Kinh Trập - Minh Yến Đăng
Chương 75
181@-
Phòng ngủ ngập tràn ánh đèn, cửa sổ mở rộng, tiếng ve kêu cùng hương thơm từ những trái cherry theo gió lùa vào không gian. Nét mặt Nguyễn Vụ thoáng chốc rạn vỡ, những ngón tay buông thõng bên hông khẽ co quắp lại.
Bảy năm uất ức chất chồng tựa cơn mưa lạnh buốt xương, tựa làn sương mờ ảo, đè nặng lên đôi vai gầy guộc của cô. Sau vạn lần thở dài, những khoảnh khắc không thể hòa giải, không thể biện bạch cuối cùng cũng hóa thành im lặng.
Tần Tri Dự vẫn đứng im, ánh mắt nhìn cô bình lặng mà hoang vu. Một lúc sau, anh nhắm mắt trong bất lực, chán nản cất giọng: "Em đi tắm đi, anh ra sofa ngủ."
Mấy chục giây sau, Nguyễn Vụ bước vào phòng, mở vali treo từng bộ quần áo vào tủ, giọng nói cuối câu khẽ run: "Không cần, đã kết hôn rồi, ngủ chung là được."
Một từ "ngủ chung" của cô dễ dàng xóa tan mọi uất khí trong anh. Cơn giận tiêu tan, anh đột nhiên không biết nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô sắp xếp đồ đạc rồi bước vào phòng tắm.
Căn phòng tắm đã bật chế độ chống nhòm, nước nóng xối xuống từ đỉnh đầu. Nước mắt tuôn không kiểm soát, Nguyễn Vụ không hiểu, rõ ràng ban đầu là anh vì lợi ích mới tiếp cận cô, sao cuối cùng mọi lỗi lầm lại đổ lên đầu cô?
Sau khi chậm rãi dọn dẹp xong, cô lê bước đến giường. Tần Tri Dự chiếm một bên cạnh cửa sổ, quay lưng lại, bất động như đã ngủ. Chiếc giường lớn trống trải gần hai phần ba, phòng ngủ chỉ còn một ngọn đèn vàng mờ. Những ngón tay lạnh giá khẽ tắt đèn, tiếng xào xạc khi cô trèo lên giường vang lên.
Tần Tri Dự mở mắt, cảm nhận chỗ nằm bên cạnh khẽ lún xuống. Anh giả vờ điều chỉnh tư thế, liếc nhìn thì thấy Nguyễn Vụ chỉ chìa lại cho anh một gáy đen. Anh tức tối quay lại vị trí cũ, hai người mỗi người một góc giường, lưng đối lưng, khoảng trống giữa đầy những tâm sự không lời.
Phòng ngủ không bật điều hòa, chỉ trông vào cánh cửa sổ mở hé thì chẳng đủ làm mát. Nguyễn Vụ quen sống ở châu Phi, cái nóng này chẳng là gì. Cô gối đầu lên tay, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía tủ quần áo, dần chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đặn và êm đềm.
Tần Tri Dự bên kia giường thì nóng bức và bực bội, tức giận mà không thể trút ra. Dù đã không kìm được lời châm chọc lúc nãy, cũng đổi được cơ hội chung giường, nhưng anh vẫn thấy bứt rứt khó chịu. Anh vốn nghĩ về nhà ít nhất sẽ nói được vài câu, dù sao cũng là đêm tân hôn, nào ngờ khoảng cách giữa hai người còn rộng hơn Thái Bình Dương. Anh đã hiểu ra, cứ đụng đến Nguyễn Vụ, lý trí của anh tan thành mây khói, não như treo máy, IQ còn thua cả Hà Minh Hiên.
Mùi hương sau khi tắm từ phía giường cô quyện vào khứu giác của anh. Khi phát hiện người bên cạnh đã ngủ say, anh không nhịn được nữa, ngồi bật dậy, như kẻ trộm thập thò nhìn sang. Dưới ánh trăng, vợ của anh thơm tho mềm mại, cảnh tượng hỗn loạn đêm qua như hiện rõ trước mắt. Anh muốn kéo cô lại gần, nhưng nhớ đến lời Trương Nam nói cô uống thuốc an thần, lại lo cô ngủ không sâu.
Thời tiết không lạnh lắm, cô lại cuộn tròn trong chăn. Gió đêm bên cửa sổ vi vu, anh chợt nảy ra ý định bật điều hòa. Anh khẽ khàng đóng cửa sổ kín mít, bật điều hòa lên, ánh mắt đầy quyết tâm, từng chút một hạ nhiệt độ.
18°C.
Anh đặt điều khiển xuống gối, rồi cẩn thận kéo chăn về phía mình, đảm bảo phía Nguyễn Vụ gần như không còn chăn. Gió lạnh từ điều hòa dần lan tỏa khắp phòng. Anh nhìn cô vô thức dịch lại gần thì nhíu mày, cảm thấy cô tiến lại quá chậm, lại cầm điều khiển hạ nhiệt, rồi "vô tình" cựa người về phía cô.
16°C.
Đến khi Nguyễn Vụ áp sát người vào anh, tay vô thức vòng qua eo, anh tắt điều hòa, vòng tay qua cổ cô, ôm chặt lấy người thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.
Một đêm ngon giấc.
*
Sáng hôm sau, Tần Tri Dự không quên tạo hiện trường giả. Anh rút cánh tay đã tê dại ra, làm bộ di chuyển lại gần, rồi nhắm mắt giả vờ chưa từng tỉnh giấc.
Chuông báo thức điện thoại Nguyễn Vụ rung lên bên bàn. Cô quen tay với tay phải sang, nhưng chạm vào làn da ấm áp. Cô sờ lên, cảm nhận nhịp tim đập chậm dưới lòng bàn tay. Mắt cô mở to, phát hiện mình đã vượt nửa giường, tay chân bám chặt lấy Tần Tri Dự, tay còn đặt lên ngực anh.
Ánh mắt cô trở nên hoảng hốt, cô nhớ rõ mình ngủ rất ngoan mà, sao lại thế này? Tiếng chuông liên hồi không cho cô kịp suy nghĩ, Nguyễn Vụ vội vàng tắt điện thoại lao vào phòng tắm, trong lúc hoảng loạn dép đá vào tủ quần áo "rầm" một tiếng. Đằng sau, Tần Tri Dự từ từ mở mắt, khóe mắt đầy nụ cười.
Khi Nguyễn Vụ bước ra thì bất ngờ đụng mặt Tần Tri Dự đang mặc áo sơ mi, đứng trước tủ thong thả cài cúc, để lộ đường cơ ngực đẹp đẽ, khóe miệng nhếch lên, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Cô vội quay đi, tự chế giễu mình không phải lần đầu thấy mà còn ngại ngùng thế, "Em xuống làm bữa sáng trước, anh thu xếp xong nhớ xuống."
Thời gian gấp gáp, may mà Nguyễn Vụ nhanh tay làm hai chiếc bánh sandwich và hâm nóng hai ly sữa.
Tần Tri Dự chỉnh tề bước xuống cầu thang, mái tóc ngắn được vuốt keo gọn gàng, cổ áo sơ mi trên cùng mở, lộ đường xương quai xanh thẳng tắp. Nhìn thấy anh, biểu cảm cô không được tự nhiên, dù sao vừa tỉnh dậy trong vòng tay người chồng kiêm bạn trai cũ đã chia tay bảy năm, ai cũng thấy ngại, huống chi hai người còn kết hôn bí mật, anh lại còn có đối tượng mù quáng nào đó.
Ăn vội vài miếng, đúng lúc Tần Tri Dự ngồi xuống, Nguyễn Vụ đứng dậy lên lầu thay đồ trang điểm. Không biết có phải trùng hợp không, cuối cùng hai người cùng đứng trước cửa.
Tần Tri Dự mở cửa xe trước: "Đi đường cẩn thận."
"Anh cũng vậy." Cô khô khan đáp lại.
Một sự cân bằng kỳ lạ bắt đầu lan tỏa giữa hai người.
Chiều tan làm, vẫn là Tần Tri Dự nấu bữa tối, Nguyễn Vụ rửa bát. Hai người ít khi trao đổi, chỉ nói khi cần thiết, cũng chỉ thốt ra vài từ.
Đêm đó Tần Tri Dự lặp lại chiêu cũ.
Hôm sau, Nguyễn Vụ lại thấy mình tỉnh dậy trong vòng tay anh, tình cảnh còn tệ hơn hôm trước. Thời tiết ngày càng nóng, chiếc áo ngủ cộc tay của cô đã cài không hết cúc, những vết hồng chưa tan dưới xương quai xanh lộ rõ trong không khí. Đáng ngại hơn, hôm nay hai người cùng tỉnh giấc, ánh mắt anh chạm vào những vết hồng trên ngực cô, anh ho khan một tiếng rồi lật người xuống giường.
Xuống ăn sáng, Tần Tri Dự đột nhiên hỏi: "Em... kỳ kinh đến chưa?" Anh để ý tối qua cô ăn nửa hộp kem, sáng nay ly nước ép của cô còn thêm đá viên, hạt lăn trên thành cốc.
Nguyễn Vụ bị sặc, miếng trái cây mắc trong cổ họng nhỏ, gương mặt trắng bệch đỏ bừng, mắt phủ lớp nước. Tần Tri Dự vô thức lấy khăn giấy lau khóe miệng cô: "Sao bất cẩn thế?" Giọng điệu dịu dàng âu yếm, như thời còn yêu.
Lời nói hành động nhanh hơn suy nghĩ, cả hai đều đơ người, bầu không khí ngượng ngùng lại tràn ngập phòng ăn.
Nguyễn Vụ đỏ mặt, gượng gạo cầm lấy khăn giấy lau miệng: "Chưa... chưa đến."
"Ừ." Anh cũng ngại, cúi xuống ăn miếng trứng chiên.
Ánh mắt chớp liên hồi, lông mi rung rung, nhịp tim hỗn loạn, ký ức ùa về.
Ngoài cửa sổ nắng đẹp, cây cherry trên thảm cỏ xanh tươi, trái tim vụng về như cây xuân trải qua giá rét, bắt đầu rung động tràn đầy sức sống.
Mấy ngày sau, Nguyễn Vụ bắt đầu tránh mặt Tần Tri Dự, cô chủ động đổi ca với đồng nghiệp, suốt một tuần toàn ca đêm.
Tần Tri Dự vừa tận hưởng được mấy ngày êm ấm thì lại bị chuỗi ca đêm phá rối. Trên màn hình điện thoại vẫn dán lại tin nhắn Nguyễn Vụ vừa gửi: lại là ca đêm.
Anh ngồi trong văn phòng, bên cạnh chất đống hồ sơ. Vụ án gần đây vô cùng nan giải, tuần trước về nhà ăn cơm, anh cảm nhận được ý tứ của anh trai muốn anh hoàn thành vụ án này thật đẹp. Nhưng mạng lưới quan hệ phía sau rối như tơ vò, chỉ cần sơ sẩy hậu quả sẽ khôn lường. th*m nh*ng liên quan đến quân đội, chính quyền, thương nhân, số tiền lớn, muốn nhổ tận gốc cần tốn nhiều công sức.
Đầu ngón tay tròn trịa chạm vào màn hình rồi lại tắt đi, thần sắc trầm tư. Do dự một lúc, anh dùng chân đẩy ghế xoay hướng ra cửa sổ, trời xanh mây trắng, nắng vàng rực rỡ.
Tần Tri Dự như đã quyết tâm, mở WeChat, chạm vào tin nhắn đã bảy năm không liên lạc được ghim đầu, biệt danh là "vợ".
Tim anh đập thình thịch như thiếu niên mới biết yêu, ngón tay gõ xóa liên tục, vừa mong đợi vừa ngập ngừng. Cuối cùng, anh gửi tin nhắn rồi nhắm mắt.
Một lúc sau, mí mắt mỏng manh khẽ động, hé ra khe nhỏ. Liếc nhìn qua, giao diện chat không có dấu chấm than đỏ, trái tim treo ngược rơi xuống.
Tin nhắn được hồi âm rất nhanh.
[Sắp sinh nhật Diểu Diểu, mấy hôm nữa đi chọn quà cùng không? Mẹ mới đầu tư một trung tâm thương mại mới, xem trên ảnh thấy cũng ổn.]
Nguyễn Vụ: [Được, nhắn trước giờ cho em, em sẽ điều chỉnh ca.]
[Ừm.]
Dù sao Nguyễn Vụ cũng làm ca đêm, về nhà cũng một mình, tan làm anh đánh lái về nhà bố mẹ.
Bà Thầm tinh thần phấn chấn vừa ký được hợp đồng lớn, tự tay nấu một mâm cơm, mua thêm chai rượu vang, hai vợ chồng định thắp nến lãng mạn thì cửa mở.
"Ồ? Bữa tối lãng mạn thế?" Tần Tri Dự khựng lại khi đóng cửa, rồi vào bếp tự lấy bát đũa, "Trời còn sáng, để con kéo rèm cho, cho có sức sống hơn."
Bà Thầm tinh ý, ánh mắt sắc bén nhận ra nhóc con lần này về mặt mày hớn hở, cả người như lột xác, liền hỏi: "Con gặp chuyện gì vui thế? Vụ án xong rồi?"
Tần Tri Dự lắc đầu, mấy cây nến được bố bày ra cản trở anh ăn cơm, anh nhét đầy cơm vào miệng rồi dọn hết nến đi, khiến Bí thư Tần tức giận lườm anh, cố nén ý định đuổi cổ con trai ra khỏi nhà.
Cuối cùng con cả cũng kết hôn, con thứ chuyên tâm sự nghiệp, công việc cơ quan cũng đỡ bận, về sớm cùng vợ ăn bữa tối lãng mạn kiểu Tây phương, nào ngờ bị tên nhóc này phá đám. Nhưng nếu cãi nhau, ông cũng không cãi lại. Một bí thư từng chủ trì đại hội ngàn người nói chuyện thong thả, làm sao địch lại được phát ngôn nhanh nhạy và lưỡi dao của kiểm sát viên?
Khi Tần Tri Dự ăn gần xong, bà Thầm nhẹ nhàng hỏi: "A Dự, anh con và chị dâu đang chuẩn bị có em bé rồi, con vẫn chưa có tin gì?" Bà dẫn dụ, "Mẹ thấy trong đám cưới, cô gái nhà họ Chu cũng đứng đắn, lại thích con, không thì tìm dịp hẹn ăn cơm, tìm hiểu thêm?"
Không khí im lặng.
Bí thư Tần đá vào ghế, chân ghế gỗ kêu "thịch" trên sàn, nhíu mày hỏi: "Câm hết rồi à? Gặp không?"
"Không gặp."
"Vậy cút." Bí thư Tần cũng không khách khí.
"Vâng." Tần Tri Dự không nói thêm, no bụng rồi thì xách áo khoác ra cửa.
Bí thư Tần nhìn mâm cơm thịnh soạn bị anh ăn mất một phần ba, đứng phắt dậy đuổi ra cửa, bất chấp thể diện, trút giận lên người đang mở cửa xe: "Năm nay về quê một mình, con ra chuồng chó mà ngủ!"
Chiếc SUV đen phóng vút đi, khói xả thẳng vào mặt Bí thư Tần.
Đúng lúc vợ của bí thư Lưu đi chợ về, "Ôi, chuyện gì thế?"
Bí thư Tần vẫy tay, thở dài: "Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh, A Nghi bảo nó đi xem mắt, nó không chịu."
Tin đồn như bão lan khắp thành phố, Bí thư Tần đánh giá thấp tốc độ lan truyền. Đến sinh nhật Thư Diểu, phiên bản mọi người nghe được đã là Tần Tri Dự nhượng bộ, năm nay sẽ đưa đối tượng hẹn hò về nhà chuẩn bị kết hôn.
Sinh nhật đầu tiên của Thư Diểu sau khi kết hôn được tổ chức tại quán bar của Hà Minh Hiên, trong phòng VIP kín đáo nhất tầng ba. Chỉ trong vài tháng, Hà Minh Hiên đã sáp nhập Atlas từng nổi tiếng khắp Kinh Cảng, giờ đây cả dãy phố bar hầu hết đều thuộc về anh ta. Bước tiếp theo, anh ta muốn toàn bộ chốn phong hoa Kinh Cảng này đều mang họ Hà.
Nguyễn Vụ ban ngày cùng Tần Tri Dự đến trung tâm thương mại chọn quà sinh nhật cho Thư Diểu, sau đó cả hai cố tình đi hai xe riêng đến bar, lần lượt bước vào phòng VIP.
Không khí trong phòng đang rất sôi động, Thư Diểu tựa vào vai Phó Thanh Doãn thong thả mở quà. Tần Tri Dự đưa túi quà màu be cho cô, lườm một cái: "Hai mươi sáu tuổi rồi còn bày đặt linh đình thế này."
Phó Thanh Doãn lười nhác ngước mắt, đuôi mắt cong lên, giọng kéo dài: "Vợ tôi dù sáu mươi hai tuổi cũng phải bày ra, vẫn hơn mấy kẻ không có vợ."
Tần Tri Dự tìm ghế đơn ngồi xuống, ánh mắt lạnh lẽo liếc Phó Thanh Doãn. Đồ khốn, có vợ rồi nên đắc ý thế! Anh cũng có, chỉ là cô ấy không chịu thừa nhận thôi. Trên bàn bày la liệt hàng dãy "bom sâu", cùng ly rượu Negroni anh thường uống. Anh nhấp một ngụm, mắt không rời khỏi cửa phòng – vợ anh vẫn chưa tới. Chậm chạp thật!
Ly rượu đỏ thẫm trôi xuống cổ họng, Tần Tri Dự nhíu mày. Đúng lúc Hà Minh Hiên bước vào.
"Này, thế nào? Tôi đặc chế cho cậu đấy, mùi cam có đậm không?"
Anh vốn quen uống đắng thêm đá, đột nhiên nếm vị ngọt gắt khiến anh hơi khó chịu: "Ngọt quá."
Hà Minh Hiên ngồi xuống cạnh, cười nhạo: "Cậu hiểu cái gì? Đây là hương vị của yêu đương! Yêu thì phải ngọt hơn đắng chứ." Nói rồi anh ta búng tay, hò hét bảo Thư Diểu đặt tên cho loại rượu mới.
Tần Tri Dự ngồi lại một mình, lời Hà Minh Hiên văng vẳng bên tai. Ánh đèn chiếu xuống ly thủy tinh trên bàn lấp lóa, ký ức như sóng trào dâng. Anh khẽ cười, chợt nhận ra lời Hà Minh Hiên cũng không hẳn là vô nghĩa.
Cửa phòng lại mở, Trần Dịch Đông đẩy chiếc bánh sinh nhật ba tầng vào, Chúc Thanh Giai theo sau. Trương Nam nghe tiếng động ngẩng lên, rồi lại cúi đầu với chút buồn bã.
Trương Nam nhìn rõ, ngồi phịch xuống thành ghế sofa, áo vest đen không tay để lộ cơ bắp cuồn cuộn. Anh cười, đặt tay lên vai Tần Tri Dự ấn nhẹ: "Đợi Mãn Mãn à?"
Tần Tri Dự không giấu giếm, khóe môi nhếch lên như thừa nhận.
Nguyễn Vụ vốn đi sau xe Tần Tri Dự, định vào phòng chậm hơn anh một bước, nhưng lại gặp Trần Tỉnh ở cửa bar. Hai người ngồi lại tầng một nói chuyện. Cô ngạc nhiên trước sự trở lại của Trần Tỉnh, mặt đầy vẻ khó hiểu.
"Sao anh lại quyết định quay về?"
Trần Tỉnh vẫn như nửa năm trước, xương lông mày lạnh lẽo, hình xăm lớn lộ rõ, toát lên vẻ bất cần.
"Về xem cô ấy thế nào, sợ mình sắp quên mặt cô ấy rồi."
Nguyễn Vụ hiểu ra, hai người trò chuyện vài câu. Một lúc sau cô xem điện thoại, đứng dậy ra hiệu đi trước, chầu rượu này tính cho cô. Trần Tỉnh vung tay đuổi cô đi.
Khi Nguyễn Vụ bước vào phòng VIP tầng ba, không khí đang rất sôi nổi. Không biết Hà Minh Hiên kể chuyện gì mà mọi người cười ầm ĩ. Cô đưa quà cho Thư Diểu rồi ngồi xuống chỗ trống đối diện Tần Tri Dự.
Tiếng cười dần tắt, Thư Diểu hỏi lớn: "Sao giờ cậu mới đến?"
Cô đặt túi xách xuống, đèn pha lê chiếu thẳng xuống người, bàn tay đổ bóng: "Gặp đội trưởng hồi ở châu Phi, nói chuyện đôi chút."
Hai từ "châu Phi" nhạy cảm khiến mọi người liếc nhau, ánh mắt đều hướng về phía Nguyễn Vụ. Tần Tri Dự cũng không ngoại lệ, người đang dựa ghế bật ngồi thẳng.
Thư Diểu không nhịn được khẽ hỏi: "Cậu lại đi à?"
"Chỉ nói chuyện thôi." Cô đáp.
Nói chuyện thôi ư? Nhưng nói cái gì thì nhiều lắm! Cô gái này không nói đi, cũng chẳng nói ở, câu trả lời nước đôi khiến người ta không yên tâm.
Những người trong phòng đều tinh ý, nhanh chóng xoay chuyển không khí. Trần Dịch Đông vốn giỏi buôn chuyện, tha hồ kể đủ thứ chuyện thâm cung bí sử, như thể đang nói về bữa cơm hôm nay.
Trương Nam cười khẩy: "Em thấy làm trợ lý cho bác Tần thì phí cho tài năng của anh. Anh vào quân khu đi, để chú Nguyễn xếp vào cục tình báo, đừng lãng phí thiên phú."
Nhắc đến tình báo, Trần Dịch Đông càng hăng, Chúc Thanh Giai cũng hào hứng thúc giục anh ta kể. Hai vợ chồng ánh mắt lấp lánh đầy ý đồ xấu, khiến mọi người đều nóng lòng.
Trần Dịch Đông làm bộ như tình báo thập niên 30-40, liếc một vòng rồi dừng ở nhân vật chính: "A Dự, tôi nghe ông già nhà tôi nói, năm nay cậu định kết hôn với đối tượng xem mắt đó à?"
Có người mở lời, những người khác cũng xúm vào:
"Đúng đấy! Tôi cũng nghe bác Tần nói cậu sẽ đưa Chu Dịch Từ về nhà?"
"Biến đi! Tôi nghe vợ bí thư Lưu nói, bả đều kể rõ mồn một rồi, nói A Dự sắp đi ăn với đối tượng do dì Thầm sắp xếp, nếu ưng ý thì đính hôn ngay, cưới vào dịp Tết."
"Nghe nói dì Thầm chuẩn bị cả xấp hồ sơ con gái độ tuổi kết hôn, bắt cậu phải gặp từng người một!"
Mọi người càng nói càng quá đà, như thể chuyện đã thành sự thật. Vài người còn đoán xem đối tượng xem mắt là ai.
Nguyễn Vụ đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Những lời nói như dao cứa vào tâm trí tan nát của cô, khiến cô suýt ngã quỵ. Cô vô thức nhìn về Tần Tri Dự, hy vọng anh phủ nhận, chỉ một câu thôi cũng được.
Trong không khí lạnh lẽo của phòng VIP ồn ào, cô nhìn thấy anh cúi đầu im lặng, tim chợt đau thắt.
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí. Tần Tri Dự nhìn người gọi: "Đây, để bên liên quan tự giải thích."
Nguyễn Vụ dấy lên hi vọng, vô thức dỏng tai nghe. Cô ngồi đối diện anh, điện thoại Tần Tri Dự đặt trên bàn đen, ngón tay thon dài vuốt màn hình bật loa ngoài.
"Cuối tuần mau về nhà, con gái chú Chu đến chơi. Nếu con không về, đừng bao giờ bước chân vào nhà này nữa!" Dì Thầm giận dữ quát một câu rồi cúp máy.
Với Nguyễn Vụ, chút hi vọng mong manh cuối cùng cũng tan vỡ. Như vạn con kiến bò trên xương cốt, ngay cả nước bọt nuốt vào cũng đắng ngắt, từng chút hành hạ cô.
Cùng lúc đó, cả phòng xì xào. Lời dì Thầm coi như xác nhận tin đồn.
Chúc Thanh Giai cười nắc nẻ: "A Dự, dì Thầm không bắt cậu xem mắt ba buổi một ngày chứ?"
Tần Tri Dự không đáp, liếc nhìn Nguyễn Vụ qua khóe mắt. Biểu cảm cô lạnh nhạt, như thể mọi lời nói vừa rồi đều vô nghĩa. Diễn xuất vụng về không giải thích của anh như trò hề, nụ cười trong mắt anh đóng băng. Thái độ thờ ơ của cô như đồng tình trong im lặng, khiến anh có cảm giác cô mong anh đi xem mắt, rồi đề nghị ly hôn để cô rời đi.
Hiến tế. Cô đúng là đang hiến tế. Cô muốn dùng cuộc hôn nhân mong manh của họ để hiến tế cho tự do của mình. Người năm xưa nhất quyết bỏ đi, giờ sao có thể cam tâm kết hôn rồi bị anh trói buộc bên cạnh được?
Dưới ánh đèn chập chờn, móng tay sắc nhọn c*m v** lòng bàn tay trắng nõn. Mọi người thấy Tần Tri Dự im lặng thì nhanh chóng chuyển chủ đề. Cô không nghe thấy gì, chỉ muốn chạy trốn, không giữ nổi ẩm ướt trong mắt, mong có cớ thoát khỏi không khí ngột ngạt này.
Bỗng cửa phòng mở.
Trần Tỉnh đứng ngoài cửa, chào hỏi lịch sự rồi nhìn Nguyễn Vụ, giọng trầm khàn nói: "Nguyễn Vụ, có tiện không? Có chút việc muốn nói."
Sự xuất hiện đột ngột của anh như cọng rơm cứu vớt kẻ sắp chết đuối. Nguyễn Vụ vội vàng gật đầu. Ánh đèn rơi trên ly thủy tinh, khúc xạ thành dải màu rực rỡ. Hai người cùng bước ra ngoài, tiếng nói chuyện mơ hồ lọt vào phòng.
Châu Phi, máy bay, chuyến bay, hợp đồng, Sudan — vài từ khóa như sét đánh giữa trời quang, khiến cả phòng chấn động.
Lưng Tần Tri Dự lạnh toát, gương mặt cứng đờ. Tay nắm chặt ly rượu dần nứt vỡ, máu hòa với rượu nhỏ xuống sàn. Mọi người đều im lặng quan sát.
Chuyện tình cảm của họ, không ai có quyền bàn tán.
Tiếng ồn lọt qua khe cửa, thái độ của cô và những từ ngữ cô để lại như lưỡi dao đâm thẳng vào tim anh. Anh muốn bịt tai nhắm mắt.
Nếu có thể, anh muốn đến ngọn núi thiêng, vào ngôi chùa linh thiêng nhất, nhất định phải linh hơn chùa Đàm Thác, để thần phật nghe thấy lời cầu nguyện của kẻ đợi chờ. Anh như kẻ hành hương đi tìm ngôi đền không tồn tại, muốn mượn vận may của thần thánh, đánh cược rằng cô sẽ không đi, rằng cô còn yêu anh.
Hóa ra tận cùng của nhớ nhung không phải đoàn tụ, mà là khoảnh khắc hồi quang trước khi vĩnh viễn chia ly.
Anh cảm thấy bất lực, gương mặt đen sạm lúc nãy đã trở lại bình thường, chỉ còn lại mảnh kính vỡ chứng minh cơn giận thoáng qua. Anh bình thản nói: "Diểu Diểu, anh về trước, không ăn bánh với em nữa."
*
Nhà họ Nguyễn.
Nguyễn Minh Gia thở gấp, trên bàn trà lác đác vài tờ báo. Ngoài cửa sổ trăng thanh gió mát, tiếng ve không ngớt. Ông đập mạnh bàn trà gỗ, hỏi vợ mình: "Ai nói với bà vậy?"
Bà Nguyễn đưa ông ly trà cúc: "Nghe lão Trần nói, từ phía bắc truyền ra. Bảo Thẩm Tinh Nghi đang sắp xếp cho thằng nhỏ nhà họ Tần xem mắt, chính là cô gái ngồi cạnh Thẩm Tinh Nghi trong đám cưới hôm đó."
"Nhà họ Tần thật quá đáng!" Bàn trà rung lên, tiếng ve ngoài cửa dường như cũng nhỏ đi.
"Ông tức giận cái gì? Nếu cuối năm A Dự ổn định, nhà ta cũng không phải kéo dài thêm mấy năm nữa. Lúc đó ông tìm cho Mãn Mãn đối tượng tốt là được. Tôi thấy Thanh Thanh hiện giờ làm trưởng phòng ngoại giao cũng ổn, lúc nào rảnh mời về nhà xem? Gia thế cũng khá, thuộc nhánh chính nhà họ Thư, nghe nói ông Thư định đẩy lên nữa."
Nguyễn Minh Gia đầy bụng tức mà không thể nói ra. Tức cái gì ư? Con gái ông đã đăng ký kết hôn với thằng nhỏ nhà họ Tần rồi, hai đứa giấu kín như bưng, Thẩm Tinh Nghi lại còn bày trò xem mắt. Nếu Tần Tri Dự không đồng ý, mẹ nó dám công khai thế sao? Đây không phải bắt nạt người ta à?
Đã đến nước này, nhà họ Tần làm một, nhà họ Nguyễn không thể không làm mười lăm. Suy nghĩ một lát, ông nói: "Gặp! Tại sao lại không gặp? Bà rảnh thì đi hỏi xem nhà ai có con trai tốt. Nhà họ Tần xem mắt ba người một ngày, nhà ta gặp sáu người!"
Hôm sau, Nguyễn Minh Gia đi họp ở trung ương. Lúc kết thúc, ông nhìn văn phòng Tần Phong gần đó, bộ quân phục chỉnh tề, mặt lạnh như tiền. Lính gác thấy tướng Nguyễn sắc mặt khó coi thì vội bấm máy nội bộ.
"A lô, bí thư Tần phải không? Tướng Nguyễn đang đến văn phòng ông, sắc mặt không được tốt, mặc quân phục, trông đáng sợ lắm."
Cúp máy, Tần Phong nhíu mày. Ngoài buổi họp tháng trước, hai người không có giao thiệp gì, sao đột nhiên lại tìm đến? Chưa kịp suy nghĩ, cửa văn phòng đã mở, đối phương thậm chí không thèm gõ cửa.
Tần Phong liếc nhìn, châm biếm: "Cán bộ quân khu đến văn phòng ông cũng không gõ cửa à?"
Nguyễn Minh Gia ngồi phịch xuống sofa, hừ một tiếng: "Tôi không phải cấp dưới của ông."
Trần Dịch Đông khéo léo mang trà nóng đến: "Chú Nguyễn, trà ạ. Cháu lấy trộm trà của bố cháu."
Ly trà trên bàn khói tỏa hương thơm, nước trong vắt. Nguyễn Minh Gia nhấp một ngụm: "Bố cháu quả là sành trà, lúc nào đến xinmột ít."
Trần Dịch Đông tinh ranh, nhìn lịch làm việc của Tần Phong hôm nay không có cuộc hẹn nào với Nguyễn Minh Gia. Anh ta chậm rãi đi ra cửa, dỏng tai nghe ngóng sợ lỡ mất tin tức gì.
Đến khi anh ta ra ngoài, Nguyễn Minh Gia nhìn Tần Phong ngồi sau bàn làm việc, cười lạnh: "Nghe nói nhà ông đang sắp xếp chuyện xem mắt cho A Dự?"
Tần Phong chống tay ngồi đối diện, ánh mắt nghi ngờ: "Sao ông biết được?"
"Không những biết, tôi còn nghe nói các ông định cuối năm đưa người ta về nhà chuẩn bị kết hôn."
Tần Phong tưởng Nguyễn Minh Gia đến đòi công bằng cho con gái, bèn nói: "Cũng không hẳn, chỉ là Tinh Nghi một mực muốn thế, A Dự vẫn chưa đồng ý."
Nguyễn Minh Gia đặt ly trà xuống, đứng dậy nói câu khiến người ta khó hiểu: "Tôi nhớ hồi đại học, ông cũng có bằng luật phải không? Bí thư Tần không được biết sai vẫn phạm đâu đấy." Đến cửa, ông nói thêm: "Đúng rồi, dạo này tôi cũng đang tìm đối tượng phù hợp cho Mãn Mãn. Ông mau sắp xếp cho A Dự ổn định đi, kẻo cứ bám lấy con bé nhà tôi."
Ông mạnh tay mở cửa, Trần Dịch Đông đang dán tai vào cửa bị hai vị lãnh đạo bắt gặp. Anh ta cười gượng rồi nhanh chóng rời đi.
Trên màn hình chat với Tần Tri Dự: [Chết tiệt, A Dự, hôm nay bố Mãn Mãn đến gặp bố cậu rồi. Bảo đang tìm chồng cho Mãn Mãn, bảo bố cậu mau sắp xếp cho cậu kẻo cứ quấy rầy con bé.]
Tần Tri Dự tối qua không về nhà, đến nhà Trương Nam ngủ tạm. Nhận tin nhắn lúc đang bận xử lý vụ án tại cơ quan, bàn tay băng bó dày đặc vẫn âm ỉ đau.
Nhân viên trong cục cảnh sát vẫn đang chiếu lên màn hình lớn những manh mối liên quan đến vụ án, viên cảnh sát phụ trách vụ này đang bàn giao các chứng cứ với Tần Tri Dự. Khi đang nói đến điểm then chốt, anh ta vô tình ngẩng đầu lên thấy Tần Tri Dự nhíu mày nhìn chằm chằm vào điện thoại, tưởng rằng vụ án gặp trục trặc gì đó, liền vội vàng gọi: "Kiểm sát viên Tần? Kiểm sát viên Tần?"
Gọi liên tục mấy tiếng, Tần Tri Dự mới hoàn hồn, giả vờ như không có chuyện gì, bỏ điện thoại vào túi rồi tiếp tục thảo luận vụ án. Sau khi bàn giao xong vụ việc, anh không quay về Viện Kiểm sát mà đi thẳng đến văn phòng của Bí thư Tần.
Bên ngoài tòa nhà hành chính được canh phòng nghiêm ngặt, chiếc Mercedes đen đắt tiền của anh lập tức bị chặn lại. Chỉ khi Tần Tri Dự xuất trình giấy tờ và lính gác gọi điện xác nhận với văn phòng, anh mới được cho vào.
Trong văn phòng, hai cha con đối diện nhau qua bàn làm việc. Tần Tri Dự còn trẻ nên khó giữ được bình tĩnh.
"Ba, chú Nguyễn đến tìm ba à?" Anh nhíu mày, giọng nói đầy chất vấn.
"Ừ, nói một vài chuyện công việc." Khuôn mặt nho nhã của Bí thư Tần đầy vẻ điềm đạm.
"Con biết hết rồi. Có phải là chuyện xem mắt cho Nguyễn Vụ không, còn không cho con tiếp cận cô ấy nữa?"
Bí thư Tần đặt tài liệu xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài kia cây cối xanh rì, bị gió hè thổi xào xạc, cửa kính cũng bị gió đập lách cách. Sắc trời u ám, mặt trời đã sớm ẩn mình, thỉnh thoảng sấm lại vang lên ầm ầm.
Sau hơn mười phút, khi chén trà trên tay đã nguội lạnh, Bí thư Tần cầm lên uống một ngụm làm dịu cổ họng khô khốc, rồi chậm rãi nói: "Hôm nay khi Nguyễn Minh Gia đến, ông ấy nói với một người từng học luật như ba rằng tuyệt đối không được biết sai vẫn phạm. A Dự, con hiểu lời chú Nguyễn có ý gì không?"
Câu nói bình thản đó khiến lòng Tần Tri Dự thắt lại, anh ngay lập tức nghĩ đến khả năng Nguyễn Minh Gia đã âm thầm theo dõi động tĩnh giữa anh và Nguyễn Vụ kể từ khi ông ấy trở về nước. Thế nên chuyện anh và Nguyễn Vụ đã đăng ký kết hôn, đương nhiên không thể giấu được. Giờ lại có tin đồn xem mắt, bố vợ anh đang ngấm ngầm cảnh báo bố anh về tội danh trọng hôn đây mà.
Giọng ba anh quá ôn hòa, khiến anh không chắc đã có bao nhiêu người biết chuyện này. Tần Tri Dự ngẩng đầu, không chút sợ hãi đáp lại: "Không biết, cũng không muốn biết."
Bí thư Tần như đã đoán trước phản ứng này, khẽ lắc đầu cười nhạt, nghiêm giọng nói: "A Dự, ba và mẹ con không quan tâm con có tình cảm thế nào với con bé nhà họ Nguyễn, nhưng một khi ba nó đã bắt đầu sắp đặt chuyện xem mắt cho nó, chứng tỏ người ta cũng chẳng còn để tâm đến con nữa. Con nghe lời mẹ con đi, về nhà gặp thử Chu Dịch Từ một lần."
Lời vừa dứt, cơn mưa nặng hạt cuối cùng cũng rơi xuống, rào rào đập thẳng vào cửa kính. Tần Phong liếc đồng hồ, còn vài phút nữa là hết giờ làm. Ông cầm áo khoác vest lên, nhìn đứa con trai cố chấp pha lẫn chút cô đơn, nói: "Về nhà ở một đêm đi, anh con cũng về ăn cơm."
"Vâng."
*
Bệnh viện quân khu, bên ngoài văn phòng giáo sư Trần.
Nguyễn Vụ nghe thấy âm thanh thủy tinh vỡ vang lên từ văn phòng vốn yên tĩnh, tim cô thót lên tận cổ họng. Phòng làm việc cách âm không tốt, cô dễ dàng nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
Giáo sư Trần giận dữ nhìn Trần Tĩnh, túm lấy ly thủy tinh bên cạnh ném thẳng về phía anh. Ly trà nóng hổi cùng chiếc ly vững chắc đập thẳng vào vai anh, Trần Tĩnh khẽ rên lên một tiếng, lặng lẽ chịu đựng cơn giận của thầy mình.
Gương mặt cương nghị hiện rõ vẻ đau khổ, anh chầm chậm cúi người, cố nén giọng nói nghẹn ngào nơi cổ họng: "Thầy..."
Vốn là người tao nhã điềm đạm trước mặt người ngoài, giáo sư Trần đến lúc này hoàn toàn bùng nổ, gần như gào lên: "Đừng gọi tôi là thầy, tôi không dạy ra loại học trò như cậu!"
Trần Tĩnh mím môi, nhìn người thầy đang đầy tức giận, đầu cúi càng thấp hơn: "Em quay về... là muốn gặp cô ấy, xin thầy..."
Dù gì cũng là học trò do chính tay mình đào tạo, từ một thiếu niên nghèo nàn đầy ngạo khí trong làng quê nhỏ, ông tận mắt thấy cậu học được cách cúi đầu, giờ lại khom lưng cầu xin được gặp con gái ông một lần.
"Trần Tĩnh à, cậu đi cũng được mười năm rồi nhỉ." Giáo sư Trần chống tay lên bàn ngồi xuống, ánh mắt xa xăm, "Mười năm qua, tôi vừa yêu vừa hận cậu. Cậu là học trò tôi một tay đào tạo nên tôi rất yêu quý cậu. Nhưng con gái tôi vì cậu mà chết, nên tôi rất hận."
"Năm đó tôi không muốn cậu gặp nó, bây giờ cũng sẽ không để cậu gặp."
Thân hình thẳng tắp khựng lại trong thoáng chốc rồi bắt đầu run rẩy. Sau bao năm tự giam cầm, sau khi cận kề cái chết, anh buộc phải thừa nhận, mình sắp quên mất gương mặt cô ấy rồi. Một kẻ chuộc tội sao có thể quên người mà mình cần phải lập công để bù đắp?
Anh khẽ rên lên, giọng nói nghẹn ngào không dứt: "Thầy, mười năm rồi, em sắp quên mất cô ấy trông như thế nào... Chỉ một lần thôi, xin thầy cho em nhìn cô ấy một lần thôi..."
Tai nạn năm đó đến quá bất ngờ, cả xe chỉ có mình anh sống sót. Khi tỉnh lại, giáo sư Trần đã chôn cất Trần Kim Tiêu và cha mẹ anh xong, chia làm hai nơi: cha mẹ anh được đưa về quê, còn Trần Kim Tiêu thì không rõ tung tích. Mọi thứ liên quan đến cô ấy khi anh lảo đảo đi tìm lại đều đã biến mất. Một mồi lửa, tất cả hóa thành tro bụi.
"Cậu đi đi." Giọng giáo sư Trần như già đi hàng chục tuổi chỉ trong chốc lát, khàn khàn mệt mỏi, quay lưng lại với anh, không muốn nhìn thêm một cái.
Khi Trần Tĩnh bước ra, hai mắt đỏ ngầu, vai áo ướt đẫm, còn dính vài mảnh lá trà.
Nguyễn Vụ tiến lên, xắn tay áo anh lên kiểm tra sơ qua, thấy chỗ bị bỏng đỏ bừng, không nhịn được nói: "Giáo sư sao nặng tay vậy chứ, qua văn phòng tôi, tôi bôi thuốc cho."
Trần Tĩnh vẻ mặt u ám, lắc đầu: "Không cần đâu, cô về đi. Tôi còn có việc, đi trước đây."
Ngoài trời mưa như trút nước, Nguyễn Vụ hiểu rõ tính cách của anh, vội vã quay lại văn phòng lấy ô đưa cho: "Đi đường cẩn thận."
Khi cô trở về văn phòng chuẩn bị thu dọn để tan làm thì nhận được tin nhắn WeChat từ Tần Tri Dự: [Tối nay anh không về, nhớ khóa cửa sổ kỹ.]
Đồng tử Nguyễn Vụ co rút, ngón tay cứng lại. Ngày mai là cuối tuần, nên không về là vì buổi xem mắt sao?
Tình yêu không có lý lẽ, chú chó nhỏ lặng lẽ rơi nước mắt trong mưa.
Kinh Trập - Minh Yến Đăng
Phòng ngủ ngập tràn ánh đèn, cửa sổ mở rộng, tiếng ve kêu cùng hương thơm từ những trái cherry theo gió lùa vào không gian. Nét mặt Nguyễn Vụ thoáng chốc rạn vỡ, những ngón tay buông thõng bên hông khẽ co quắp lại.
Bảy năm uất ức chất chồng tựa cơn mưa lạnh buốt xương, tựa làn sương mờ ảo, đè nặng lên đôi vai gầy guộc của cô. Sau vạn lần thở dài, những khoảnh khắc không thể hòa giải, không thể biện bạch cuối cùng cũng hóa thành im lặng.
Tần Tri Dự vẫn đứng im, ánh mắt nhìn cô bình lặng mà hoang vu. Một lúc sau, anh nhắm mắt trong bất lực, chán nản cất giọng: "Em đi tắm đi, anh ra sofa ngủ."
Mấy chục giây sau, Nguyễn Vụ bước vào phòng, mở vali treo từng bộ quần áo vào tủ, giọng nói cuối câu khẽ run: "Không cần, đã kết hôn rồi, ngủ chung là được."
Một từ "ngủ chung" của cô dễ dàng xóa tan mọi uất khí trong anh. Cơn giận tiêu tan, anh đột nhiên không biết nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô sắp xếp đồ đạc rồi bước vào phòng tắm.
Căn phòng tắm đã bật chế độ chống nhòm, nước nóng xối xuống từ đỉnh đầu. Nước mắt tuôn không kiểm soát, Nguyễn Vụ không hiểu, rõ ràng ban đầu là anh vì lợi ích mới tiếp cận cô, sao cuối cùng mọi lỗi lầm lại đổ lên đầu cô?
Sau khi chậm rãi dọn dẹp xong, cô lê bước đến giường. Tần Tri Dự chiếm một bên cạnh cửa sổ, quay lưng lại, bất động như đã ngủ. Chiếc giường lớn trống trải gần hai phần ba, phòng ngủ chỉ còn một ngọn đèn vàng mờ. Những ngón tay lạnh giá khẽ tắt đèn, tiếng xào xạc khi cô trèo lên giường vang lên.
Tần Tri Dự mở mắt, cảm nhận chỗ nằm bên cạnh khẽ lún xuống. Anh giả vờ điều chỉnh tư thế, liếc nhìn thì thấy Nguyễn Vụ chỉ chìa lại cho anh một gáy đen. Anh tức tối quay lại vị trí cũ, hai người mỗi người một góc giường, lưng đối lưng, khoảng trống giữa đầy những tâm sự không lời.
Phòng ngủ không bật điều hòa, chỉ trông vào cánh cửa sổ mở hé thì chẳng đủ làm mát. Nguyễn Vụ quen sống ở châu Phi, cái nóng này chẳng là gì. Cô gối đầu lên tay, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía tủ quần áo, dần chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đặn và êm đềm.
Tần Tri Dự bên kia giường thì nóng bức và bực bội, tức giận mà không thể trút ra. Dù đã không kìm được lời châm chọc lúc nãy, cũng đổi được cơ hội chung giường, nhưng anh vẫn thấy bứt rứt khó chịu. Anh vốn nghĩ về nhà ít nhất sẽ nói được vài câu, dù sao cũng là đêm tân hôn, nào ngờ khoảng cách giữa hai người còn rộng hơn Thái Bình Dương. Anh đã hiểu ra, cứ đụng đến Nguyễn Vụ, lý trí của anh tan thành mây khói, não như treo máy, IQ còn thua cả Hà Minh Hiên.
Mùi hương sau khi tắm từ phía giường cô quyện vào khứu giác của anh. Khi phát hiện người bên cạnh đã ngủ say, anh không nhịn được nữa, ngồi bật dậy, như kẻ trộm thập thò nhìn sang. Dưới ánh trăng, vợ của anh thơm tho mềm mại, cảnh tượng hỗn loạn đêm qua như hiện rõ trước mắt. Anh muốn kéo cô lại gần, nhưng nhớ đến lời Trương Nam nói cô uống thuốc an thần, lại lo cô ngủ không sâu.
Thời tiết không lạnh lắm, cô lại cuộn tròn trong chăn. Gió đêm bên cửa sổ vi vu, anh chợt nảy ra ý định bật điều hòa. Anh khẽ khàng đóng cửa sổ kín mít, bật điều hòa lên, ánh mắt đầy quyết tâm, từng chút một hạ nhiệt độ.
18°C.
Anh đặt điều khiển xuống gối, rồi cẩn thận kéo chăn về phía mình, đảm bảo phía Nguyễn Vụ gần như không còn chăn. Gió lạnh từ điều hòa dần lan tỏa khắp phòng. Anh nhìn cô vô thức dịch lại gần thì nhíu mày, cảm thấy cô tiến lại quá chậm, lại cầm điều khiển hạ nhiệt, rồi "vô tình" cựa người về phía cô.
16°C.
Đến khi Nguyễn Vụ áp sát người vào anh, tay vô thức vòng qua eo, anh tắt điều hòa, vòng tay qua cổ cô, ôm chặt lấy người thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.
Một đêm ngon giấc.
*
Sáng hôm sau, Tần Tri Dự không quên tạo hiện trường giả. Anh rút cánh tay đã tê dại ra, làm bộ di chuyển lại gần, rồi nhắm mắt giả vờ chưa từng tỉnh giấc.
Chuông báo thức điện thoại Nguyễn Vụ rung lên bên bàn. Cô quen tay với tay phải sang, nhưng chạm vào làn da ấm áp. Cô sờ lên, cảm nhận nhịp tim đập chậm dưới lòng bàn tay. Mắt cô mở to, phát hiện mình đã vượt nửa giường, tay chân bám chặt lấy Tần Tri Dự, tay còn đặt lên ngực anh.
Ánh mắt cô trở nên hoảng hốt, cô nhớ rõ mình ngủ rất ngoan mà, sao lại thế này? Tiếng chuông liên hồi không cho cô kịp suy nghĩ, Nguyễn Vụ vội vàng tắt điện thoại lao vào phòng tắm, trong lúc hoảng loạn dép đá vào tủ quần áo "rầm" một tiếng. Đằng sau, Tần Tri Dự từ từ mở mắt, khóe mắt đầy nụ cười.
Khi Nguyễn Vụ bước ra thì bất ngờ đụng mặt Tần Tri Dự đang mặc áo sơ mi, đứng trước tủ thong thả cài cúc, để lộ đường cơ ngực đẹp đẽ, khóe miệng nhếch lên, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Cô vội quay đi, tự chế giễu mình không phải lần đầu thấy mà còn ngại ngùng thế, "Em xuống làm bữa sáng trước, anh thu xếp xong nhớ xuống."
Thời gian gấp gáp, may mà Nguyễn Vụ nhanh tay làm hai chiếc bánh sandwich và hâm nóng hai ly sữa.
Tần Tri Dự chỉnh tề bước xuống cầu thang, mái tóc ngắn được vuốt keo gọn gàng, cổ áo sơ mi trên cùng mở, lộ đường xương quai xanh thẳng tắp. Nhìn thấy anh, biểu cảm cô không được tự nhiên, dù sao vừa tỉnh dậy trong vòng tay người chồng kiêm bạn trai cũ đã chia tay bảy năm, ai cũng thấy ngại, huống chi hai người còn kết hôn bí mật, anh lại còn có đối tượng mù quáng nào đó.
Ăn vội vài miếng, đúng lúc Tần Tri Dự ngồi xuống, Nguyễn Vụ đứng dậy lên lầu thay đồ trang điểm. Không biết có phải trùng hợp không, cuối cùng hai người cùng đứng trước cửa.
Tần Tri Dự mở cửa xe trước: "Đi đường cẩn thận."
"Anh cũng vậy." Cô khô khan đáp lại.
Một sự cân bằng kỳ lạ bắt đầu lan tỏa giữa hai người.
Chiều tan làm, vẫn là Tần Tri Dự nấu bữa tối, Nguyễn Vụ rửa bát. Hai người ít khi trao đổi, chỉ nói khi cần thiết, cũng chỉ thốt ra vài từ.
Đêm đó Tần Tri Dự lặp lại chiêu cũ.
Hôm sau, Nguyễn Vụ lại thấy mình tỉnh dậy trong vòng tay anh, tình cảnh còn tệ hơn hôm trước. Thời tiết ngày càng nóng, chiếc áo ngủ cộc tay của cô đã cài không hết cúc, những vết hồng chưa tan dưới xương quai xanh lộ rõ trong không khí. Đáng ngại hơn, hôm nay hai người cùng tỉnh giấc, ánh mắt anh chạm vào những vết hồng trên ngực cô, anh ho khan một tiếng rồi lật người xuống giường.
Xuống ăn sáng, Tần Tri Dự đột nhiên hỏi: "Em... kỳ kinh đến chưa?" Anh để ý tối qua cô ăn nửa hộp kem, sáng nay ly nước ép của cô còn thêm đá viên, hạt lăn trên thành cốc.
Nguyễn Vụ bị sặc, miếng trái cây mắc trong cổ họng nhỏ, gương mặt trắng bệch đỏ bừng, mắt phủ lớp nước. Tần Tri Dự vô thức lấy khăn giấy lau khóe miệng cô: "Sao bất cẩn thế?" Giọng điệu dịu dàng âu yếm, như thời còn yêu.
Lời nói hành động nhanh hơn suy nghĩ, cả hai đều đơ người, bầu không khí ngượng ngùng lại tràn ngập phòng ăn.
Nguyễn Vụ đỏ mặt, gượng gạo cầm lấy khăn giấy lau miệng: "Chưa... chưa đến."
"Ừ." Anh cũng ngại, cúi xuống ăn miếng trứng chiên.
Ánh mắt chớp liên hồi, lông mi rung rung, nhịp tim hỗn loạn, ký ức ùa về.
Ngoài cửa sổ nắng đẹp, cây cherry trên thảm cỏ xanh tươi, trái tim vụng về như cây xuân trải qua giá rét, bắt đầu rung động tràn đầy sức sống.
Mấy ngày sau, Nguyễn Vụ bắt đầu tránh mặt Tần Tri Dự, cô chủ động đổi ca với đồng nghiệp, suốt một tuần toàn ca đêm.
Tần Tri Dự vừa tận hưởng được mấy ngày êm ấm thì lại bị chuỗi ca đêm phá rối. Trên màn hình điện thoại vẫn dán lại tin nhắn Nguyễn Vụ vừa gửi: lại là ca đêm.
Anh ngồi trong văn phòng, bên cạnh chất đống hồ sơ. Vụ án gần đây vô cùng nan giải, tuần trước về nhà ăn cơm, anh cảm nhận được ý tứ của anh trai muốn anh hoàn thành vụ án này thật đẹp. Nhưng mạng lưới quan hệ phía sau rối như tơ vò, chỉ cần sơ sẩy hậu quả sẽ khôn lường. th*m nh*ng liên quan đến quân đội, chính quyền, thương nhân, số tiền lớn, muốn nhổ tận gốc cần tốn nhiều công sức.
Đầu ngón tay tròn trịa chạm vào màn hình rồi lại tắt đi, thần sắc trầm tư. Do dự một lúc, anh dùng chân đẩy ghế xoay hướng ra cửa sổ, trời xanh mây trắng, nắng vàng rực rỡ.
Tần Tri Dự như đã quyết tâm, mở WeChat, chạm vào tin nhắn đã bảy năm không liên lạc được ghim đầu, biệt danh là "vợ".
Tim anh đập thình thịch như thiếu niên mới biết yêu, ngón tay gõ xóa liên tục, vừa mong đợi vừa ngập ngừng. Cuối cùng, anh gửi tin nhắn rồi nhắm mắt.
Một lúc sau, mí mắt mỏng manh khẽ động, hé ra khe nhỏ. Liếc nhìn qua, giao diện chat không có dấu chấm than đỏ, trái tim treo ngược rơi xuống.
Tin nhắn được hồi âm rất nhanh.
[Sắp sinh nhật Diểu Diểu, mấy hôm nữa đi chọn quà cùng không? Mẹ mới đầu tư một trung tâm thương mại mới, xem trên ảnh thấy cũng ổn.]
Nguyễn Vụ: [Được, nhắn trước giờ cho em, em sẽ điều chỉnh ca.]
[Ừm.]
Dù sao Nguyễn Vụ cũng làm ca đêm, về nhà cũng một mình, tan làm anh đánh lái về nhà bố mẹ.
Bà Thầm tinh thần phấn chấn vừa ký được hợp đồng lớn, tự tay nấu một mâm cơm, mua thêm chai rượu vang, hai vợ chồng định thắp nến lãng mạn thì cửa mở.
"Ồ? Bữa tối lãng mạn thế?" Tần Tri Dự khựng lại khi đóng cửa, rồi vào bếp tự lấy bát đũa, "Trời còn sáng, để con kéo rèm cho, cho có sức sống hơn."
Bà Thầm tinh ý, ánh mắt sắc bén nhận ra nhóc con lần này về mặt mày hớn hở, cả người như lột xác, liền hỏi: "Con gặp chuyện gì vui thế? Vụ án xong rồi?"
Tần Tri Dự lắc đầu, mấy cây nến được bố bày ra cản trở anh ăn cơm, anh nhét đầy cơm vào miệng rồi dọn hết nến đi, khiến Bí thư Tần tức giận lườm anh, cố nén ý định đuổi cổ con trai ra khỏi nhà.
Cuối cùng con cả cũng kết hôn, con thứ chuyên tâm sự nghiệp, công việc cơ quan cũng đỡ bận, về sớm cùng vợ ăn bữa tối lãng mạn kiểu Tây phương, nào ngờ bị tên nhóc này phá đám. Nhưng nếu cãi nhau, ông cũng không cãi lại. Một bí thư từng chủ trì đại hội ngàn người nói chuyện thong thả, làm sao địch lại được phát ngôn nhanh nhạy và lưỡi dao của kiểm sát viên?
Khi Tần Tri Dự ăn gần xong, bà Thầm nhẹ nhàng hỏi: "A Dự, anh con và chị dâu đang chuẩn bị có em bé rồi, con vẫn chưa có tin gì?" Bà dẫn dụ, "Mẹ thấy trong đám cưới, cô gái nhà họ Chu cũng đứng đắn, lại thích con, không thì tìm dịp hẹn ăn cơm, tìm hiểu thêm?"
Không khí im lặng.
Bí thư Tần đá vào ghế, chân ghế gỗ kêu "thịch" trên sàn, nhíu mày hỏi: "Câm hết rồi à? Gặp không?"
"Không gặp."
"Vậy cút." Bí thư Tần cũng không khách khí.
"Vâng." Tần Tri Dự không nói thêm, no bụng rồi thì xách áo khoác ra cửa.
Bí thư Tần nhìn mâm cơm thịnh soạn bị anh ăn mất một phần ba, đứng phắt dậy đuổi ra cửa, bất chấp thể diện, trút giận lên người đang mở cửa xe: "Năm nay về quê một mình, con ra chuồng chó mà ngủ!"
Chiếc SUV đen phóng vút đi, khói xả thẳng vào mặt Bí thư Tần.
Đúng lúc vợ của bí thư Lưu đi chợ về, "Ôi, chuyện gì thế?"
Bí thư Tần vẫy tay, thở dài: "Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh, A Nghi bảo nó đi xem mắt, nó không chịu."
Tin đồn như bão lan khắp thành phố, Bí thư Tần đánh giá thấp tốc độ lan truyền. Đến sinh nhật Thư Diểu, phiên bản mọi người nghe được đã là Tần Tri Dự nhượng bộ, năm nay sẽ đưa đối tượng hẹn hò về nhà chuẩn bị kết hôn.
Sinh nhật đầu tiên của Thư Diểu sau khi kết hôn được tổ chức tại quán bar của Hà Minh Hiên, trong phòng VIP kín đáo nhất tầng ba. Chỉ trong vài tháng, Hà Minh Hiên đã sáp nhập Atlas từng nổi tiếng khắp Kinh Cảng, giờ đây cả dãy phố bar hầu hết đều thuộc về anh ta. Bước tiếp theo, anh ta muốn toàn bộ chốn phong hoa Kinh Cảng này đều mang họ Hà.
Nguyễn Vụ ban ngày cùng Tần Tri Dự đến trung tâm thương mại chọn quà sinh nhật cho Thư Diểu, sau đó cả hai cố tình đi hai xe riêng đến bar, lần lượt bước vào phòng VIP.
Không khí trong phòng đang rất sôi động, Thư Diểu tựa vào vai Phó Thanh Doãn thong thả mở quà. Tần Tri Dự đưa túi quà màu be cho cô, lườm một cái: "Hai mươi sáu tuổi rồi còn bày đặt linh đình thế này."
Phó Thanh Doãn lười nhác ngước mắt, đuôi mắt cong lên, giọng kéo dài: "Vợ tôi dù sáu mươi hai tuổi cũng phải bày ra, vẫn hơn mấy kẻ không có vợ."
Tần Tri Dự tìm ghế đơn ngồi xuống, ánh mắt lạnh lẽo liếc Phó Thanh Doãn. Đồ khốn, có vợ rồi nên đắc ý thế! Anh cũng có, chỉ là cô ấy không chịu thừa nhận thôi. Trên bàn bày la liệt hàng dãy "bom sâu", cùng ly rượu Negroni anh thường uống. Anh nhấp một ngụm, mắt không rời khỏi cửa phòng – vợ anh vẫn chưa tới. Chậm chạp thật!
Ly rượu đỏ thẫm trôi xuống cổ họng, Tần Tri Dự nhíu mày. Đúng lúc Hà Minh Hiên bước vào.
"Này, thế nào? Tôi đặc chế cho cậu đấy, mùi cam có đậm không?"
Anh vốn quen uống đắng thêm đá, đột nhiên nếm vị ngọt gắt khiến anh hơi khó chịu: "Ngọt quá."
Hà Minh Hiên ngồi xuống cạnh, cười nhạo: "Cậu hiểu cái gì? Đây là hương vị của yêu đương! Yêu thì phải ngọt hơn đắng chứ." Nói rồi anh ta búng tay, hò hét bảo Thư Diểu đặt tên cho loại rượu mới.
Tần Tri Dự ngồi lại một mình, lời Hà Minh Hiên văng vẳng bên tai. Ánh đèn chiếu xuống ly thủy tinh trên bàn lấp lóa, ký ức như sóng trào dâng. Anh khẽ cười, chợt nhận ra lời Hà Minh Hiên cũng không hẳn là vô nghĩa.
Cửa phòng lại mở, Trần Dịch Đông đẩy chiếc bánh sinh nhật ba tầng vào, Chúc Thanh Giai theo sau. Trương Nam nghe tiếng động ngẩng lên, rồi lại cúi đầu với chút buồn bã.
Trương Nam nhìn rõ, ngồi phịch xuống thành ghế sofa, áo vest đen không tay để lộ cơ bắp cuồn cuộn. Anh cười, đặt tay lên vai Tần Tri Dự ấn nhẹ: "Đợi Mãn Mãn à?"
Tần Tri Dự không giấu giếm, khóe môi nhếch lên như thừa nhận.
Nguyễn Vụ vốn đi sau xe Tần Tri Dự, định vào phòng chậm hơn anh một bước, nhưng lại gặp Trần Tỉnh ở cửa bar. Hai người ngồi lại tầng một nói chuyện. Cô ngạc nhiên trước sự trở lại của Trần Tỉnh, mặt đầy vẻ khó hiểu.
"Sao anh lại quyết định quay về?"
Trần Tỉnh vẫn như nửa năm trước, xương lông mày lạnh lẽo, hình xăm lớn lộ rõ, toát lên vẻ bất cần.
"Về xem cô ấy thế nào, sợ mình sắp quên mặt cô ấy rồi."
Nguyễn Vụ hiểu ra, hai người trò chuyện vài câu. Một lúc sau cô xem điện thoại, đứng dậy ra hiệu đi trước, chầu rượu này tính cho cô. Trần Tỉnh vung tay đuổi cô đi.
Khi Nguyễn Vụ bước vào phòng VIP tầng ba, không khí đang rất sôi nổi. Không biết Hà Minh Hiên kể chuyện gì mà mọi người cười ầm ĩ. Cô đưa quà cho Thư Diểu rồi ngồi xuống chỗ trống đối diện Tần Tri Dự.
Tiếng cười dần tắt, Thư Diểu hỏi lớn: "Sao giờ cậu mới đến?"
Cô đặt túi xách xuống, đèn pha lê chiếu thẳng xuống người, bàn tay đổ bóng: "Gặp đội trưởng hồi ở châu Phi, nói chuyện đôi chút."
Hai từ "châu Phi" nhạy cảm khiến mọi người liếc nhau, ánh mắt đều hướng về phía Nguyễn Vụ. Tần Tri Dự cũng không ngoại lệ, người đang dựa ghế bật ngồi thẳng.
Thư Diểu không nhịn được khẽ hỏi: "Cậu lại đi à?"
"Chỉ nói chuyện thôi." Cô đáp.
Nói chuyện thôi ư? Nhưng nói cái gì thì nhiều lắm! Cô gái này không nói đi, cũng chẳng nói ở, câu trả lời nước đôi khiến người ta không yên tâm.
Những người trong phòng đều tinh ý, nhanh chóng xoay chuyển không khí. Trần Dịch Đông vốn giỏi buôn chuyện, tha hồ kể đủ thứ chuyện thâm cung bí sử, như thể đang nói về bữa cơm hôm nay.
Trương Nam cười khẩy: "Em thấy làm trợ lý cho bác Tần thì phí cho tài năng của anh. Anh vào quân khu đi, để chú Nguyễn xếp vào cục tình báo, đừng lãng phí thiên phú."
Nhắc đến tình báo, Trần Dịch Đông càng hăng, Chúc Thanh Giai cũng hào hứng thúc giục anh ta kể. Hai vợ chồng ánh mắt lấp lánh đầy ý đồ xấu, khiến mọi người đều nóng lòng.
Trần Dịch Đông làm bộ như tình báo thập niên 30-40, liếc một vòng rồi dừng ở nhân vật chính: "A Dự, tôi nghe ông già nhà tôi nói, năm nay cậu định kết hôn với đối tượng xem mắt đó à?"
Có người mở lời, những người khác cũng xúm vào:
"Đúng đấy! Tôi cũng nghe bác Tần nói cậu sẽ đưa Chu Dịch Từ về nhà?"
"Biến đi! Tôi nghe vợ bí thư Lưu nói, bả đều kể rõ mồn một rồi, nói A Dự sắp đi ăn với đối tượng do dì Thầm sắp xếp, nếu ưng ý thì đính hôn ngay, cưới vào dịp Tết."
"Nghe nói dì Thầm chuẩn bị cả xấp hồ sơ con gái độ tuổi kết hôn, bắt cậu phải gặp từng người một!"
Mọi người càng nói càng quá đà, như thể chuyện đã thành sự thật. Vài người còn đoán xem đối tượng xem mắt là ai.
Nguyễn Vụ đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Những lời nói như dao cứa vào tâm trí tan nát của cô, khiến cô suýt ngã quỵ. Cô vô thức nhìn về Tần Tri Dự, hy vọng anh phủ nhận, chỉ một câu thôi cũng được.
Trong không khí lạnh lẽo của phòng VIP ồn ào, cô nhìn thấy anh cúi đầu im lặng, tim chợt đau thắt.
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí. Tần Tri Dự nhìn người gọi: "Đây, để bên liên quan tự giải thích."
Nguyễn Vụ dấy lên hi vọng, vô thức dỏng tai nghe. Cô ngồi đối diện anh, điện thoại Tần Tri Dự đặt trên bàn đen, ngón tay thon dài vuốt màn hình bật loa ngoài.
"Cuối tuần mau về nhà, con gái chú Chu đến chơi. Nếu con không về, đừng bao giờ bước chân vào nhà này nữa!" Dì Thầm giận dữ quát một câu rồi cúp máy.
Với Nguyễn Vụ, chút hi vọng mong manh cuối cùng cũng tan vỡ. Như vạn con kiến bò trên xương cốt, ngay cả nước bọt nuốt vào cũng đắng ngắt, từng chút hành hạ cô.
Cùng lúc đó, cả phòng xì xào. Lời dì Thầm coi như xác nhận tin đồn.
Chúc Thanh Giai cười nắc nẻ: "A Dự, dì Thầm không bắt cậu xem mắt ba buổi một ngày chứ?"
Tần Tri Dự không đáp, liếc nhìn Nguyễn Vụ qua khóe mắt. Biểu cảm cô lạnh nhạt, như thể mọi lời nói vừa rồi đều vô nghĩa. Diễn xuất vụng về không giải thích của anh như trò hề, nụ cười trong mắt anh đóng băng. Thái độ thờ ơ của cô như đồng tình trong im lặng, khiến anh có cảm giác cô mong anh đi xem mắt, rồi đề nghị ly hôn để cô rời đi.
Hiến tế. Cô đúng là đang hiến tế. Cô muốn dùng cuộc hôn nhân mong manh của họ để hiến tế cho tự do của mình. Người năm xưa nhất quyết bỏ đi, giờ sao có thể cam tâm kết hôn rồi bị anh trói buộc bên cạnh được?
Dưới ánh đèn chập chờn, móng tay sắc nhọn c*m v** lòng bàn tay trắng nõn. Mọi người thấy Tần Tri Dự im lặng thì nhanh chóng chuyển chủ đề. Cô không nghe thấy gì, chỉ muốn chạy trốn, không giữ nổi ẩm ướt trong mắt, mong có cớ thoát khỏi không khí ngột ngạt này.
Bỗng cửa phòng mở.
Trần Tỉnh đứng ngoài cửa, chào hỏi lịch sự rồi nhìn Nguyễn Vụ, giọng trầm khàn nói: "Nguyễn Vụ, có tiện không? Có chút việc muốn nói."
Sự xuất hiện đột ngột của anh như cọng rơm cứu vớt kẻ sắp chết đuối. Nguyễn Vụ vội vàng gật đầu. Ánh đèn rơi trên ly thủy tinh, khúc xạ thành dải màu rực rỡ. Hai người cùng bước ra ngoài, tiếng nói chuyện mơ hồ lọt vào phòng.
Châu Phi, máy bay, chuyến bay, hợp đồng, Sudan — vài từ khóa như sét đánh giữa trời quang, khiến cả phòng chấn động.
Lưng Tần Tri Dự lạnh toát, gương mặt cứng đờ. Tay nắm chặt ly rượu dần nứt vỡ, máu hòa với rượu nhỏ xuống sàn. Mọi người đều im lặng quan sát.
Chuyện tình cảm của họ, không ai có quyền bàn tán.
Tiếng ồn lọt qua khe cửa, thái độ của cô và những từ ngữ cô để lại như lưỡi dao đâm thẳng vào tim anh. Anh muốn bịt tai nhắm mắt.
Nếu có thể, anh muốn đến ngọn núi thiêng, vào ngôi chùa linh thiêng nhất, nhất định phải linh hơn chùa Đàm Thác, để thần phật nghe thấy lời cầu nguyện của kẻ đợi chờ. Anh như kẻ hành hương đi tìm ngôi đền không tồn tại, muốn mượn vận may của thần thánh, đánh cược rằng cô sẽ không đi, rằng cô còn yêu anh.
Hóa ra tận cùng của nhớ nhung không phải đoàn tụ, mà là khoảnh khắc hồi quang trước khi vĩnh viễn chia ly.
Anh cảm thấy bất lực, gương mặt đen sạm lúc nãy đã trở lại bình thường, chỉ còn lại mảnh kính vỡ chứng minh cơn giận thoáng qua. Anh bình thản nói: "Diểu Diểu, anh về trước, không ăn bánh với em nữa."
*
Nhà họ Nguyễn.
Nguyễn Minh Gia thở gấp, trên bàn trà lác đác vài tờ báo. Ngoài cửa sổ trăng thanh gió mát, tiếng ve không ngớt. Ông đập mạnh bàn trà gỗ, hỏi vợ mình: "Ai nói với bà vậy?"
Bà Nguyễn đưa ông ly trà cúc: "Nghe lão Trần nói, từ phía bắc truyền ra. Bảo Thẩm Tinh Nghi đang sắp xếp cho thằng nhỏ nhà họ Tần xem mắt, chính là cô gái ngồi cạnh Thẩm Tinh Nghi trong đám cưới hôm đó."
"Nhà họ Tần thật quá đáng!" Bàn trà rung lên, tiếng ve ngoài cửa dường như cũng nhỏ đi.
"Ông tức giận cái gì? Nếu cuối năm A Dự ổn định, nhà ta cũng không phải kéo dài thêm mấy năm nữa. Lúc đó ông tìm cho Mãn Mãn đối tượng tốt là được. Tôi thấy Thanh Thanh hiện giờ làm trưởng phòng ngoại giao cũng ổn, lúc nào rảnh mời về nhà xem? Gia thế cũng khá, thuộc nhánh chính nhà họ Thư, nghe nói ông Thư định đẩy lên nữa."
Nguyễn Minh Gia đầy bụng tức mà không thể nói ra. Tức cái gì ư? Con gái ông đã đăng ký kết hôn với thằng nhỏ nhà họ Tần rồi, hai đứa giấu kín như bưng, Thẩm Tinh Nghi lại còn bày trò xem mắt. Nếu Tần Tri Dự không đồng ý, mẹ nó dám công khai thế sao? Đây không phải bắt nạt người ta à?
Đã đến nước này, nhà họ Tần làm một, nhà họ Nguyễn không thể không làm mười lăm. Suy nghĩ một lát, ông nói: "Gặp! Tại sao lại không gặp? Bà rảnh thì đi hỏi xem nhà ai có con trai tốt. Nhà họ Tần xem mắt ba người một ngày, nhà ta gặp sáu người!"
Hôm sau, Nguyễn Minh Gia đi họp ở trung ương. Lúc kết thúc, ông nhìn văn phòng Tần Phong gần đó, bộ quân phục chỉnh tề, mặt lạnh như tiền. Lính gác thấy tướng Nguyễn sắc mặt khó coi thì vội bấm máy nội bộ.
"A lô, bí thư Tần phải không? Tướng Nguyễn đang đến văn phòng ông, sắc mặt không được tốt, mặc quân phục, trông đáng sợ lắm."
Cúp máy, Tần Phong nhíu mày. Ngoài buổi họp tháng trước, hai người không có giao thiệp gì, sao đột nhiên lại tìm đến? Chưa kịp suy nghĩ, cửa văn phòng đã mở, đối phương thậm chí không thèm gõ cửa.
Tần Phong liếc nhìn, châm biếm: "Cán bộ quân khu đến văn phòng ông cũng không gõ cửa à?"
Nguyễn Minh Gia ngồi phịch xuống sofa, hừ một tiếng: "Tôi không phải cấp dưới của ông."
Trần Dịch Đông khéo léo mang trà nóng đến: "Chú Nguyễn, trà ạ. Cháu lấy trộm trà của bố cháu."
Ly trà trên bàn khói tỏa hương thơm, nước trong vắt. Nguyễn Minh Gia nhấp một ngụm: "Bố cháu quả là sành trà, lúc nào đến xinmột ít."
Trần Dịch Đông tinh ranh, nhìn lịch làm việc của Tần Phong hôm nay không có cuộc hẹn nào với Nguyễn Minh Gia. Anh ta chậm rãi đi ra cửa, dỏng tai nghe ngóng sợ lỡ mất tin tức gì.
Đến khi anh ta ra ngoài, Nguyễn Minh Gia nhìn Tần Phong ngồi sau bàn làm việc, cười lạnh: "Nghe nói nhà ông đang sắp xếp chuyện xem mắt cho A Dự?"
Tần Phong chống tay ngồi đối diện, ánh mắt nghi ngờ: "Sao ông biết được?"
"Không những biết, tôi còn nghe nói các ông định cuối năm đưa người ta về nhà chuẩn bị kết hôn."
Tần Phong tưởng Nguyễn Minh Gia đến đòi công bằng cho con gái, bèn nói: "Cũng không hẳn, chỉ là Tinh Nghi một mực muốn thế, A Dự vẫn chưa đồng ý."
Nguyễn Minh Gia đặt ly trà xuống, đứng dậy nói câu khiến người ta khó hiểu: "Tôi nhớ hồi đại học, ông cũng có bằng luật phải không? Bí thư Tần không được biết sai vẫn phạm đâu đấy." Đến cửa, ông nói thêm: "Đúng rồi, dạo này tôi cũng đang tìm đối tượng phù hợp cho Mãn Mãn. Ông mau sắp xếp cho A Dự ổn định đi, kẻo cứ bám lấy con bé nhà tôi."
Ông mạnh tay mở cửa, Trần Dịch Đông đang dán tai vào cửa bị hai vị lãnh đạo bắt gặp. Anh ta cười gượng rồi nhanh chóng rời đi.
Trên màn hình chat với Tần Tri Dự: [Chết tiệt, A Dự, hôm nay bố Mãn Mãn đến gặp bố cậu rồi. Bảo đang tìm chồng cho Mãn Mãn, bảo bố cậu mau sắp xếp cho cậu kẻo cứ quấy rầy con bé.]
Tần Tri Dự tối qua không về nhà, đến nhà Trương Nam ngủ tạm. Nhận tin nhắn lúc đang bận xử lý vụ án tại cơ quan, bàn tay băng bó dày đặc vẫn âm ỉ đau.
Nhân viên trong cục cảnh sát vẫn đang chiếu lên màn hình lớn những manh mối liên quan đến vụ án, viên cảnh sát phụ trách vụ này đang bàn giao các chứng cứ với Tần Tri Dự. Khi đang nói đến điểm then chốt, anh ta vô tình ngẩng đầu lên thấy Tần Tri Dự nhíu mày nhìn chằm chằm vào điện thoại, tưởng rằng vụ án gặp trục trặc gì đó, liền vội vàng gọi: "Kiểm sát viên Tần? Kiểm sát viên Tần?"
Gọi liên tục mấy tiếng, Tần Tri Dự mới hoàn hồn, giả vờ như không có chuyện gì, bỏ điện thoại vào túi rồi tiếp tục thảo luận vụ án. Sau khi bàn giao xong vụ việc, anh không quay về Viện Kiểm sát mà đi thẳng đến văn phòng của Bí thư Tần.
Bên ngoài tòa nhà hành chính được canh phòng nghiêm ngặt, chiếc Mercedes đen đắt tiền của anh lập tức bị chặn lại. Chỉ khi Tần Tri Dự xuất trình giấy tờ và lính gác gọi điện xác nhận với văn phòng, anh mới được cho vào.
Trong văn phòng, hai cha con đối diện nhau qua bàn làm việc. Tần Tri Dự còn trẻ nên khó giữ được bình tĩnh.
"Ba, chú Nguyễn đến tìm ba à?" Anh nhíu mày, giọng nói đầy chất vấn.
"Ừ, nói một vài chuyện công việc." Khuôn mặt nho nhã của Bí thư Tần đầy vẻ điềm đạm.
"Con biết hết rồi. Có phải là chuyện xem mắt cho Nguyễn Vụ không, còn không cho con tiếp cận cô ấy nữa?"
Bí thư Tần đặt tài liệu xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài kia cây cối xanh rì, bị gió hè thổi xào xạc, cửa kính cũng bị gió đập lách cách. Sắc trời u ám, mặt trời đã sớm ẩn mình, thỉnh thoảng sấm lại vang lên ầm ầm.
Sau hơn mười phút, khi chén trà trên tay đã nguội lạnh, Bí thư Tần cầm lên uống một ngụm làm dịu cổ họng khô khốc, rồi chậm rãi nói: "Hôm nay khi Nguyễn Minh Gia đến, ông ấy nói với một người từng học luật như ba rằng tuyệt đối không được biết sai vẫn phạm. A Dự, con hiểu lời chú Nguyễn có ý gì không?"
Câu nói bình thản đó khiến lòng Tần Tri Dự thắt lại, anh ngay lập tức nghĩ đến khả năng Nguyễn Minh Gia đã âm thầm theo dõi động tĩnh giữa anh và Nguyễn Vụ kể từ khi ông ấy trở về nước. Thế nên chuyện anh và Nguyễn Vụ đã đăng ký kết hôn, đương nhiên không thể giấu được. Giờ lại có tin đồn xem mắt, bố vợ anh đang ngấm ngầm cảnh báo bố anh về tội danh trọng hôn đây mà.
Giọng ba anh quá ôn hòa, khiến anh không chắc đã có bao nhiêu người biết chuyện này. Tần Tri Dự ngẩng đầu, không chút sợ hãi đáp lại: "Không biết, cũng không muốn biết."
Bí thư Tần như đã đoán trước phản ứng này, khẽ lắc đầu cười nhạt, nghiêm giọng nói: "A Dự, ba và mẹ con không quan tâm con có tình cảm thế nào với con bé nhà họ Nguyễn, nhưng một khi ba nó đã bắt đầu sắp đặt chuyện xem mắt cho nó, chứng tỏ người ta cũng chẳng còn để tâm đến con nữa. Con nghe lời mẹ con đi, về nhà gặp thử Chu Dịch Từ một lần."
Lời vừa dứt, cơn mưa nặng hạt cuối cùng cũng rơi xuống, rào rào đập thẳng vào cửa kính. Tần Phong liếc đồng hồ, còn vài phút nữa là hết giờ làm. Ông cầm áo khoác vest lên, nhìn đứa con trai cố chấp pha lẫn chút cô đơn, nói: "Về nhà ở một đêm đi, anh con cũng về ăn cơm."
"Vâng."
*
Bệnh viện quân khu, bên ngoài văn phòng giáo sư Trần.
Nguyễn Vụ nghe thấy âm thanh thủy tinh vỡ vang lên từ văn phòng vốn yên tĩnh, tim cô thót lên tận cổ họng. Phòng làm việc cách âm không tốt, cô dễ dàng nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
Giáo sư Trần giận dữ nhìn Trần Tĩnh, túm lấy ly thủy tinh bên cạnh ném thẳng về phía anh. Ly trà nóng hổi cùng chiếc ly vững chắc đập thẳng vào vai anh, Trần Tĩnh khẽ rên lên một tiếng, lặng lẽ chịu đựng cơn giận của thầy mình.
Gương mặt cương nghị hiện rõ vẻ đau khổ, anh chầm chậm cúi người, cố nén giọng nói nghẹn ngào nơi cổ họng: "Thầy..."
Vốn là người tao nhã điềm đạm trước mặt người ngoài, giáo sư Trần đến lúc này hoàn toàn bùng nổ, gần như gào lên: "Đừng gọi tôi là thầy, tôi không dạy ra loại học trò như cậu!"
Trần Tĩnh mím môi, nhìn người thầy đang đầy tức giận, đầu cúi càng thấp hơn: "Em quay về... là muốn gặp cô ấy, xin thầy..."
Dù gì cũng là học trò do chính tay mình đào tạo, từ một thiếu niên nghèo nàn đầy ngạo khí trong làng quê nhỏ, ông tận mắt thấy cậu học được cách cúi đầu, giờ lại khom lưng cầu xin được gặp con gái ông một lần.
"Trần Tĩnh à, cậu đi cũng được mười năm rồi nhỉ." Giáo sư Trần chống tay lên bàn ngồi xuống, ánh mắt xa xăm, "Mười năm qua, tôi vừa yêu vừa hận cậu. Cậu là học trò tôi một tay đào tạo nên tôi rất yêu quý cậu. Nhưng con gái tôi vì cậu mà chết, nên tôi rất hận."
"Năm đó tôi không muốn cậu gặp nó, bây giờ cũng sẽ không để cậu gặp."
Thân hình thẳng tắp khựng lại trong thoáng chốc rồi bắt đầu run rẩy. Sau bao năm tự giam cầm, sau khi cận kề cái chết, anh buộc phải thừa nhận, mình sắp quên mất gương mặt cô ấy rồi. Một kẻ chuộc tội sao có thể quên người mà mình cần phải lập công để bù đắp?
Anh khẽ rên lên, giọng nói nghẹn ngào không dứt: "Thầy, mười năm rồi, em sắp quên mất cô ấy trông như thế nào... Chỉ một lần thôi, xin thầy cho em nhìn cô ấy một lần thôi..."
Tai nạn năm đó đến quá bất ngờ, cả xe chỉ có mình anh sống sót. Khi tỉnh lại, giáo sư Trần đã chôn cất Trần Kim Tiêu và cha mẹ anh xong, chia làm hai nơi: cha mẹ anh được đưa về quê, còn Trần Kim Tiêu thì không rõ tung tích. Mọi thứ liên quan đến cô ấy khi anh lảo đảo đi tìm lại đều đã biến mất. Một mồi lửa, tất cả hóa thành tro bụi.
"Cậu đi đi." Giọng giáo sư Trần như già đi hàng chục tuổi chỉ trong chốc lát, khàn khàn mệt mỏi, quay lưng lại với anh, không muốn nhìn thêm một cái.
Khi Trần Tĩnh bước ra, hai mắt đỏ ngầu, vai áo ướt đẫm, còn dính vài mảnh lá trà.
Nguyễn Vụ tiến lên, xắn tay áo anh lên kiểm tra sơ qua, thấy chỗ bị bỏng đỏ bừng, không nhịn được nói: "Giáo sư sao nặng tay vậy chứ, qua văn phòng tôi, tôi bôi thuốc cho."
Trần Tĩnh vẻ mặt u ám, lắc đầu: "Không cần đâu, cô về đi. Tôi còn có việc, đi trước đây."
Ngoài trời mưa như trút nước, Nguyễn Vụ hiểu rõ tính cách của anh, vội vã quay lại văn phòng lấy ô đưa cho: "Đi đường cẩn thận."
Khi cô trở về văn phòng chuẩn bị thu dọn để tan làm thì nhận được tin nhắn WeChat từ Tần Tri Dự: [Tối nay anh không về, nhớ khóa cửa sổ kỹ.]
Đồng tử Nguyễn Vụ co rút, ngón tay cứng lại. Ngày mai là cuối tuần, nên không về là vì buổi xem mắt sao?
Tình yêu không có lý lẽ, chú chó nhỏ lặng lẽ rơi nước mắt trong mưa.
Kinh Trập - Minh Yến Đăng
Đánh giá:
Truyện Kinh Trập - Minh Yến Đăng
Story
Chương 75
10.0/10 từ 36 lượt.