Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Chương 80: 80: Hỏi Tức Là Hối Hận

263@-


Mấy ngày này, người Hồng Liên đạo đều nơm nớp lo sợ, ai cũng chẳng dám chọc thiếu chủ.
Bọn họ cũng không phải không có việc làm, thiếu chủ để bọn họ tuồn tin ra ngoài, bọn họ cũng đã truyền ra rồi.

Nhưng mẹ nó, thứ như đại hội võ lâm này, trên giang hồ cứ mấy năm làm một lần thực sự không có gì mới mẻ.
Ngược lại, bản hộp mù của Tiêu Dao hoàn mới ra mắt của Toái Ngọc Cung cùng với tin tức về lượng của hồi môn kếch xù của các nàng càng truyền đi nhanh như gió.
Đây chẳng lẽ là còn cuốn hơn cả đọc blog?
À, nhầm lĩnh vực.
Chẳng lẽ còn cuốn hơn cả đại hội võ lâm sao?
Các đệ tử ở Hồng Liên đạo mới đầu còn tốt, bọn họ đều vô cùng đắc ý về xuất thân của mình, chỉ là khó chịu với việc Toái Ngọc Cung khoe tài như thổ tài chủ kia thôi.

Nhưng với những người vì bảng giá của Hồng Liên đạo được mời vào thì tim đau.
Tiền tiêu hàng tháng ba lượng so được với một hộp mù của Tiêu Dao hoàn, so được với của hồi môn năm vạn lượng sao?
Khi của hồi môn của Sử Vô Song chưa được ai biết tới, cái tên cố Thiếu Bình có nhắc họ cũng chỉ có chút ấn tượng nhưng lại chẳng nhớ ra vị thiếu hiệp giang hồ trẻ tuổi này.
Ài, trên giang hồ, người như hắn thực sự quá nhiều, nghe nói hắn vốn phải trở thành thiếu bang chủ của Thương Hải bang, à vậy cũng không tệ lắm nhưng cũng chỉ là không tệ lắm mà thôi.

Trước khi chưa trở thành chưởng môn chính thức, cái gì cũng chẳng tính.
Khi nghe nói Cố Thiếu Bình và Sử Vô Song tới với nhau, không cần vị trí bang chủ, nói dễ nghe chút thì nói hắn trọng tình trọng nghĩa, nói không dễ nghe thì là hắn "chỉ biết nhi nữ trường tình, không làm được đại sự"
Đối với hôn sự của Sử Vô Song và hắn, còn ngầm có người nói bị mù, thiếu bang chủ đấy không làm lại đi cưới tiểu yêu nữ Toái Ngọc Cung.
Mà ngay khi của hồi môn năm vạn lượng và bí tịch võ công, thần binh lợi khí xuất hiện, mọi người bèn nhất trí biến thành hâm mộ, ghen tị, hận.
Nói đùa, thiếu bang chủ của Thương Hải bang có thể có được năm vạn lượng bạc, ba quyển bí tịch võ công thượng đẳng, một trăm mẫu ruộng tốt và hai mươi thanh bảo kiếm đỉnh cấp không?
Không thể.
Hiện giờ, Cố Thiếu Bình nhanh chóng đứng đầu bảng nam nhân được hâm mộ ghen ghét nhất.
Trong một đêm, vang dang thiên hạ.
Mẹ nó, thê tử mỹ mạo, của hồi môn nhiều vậy, còn có Toái Ngọc Cung làm chỗ dựa...
Cơm mềm này ăn ngon lắm.
Không biết đệ tử Toái Ngọc Cung có thể coi trọng bọn họ được không?
Bọn họ cũng muốn ăn cơm mềm!
Nếu lúc trước bọn họ không gia nhập Hồng Liên đạo, đầu nhập vào Toái Ngọc Cung thì nói không chừng bây giờ, bọn họ cũng có thể cùng ăn cơm mềm thơm thơm với Cố Thiếu Bình.
Cho dù không có đãi ngộ tốt như vậy, cho dù một tháng được phát một hộp Tiêu Dao hoàn cũng mạnh hơn ba lượng một tháng.
Ài, biết vậy chẳng làm!
Người vì lợi ích mà gia nhập, một khi phát hiện mình chọn sai đương nhiên sẽ dao động không ngừng.
Khúc Cửu Nhất khoe giàu quy mô lớn như vậy vốn dĩ là có ý kinh hãi mọi người ở mặt này.
Ha ha.
Ngươi cho rằng kêu gọi những người khác không mua Tiêu Dao hoàn thì có thể chặn đường phát tài của Toái Ngọc Cung được sao?
Ngây thơ.
Sinh vật như nam nhân vô cùng coi trọng và để ý với bản năng của giống đực, đã khắc vào gene rồi, muốn trốn cũng chẳng trốn được.

Muốn không mua? Trừ phi thiến mình làm thái giám!
Hồng Liên đạo muốn vớt lại lòng người, hoặc là đập tiền như Khúc Cửu Nhất hoặc là cắt đứt đường phát tài của Toái Ngọc Cung.
Bây giờ, Hồng Liên đạo chẳng làm được cách nào cả, đương nhiên thua một bậc.
Thiếu chủ Hồng Liên đạo khôn khéo, sao không biết Khúc Cửu Nhất ẩn ý hiểm ác? Đánh nhau từ xa, còn chưa chính thức đấu đã thua ba phần, sao tâm trạng tốt cho được?
"Khúc Cửu Nhất của Toái Ngọc Cung thực ra rất lợi hại" Thiếu chủ Hồng Liên đạo thở dài, "Tiêu Dao hoàn này tuyệt đối không phải là bí dược Toái Ngọc Cung, ta thấy tám phần là do Tạ Tụ làm.

Trước kia, khi Tạ Tụ cải trang cũng đã từng bán loại dược tương tự dùng gấp để hành y cứu người, Tiêu Dao hoàn cũng là sau khi Tạ Tụ vào Toái Ngọc Cung mới được luyện chế và bán ra"
"Thiếu chủ, nếu không chúng ta bắt Tạ Tụ về?"
"Bây giờ Khúc Cửu Nhất chẳng rời Tạ Tụ nửa bước, sao dễ bắt được Tạ Tụ như vậy? Hơn nữa, với trình độ y thuật bây giờ của Tạ Tụ, nếu chúng ta thực sự bắt được hắn, chỉ e cũng phải phòng bị khỏi để hắn hạ độc mỗi ngày"
Thiếu chủ lắc đầu, phủ định đề nghị này.
Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ, một giang hồ một thế gia, một võ công một y thuật bù đắp vào những chỗ thiếu cho đối phương, rất khó tách ra được.

Nếu quan hệ bọn họ không tốt, còn có thể xem xét việc châm ngòi ly gián.


Đáng tiếc, bây giờ bọn họ đã là quan hệ ấy rồi, muốn ra tay e là khó khăn.
Đây cũng là lý do vì sao hắn còn giữ tính mạng của Tạ Quyện.
Quân cờ này nếu dùng đúng chỗ, quan hệ giữa Tạ Tụ và Khúc Cửu Nhất cũng không phải không thể tan vỡ.

Chỉ là bây giờ tình cảm của họ thực sự đương lúc tốt nhất, bây giờ ra tay, mất nhiều hơn được.
Chỉ có thể tìm cơ hội khác, xem có thể chia rẽ đôi tình nhân này không.
"Đại hội võ lâm chuẩn bị như nào rồi?" Thiếu chủ tiếp tục hỏi.
"Trước mắt, Phá Sơn môn và Thủy Vân môn đang thương lượng.

Ngoài Toái Ngọc cung, bọn họ bây giờ là hai môn phái cường đại nhất giang hồ.

Chỉ là Phá Sơn môn cảm thấy có thể kéo thêm một ít môn phái trung lập vào nhưng môn chủ Thủy Vân môn cho rằng những thế lực đó chẳng qua chỉ là đám ô hợp, chi bằng không cần"
Hồng Liên đạo ẩn sâu trong các môn phái giang hồ nhưng mãi tới trước kia mới có thể tuồn ra một chút.
Trên thực tế, những người ấy cũng chỉ ở bên ngoài nhưng chính là vì bảo vệ những ám cọc còn ở lại trong các môn phái đó.
Vì đại kế phục hưng, Hồng Liên đạo đã trù bị gần trăm năm.

Nếu không phải Khúc Cửu Nhất xuất thế ngang trời, hiện giờ, tiến độ của bọn họ sao sẽ chậm như vậy?
"Nhanh hơn chút đi, để bọn họ làm xong sớm một chút" Thiếu chủ gõ gõ bàn, có hơi không vui, "Tuy vậy, một cái đại hội võ lâm vẫn không đủ bảo đảm, trước đó, ta để các ngươi truyền tin về Tạ gia, đã truyền chưa?"
"Đã truyền tới Tạ gia"
"Bên Tạ Tụ vẫn cần gia tộc của hắn cho chút áp lực" Thiếu chủ gật gật đầu, tạm thời bỏ qua việc này không nhắc tới.

Bên Tạ gia có thể cho chút áp lực nhưng không thể làm quá rõ ràng.

Nội tình thế gia đâm sâu cắm rễ, tạm thời không cần đối địch với họ, bọn họ thu phục được giang hồ trước rồi tới bọn họ cũng chưa muộn.
"Khúc Thu Thủy đâu?"
"Khúc Thu Thủy vẫn bị nhốt ở Cực Lạc sơn trang chưa thể làm gì"
"Ta thực ra tò mò, nếu Khúc Thu Thủy biết nhi tử của mình có bản lĩnh như vậy, còn có thể kê cao gối ngủ rời khỏi Toái Ngọc Cung hay không?"
Bây giờ, dẫu cho Khúc Thu Thủy có trở lại Toái Ngọc Cung, chỉ e trên dưới Toái Ngọc Cung cũng chẳng nhận bà ta làm chủ.
Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng Khúc Cửu Nhất thực sự là đối thủ khó chơi nhất thiếu chủ gặp được trong rất nhiều năm.
Khúc Cửu Nhất tuổi còn trẻ nhưng thủ đoạn này, mưu lược thế ấy thực sự không giống như người còn trẻ.
Theo lý mà nói, nếu Khúc Cửu Nhất có thiên phú cao như vậy về võ công, trở thành tông sư trẻ nhất trong võ lâm, các phương diện khác của hắn nên bị giảm lực chú ý mới phải.

Nhưng cố tính Khúc Cửu Nhất lại rất biết kiếm tiền, một mình y đại khái là có thể vượt xa mấy chục năm tích cóp của Hồng Liên đạo.
Đáng sợ.
Nếu y sinh ra trong Hồng Liên đạo, chỉ e bây giờ hắn và những huynh đệ khác cũng đã trở thành đá kê chân của Khúc Cửu Nhất.
"Bà ta sống như nào?"
"Vui quên cả trời đất" Thuộc hạ nghĩ nghĩ, vẫn trả lời, "Sau khi Khúc Thu Thủy phát hiện mình không thể phá trận, nhìn từ bên ngoài gần như trầm mê nam sắc không thể kiềm chế được.

Các thám tử báo cáo, Khúc Thu Thủy chỉ e còn có những động tác nhỏ khác.

Chỉ là những nam nhân chúng ta đưa tới có không ít người đã yêu bà ta sâu đậm, xem như phế mất một nửa"
Ánh mắt thiếu chủ đột nhiên sáng lên, "Ta thực sự muốn gặp nữ nhân này một lần"
Khúc Thu Thủy có chút bản lĩnh.
Những người bọn họ từng đưa tới đều là thám tử Hồng Liên đạo dốc lòng bồi dưỡng, có thể nói là trung thành và tận tâm với Hồng Liên đạo.

Khúc Thu Thủy này biết mê hoặc lòng người như vậy thực sự lợi hại.
Nữ nhân có thể sinh ra Khúc Cửu Nhất sao sẽ ngu xuẩn chứ?

"Thiếu chủ, nữ nhân Khúc Thu Thủy kia phong lưu thành tính, còn là tông sư, nếu ngài tới, tốt nhất vẫn nên mang theo những người này, lo trước khỏi họa" Thuộc hạ tức thì bắt đầu lo lắng cho sự trong sạch của thiếu chủ.
Hết cách, những người Hồng Liên đạo họ phái đi theo dõi Khúc Thu Thủy, người trông đẹp đều bị bà ta để lại coi như nam sủng, trông không đẹp đều làm phân bón hoa rồi.
Bây giờ ai cũng chẳng muốn đi theo dõi Khúc Thu Thủy.
Có đi mà không có về!

"Các ngươi phòng bị bà ta, sợ bà ta như hổ"
"Thiếu chủ...!E là Khúc Thu Thủy còn dọa người hơn cả cọp mẹ" Thuộc hạ thành thật trả lời.
Khúc Thu Thủy nữ nhân kia nào phải nữ nhân?
Nam nhân trở thành cái dáng vẻ kia của bà ta cũng rất hiếm gặp.
"Vậy sao" Thiếu chủ thực sự cảm thấy hứng thú, chỉ là gần đây nhiều chuyện, cũng thực sự không có thời gian đi gặp Khúc Thu Thủy này một lần, chỉ có thể từ từ.
"Tam ca gần đây không phải vẫn có chút động tác nhỏ sao? Ài, dẫu gì chúng ta cũng từng là huynh đệ, nghĩa phụ lớn rồi, ta cũng không thể để ông ấy đau lòng.

Ngươi nghĩ cách dẫn Tam ca tới chỗ Khúc Thu Thủy kia, đúng rồi, lại đưa mười hộp Tiêu Dao hoàn cho Khúc Thu Thủy đi" Thiếu chủ suy cho cùng vẫn không muốn bỏ qua quân cờ tốt như Khúc Thu Thủy.
"Thiếu chủ, Tiêu Dao hoàn chỉ e vẫn phải đi mua" Thuộc hạ thăm dò.
"Không cần ngụy trang, trước đó là ta coi thường uy lực của Tiêu Dao hoàn này, ta biết rất nhiều người các ngươi đều mua.

Lúc này cứ tùy tiện đi lục lấy mấy hộp đi" Thiếu chủ nhẹ giọng trấn an, trên mặt có nụ cười như có như không, khẽ nói, "Nếu Tam ca có thể dỗ Khúc Thu Thủy tới mức để bà ta động thủ với Khúc Cửu Nhất thì ta sẽ bỏ qua tội bất kính với ta của hắn"
Thuộc hạ giật mình, tức thì hiểu được ý của thiếu chủ.
Thiếu chủ muốn mượn đao giết người!
"Rõ, thiếu chủ"
Hắn nhất định sẽ lừa dối lòng vòng một chút với Tam công tử.
Chẹp, huynh đệ đối nghịch với thiếu chủ, mấy năm nay có mấy người có kết cục tốt? Cố tình có người có lòng tham không đáy, cho rằng vị trí thiếu chủ Hồng Liên đạo cứ tùy tiện là có được.
....................................................
Chuyện của Sử Vô Song và Cố Thiếu Bình đại khái đã hạ màn rồi.
Còn lại chút chuyện vụn vặt, Khúc Cửu Nhất cũng lười ở tiếp trong Thương Hải bang.
Bây giờ, mỗi ngày đều có các đệ tử trẻ tuổi đổi mọi cách tới lắc lư trước mặt đệ tử Toái Ngọc Cung.

Đương nhiên, nơi này của Khúc Cửu Nhất là khu vực có tai họa thảm nhất.

Bọn họ hận không thể biến thành một người "hoàn hảo không khuyết điểm" trước mặt Khúc Cửu Nhất, như vậy mới có thể được đệ tử Toái Ngọc Cung coi trọng rồi trở thành "Cố Thiếu Bình" tiếp theo.
Khúc Cửu Nhất chưa bùng nổ, Tạ Tụ đã nổ bùm bùm trước.
Tuy rằng Tạ Tụ không cảm thấy bọn người kia có thể đem tới uy hiếp gì cho hắn nhưng nam nhân bình thường, ai sẽ vui khi bên cạnh người yêu mình tự dưng mọc ra biết bao tên õng à õng ẹo như thế?
Vì thế, Tạ Tụ thương lượng suốt một đêm với Khúc Cửu Nhất, bọn họ hẳn nên khởi hành tới Thủy Vân môn hay Phá Sơn môn.
Hai môn phái họ đang thương lượng chuyện đại hội võ lâm mà không dẫn theo Toái Ngọc Cung bọn họ, muốn bỏ qua cũng chẳng thể được.

Bây giờ Toái Ngọc Cung cũng không giống trước kia, chẳng phải độc hành hiệp*.
*Ý nói hiệp sĩ hoạt động độc lập nhé, chương nào đấy có mà tui quên note cho các bồ
Chưa nói cái khác, Phù Dương sơn, Liễu Diệp bang, Vô Lượng sơn trang toàn bộ đều là người ủng hộ của Toái Ngọc Cung.

Sau khi bị bao nhiêu của hồi môn nện xuống như thế, Thương Hải bang muốn không đứng ở bên Toái Ngọc Cung cũng không được.
Thu nhiều tiền như vậy, bọn họ lại nói chính mình chẳng có quan hệ gì với Toái Ngọc Cung, còn có ai tin sao?
Bọn họ vẫn quá xem thường Toái Ngọc Cung của bây giờ.
Có tiền bạc mở lối, có tông sư trẻ tuổi nhất là Khúc Cửu Nhất tọa trấn, sự cường đại của Toái Ngọc Cung là chuyện không cần nói cũng biết.
"Đúng rồi, Tạ Tụ, hình như ta quên mất một chuyện" Khúc Cửu Nhất gõ gõ đầu mình,""Huynh nhớ lại giúp ta với"
Quên mất một chuyện?
Tạ Tụ trầm tư một lúc, "Em có phải muốn nói tới tấm bản đồ hay không?"

"Đúng đúng đúng, chính là cái này!" Khúc Cửu Nhất chợt bừng tỉnh, "Quả nhiên vẫn phải hỏi huynh mới được.

Ta nhớ rõ phần thứ ba của tấm bản đồ ở trong tay Hòe Hoa Khách đi"
"Ừm"
"Vậy để hắn tới đây đi" Khúc Cửu Nhất cười nói, "Hắn ở Toái Ngọc Cung lâu vậy rồi, hẳn là cải tạo rồi.

Nếu chúng ta muốn tới Thủy Vân môn hay Phá Sơn môn điều tra, sao không mang chút lễ vật theo được?"
Hai môn phái này muốn bỏ Toái Ngọc Cung qua một bên làm chuyện của mình, nghĩ cũng đừng hòng!
Hỏi qua y chưa?
"Ừm, ta sẽ đi viết thư" Tạ Tụ nghĩ nghĩ, "Có cần gọi cả Hàn Thừa Nặc tới không?"

"Còn cả Lâm Hữu Tuệ nữa, cũng gọi tới đi.

Hành tẩu bên ngoài, đệ tử Toái Ngọc Cung vẫn quá dễ bị người khác nhận ra.

Thế nhân đều biết Toái Ngọc Cung ta chỉ có nữ đệ tử, có một số việc nam nhân đi làm, bọn họ mới không nghi ngờ tới trên đầu ta" Khúc Cửu Nhất cười to.
Tư duy quán tính hại chết người.
Nếu Hồng Liên đạo và các môn phái giang hồ đó không cho y sống yên ổn, y cũng không thể để họ sống yên ổn được!
Kẻ tổn thương lại đi tổn thương người khác, ai sợ ai nào?
Phàn Đình cũng lặng yên không tiếng động rời khỏi Thương Hải bang.
Khi hắn đi, Hải Trường Khoát cũng cực lực giữ lại, chỉ là Phàn Đình bày ra dáng vẻ "Các ngươi đã thông đồng làm bậy với Toái Ngọc Cung, ta không thể tiếp tục ở lại được nữa", Hải Trường Khoát cũng không thể làm gì.
"Vậy ngươi muốn tới đâu?"
"Ta muốn tới Thủy Vân môn" Phàn Đình cúi đầu nói, "Nghe nói môn chủ Thủy Vân môn võ công tuyệt thế, bên trong cũng có tông sư tọa trấn.

Nếu có thể được chỉ điểm ít nhiều, nói không chừng võ công của ta cũng có thể được tiến bộ thêm một bước"
"Vị tông sư kia của Thủy Vân môn tuổi đã cao rồi.

Ài, cũng đành, ta sẽ viết phong thư giới thiệu cho ngươi, đệ tử nội môn của Thủy Vân môn rất đông, ngươi tới gia nhập chỉ e sẽ chẳng có được đãi ngộ gì tốt" Hải Trường Khoát vẫn khá vừa lòng với Phàn Đình, đáng tiếc bây giờ Cố Thiếu Bình toàn tâm toàn ý nhào vào Sử Vô Song vừa thành hôn xong, Phàn Đình lại phải rời đi, ông muốn chọn ra một thiếu bang chủ thực sự là khó quá.
"Đa tạ bang chủ"
Người nằm vùng như Phàn Đình thực sự rất khá, bây giờ đương nhiên phải tận dụng tới cùng, tới một môn phái khác.
Cung chủ cũng nói, đại hội võ lâm sắp tới chỉ e sẽ chính thức đối đầu với Hồng Liên đạo, bởi vậy sẽ gọi cả bọn Lâm Hữu Tuệ và Hàn Thừa Nặc tới để rèn luyện một phen.
Phàn Đình chẳng qua là xung phong đi trước.
Nếu Phàn Đình không muốn đi cũng được, thay nữ trang giấu được đệ tử Toái Ngọc Cung là được.
Phàn Đình sao mà không muốn được?
Nữ trang gì đó, vẫn giao cho Lâm Hữu Tuệ đi.
Trước khi Phàn Đình rời khỏi Toái Ngọc Cung, Lâm Hữu Tuệ đã là đại lão mặc nữ trang không thấy gì bất tiện rồi.
"Hắt xì!"
Lâm Hữu Tuệ hung hăng hắt xì một cái, "Chắc chắn là hôm qua ta cảm lạnh rồi, đáng chết, nam nhân kia sao lại như vậy? Sấn tới gần như thế!"
"Nam nhân Ngọc Ngõa đài chủ động theo đuổi ngươi, bằng lòng cho ngươi ngủ không không cần tiền, ngươi còn không muốn?" Thanh La đương nhiên biết thân phận của Lâm Hữu Tuệ, lúc này thấy được dáng vẻ này của Lâm Hữu Tuệ chỉ có thể chế giễu.
Cũng là do Lâm Hữu Tuệ giả nữ nhân quá thành công.
Hắn và những đệ tử Toái Ngọc Cung khác tới Ngọc Ngõa đài để ngủ với nam nhân, ngủ thật thì không thể, vì thế Lâm Hữu Tuệ chỉ có thể nói chuyện phiếm tâm sự với những nam nhân đó.
Vì để không bị người khác phát hiện mình có gì khác lạ, mỗi lần, hắn sẽ tìm tới mỹ nam tử dịu dàng yên tĩnh nhất kia nói chuyện phiếm.
Vì trước đó hắn nghe nói, mỹ nam tử này là máy móc không có tình cảm, vô cùng lạnh lùng với nhóm nữ đệ tử Toái Ngọc Cung, lấy tiền làm việc, chẳng hề có chút động tác dư thừa nào.
Ai biết, Lâm Hữu Tuệ cứ nói thì lại nói ra tình yêu rồi.
Người ta còn tưởng rằng Lâm Hữu Tuệ đang theo đuổi hắn đấy!
"Ta đã nói rồi, ta không nghĩ tới mức ấy, hắn là nam nhân cũng không thể ăn vạ ta được" Lâm Hữu Tuệ vô cùng đau khổ, "Ta nói ta có người trong lòng rồi hắn còn chẳng ngại gì?"
"Hắn đương nhiên chẳng ngại rồi" Thanh La duỗi người, "Nam nhân xuất thân từ Ngọc Ngõa đài sao sẽ để ý nữ nhân có nam nhân khác bên cạnh? Giống như các ngươi có nữ nhân gì đó không phải chủ động nạp thiếp cho trượng phu sao?"
"Nhưng ta là nam nhân!"
"Nam nhân với nam nhân cũng chẳng có gì quá lắm mà" Thanh La chớp chớp mắt, "Toái Ngọc cung chúng ta cũng có những nữ đệ tử có hảo cảm với nhau ở bên nhau mà.

Ngoài việc không thể sinh hài tử ra thực ra chẳng có gì không tốt"
"Ta thích muội tử!" Lâm Hữu Tuệ gần như sụp đổ, ngay sau đó sợ hãi nhìn Thanh La, "Đương nhiên, người ta thích tuyệt đối không phải sư tỷ sư muội Toái Ngọc Cung"
Hắn không động lòng nổi.
Hòe Hoa Khách "cực kỳ thích" kia bây giờ đã chỉ có thể dựa vào Tiêu Dao hoàn mới có thể vực dậy hùng phong.
Thật là đáng thương.
Nghe nói Hòe Hoa Khách bây giờ đã chủ động vào Ngọc Ngõa đài ở rồi.
Dù sao ngủ không mất tiền thì ai cũng muốn thịt hắn.
Tới ở trong Ngọc Ngõa đài, hắn cam chịu là người Ngọc Ngõa đài, các đệ tử Toái Ngọc Cung dù muốn ngủ với hắn cũng phải đưa tiền.

Bởi vậy, hắn cũng có thể nghỉ ngơi.
Đối với Hòe Hoa Khách, tâm trạng của Lâm Hữu Tuệ cũng có hơi phức tạp.
Nếu không có vết xe đổ như vậy, chỉ e hắn cũng đã sớm khôi phục thân nam trang rồi.
Nhưng nguyên nhân cũng vì có Hòe Hoa Khách để so sánh mà Lâm Hữu Tuệ mới thấy vô cùng vừa lòng với trạng thái hiện tại của mình.

Giả nữ trang thôi, bây giờ hắn đã vô cùng quen thuộc rồi.
"Không sao cả" Thanh La xua xua tay nói, "Ngươi thích ai đều được nhưng ngươi vẫn phải làm việc cho Toái Ngọc Cung chúng ta.

Ngươi ăn ở miễn phí ở chỗ chúng ta lâu như vậy, nếu không lập được công lao gì cho Toái Ngọc Cung chúng ta, Hòe Hoa Khách của hôm nay sẽ chính là ngươi của ngày mai"
"Sư tỷ yên tâm, võ công của ta đã tiến rất xa rồi, bây giờ ở trên giang hồ cũng là trình độ nhất lưu!" Lời này của Lâm Hữu Tuệ cũng chẳng phải nói đùa, sau khi hắn thấy được kết cục của Hòe Hoa Khách, mỗi ngày đều rất nỗ lực luyện công.
Mỗi ngày ngoài thời gian ăn cơm thì dư lại đều để luyện công.
Ngủ cũng thay bằng việc đả tọa.
Nếu từ nhỏ hắn đã có tinh thần học tập khắc khổ như vậy, chỉ e sớm đã là thiếu niên hiệp khách số một số hai trên giang hồ rồi.
"Vậy là tốt rồi" Thanh La gật đầu nói, "Các trưởng lão nói để ngươi chuẩn bị một chút.

Bây giờ, võ lâm Trung Nguyên có dị động, cung chủ có thể cần chút giúp đỡ.

Toái Ngọc Cung ta ít nam tử, ngươi luyện công cho tốt, lần sau ta sẽ tranh thủ nói tốt giúp ngươi trước mặt cung chủ"
"Rõ!"
Sau khi Thanh La và Lâm Hữu Tuệ nói chuyện chưa lâu, các nàng đã nhận được thư Khúc Cửu Nhất gửi.
Quả nhiên, võ lâm Trung Nguyên có động tĩnh.
Lâm Hữu Tuệ biết cuối cùng mình cũng có thể rời khỏi Toái Ngọc Cung rồi, quả thực cảm động muốn chết.
Hơn nữa, hắn còn có thể đồng hành với Hàn Thừa Nặc.
Có Hàn Thừa Nặc ở đây vốn chẳng cần lo lắng nguy hiểm dọc đường.
"Oa, thật sự quá tốt rồi! Ta nghe Tạ đại ca nói, bên người cung chủ lại có thêm một lão Tam, là người của Đại sư tỷ, võ công rất tốt.

Ta thực sự muốn tỷ thí với hắn, tranh thủ làm nam nhân có võ công mạnh nhất bên người cung chủ!"
Hàn Thừa Nặc đấu chí bừng bừng, vô cùng chờ mong.
Hắn ở Toái Ngọc Cung không ngừng hấp thu võ học của Toái Ngọc Cung, những công phu vốn thuộc về Thiên Cực thần giáo đã chẳng nhìn ra được rồi.
Các trưởng lão của Toái Ngọc Cung phán đoán, tính thời gian, Hàn Thừa Nặc chỉ e đã giống với Tuyết Tiêu Tiêu, đều là người có thể trở thành tông sư rồi.
"Cung chủ thật sự nói ta có thể đi ra ngoài rồi?" Hòa Hoa Khách rất thực tế, "Không chỉ là tấm bản đồ, còn có thể mang ta theo?"
"Thư của cung chủ viết như vậy" Lâm Hữu Tuệ thấu hiểu vỗ vỗ bả vai của Hòe Hoa Khách, "Lão huynh, sau khi ra ngoài, huynh phải biểu hiện sửa đổi bản thân cho tốt, ngàn vạn lần đừng ham mê nữ sắc nữa"
"Lâm huynh đệ, đừng nói tới từ ấy nữa" Hòe Hoa Khách hoảng sợ không thôi, "Bây giờ ta một lòng chỉ nghĩ làm sao để xây dựng Toái Ngọc Cung ngày càng giàu đẹp, cống hiến hết mọi nhiệt huyết cho cung chủ.
Đáng thương cho Hòe Hoa Khách, bây giờ đã hãi "nữ" rồi.
Đừng nói là gặp nữ nhân trực diện, vừa nghe thấy hai chữ "nữ nhân" thì sinh lý thấy bất ổn rồi.
Nếu để mấy người hắn từng thân mật trước kia thấy chỉ e sẽ hô to vài câu "Không tin ngẩng đầu xem, trời cao tha cho ai?"
"Ài, huynh biểu hiện cho tốt vào" Lâm Hữu Tuệ nhìn Hòe Hoa Khách chỉ thấy đáng thương, đứa nhỏ này không được giúp đỡ mà.
May thay tuy lúc trước hắn cũng có chút háo sắc nhưng chung quy là có sắc tâm chứ chẳng có gan làm, lúc ấy mới giữ được một mạng của mình.
Hòe Hoa Khách bây giờ đã hoàn toàn chẳng phải người trước kia nữa rồi.
Đáng thương.
Bị thịt không tiền, dẫu là nam hay nữ, là tự nguyện hay không tự nguyện đều là người đáng thương.
Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ cố ý chờ hồi lâu mới chờ được Hàn Thừa Nặc, Lâm Hữu Tuệ và Hòe Hoa Khách.
Tốc độ của ba người họ không thể nói là không mau được, một đường đi này không biết đã chết biết bao nhiêu con thiên lý mã rồi.
Nhưng Toái Ngọc Cung chẳng thiếu chút tiền ấy, thực ra chẳng tính là gì.
"Hòe Hoa Khách, sao dạo này ngươi vừa trắng còn vừa gầy thế?" Tầm mắt Khúc Cửu Nhất đảo qua ba người, trọng điểm dừng trên người Hòe Hoa Khách trong chốc lát, "Sao nào, là đệ tử Toái Ngọc Cung ta chiêu đãi ngươi không tốt sao?"
"Không không không, là chiêu đãi quá tốt" Hòe Hoa Khách vội vàng lắc đầu, "Cung chủ, thuộc hạ bây giờ đã nhìn thấu hồng trần, không còn lòng nào với tình yêu nam nữ nữa"
"Ơ?" Khúc Cửu Nhất giả vờ giả vịt thở dài, "Thực sự đáng tiếc quá.

Ta nghe nói ngươi ở Thủy Vân môn cũng có tình nhân, còn muốn cho ngươi đi tạo dựng quan hệ đấy"
Hòe Hoa Khách lộ ra nụ cười tươi rằng chẳng gì đáng buồn thay tấm lòng đã chết.
Bây giờ, cả đầu hắn ngập tràn sự hối hận.
Đang yên đang lành làm hái hoa tặc làm cái gì?
Làm thần trộm đạo tặc không ổn à?
Chút tâm hự của edit: À người Lâm Hữu Tuệ thích là ai sau này mọi người tinh mắt sẽ thấy nhé
Định đăng thêm mấy chương nữa cho mọi người mà phải đi làm btvn =))))))))) Nên mai có rì tui lại đăng sau nhá, sang chương sau là sang phó bản mới rồi, không sợ nội dung dính nhau.



Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân Truyện Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân Story Chương 80: 80: Hỏi Tức Là Hối Hận
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...