Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 88: Có Hồ Hồ bầu bạn (8)

182@-

"Cổ trùng? Cổ trùng gì cơ?" Cửu Đàm nheo mắt.


 


Ngự y đáp, "Hồi điện hạ, là một loại trùng được các vu sư từ Trung Nguyên tìm ra, có thể tá túc trên cơ thể người, không thể nhìn thấy cũng không thể chạm vào, ấy thế nhưng chúng có thể tác động đến thân thể và tâm trí chủ thể."


 


"Ý ngươi là thứ trong cơ thể hắn có ảnh hưởng đến ta?" Cửu Đàm hừ lạnh.


 


Ngự y sửng sốt, cúi đầu, "Không phải, thần không dám chắc trong thân thể hắn có cổ trùng hay không mà chỉ phát hiện có chút khí tức của cổ trùng mà thôi."


 


"Mà khí tức của loại cổ trùng này lại có ảnh hưởng tốt đến thân thể đã từng bị mê hương tàn phá của điện hạ....."


 


Cửu Đàm cau mày, vẻ mặt căng thẳng, "Ý ngươi là trong cơ thể hắn cũng không có cổ trùng?"


 


Ngự y đáp, "Mỗi thuật đều có phương pháp riêng, đây không phải chuyên môn của thần, thần không thể tìm được cổ trùng trong cơ thể hắn. Nhưng thần khẳng định, trên người hắn có khí tức của cổ trùng...."


 


Cửu Đàm, "Ta hiểu rồi."


 


"Vậy ngươi cũng không thể khẳng định, việc giấc ngủ của ta được cải thiện là do cổ trùng?"


 


"Việc này...." Ngự y có chút d dự, "Cũng có thể là do nguyên nhân khác, nhưng bây giờ thần chưa thể làm rõ, chỉ có thể dựa vào khí tức trên cơ thể hắn để suy đoán. Thứ hương độc được dâng cho điện hạ khi xưa là do nữ nhân đó yêu cầu thương lữ Trung Nguyên mang tới. Có lẽ đó là loại hương liệu mà vị cổ sư nào đó tạo ra khi dưỡng cổ, nhưng vô tình phát hiện ra nó có hại cho người. Thần nghĩ khả năng này khá lớn...."


 


Cửu Đàm cảm thấy những lời của ngự y khá có lý, "Hay là mấy ngày nữa, đưa hắn đến ngủ cạnh phòng ta xem có đúng khí tức của cổ trùng trên người hắn có thể chữa trị cho ta không."


 


"Việc này....Điện hạ cho thần cân nhắc một chút." Ngự y vội nói.


 


*


 


Sau khi ngự y đi rồi, Cửu Đàm bảo đám nô tài bỏ lư hương trong phòng Tần Quyên đi, dặn dò, "Sau khi hắn tỉnh, bảo hắn đến chỗ ta."


 


Lúc tỉnh lại, Tần Quyên cảm thấy đầu óc hơi choáng váng nặng nề. Dường như trong phòng có một mùi hương nhàn nhạt. Sau đó, một nô tài đi vào, đưa cho hắn bộ quần áo mới, dẫn hắn đi tắm rửa.


 


"Không có ai đến đây chứ?" Tần Quyên nói tiếng Thiên Trúc, vừa cởi áo vừa hỏi. Đã lâu rồi hắn không được tắm, cực kỳ hưởng thụ khoảnh khắc này.


 


Nô tài lắc đầu, dường như không hiểu vì sao hắn hỏi thế.


 


Thấy vậy, Tần Quyên cũng yên tâm. Hắn c** q**n áo xong rồi bước vào bể tắm. Nô tài cũng biết ý lui ra ngoài.



 


Tần Quyên đang tắm thì nghe tiếng bước chân. Hắn nhanh tay lau khô người, mặc quần áo, tóc còn đang nhỏ nước thì đã thấy đối phương đứng ngoài cửa.


 


Cửu Đàm tới đột ngột quá, khiến Tần Quyên không kịp phòng bị.


 


Cửu Đàm hơi nhíu mày, nhẹ nhàng nói, "Ta chỉ định đến gọi ngươi đi ăn trưa."


 


Tần Quyên hơi ngẩn ra. Vậy mà hắn đã ngủ thông từ sáng tới trưa rồi, sao vẫn cảm thấy như mình chưa ngủ được bao lâu vậy, cả lúc tắm cũng thấy uể oải.


 


Là do nhiều ngày mệt mỏi quá độ ư?


 


Tần Quyên thu dọn đồ đạc rồi ôm quần áo bẩn, theo Cửu Đàm ra ngoài.


 


Cửu Đàm sai nô tài mang quần áo hắn đi giặt.


 


"Hôm nay có tiệc, buổi trưa ăn thanh đạm một chút, tối sẽ có khách đến." Cửu Đàm khẽ nói với hắn.


 


Tần Quyên nói, "Chủ nhân có tiệc thì kẻ ở nhờ như ta không tiện tham dự."


 


"Không sao." Cửu Đàm quả quyết đáp.


 


Tần Quyên lại hỏi, "Ngươi không buồn ngủ sao?" Bọn họ đã di chuyển liên tục từ trưa hôm qua đến giờ, hắn đã được ngủ một giấc nhưng Cửu Đàm thì chưa. Hắn lẽ ra phải rất buồn ngủ mới đúng chứ.


 


Cửu Đàm đột nhiên nói, "Ngươi nhắc ta mới thấy, hình như có một chút."


 


Hai năm nay chưa từng xuất hiện....


 


Hắn cảm nhận được một chút cái cảm giác gọi là buồn ngủ, nhưng không kéo dài lâu. Dù vậy, trong lòng hắn vẫn rất vui sướng.


 


Quả thực đã lâu hắn không vui như vậy. Bỗng nhiên, hắn xoay người, nắm lấy tay Tần Quyên, "Tần Quyên, ngươi đúng là phúc tinh của ta."


 


Nếu không nhờ Tần Quyên, có lẽ hắn sắp quên cảm giác được ngủ ngon là như thế nào.


 


Sau bữa cơm trưa, Cửu Đàm bảo Tần Quyên chơi cờ với mình. Tần Quyên không biết chơi loại cờ của người Quách Nhị, Cửu Đàm dạy vài lần, Tần Quyên mới tàm tạm nhớ.


 


Nhưng chơi được hai ván, hắn bắt đầu mệt mỏi.



 


Cửu Đàm đi ngủ, Tần Quyên cũng rời đi. Nô tài bảo Tần Quyên ngồi đó chơi một mình, còn bưng cho hắn đĩa trái cây.


 


Lâu lắm rồi không được ăn trái cây, Tần Quyên rất thèm thuồng nên đành ngoan ngoãn ngồi chờ.


 


Nô tài thấy hắn thích nă như thế, sau khi hắn ăn xong, gã lại mang thêm một đĩa lớn.


 


Tiểu nô tài thở phào một tiếng, thế là coi như giữ chân được Tần Quyên rồi.


 


Gã cảm thấy rấ lạ, hôm nay chủ tử đã ngủ nguyên một canh giờ mà chưa tỉnh....


 


Gã rất mong chủ tử có thể ngủ thêm, cũng mong thiếu niên kia chịu ngồi đây lâu thêm một chút.


 


Gã mang một chồng sách tới, mong là đống sách này có thể giữ chân người ta.


 


Tần Quyên thấy tiểu tài mang sách đến, cũng phần nào hiểu ý đồ của gã.


 


Chữ viết trên đó toàn là chữ Phạn hoặc chữ Tạng.....Tần Quyên chỉ học có nửa năm, chữ thầy trả thầy rồi, đọc không hiểu mấy.


 


Hắn cầm sách lật qua lật lại hồi lâu, ôn lại những chữ Phạn đã quên mất.


 


Người Quách Nhị vô cùng sùng tín Phật Pháp, bởi chỗ họ cách nơi Thích Ca Mâu Ni chào đời rất gần.


 


Từ thành Ban đến Lạn Đà, một thánhđịa Phật pháp được ghi trong Đại ĐƯờng Tây Vực ký, chỉ mất 1 tháng đi đường. Sau đó, Phật pháp ở chính nơi Phật Tổ ra đời dần điêu tàn, chùa miếu bị phá hủy, triều đại đổi thay, các tôn giáo mới ra đời, rồi lại suy yếu....


 


Mỗi một đời vua lại thay một loại quốc giáo, mà không nhớ đến Phật giáo.


 


Ở Niết Bàn của Phật Tổ có một bức tượng Phật lớn. Lúc Huyền Trang tới đó, gió cát đã phủ tới ngực tượng Phật. Mà nay, bức tượng đã không còn tồn tại....


 


300 năm trôi qua, gió cát trôn vùi Phật pháp.


 


Chỉ vì chiến tranh.


 


Không chỉ những nước Liêu Tống Hạ Kim ở phía đông, mà khắp thế gian, khắp thiên hạ, đều chìm trong chiến loạn gần như cùng một thời điểm, dẫn đến sự hủy diệt của biết bao nền văn minh.


 


Mà đúng thời điểm ấy, đân tộc Mông Cổ bên sông Oát Nan trỗi dậy hùng cường, gót sắt cày nát cả lục địa.



Đây là cuốn sạch do một vị vương tử Quách Nhị viết lại những hiểu biết của mình sau chuyến đi Thiên Trúc, cảm thán về một thời kỳ Phật pháp điêu tàn.


 


Tần Quyên không rành chữ Phạn, đọc không hiểu lắm, nhưng vẫn bị sư uyên bác của vương tử kia thu hút.


 


Tiểu nô tài thấy hắn nghiêm túc như thế thì rất tò mò. Rốt cuộc hắn đọc gì mà chăm chú vậy....


 


Tần Quyên ngước lên, nhìn tiểu nô tài, hỏi, "Vị Thúc Vũ vương này là ai?"


 


Tiểu nô tài nghĩ ngợi hồi lâu, mới đáp lại bằng thứ tiếng Phạn ngắc ngứ, "Là thúc phụ của điện hạ."


 


"Điện hạ?" Tần Quyên chợt cau mày.


 


Tiểu nô tài kinh hãi che miệng, tự biết mình lỡ lời.


 


Tần Quyên không ngốc, lập tức hiểu ra. Cửu Đàm vốn chẳng phải thiếu gia nhà giàu nào hết. Hắn là vương tử của Quách Nhị.


 


Hắn khép sách, đặt sang bên, hít sâu một hơi.


 


Nhưng hắn không nghĩ nhiều, chỉ bảo với tiểu nô tài kia rằng, "KHông sao, ta sẽ không nói với chủ tử của ngươi. Nãy giờ ta không nghe ngươi nói gì hết."


 


Tiểu nô tài thì thầm, "Có thật không?"


 


"Ai nuốt lời sẽ bị quất một roi." Hắn nháy mắt.


 


Tiểu nô tài đỏ mặt cúi đầu. Người này khác hẳn những người hấn cùng gặp. Lối sống của người Quách Nhị tương đối phóng khoáng, nhưng tất cả các công tử hắn từng hầu hạ đều không như thế này. Người đâu mà tính nết hồn nhiên, lúc cười đùa còn có nét trẻ con. Vị này chắc cũng chỉ tầm tuổi gã thôi.


 


Một lúc sau, Cửu Đàm tỉnh lại. Tiểu nô tài vội chạy vào tẩm cung.


 


Cửu Đàm mặc áo xong rồi bước ra. Lúc Tần Quyên trông thấy, không thể không nghĩ đến thân phận vương tử của hắn, tự nhiên chẳng biết phải phản ứng thế nào.


 


Đêm ấy, trong viện mở tiệc. Các cơ thiếp của cửu đàm ăn vận lộng lẫy, xuất hiện ở hoa viên.


 


Tần Quyên nghe A Đạt bảo có khách quý đến, đó là bằng hữu của Cửu Đàm.


 


Lúc trời nhá nhem tối, đèn vừa được treo lên thì xe của vị khách kia đến rồi. A Đạt dẫn người ra nghênh đón.


 



Lúc các vị quý nhân đi vào theo con đường ven hồ nước, Tần Quyên thoáng trông thấy....


 


Có hai người, một người hắn không biết, nhưng vị khách quý đi bên cạnh thì chẳng hiểu sao lại nhìn rất quen....


 


Nhưng cách xa quá, hắn không dám khẳng định. Hắn cảm thấy không có khả năng, hơn nữa thời gian cũng không khớp.....


 


Nhưng nhìn bóng dáng kia cùng cảm giác thân thuộc khiến toàn thân hắn tê dại. Hắn ngồi xuống ghế, cứ thế ngây ngẩn hồi lâu.


 


Cửu Đàm mời khách ngồi xuống. Vị khách quý kia mang theo nữ quyến nên bảo nàng đến nói chuyện với các nữ nhân của Cửu Đàm, sau đó gọi vị công tử cao ráo mảnh khảnh đi cùng mình bước lên, giới thiệu với Cửu Đàm.


 


"Cửu đệ, vị này là bằng hữu của vi huynh, vi huynh muốn giới thiệu để hai người làm quen với nhau." Giọng nói người đó sang sảng truyền đến.


 


Cửu Đàm thấy đi cùng với bạn mình là một nam tử tuyệt mỹ, mái tóc đen nhánh buông dài, da trắng như tuyết, môi tựa sắc xuân...


 


Hóa ra trên đời có người đẹp như vậy....


 


"Đã làm phiền quý phủ, Hoài Chi lấy làm hổ thẹn." Tuy nói thế nhưng ánh mắt y lại khẽ liếc Tần Quyên đang ngồi bên cạnh Cửu Đàm.


 


Trong nháy mắt, đầu óc Tần Quyên trống rỗng, chỉ còn lại nỗi ý nghĩ : Sao Hồ Hồ lại ở đây? Sao y đến thành Ban nhanh như thế?


 


Rồi hắn cũng nhận ra, tốc độ của hồ ly này rất quỷ dị, không thể nắm bắt được.


 


Ngay cả bằng hữu của y cũng khiến người ta khó hiểu. Mà sao hồ ly này lắm bằng hữu thế?


 


Thật ra, vị bằng hữu này của Cửu Đàm không phải bằng hữu của Triệu Hoài Chi, mà chỉ học chung trường thôi.


 


Sau khi Triệu Hoài Chi về Tống quốc, bá phụ đưa y đến Thái Học. Tại đó, y theo học cùng các hoàng tử vương tôn.


 


Sau này, y được chọn vào một chỗ gọi là Kỳ Môn và được học rất nhiều thứ. Ngày ngày, các tiên sinh giảng dạy hắn cách tạo bản đồ, cơ quan, vũ khí, bí thuật.....Rồi ban đêm còn phải nghe sư tôn giảng đạo cùng quẻ tượng....


 


Trong khoảng thời gian ấy, hắn quen Cung HI Nhiên, cũng từ Thái Học chuyển đến Kỳ Môn như y.


 


Họ quen biết mấy năm, nhưng phải đến lúc vào Kỳ Môn mới bắt đầu nói chuyện tử tế.


 


Họ cũng từng uống rượu với nhau một lần. Cung Hi Nhiên nói với Triệu Hoài Chi, hắn có một vị thanh mai vẫn đang chờ mình.


 


Sau này, Cung Hi Nhiên đột nhiên rời khỏi Kỳ Môn. Nhiều năm sau, có người nói với Triệu Hoài Chi, Cung Hi Nhiên bị phái đến Đại Lý.


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 88: Có Hồ Hồ bầu bạn (8)
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...