Là Bé Cưng Của Người
C50: Tôi sẽ chờ em
Trên sân khấu trống trải chợt vang lên ca khúc debut của Paradise, Tinh Không Xa Xôi.
Còn không đợi Tô Mạt đứng dậy, đã có vài bóng người xúm lại từ bốn phía.
Các cô ai nấy cũng đều mặc trang phục diễn theo style đồng phục học sinh, váy xếp ly theo cái xoay người của họ mà vẽ ra thành một đường tròn, dần dần trùng khớp với cảnh tượng năm đó khi Paradise debut.
Tô Mạt không kịp phản ứng gì thêm nữa, nước mắt đã rơi xuống trước rồi.
Em nắm chặt microphone, đem mặt vùi vào trong chăn, em mới thấy được rõ ràng, xông lên sân khấu nào có phải ai xa lạ, đó chính là nhóm các đồng đội của em đây mà.
Paradise, cuối cùng sau khi disband, lấy tư thái thế này mà xuất hiện trước mặt mọi người.
Tiêu Bạch tươi roi rói, kéo Phương Huyên cùng nhau chạy đến bên người Tô Mạt.
Cô nàng cười ha hả nói, "Làm gì đó, không phải quên hết động tác rồi đấy chứ."
Phương Huyên chỉ đứng một bên cười dịu dàng, đến phần của Tô Mạt, em còn đang bận khóc, căn bản không cách nào mở miệng, Phương Huyên liền nhẹ nhàng ngâm nga, bù đắp cho đoạn trống không này.
Tô Mạt bị hai người kéo tay, sau khi rời khỏi chăn mền, em nhìn hai người ở hai bên cạnh một chút, lại nhìn nhìn mấy người đang di chuyển theo động tác ở phía trước, lập tức lại bưng kín mặt.
Lần này, em cũng không khóc lóc chẳng nói nên lời nữa, mọi người liền nghe thấy Tô Mạt lẩm bẩm phàn nàn nói: "Mọi người quá đáng, ai cũng mặc váy đẹp, chỉ có mỗi em xấu thôi, đến makeup cũng trôi mất rồi."
Giọng điệu nũng nịu của em gái nhà bên, chọc cười tất cả mọi người, dẫu cho mặc thường phục đứng trong nhóm bạn thuần một kiểu trang phục biểu diễn có hơi không hài hòa, nhưng Tô Mạt sau khi khóc xong, liền theo âm nhạc hết sức tích cực hòa mình vào sân khấu.
Tinh Không Xa Xôi.
Bài hát này đã lâu rồi bọn họ không nhảy qua, nhưng điệu nhạc này, tiết tấu ấy, động tác vũ đạo ấy giống như đã ngấm vào trong máu, chỉ cần nó vang lên lần nữa, mọi người vĩnh viễn có thể tìm thấy vị trí ban đầu của mình, tìm về được cảm giác hưng phấn năm đó.
Tô Mạt là người đắm chìm nhất, em đứng vào vị trí năm đó của mình, liều mạng nhớ lại động tác vũ đạo cùng vị trí di chuyển, em hi vọng đây sẽ là một hồi ức đẹp, không muốn bởi vì sai động tác mà để lại bất cứ một tiếc nuối nào, nhưng càng nghĩ như thế, càng dễ phạm phải sai lầm.
Nhảy nhảy, Tô Mạt liền không cẩn thận cùng Phương Huyên đụng vào nhau.
Tô Mạt sững sờ, Phương Huyên không nên xuất hiện ở đây vào đoạn này, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt thôi, ánh mắt Tô Mạt đảo giữa mọi người, lúc này em mới phát hiện, trên sân khấu không phải bảy người Paradise, mà là... sáu người.
Hứa Vãn lại vắng mặt lần nữa.
Phương Huyên đứng gần Tô Mạt nhất, trong một lát lướt qua đã để ý đến thân thể cứng đờ của em.
Trên sân khấu, không kịp tới nói gì hết, Phương Huyên cũng chỉ đổi tay cầm microphone, dịu dàng xoa xoa lưng Tô Mạt.
Tổ chương trình « Một Tôi Mà Bạn Không Quen Biết » không chỉ mời các thành viên cũ của Paradise, mà còn tuyển một nhóm các fan hâm mộ vẫn luôn thích Paradise đã từng gửi thư tay cùng quá cáp đến đài truyền hình Tinh Không.
Nhóm thần tượng nhỏ ở trên sân khấu ra sức biểu diễn, các fan hâm mộ dưới sân khấu đem hết toàn lực cổ vũ, tất cả những điều này đều giống như một giấc mộng, thời điểm giấc mộng này đi đến hồi kết, người nào người nấy cũng nhịn không nổi kích động mà rơi nước mắt.
Cuối cùng của cuối cùng, âm nhạc ngừng lại.
Diệp Hề là leader cũ của Paradise, đem mọi người tập trung lại một chỗ.
Quy tắc cũ, mỗi một lần lên xuống sân khấu, bọn họ đều sẽ kết thành một vòng tròn.
Sáu cô gái tập hợp lại, tay mỗi người lại đan lấy nhau.
"Đoàn kết." Diệp Hề đi đầu, mọi người lớn tiếng hô theo.
"Đoàn kết, tích thì, phấn đấu, nỗ lực, Paraside, cố lên."
Đây nhất định sẽ là một đêm không ngủ, để khán giả lần lượt rời đi, ánh đèn trên sân khấu vụt tắt, ống kính camera được đóng vào, sáu người Paradise vẫn còn ôm nhau thật chặt.
Những người khác mặt trang phục biểu diễn khi xưa của Paradise, áo sơ mi trắng, váy hồng xếp ly, cả nhóm đều buộc tóc đuôi ngựa cao cao, loáng thoáng nhưng vẫn có thể thấy được chính là dáng vẻ đã từng của thanh xuân.
Được vây quanh bởi các thành viên, chỉ có Tô Mạt là hơi chật vật, lúc này quay lại tìm kiếm bóng dáng của một người.
Kết quả là cái người bện nên giấc mộng này đã theo tổ chương trình rời đi mất rồi.
Tất cả mọi người không nói gì, trong trầm mặc Chung Ái dẫn đầu phá vỡ cục diện, "Lại nói, phải cảm tạ cô Tiết."
Diệp Hề bổ sung, "Bọn chị ai cũng được cô Tiết tự mình gọi điện nhờ vả đấy."
Phương Huyên đề nghị, "Cậu có muốn đi theo nhìn xem không?"
Tiêu Bạch ngáp một cái, "Đúng vậy đúng vậy đó, bọn chị cũng phải về đây, vừa lạnh vừa buồn ngủ."
Tô Mạt nhìn một cái...
Đúng là, trong sáu người chỉ có em là mặc đủ ấm, những người còn lại mặc áo cộc tay, váy ngắn, mùa đông khắc nghiệt, sắp chết rét đến nơi rồi.
Tô Mạt nhìn mọi người một chút, lại nhìn về phía đường ra một chút.
Chung Ái thức thời lấy cho Tô Mạt một cái cớ rất hay, "Đi đi, thay bọn chị cảm ơn cô Tiết người ta một câu."
Đại khái là bị lý do này thuyết phục, đôi mắt cười của Tô Mạt như cùng vầng trăng bàng bạc trên trời cao hợp lại tăng thêm sức mạnh.
"Vâng."
Chung Ái chỉ thấy đóa hoa nhà mình gật đầu mạnh một cái rồi chạy ra phía bên ngoài.
"Tuổi trẻ thật tốt." Chung Ái cảm thán.
Dù sao cũng là mùa đông, dù có bật sưởi, trên sân khấu trống rỗng này, trong đêm đông giá rét vẫn hơi lạnh như cũ.
Lúc Chung Ái còn đang run rẩy, Diệp Hề đã đem người ôm vào trong ngực mình.
Chung Ái cười ha hả đem Phương Huyên kéo vào trong lồng ngực.
"Mấy đóa hoa nhà chị cũng lạnh rồi ha, đều đến đây ôm ôm nào."
Nói rồi lại để Phương Huyên ôm Tiêu Bạch, Tiêu Bạch lại kéo Đồng Hảo vào trong ngực.
Một người lại ôm một người, dáng vẻ này nhìn qua thật đúng là mấy bạn nhỏ trong trường mẫu giáo.
Chung Ái cười ngoái lại nhìn Diệp Hề, "Hình như chỉ có cậu là phải chịu thiệt thòi chút thôi, không ai ôm cậu hết."
Diệp Hề cười nhàn nhạt, cũng không nói gì, hết thảy đều giống như hai năm trước, lúc mọi người vẫn còn chưa tách ra.
Tô Mạt cũng không biết mọi người làm trò trẻ con này sau lưng em, lúc em chạy ra khỏi hội trường, cả người xem, lẫn nhân viên công tác đều đã đi gần hết rồi.
Tô Mạt có chút mất mát, em vẫn không gặp được cô Tiết, nhưng lúc định trở lại, bỗng có một giọng nói quen thuộc gọi em.
"Đang tìm tôi à?"
Tô Mạt chợt nghiêng đầu sang chỗ khác, chỉ thấy cô Tiết đứng trên lề đường cách đó không xa, mặc áo khoác thật dày, cười như gió như mây.
Tô Mạt vội vàng chạy tới, Tiết Đồng lại vừa vặn lấy khăn quàng cổ của mình xuống quàng lên cho Tô Mạt.
"Sao không cùng các chị tụ họp thêm chút nữa." Cô Tiết cười nói.
"Cái kia..." Tô Mạt do dự mở lời, "Các chị đều bảo em đến cảm ơn cô."
"Em có thấy vui không?" Tiết Đồng hỏi.
Mặc dù thiếu Hứa Vãn.
Tô Mạt đột nhiên dừng lại, em rất muốn biết tại sao Hứa Vãn không tới, nhưng em cũng hiểu có một số việc không nên hỏi, ít nhất cũng không nên hỏi cô Tiết.
Tô Mạt cười đến xán lạn thêm vài phần, tự hòa giải cho bản thân, "Tối nay thật sự rất tuyệt vời, em sẽ nhớ kỹ cả đời, cảm ơn cô Tiết ạ."
Tiết Đồng lại khẽ thở dài, "Tôi có liên lạc với cô ấy, cô ấy suy nghĩ thật lâu, cuối cùng uyển chuyển từ chối tôi."
Tô Mạt cố nén khổ sở, mỉm cười tự an ủi bản thân, "Có lẽ là lịch trình quá bận rộn."
Tiết Đồng xoa lên đầu vai Tô Mạt, "Nếu là tôi, có bận rộn xa xôi hơn nữa, tôi cũng sẽ chạy đến."
Tô Mạt rốt cuộc cũng không nhịn được mỉm cười, đôi mắt bắt đầu ươn ướt, em qua quýt lau mặt một cái, "Cô Tiết, cô đúng là... Một chút không gian ảo tưởng cũng không để lại cho em."
Tiết Đồng xoa đầu Tô Mạt, "Bởi vì em là cái đồ ngốc cứng đầu, trong lòng em chỉ cần còn một phần dành cho cô ấy, thì sẽ không chọn tiếp nhận tôi."
Đây chính là lời mà Tô Mạt đã nói, em chỉ có thể nhận.
"Hãy đòi một câu trả lời đi." Tiết Đồng nói.
Tô Mạt ngẩn người, cô Tiết đây là đang cổ vũ mình tỏ tình với Hứa Vãn sao?
"Nếu như chúng em..." Tô Mạt lẩm bẩm.
Ánh mắt Tiết Đồng trầm tĩnh mà dịu dàng, "Nếu như hai người các em có thể vượt qua chướng ngại, cuối cùng lưỡng tình tương duyệt, tôi sẽ rời đi, vĩnh viễn đứng từ xa chúc phúc cho em."
Tô Mạt chỉ cảm thấy đau xót trong lòng, "Thế nếu như..."
Tiết Đồng mỉm cười tiếp tục cái nếu như này, "Còn nếu như em bị từ chối, tôi sẽ ở bên em, chờ đến khi em tiếp nhận lời từ chối này, chờ đến khi em đem người trong lòng từ cô ấy đổi thành tôi, tôi đều sẽ chờ em."
Tô Mạt rưng rưng nước mắt, "Vậy cô phải cho em một chút thời gian."
Tiết Đồng cười cười, "Được, chúng ta còn có rất nhiều thời gian, cả một đời có đủ không nào."
Tô Mạt nín khóc mỉm cười, "Cũng không cần lâu như vậy."
Hai người đứng trong gió lạnh giữa đêm đông nhìn nhau mà cười, mấy người Chung Ái thay trang phục biểu diễn đi ra ngoài, tiện thể mang Tô Mạt đi luôn.
Trước khi đi, Chung Ái còn nói đùa một câu với Tiết Đồng, "Chúng em mang Roborovski đi đây."
Tiết Đồng cười nói, "Được, nhờ em."
Chung Ái kéo Tô Mạt lên xem của mình, chỉ hai người bọn họ, cô để Tô Mạt ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, thắt dây an toàn cho em.
Tô Mạt tưởng là Chung Ái sẽ hỏi em gì đó, kết quả hai người lái cả một đường về nhà trọ của nhóm Chung Ái, Chung Ái cũng không đặt ra một câu hỏi gì hết.
"Đến rồi, xuống xe đi, hôm nay chúng ta khui một chai rượu của chị Diệp Hề em, chọn chai lâu năm nhất, cho cậu ta đau xé lòng một phen." Chung Ái nói xong nháy mắt vài cái với Tô Mạt.
Tô Mạt cười cười, dù cho dây an toàn đã tháo ra, em vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
"Chị Tiểu Ái à." Tô Mạt nói.
"Ừ, chị đây." Chung Ái dừng động tác mở cửa lại, ngồi trở lại trong xe cùng Tô Mạt.
"Vừa rồi cô Tiết động viên em tỏ tình với Hứa Vãn." Tô Mạt thấp giọng nói.
Chung Ái không lên tiếng, chờ Tô Mạt nói tiếp.
"Chị nói xem, tâm tư kia của em, chắc A Vãn đã biết rồi nhỉ, thế nên lần này cô ấy cũng muốn tránh em, đến trường hợp như ngày hôm nay cũng không muốn xuất hiện."
Người có thể sinh tồn trong giới giải trí, không có ai là ngốc cả.
Chung Ái không trả lời nghi vấn của Tô Mạt, trái lại ném cho em một câu hỏi, "Vậy tiếp theo em muốn làm thế nào."
Tô Mạt trầm mặc thật lâu, cười cười tự giễu, "Em cảm thấy em vừa ngu xuẩn vừa nhu nhược."
Chung Ái thở dài, vậy đại khái vẫn là không quyết định được.
Kỳ thật có lẽ nếu mình nói thêm đôi câu, lừa cái đồ ngốc này làm chút chuyện bốc đồng, cục diện bế tắc này liền được giải quyết một cách tự nhiên thôi, nhưng Chung Ái nghĩ, chuyện tình cảm, giống như một cuộn dây, khi bị rối thành nút, bạn dĩ nhiên có thể lựa chọn mạnh tay cắt nó đi, nhưng phương pháp giải quyết tốt nhất vẫn là để người trong cuộc sắp xếp từng chút một, tự mình tháo gỡ nút thắt này ra, mới không có tiếc nuối, sẽ không hối hận.
Hiếm có đêm được gặp nhau, ngoài Hứa Vãn ra, sáu người bọn họ đều đến nhà trọ của mình, Chung Ái không muốn phá hỏng bầu không khí này, thế là cô kéo Tô Mạt xuống xe, thật vui vẻ từ sau lưng đẩy em về phía trước.
"Bọn mình không nói chuyện này nữa, vẫn là nghĩ xem nên mở chia rượu nào của chị Diệp Hề em đi, em nói có kiểu người nào như này không, kiếm được tiền, mua rượu, lại giấu đi chứ không uống..."
Chung Ái vừa nói xong lời này, có người liền ở phía sau chêm thêm một câu.
"Nếu cậu uống được giỏi, ở trong nhà mình sẽ không hạn chế cậu."
Chung Ái quay đầu, chỉ thấy Diệp Hề mang theo ba người khác đứng ở cách đó không xa.
Là Bé Cưng Của Người