Là Duyên Cũng Là Mệnh
C1: Chương 1
Trường đại học ở Mỹ.
Trong nhà vệ sinh nữ, một đám nữ sinh viên đang thay đồ vừa cười đùa với nhau thì cánh cửa đóng kín đột nhiên bị đẩy ra, cùng với đó là đầu của một thanh niên gốc châu Á thò vào. Đám nữ sinh ban đầu quên phản ứng đồng loạt quay đầu kinh ngạc nhìn thanh niên xa lạ nọ. Bọn họ đều nhận ra hắn có gương mặt thuần châu Á điển trai như tượng tạc được cắt gọt tỉ mỉ, thu hút ánh mắt của mọi người. Mà vẻ mặt của hắn lúc này thì ngơ ra cùng đám nữ sinh bọn họ đối mắt, đến khi đồng bạn bên cạnh hét toáng lên: "Á! Biến thái."
Đám nữ sinh lúc này giật mình nhớ ra trên thân thể chính họ quần áo không chỉnh tề, da thịt lộ ra ngoài không ít. Bọn họ hớt hải vơ lấy đồ che đi thân thể vừa thi nhau mắng chửi: "Tên mắt mù biến thái!", "Khốn kiếp! Mắt hắn là có tật hay mắc bệnh mù chữ?"... "
Có ai nói với hắn, mắt có bệnh thì phải chữa trị, phải đến bệnh viện, không phải đến nhà vệ sinh nữ."
Thanh niên nọ tên là Kim Ji Hyun, 24 tuổi, là du học sinh đến từ Hàn Quốc, anh đã học xong chương trình thạc sĩ kinh tế và hôm nay là ngày tốt nghiệp. Anh đã lên kế hoạch vui chơi cho bản thân thế nhưng hiện tại lại lâm vào tình thế một tay che lấy mắt, âm thầm sỉ vả chính mình sao bản thân có thể đi nhầm như vậy, luôn miệng nói: "Xin lỗi, xin lỗi!"
Trong âm thanh ồn ào huyên náo thì có tiếng bước chân dồn dập mơ hồ từ bên ngoài truyền tới.
* * *
Lúc này tại Việt Nam.
Một tiệc cưới ngoài trời đang diễn ra, không gian buổi tiệc được trang hoàng rực rỡ. Trước cổng hoa, trên mấy chiếc trụ được dựng hai bên quấn dây hoa dày đặc, sợi dây hoa leo kéo dài từ trụ này đến trụ khác rất bắt mắt và mỹ lệ. Khách mời ngồi chật kín ở các bàn tiệc. Tiếng nhạc du dương êm dịu cất lên vang vọng.
Trên con đường trải thảm đỏ hoa lệ, Phạm Khánh Băng, 22 tuổi, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt tròn cân xứng, đường nét hài hòa điểm nụ cười trên môi, cô mặc váy cưới lộng lẫy. Sánh đôi bên cô là Vũ Đằng 27 tuổi, điển trai, thanh lịch trong bộ vest cao cấp, gã nắm lấy tay cô cùng bước về phía trước, tiến về lễ đường.
Chính lúc này, một tiếng gọi thanh thoát xé không cất lên: "Phạm Khánh Băng! Tỉnh!"
Quang cảnh tiệc cưới ngay lập tức biến hóa, thay đổi.. Trên lễ đường, cô dâu sánh đôi bên chú rể lúc này lập tức đổi thành gương mặt khác, xa lạ. Buổi tiệc vẫn đang diễn ra.
Phạm Khánh Băng mặc đồng phục của phục vụ đứng bên chiếc xe đẩy đặc chế chở chiếc bánh kem lớn nhiều tầng. Mà bên cạnh cô hiện tại là Hoàng Linh Chi, 22 tuổi, có gương mặt xinh đẹp, ánh mắt câu nhân, thân hình quyến rũ, cũng là người bạn thân duy nhất của cô. Linh Chi cũng mặc đồ phục vụ, chỉ là ánh mắt nhìn Khánh Băng lúc này của Linh Chi mang đầy ý châm chọc: "Ban ngày mơ mộng cái gì? Đưa bánh tới đi!"
Khánh Băng nhìn Linh Chi, ngượng ngùng cười đáp: "Biết rồi, đừng có trêu tớ. Đi đây!"
Cô nói xong không chần chừ đẩy xe đi..
* * *
Tại nước Mỹ.
Đồng thời điểm đó, trong sân sau của trường đại học. Ji Hyun mặc trên người trang phục nữ giới với mái tóc vàng xoăn dài, gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng đến mức không phân biệt giới tính. Anh một tay ôm chân váy vén lên cao, lộ ra đôi chân trần dài thẳng tắp cơ bắp chắc khỏe. Ánh mắt anh nghiêm túc nhìn thẳng phía trước. Trước mắt anh là bờ tường cao. Hai tay Ji Hyun thắt gút lại chân váy, cố định nó trên eo, sau đó vỗ lên nó. Ánh mắt anh tràn ngập tự tin, lẩm nhẩm: "Sẽ qua!"
Anh vào tư thế lấy đà, tiếp đó cả người lao đi.
Một bàn tay thình lình xuất hiện từ phía sau vươn tới níu lấy đuôi tóc xoăn dài của Ji Hyun. Mái tóc vàng tuột khỏi đầu anh.
Ji Hyun có chút bất ngờ, khẽ nhíu mày, chỉ là anh không dừng lại mà tiếp tục lao đi.
Phía sau Ji Hyun là một người đàn ông gốc Á, hắn mặc trên người bộ âu phục đen, trong tay hắn là mái tóc xoăn, hắn nhìn nó đến ngơ ra.
Cả người Ji Hyun phóng lên bám lấy bờ tường, trong lòng anh thầm kích động hô lên: "Thành công, một chút nữa thôi."
Bên tai anh nghe thấy tiếng động cơ xe mô tô bên kia bờ tường truyền tới rõ ràng. Anh nghĩ thầm: "Tới rồi!". Anh gằn sức, mặt mày trướng đỏ, leo lên.
Người đàn ông nọ lúc này mới hoàn hồn dời mắt khỏi mớ tóc trên tay, quay đầu tìm kiếm thân ảnh của Ji Hyun, ngay tức thì liền thấy Ji Hyun sắp vượt qua bờ tường liền hoảng sợ chạy tới, vừa chạy gã vừa hô to: "Cậu Ji Hyun, dừng lại, sẽ nguy hiểm!". Hăn nhìn thấy Ji Hyun trước khi vượt qua khỏi bờ tường hờ hững liếc gã một cái. Khóe môi anh câu lên thành nụ cười ngạo mạn đầy thách thức.
Ngoài bờ tường, một thanh niên điều khiển xe mô tô thả chậm tốc độ chạy tới vừa kịp lúc tiếp được Ji Hyun từ trên cao thả người nhảy xuống an toàn đáp lên yên xe mô tô ngồi ở vị trí phía sau của thanh niên.
Người thanh niên đội nón bảo hộ chỉ lộ ra đôi mắt màu xanh nhạt cuốn hút. Ngay khi xác nhận tiếp được Ji Hyun, hắn liền điều khiển tay lái. Chiếc xe nhanh chóng lao đi trên đường.
Ngay sau đó, xuất hiện một nhóm người điều khiển ô tô đuổi theo sau hai người họ.
Là Duyên Cũng Là Mệnh