Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân
Chương 114
193@-Nói như nào nhỉ? Trước lạ sau quen.
Tạ Tụ của lúc này cũng chỉ tự hỏi một lúc rồi đưa ra quyết định.
Đại tông sư bây giờ họ đánh không lại.
Nếu Khúc Cửu Nhất nói xuân dược có tác dụng thì chắc chắn có tác dụng. Tuy rằng hắn cũng chẳng hiểu vì sao một thần y đang yên đang lành như hắn sao không đi nghiên cứu các phương thuốc về nghi nan tạp chứng, cũng chẳng phải bệnh kỳ quái gì mà ngày nào cũng luyện Tiêu Dao hoàn với xuân dược.
Hệt như là từ ngày gặp được Khúc Cửu Nhất, cuộc đời của hắn như đột nhiên rẽ theo một hướng khác, một hướng đi mà hắn chẳng bao giờ nghĩ tới rằng có ngày mình còn thúc ngựa chạy bon bon.
"Nếu thực sự có tác dụng, ta cũng không phải không thể luyện chế" Thứ duy nhất Tạ Tụ để ý là hiệu quả của thuốc này.
Thứ như xuân dược giang hồ có đủ kiểu. Tuy vậy, vì nó được coi là thứ rác rưởi nên bình thường chẳng có ai đi cải tiến nó cả, được lưu truyền tới nay về cơ bản cũng chỉ có năm loại mà thôi.
Cũng chẳng biết có thể có tác dụng với đại tông sư không?
"Huynh cứ yên tâm, dược hiệu ra sao thì sẽ mạnh thế ấy, ta bảo đảm nó chắc chắn có tác dụng" Khúc Cửu Nhất khẳng định chắc nịch, dù sao y đọc sách nhiều năm như vậy chưa thấy lúc nào nó không có hiệu quả.
"Được rồi" Tạ Tụ vẫn bị thuyết phục, "Tuy vậy ta muốn cải tiến phương thuốc cần ít nhất nửa tháng, cũng không biết có kịp hay không?"
"Yên tâm, chắc chắn kịp, nào dễ tìm ra được kho báu như vậy? Đã là bản đồ lưu lạc không biết bao nhiêu năm, với kinh nghiệm của ta, không tìm mười ngày nửa tháng thì chắc chắn vẫn sẽ chưa tìm ra" Khúc Cửu Nhất thề son sắt, "Thời gian còn nhiều lắm, huynh cứ yên tâm mà làm"
Tạ Tụ ra sức nghiên cứu.
Hoa nở hai đóa mạnh ai người nấy hái*.
*Ý câu này là mạch truyện chia làm hai, phía trên do hai đứa nhỏ mạch dưới sẽ tới người khác nói.
Trên giang hồ bây giờ vì chuyện tấm bản đồ mà có thể nói là vô cùng ồn ào và huyên náo. Tuy rằng trong tay họ không có đồ nhưng bọn hắn biết trong tay ai có.
Vì thế, phía sau Khúc Thu Thủy lập tức có rất nhiều người.
Toàn là một ít mỹ nam tử trẻ tuổi xa lạ.
Sở thích của Khúc Thu Thủy ai nấy đều biết. Bởi vậy, xuống tay từ chỗ của bà ta thường đơn giản nhất.
Hơn nữa, Khúc Thu Thủy rất đẹp, võ công còn cao, hiện giờ còn rất có khả năng có được tấm bản đồ... Đây đây đây là một chén cơm mềm thơm ngào ngạt tới mức nào chứ.
Những nam tử trẻ tuổi mới gia nhập cũng có không ít người thực sự muốn tới ăn cơm mềm, cũng có người vì bị sư môn ép bức tới tìm hiểu tin tức, còn có rất nhiều người trà trộn vào đội ngũ của Khúc Thu Thủy để tới lúc đi tìm tấm bản đồ được chia một chén canh.
So với Hồng Liên đạo âm trầm, Khúc Thu Thủy bên này càng phải hiểu cách che giấu nhiều hơn.
"Nàng biết rõ những người đó tới chẳng có ý tốt gì, vì sao còn phải nhận họ?" Tuy Tôn An biết được tin khá muộn nhưng những gì nên biết hắn ta cũng biết rồi.
Ngàn vạn lần chẳng ngờ, người bắt tay sinh Khúc Cửu Nhất với Khúc Thu Thủy lại là Trần Thủy của Hồng Liên đạo.
Còn gì có thể so nữa?
Không cần nhìn cũng biết hắn ta chẳng thể so được với Trần Thủy.
Nhưng ngay cả người như Trần Thủy cũng chưa thể hoàn toàn bắt gọn được trái tim của Khúc Thu Thủy?
"Thì tính sao?" Khúc Thu Thủy nghe lời chất vấn của Tôn An, hoàn toàn không để ý, "Bây giờ ta còn chưa nắm gọn Toái Ngọc Cung trong tay, ta và người Hồng Liên đạo đấu với nhau đương nhiên ở thế hạ phong. Bây giờ, mượn thế lực sau lưng những người này, nói không chừng còn có thể lợi dụng thêm. Lại nói bọn họ cũng đã chủ động đưa tới cửa rồi, Khúc Thu Thủy ta chẳng lẽ còn có thể bỏ việc lớn vì chút chuyện nhỏ này?"
Hay cho câu bỏ việc lớn vì chút chuyện nhỏ!
Tôn An vậy mà chẳng nói được gì nữa.
"Hơn nữa, ta cứ cảm thấy đồ nghiệp chướng Khúc Cửu Nhất kia chưa chắc đã chết" Khúc Thu Thủy nói ra sự nghi ngờ của mình.
"Đó là vực sâu vạn trượng, ngã xuống chỉ có tan xương nát thịt, sao còn sống được?"
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Trước khi chưa tìm thấy thi thể của nó, ta không thể nào tin nó đã chết rồi" Khúc Thu Thủy lắc đầu, "Nếu nó thực sự dễ đối phó như vậy, ta cũng chẳng cần phải cảnh giác như thế"
"Ta thực ra có một cách, có thể xác định Khúc Cửu Nhất đã chết thật hay chưa? Hơn nữa, cũng tiện lôi đầu những dư nghiệt khác trong Toái Ngọc Cung ra"
"Nói ta nghe"
"Ngã xuống vách núi cao như vậy, với võ công cao cường của Khúc Cửu Nhất thì y có thể may mắn đại nạn chẳng chết nhưng dù gì Tạ Tụ cũng là đại phu, ngã xuống chỉ e chẳng sống nổi. Nếu lúc này chúng ta thả ra tin tức tìm được Tạ Tụ đã trọng thương, không sợ Khúc Cửu Nhất không cắn câu. Cho dù y chẳng mắc câu, những đệ tử trung thành với Toái Ngọc Cung cũng sẽ dốc toàn lực tới cứu Tạ Tụ"
"Tiêu Dao hoàn là do Tạ Tụ luyện, có được hắn chẳng khác nào có được Tiêu Dao hoàn, đó là nguồn tài phú ai cũng khó mà tưởng tượng được. Tới lúc ấy, chỉ e toàn giang hồ sẽ đánh nhau vì tranh đoạt hắn" Tôn An tiếp tục nói, "Chúng ta chỉ cần thả ra một tin giả là có thể khuấy giang hồ vốn đã đục nay càng đục hơn"
"Cũng là một cách hay" Khúc Thu Thủy nghĩ, tức khắc vui mừng, "Chỉ là muốn lừa được người khác không dễ như vậy"
"Nàng đã quên ta là ai rồi. Nếu là người khác ta chưa chắc đã có tự tin như vậy nhưng Tạ Tụ... Gương mặt của hắn quá dễ nhận ra, đúng lúc trong tay ta cũng có một người như vậy, giống tới chín phần với Tạ Tụ, nếu có hắn đóng giả thì quá thích hợp!"
Tôn An vui vô cùng, trong lòng cũng âm thầm hạ quyết tâm.
Thu Thủy không hề có tình cảm khắc cốt ghi tâm với Trần Thủy, nói cách khác mình hẳn vẫn có cơ hội.
Hơn nữa, cũng là cơ hội để cả đời này của Thu Thủy chỉ có một mình hắn!
"Là... Là ngươi..." Lý Tiểu Thanh thấy kiếm xuyên qua ngực mình, lẳng lặng nhìn chủ nhân của thanh kiếm này.
Hắn quá quen với người này rồi.
Cũng chỉ là một thiếu niên ăn chơi trác táng, vì trốn luyện võ mà gì cũng dám nói. Rõ ràng ở Lâm gia rất lớn tuổi nhưng dẫu là ở phương diện nào cũng chẳng thể so được với đường đệ đã thành danh của hắn.
Lâm Hữu Tuệ!
"Lý thúc, võ công này của ta luyện khá chứ. Từ trước tới nay, ta chưa từng nghĩ rằng mình lại có thể nhẹ nhàng đánh thắng ngươi như vậy, càng chẳng ngờ được rằng sẽ có ngày ngươi chết trong tay ta" Lâm Hữu Tuệ cười nhạo, "Hóa ra ngươi cũng chẳng đáng sợ như ta tưởng"
Nói xong, Lâm Hữu Tuệ không do dự gì rút kiếm ra, Lý Tiểu Thanh cũng cùng lúc ấy tắt thở.
"Đường đệ, nãi nãi, thẩm thẩm, Hạt Vừng nhỏ... Ta cuối cùng cũng báo thù được cho mọi người rồi" Lâm Hữu Tuệ quẳng kiếm đi, quỳ lạy về hướng Trấn Nam võ quán, lạy ba lạy.
Hắn ẩn núp ở Hồng Liên đạo lâu như vậy cuối cùng cũng để hắn có cơ hội, giết chết Lý Tiểu Thanh.
"Lâm huynh nén bi thương, bây giờ, bọn họ nhìn thấy huynh trưởng thành như vậy chắc chắn sẽ rất vui mừng" Phàn Đình ở bên cạnh trấn an, "Còn về Lâm lão gia tử..."
"Tạ trưởng lão nói rất đúng, sinh mà chẳng dạy, gọi gì là người thân? Ông nội ta năm ấy làm ra chuyện lấy oán báo ơn như vậy, hại cả nhà không nói, lúc cứu người cũng từ bỏ ta. Ta tới tìm Lý Tiểu Thanh báo thù cũng chẳng phải vì ông ta" Lâm Hữu Tuệ lắc đầu, "Bây giờ, ta là người của Toái Ngọc Cung, Trấn Nam võ quán sống hay chết đã chẳng liên quan gì tới ta nữa rồi"
"Nếu huynh nghĩ thoáng được như vậy ta cũng không còn gì để nói" Phàn Đình gật đầu, khá tán thưởng thái độ của Lâm Hữu Tuệ, "Cung chủ bên kia truyền tin tới, tạm thời y và Tạ trưởng lão sẽ tránh đi một thời gian, đợi Khúc Thu Thủy và Hồng Liên đạo chó cắn chó. Việc tấm bản đồ rất kỳ lạ, chúng ta không cần dính vào làm gì"
"Cung chủ tính toán như thần, chúng ta cứ làm theo lời cung chủ là được" Nói tới bọn Lâm Hữu Tuệ, khi ấy thấy Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ cùng nhảy vực, vô cùng kinh sợ, suýt chút nữa chẳng nghĩ ngợi gì xông lên liều mạng với đám người giang hồ này.
Ai biết họ vừa mới có động tác đã thu được tin mật của Toái Ngọc Cung, mới biết đây cũng chỉ là một vở tuồng mà thôi.
"Cung chủ chỉ nói chúng ta đừng dính dáng vào việc kho báu chứ không nói không cho chúng ta làm việc khác" Hòe Hoa Khách bây giờ chỉ một lòng một dạ trung thành với Khúc Cửu Nhất, dù sao chỉ có hắn lập được càng nhiều công thì hắn mới không cần ở chung với đám nữ tử đó.
"Ngươi có cách hay gì?" Phàn Đình ngưng một chút, tò mò hỏi.
Bàn về kinh nghiệm giang hồ, Hòe Hoa Khách có thể nói là dư dả hơn hai người họ nhiều.
"Tuy là tuồng nhưng chuyện đám giang hồ đó ép buộc cung chủ lại không phải giả. Bây giờ, đạo chủ Hồng Liên đạo xuất quan, đúng là lúc muốn tung nắm đấm lớn. Nếu chúng ta là mật thám, nếu chẳng làm gì thì chẳng phải là phí công ngáng đường mọi chuyện rồi sao? Không bằng mấy người chúng ta lôi kéo thêm một đám, nói sẽ đi san bằng mọi chướng ngại cho đạo chủ!"
"Ý của ngươi là... khơi mào tranh chấp?" Phàn Đình quả nhiên vừa nhắc là rõ, hiểu ngay được ý của Hòe Hoa Khách.
"Đúng vậy" Hòe Hoa Khách cười tủm tỉm nói, "Những người giang hồ đó không phải muốn bức tử cung chủ Toái Ngọc Cung sao? Vậy để bọn họ nhìn xem, không có Toái Ngọc Cung ngăn cản, Hồng Liên đạo rốt cuộc có thể kiêu ngạo tới mức nào!"
"Được, cứ làm vậy đi"
"Ta cũng đồng ý"
Hồng Liên đạo bên này cũng có ba người bọn họ đi châm ngòi thổi gió, Trần Thủy cũng chẳng biết là suy xét từ góc độ nào mà lại mắt điếc tai ngơ với mấy chuyện mới xảy ra trong Hồng Liên đạo.
Rất mau, đã có không ít đệ tử trẻ tuổi chạy tới trước mặt đạo chủ Hồng Liên đạo xin nhận mệnh, nói muốn phô bày uy danh của Hồng Liên đạo họ một phen, để đám người giang hồ kia biết được sự lợi hại của bọn họ.
Đạo chủ Hồng Liên đạo bây giờ đã đột phá trở thành đại tông sư, đương lúc đắc ý vô cùng, thấy được lòng trung thành của các thuộc hạ, đệ tử, sao lại không vui cho được? Vì vậy, đồng ý ngay tức thì.
Có hai mà chẳng có một.
Tạ Anh bên này vì chuyện "Tạ Tụ chết", hận nghiến răng nghiến lợi nhưng lại mạnh mẽ đè xuống sự chán ghét với Trịnh Trí Gia, quyết tâm san bằng cả giang hồ. Thậm chí, Tạ Anh còn nhờ Hàn Thừa Nặc đi gặp mặt Phàm Tâm một lần, thành công mời được Phàm Tâm về.
Trịnh Trí Gia thấy Tạ Anh "hết lòng giúp đỡ", cũng khá vừa lòng.
Ông ta vốn muốn mời Phàm Tâm tới tọa trấn, chỉ là thất bại rồi, bây giờ, có sự trợ giúp của Tạ Anh lại thành công, sao không vui cho được?
Vì một kho báu mà gió khơi sóng trào, vì Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ "chết" mà sóng trước còn to hơn sóng sau.
Trong một tháng này, đầu tiên là Lão Trương lâu bị một nhóm tông sư chưa từng xuất thế liên thủ giết chết, gần như là giết hết các đệ tử thanh niên trong lâu của họ, tới trả thù cho mạng của những đệ tử của họ mà Vực Ngoại Song Ma đã giết!
Ngay sau đó, là Thủy Vân môn bị phái tà đạo Huyết Đồ đường công kích, lưỡng bại câu thương, ai cũng chẳng tốt hơn ai.
Kế tới là phái Trường Phong, cũng chính là vị phụ thân ruột làm chưởng môn của lão Tam, vì bị đại đệ tử đánh lén, tuy may mắn giữ được mạng nhưng nguyên khí tổn thương nặng, không thể không đóng cửa từ chối tiếp khách.
Vi Hà sơn và Thiên Cực thần giáo coi như oan gia ngõ hẹp, hai đệ tử của hai phái không biết sao lại gặp nhau, từ cãi bé đánh ít thành vung đao kiếm thật, bây giờ cũng là một lời không hợp thì đánh nhau.
Cuối tháng, những người trẻ tuổi của Hồng Liên đạo hợp thành một nhóm tên là "108 vị kỵ binh Hồng Liên đạo", khơi mào tranh chấp khắp nơi, nháo tới mức gà chó chẳng yên.
Giang hồ bất chợt như được thêm dầu vào lửa, lúc nào chỗ nào cũng có thể thiêu chết người.
Mà cũng vào lúc này, đột nhiên có tin tức "Tạ Tụ trọng thương chưa chết" được lan truyền, người đang trong tay Khúc Thu Thủy.
Nghe nói tin tức này được một nam sủng nào đó của Khúc Thu Thủy lỡ miệng.
Ngày ấy, Khúc Thu Thủy vốn định cởi áo tháo thắt lưng chuẩn bị ngủ với hắn, kết quả đột nhiên ngừng lại rồi lại mặc y phục lại ra ngoài. Nam sủng nọ còn tưởng là ai phá chuyện của mình nên mặt dày mày dạn đi theo Khúc Thu Thủy, sau mới phát hiện người được nâng vào vậy mà là Tạ Tụ?
Gương mặt ấy của Tạ Tụ hắn từng thấy qua rồi.
Rất mau, đã có tin nói Tạ Tụ đại nạn không chết, hình như là mắc trên cành cây trên vách núi. Chỉ là bây giờ trọng thương, hôn mê, Tôn An đang tận tâm tận lực cứu chữa.
Tin tức được truyền ra ngoài, phản ứng của mọi người cũng khác nhau.
Tạ Anh lập tức có hành động, muốn đi tìm Khúc Thu Thủy để cứu ca ca về nhưng lại bị Trịnh Trí Gia ngăn cản, nói có thể quan sát thêm chút.
Phản ứng của Hồng Liên đạo bên này lại mạnh hơn chút, đạo chủ xuất quan, mọi chi phí tiêu dùng đều phải chu toàn nhất, hơn nữa, gần đây vì tìm kiếm chỗ của kho báu mà Hồng Liên đạo tốn không biết bao nhiêu nhân lực và vật lực, tiền tài đúng là có hơi kẹt.
Mà Tiêu Dao hoàn lại ngừng hai tháng không bán do Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ cùng nhau tự vẫn!
Những người giang hồ từng bồng bột lúc trước chỉ hận sao mình không nhớ ra chuyện này còn những đại quan quý nhân còn chẳng hiểu rõ nguyên do cũng mắng đám người giang hồ tới độ máu chó phun đầy đầu.
Đặc biệt là Trịnh Trí Gia tham gia ép chết Khúc Cửu Nhất, tháng này, sổ con trên triều đình tố giác hắn còn nhiều hơn mấy năm cộng lại.
Thậm chí có một ít đệ tử danh môn chính phái ra khỏi cửa còn bị đám nam nhân nhà bình dân ném trứng thối với lá cải héo.
Không có Tiêu Dao hoàn, những người này gần như phát tiết hết mọi sự giận dữ lên người đám môn phái võ lâm.
Bây giờ, Tiêu Dao hoàn đã tăng tới mười lượng bạc một viên, còn tới giai đoạn dù có ra giá cũng chẳng ai bán nữa rồi. Những người nhà thường còn cấm không được ăn mỗi ngày, huống chi là đám người có chút tiền.
Một thị trường lớn như vậy ai nhìn mà không thèm?
Chỉ cần có Tạ Tụ, bạc chảy vào cuồn cuộn chẳng thể kém được so với kho báu bây giờ chưa tìm được đâu!
"Hắt xì" Tạ Tụ lại rót cho mình một chén thuốc.
Gần đây cũng chẳng biết làm sao, hắn cứ cảm thấy rất lạnh, luôn hắt xì, cứ cảm thấy có không ít người đang nhắc tên mình.
Cũng may, qua nhiều ngày nỗ lực, hắn cuối cùng cũng luyện ra được xuân dược rồi.
Nhưng người thử thuốc thì nên tìm ai mới được.
Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân
Tạ Tụ của lúc này cũng chỉ tự hỏi một lúc rồi đưa ra quyết định.
Đại tông sư bây giờ họ đánh không lại.
Nếu Khúc Cửu Nhất nói xuân dược có tác dụng thì chắc chắn có tác dụng. Tuy rằng hắn cũng chẳng hiểu vì sao một thần y đang yên đang lành như hắn sao không đi nghiên cứu các phương thuốc về nghi nan tạp chứng, cũng chẳng phải bệnh kỳ quái gì mà ngày nào cũng luyện Tiêu Dao hoàn với xuân dược.
Hệt như là từ ngày gặp được Khúc Cửu Nhất, cuộc đời của hắn như đột nhiên rẽ theo một hướng khác, một hướng đi mà hắn chẳng bao giờ nghĩ tới rằng có ngày mình còn thúc ngựa chạy bon bon.
"Nếu thực sự có tác dụng, ta cũng không phải không thể luyện chế" Thứ duy nhất Tạ Tụ để ý là hiệu quả của thuốc này.
Thứ như xuân dược giang hồ có đủ kiểu. Tuy vậy, vì nó được coi là thứ rác rưởi nên bình thường chẳng có ai đi cải tiến nó cả, được lưu truyền tới nay về cơ bản cũng chỉ có năm loại mà thôi.
Cũng chẳng biết có thể có tác dụng với đại tông sư không?
"Huynh cứ yên tâm, dược hiệu ra sao thì sẽ mạnh thế ấy, ta bảo đảm nó chắc chắn có tác dụng" Khúc Cửu Nhất khẳng định chắc nịch, dù sao y đọc sách nhiều năm như vậy chưa thấy lúc nào nó không có hiệu quả.
"Được rồi" Tạ Tụ vẫn bị thuyết phục, "Tuy vậy ta muốn cải tiến phương thuốc cần ít nhất nửa tháng, cũng không biết có kịp hay không?"
"Yên tâm, chắc chắn kịp, nào dễ tìm ra được kho báu như vậy? Đã là bản đồ lưu lạc không biết bao nhiêu năm, với kinh nghiệm của ta, không tìm mười ngày nửa tháng thì chắc chắn vẫn sẽ chưa tìm ra" Khúc Cửu Nhất thề son sắt, "Thời gian còn nhiều lắm, huynh cứ yên tâm mà làm"
Tạ Tụ ra sức nghiên cứu.
Hoa nở hai đóa mạnh ai người nấy hái*.
*Ý câu này là mạch truyện chia làm hai, phía trên do hai đứa nhỏ mạch dưới sẽ tới người khác nói.
Trên giang hồ bây giờ vì chuyện tấm bản đồ mà có thể nói là vô cùng ồn ào và huyên náo. Tuy rằng trong tay họ không có đồ nhưng bọn hắn biết trong tay ai có.
Vì thế, phía sau Khúc Thu Thủy lập tức có rất nhiều người.
Toàn là một ít mỹ nam tử trẻ tuổi xa lạ.
Sở thích của Khúc Thu Thủy ai nấy đều biết. Bởi vậy, xuống tay từ chỗ của bà ta thường đơn giản nhất.
Hơn nữa, Khúc Thu Thủy rất đẹp, võ công còn cao, hiện giờ còn rất có khả năng có được tấm bản đồ... Đây đây đây là một chén cơm mềm thơm ngào ngạt tới mức nào chứ.
Những nam tử trẻ tuổi mới gia nhập cũng có không ít người thực sự muốn tới ăn cơm mềm, cũng có người vì bị sư môn ép bức tới tìm hiểu tin tức, còn có rất nhiều người trà trộn vào đội ngũ của Khúc Thu Thủy để tới lúc đi tìm tấm bản đồ được chia một chén canh.
So với Hồng Liên đạo âm trầm, Khúc Thu Thủy bên này càng phải hiểu cách che giấu nhiều hơn.
"Nàng biết rõ những người đó tới chẳng có ý tốt gì, vì sao còn phải nhận họ?" Tuy Tôn An biết được tin khá muộn nhưng những gì nên biết hắn ta cũng biết rồi.
Ngàn vạn lần chẳng ngờ, người bắt tay sinh Khúc Cửu Nhất với Khúc Thu Thủy lại là Trần Thủy của Hồng Liên đạo.
Còn gì có thể so nữa?
Không cần nhìn cũng biết hắn ta chẳng thể so được với Trần Thủy.
Nhưng ngay cả người như Trần Thủy cũng chưa thể hoàn toàn bắt gọn được trái tim của Khúc Thu Thủy?
"Thì tính sao?" Khúc Thu Thủy nghe lời chất vấn của Tôn An, hoàn toàn không để ý, "Bây giờ ta còn chưa nắm gọn Toái Ngọc Cung trong tay, ta và người Hồng Liên đạo đấu với nhau đương nhiên ở thế hạ phong. Bây giờ, mượn thế lực sau lưng những người này, nói không chừng còn có thể lợi dụng thêm. Lại nói bọn họ cũng đã chủ động đưa tới cửa rồi, Khúc Thu Thủy ta chẳng lẽ còn có thể bỏ việc lớn vì chút chuyện nhỏ này?"
Hay cho câu bỏ việc lớn vì chút chuyện nhỏ!
Tôn An vậy mà chẳng nói được gì nữa.
"Hơn nữa, ta cứ cảm thấy đồ nghiệp chướng Khúc Cửu Nhất kia chưa chắc đã chết" Khúc Thu Thủy nói ra sự nghi ngờ của mình.
"Đó là vực sâu vạn trượng, ngã xuống chỉ có tan xương nát thịt, sao còn sống được?"
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Trước khi chưa tìm thấy thi thể của nó, ta không thể nào tin nó đã chết rồi" Khúc Thu Thủy lắc đầu, "Nếu nó thực sự dễ đối phó như vậy, ta cũng chẳng cần phải cảnh giác như thế"
"Ta thực ra có một cách, có thể xác định Khúc Cửu Nhất đã chết thật hay chưa? Hơn nữa, cũng tiện lôi đầu những dư nghiệt khác trong Toái Ngọc Cung ra"
"Nói ta nghe"
"Ngã xuống vách núi cao như vậy, với võ công cao cường của Khúc Cửu Nhất thì y có thể may mắn đại nạn chẳng chết nhưng dù gì Tạ Tụ cũng là đại phu, ngã xuống chỉ e chẳng sống nổi. Nếu lúc này chúng ta thả ra tin tức tìm được Tạ Tụ đã trọng thương, không sợ Khúc Cửu Nhất không cắn câu. Cho dù y chẳng mắc câu, những đệ tử trung thành với Toái Ngọc Cung cũng sẽ dốc toàn lực tới cứu Tạ Tụ"
"Tiêu Dao hoàn là do Tạ Tụ luyện, có được hắn chẳng khác nào có được Tiêu Dao hoàn, đó là nguồn tài phú ai cũng khó mà tưởng tượng được. Tới lúc ấy, chỉ e toàn giang hồ sẽ đánh nhau vì tranh đoạt hắn" Tôn An tiếp tục nói, "Chúng ta chỉ cần thả ra một tin giả là có thể khuấy giang hồ vốn đã đục nay càng đục hơn"
"Cũng là một cách hay" Khúc Thu Thủy nghĩ, tức khắc vui mừng, "Chỉ là muốn lừa được người khác không dễ như vậy"
"Nàng đã quên ta là ai rồi. Nếu là người khác ta chưa chắc đã có tự tin như vậy nhưng Tạ Tụ... Gương mặt của hắn quá dễ nhận ra, đúng lúc trong tay ta cũng có một người như vậy, giống tới chín phần với Tạ Tụ, nếu có hắn đóng giả thì quá thích hợp!"
Tôn An vui vô cùng, trong lòng cũng âm thầm hạ quyết tâm.
Thu Thủy không hề có tình cảm khắc cốt ghi tâm với Trần Thủy, nói cách khác mình hẳn vẫn có cơ hội.
Hơn nữa, cũng là cơ hội để cả đời này của Thu Thủy chỉ có một mình hắn!
"Là... Là ngươi..." Lý Tiểu Thanh thấy kiếm xuyên qua ngực mình, lẳng lặng nhìn chủ nhân của thanh kiếm này.
Hắn quá quen với người này rồi.
Cũng chỉ là một thiếu niên ăn chơi trác táng, vì trốn luyện võ mà gì cũng dám nói. Rõ ràng ở Lâm gia rất lớn tuổi nhưng dẫu là ở phương diện nào cũng chẳng thể so được với đường đệ đã thành danh của hắn.
Lâm Hữu Tuệ!
"Lý thúc, võ công này của ta luyện khá chứ. Từ trước tới nay, ta chưa từng nghĩ rằng mình lại có thể nhẹ nhàng đánh thắng ngươi như vậy, càng chẳng ngờ được rằng sẽ có ngày ngươi chết trong tay ta" Lâm Hữu Tuệ cười nhạo, "Hóa ra ngươi cũng chẳng đáng sợ như ta tưởng"
Nói xong, Lâm Hữu Tuệ không do dự gì rút kiếm ra, Lý Tiểu Thanh cũng cùng lúc ấy tắt thở.
"Đường đệ, nãi nãi, thẩm thẩm, Hạt Vừng nhỏ... Ta cuối cùng cũng báo thù được cho mọi người rồi" Lâm Hữu Tuệ quẳng kiếm đi, quỳ lạy về hướng Trấn Nam võ quán, lạy ba lạy.
Hắn ẩn núp ở Hồng Liên đạo lâu như vậy cuối cùng cũng để hắn có cơ hội, giết chết Lý Tiểu Thanh.
"Lâm huynh nén bi thương, bây giờ, bọn họ nhìn thấy huynh trưởng thành như vậy chắc chắn sẽ rất vui mừng" Phàn Đình ở bên cạnh trấn an, "Còn về Lâm lão gia tử..."
"Tạ trưởng lão nói rất đúng, sinh mà chẳng dạy, gọi gì là người thân? Ông nội ta năm ấy làm ra chuyện lấy oán báo ơn như vậy, hại cả nhà không nói, lúc cứu người cũng từ bỏ ta. Ta tới tìm Lý Tiểu Thanh báo thù cũng chẳng phải vì ông ta" Lâm Hữu Tuệ lắc đầu, "Bây giờ, ta là người của Toái Ngọc Cung, Trấn Nam võ quán sống hay chết đã chẳng liên quan gì tới ta nữa rồi"
"Nếu huynh nghĩ thoáng được như vậy ta cũng không còn gì để nói" Phàn Đình gật đầu, khá tán thưởng thái độ của Lâm Hữu Tuệ, "Cung chủ bên kia truyền tin tới, tạm thời y và Tạ trưởng lão sẽ tránh đi một thời gian, đợi Khúc Thu Thủy và Hồng Liên đạo chó cắn chó. Việc tấm bản đồ rất kỳ lạ, chúng ta không cần dính vào làm gì"
"Cung chủ tính toán như thần, chúng ta cứ làm theo lời cung chủ là được" Nói tới bọn Lâm Hữu Tuệ, khi ấy thấy Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ cùng nhảy vực, vô cùng kinh sợ, suýt chút nữa chẳng nghĩ ngợi gì xông lên liều mạng với đám người giang hồ này.
Ai biết họ vừa mới có động tác đã thu được tin mật của Toái Ngọc Cung, mới biết đây cũng chỉ là một vở tuồng mà thôi.
"Cung chủ chỉ nói chúng ta đừng dính dáng vào việc kho báu chứ không nói không cho chúng ta làm việc khác" Hòe Hoa Khách bây giờ chỉ một lòng một dạ trung thành với Khúc Cửu Nhất, dù sao chỉ có hắn lập được càng nhiều công thì hắn mới không cần ở chung với đám nữ tử đó.
"Ngươi có cách hay gì?" Phàn Đình ngưng một chút, tò mò hỏi.
Bàn về kinh nghiệm giang hồ, Hòe Hoa Khách có thể nói là dư dả hơn hai người họ nhiều.
"Tuy là tuồng nhưng chuyện đám giang hồ đó ép buộc cung chủ lại không phải giả. Bây giờ, đạo chủ Hồng Liên đạo xuất quan, đúng là lúc muốn tung nắm đấm lớn. Nếu chúng ta là mật thám, nếu chẳng làm gì thì chẳng phải là phí công ngáng đường mọi chuyện rồi sao? Không bằng mấy người chúng ta lôi kéo thêm một đám, nói sẽ đi san bằng mọi chướng ngại cho đạo chủ!"
"Ý của ngươi là... khơi mào tranh chấp?" Phàn Đình quả nhiên vừa nhắc là rõ, hiểu ngay được ý của Hòe Hoa Khách.
"Đúng vậy" Hòe Hoa Khách cười tủm tỉm nói, "Những người giang hồ đó không phải muốn bức tử cung chủ Toái Ngọc Cung sao? Vậy để bọn họ nhìn xem, không có Toái Ngọc Cung ngăn cản, Hồng Liên đạo rốt cuộc có thể kiêu ngạo tới mức nào!"
"Được, cứ làm vậy đi"
"Ta cũng đồng ý"
Hồng Liên đạo bên này cũng có ba người bọn họ đi châm ngòi thổi gió, Trần Thủy cũng chẳng biết là suy xét từ góc độ nào mà lại mắt điếc tai ngơ với mấy chuyện mới xảy ra trong Hồng Liên đạo.
Rất mau, đã có không ít đệ tử trẻ tuổi chạy tới trước mặt đạo chủ Hồng Liên đạo xin nhận mệnh, nói muốn phô bày uy danh của Hồng Liên đạo họ một phen, để đám người giang hồ kia biết được sự lợi hại của bọn họ.
Đạo chủ Hồng Liên đạo bây giờ đã đột phá trở thành đại tông sư, đương lúc đắc ý vô cùng, thấy được lòng trung thành của các thuộc hạ, đệ tử, sao lại không vui cho được? Vì vậy, đồng ý ngay tức thì.
Có hai mà chẳng có một.
Tạ Anh bên này vì chuyện "Tạ Tụ chết", hận nghiến răng nghiến lợi nhưng lại mạnh mẽ đè xuống sự chán ghét với Trịnh Trí Gia, quyết tâm san bằng cả giang hồ. Thậm chí, Tạ Anh còn nhờ Hàn Thừa Nặc đi gặp mặt Phàm Tâm một lần, thành công mời được Phàm Tâm về.
Trịnh Trí Gia thấy Tạ Anh "hết lòng giúp đỡ", cũng khá vừa lòng.
Ông ta vốn muốn mời Phàm Tâm tới tọa trấn, chỉ là thất bại rồi, bây giờ, có sự trợ giúp của Tạ Anh lại thành công, sao không vui cho được?
Vì một kho báu mà gió khơi sóng trào, vì Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ "chết" mà sóng trước còn to hơn sóng sau.
Trong một tháng này, đầu tiên là Lão Trương lâu bị một nhóm tông sư chưa từng xuất thế liên thủ giết chết, gần như là giết hết các đệ tử thanh niên trong lâu của họ, tới trả thù cho mạng của những đệ tử của họ mà Vực Ngoại Song Ma đã giết!
Ngay sau đó, là Thủy Vân môn bị phái tà đạo Huyết Đồ đường công kích, lưỡng bại câu thương, ai cũng chẳng tốt hơn ai.
Kế tới là phái Trường Phong, cũng chính là vị phụ thân ruột làm chưởng môn của lão Tam, vì bị đại đệ tử đánh lén, tuy may mắn giữ được mạng nhưng nguyên khí tổn thương nặng, không thể không đóng cửa từ chối tiếp khách.
Vi Hà sơn và Thiên Cực thần giáo coi như oan gia ngõ hẹp, hai đệ tử của hai phái không biết sao lại gặp nhau, từ cãi bé đánh ít thành vung đao kiếm thật, bây giờ cũng là một lời không hợp thì đánh nhau.
Cuối tháng, những người trẻ tuổi của Hồng Liên đạo hợp thành một nhóm tên là "108 vị kỵ binh Hồng Liên đạo", khơi mào tranh chấp khắp nơi, nháo tới mức gà chó chẳng yên.
Giang hồ bất chợt như được thêm dầu vào lửa, lúc nào chỗ nào cũng có thể thiêu chết người.
Mà cũng vào lúc này, đột nhiên có tin tức "Tạ Tụ trọng thương chưa chết" được lan truyền, người đang trong tay Khúc Thu Thủy.
Nghe nói tin tức này được một nam sủng nào đó của Khúc Thu Thủy lỡ miệng.
Ngày ấy, Khúc Thu Thủy vốn định cởi áo tháo thắt lưng chuẩn bị ngủ với hắn, kết quả đột nhiên ngừng lại rồi lại mặc y phục lại ra ngoài. Nam sủng nọ còn tưởng là ai phá chuyện của mình nên mặt dày mày dạn đi theo Khúc Thu Thủy, sau mới phát hiện người được nâng vào vậy mà là Tạ Tụ?
Gương mặt ấy của Tạ Tụ hắn từng thấy qua rồi.
Rất mau, đã có tin nói Tạ Tụ đại nạn không chết, hình như là mắc trên cành cây trên vách núi. Chỉ là bây giờ trọng thương, hôn mê, Tôn An đang tận tâm tận lực cứu chữa.
Tin tức được truyền ra ngoài, phản ứng của mọi người cũng khác nhau.
Tạ Anh lập tức có hành động, muốn đi tìm Khúc Thu Thủy để cứu ca ca về nhưng lại bị Trịnh Trí Gia ngăn cản, nói có thể quan sát thêm chút.
Phản ứng của Hồng Liên đạo bên này lại mạnh hơn chút, đạo chủ xuất quan, mọi chi phí tiêu dùng đều phải chu toàn nhất, hơn nữa, gần đây vì tìm kiếm chỗ của kho báu mà Hồng Liên đạo tốn không biết bao nhiêu nhân lực và vật lực, tiền tài đúng là có hơi kẹt.
Mà Tiêu Dao hoàn lại ngừng hai tháng không bán do Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ cùng nhau tự vẫn!
Những người giang hồ từng bồng bột lúc trước chỉ hận sao mình không nhớ ra chuyện này còn những đại quan quý nhân còn chẳng hiểu rõ nguyên do cũng mắng đám người giang hồ tới độ máu chó phun đầy đầu.
Đặc biệt là Trịnh Trí Gia tham gia ép chết Khúc Cửu Nhất, tháng này, sổ con trên triều đình tố giác hắn còn nhiều hơn mấy năm cộng lại.
Thậm chí có một ít đệ tử danh môn chính phái ra khỏi cửa còn bị đám nam nhân nhà bình dân ném trứng thối với lá cải héo.
Không có Tiêu Dao hoàn, những người này gần như phát tiết hết mọi sự giận dữ lên người đám môn phái võ lâm.
Bây giờ, Tiêu Dao hoàn đã tăng tới mười lượng bạc một viên, còn tới giai đoạn dù có ra giá cũng chẳng ai bán nữa rồi. Những người nhà thường còn cấm không được ăn mỗi ngày, huống chi là đám người có chút tiền.
Một thị trường lớn như vậy ai nhìn mà không thèm?
Chỉ cần có Tạ Tụ, bạc chảy vào cuồn cuộn chẳng thể kém được so với kho báu bây giờ chưa tìm được đâu!
"Hắt xì" Tạ Tụ lại rót cho mình một chén thuốc.
Gần đây cũng chẳng biết làm sao, hắn cứ cảm thấy rất lạnh, luôn hắt xì, cứ cảm thấy có không ít người đang nhắc tên mình.
Cũng may, qua nhiều ngày nỗ lực, hắn cuối cùng cũng luyện ra được xuân dược rồi.
Nhưng người thử thuốc thì nên tìm ai mới được.
Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân
Đánh giá:
Truyện Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân
Story
Chương 114
10.0/10 từ 48 lượt.