Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Chương 96: Khi bão tố sắp đến (6)
170@-
"Được." Tần Quyên đáp, khẽ gật đầu.
Thấy hắn bằng lòng, quản sự lại đến tìm người tá túc còn lại.
Tần Quyên ngồi xuống, suy nghĩ lại toàn bộ những sự việc diễn ra lúc ban ngày.
Hôm nay, hắn ăn thịt heo mà quản sự đưa cho, bởi vì mấy ngày liền chỉ toàn ăn mì nên phát chán.
Đúng rồi, lúc sáng sớm, quản sự đã sai người đi múc nước ở một con sông sắp cạn khô.
Hắn không lấy nước, vì túi nước vẫn còn đầy. Nước này lấy từ sông lớn cách đấy mấy ngày, hắn ngại phiền nên không lấy thêm làm gì.
Nhắc mới nhớ, đám người c* li cũng không lấy nước.
Nếu như quản sự cũng không có vấn đề gì thì nhiều khả năng là ông ta không uống nước, hoặc là không uống nước ở con sông cạn đó. Nghĩ vậy, Tần Quyên vội chạy đi tìm quản sự.
Lúc này, quản sự đang chế thuốc cùng với lang trung. Lang trung cũng đau bụng quằn quại nhưng vẫn gắng chịu để chữa cho mọi người trước....
Vừa may, trong thương đội cũng có người buôn thảo dược, đang chở hàng đến Nepal, nhờ thế mà họ có đủ thuốc cho mọi người.
Lang trung làm việc được một lúc thì không chịu nổi nữa, bèn đi nằm.
Lúc Tần Quyên tới, ông ta đã đau đến mức cuộn chặt trên giường, không thể dậy nổi.
Đám c* li vội vàng thu dọn, cùng làm thuốc dưới sự chỉ đạo của quản sự.
Quản sự thấy Tần Quyên tới, kinh ngạc hỏi, "Sao ngươi chưa đi ngủ?"
"Nước có vấn đề." Tần Quyên nói.
Quản sự của thương đội ngẩn ra một lúc, sau đó mới nhảy dựng lên, "Cái gì? Nước làm sao?"
"Nước mà các ngươi lấy ở con sông hồi sáng có vấn đề. Đừng uống số nước ấy nữa." Tần Quyên nhanh chóng nói.
Nghe Tần Quyên nói vậy, thủ lĩnh thương đội đang nằm nửa tỉnh nửa mê trên giường cũng từ từ mở mắt, "Có vẻ hắn đúng đấy.....Chiều nay ta cũng mới uống nước lấy ở đó xong......"
"Đám c* li thì chưa uống nước." Quản sự cũng nói.
Do phải dậy sớm hơn những người khác để làm việc, sáng nay các c* li uống nước còn lại từ mấy ngày trước. Còn nước lấy từ con sông kia thì vốn định để lúc hạ trại ăn cơm tối.
Nhưng hôm nay không ăn tối, nên các c* li vẫn chưa kịp uống nước.
"Nếu nghi ngờ nước có vấn đề thì cứ gọi một tên c* li tới, cho họ uống thử nước vừa lấy về hôm nay là biết ngat mà." Người tá túc kia lên tiếng.
Tần Quyên quắc mắt nhìn gã, lạnh giọng nói, "Không cần thiết."
"Đâu ai bắt tất cả bọn chúng uống, chỉ bảo một trong số chúng uống thử thôi....." Gã mới nóii đến đây thì lại bị cặp mắt của Tần Quyên liếc qua, bỗng nhiên không dám mở miệng nữa. Lạ thật, sao ánh mắt của tên ngày cứ như có thể giết người ta vậy?
Tần Quyên nhìn quản sự của thương đội. Quản sự đi hỏi thăm mấy người, hơn nữa bản thân ông ta cũng không uống nước mới lấy, cho nên khẳng đinh, "Nước có vấn đề."
"Trước hết, cứ cho mọi người uống thuốc giảm đau rồi tính." Quả sự nói, "Ngoài ra, đổ hết nước mới lấy hôm nay đi."
Sau đó, Kim Cừu tìm gặp Tần Quyên, hỏi vài câu.
Bọn họ không có túi nước. Họ được thương đội mướn vào làm việc nặng, từ túi nước, bát cơm đến đôi giày đều phải giao cho quản sự của thương đội, vì thương đội sợ họ chạy trốn.
Những người làm việc nặng này cũng chẳng chạy đi đâu được. Đa số họ đều không phải dân bản địa, nếu không phải những tên đào binh khỏi chiến trường, thì cũng là trốn đi lính, chỉ có thể đi theo thương đội kiếm miếng ăn.
Thương đội cũng không dám thu nhận những người quá trẻ làm c* li, sợ dính tới quân đội.
Tần Quyên tháo một túi nước bên yên ngựa, đưa cho Kim Cừu, "Đừng uống số nước họ đưa cho ngươi mấy ngày nay nữa." Đa số người trong thương đội đều tốt, chỉ sợ có kẻ có ý xấu.
Kim Cừu không hiểu lắm, nhưng Tần Quyên nói gì gã cũng tin. Gã liền bưng lên uống một ngụm.
"Tiết kiệm một chút." Tần Quyên nói rồi quay đi.
Lúc này, quản sự đã chế thuốc xong. Kim Cừu bị gọi đến làm việc. Gã cùng các c* li khác phải mang thuốc đi cho từng người uống.
Lúc đưa thuốc, có người đưa túi nước cho Kim Cừu và nói mấy câu gã không hiểu. Kim cừu nhớ đến lời Tần Quyên dặn, gã không dám nhận lấy túi nước, thế là bị người kia đạp cho một cái. Gã vội vã vừa bò vừa chạy ra.
Trong lòng gã hoang mang, không hiểu chuyện gì xảy ra, mà cũng không dám đi hỏi Tần Quyên, bởi vì lúc này quản sự đã bảo Tần Quyên đi ngủ rồi.
Sau khi uống thuốc, đa số mọi người đều đã đỡ hơn. Dù không thần kỳ đến mức thuốc đến bệnh trừ, nhưng dù sao cũng cải thiện được tương đối. Tuy nhiên, vẫn có vài người uống thuốc mà không thấy hiệu quả.
Lang trung đã đỡ hơn rồi, ít nhất có thể ngồi dậy bắt mạch cho người khác.
Dù sao thể chất của mỗi người đều khác nhau, thuốc tốt với người này chưa chắc đã hợp với người khác. Lang trung sửa lại phương thuốc, sai người tiếp tục chế.
Không lâu sau, Tần Quyên cũng chỉ vừa mới ngủ, thì chợt nghe tiếng vó ngựa rầm rập đến gần. Lúc hắn xốc chăn xuống giường, tiếng hét thảm thiết đã vang lên ngoài kia.
Giờ hắn đã hoàn toàn hhiểu ra, vì sao con sông nhỏ kia lại có độc. Lúc hắn từ thành Ban đến, không nghe ai nói nước sông kia có vấn đề, đừng uống nước ở đó....Trước khi ngủ, hắn cứ nghĩ mãi xem vấn đề nằm ở đâu.
Hóa ra là vậy!
Tần Quyên ra khỏi lều, cởi dây buộc ngựa. Hắn không định chạy trốn, mà vì lúc lúc hắn cần đảm bảo con ngựa bình yên.
Tần Quyên lên lưng ngựa, nhìn ra xa. Hán thấy toán cướp không quá nhiều người, chỉ 40 đến 50. Thương đội cũng có khoảng 50 người.
Nhưng trong hoàn cảnh này, đa số bọn họ không thể chiến đấu.
Người của thương đội gặp cướp chẳng phải lần đầu, cho nên vốn dĩ không sợ cướp. Điều khiến họ sợ là với tình trạng thân thể hiện giờ, họ sẽ không đủ sức chống trả.
Do đã có kinh nghiệm, quản sự của thương đội và thủ lĩnh dẫn người ra ngăn cản. Cướp đường có hai loại, một loại chỉ đe doa, cướp bóc xong rồi đi, không tùy tiện giết chóc, làm việc rất quy củ. Nhưng đó là những băng cướp lớn với trên trăm người, còn các băng cướp nhỏ lẻ trên sa mạc thì không như vậy. Quân số của chúng chỉ có khoảng 50, đối phương càng không phản kháng, chúng càng kiêu căng hống hách. Sau khi cướp hàng giết người, chúng chỉ để lại vài người sống để họ đi lan truyền cho các thương lữ khác rằng chúng đáng sợ ra sao.......
Người nào chiến đấu được thì cầm đao ra chiến, người không chiến đấu được cũng mang vũ khí ra múa may phụ họa, đa số không có ai lùi bước.
Tất nhiên cũng có vài trường hợp cá biệt, chọn cách chạy một mình. Trái lại, đám c* li không một ai trốn.
Tần Quyên quan sát một hồi, dường như nhận thấy điểm sơ hở của bọn cướp.
Trước lúc giao tranh, Tần Quyên đã cưỡi ngựa đi trước rồi. Hắn phi nước đại đường vòng, rồi xuất hiện sau lưng lũ cướp, thẳng tay vung đao chém ngã hai tên.
Vì hắn xuất hiện quá nhanh, đao thế cũng quá mạnh, lúc bọn cướp nhận ra thì hắn đã tả xung hữu đột giữa đội hình.
Sự xuất hiện của Tần Quyên cũng khiến người của thương đội kinh ngạc. Thậm chí còn người còn tưởng là vị đại hiệp nào bỗng nhiên đ ingang bèn rút đao tương trợ, chứ không nghĩ đó là thiếu niên lang đã ở chung sớm chiều với họ mấy ngày nay.
Chỉ có Kim Cưu hô lớn, "Đại ca! Là đại ca ta đó!"
Đại ca cái gì?
Quản sự của thương đội sực tỉnh, nheo mắt nhìn kỹ. Đó chẳng phải vị tiểu huynh đệ đang tá túc trong đoàn của họ sao?
"Đừng ngẩn ra nữa, mau xông lên giết chúng. Một mình hắn không chống đỡ được mười mấy người tấn công cùng lúc đâu. Chúng ta chỉ cần chiếm thế thượng phong, bọn cướp sẽ tự động tháo chạy thôi!" Quản sự quát lớn.
Trong thương đội chẳng có mấy người biết chiến đấu. Ban nãy, họ tự ti vì thực lực kém cỏi, tình trạng của cả đoàn lại đang bất lợi cho nên tinh thần suy yếu. Sự xuất hiện hiên ngang, lấy một địch mười của Tần Quyên khiến họ vững tin hơn nhiều.
"Các huynh đệ, nếu thắng bọn cướp thì chúng ta sẽ thành truyền kỳ! Hơn nữa, không chừng thương đội ta sẽ vang danh bốn phía!" Thủ lĩnh đột nhiên hô lớn, "Các c* li, lần này ta hứa với các ngươi, nếu các ngươi cùng thương đội vượt qua khó khăn, lão tử sẽ tìm cách làm hộ tịch, để các ngươi quay lại làm lương dân!"
Thấy các c* li không một ai trốn, ông ta muốn tỏ lòng khen ngợi bọn họ, cho nên dùng cách này.
Các c* li, ai nghe hiểu thì ra sức chiến đấu, ai không hiểu thì nhờ người khác dịch cho.
Tần Quyên lấy một địch mười, chống đỡ được nửa khắc thì bắt đầu rơi vào tình thế khó khăn. Hắn phải đảm bảo mình không thể bị thương dù chỉ một vết xước nhỏ. Dù sao lũ cướp này cũng có thể đầu độc cả con sông thì chắc gì trên đao của chúng không tẩm độc.
Hắn không dám đánh hết sức, sợ để lộ nội lực. Khi ấy, lỡ người nào tinh tường nhận ra thân phận hắn rồi bị điều tra thì đó là tội chết.
Một phó tướng thành La Bặc lại vô duyên vô cớ chạy đến đây. Đại Vĩnh vương không nằm trong danh sách các vương tử Tây Chinh, trừ lần duy nhất đến An Địch Can nghênh đón quan tài của đại tướng quân, người của Đại Vĩnh vương không được phép rời khỏi cảnh nội La Bặc.
Hắn sợ phiền, cũng không muốn chết.
Hắn không biết trong đây có bao nhiêu người đã từng sống trong quân doanh Mông Cổ, nhưng chắc chắn là không hề ít.
Lũ cướp ban đầu đang chiếm thế thượng phong, nhưng sau khi Tần Quyên đã khống chế một lúc mười mấy tên, chúng bắt đầu thua tan tác.
Không lâu sau, chúng chia nhau ra bỏ trốn.
Những tên đang vây Tần Quyên thấy không ổn, cũng sinh lòng ly tâm.
Tần Quyên muốn tốc chiến tốc thắng, ép những kẻ này lui. Vì thế, hắn đạp ngựa vung đao, thẳng tay chém luôn một kẻ gần mình nhất.
Tên này có vẻ như là người có danh tiếng nhất trong toán cướp, bởi vì ban nãy gã nói mấy câu, những người khác liền xông lên theo.
Quả nhiên lũ cướp bắt đầu hoảng loạn. Hai tên nhảy xuống đỡ tên vừa bị chém, những tên còn lại lúng túng không biết làm sao.
Tần Quyên lại giục ngựa xông lên lần nữa, vung đao sáng ngời.
Lúc này, bọn cướp thấy hắn như thấy quỷ, run rẩy nói, "Hôm nay gặp phải sát tinh, xui xẻo rồi! Mau rút thôi!"
Một lúc sau, bụi cát ngập trời, lũ cướp đã chạy mất dạng.
Người của thương đội bị thương hơn phân nửa nhưng hàng hóa không bị cướp, chỉ chết mấy con ngựa và lạc đà.
Nhưng bọn họ không dám dừng lâu, lập tức thu dọn lên đường.
"Băng bó qua một chút, nhặt lấy đồ còn lành lặn rồi đi thôi."
Thủ lĩnh ra lệnh.
Quản sự dẫn các huynh đệ đến cmả ơn Tần Quyên.
Tần Quyên không đáp, bởi không biết nên nói gì.
Lúc này, Kim Cừu chạy đến. Cánh tay gã bị thương chảy máu, nhưng gã không để ý, mà chỉ hỏi xem Tần Quyên có bị thương không.
"Muốn làm ta bị thương thì phải có chút bản lĩnh."
Tần Quyên cảm thấy sát khí của mình quá mãnh liệt, khó lòng kiểm soát, sợ dọa người bên cạnh, cho nên chỉ lạnh nhạt đáp. Hắn muốn, rất muốn được so tài với người ở cấp bậc như Ninh Bách. Đúng là phải giao chiến với người như Ninh Bách thì mới thỏa mãn được.
Ban nãy, hắn đánh giết tới hăng máu, nhưng khi kết thúc rồi thì lại thấy tẻ nhạt, vô vị làm sao.
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
"Được." Tần Quyên đáp, khẽ gật đầu.
Thấy hắn bằng lòng, quản sự lại đến tìm người tá túc còn lại.
Tần Quyên ngồi xuống, suy nghĩ lại toàn bộ những sự việc diễn ra lúc ban ngày.
Hôm nay, hắn ăn thịt heo mà quản sự đưa cho, bởi vì mấy ngày liền chỉ toàn ăn mì nên phát chán.
Đúng rồi, lúc sáng sớm, quản sự đã sai người đi múc nước ở một con sông sắp cạn khô.
Hắn không lấy nước, vì túi nước vẫn còn đầy. Nước này lấy từ sông lớn cách đấy mấy ngày, hắn ngại phiền nên không lấy thêm làm gì.
Nhắc mới nhớ, đám người c* li cũng không lấy nước.
Nếu như quản sự cũng không có vấn đề gì thì nhiều khả năng là ông ta không uống nước, hoặc là không uống nước ở con sông cạn đó. Nghĩ vậy, Tần Quyên vội chạy đi tìm quản sự.
Lúc này, quản sự đang chế thuốc cùng với lang trung. Lang trung cũng đau bụng quằn quại nhưng vẫn gắng chịu để chữa cho mọi người trước....
Vừa may, trong thương đội cũng có người buôn thảo dược, đang chở hàng đến Nepal, nhờ thế mà họ có đủ thuốc cho mọi người.
Lang trung làm việc được một lúc thì không chịu nổi nữa, bèn đi nằm.
Lúc Tần Quyên tới, ông ta đã đau đến mức cuộn chặt trên giường, không thể dậy nổi.
Đám c* li vội vàng thu dọn, cùng làm thuốc dưới sự chỉ đạo của quản sự.
Quản sự thấy Tần Quyên tới, kinh ngạc hỏi, "Sao ngươi chưa đi ngủ?"
"Nước có vấn đề." Tần Quyên nói.
Quản sự của thương đội ngẩn ra một lúc, sau đó mới nhảy dựng lên, "Cái gì? Nước làm sao?"
"Nước mà các ngươi lấy ở con sông hồi sáng có vấn đề. Đừng uống số nước ấy nữa." Tần Quyên nhanh chóng nói.
Nghe Tần Quyên nói vậy, thủ lĩnh thương đội đang nằm nửa tỉnh nửa mê trên giường cũng từ từ mở mắt, "Có vẻ hắn đúng đấy.....Chiều nay ta cũng mới uống nước lấy ở đó xong......"
"Đám c* li thì chưa uống nước." Quản sự cũng nói.
Do phải dậy sớm hơn những người khác để làm việc, sáng nay các c* li uống nước còn lại từ mấy ngày trước. Còn nước lấy từ con sông kia thì vốn định để lúc hạ trại ăn cơm tối.
Nhưng hôm nay không ăn tối, nên các c* li vẫn chưa kịp uống nước.
"Nếu nghi ngờ nước có vấn đề thì cứ gọi một tên c* li tới, cho họ uống thử nước vừa lấy về hôm nay là biết ngat mà." Người tá túc kia lên tiếng.
Tần Quyên quắc mắt nhìn gã, lạnh giọng nói, "Không cần thiết."
"Đâu ai bắt tất cả bọn chúng uống, chỉ bảo một trong số chúng uống thử thôi....." Gã mới nóii đến đây thì lại bị cặp mắt của Tần Quyên liếc qua, bỗng nhiên không dám mở miệng nữa. Lạ thật, sao ánh mắt của tên ngày cứ như có thể giết người ta vậy?
Tần Quyên nhìn quản sự của thương đội. Quản sự đi hỏi thăm mấy người, hơn nữa bản thân ông ta cũng không uống nước mới lấy, cho nên khẳng đinh, "Nước có vấn đề."
"Trước hết, cứ cho mọi người uống thuốc giảm đau rồi tính." Quả sự nói, "Ngoài ra, đổ hết nước mới lấy hôm nay đi."
Sau đó, Kim Cừu tìm gặp Tần Quyên, hỏi vài câu.
Bọn họ không có túi nước. Họ được thương đội mướn vào làm việc nặng, từ túi nước, bát cơm đến đôi giày đều phải giao cho quản sự của thương đội, vì thương đội sợ họ chạy trốn.
Những người làm việc nặng này cũng chẳng chạy đi đâu được. Đa số họ đều không phải dân bản địa, nếu không phải những tên đào binh khỏi chiến trường, thì cũng là trốn đi lính, chỉ có thể đi theo thương đội kiếm miếng ăn.
Thương đội cũng không dám thu nhận những người quá trẻ làm c* li, sợ dính tới quân đội.
Tần Quyên tháo một túi nước bên yên ngựa, đưa cho Kim Cừu, "Đừng uống số nước họ đưa cho ngươi mấy ngày nay nữa." Đa số người trong thương đội đều tốt, chỉ sợ có kẻ có ý xấu.
Kim Cừu không hiểu lắm, nhưng Tần Quyên nói gì gã cũng tin. Gã liền bưng lên uống một ngụm.
"Tiết kiệm một chút." Tần Quyên nói rồi quay đi.
Lúc này, quản sự đã chế thuốc xong. Kim Cừu bị gọi đến làm việc. Gã cùng các c* li khác phải mang thuốc đi cho từng người uống.
Lúc đưa thuốc, có người đưa túi nước cho Kim Cừu và nói mấy câu gã không hiểu. Kim cừu nhớ đến lời Tần Quyên dặn, gã không dám nhận lấy túi nước, thế là bị người kia đạp cho một cái. Gã vội vã vừa bò vừa chạy ra.
Trong lòng gã hoang mang, không hiểu chuyện gì xảy ra, mà cũng không dám đi hỏi Tần Quyên, bởi vì lúc này quản sự đã bảo Tần Quyên đi ngủ rồi.
Sau khi uống thuốc, đa số mọi người đều đã đỡ hơn. Dù không thần kỳ đến mức thuốc đến bệnh trừ, nhưng dù sao cũng cải thiện được tương đối. Tuy nhiên, vẫn có vài người uống thuốc mà không thấy hiệu quả.
Lang trung đã đỡ hơn rồi, ít nhất có thể ngồi dậy bắt mạch cho người khác.
Dù sao thể chất của mỗi người đều khác nhau, thuốc tốt với người này chưa chắc đã hợp với người khác. Lang trung sửa lại phương thuốc, sai người tiếp tục chế.
Không lâu sau, Tần Quyên cũng chỉ vừa mới ngủ, thì chợt nghe tiếng vó ngựa rầm rập đến gần. Lúc hắn xốc chăn xuống giường, tiếng hét thảm thiết đã vang lên ngoài kia.
Giờ hắn đã hoàn toàn hhiểu ra, vì sao con sông nhỏ kia lại có độc. Lúc hắn từ thành Ban đến, không nghe ai nói nước sông kia có vấn đề, đừng uống nước ở đó....Trước khi ngủ, hắn cứ nghĩ mãi xem vấn đề nằm ở đâu.
Hóa ra là vậy!
Tần Quyên ra khỏi lều, cởi dây buộc ngựa. Hắn không định chạy trốn, mà vì lúc lúc hắn cần đảm bảo con ngựa bình yên.
Tần Quyên lên lưng ngựa, nhìn ra xa. Hán thấy toán cướp không quá nhiều người, chỉ 40 đến 50. Thương đội cũng có khoảng 50 người.
Nhưng trong hoàn cảnh này, đa số bọn họ không thể chiến đấu.
Người của thương đội gặp cướp chẳng phải lần đầu, cho nên vốn dĩ không sợ cướp. Điều khiến họ sợ là với tình trạng thân thể hiện giờ, họ sẽ không đủ sức chống trả.
Do đã có kinh nghiệm, quản sự của thương đội và thủ lĩnh dẫn người ra ngăn cản. Cướp đường có hai loại, một loại chỉ đe doa, cướp bóc xong rồi đi, không tùy tiện giết chóc, làm việc rất quy củ. Nhưng đó là những băng cướp lớn với trên trăm người, còn các băng cướp nhỏ lẻ trên sa mạc thì không như vậy. Quân số của chúng chỉ có khoảng 50, đối phương càng không phản kháng, chúng càng kiêu căng hống hách. Sau khi cướp hàng giết người, chúng chỉ để lại vài người sống để họ đi lan truyền cho các thương lữ khác rằng chúng đáng sợ ra sao.......
Người nào chiến đấu được thì cầm đao ra chiến, người không chiến đấu được cũng mang vũ khí ra múa may phụ họa, đa số không có ai lùi bước.
Tất nhiên cũng có vài trường hợp cá biệt, chọn cách chạy một mình. Trái lại, đám c* li không một ai trốn.
Tần Quyên quan sát một hồi, dường như nhận thấy điểm sơ hở của bọn cướp.
Trước lúc giao tranh, Tần Quyên đã cưỡi ngựa đi trước rồi. Hắn phi nước đại đường vòng, rồi xuất hiện sau lưng lũ cướp, thẳng tay vung đao chém ngã hai tên.
Vì hắn xuất hiện quá nhanh, đao thế cũng quá mạnh, lúc bọn cướp nhận ra thì hắn đã tả xung hữu đột giữa đội hình.
Sự xuất hiện của Tần Quyên cũng khiến người của thương đội kinh ngạc. Thậm chí còn người còn tưởng là vị đại hiệp nào bỗng nhiên đ ingang bèn rút đao tương trợ, chứ không nghĩ đó là thiếu niên lang đã ở chung sớm chiều với họ mấy ngày nay.
Chỉ có Kim Cưu hô lớn, "Đại ca! Là đại ca ta đó!"
Đại ca cái gì?
Quản sự của thương đội sực tỉnh, nheo mắt nhìn kỹ. Đó chẳng phải vị tiểu huynh đệ đang tá túc trong đoàn của họ sao?
"Đừng ngẩn ra nữa, mau xông lên giết chúng. Một mình hắn không chống đỡ được mười mấy người tấn công cùng lúc đâu. Chúng ta chỉ cần chiếm thế thượng phong, bọn cướp sẽ tự động tháo chạy thôi!" Quản sự quát lớn.
Trong thương đội chẳng có mấy người biết chiến đấu. Ban nãy, họ tự ti vì thực lực kém cỏi, tình trạng của cả đoàn lại đang bất lợi cho nên tinh thần suy yếu. Sự xuất hiện hiên ngang, lấy một địch mười của Tần Quyên khiến họ vững tin hơn nhiều.
"Các huynh đệ, nếu thắng bọn cướp thì chúng ta sẽ thành truyền kỳ! Hơn nữa, không chừng thương đội ta sẽ vang danh bốn phía!" Thủ lĩnh đột nhiên hô lớn, "Các c* li, lần này ta hứa với các ngươi, nếu các ngươi cùng thương đội vượt qua khó khăn, lão tử sẽ tìm cách làm hộ tịch, để các ngươi quay lại làm lương dân!"
Thấy các c* li không một ai trốn, ông ta muốn tỏ lòng khen ngợi bọn họ, cho nên dùng cách này.
Các c* li, ai nghe hiểu thì ra sức chiến đấu, ai không hiểu thì nhờ người khác dịch cho.
Tần Quyên lấy một địch mười, chống đỡ được nửa khắc thì bắt đầu rơi vào tình thế khó khăn. Hắn phải đảm bảo mình không thể bị thương dù chỉ một vết xước nhỏ. Dù sao lũ cướp này cũng có thể đầu độc cả con sông thì chắc gì trên đao của chúng không tẩm độc.
Hắn không dám đánh hết sức, sợ để lộ nội lực. Khi ấy, lỡ người nào tinh tường nhận ra thân phận hắn rồi bị điều tra thì đó là tội chết.
Một phó tướng thành La Bặc lại vô duyên vô cớ chạy đến đây. Đại Vĩnh vương không nằm trong danh sách các vương tử Tây Chinh, trừ lần duy nhất đến An Địch Can nghênh đón quan tài của đại tướng quân, người của Đại Vĩnh vương không được phép rời khỏi cảnh nội La Bặc.
Hắn sợ phiền, cũng không muốn chết.
Hắn không biết trong đây có bao nhiêu người đã từng sống trong quân doanh Mông Cổ, nhưng chắc chắn là không hề ít.
Lũ cướp ban đầu đang chiếm thế thượng phong, nhưng sau khi Tần Quyên đã khống chế một lúc mười mấy tên, chúng bắt đầu thua tan tác.
Không lâu sau, chúng chia nhau ra bỏ trốn.
Những tên đang vây Tần Quyên thấy không ổn, cũng sinh lòng ly tâm.
Tần Quyên muốn tốc chiến tốc thắng, ép những kẻ này lui. Vì thế, hắn đạp ngựa vung đao, thẳng tay chém luôn một kẻ gần mình nhất.
Tên này có vẻ như là người có danh tiếng nhất trong toán cướp, bởi vì ban nãy gã nói mấy câu, những người khác liền xông lên theo.
Quả nhiên lũ cướp bắt đầu hoảng loạn. Hai tên nhảy xuống đỡ tên vừa bị chém, những tên còn lại lúng túng không biết làm sao.
Tần Quyên lại giục ngựa xông lên lần nữa, vung đao sáng ngời.
Lúc này, bọn cướp thấy hắn như thấy quỷ, run rẩy nói, "Hôm nay gặp phải sát tinh, xui xẻo rồi! Mau rút thôi!"
Một lúc sau, bụi cát ngập trời, lũ cướp đã chạy mất dạng.
Người của thương đội bị thương hơn phân nửa nhưng hàng hóa không bị cướp, chỉ chết mấy con ngựa và lạc đà.
Nhưng bọn họ không dám dừng lâu, lập tức thu dọn lên đường.
"Băng bó qua một chút, nhặt lấy đồ còn lành lặn rồi đi thôi."
Thủ lĩnh ra lệnh.
Quản sự dẫn các huynh đệ đến cmả ơn Tần Quyên.
Tần Quyên không đáp, bởi không biết nên nói gì.
Lúc này, Kim Cừu chạy đến. Cánh tay gã bị thương chảy máu, nhưng gã không để ý, mà chỉ hỏi xem Tần Quyên có bị thương không.
"Muốn làm ta bị thương thì phải có chút bản lĩnh."
Tần Quyên cảm thấy sát khí của mình quá mãnh liệt, khó lòng kiểm soát, sợ dọa người bên cạnh, cho nên chỉ lạnh nhạt đáp. Hắn muốn, rất muốn được so tài với người ở cấp bậc như Ninh Bách. Đúng là phải giao chiến với người như Ninh Bách thì mới thỏa mãn được.
Ban nãy, hắn đánh giết tới hăng máu, nhưng khi kết thúc rồi thì lại thấy tẻ nhạt, vô vị làm sao.
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Story
Chương 96: Khi bão tố sắp đến (6)
10.0/10 từ 21 lượt.