Kinh Trập - Minh Yến Đăng
Chương 73
115@-
Chuyện "trong bóng tối" cụ thể thế nào thì Thư Diểu cũng không rõ, nhưng dù sao đến khi thiệp cưới được gửi đi, thì người sánh vai cùng Nguyễn Vụ bước lên thảm đỏ đã là Tần Tri Dự rồi.
Nguyễn Vụ biết chuyện này không phải Thư Diểu quyết định, bèn gửi một tin nhắn WeChat cho Phó Thanh Doãn hỏi cho rõ ràng. Kết quả là Phó Thanh Doãn kéo cô lại vào cái nhóm chat lớn mà trước đây cô từng rời khỏi, rồi ngang nhiên @ tất cả thành viên.
[Mấy hôm trước Vượng Tài nhà tôi mới đẻ một đàn con, đoán chừng có đứa giẫm lung tung lên bàn phím làm loạn hết thứ tự phù rể phù dâu. Hôm qua tôi với ông già nhà tôi mới viết xong thiệp cưới, hôm nay giao tới tay mọi người mới phát hiện ra vấn đề, nhưng giờ cũng muộn rồi, dù sao mọi người cũng quen nhau cả, phối thế nào cũng được. Lúc Đông Tử cưới thì rút kinh nghiệm là được.]
Nguyễn Vụ đọc tin nhắn thì hơi sững lại, nửa tin nửa ngờ — do chó giẫm phím?
Trong nhóm lập tức nổ ra một trận chửi rủa:
[Hà Minh Hi: Mẹ nó, Vượng Tài đẻ một đàn chó con, đứa nào là con ngu giẫm bậy thế? Ghép em với anh em? Thà chết còn hơn đi thảm đỏ với ông ấy.]
[Trần Dịch Đông: Mang chó tới nhà tôi ngay, tôi hấp, xào, chiên, hầm hết! Vợ tôi bị ghép với Trương Nam? Còn tôi thì bị ghép với một cô không quen biết?]
[Tần Tri Dự: Con chó ngu nào làm loạn thứ tự? Để Đông Tử nhặt được một cô gái làm bạn đồng hành, Thanh Giai không lột da cậu ta thì lạ.]
Lúc gửi tin nhắn, Tần Tri Dự và Phó Thanh Doãn đang ăn cơm cùng nhau. Phó Thanh Doãn nhìn thấy mấy tin nhắn trong nhóm, cười khinh, "Vì Nguyễn Vụ mà cậu chửi luôn cả bản thân, cậu đúng là không còn thuốc chữa."
"Cái lý do củ chuối đó là cậu nghĩ ra à? Nguyễn Vụ mà tin mới lạ."
Tần Tri Dự cười khẽ, môi mỏng khẽ mấp máy: "Cô ấy tin hay không không quan trọng, miễn là tối nay cậu đừng lỡ lời với Diểu Diểu là được."
Trong nhóm vẫn náo loạn. Nguyễn Vụ lướt nhanh qua các tin nhắn rồi thở phào nhẹ nhõm. So lại thứ tự mà Thư Diểu từng nói thì đúng là có khả năng bị chó giẫm loạn thật, tất cả các phù dâu đều bị đẩy lên trước một bậc.
Cô nhìn vào tấm thiệp cưới ánh kim trong tay, hôn lễ của Thư Diểu và Phó Thanh Doãn được ấn định vào cuối tháng 5, thời tiết dễ chịu, không nóng không lạnh. Dưới phần tên của hai người là danh sách những cặp phù rể – phù dâu sẽ sánh vai cùng nhau bước lên thảm đỏ.
Dòng đầu tiên, nổi bật hơn cả — chính là cô và Tần Tri Dự.
Từ lúc nhận được thiệp cưới vào cuối tháng 4, đồng hồ đếm ngược đến hôn lễ chính thức bắt đầu. Một nhóm bạn bè lợi dụng dịp này tụ họp đông đủ, có vài người trong quân đội tích cóp được hơn nửa tháng nghỉ phép cũng xin nghỉ một hơi luôn, gần mười mấy ngày trời cứ say sưa trong quán bar của Hà Minh Hiên.
Thỉnh thoảng Thư Diểu và Nguyễn Vụ còn phải trực đêm, hoặc là vì ở khoa ngoại lồng ngực và khoa thần kinh rất dễ có chuyện khẩn cấp lúc nửa đêm, nên cả hai đi chơi cũng không dám uống một giọt rượu, lúc nào cũng nắm chặt điện thoại, chỉ sợ nhận được cuộc gọi khẩn.
Một tuần trước hôn lễ, Thư Diểu chọn đúng ngày cô và Nguyễn Vụ đều được nghỉ, dẫn mấy phù dâu đi thử lễ phục, còn xem cả trang sức thành phẩm của một nhà thiết kế Pháp. Nguyễn Vụ quả nhiên thừa hưởng gu thẩm mỹ từ bà Lê, viên nào cô chọn cũng căng tròn, là đá quý chưa qua chế tác, nhà thiết kế khi mang đến phòng cưới thì không ngừng khen ngợi chất lượng kim cương. Có vài viên tuy nhỏ carat nhưng vì hình dáng đẹp, độ tinh khiết cao, gắn vào vòng tay hay trang sức đều cực kỳ thu hút ánh nhìn.
Càng đáng chú ý hơn là chiếc vương miện mà Phó Thanh Doãn bỏ một khoản tiền lớn ra để đặt riêng cho Thư Diểu — thiết kế bởi nhà thiết kế hàng đầu nước Pháp, tinh tế mà khiêm nhường, đính đầy kim cương lấp lánh. Váy cưới thì khỏi bàn, từ kiểu Trung cho tới Tây, đủ loại không thiếu món nào.
Một đám công tử chơi bời nổi danh khắp Kinh Cảng ai nấy đều biết cách vui chơi. Dù hai nhà Phó – Thư đã dặn trước là đêm trước đám cưới cô dâu chú rể không được gặp nhau, nhưng Thư Diểu vẫn trèo tường lẻn ra ngoài giữa đêm.
Trần Dịch Đông đã nhắm sẵn ban nhạc mới tới lưu diễn ở chân núi Nam Sơn, vung tay bao nguyên sân. Hàng loạt siêu xe nối đuôi nhau chạy tới Nam Sơn, tiếng động cơ vang vọng xé tan bầu trời đêm. Gió đêm mát mẻ làm bay phần áo, trên xe ai nấy đều hô vang chúc mừng hôn lễ.
Khi tới nơi, mọi người bắt đầu tách riêng, nam nữ rõ ràng, ai nấy tự tổ chức tiệc độc thân của mình.
Thư Diểu không có tí áp lực tâm lý nào trước hôn lễ, miệng nhai không ngớt. Ngày mai ba giờ sáng đã phải dậy trang điểm và chuẩn bị, còn đâu thời gian ăn uống, nên cô cứ ăn cho thật no, không chút hình tượng gì của một cô dâu sắp cưới.
Âm nhạc, đống củi lửa, và một nhóm bạn thân chí cốt, không khí sôi nổi nồng đậm, ai cũng cười nói vui vẻ uống rượu như nước lã.
Trong khi chờ pháo hoa lúc 12 giờ đêm, Thư Diểu dựa vào người Nguyễn Vụ, người đầy hơi rượu, nói líu ríu với cô: "Phó Thanh Doãn chết tiệt kia vừa nãy trên xe mới nói với mình, đối tượng xem mắt của Nhị ca cũng sẽ đến dự đám cưới, chính là con nhỏ Chu Dịch Từ — cái đứa mặc váy ngắn cũn cỡn giữa mùa đông ấy!"
Cô mơ màng, giọng cũng đứt quãng: "Con nhỏ đó còn dám hỏi mình có thể đổi người để nó đi thảm đỏ với Tần Tri Dự không... Dù có đổi phù rể thì mình cũng không đổi cậu!"
Nguyễn Vụ nhấp một ngụm rượu, thấy cô say rồi, bèn ôm lấy cô, nhẹ giọng nói: "Diểu Diểu, mình chia tay với anh ấy rồi. Nên cho dù anh ấy cùng cô Chu kia sánh vai dự lễ cưới của cậu, mình cũng không sao cả. Chia tay nghĩa là mình với người đó đã dứt khoát, không còn liên quan gì nữa. Anh ấy cưới ai cũng không còn dính dáng đến mình."
Sau lưng cô là cả một bầu trời đêm, mà lúc ấy, Tần Tri Dự đang đứng cách cô không xa trong bóng tối, nghe cô từng chữ một dứt khoát nói xong, rồi khẽ cười, quay người rời đi.
Họ bên nhau chưa đến một năm, nhưng xa cách nhau bảy năm.
Điều ước năm 20 tuổi của Tần Tri Dự là được cưới cô về nhà.
Năm 21 tuổi, là mong tìm lại được cô.
Năm 24 tuổi, là chỉ cần được gặp cô một lần.
Năm 25 tuổi, là mong cô bình an.
Năm 27 tuổi, là mong hai người quay lại, rồi cưới cô về nhà.
Anh cô độc đi trong đêm, ánh trăng rải lên người anh, hòa thành một bóng dáng lặng lẽ. Anh thà rằng Nguyễn Vụ quay lại như những lần cãi nhau trước kia — hét vào mặt anh, thậm chí là đánh anh. Anh không thể nào chịu được sự lạnh nhạt và dửng dưng sau bảy năm, như thể cô chưa từng quen biết anh.
Nụ cười dịu dàng của cô gọi một tiếng "Nhị ca", như một lưỡi dao vô hình, cắm sâu vào tim anh.
Đúng 12 giờ, pháo hoa nổ vang cùng tiếng chuông từ xa vọng lại. Qua làn pháo hoa đầy trời, anh lại nhìn cô chắp tay cầu nguyện.
Gương mặt cô trở nên đầy đặn hơn, ngũ quan thanh tú, nét mặt thành kính. Không hề có chút lúng túng hay bất an nào khi ở cùng không gian với anh.
Cô đã kịp thời dừng lại.
Còn anh — sẽ mãi mãi không thoát khỏi cô.
Sau khi pháo hoa kết thúc, bọn họ cũng không nán lại lâu, chia làm hai nhóm, một nhóm về nhà họ Thư ở phía Tây thành phố, một nhóm khác về nhà họ Phó ở phía Bắc.
Ông cụ Thư vừa thấy Thư Diểu say khướt đã tức đến mức muốn dùng gậy đánh cho tỉnh. Dặn đi dặn lại không được gặp mặt, vậy mà đám người này vẫn nghĩ đủ mọi cách để lén đưa cô ra ngoài, đã thế còn uống thành ra thế này.
Mấy cô phù dâu khá thân quen, đành tạm thời chen chúc trên giường của Thư Diểu ngủ tạm nửa đêm.
Ba giờ sáng, thợ trang điểm đến đúng giờ gõ cửa phòng Thư Diểu trên tầng hai. Vội vàng bắt đầu trang điểm cho cô dâu và nhóm phù dâu, đến khi trang điểm và thay đồ xong thì trời cũng đã hửng sáng.
Bảy giờ sáng, chú rể cùng nhóm phù rể vội vã đến nơi, vào cửa là hành lễ lớn với ông cụ chủ tọa và bố mẹ vợ, sau đó cầm một đống bao lì xì đi lên tầng hai.
Giang Lẫm đã có kinh nghiệm cưới xin, cúi người nhét từng phong bao qua khe cửa. Trong bao không phải tiền mặt mà là thẻ vàng được hưởng trọn đời miễn phí toàn bộ dịch vụ của tập đoàn nhà họ Phó.
Sau màn nghi lễ tượng trưng, Kỷ Miên Chi cũng không làm khó chú rể, "đại phát từ bi" mở cửa, Phó Thanh Doãn không buồn tìm giày cưới, ôm luôn Thư Diểu chạy xuống tầng. Vài cô phù dâu cầm theo giày vội vàng đuổi theo, rời khỏi nhà họ Thư, xe chạy thẳng đến phía bắc thành phố.
Bên nhà họ Phó đã chuẩn bị từ sáng sớm, kéo Tổng giám đốc Phó ngồi nghiêm chỉnh để phong bao lì xì to đùng. Đợi cho tất cả lễ nghi truyền thống hoàn tất, mọi người cuối cùng cũng di chuyển đến khách sạn.
Trước cửa khách sạn dựng ảnh cưới của hai người, bên trong sảnh lớn bày đầy bàn tiệc, khách mời đông đủ. Đến thời gian định sẵn, đạo diễn hôn lễ ra hiệu cô dâu chuẩn bị lên sân khấu, phù rể phù dâu theo sau.
Nguyễn Vụ và Tần Tri Dự đi ngay sau cô dâu chú rể. Cô nhẹ nhàng khoác tay Tần Tri Dự, luôn mỉm cười, theo tiếng nhạc cưới vang lên. Tần Tri Dự nghiêng đầu nhìn cô một cái, chiếc váy phù dâu trắng, mái tóc búi cao, tóc đen môi đỏ, không trang điểm quá đậm, gương mặt luôn giữ nụ cười nhè nhẹ.
Anh chợt ngỡ ngàng trong giây lát, cứ như đây là lễ cưới của chính anh và Nguyễn Vụ, tim đập thình thịch, căng thẳng chẳng khác gì lúc tỏ tình.
Sau nghi thức tuyên thệ, nhóm phù rể đi theo cô dâu chú rể để chắn rượu, Nguyễn Vụ và Hà Minh Hi ăn vội vài miếng lót dạ rồi cũng chạy đi giúp, còn cẩn thận đem theo chai Sprite, lắc bọt cho tan để đối phó. Nhưng bên nhà họ Phó toàn là bạn làm ăn trên thương trường, ai nấy tửu lượng kinh người, bên nhà họ Thư thì ông cụ nổi danh khắp nơi, ai cũng muốn kính rượu.
Chưa qua một vòng, Giang Lẫm và Tần Tri Hành cũng phải ra tay chặn rượu. May mà Hà Minh Hiên và Trần Dịch Đông uống khỏe, thêm cả Nguyễn Vụ lén rót nước lọc pha vào mới có thể chống chọi nổi.
Đến lúc tiệc tàn cũng đã là chiều muộn. Chưa kịp tỉnh rượu, buổi tối lại tổ chức riêng một tiệc nữa trong khu nhà quân đội. Đám người vốn đã say lơ mơ lại càng rối trí hơn, may mà toàn người nhà nên không cần nghi thức mời rượu rườm rà.
Mấy người thân thiết chơi thân ngồi riêng một bàn, sảnh khách sạn người ra người vào, Trương Nam đã say mèm, vịn bàn ngồi trước mặt Nguyễn Vụ, vừa sụt sùi vừa nói: "Em gái à, hôm nay Diểu Diểu lấy chồng, lòng anh buồn lắm. Dù cũng không lấy chồng xa, nhưng cô em gái anh nhìn lớn lên từng ngày lại bị Phó Thanh Doãn cưới đi, anh thấy nghẹn trong lòng."
Nói xong, anh lại ngửa cổ uống cạn ly rượu trắng bên cạnh.
Nguyễn Vụ đáp lời một cách thờ ơ, từ khi bước đi trên thảm cưới ở khách sạn, cô đã không nhịn được mà tìm kiếm bóng dáng người phụ nữ được mai mối với Tần Tri Dự. Trong tiệc trưa, cô gái ấy mặc váy trắng sạch sẽ, ngồi cạnh Thẩm Tinh Nghi, hai người nói cười vui vẻ, khiến cô thấy cay mắt, phải vội vã tránh khỏi.
Giờ đây cô lại không kiềm chế được nhìn về phía Thẩm Tinh Nghi, lần này không chỉ có cô và Chu Dịch Từ, mà Tần Tri Dự cũng đang đứng bên cạnh. Chu Dịch Từ mang đôi giày cao gót mười phân, đứng cách Tần Tri Dự không gần không xa, vẫn dịu dàng như nước, dáng vẻ e ấp, đúng là đôi lứa xứng đôi.
Cô nhìn chằm chằm ba người họ, cách nhau bảy năm đầy tiếc nuối và đau khổ. Đến nước này, cô không thể và cũng không muốn tiếp tục lừa dối bản thân nữa. Anh sớm đã có người mới rồi, đúng không?
Tần Tri Dự như cảm nhận được điều gì, bất chợt ngẩng đầu nhìn về phía cô. Ngay giây phút anh ngẩng lên, Nguyễn Vụ cúi đầu tránh đi.
Trương Nam say rồi nên nói càng nhiều, lải nhải không dứt, có người còn luân phiên chụp ảnh anh ta khi say.
Lúc Nguyễn Vụ ăn no chuẩn bị lên phòng nghỉ ngơi, Trương Nam đập mạnh tay lên đùi, nói: "Ngồi xuống, anh có chuyện muốn nói với em."
"Em có biết anh từng đi Tây Tạng hai lần không?" Mặt anh đỏ gay, nói năng lộn xộn, tay chân cũng múa theo, "Anh đi với A Dự đó! Lái xe! Ở núi thần Lhasa có dải cờ nguyện dài dằng dặc, A Dự treo hơn một nghìn mét cho em đấy!"
Mọi người trên bàn nghe đến đây đều dừng tay, ngạc nhiên nhìn anh.
Anh ợ một hơi rượu rồi tiếp tục: "Anh cũng đâu kém gì, không thua gì A Dự hết! Bọn anh còn cùng nhau rải rất nhiều lungta nữa. À, sợi dây đỏ anh tặng em từ Sudan cũng là do cậu ấy chuẩn bị."
"Em gái à, em nói thật với anh một câu đi, rốt cuộc em nghĩ thế nào?"
Nguyễn Vụ đột nhiên sững lại, như thể không ngờ sẽ nghe được những lời này. Trương Nam vừa dứt câu đã nhìn cô chằm chằm, nhất định phải biết cho rõ.
Cô mở lòng bàn tay, vết sẹo do lần bị cứa ở quán bar bảy năm trước giờ đã mờ đến mức khó thấy. Cô lật tay lại, vết hằn nhẫn ở ngón giữa vẫn rõ ràng. Trong đầu lại hiện lên cảnh ba người vừa nãy đứng cùng nhau, cả chuyện anh tự mình giới thiệu người mai mối trong phòng riêng.
Giờ thì Trương Nam lại nói rằng anh cũng từng vì cô vượt qua hơn một nghìn cây số để cầu bình an, nếu vậy, tại sao lúc ấy lại dùng vụ cá cược để theo đuổi cô? Vì sao sau khi chia tay rồi, mọi chuyện đã thành quá khứ, lại âm thầm làm bao nhiêu chuyện như thế, rồi còn dắt người mới đến dự đám cưới bạn thân?
Vậy nên, tất cả những gì anh làm sau khi cô rời đi, chỉ là để bản thân cảm thấy yên lòng khi đối mặt với cô sao? Là bù đắp cho "vụ cá cược" đó ư?
Không biết từ khi nào, sảnh lớn lại vang lên nhạc lần nữa. Cô dâu chú rể bị vây kín, người người chật như nêm, không khí náo nhiệt. Cô cúi đầu im lặng, cảm thấy đau lòng.
Lúc này, Tần Tri Dự vượt qua biển người, đứng trước mặt cô cách một chiếc bàn tiệc, lặng lẽ nhìn cô, còn cô thì chẳng nói nửa lời.
*
Phó Thanh Doãn đã đặt phòng cho mỗi người ở tầng cao nhất. Vừa đến khách sạn không bao lâu, Nguyễn Vụ liền nói với Thư Diểu rằng mình thấy không khỏe, rồi lên lầu.
Căn phòng suite được trang bị đầy đủ tiện nghi, quầy bar kiểu mở bày đầy rượu vang hảo hạng, từ cửa sổ kính sát đất có thể nhìn toàn cảnh đêm của Kinh Cảng – đèn neon lấp lánh, xe cộ không ngừng qua lại. Cô đá giày cao gót ra rồi đi vào phòng tắm.
Tiếng nước vang lên phía sau cửa kính mờ, dòng nước ấm xối lên vai gáy giúp xua tan mệt mỏi cả ngày. Áo choàng tắm trắng rộng thùng thình phủ lên người, Nguyễn Vụ chân trần bước trên nền đá cẩm thạch trắng, đèn chùm pha lê trên trần phản chiếu ánh sáng lên cửa kính, đồng hồ cổ Thụy Sĩ trên tường chỉ đúng chín giờ.
Cô cầm lấy một ly rượu, chất lỏng đỏ sẫm rót tràn đầy ly. Trong tiệc cưới ban trưa, cô và Hà Minh Hi uống không nhiều, Chu Thanh Giai cùng mấy chàng trai khác tửu lượng tốt nên chủ động đỡ rượu thay.
Từ hôm qua ra khỏi nhà đến giờ cô vẫn chưa về, đêm qua mọi người chơi đến tận khuya, sáng sớm lại phải dậy trang điểm. Giờ đây, cô vừa buồn ngủ vừa tỉnh táo, hai bên thái dương đau nhức âm ỉ.
Nguyễn Vụ lặng lẽ ngồi ở đảo bếp, uống từng ly một với hy vọng nhờ cồn mà dễ ngủ hơn. Nhưng càng uống cô càng tỉnh, trên bàn đã có hai chai rượu đỏ đổ nghiêng ngả. Không thấy tác dụng gì, cô nhảy xuống ghế, lấy chai rượu mạnh trên kệ cao, ngồi bên cửa sổ sát đất nhấp từng ngụm nhỏ.
Tâm trạng bức bối dần dần lấp đầy trong lòng ngực, bên ngoài đêm tối yên tĩnh, trăng tròn vành vạnh treo cao, lá cây run rẩy xào xạc. Cô ngẩng đầu nhìn ánh trăng đậm đặc, có một khắc lòng chợt bình yên, thần kinh buông lỏng rồi lại căng lên, những hồi ức từng bên anh đồng loạt ùa về.
Cơn say bắt đầu dâng lên, cô loạng choạng bò lên giường, chui vào chăn, dựa vào men say tìm kiếm chút giấc ngủ yên bình hiếm hoi.
*
Dưới lầu, Tần Tri Dự kéo Phó Thanh Doãn uống rượu giải sầu. Thư Diểu ở bên cạnh liên tục ra hiệu cho anh đừng uống nữa, một bên là anh em, một bên là vợ, Phó Thanh Doãn dứt khoát "đầu hàng", cầm nước lọc giả làm rượu.
"A Dự, nhìn đây này, cạn ly rồi đi ngủ. Tôi còn phải động phòng nữa, không thể ở đây với cậu."
Tần Tri Dự mặt mày lạnh tanh, mắt đỏ ngầu như có tơ máu, trông cực kỳ u uất. Anh uống cạn ly rượu cuối cùng, giọng khàn khàn: "Tôi ở phòng nào?"
Phó Thanh Doãn tiện tay gọi một nhân viên phục vụ, trong đầu còn váng vất vì men rượu, nhớ mơ hồ căn phòng mà Nguyễn Vụ đã chọn lúc trước, ngón tay gõ bàn: "Dẫn cậu ấy đến phòng số 6, dùng thẻ mở cửa cho vào."
Thang máy đưa anh lên tầng cao, nhân viên lễ tân cẩn thận dìu người say rượu nồng nặc vào phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa.
Phòng suite tối om, anh cũng chẳng buồn bật đèn, tiện tay cởi áo rồi vào phòng tắm, nước chảy róc rách. Anh không quấn khăn, dựa vào trí nhớ mơ hồ bước lên giường.
Khi anh vén chăn lên, cảm giác có vật gì gồ lên khiến anh giật mình, nhíu mày nghĩ chắc Phó Thanh Doãn chơi khăm, vội bật đèn ngủ cạnh giường. Ánh đèn vàng ấm rọi lên khuôn mặt nghiêng đang ngủ say, đôi má đỏ hồng, trong căn phòng yên tĩnh tràn ngập mùi rượu và hương sữa tắm.
Anh lập tức tắt đèn, bật cười khẽ một tiếng – say đến mức sinh ảo giác rồi, sao có thể nhìn thấy cô trong phòng được?
Anh cho rằng mình đang nằm mơ, tiện tay nằm xuống định nghỉ ngơi một lát.
Nửa đêm, hương thơm quanh mũi càng lúc càng đậm, thỉnh thoảng cảm giác mát lạnh từ chân truyền đến. Tần Tri Dự ngủ không yên, anh đang mơ thấy hôm nay là lễ cưới của mình với Nguyễn Vụ, rồi cô bỏ trốn trước mặt mọi người.
Cảnh mơ chuyển sang hai người ở Lan Đình, đêm nào cũng hoan ca...
Anh vốn ít khi mơ như vậy, đã mơ thì cứ thoải mái tận hưởng. Cảnh trong mơ dần dần hòa với thực tại. Anh đưa tay nắm lấy thứ mát lạnh chạm vào chân, theo bản năng kéo vào lòng. Da chạm da, mồ hôi nơi trán chảy xuống cằm. Khi hai thân thể hòa làm một, Tần Tri Dự đột nhiên khựng lại – không phải vì lý trí, mà vì cảm giác quá đỗi quen thuộc và chân thật.
Sự nghi ngờ vụt qua đầu anh như tia chớp – không kịp bén rễ, không kịp nảy mầm – chỉ còn tiếng thì thầm bên tai, nhói đau nơi vai, cơ thể đẫm mồ hôi. Khi cảm xúc đạt đến cực điểm, anh sững người.
Đây không phải là mơ.
Anh khó nhọc rút lui, bật đèn ngủ. Gương mặt đỏ bừng của Nguyễn Vụ đập vào mắt anh, ga giường lộn xộn, lông mi cô khẽ run... Tất cả khiến anh hoang mang.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cơn choáng sau cơn say khiến tim anh thắt lại, trong lòng rối loạn.
Tần Tri Dự nhìn chằm chằm cô, những ý nghĩ hoang đường hiện lên, sau khi tính toán xong lời lẽ cho ngày mai, anh xuống giường, bế cô vào phòng tắm để dọn dẹp.
Lúc bế ra, anh liếc nhanh chiếc ga giường không thể tả thành lời, tiện tay lật mặt khác, ôm cô ngủ tiếp.
Hôm sau.
Cơn đau nhức và cảm giác như đầu bị nứt toác khiến Nguyễn Vụ tỉnh lại. Cô mơ màng định ngồi dậy, nhưng vừa vén chăn lên thì một lực kéo giữ cô lại. Cơn buồn ngủ dần tan, cô cúi đầu nhìn xuống.
Má ơi.
Cô sững sờ. Một cánh tay cơ bắp rắn rỏi vắt ngang eo cô, trên vai và cổ còn lưu lại những dấu hôn đỏ mờ. Cơn đau nhức nơi hai chân rõ ràng nhắc cô nhớ rằng – trong căn phòng suite vốn chỉ dành riêng cho mình, lại có thêm một người đàn ông khác.
Tim đập thình thịch, không khí như ngưng đọng trong khoảnh khắc. Cô run rẩy vén nốt phần chăn còn lại, khi nhìn thấy đó là Tần Tri Dự, chẳng hiểu sao trái tim đang treo lơ lửng của cô lại bỗng rơi xuống. Nhưng ngay sau đó, giọng cô nghẹn lại, cơ thể rúc trong chăn trở nên cứng đờ, tay chân lạnh buốt.
Còn gì xấu hổ hơn chuyện qua đêm với bạn trai cũ.
Thực ra Tần Tri Dự đã tỉnh từ sớm. Ngay lúc cô muốn ngồi dậy, anh đã mở mắt, nhưng vẫn nhắm lại giả vờ ngủ. Khi cảm nhận được cô vén góc chăn của mình, anh chỉ khẽ thở dài. Anh không đoán được cô định làm gì, nên chủ động nhường quyền quyết định cho cô – ai ngờ cô lại... nằm xuống tiếp.
Một chiếc giường lớn, hai người nằm hai bên, mỗi người theo đuổi một dòng suy nghĩ.
Cửa sổ sát đất được che bằng lớp rèm mỏng, gió nhẹ lùa qua khe hở làm dịu đi bầu không khí ngột ngạt. Tiếng còi xe và âm thanh ồn ã ngoài phố vọng vào trong phòng.
Cuối cùng, vẫn là Tần Tri Dự không chịu được nữa, anh ngồi dậy, lên tiếng: "Tối qua không có biện pháp gì cả."
Nguyễn Vụ động đậy, cuộn người lại trong chăn, gối đầu lên đầu gối, tóc dài che khuất gò má, giọng cô nhỏ như tiếng muỗi: "Anh vào nhầm phòng rồi."
"Tối qua anh say, là nhân viên dẫn vào. Anh hoàn toàn không biết em ở đây."
Lại là một khoảng im lặng kéo dài vài chục giây, đồng hồ treo tường tích tắc quay, phát ra âm thanh đều đặn.
Cô vô thức l**m đôi môi khô, cầm điện thoại định đặt mua thuốc tránh thai khẩn cấp. Tần Tri Dự như đoán được ý cô, vươn tay lấy điện thoại, nắm lấy cổ tay cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mình.
"Kết hôn nhé?" Ánh mắt anh sâu thẳm, nhìn chằm chằm cô. Ở nơi cô không thấy, bàn tay anh nắm chặt thành quyền, cố kiềm chế căng thẳng, lên tiếng một cách bình tĩnh nhất có thể.
"Uống thuốc hại sức khỏe lắm. Nếu thật sự có thai, anh hoàn toàn có khả năng chịu trách nhiệm."
Như có thế lực nào đó xui khiến, cô khẽ đáp: "Ừ."
Kinh Trập - Minh Yến Đăng
Chuyện "trong bóng tối" cụ thể thế nào thì Thư Diểu cũng không rõ, nhưng dù sao đến khi thiệp cưới được gửi đi, thì người sánh vai cùng Nguyễn Vụ bước lên thảm đỏ đã là Tần Tri Dự rồi.
Nguyễn Vụ biết chuyện này không phải Thư Diểu quyết định, bèn gửi một tin nhắn WeChat cho Phó Thanh Doãn hỏi cho rõ ràng. Kết quả là Phó Thanh Doãn kéo cô lại vào cái nhóm chat lớn mà trước đây cô từng rời khỏi, rồi ngang nhiên @ tất cả thành viên.
[Mấy hôm trước Vượng Tài nhà tôi mới đẻ một đàn con, đoán chừng có đứa giẫm lung tung lên bàn phím làm loạn hết thứ tự phù rể phù dâu. Hôm qua tôi với ông già nhà tôi mới viết xong thiệp cưới, hôm nay giao tới tay mọi người mới phát hiện ra vấn đề, nhưng giờ cũng muộn rồi, dù sao mọi người cũng quen nhau cả, phối thế nào cũng được. Lúc Đông Tử cưới thì rút kinh nghiệm là được.]
Nguyễn Vụ đọc tin nhắn thì hơi sững lại, nửa tin nửa ngờ — do chó giẫm phím?
Trong nhóm lập tức nổ ra một trận chửi rủa:
[Hà Minh Hi: Mẹ nó, Vượng Tài đẻ một đàn chó con, đứa nào là con ngu giẫm bậy thế? Ghép em với anh em? Thà chết còn hơn đi thảm đỏ với ông ấy.]
[Trần Dịch Đông: Mang chó tới nhà tôi ngay, tôi hấp, xào, chiên, hầm hết! Vợ tôi bị ghép với Trương Nam? Còn tôi thì bị ghép với một cô không quen biết?]
[Tần Tri Dự: Con chó ngu nào làm loạn thứ tự? Để Đông Tử nhặt được một cô gái làm bạn đồng hành, Thanh Giai không lột da cậu ta thì lạ.]
Lúc gửi tin nhắn, Tần Tri Dự và Phó Thanh Doãn đang ăn cơm cùng nhau. Phó Thanh Doãn nhìn thấy mấy tin nhắn trong nhóm, cười khinh, "Vì Nguyễn Vụ mà cậu chửi luôn cả bản thân, cậu đúng là không còn thuốc chữa."
"Cái lý do củ chuối đó là cậu nghĩ ra à? Nguyễn Vụ mà tin mới lạ."
Tần Tri Dự cười khẽ, môi mỏng khẽ mấp máy: "Cô ấy tin hay không không quan trọng, miễn là tối nay cậu đừng lỡ lời với Diểu Diểu là được."
Trong nhóm vẫn náo loạn. Nguyễn Vụ lướt nhanh qua các tin nhắn rồi thở phào nhẹ nhõm. So lại thứ tự mà Thư Diểu từng nói thì đúng là có khả năng bị chó giẫm loạn thật, tất cả các phù dâu đều bị đẩy lên trước một bậc.
Cô nhìn vào tấm thiệp cưới ánh kim trong tay, hôn lễ của Thư Diểu và Phó Thanh Doãn được ấn định vào cuối tháng 5, thời tiết dễ chịu, không nóng không lạnh. Dưới phần tên của hai người là danh sách những cặp phù rể – phù dâu sẽ sánh vai cùng nhau bước lên thảm đỏ.
Dòng đầu tiên, nổi bật hơn cả — chính là cô và Tần Tri Dự.
Từ lúc nhận được thiệp cưới vào cuối tháng 4, đồng hồ đếm ngược đến hôn lễ chính thức bắt đầu. Một nhóm bạn bè lợi dụng dịp này tụ họp đông đủ, có vài người trong quân đội tích cóp được hơn nửa tháng nghỉ phép cũng xin nghỉ một hơi luôn, gần mười mấy ngày trời cứ say sưa trong quán bar của Hà Minh Hiên.
Thỉnh thoảng Thư Diểu và Nguyễn Vụ còn phải trực đêm, hoặc là vì ở khoa ngoại lồng ngực và khoa thần kinh rất dễ có chuyện khẩn cấp lúc nửa đêm, nên cả hai đi chơi cũng không dám uống một giọt rượu, lúc nào cũng nắm chặt điện thoại, chỉ sợ nhận được cuộc gọi khẩn.
Một tuần trước hôn lễ, Thư Diểu chọn đúng ngày cô và Nguyễn Vụ đều được nghỉ, dẫn mấy phù dâu đi thử lễ phục, còn xem cả trang sức thành phẩm của một nhà thiết kế Pháp. Nguyễn Vụ quả nhiên thừa hưởng gu thẩm mỹ từ bà Lê, viên nào cô chọn cũng căng tròn, là đá quý chưa qua chế tác, nhà thiết kế khi mang đến phòng cưới thì không ngừng khen ngợi chất lượng kim cương. Có vài viên tuy nhỏ carat nhưng vì hình dáng đẹp, độ tinh khiết cao, gắn vào vòng tay hay trang sức đều cực kỳ thu hút ánh nhìn.
Càng đáng chú ý hơn là chiếc vương miện mà Phó Thanh Doãn bỏ một khoản tiền lớn ra để đặt riêng cho Thư Diểu — thiết kế bởi nhà thiết kế hàng đầu nước Pháp, tinh tế mà khiêm nhường, đính đầy kim cương lấp lánh. Váy cưới thì khỏi bàn, từ kiểu Trung cho tới Tây, đủ loại không thiếu món nào.
Một đám công tử chơi bời nổi danh khắp Kinh Cảng ai nấy đều biết cách vui chơi. Dù hai nhà Phó – Thư đã dặn trước là đêm trước đám cưới cô dâu chú rể không được gặp nhau, nhưng Thư Diểu vẫn trèo tường lẻn ra ngoài giữa đêm.
Trần Dịch Đông đã nhắm sẵn ban nhạc mới tới lưu diễn ở chân núi Nam Sơn, vung tay bao nguyên sân. Hàng loạt siêu xe nối đuôi nhau chạy tới Nam Sơn, tiếng động cơ vang vọng xé tan bầu trời đêm. Gió đêm mát mẻ làm bay phần áo, trên xe ai nấy đều hô vang chúc mừng hôn lễ.
Khi tới nơi, mọi người bắt đầu tách riêng, nam nữ rõ ràng, ai nấy tự tổ chức tiệc độc thân của mình.
Thư Diểu không có tí áp lực tâm lý nào trước hôn lễ, miệng nhai không ngớt. Ngày mai ba giờ sáng đã phải dậy trang điểm và chuẩn bị, còn đâu thời gian ăn uống, nên cô cứ ăn cho thật no, không chút hình tượng gì của một cô dâu sắp cưới.
Âm nhạc, đống củi lửa, và một nhóm bạn thân chí cốt, không khí sôi nổi nồng đậm, ai cũng cười nói vui vẻ uống rượu như nước lã.
Trong khi chờ pháo hoa lúc 12 giờ đêm, Thư Diểu dựa vào người Nguyễn Vụ, người đầy hơi rượu, nói líu ríu với cô: "Phó Thanh Doãn chết tiệt kia vừa nãy trên xe mới nói với mình, đối tượng xem mắt của Nhị ca cũng sẽ đến dự đám cưới, chính là con nhỏ Chu Dịch Từ — cái đứa mặc váy ngắn cũn cỡn giữa mùa đông ấy!"
Cô mơ màng, giọng cũng đứt quãng: "Con nhỏ đó còn dám hỏi mình có thể đổi người để nó đi thảm đỏ với Tần Tri Dự không... Dù có đổi phù rể thì mình cũng không đổi cậu!"
Nguyễn Vụ nhấp một ngụm rượu, thấy cô say rồi, bèn ôm lấy cô, nhẹ giọng nói: "Diểu Diểu, mình chia tay với anh ấy rồi. Nên cho dù anh ấy cùng cô Chu kia sánh vai dự lễ cưới của cậu, mình cũng không sao cả. Chia tay nghĩa là mình với người đó đã dứt khoát, không còn liên quan gì nữa. Anh ấy cưới ai cũng không còn dính dáng đến mình."
Sau lưng cô là cả một bầu trời đêm, mà lúc ấy, Tần Tri Dự đang đứng cách cô không xa trong bóng tối, nghe cô từng chữ một dứt khoát nói xong, rồi khẽ cười, quay người rời đi.
Họ bên nhau chưa đến một năm, nhưng xa cách nhau bảy năm.
Điều ước năm 20 tuổi của Tần Tri Dự là được cưới cô về nhà.
Năm 21 tuổi, là mong tìm lại được cô.
Năm 24 tuổi, là chỉ cần được gặp cô một lần.
Năm 25 tuổi, là mong cô bình an.
Năm 27 tuổi, là mong hai người quay lại, rồi cưới cô về nhà.
Anh cô độc đi trong đêm, ánh trăng rải lên người anh, hòa thành một bóng dáng lặng lẽ. Anh thà rằng Nguyễn Vụ quay lại như những lần cãi nhau trước kia — hét vào mặt anh, thậm chí là đánh anh. Anh không thể nào chịu được sự lạnh nhạt và dửng dưng sau bảy năm, như thể cô chưa từng quen biết anh.
Nụ cười dịu dàng của cô gọi một tiếng "Nhị ca", như một lưỡi dao vô hình, cắm sâu vào tim anh.
Đúng 12 giờ, pháo hoa nổ vang cùng tiếng chuông từ xa vọng lại. Qua làn pháo hoa đầy trời, anh lại nhìn cô chắp tay cầu nguyện.
Gương mặt cô trở nên đầy đặn hơn, ngũ quan thanh tú, nét mặt thành kính. Không hề có chút lúng túng hay bất an nào khi ở cùng không gian với anh.
Cô đã kịp thời dừng lại.
Còn anh — sẽ mãi mãi không thoát khỏi cô.
Sau khi pháo hoa kết thúc, bọn họ cũng không nán lại lâu, chia làm hai nhóm, một nhóm về nhà họ Thư ở phía Tây thành phố, một nhóm khác về nhà họ Phó ở phía Bắc.
Ông cụ Thư vừa thấy Thư Diểu say khướt đã tức đến mức muốn dùng gậy đánh cho tỉnh. Dặn đi dặn lại không được gặp mặt, vậy mà đám người này vẫn nghĩ đủ mọi cách để lén đưa cô ra ngoài, đã thế còn uống thành ra thế này.
Mấy cô phù dâu khá thân quen, đành tạm thời chen chúc trên giường của Thư Diểu ngủ tạm nửa đêm.
Ba giờ sáng, thợ trang điểm đến đúng giờ gõ cửa phòng Thư Diểu trên tầng hai. Vội vàng bắt đầu trang điểm cho cô dâu và nhóm phù dâu, đến khi trang điểm và thay đồ xong thì trời cũng đã hửng sáng.
Bảy giờ sáng, chú rể cùng nhóm phù rể vội vã đến nơi, vào cửa là hành lễ lớn với ông cụ chủ tọa và bố mẹ vợ, sau đó cầm một đống bao lì xì đi lên tầng hai.
Giang Lẫm đã có kinh nghiệm cưới xin, cúi người nhét từng phong bao qua khe cửa. Trong bao không phải tiền mặt mà là thẻ vàng được hưởng trọn đời miễn phí toàn bộ dịch vụ của tập đoàn nhà họ Phó.
Sau màn nghi lễ tượng trưng, Kỷ Miên Chi cũng không làm khó chú rể, "đại phát từ bi" mở cửa, Phó Thanh Doãn không buồn tìm giày cưới, ôm luôn Thư Diểu chạy xuống tầng. Vài cô phù dâu cầm theo giày vội vàng đuổi theo, rời khỏi nhà họ Thư, xe chạy thẳng đến phía bắc thành phố.
Bên nhà họ Phó đã chuẩn bị từ sáng sớm, kéo Tổng giám đốc Phó ngồi nghiêm chỉnh để phong bao lì xì to đùng. Đợi cho tất cả lễ nghi truyền thống hoàn tất, mọi người cuối cùng cũng di chuyển đến khách sạn.
Trước cửa khách sạn dựng ảnh cưới của hai người, bên trong sảnh lớn bày đầy bàn tiệc, khách mời đông đủ. Đến thời gian định sẵn, đạo diễn hôn lễ ra hiệu cô dâu chuẩn bị lên sân khấu, phù rể phù dâu theo sau.
Nguyễn Vụ và Tần Tri Dự đi ngay sau cô dâu chú rể. Cô nhẹ nhàng khoác tay Tần Tri Dự, luôn mỉm cười, theo tiếng nhạc cưới vang lên. Tần Tri Dự nghiêng đầu nhìn cô một cái, chiếc váy phù dâu trắng, mái tóc búi cao, tóc đen môi đỏ, không trang điểm quá đậm, gương mặt luôn giữ nụ cười nhè nhẹ.
Anh chợt ngỡ ngàng trong giây lát, cứ như đây là lễ cưới của chính anh và Nguyễn Vụ, tim đập thình thịch, căng thẳng chẳng khác gì lúc tỏ tình.
Sau nghi thức tuyên thệ, nhóm phù rể đi theo cô dâu chú rể để chắn rượu, Nguyễn Vụ và Hà Minh Hi ăn vội vài miếng lót dạ rồi cũng chạy đi giúp, còn cẩn thận đem theo chai Sprite, lắc bọt cho tan để đối phó. Nhưng bên nhà họ Phó toàn là bạn làm ăn trên thương trường, ai nấy tửu lượng kinh người, bên nhà họ Thư thì ông cụ nổi danh khắp nơi, ai cũng muốn kính rượu.
Chưa qua một vòng, Giang Lẫm và Tần Tri Hành cũng phải ra tay chặn rượu. May mà Hà Minh Hiên và Trần Dịch Đông uống khỏe, thêm cả Nguyễn Vụ lén rót nước lọc pha vào mới có thể chống chọi nổi.
Đến lúc tiệc tàn cũng đã là chiều muộn. Chưa kịp tỉnh rượu, buổi tối lại tổ chức riêng một tiệc nữa trong khu nhà quân đội. Đám người vốn đã say lơ mơ lại càng rối trí hơn, may mà toàn người nhà nên không cần nghi thức mời rượu rườm rà.
Mấy người thân thiết chơi thân ngồi riêng một bàn, sảnh khách sạn người ra người vào, Trương Nam đã say mèm, vịn bàn ngồi trước mặt Nguyễn Vụ, vừa sụt sùi vừa nói: "Em gái à, hôm nay Diểu Diểu lấy chồng, lòng anh buồn lắm. Dù cũng không lấy chồng xa, nhưng cô em gái anh nhìn lớn lên từng ngày lại bị Phó Thanh Doãn cưới đi, anh thấy nghẹn trong lòng."
Nói xong, anh lại ngửa cổ uống cạn ly rượu trắng bên cạnh.
Nguyễn Vụ đáp lời một cách thờ ơ, từ khi bước đi trên thảm cưới ở khách sạn, cô đã không nhịn được mà tìm kiếm bóng dáng người phụ nữ được mai mối với Tần Tri Dự. Trong tiệc trưa, cô gái ấy mặc váy trắng sạch sẽ, ngồi cạnh Thẩm Tinh Nghi, hai người nói cười vui vẻ, khiến cô thấy cay mắt, phải vội vã tránh khỏi.
Giờ đây cô lại không kiềm chế được nhìn về phía Thẩm Tinh Nghi, lần này không chỉ có cô và Chu Dịch Từ, mà Tần Tri Dự cũng đang đứng bên cạnh. Chu Dịch Từ mang đôi giày cao gót mười phân, đứng cách Tần Tri Dự không gần không xa, vẫn dịu dàng như nước, dáng vẻ e ấp, đúng là đôi lứa xứng đôi.
Cô nhìn chằm chằm ba người họ, cách nhau bảy năm đầy tiếc nuối và đau khổ. Đến nước này, cô không thể và cũng không muốn tiếp tục lừa dối bản thân nữa. Anh sớm đã có người mới rồi, đúng không?
Tần Tri Dự như cảm nhận được điều gì, bất chợt ngẩng đầu nhìn về phía cô. Ngay giây phút anh ngẩng lên, Nguyễn Vụ cúi đầu tránh đi.
Trương Nam say rồi nên nói càng nhiều, lải nhải không dứt, có người còn luân phiên chụp ảnh anh ta khi say.
Lúc Nguyễn Vụ ăn no chuẩn bị lên phòng nghỉ ngơi, Trương Nam đập mạnh tay lên đùi, nói: "Ngồi xuống, anh có chuyện muốn nói với em."
"Em có biết anh từng đi Tây Tạng hai lần không?" Mặt anh đỏ gay, nói năng lộn xộn, tay chân cũng múa theo, "Anh đi với A Dự đó! Lái xe! Ở núi thần Lhasa có dải cờ nguyện dài dằng dặc, A Dự treo hơn một nghìn mét cho em đấy!"
Mọi người trên bàn nghe đến đây đều dừng tay, ngạc nhiên nhìn anh.
Anh ợ một hơi rượu rồi tiếp tục: "Anh cũng đâu kém gì, không thua gì A Dự hết! Bọn anh còn cùng nhau rải rất nhiều lungta nữa. À, sợi dây đỏ anh tặng em từ Sudan cũng là do cậu ấy chuẩn bị."
"Em gái à, em nói thật với anh một câu đi, rốt cuộc em nghĩ thế nào?"
Nguyễn Vụ đột nhiên sững lại, như thể không ngờ sẽ nghe được những lời này. Trương Nam vừa dứt câu đã nhìn cô chằm chằm, nhất định phải biết cho rõ.
Cô mở lòng bàn tay, vết sẹo do lần bị cứa ở quán bar bảy năm trước giờ đã mờ đến mức khó thấy. Cô lật tay lại, vết hằn nhẫn ở ngón giữa vẫn rõ ràng. Trong đầu lại hiện lên cảnh ba người vừa nãy đứng cùng nhau, cả chuyện anh tự mình giới thiệu người mai mối trong phòng riêng.
Giờ thì Trương Nam lại nói rằng anh cũng từng vì cô vượt qua hơn một nghìn cây số để cầu bình an, nếu vậy, tại sao lúc ấy lại dùng vụ cá cược để theo đuổi cô? Vì sao sau khi chia tay rồi, mọi chuyện đã thành quá khứ, lại âm thầm làm bao nhiêu chuyện như thế, rồi còn dắt người mới đến dự đám cưới bạn thân?
Vậy nên, tất cả những gì anh làm sau khi cô rời đi, chỉ là để bản thân cảm thấy yên lòng khi đối mặt với cô sao? Là bù đắp cho "vụ cá cược" đó ư?
Không biết từ khi nào, sảnh lớn lại vang lên nhạc lần nữa. Cô dâu chú rể bị vây kín, người người chật như nêm, không khí náo nhiệt. Cô cúi đầu im lặng, cảm thấy đau lòng.
Lúc này, Tần Tri Dự vượt qua biển người, đứng trước mặt cô cách một chiếc bàn tiệc, lặng lẽ nhìn cô, còn cô thì chẳng nói nửa lời.
*
Phó Thanh Doãn đã đặt phòng cho mỗi người ở tầng cao nhất. Vừa đến khách sạn không bao lâu, Nguyễn Vụ liền nói với Thư Diểu rằng mình thấy không khỏe, rồi lên lầu.
Căn phòng suite được trang bị đầy đủ tiện nghi, quầy bar kiểu mở bày đầy rượu vang hảo hạng, từ cửa sổ kính sát đất có thể nhìn toàn cảnh đêm của Kinh Cảng – đèn neon lấp lánh, xe cộ không ngừng qua lại. Cô đá giày cao gót ra rồi đi vào phòng tắm.
Tiếng nước vang lên phía sau cửa kính mờ, dòng nước ấm xối lên vai gáy giúp xua tan mệt mỏi cả ngày. Áo choàng tắm trắng rộng thùng thình phủ lên người, Nguyễn Vụ chân trần bước trên nền đá cẩm thạch trắng, đèn chùm pha lê trên trần phản chiếu ánh sáng lên cửa kính, đồng hồ cổ Thụy Sĩ trên tường chỉ đúng chín giờ.
Cô cầm lấy một ly rượu, chất lỏng đỏ sẫm rót tràn đầy ly. Trong tiệc cưới ban trưa, cô và Hà Minh Hi uống không nhiều, Chu Thanh Giai cùng mấy chàng trai khác tửu lượng tốt nên chủ động đỡ rượu thay.
Từ hôm qua ra khỏi nhà đến giờ cô vẫn chưa về, đêm qua mọi người chơi đến tận khuya, sáng sớm lại phải dậy trang điểm. Giờ đây, cô vừa buồn ngủ vừa tỉnh táo, hai bên thái dương đau nhức âm ỉ.
Nguyễn Vụ lặng lẽ ngồi ở đảo bếp, uống từng ly một với hy vọng nhờ cồn mà dễ ngủ hơn. Nhưng càng uống cô càng tỉnh, trên bàn đã có hai chai rượu đỏ đổ nghiêng ngả. Không thấy tác dụng gì, cô nhảy xuống ghế, lấy chai rượu mạnh trên kệ cao, ngồi bên cửa sổ sát đất nhấp từng ngụm nhỏ.
Tâm trạng bức bối dần dần lấp đầy trong lòng ngực, bên ngoài đêm tối yên tĩnh, trăng tròn vành vạnh treo cao, lá cây run rẩy xào xạc. Cô ngẩng đầu nhìn ánh trăng đậm đặc, có một khắc lòng chợt bình yên, thần kinh buông lỏng rồi lại căng lên, những hồi ức từng bên anh đồng loạt ùa về.
Cơn say bắt đầu dâng lên, cô loạng choạng bò lên giường, chui vào chăn, dựa vào men say tìm kiếm chút giấc ngủ yên bình hiếm hoi.
*
Dưới lầu, Tần Tri Dự kéo Phó Thanh Doãn uống rượu giải sầu. Thư Diểu ở bên cạnh liên tục ra hiệu cho anh đừng uống nữa, một bên là anh em, một bên là vợ, Phó Thanh Doãn dứt khoát "đầu hàng", cầm nước lọc giả làm rượu.
"A Dự, nhìn đây này, cạn ly rồi đi ngủ. Tôi còn phải động phòng nữa, không thể ở đây với cậu."
Tần Tri Dự mặt mày lạnh tanh, mắt đỏ ngầu như có tơ máu, trông cực kỳ u uất. Anh uống cạn ly rượu cuối cùng, giọng khàn khàn: "Tôi ở phòng nào?"
Phó Thanh Doãn tiện tay gọi một nhân viên phục vụ, trong đầu còn váng vất vì men rượu, nhớ mơ hồ căn phòng mà Nguyễn Vụ đã chọn lúc trước, ngón tay gõ bàn: "Dẫn cậu ấy đến phòng số 6, dùng thẻ mở cửa cho vào."
Thang máy đưa anh lên tầng cao, nhân viên lễ tân cẩn thận dìu người say rượu nồng nặc vào phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa.
Phòng suite tối om, anh cũng chẳng buồn bật đèn, tiện tay cởi áo rồi vào phòng tắm, nước chảy róc rách. Anh không quấn khăn, dựa vào trí nhớ mơ hồ bước lên giường.
Khi anh vén chăn lên, cảm giác có vật gì gồ lên khiến anh giật mình, nhíu mày nghĩ chắc Phó Thanh Doãn chơi khăm, vội bật đèn ngủ cạnh giường. Ánh đèn vàng ấm rọi lên khuôn mặt nghiêng đang ngủ say, đôi má đỏ hồng, trong căn phòng yên tĩnh tràn ngập mùi rượu và hương sữa tắm.
Anh lập tức tắt đèn, bật cười khẽ một tiếng – say đến mức sinh ảo giác rồi, sao có thể nhìn thấy cô trong phòng được?
Anh cho rằng mình đang nằm mơ, tiện tay nằm xuống định nghỉ ngơi một lát.
Nửa đêm, hương thơm quanh mũi càng lúc càng đậm, thỉnh thoảng cảm giác mát lạnh từ chân truyền đến. Tần Tri Dự ngủ không yên, anh đang mơ thấy hôm nay là lễ cưới của mình với Nguyễn Vụ, rồi cô bỏ trốn trước mặt mọi người.
Cảnh mơ chuyển sang hai người ở Lan Đình, đêm nào cũng hoan ca...
Anh vốn ít khi mơ như vậy, đã mơ thì cứ thoải mái tận hưởng. Cảnh trong mơ dần dần hòa với thực tại. Anh đưa tay nắm lấy thứ mát lạnh chạm vào chân, theo bản năng kéo vào lòng. Da chạm da, mồ hôi nơi trán chảy xuống cằm. Khi hai thân thể hòa làm một, Tần Tri Dự đột nhiên khựng lại – không phải vì lý trí, mà vì cảm giác quá đỗi quen thuộc và chân thật.
Sự nghi ngờ vụt qua đầu anh như tia chớp – không kịp bén rễ, không kịp nảy mầm – chỉ còn tiếng thì thầm bên tai, nhói đau nơi vai, cơ thể đẫm mồ hôi. Khi cảm xúc đạt đến cực điểm, anh sững người.
Đây không phải là mơ.
Anh khó nhọc rút lui, bật đèn ngủ. Gương mặt đỏ bừng của Nguyễn Vụ đập vào mắt anh, ga giường lộn xộn, lông mi cô khẽ run... Tất cả khiến anh hoang mang.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cơn choáng sau cơn say khiến tim anh thắt lại, trong lòng rối loạn.
Tần Tri Dự nhìn chằm chằm cô, những ý nghĩ hoang đường hiện lên, sau khi tính toán xong lời lẽ cho ngày mai, anh xuống giường, bế cô vào phòng tắm để dọn dẹp.
Lúc bế ra, anh liếc nhanh chiếc ga giường không thể tả thành lời, tiện tay lật mặt khác, ôm cô ngủ tiếp.
Hôm sau.
Cơn đau nhức và cảm giác như đầu bị nứt toác khiến Nguyễn Vụ tỉnh lại. Cô mơ màng định ngồi dậy, nhưng vừa vén chăn lên thì một lực kéo giữ cô lại. Cơn buồn ngủ dần tan, cô cúi đầu nhìn xuống.
Má ơi.
Cô sững sờ. Một cánh tay cơ bắp rắn rỏi vắt ngang eo cô, trên vai và cổ còn lưu lại những dấu hôn đỏ mờ. Cơn đau nhức nơi hai chân rõ ràng nhắc cô nhớ rằng – trong căn phòng suite vốn chỉ dành riêng cho mình, lại có thêm một người đàn ông khác.
Tim đập thình thịch, không khí như ngưng đọng trong khoảnh khắc. Cô run rẩy vén nốt phần chăn còn lại, khi nhìn thấy đó là Tần Tri Dự, chẳng hiểu sao trái tim đang treo lơ lửng của cô lại bỗng rơi xuống. Nhưng ngay sau đó, giọng cô nghẹn lại, cơ thể rúc trong chăn trở nên cứng đờ, tay chân lạnh buốt.
Còn gì xấu hổ hơn chuyện qua đêm với bạn trai cũ.
Thực ra Tần Tri Dự đã tỉnh từ sớm. Ngay lúc cô muốn ngồi dậy, anh đã mở mắt, nhưng vẫn nhắm lại giả vờ ngủ. Khi cảm nhận được cô vén góc chăn của mình, anh chỉ khẽ thở dài. Anh không đoán được cô định làm gì, nên chủ động nhường quyền quyết định cho cô – ai ngờ cô lại... nằm xuống tiếp.
Một chiếc giường lớn, hai người nằm hai bên, mỗi người theo đuổi một dòng suy nghĩ.
Cửa sổ sát đất được che bằng lớp rèm mỏng, gió nhẹ lùa qua khe hở làm dịu đi bầu không khí ngột ngạt. Tiếng còi xe và âm thanh ồn ã ngoài phố vọng vào trong phòng.
Cuối cùng, vẫn là Tần Tri Dự không chịu được nữa, anh ngồi dậy, lên tiếng: "Tối qua không có biện pháp gì cả."
Nguyễn Vụ động đậy, cuộn người lại trong chăn, gối đầu lên đầu gối, tóc dài che khuất gò má, giọng cô nhỏ như tiếng muỗi: "Anh vào nhầm phòng rồi."
"Tối qua anh say, là nhân viên dẫn vào. Anh hoàn toàn không biết em ở đây."
Lại là một khoảng im lặng kéo dài vài chục giây, đồng hồ treo tường tích tắc quay, phát ra âm thanh đều đặn.
Cô vô thức l**m đôi môi khô, cầm điện thoại định đặt mua thuốc tránh thai khẩn cấp. Tần Tri Dự như đoán được ý cô, vươn tay lấy điện thoại, nắm lấy cổ tay cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mình.
"Kết hôn nhé?" Ánh mắt anh sâu thẳm, nhìn chằm chằm cô. Ở nơi cô không thấy, bàn tay anh nắm chặt thành quyền, cố kiềm chế căng thẳng, lên tiếng một cách bình tĩnh nhất có thể.
"Uống thuốc hại sức khỏe lắm. Nếu thật sự có thai, anh hoàn toàn có khả năng chịu trách nhiệm."
Như có thế lực nào đó xui khiến, cô khẽ đáp: "Ừ."
Kinh Trập - Minh Yến Đăng
Đánh giá:
Truyện Kinh Trập - Minh Yến Đăng
Story
Chương 73
10.0/10 từ 36 lượt.