Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 82: Có Hồ Hồ bầu bạn (2)

324@-

Tần Quyên đi dạo một vòng. Hắn cảm giác có người bám theo, nên đoán là người của Tề Lâm.


 


Nghĩ ngợi một hồi, hắn quyết định vào một quán rượu.


 


Đặc sản của quán này là dê nướng. Dê sau khi nướng chín xong sẽ cắt ra từng khúc để bán, nhưng giá cả từng khúc lại khác nhau.


 


"Đắt nhất là khúc nào?" Tần Quyên hỏi.


 


Chủ quán cười nói, "Đương nhiên là chân sau."


 


"Vậy cho ta miếng sườn dê kia đi." Tần Quyên nói.


 


Chủ quán trố mắt nhìn hắn, thầm nghĩ người này quái lạ thật.


 


Sau khi sườn dê được bưng lên, hắn lại gọi thêm một đĩa bánh nướng phô mai, quết thứ tương đặc sản vùng này lên ăn kèm.


 


Không lâu sau, Tề Lâm nổi giận đùng đùng tìm đến.


 


Tần Quyên không buồn để ý, vẫn tiếp tục ăn.


 


Tề Lâm nghĩ mình sớm muộn gì cũng bị thằng nhóc thối này làm cho tức chết, rõ ràng thấy hắn đến rồi mà làm như không. Thật muốn tẩn cho nó một trận.


 


Lúc Tề Lâm đến quán thì con dê nướng kia đã bị chia ra bán gần hết, chỉ còn lại ít thịt thừa.


 


"Khách quan, ngài có muốn chờ con tiếp theo không?" Chủ quán thấy hắn hung dữ như vậy, vội nói.


 


Tề Lâm quát, "Mang cho ta hết chỗ thịt còn lại với 10 cái bánh."


 


"Được được." Chủ quán gật đầu lia lịa.


 


Tề Lâm bưng đĩa thức ăn đến ngồi đối diện Tần Quyên.


 


Tần Quyên không buồn nhấc mắt, vẫn tiếp tục ăn.


 


Tề Lâm siết tay thành nắm đấm, mãi lâu sau mới bình tĩnh lại được, cầm bánh lên ăn.


 


Mặt bánh và nhân bánh đều chứa pho mát, Tề Lâm rất thích ăn, mỗi lần có thể hăn đến 10 chiếc.


 


Sau khi ăn xong 5 6 cái, tâm trạng hắn bắt đầu khá hơn.


 


Tần Quyên cũng gặm xong sườn dê của mình. Hắn ăn rất nhanh nhưng cũng rất khéo, không để lại chút thịt thừa nào trên xương sườn.


 


Tề Lâm thấy hắn ăn ngon lành như thế, tự nhiên lại thấy đồ của mình chẳng thơm ngon gì.


 


Tần Quyên ăn xong lại gọi một chén trà.


 


Lúc này, Tề Lâm thấy con dê thứ hai đã nướng gần xong, vội gọi ngay cho mình một phần sườn nướng.


 


Tần Quyên uống cạn chén trà, đang chuẩn bị đi, lại bị Tề Lâm kéo về, "Đến quán rượu mà không uống rượu, uống trà thì ra thể thống gì?"


 


Nói rồi, hắn sai tiểu nhị mang hai vò rượu tới.


 


Tần Quyên cau mày. Tên này biết hắn không uống được rượu, rõ ràng là cố ý đây mà.


 


"Ngươi uống một mình đi, ta còn vội ra cổng thành xem múa lửa." Tần Quyên nói.


 


Tề Lâm không đồng ý, "Uống xong ta đi với ngươi."


 


Tần Quyên liền đáp, "Khỏi cần."


 


Tề Lâm vẫn túm lấy hắn, "Thằng nhóc thối, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt à?"


 


Hắn bóc lớp bùn che miệng vò, gằn giọng, "Không uống cũng phải uống, bằng không lão tử vác ngươi về."



 


"......"


 


Chủ quán nhìn thấy bọn họ như thế thì sợ gần chết. Tần Quyên không muốn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Tề Lâm ở đây, kinh động đến quan phủ, lại khiến chủ quán rượu bị liên lụy, nên đành cắn răng ngồi xuống.


 


"Ngươi muốn uống thì ta bồi ngươi một chén, có lòng vậy là được."


 


Tần Quyên nói rồi cầm lấy chén trà hắn vừa uống cạn ban nãy.


 


Tề Lâm thấy hắn thỏa hiệp thì rất thỏa mãn. Thấy chưa, con sói nhỏ này vẫn phải nằm trong bàn tay hắn thôi.


 


Muốn hắn uống rượu thì hắn phải uống.


 


Tần Quyên chỉ uống một chén nhỏ, Tề Lâm đã uống cả bát lớn.


 


Tề Lâm chê hắn uống chậm, cáu kỉnh nói, "Thế này đâu có giống nhi lang, đám đàn bà còn uống khá hơn ngươi!"


 


Tần Quyên lườm một cái, còn lâu hắn mới để bụng dăm ba câu khích tướng này. Cơ thể hắn không phù hợp để uống rượu, mấy chén này đã là giới hạn rồi.


 


"Ngươi uống thêm chén nữa, ta đồng ý để ngươi bán 11 xe sắt." Tề Lâm không ngốc, hắn phải tìm cho mình một lý do để xuống nước, chẳng những thế còn có thể chế nhạo Tần Quyên.


 


Nghe vậy, Tần Quyên nheo mắt, thấp giọng nói, "Ngươi nói đấy nhé?"


 


"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy." Tề Lâm vỗ ngực bồm bộp.


 


"Được." Nói rồi, Tề Lâm ngửa đầu uống cạn.


 


Tề LÂm thấy hắn uống nhanh như thế, cũng lấy làm ngạc nhiên.


 


Tần Quyên buông chén đứng dậy, "Ngươi đã đồng ý rồi, muộn nhất là đêm mai chúng ta sẽ lên đường. Ta đi xem múa lửa trước đây."


 


Tề Lâm còn chưa kịp hỏi có phải hắn uống say rồi không thì đối phương đã nhanh chân đi ra ngoài.


 


Lúc này, buổi trình diễn múa lửa vừa mới bắt đầu. Chỉ chốc lát sau, Tần Quyên đã bị nhấn chìm trong biển người.


 


Hai má Tần Quyên đỏ bừng, nóng bỏng, bước chân hơi lảo đảo. Không thể nói hắn không say, nhưng chưa say đến bất tỉnh nhân sự.


 


Hắn đi ba bước thì lùi một bước, khiến người trên phố bất an né tránh.


 


Diễn múa lửa được tổ chức ở cổng thành. Lúc này, tiếng trống chiêng rộn ràng vang lên, rất nhiều người bu lại gần đó.


 


Tần Quyên không lo không biết đường, cứ đi theo đám đông là được, cũng không sợ đâm vào người ta, vì ai thấy tên say như hắn cũng nhường đường.


 


Đến lúc tự nhiên thấy không đi về phía trước được, hắn nghe tiếng một nam nhân ồm ồm quát, '"Thằng nhóc kia, ngươi cọ cọ vào người ta làm gì đấy?"


 


Người đó tuy rằng lực lưỡng nhưng không cao bằng hắn, không túm áo hắn nhấc lên được, đành phải khua chân múa tay, làm bộ hung dữ.


 


Tần Quyên hừ nhẹ, muốn tránh ra đi đường khác, nhưng tên đó cố tình huých vào người hắn, nói hắn làm gã bị thương.


 


Đám đông lại một lần nữa bu đến.


 


Cảm giác say lâng lâng vơi đi dần. Tần Quyên bắt đầu nghe thấy tiếng xì xào xung quanh.


 


Hắn chỉ muốn xem múa lửa thôi mà, những người này làm sao thế....


 


Hắn bực mình nhăn mày, rồi đột nhiên cảm thấy có ai đó lay vai mình.


 


Hóa ra những người đó nói hắn làm người khác bị thương, đòi móc túi tiền của hắn để bồi thường.


 


"Đúng là lòng tham không đáy." Đầu óc còn đang say mơ màng, hắn quát khẽ một câu, hất gã kia ra.


 


Nhưng mà hắn đang say, không biết mình dùng sức thế nào, chỉ nghe những người xung quanh ồ lên.


 


Cảm giác tự mãn còn chưa kéo dài được bao lâu, cảm gác say lại xâm chiếm, khiến hắn lảo đảo ngã ra.



Ngay khi hắn ngã, tên nam nhân kia liền bò dậy, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với hắn.


 


Tần Quyên đang say, không cảm thấy đau đớn gì.


 


Nhưng đúng lúc này, một nam tử áo trắng xuất hiện, giọng nói ôn hòa, nói vài câu bằng tiếng Duy Ngô Nhĩ, khiến gã nam nhân kia dừng tay.


 


Tần Quyên được người đó đưa đi. Thấy thiếu niên uống say như chết kia được đưa lên xe ngựa, gã nam nhân sợ gặp phiền phức, bèn cong đuôi chạy.


 


Khi cỗ xe lăn bánh, tiếng chuông kêu đinh đang nghe rất vui tai.


 


Lũ trẻ con trố mắt nhìn xe ngựa giễu qua, đến tận khi nó biến mất sau những bức tường.


 


Chúng chưa từng thấy cỗ xe nào lớn như vậy.......


 


Không biết bên trong chở được bao nhiêu người.


 


Phu xe ngồi bên ngoài, còn bên trong có một hài đồng đang lau mặt cho Tần Quyên. Nó gỡ mặt nạ của Tần Quyên xuống, dùng khăn ấm áp lên.


 


"Ui......." Tền Quyên phát ra tiếng kêu hừ hừ như mèo con.


 


Tiểu đạo đồng che miệng cười, lại run rẩy nhìn nam tử mặc áo xám trắng ngồi bên cạnh.


 


"Tiểu Khúc Nhi." Nam Tử tuyệt mỹ thấp giọng gọi tên nói.


 


"Vâng, công tử."


 


"Sao?"


 


"Chủ tử....."


 


"Sao?"


 


"Đại nhân......"


 


Triệu Hoài Chi mở mắt nhìn Tiểu Khúc Nhi.


 


Tiểu Khúc Nhi đành dẩu mỏ gọi, "Cha...."


 


Nó trách sư phụ quá vô dụng, chơi cờ thua công tử, kết quả là nó bị gửi làm con nuôi của công tử như một món thế chấp.


 


Tiểu Khúc Nhi bực lắm, vì sao nó phải gọi công tử này là cha chứ? Trông chỉ như ca ca thôi!


 


"Ngoan, lau khô cho hắn đi."


 


Triệu Hoài Chi nói rồi lại nhắm mắt dưỡng thần.


 


Lúc này, chợt nghe ai đó kêu "Ngao" một tiếng, Triệu Hoài Chi cũng mở mắt ra. Tần Quyên đang há miệng cắn cái khăn lông, cũng tình cờ cắn luôn ngón tay Tiểu Khúc Nhi.


 


May mà không cắn trúng, chỉ khiến Tiểu Khúc Nhi sợ mà thôi.


 


Không thể tưởng tượng đước, Tần Quyên ca ca uống say, còn phá phách đến nỗi ăn cả khăn lông....Trời ạ.


 


Triệu Hoài Chi nheo mắt, sắc mặt thay đổi, bỗng nhiên nói, "Được rồi, để ta."


 


Lúc này, hai phu xe bên ngoài lên tiếng, "Công tử, đến rồi."


 


Quán trọ Triệu Hoài Chi đang ở do thuộc hạ của y mở.


 


Gia gia của Hồ Hồ đã từng sống ở thành Ban cách Điệt Nhi Mật không xa hơn 1 năm, nên người tộc Bá Nha Ngột ít nhiều cũng hiểu biết nơi này.


 


Hai phu xe đều là kỵ binh của Bá Nha Ngột thị. Triệu Hoài Chi đi chuyến này có một phần là vì Tần Quyên, còn một phần vì gia gia của mình. Y muốn bái phỏng hậu nhân của các thuộc cấp của Bá Nha Ngột thị đã sống ở thành Ban mấy chục năm nay.


 


Hôm nay, khi y vừa đến Điệt Nhi Mật thì người của y báo cho y biết hành tung của Tần Quyên.


 



 


Hai kỵ binh khiêng Tần Quyên vào trong phòng.


 


Tiểu Khúc Nhi sợ hãi theo sau, đứng đó một lát thì xin ra ngoài, "Con đi bảo đầu bếp chuẩn bị đồ ăn."


 


Tiểu Khúc Nhi không biết nói tiếng Duy Ngô Nhĩ hay tiếng Thiên Trúc, Triệu Hoài Chi phái một kỵ binh đi cùng nó.


 


Tần Quyên nằm trên giường, bắt đầu nói linh tinh.


 


Hắn nói bụng dạ khó chịu, buồn nôm, rồi lại mắng Tề Lâm ngu ngốc.


 


"....." Triệu Hoài Chi không khỏi tò mò nhìn sang.


 


Thiếu niên lang ở quân doanh lâu quá, học được không ít từ bậy bạ......


 


Triệu Hoài Chi đứng dậy, đến bên mép giường, cởi áo cho Tần Quyên. Lúc này, Tần Quyên cũng đột ngột ngồi lên, sau đó phun ra.......


 


Triệu Hoài Chi không ngờ lại có ngày mình muốn đá thẳng con sói này về Đại Trạch.


 


Phải, y bắt đầu ghét bỏ thiếu niên lang này rồi đấy!


 


Triệu Hoài Chi chưa cởi được áo cho Tần Quyên đã phải tự đi thay đồ.


 


Dù sao y cũng quen thói sạch sẽ quá mức.


 


Các kỵ binh mang nước ấm tới, Triệu Hoài Chi phải kỳ cọ tắm rửa ba lần mới thoải mái hơn một chút.


 


Tần Quyên vẫn chẳng biết gì, la lối xong mấy câu rồi lại nôn ra....


 


Triệu Hoài Chi tự hỏi, rốt cuộc Tần Quyên đã uống bao nhiêu.


 


Thật ra không nhiều, chỉ hai chén thôi, nhưng vượt quá tửu lượng của Tần Quyên lúc trước ít nhất là ba lần....


 


Cho nên bây giờ hắn đã say quắc cần câu.


 


Triệu Hoài Chi cảm thấy có chút bực bội. Thiếu niên lang uống say thì cũng được thôi, nhưng sao lúc nói mê không nhắc đến tên y, mà toàn là chửi bậy...


 


Chẳng phải người ta nói lời say mới là lời thật à?


 


Triệu Hoài Chi vô cớ nổi giận.


 


Lúc Tiểu Khúc Nhi mang cơm vào, Triệu Hoài Chi đang ngồi bên bàn lau tóc.


 


"Công....cha..." Tiểu Khúc nhi lắp bắp gọi, khiến kỵ binh theo sau nó phì cười.


 


Công cha, chẳng lẽ lại còn nghĩa mẹ nữa.....


 


(Lời editor : chỗ này, bạn Tiểu Khúc Nhi đang định gọi công tử thì nhớ ra và sửa thành cha, thế là thành công cha. Công cũng có nghĩa là cha. Nguyên văn kỵ binh kia nghĩ là : công cha, chẳng lẽ lại còn mẫu cha. Nhưng hai chữ này đều không có nghĩa trong tiếng Việt, nên tớ sửa thành công cha đối xứng với nghĩa mẹ)


 


Triệu Hoài Chi gọi nó tới gần.


 


Tiểu Khúc Nhi đi tới, Triệu Hoài Chi ngước mắt nhìn lên, "Ngồi đây ăn cơm."


 


Tiểu Khúc Nhi lề mề bò lên ghế, bưng bát lên ăn.....THi thoảng, nó lại nhìn lén Triệu Hoài Chi, thầm nghĩ người này đẹp thật, nhưng mà lạnh như băng, còn lạnh lùng hơn cả sư phụ Hứa Lạc Sanh nhà nó.


 


Nhưng đôi khi y cũng quan tâm đến nó. Nó cảm thấy người này vừa đẹp lại vừa dịu dàng....


 


Tiểu Khúc Nhi không dám nhìn lâu, đành cặm cụi ăn cơm.


 


Triệu Hoài Chi bảo nó đừng chỉ ăn mỗi cơm. Đang độ tuổi phát triển, phải ăn uống đủ chất.


 


Tiểu Khúc Nhi vâng vâng dạ dạ rồi lại ăn tiếp.


 


Triệu Hoài Chi bấy giờ mới hỏi nó năm nay bao tuổi.



Hứa Lạc Sanh thua y một ván cờ nên gán Tiểu Khúc Nhi làm con nuôi của y. Y biết rõ, chắc hẳn Hứa Lạc Sanh gặp phải chuyện phiền phức lớn nên mới giao đồ đệ cho mình.


 


Hứa Lạc Sanh muốn nhờ y bảo vệ Tiểu Khúc Nhi.


 


Y vốn đã có một đứa con nuôi là Tùng Man, không định nhận thêm ai khác, nhưng Hứa Lạc Sanh đạo nhân làm như thế, y không biết từ chối làm sao.


 


Dù sao Tiểu Khúc Nhi cũng ngoan ngoãn đáng yêu, so với Tùng Man, nó có vẻ chịu thương chịu khó, hiểu ý người khác hơn.


 


Một đứa bé ở tầm tuổi này đáng lẽ sẽ không có phẩm chất như vậy.


 


"Lúc sư phụ nhặt được con thì không rõ con bao tuổi, chắc là 7 tuổi, cũng có thể là 8 tuổi, không biết nữa...." Tiểu Khúc Nhi đáp.


 


Triệu Hoài Chi chân thành nói, "Sau này con sẽ có thêm một ca ca."


 


Tiểu Khúc Nhi sửng sốt, nói, "Là con của người sao?"


 


Triệu Hoài Chi đáp, "Là con nuôi của ta, năm nay sắp 11 tuổi."


 


"Ồ...." Tiểu Khúc Nhi tròn mắt nhìn, "Sao người thích nhận con nuôi như vậy?"


 


"......"


 


Triệu Hoài Chi nhún vai, tỏ vẻ không biết. Một đứa là do quy định của tộc Bá Nha Ngột, đứa kia là do đánh cược nên nhận về.


 


Thôi thì, dù sao y cũng thích trẻ con.


 


Cuộc trò chuyện của họ bị Tần Quyên cắt ngang.


 


Tần Quyên lại nôn ra tiếp.


 


Tiểu Khúc Nhi vội chạy tới, "Cha, con đi nấu canh giải rượu cho ca ca."


 


Tiểu Khúc Nhi không nhận ra mình gọi cha đã thuận miệng hơn rồi, không còn vẻ gượng gạo như trước nữa.


 


Có lẽ vì lúc nhỏ chỉ có sư phụ ở cùng nên chữ "cha" quá xa lạ với nó.


 


Triệu Hoài Chi đứng dậy, bảo kỵ binh mang thêm nước ấm vào. Lần này, y cởi áo Tần Quyên, lau rửa cho hắn.


 


Lúc Tiểu Khúc Nhi bưng canh giải rượu đến thì Tần Quyên đang bán khỏa thân nằm trên giường. Thằng bé đỏ mặt, đưa canh cho Triệu Hoài Chi rồi chạy đi.


 


Triệu Hoài Chi đút canh cho Tần Quyên. Tần Quyên uống được nửa bát thì đột nhiên mở mắt. Thật ra hắn vẫn còn say, nhưng đôi mắt rất đẹp, lại trong sáng, khiến Triệu Hoài Chi tưởng lầm là hắn tỉnh rồi.


 


"Tỉnh rồi à? Ta đưa ngươi về nhé." Triệu Hoài Chi vừa đặt chén xuống thì bị Tần Quyên ôm ghì vào ngực.


 


"Hồ Hồ? Hồ Hồ phải không...." Giọng hắn vẫn còn ú ớ, ".....Ta mơ thấy Hồ Hồ này....."


 


Nghe được câu ấy, Triệu Hoài Chi mới biết hắn vẫn chưa tỉnh rượu.


 


Y muốn đứng lên, nhưng Tần Quyên càng dùng sức ôm chặt, khiến y dán mặt vào ngực hắn....


 


Không có quần áo ngăn cách.


 


Rơi vào tình cảnh này, ngay cả một người trấn tĩnh như Triệu Hoài Chi cũng đỏ mặt bừng bừng.


 


Sao con sói này lúc say rượu lại ngốc nghếch thế?


 


Không, không phải ngốc, mà là dâm dê thì đúng hơn.


 


Tần Quyên cúi đầu nhìn Triệu Hoài Chi trong lòng mình, thấp giọng nói, "Hồ Hồ, ngươi thơm quá, vừa tắm xong à......Tóc ướt sũng kia kìa, dính hết vào người ta...."


 


Rồi Tần Quyên sửng sốt, "Quần áo ta đâu....."


 


"Hồ Hồ, ngươi tệ lắm, dám cởi áo của ta....."


 


Câu này khiến cả vành tai Triệu Hoài Chi cũng đỏ lựng theo.


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 82: Có Hồ Hồ bầu bạn (2)
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...