Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 86: Có Hồ Hồ bầu bạn (6)

212@-

Tần Quyên ngẩn sao, sao người này bỗng nhiên hỏi đến hắn.


 


Người Đại lý trả lời, "Vị tiểu huynh đệ này đi theo sau đoàn ta 1 canh giờ trước. Ta thấy hắn tội nghiệp, chắc là nhiều ngày chưa ăn uống gì nên cho theo."


 


"....." Tần Quyên lặng lẽ cúi đầu, cố gắng khiến bản thân trông có vẻ "thật đáng thương."


 


Thủ lĩnh thiếu niên kia nhìn hắn, nhận thấy hắn mang một tấm mặt nạ kì dị, cùng với quần áo đắt đỏ, trông không giống một kẻ có thân phận tầm thường.


 


Hắn cau mày, "Tháo mặt nạ ra."


 


Tần Quyên biết ngay người này sẽ yêu cầu thế mà....Vì đã chuẩn bị tâm lý rồi nên hắn cũng không quá lúng túng.


 


Hắn chậm rãi gỡ mặt nạ xuống, mong sao bọn họ đừng làm khó dễ nữa, hắn thật sự chỉ muốn được ăn một bữa cơm thôi.


 


Nếu được họ cho đi theo đến thành trấn, đồng thời được nuôi ăn nữa thì càng tốt.


 


Tất nhiên hắn sẽ đưa bạc cho họ.


 


Tần Quyên vừa tháo mặt nạ, xung quanh bỗng phát ra vài tiếng sửng sốt. Ngay cả thủ lĩnh thiếu niên kia cũng nhìn đến ngây ngẩn.


 


Tần Quyên thấy thế, lại đeo mặt nạ lên.....


 


Những người đó ngại ngùng rời mắt đi.


 


"Ăn cơm." Thiếu niên kia lạnh nhạt ra lệnh. Những người khác lần lượt đi lấy bát của mình.


 


Họ xếp hàng chỉnh tề để lĩnh bánh nướng, rất ít người dám ngồi cạnh vị thủ lĩnh.


 


Tần Quyên cũng xếp hàng nhận phần bánh và thịt của mình, vốn định ngồi ở xa nhưng người Đại Lý kia gọi hắn đến.


 


Hắn đói đến sắp lả rồi, bọn họ có thể để cho hắn ăn xong rồi hỏi gì hãy hỏi không?


 


Người Đại Lý bảo hắn ngồi đối diện thủ lĩnh. Tần Quyên không còn sức nói chuyện, lúc ngồi xuống, thân hắn còn hơi lảo đảo.


 


Tấm mặt nạ đã che đi sắc tái nhợt của hắn, nhưng vị thủ lĩnh kia cũng đoán được hắn mệt mỏi cỡ nào, bèn không làm khó hắn nữa, bảo hắn ăn đi.


 


Tần Quyên ăn ngấu nghiến, nhưng cũng không có vẻ quá thô thiển. Hắn đói đến độ ăn vài cái bánh còn chưa thấy no.


 


Người Đại Lý kia chia cho hắn một phần bánh nướng của ông ta.


 


Tần Quyên cảm ơn rồi nhận lấy, cặm cụi ăn. Ăn xong bánh, hắn mới chuyển sang miếng thịt trong bát.



 


Là thịt dê hảo hạng, béo mà không ngán, chắc chắn không phải loại dê tầm thường.


 


Hắn bắt đầu hoài nghi, nhưng cũng không muốn nghĩ nhiều.


 


Cuối cùng, sau khi ăn xong, hắn cầm lấy túi nước bên hông, uống một ngụm. Nước trong túi chỉ còn lại một nữa, hy vọng họ chịu cho hắn nước.....


 


Lúc này, thủ lĩnh thiếu niên đặt bát xuống. Tần Quyên nhìn thấy trong bát của hắn vẫn còn rất nhiều thịt bỏ thừa.


 


Thiếu niên nhìn Tần Quyên, bỗng nói, "Ta là Cửu Đàm. Ngươi tên gì?"


 


Hắn nói tiếng Phạn nên Tần Quyên hiểu được.


 


Bèn thấp giọng đáp, "Tần Quyên."


 


Thiếu niên kia khẽ cau mày.


 


Tần và Đàm đồng âm.


 


"Ngươi bao nhiêu tuổi?"


 


"Mười bảy." Tần Quyên đáp.


 


"Ta hơn ngươi 2 tuổi, ngươi có thể gọi ta là Cửu Đàm đại ca."


 


"....." Tần Quyên tỏ vẻ hắn không muốn gọi một người mới quen là đại ca.


 


Cửu Đàm hỏi Tần Quyên rất nhhiều chuyện, nào là hắn từ đâu tới, muốn đi đâu, trước khi gặp phải bão cát thì theo ai.....


 


Tần Quyên cảm thấy như thể bị tra khảo chứ không phải là hỏi han vô tư, tuy nhiên hắn cũng thành thật đáp. Quanh đây bốn phía đều là sa mạc, hắn sợ bị họ bỏ lại....


 


"Là người Mông Cổ à?" Cửu Đàm nheo mắt hỏi.


 


Tần Quyên lắc đầu, "Ta là người Hán."


 


Cửu Đàm nói, "Chúng ta đến từ Điệt Nhi Mật, trên đường gặp phải bão cát. Nơi này cách thành Ban chừng 20 dặm. Nếu ngươi muốn đi Điệt Nhi Mật thì theo ta đến thành Ban rồi tính tiếp."


 


Tần Quyên gật đầu. Hắn không có lựa chọn nào khác, ít nhất họ cũng chịu đưa hắn theo.


 


Đến thành Ban, hắn có thể chờ Triệu Hoài Chi. Chắc Triệu Hoài Chi cũng đang trên đường tới rồi.


 


Ban đêm, trời rất lạnh. Thương đội chỉ có lều trại cho vị thủ lĩnh thiếu niên kia, những người còn lại đều quấn áo lông rồi ngủ bên ngoài. Đến nửa đêm thì lửa tắt, áo ấm của Tần Quyên bị rơi mất trong trận bão cát, hắn chỉ có thể cuộn tròn người, rúc vào bụng ngựa.



 


Con ngựa bị hắn đè khó chịu, bèn trở mình, không cho hắn dựa vào nữa.


 


Tần Quyên bị lạnh, cố ý rúc vào nó. Thế là nó nổi cáu, đứng dậy luôn.


 


"....." Tần Quyên khóc không ra nước mắt, đành phải khoanh chặt hai tay, đứng dậy nhảy lò cò cho ấm người.


 


Nhưng trời lạnh như vậy, làm gì cũng chẳng đỡ hơn được.


 


Không lâu sau, một người ra khỏi doanh trướng. Tần Quyên nhìn sang, thấy thủ vệ hành lễ với người đó.


 


Người đó vẫy tay, đi về phía Tần Quyên.


 


"Tần Quyên?" Cửu Đàm nhìn hắn.


 


Bấy giờ Tần Quyên vốn biết, tuy thiếu niên này có nước da màu đồng, mái tóc hơi nhạt, nhìn quái dị nhưng thật ra không hề tệ.....


 


Không ngờ trong ánh đèn giữa đêm khuya, dáng vẻ hắn có phần quỷ dị, yêu tà.


 


"Vâng...." Tần Quyên hành lễ với hắn.


 


Cửu Đàm thấp giọng hỏi, "Ngươi không có áo ấm à?"


 


"Không có."


 


"Vậy vào trong lều đi." Cửu Đàm nói rồi xoay người, chiếc đèn trên tay khẽ lung lay.


 


Tần Quyên không buồn nghĩ ngợi. Hắn bị cái lạnh khiến cho đầu óc cũng đông cứng rồi, cứ thế đi theo Cửu Đàm.


 


Lúc bước vào doanh trướng của Cửu Đàm, hắn nghẹn họng trân trối. Thương đội này lấy hết đồ tốt ra cho vị thủ lĩnh này dùng đấy à ?


 


Bên ngoài gió lớn nên lạnh, nhưng đâu lạnh đến mức đã ở lều còn phải đốt bếp lò.


 


Cửu Đàm đưa thảm lông cho hắn, nói, "Ra đằng kia ngủ đi."


 


Tần Quyên gật đầu, ôm tấm thảm lông, chẳng nói lời nào, vừa nằm xuống, quấn thảm quanh mình là chìm vào giấc ngủ luôn.


 


Cửu Đàm không ngờ Tần Quyên lợi hại như thế, mới đặt lưng đã ngủ. Hắn ngồi bên giường, chống cằm nhìn Tần Quyên một lát.


 


Dù không nói nhưng ai nấy đều cho rằng Tần Quyên đeo mặt nạ là bởi hắn quá đẹp....


 


Người Quách Nhị cũng có tập tục đeo mặt nạ nên không quá lạ lẫm.



May sao Tần Quyên không ngáy nên Cửu Đàm có ấn tượng không tệ với hắn.


 


Ngồi một lát, Cửu Đàm ngả lưng xuống, nhưng không ngủ được, hai mắt mở thao láo. Cứ hễ có tiếng gió thổi cỏ lay bên ngoài là hắn lại thức giấc, điều này khiến hắn rất khổ sở.


 


*


 


Hôm sau, khi Tần Quyên tỉnh lại thì Cửu Đàm mới ngủ được không lâu. Hắn không đánh thức đối phương, nhẹ nhàng đặt thảm lông sang một bên rồi đi ra ngoài.


 


Tần Quyên bước ra khỏi lều thì thấy bên ngoài yên tĩnh đến kỳ lạ. Người gác đêm đã thay ca, những người khác còn đang ngủ, bao gồm cả nam nhân người Đại Lý.


 


Họ quen dậy muộn như vậy sao?


 


Tần Quyên không dám hỏi, thậm chí không dám phát ra tiếng động. Hắn đắn đo không biết có nên quay về lều ngủ tiếp không.


 


Sau cùng, hắn đành ngồi ngoài lều, nhìn mặt trời lên cao. Tới khi mặt cát bắt đầu nóng, người trong lều mới tỉnh.


 


Sau khi quản sự người Đại Ký vào trong lều, đám người bên ngoài mới bắt đầu thức dậy chuẩn bị đồ ăn sáng.


 


Lúc này Tần Quyên mới biết, Cửu Đàm mắc chứng mất ngủ rất nặng. Do đêm qua hắn nhảy lò cò bên ngoài lều, khiến Cửu Đàm thức giấc nên mới cho hắn vào lều ngủ.


 


Nghĩ vậy, Tần Quyên đỏ mặt xấu hổ.


 


Đồ ăn sáng đã xong xuôi, Cửu Đàm mới đi ra. Những người khác đồng loạt hành lễ với hắn.


 


Tần Quyên cau mày, nhìn tác phong của bọn họ. Cửu Đàm không giống thủ lĩnh của một thương đội, mà giống một vị thiếu gia hơn.


 


Có lẽ các thương đội Quách Nhị khác cũng cung kính với thủ lĩnh như vậy chăng?


 


Tần Quyên xếp hàng đi nhận bánh nướng và sữa bò.


 


Hắn không thích sữa bò, cảm thấy sữa dê ngon hơn.....Nhưng vì lâu rồi không uống nên lại cảm thấy ngon lạ lùng.


 


Không, đây không phải sữa bò bình thường, trong sữa có cả trà.


 


Trà là thức uống ngưng tụ tinh hoa của người Hán, ngấm vào trong huyết mạch, cho nên khi nếm được vị trà, hắn mới thấy sữa uống ngon như vậy.


 


Thế là hắn cứ thế uống cạn mấy bát lớn.


 


Lúc này, hắn nghe những người kia bàn tán gì đó về hắn, dù cố phiên sang tiếng Phạn cũng không hiểu được.


 


Con người ta khi ở trong môi Tr**ng X* lạ thường trở nên mẫn cảm, cho nên hắn biết chắc chắn họ đang nói về mình.


 



Tần Quyên đỏ mặt, nghĩ hay là vì hắn ăn thùng uống vại quá?


 


Mong sao thương đội của Cửu Đàm không đuổi hắn vì tội tham ăn.


 


Cửu Đàm đột nhiên đặt bát xuống, khiến sữa bò trong bát sóng sánh ra ngoài. Tần Quyên ngẩng lên nhìn hắn.


 


Sắc mặt Cửu Đàm rất khó coi, khiến cho Tần Quyên căng thẳng mím môi.


 


Hắn nghe thấy Cửu Đàm quát bằng tiếng Phạn. "Nếu thừa hơi bàn chuyện không đâu thì dắt ngựa ra đi, tự mình đến thành Ban, đỡ phải khua môi múa mép."


 


Những người đó không dám cãi câu nào, vội đi làm việc.


 


Tần Quyên nhận ra, không phải họ nói tới việc hắn ăn nhiều, chứ nếu không đã chẳng chọc giận vị gia này.


 


Vậy phải chăng.....


 


Không phải vì hắn ngủ qua đêm ở trong lều của Cửu Đàm nên bị hiểu lầm đấy chứ?


 


Nghĩ vậy, Tần Quyên cũng tái mặt, bát trà sữa trong tay cũng chẳng còn thơm ngon gì nữa, miếng bánh ngô trong miệng trở nên khô khốc.


 


Bọn họ nghĩ gì vậy!


 


Đến trưa, đoàn người tiếp tục lên đường, lần này không dừng nghỉ nữa.


 


Có lẽ vì sức khỏe Cửu Đàm không tốt nên họ di chuyển rất chậm, chắc phải ngày mai mới đi hết được 20 dặm đường.


 


Tần Quyên vốn có thể tách ra đi trước, nếu thế thì đêm nay hắn sẽ tới được thành Ban.


 


Nhưng không nên làm vậy. Dù sao hắn cũng nhận ân huệ của người ta, không nên qua cầu rút ván.


 


Không ngờ, đi được vài dặm, họ gặp phải cướp.


 


Chúng gồm 30 người, số lượng tương đương với người của Cửu Đàm.


 


Khi cướp xuất hiện, chúng lớn tiếng hô hào, nhưng người trong xe ngựa chỉ cười lạnh, nói bằng tiếng Quách Nhị, "Lũ mù mắt ngu xuẩn, ngay cả lão tử mà cũng dám động đến."


 


Lời của Cửu Đàm đã chọc giận lũ cướp. Chúng vung đao, xông về phía xe ngựa.


 


Lúc chúng đến gần, thân thể Tần Quyên lại phản ứng theo bản năng trước khi kịp suy nghĩ. Hắn nhảy khỏi yên ngựa, đá rơi đao trong tay một tên.


 


ĐỘng tác uyển chuyển, mau lẹ nhẹ nhàng như uyển nhược du long, khiến đám người há hốc mồm.


 


Lũ cướp trố mắt kinh hãi. Sao trong thương đội lại có kẻ lợi hại như thế? Giờ có nên cướp tiếp hay không đây?


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 86: Có Hồ Hồ bầu bạn (6)
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...