bình tĩnh, nhưng Dư Nặc hiểu rất rõ anh trai mình. Đây rõ ràng là dấu hiệu anh ấy sắp nổi giận.
Trong tình huống như thế này, Dư Nặc cũng có chút xấu hổ. Cô khẽ kéo vạt áo Dư Qua, đôi mắt đầy vẻ mong chờ, dùng ánh mắt cầu xin anh trai mình.
A Văn sợ bầu không khí trở nên quá căng thẳng, bèn ho khẽ hai tiếng rồi bước lên hòa giải: "Cậu là..." Anh ấy nhìn Trần Du Chinh, ngừng lại một chút rồi lịch sự nói: "Conquer phải không? Để tôi giới thiệu một chút nhé, tôi là A Văn, người đi rừng của OG. Cậu đừng để bụng nhé, Ngư Thần vốn vậy đấy, coi em gái như con ruột, hễ thấy có thằng con trai nào xuất hiện bên cạnh em ấy là lập tức xù lông ngay."
Trước thái độ lịch sự của A Văn, Trần Du Chinh khẽ cười.
Dù đã kiềm chế, nhưng trong cử chỉ vẫn thiếu đi vài phần chân thành: "Tôi không để ý đâu. Ngược lại là Fish ấy, có lẽ anh ấy đã hiểu lầm điều gì đó rồi."
Nói xong, Trần Du Chinh liếc nhìn Dư Nặc đang bị kéo sang một bên.
Cô cúi đầu, giả vờ nhìn xuống đất, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Dư Qua, trông như một con vật nhỏ hiền lành.
Lúc anh đang nhìn Dư Nặc, Dư Qua cũng nhìn anh.
Trần Du Chinh "ồ" một tiếng, nhưng vừa định mở miệng thì bỗng dừng lại, phát hiện bản thân không biết tên cô. Nghĩ một lúc, anh chậm rãi nói: "Thích ăn cá...?"
Hả?
Dư Nặc ngẩng đầu.
Hai người chạm mắt nhau, cô thầm nghĩ.
Rõ ràng là "Cá thích ăn cơm" mà...
Cô lộ vẻ bối rối, ngón tay buông thõng bên người vô thức xoắn lại với nhau. Mọi động tác nhỏ nhặt đều rơi vào mắt anh. Trần Du Chinh khẽ cong môi, như cười như không.
Biểu cảm của mọi người trở nên đầy vi diệu.
Trần Du Chinh dời mắt đi, nhàn nhạt buông một câu: "Tôi còn có việc, đi trước đây."
Dư Nặc phản ứng chậm hơn nửa nhịp, khẽ gật đầu: "Ồ... Được, tạm biệt."
Sau khi Trần Du Chinh rời đi, A Văn không rõ tình hình, nói: "Em gái, anh có một câu hỏi."
Dư Nặc: "Gì ạ?"
"Sao em quen Conquer thế?"
"Không quen." Dư Nặc lắc đầu. "Em có một người bạn hâm mộ TG, lúc đi chơi từng gặp một lần."
Sắc mặt Dư Qua trầm xuống, chậm rãi hỏi: "Thế vừa rồi cậu ta kéo em làm gì?"
Dư Nặc nghĩ xem nên trả lời thế nào: "Chỉ là, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
Dư Nặc không dám nói thật, né tránh ánh mắt anh trai, úp úp mở mở: "Cậu ấy hỏi em chút chuyện."
Dư Qua không chịu bỏ qua: "Cậu ta hỏi em chuyện gì?"
"Được rồi, có gì to tát đâu, sao cậu làm rùm beng lên thế." Will dở khóc dở cười, bước lên, kéo Dư Qua lại: "Đang thẩm vấn tội phạm à?"
Mọi người bật cười, không khí cũng dịu xuống.
A Văn vỗ đầu Dư Nặc, cười đùa phụ họa: "Đúng vậy, em gái lớn thế này rồi, cho em ấy chút không gian riêng được không? Được rồi đi thôi, mau chóng quay xong để còn về trại ngủ nữa."
Dư Qua cười giễu:"Con bé mới bao tuổi? Đòi không gian riêng gì chứ."
A Văn sững sờ: "Đậu má, em gái cậu đã 21 tuổi rồi đó anh trai ạ, hai mươi mốt! ! ! Hai mươi mốt! ! Không phải mười hai đâu, cậu đừng làm quá như thế chứ? Ở cái tuổi này, nói chuyện, tán gẫu đôi ba câu với anh chàng đẹp trai, không phải là chuyện rất bình thường sao?"
Lúc này, Tiểu C vừa quay xong cảnh quay đơn, đến muộn một chút. Thấy sắc mặt quạu quọ của Dư Qua, cậu ấy lập tức bật chế độ hóng hớt, hỏi: “Fish làm sao thế? Xảy ra chuyện gì à?"
A Văn giả vờ nghiêm túc nói: "Có chuyện lớn rồi."
Tiểu C ngơ ngác: "Chuyện lớn gì?"
A Văn tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Em gái cậu ấy muốn yêu đương, còn cậu ấy thì sắp phát khùng rồi."
"Cái gì cơ?" Tiểu C đánh hơi thấy mùi bát quái bất thường, lập tức truy hỏi: "Tiểu Nặc đang yêu đương với ai thế?"
"Còn ai vào đây nữa, chính là cái người cậu nhắc đến hai hôm trước, AD của TG đấy!"
"Đậu má..." Tiểu C có cảm giác thế giới quan sụp đổ, nhìn sang Dư Nặc: "Không thể nào... Với Trần Du Chinh?!!"
"...."
Thấy mọi chuyện càng lúc càng sai lệch, nội tâm Dư Nặc có chút sụp đổ, vội vàng đính chính: "Thật sự là hiểu lầm, em với cậu ấy... Bọn em không thân chút nào."
Quản lý đội tuyển vẫy tay đuổi người: "Được rồi được rồi, một đám đàn ông các cậu sao lại nhiều chuyện thế? Đi thôi, đi thôi."
...
Nghỉ ngơi trong phòng nghỉ một lúc.
Dư Nặc ngồi trong góc sofa, lòng thấp thỏm không yên, cô đang nghĩ xem lát nữa nên giải thích thế nào với Dư Qua về chuyện của Trần Du Chinh. Vừa nãy có quá nhiều người, anh trai cô đã cố kiềm chế cảm xúc, không nổi giận trước mặt mọi người. Nhưng nhìn dáng vẻ đó, chắc chắn lát nữa anh ấy sẽ tìm cô hỏi cho ra lẽ.
Nghĩ một lúc, cô lại nhớ đến Trần Du Chinh.
Bây giờ anh đã biết cô chính là em gái của người từng khiến anh bị chửi đến nát bét...
Haizzz.
Không biết anh sẽ nghĩ thế nào nữa.
Tiểu C là thế hệ 2000, cũng là người duy nhất trong đội nhỏ tuổi hơn Dư Nặc. Tính cách cậu ấy hoạt bát, tán gẫu khắp nơi, nhưng mọi người đều thấy phiền, đuổi cậu ấy đi cho khuất mắt. Tiểu C hậm hực, lang thang một lúc rồi lén lút ngồi xuống bên cạnh Dư Nặc, nhỏ giọng dò hỏi: "Này, chị, vừa nãy chị với Conquer có chuyện gì vậy?"
Dư Nặc: "Chẳng có gì cả, chỉ nói vài câu thôi."
Tiểu C sốt ruột: "Cậu ta không phải người tốt đâu!"
Dư Nặc: “Cậu ấy làm sao cơ?"
Tiểu C nghiêm túc phân tích với cô: "Những người mà đẹp trai ngang ngửa anh trai chị như thế này, thường chẳng phải người tốt đâu. Chị thấy đúng không?"
"?"
"Người giữ mình trong sạch như Ngư Thần nhà chúng ta giờ hiếm lắm rồi, haiz." Tiểu C u sầu thở dài: "Em hiểu rõ cái giới này lắm rồi, quá dơ bẩn. Có vài tuyển thủ, chỉ cần hơi có chút tiếng tăm là bắt đầu dính vào chuyện bao fans, chơi gái. Nghe lời em đi, đừng yêu tuyển thủ chuyên nghiệp, toàn mấy ông trời ơi đất hỡi thôi."
Dư Nặc: "..."
Dư Nặc khóc không ra nước mắt: "Tiểu C, trí tưởng tượng của cậu phong phú quá rồi đó, chẳng liên quan gì luôn..."
Tiểu C chậc một tiếng: "Chị à, chẳng phải là do em lo cho chị sao?"
Đúng lúc này, một nhân viên đẩy cửa phòng nghỉ ra, thò đầu vào.
Bên TG đã quay xong phần quay nhóm, sắp đến cảnh cuối cùng, yêu cầu cả hai đội cùng xuất hiện trong khung hình.
Trên đường đến sân đấu, ekip chương trình nói sơ lược cho họ nghe về ý tưởng dàn dựng. Bên phía quay phim muốn tạo ra hiệu ứng cuối cùng, đại khái là hai đội đứng hai bên, từ hai phía sân khấu tiến đến trung tâm, tạo cảm giác như hai quân đối đầu trực diện.
Từ xa đã thấy mấy người TG đứng tụ tập, có người ngồi xổm, có người đứng.
Ekip chương trình đang bố trí bối cảnh.
Trần Du Chinh đứng sau giá đỡ máy quay, tựa hờ hững vào tường, tán gẫu với người bên cạnh.
Có lẽ vì cảm nhận được ánh mắt ai đó đang đánh giá mình, anh vốn đang nói chuyện với người khác, bỗng nhiên chuyển hướng, liếc qua một cái.
Dư Qua lạnh lùng đối mặt với anh, không biết vô tình hay hữu ý, mà lại che Dư Nặc bên cạnh lại.
Trần Du Chinh chậm rãi dời mắt.
Dư Qua đột nhiên bước chậm lại, gọi: “Dư Nặc.”
“Dạ?” Dư Nặc mờ mịt nhìn anh.
“Tránh xa cậu ta ra."
Dư Nặc: “...?”
...
Sân khấu gần như đã sẵn sàng, ánh sáng dịu nhẹ đã được điều chỉnh, nhân viên hậu trường cầm loa gọi người. Dư Nặc lặng lẽ nép mình trong đám đông, đứng một góc quan sát, đợi Dư Qua và đội anh ấy quay xong.
Trong lúc quay phim xảy ra một chút vấn đề.
Lần này, mỗi đội cần cử một người thực hiện động tác đặc trưng của một vị tướng. Nhưng tuyển thủ chuyên nghiệp không giống người mẫu quảng cáo đã qua đào tạo bài bản, nên cảm giác trước ống kính khá kém.
Bên OG còn tạm ổn, nhưng bên TG thì hoàn toàn không có kinh nghiệm cho những chuyện thế này. Quay đi quay lại mấy lần, hiệu quả vẫn không được như mong muốn.
Nửa tiếng trôi qua, Van thực sự không chịu nổi nữa, đề nghị: “Hay là chúng ta đổi người đi?”
Tiểu Hà phụ trách quay phim, cũng đã bị hành hạ đến mức phát ngán: “Đổi ai lên?”
“Killer đi.”
Killer trông như vừa bị sét đánh ngang tai.
Mọi người thay nhau năn nỉ ỉ ôi, tấn công dồn dập, thêm cả việc Van đã có biểu cảm sắp chết đến nơi nếu còn quay thêm lần nào nữa. Killer hết cách, đành phải chỉnh trang lại rồi xắn tay lao lên.
Sau một hồi bàn bạc, mọi người thống nhất chọn vị tướng biểu tượng của đường giữa... Syndra.
Tiểu Hà bỗng nhiên nhớ đến Dư Nặc, hai người họ từng gặp nhau ở lễ hội truyện tranh, sau đó cũng hợp tác vài lần. Anh ấy gọi Dư Nặc đang đứng trong góc tới: “Tôi nhớ lần trước em từng cosplay Syndra đúng không? Điệu nhảy của trang phục tiệc bể bơi là bài gì ấy nhỉ?”
Dư Nặc nghĩ một lúc rồi đáp: “Là ‘Hoot’ của SNSD.”
Killer suýt nữa chửi thề.
Vừa quay đầu lại, phát hiện ra là Dư Nặc, anh ấy liền lắp bắp: "Ơ... sao lại là cô? Cô làm gì ở đây thế?"
Tiểu Hà vẫn mải chỉnh thiết bị, không ngẩng đầu, thay cô trả lời: “Em ấy hả, em ấy là người nhà của Fish.”
Killer có chút kinh ngạc đến mức hơi phóng đại: “Người, người nhà? Người nhà của Fish?!”
Tiểu Hà chẳng thấy có gì lạ: “Đúng rồi, người nhà. Đợi chút, để tôi tìm video vũ đạo, cậu học mấy động tác cơ bản trước. Sau này chúng tôi sẽ thêm hiệu ứng, thành phẩm sẽ không quá gượng gạo đâu.”
Biểu cảm của Killer trở nên khá vi diệu, không nhịn được mà nhìn Dư Nặc lâu thêm hai giây. Nhưng lúc này cũng chẳng có thời gian hóng chuyện, anh ấy đành cắn răng, cố bắt chước động tác của các idol nữ Hàn Quốc.
Trước ống kính, Killer cứng nhắc vung hai tay, trông chẳng khác gì một con zombie vừa chui ra từ quan tài.
Mấy người bên TG suýt nữa cười đến phun nước.
Tiếng cười vang lên, Killer đỏ bừng mặt vì xấu hổ, quát: “Có giỏi thì các cậu lên quay đi!”
Tiểu Hà ngồi xổm dưới đất, vừa xem lại cảnh quay vừa cau mày: “Tiểu Nặc, hay là em qua chỉ cho cậu ấy một chút đi?”
Dư Nặc đối diện với ánh mắt tuyệt vọng của Killer.
Cô chần chừ hai giây, tháo balo, dè dặt đi về phía TG.
Van vừa thoát nạn liền bắt đầu trêu chọc: “Nhìn kỹ đi, học hỏi người ta cho đàng hoàng vào.”
Trần Du Chinh đứng cách đó mấy bước.
Nhưng Dư Nặc không dám nhìn về phía anh, cô vội vàng đi đến trước mặt Killer, cố gắng nặn ra một nụ cười, nhẹ giọng trấn an: “Động tác này đơn giản lắm.”
Cô làm động tác kéo cung bắn tên với tốc độ chậm hơn mười lần để hướng dẫn.
Nhưng Killer thực sự có chút vụng về, phần thân trên còn đỡ, đến khi di chuyển chân thì cứ như bị liệt nửa người.
Thomas lén quan sát Dư Nặc, tò mò hạ giọng hỏi: “Cô bé này bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn nhỏ xíu vậy, trưởng thành chưa, đừng nói là vẫn còn học cấp ba nha?”
Ultraman: “Cậu nói quá rồi.”
Những người khác vẫn còn bận cười nhạo Killer, chỉ có Trần Du Chinh im lặng, cúi mắt, chậm rãi nghịch hộp thuốc lá trong tay.
Van đẩy anh: “Ai chọc cậu à?”
Một lát sau, Trần Du Chinh chống khuỷu tay vào tường, đứng thẳng người: “Hả?”
Van lẩm bẩm: “Thấy cậu im ru nãy giờ.”
…
Mười mấy phút trôi qua, cuối cùng Killer cũng quay được một cảnh không quá gượng gạo. Chỉ cần bổ sung thêm vài góc máy nữa là hoàn thành xong phần quay.
Tạ ơn trời đất, Dư Nặc cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Vừa ngẩng đầu lên, cô thấy nhóm người bên TG đi về phía mình.
Dư Nặc lập tức căng thẳng, dịch sang một bên nhường đường. Trong lòng cô thở dài, băn khoăn có nên chào hỏi hay không. Nhưng... chắc hẳn bọn họ đều biết cô là em gái của Dư Qua rồi.
Dù có chào hay không, cũng đều lúng túng cả.
“Thích ăn cá.”
Tiếng gọi bất ngờ khiến mọi người sửng sốt.
Dư Nặc cũng ngẩn ra: “Hả?”
Trần Du Chinh bước ngang qua, ánh mắt lướt xuống chân cô: “Cô làm rơi đồ.”
Dư Nặc cúi xuống nhìn.
Vì mải chỉ bài cho Killer, cô hoàn toàn không hay biết điện thoại đã rơi ra khỏi túi.
Chưa kịp nói lời cảm ơn, anh đã đi xa.
Dư Nặc nhìn theo bóng lưng anh, vài giây sau, lặng lẽ cúi xuống nhặt điện thoại lên.
…
Van lén quay đầu lại, không biết nghĩ gì mà cười gian, vẫy tay gọi người bên cạnh: “Trần Du Chinh.”
Trần Du Chinh liếc anh ấy: “Gì?”
“Sao khi nãy cậu nói chuyện với cô bé đó, giọng lại trầm hơn bình thường tám tông vậy? Nghe gợi cảm lắm luôn.”
“...”
Trần Du Chinh chưa kịp đáp, Ultraman bỗng nhiên bừng tỉnh: “...Má nó! Conquer, cậu đang tán tỉnh người ta hả?!!”
Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Đánh giá:
Truyện Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu
Story
Chương 10
10.0/10 từ 25 lượt.
