Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 80: Uyên ương quấn quýt (5)

326@-

Tùng Man hơi sửng sốt. Tuy nó chỉ muốn sau này đi theo Tần Quyên ca ca nhưng hiện giờ lại không muốn khiến cha đau lòng, cho nên ngoan ngoãn gật đầu.


 


Tùng Man nghĩ ngợi một lát, rồi đột nhiên cười nói, "Cha Hồ Hồ, nếu ca ca đi, người có đi cùng không?"


 


Tần Quyên vừa nghe đã biết tên nhóc này có ý đồ dùng hắn để dụ dỗ Hồ Hồ... Tiếc là hắn đã từng hỏi câu này rồi, Triệu Hoài Chi không trả lời hắn.


 


Triệu Hoài Chi mỉm cười, cười mà như không. Cuối cùng, Tùng Man không có được câu trả lời mình muốn, cảm thấy tiếc nuối, đành nói, "Cha Hồ Hồ, con đút cháo người ăn."


 


Tùng Man bưng chén, vụng về nhưng ngoan ngoãn đút từng thìa cháo cho Hồ Hồ.


 


"Đại nhân...." Có nô tài tới gọi.


 


Tần Quyên đắn đo một chút rồi đi ra.


 


Hắn từng gặp nô tài kia mấy lần, Đán Mộc từng gọi gã là Tiểu Đậu Tử.


 


Ban đầu còn tưởng gã là người hoạt bát, không ngờ chỉ hoạt bát trước mặt Đán Mộc thôi. Sau khi Tần Quyên vào ở mới biết tên nhóc này rất sợ người lạ.


 


Tiểu Đậu tử đưa cho hắn một lá thư, nhỏ giọng nói, "Một dịch binh nhờ tiểu nhân đưa cho Tần đại nhân..."


 


Tần Quyên nhận lất, thấy trên phong thư viết tên mình nhưng không nhận ra chữ ai, như thể nhờ người viết hộ.


 


Hắn mở ra, chỉ nhìn hai câu đã biết thư ai gửi.


 


Hắn đi đến bếp lò trong phòng, ném thư vào đó.


 


Ngọn lửa mau chóng l**m lên mảnh giấy, đốt thành một đám khói đặc.


 


Triệu Hoài Chi không khỏi nhìn sang, thấp giọng hỏi, "Sao? Thư từ thành La Bặc à?"


 


Đương nhiên Triệu Hoài Chi không nghĩ là thư do Đại Vĩnh vương gửi, chỉ thuận miệng hỏi một câu vậy thôi.


 


Tần Quyên không dám trả lời, chỉ gật đầu.


 


Cho nên Triệu Hoài Chi càng dám chắc, không phải thư của Đại Vĩnh vương.


 


Sau khi đọc thư xong, Tần Quyên có vẻ suy tư. Ninh Bách bảo hắn về La Bặc gấp, chừng 30 xe sắt sẽ được vận chuyển đến An Địch Can trước cuối năm nay, Ninh Bách muốn giao cho hắn việc này.


 


Tần Quyên chưa muốn về. Hắn muốn quay về cùng với Triệu Hoài Chi, nhưng Triệu Hoài Chi còn vướng bận chuyện gì đó mà chưa thể đi được.


 


Nhưng hắn không dám làm trái ước định với Ninh Bách. Khi xưa, Ninh Bách mạo hiểm cho hắn mượn binh, cũng xem như hết lòng giúp đỡ, hắn không muốn làm kẻ vong ân phụ nghĩa.


 


Tần Quyên muốn hỏi Triệu Hoài Chi, rốt cuộc vì sao không thể đi cùng hắn, nhưng Triệu Hoài Chi đã không chịu nói thì nhất định y có lý do riêng.


 


Chắc là liên quan đến Bá Nha Ngột thị.


 


Chỉ là hắn không an tâm để Triệu Hoài Chi ở lại đây. Dù sao tên Bác Bác Nộ đáng ghét kia cũng ở thành Đại Oát Nhĩ.


 


Tùng Man vui vẻ đút cho Triệu Hoài Chi ăn hết một bát cháo lớn. Đây là lần đầu tiên nó cảm thấy mình có thể chăm sóc người khác.


 


Và cũng là lần đầu tiên Tùng Man ý thức được, mình cần bảo vệ cha Hồ Hồ, y quá yếu ớt.


 


"Cha Hồ Hồ.....Tùng Man muốn lớn thật nhanh, không để cha Hồ Hồ bị thương nữa...." Tùng Man lí nhí nói, có nhiều chỗ Triệu Hoài Chi không nghe rõ nó nói gì, chỉ thấy hốc mắt nó đỏ hồng.


 


Triệu Hoài Chi ôm mặt nó, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lau khóe mắt.


 


Ngón tay y mềm mại, ấm áp, khiến Tùng Man thoải mái đến nỗi hai chân mềm nhũn, ngã nhào vào lòng Hồ Hồ.


 


"Hu hu....Cha Hồ Hồ, cha đừng bỏ con đi nữa...." Nó đột nhiên òa khóc.


 


Triệu Hoài Chi kinh ngạc, ôm lấy nó.


 


*


 



Ngày hôm sau, rất nhiều người ghé đến phủ Bá Nha Ngột, nhưng không mấy ai được mời vào Thanh Tâm điện.


 


Không biết vì sao, chuyện của Bác Bác Nộ và Hồ Hồ lại lộ ra ngoài, khiến sau khi người của hoàng hậu phái tới vừa mới đi thì mấy gia chủ khác lại tìm đến.


 


Triệu Hoài Chi đành bất đắc dĩ tiếp bọn họ. Sau khi tiễn hết khách, sắc mặt y đã trắng bệch.


 


Tần Quyên buông màn che, "Ngươi nghỉ ngơi đi."


 


"Bảo đầu bếp nấu cho ta vài món." Triệu Hoài Chi đột nhiên nói.


 


Tần Quyên kinh ngạc nhìn y.


 


Sau khi Triệu Hoài Chi đọc tên món ăn, Tần Quyên ghi nhớ rồi bước ra ngoài.


 


Không lâu sau, Tiểu Đậu Tử từ ngoài bước vào, "Gia chủ có gì phân phó?"


 


"Mời gia chủ Na Biệt thị đến đây." Triệu Hoài Chi ra lệnh.


 


Tiểu Đậu Tử kinh hãi, "Gia chủ, thân thể người như vậy mà vẫn tiếp khách sao?"


 


"Không cần lo, đi đi." Triệu Hoài Chi đáp.


 


"Vâng." Tiểu Đậu Tử vội chạy đi.


 


Không lâu sau, các Na Biệt Chi bước vào từ phụ điện. Hắn mặc một bộ áo sẫm màu, đầu đội mũ nỉ trắng, vóc người cường tráng, gương mặt oai hùng, mày rậm mắt sắc, sống mũi rất cao.


 


Lúc hắn vào, Triệu Hoài Chi đã ngồi ngay ngắn trên giường, Tiểu Đậu Tử đứng cạnh y.


 


Na Biệt Chi ngồi xuống chiếc ghế cách giường của Triệu Hoài Chi không quá xa.


 


Triệu Hoài Chi cười nhẹ, "Thật hiếm thấy, chẳng mấy khi Na Biệt Chi đại nhân không ngại cực khổ mà đến thăm Hồ Hồ.'


 


Na Biệt Chi cười nói, "Ta bị bệnh thì cũng đành thôi, nhưng khéo thế nào ngươi cũng đổ bệnh? Muốn giống ta hay sao?"


 


Rồi cả hai cùng bật cười.


 


"Hồ Hồ bất tài." Triệu Hoài Chi lắc đầu.


 


"Ngươi bất tài chỗ nào mà dám ăn thua đủ với gia chủ đời kế tiếp của Hột Nhan thị? Khắp thành Đại Oát Nhĩ hiện nay, không có ai dám đụng vào hắn đâu." Na Biệt Chi nhìn Triệu Hoài Chi, tuy trong lời nói có ý chế nhạo nhưng ánh mắt lại hiền lành, không có vẻ coi khinh.


 


Triệu Hoài Chi cười yếu ớt. Y với Na Biệt Chi cũng xem như quen biết từ lâu. Dù Na Biệt Chi lớn hơn y đến 7 8 tuổi nhưng cả hai lại dường như chẳng hề có khoảng cách, quan hệ cũng không tồi.


 


Sau khi Bá Nha Ngột thị bị thanh toán, Na Biệt Chi gia cũng đóng cửa từ chối tiếp khách, gia chủ thì cáo ốm. Chuyện chơi kim thạch kia chẳng rõ là thật hay giả.


 


"Nghe nô tài của ngươi nói hôm nay ngươi gặp rất nhiều trưởng lão nhưng cự tuyệt gặp các gia chủ, chỉ gặp mình ta, thật khiến tại hạ thụ sủng nhược kinh." Na Biệt Chi chắp tay thi lễ.


 


Triệu Hoài Chi cười, chợt ho khan vài tiếng, rồi nhìn sang Tiểu Đậu Tử đang cúi gằm mặt đứng bên cạnh, "Tiểu Đậu Tử, pha trà mang đến đây."


 


Tiểu Đậu Tử vội mang ấm trà lui đi.


 


Na Biệt Chi không khỏi nhìn Triệu Hoài Chi.


 


Có lẽ do ban nãy gió chợt nổi, khiến y che miệng ho một lúc mới có thể mở miệng nói, "Na Biệt Chi đại ca có vị vương gia nào để nguyện trung thành không?"


 


Y vừa nói ra câu ấy, Na Biệt Chi trợn mắt nhìn y. Tuy hắn khiếp sợ nhưng cũng cũng không đến nỗi hoảng hốt như bị chọc trúng điểm yếu.


 


Triệu Hoài Chi thấy vẻ mặt hắn thì cũng hiểu được.


 


Y biết tính Na Biệt Chi. Ngay khi nghe A Báo Thu nói gia chủ Na Biệt Chi mấy năm nay vì trầm mê trò đổ thạch mà tiêu tán gia sản, lâm bệnh liệt giường, y liền đoán ra ngay hắn chỉ đang giả vờ mà thôi.


 


Một thiếu niên lòng đầy chí hướng từ lúc còn nhỏ, vẫn luôn kiên định phấn đầu như thế, sao có thể dễ dàng bỏ cuộc được, cho nên Triệu Hoài Chi tin chắc Na Biệt Chi đã âm thầm cung cấp tiền tài cho một vị vương nào đó hắn nguyện trung thành.


 


Triệu Hoài Chi cười nhẹ, chắp tay thi lễ với Na Biệt Chi, "Hồ Hồ đa tạ Na Biệt Chi đại ca đã tới vấn an hôm nay, ít nhiều trong lòng Na Biệt Chi đại ca vẫn có Hồ Hồ."


 


Yết hầu Na Biệt Chi hơi nghèn nghẹn, hồi lâu mới nói, "Hồ Hồ cứ yên tâm dưỡng thương, không cần lo chuyện khác. Hoàng hậu Hãn Oa Khoát Đài sẽ không đến quấy rầy ngươi nữa đâu."



 


Hai người chẳng nói được mấy câu, Na Biệt Chi đã vội vàng rời đi.


 


Lúc hắn băng qua hành lang dài thì Tần Quyên dẫn đám nô tài mang thức ăn đến.


 


Tần Quyên chỉ kịp trông thấy bóng người vội vàng bỏ đi, nhưng hắn không quen Na Biệt Chi nên đương nhiên không nhận ra đó là ai, chỉ nghĩ là trưởng lão của gia tộc nào đó.


 


Trong điện, Triệu Hoài Chi nằm lại giường, nhìn màn che trên đỉnh đầu. Có lẽ y đã biết, người Na Biệt Chi nguyện trung thành là ai.


 


Đương nhiên là người đó......


 


Hai người họ sàn sàn tuổi nhau, đều có chí hướng cao xa, lại quen biết từ thời thơ ấu, đương nhiên sẽ ủng hộ lẫn nhau rồi.


 


Y cũng không lấy làm ngạc nhiên.


 


10 ngày sau, A Dịch Cát dự định về thành La Bặc nên đương nhiên phải đến hỏi ý Tần Quyên thế nào.


 


Tần Quyên lại tìm Triệu Hoài Chi.


 


Triệu Hoài Chi bảo Tần Quyên cứ theo A Dịch Cát về trước, tạm thời y chưa thể rời Đại Oát Nhĩ được.


 


Nghe câu này, Tần Quyên bảo Tùng Man lên đường A Dịch Cát trước, hắn chào từ biệt Hồ Hồ rồi đi sau.


 


Lúc đầu, Tùng Man đương nhiên không chịu. Nó sợ bị Tần Quyên bỏ rơi.


 


Tần Quyên phải thì thầm bên tai mấy câu, Tùng Man mới chịu đi theo Tiểu Đậu Tử.


 


Lúc ở Thanh Tâm điện, Triệu Hoài Chi nói với Tần Quyên, "Bá Nha Ngột thị vẫn còn 3 vị đại tướng, 15 phó tướng, 800 kỵ binh cùng vô số tán binh. Nếu ta muốn rời khỏi đây thì phải đảm bảo cho bọn họ được bình an vô sự trong vòng 1 2 năm. Nhưng hiện giờ, thế cuộc rung chuyển, nếu ta không ở thành Đại Oát Nhĩ thì ai cũng có thể gây phiền toái cho Bá Nha Ngột thị. Ta ở lại đây là để cho bọn họ biết, dù vinh quang tột bậc hay mang danh tội thần, Bá Nha Ngột thị tuyệt đối không thể để kẻ khác giẫm đạp."


 


Nói rồi, y chầm chậm bước xuống giường, Tần Quyên vội dìu y. Y đến bên tủ quần áo, lấy một chiếc khăn lông báo, đưa cho Tần Quyên, khóe miệng tươi cười, giọng nói hiền hòa, "Chuyến này về tây, mong quân cẩn trọng."


 


Nhiều năm trước, y từng thấy sói nhỏ quàng một chiếc khăn lông báo nhưng sau này lại không thấy đâu, có lẽ đã làm mất rồi.


 


Y thấy Tần Quyên có vẻ rất thích lông báo nên khi một vị đại tướng tặng y thứ này, y liền nghĩ đến Tần Quyên.


 


Tần Quyên không nhận lấy mà nhìn Triệu Hoài Chi đăm đăm, "Hồ Hồ khoác cho ta đi."


 


Triệu Hoài Chi có chút sửng sốt. Con sói nhỏ không rành thế sự năm xưa, ấy vậy mà bắt đầu học được cách trêu ghẹo y rồi.


 


Triệu Hoài Chi rũ tấm khăn, choàng lên người Tần Quyên, rồi chợt nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của hắn, y không cầm lòng được mà ghé đến hôn lên má.


 


Sói nhỏ của y đã trở thành một thiếu niên phong hoa tuyệt đại.


 


Càng nhìn càng lóa mắt.


 


"Hồ Hồ, ta chờ ngươi."


 


Khi rời đi, Tần Quyên nói vậy.


 


Họ chia tay nhau khi thành Đại Oát Nhĩ ngập trong sắc xuân. Tần Quyên 17 tuổi lên đường về thành La Bặc.


 


Dọc đường, Tùng Man xướng khúc Đường Lê mà cha Hồ Hồ dạy cho nó.


 


"Huynh đệ ta cưỡi ngựa từ Xích Phong mà đến, huynh vì ta giương cung giương đao."


 


"Huynh đệ ta cưỡi ngựa hướng Mạc Bắc mà đi, ta muốn nghênh đón tân nương về."


 


"Huynh đệ ta từ đây qua bao sông núi, bao trận luân hồi, vẫn luôn là huynh đệ."


 


"......"


 


Tần Quyên ngoảnh nhìn thành Đại Oát Nhĩ dần biến mất trong màn đêm thảo nguyên mờ mịt, hoang vắng đến đáng sợ.


 


Cũng trong khoảnh khắc đó, nỗi nhớ Triệu Hoài Chi trào dâng như thủy triều.


 



Mới ly biệt đã biết tương tư.


 


Có lẽ lúc này, Triệu Hoài Chi đang cố chấp thử thách thứ tình cảm mới chớm của bọn họ.


 


Y dùng vạn dặm đường xa để ấp ủ một phần thương nhớ.


 


Tần Quyên hít sâu một hơi.


 


*


 


Bọn họ mang theo hành trang đơn giản, ra roi thúc ngựa, hai tháng sau thì đến được La Bặc.


 


Đaị điển hôn lễ của Đại Vĩnh vương dự kiến tổ chức vào tháng sáu năm này. Sau khi hôn lễ kết thúc, Tần Quyên sẽ đưa chỗ hàng hóa của Ninh Bách đến An Địch Can.


 


Càng gần hôn lễ, người đến chúc mừng càng đông.


 


Người tới sớm nhất chính là biểu tỷ Hi Cát của Viết Viết.


 


Hi Cát nói nàng không muốn tham dự nhưng nhất định phải đến, vì họ hàng phía thân mẫu của Đại Vĩnh vương chỉ còn mỗi nhà nàng thôi.


 


Còn lý do nàng không muốn tham gia thì chẳng liên quan đến Viết Viết, mà là do nàng.


 


Hi Cát đã lớn tuổi, Viết Viết nhỏ hơn nàng mà còn thành hôn trong khi nàng vẫn chưa yên bề gia thất. Nàng gặp vô số gia thần của các thị tộc đến dự đại hôn của Đại Vĩnh vương, hầu như ai cũng hỏi nàng định liên hôn với bộ tộc nào.


 


Nói thật, mấy năm nay, trừ Ninh Bách ra, nàng không nghĩ tới ai khác.


 


Các nhi lang tầm tuổi nàng ở trên thảo nguyên, nếu không phải đã cưới vợ thì cũng thua kém về năng lực hay thân phận, không xứng với nàng. Chỉ còn mỗi Nãi Mã Chân Ninh Bách là chưa thành hôn.


 


Đương nhiên, Hi Cát cũng hiểu số người muốn kết thân với Ninh Bách nhiều không đếm xuể. Không riêng gì nhà họ, còn cả Hột Nhan, Đóa Nhan, Na Biệt, Trát Đáp Lan.


 


Nói đến thân phận địa vị, những nhà này đều mạnh hơn Hi gia.


 


Lang nhi trên thảo nguyên chưa đính hôn còn rất ít, nhưng nữ nhi chưa gả lại rất nhiều. Có lắm khi, Hi Cát không muốn lấy ai hết, cứ ở vậy cả đời.


 


Hôn lễ của Đại Vĩnh vương đã định là ngày 6 tháng 6. Ngày 4 tháng 6, đoàn xe của Ninh Bách đã đến chợ sắt mà Viết Viết xây dựng, người dẫn đầu là Tề Lâm.


 


Dự kiến rạng sáng ngày 8 tháng 6, Tần Quyên sẽ dẫn họ rời La Bặc.


 


Đêm ngày 4, Tần Quyên thấy Hi Cát uống rượu một mình trong đình.


 


Tần Quyên vẫn luôi đối đãi với nàng như tỷ tỷ.


 


"Hi Cát tiểu thư, uống rượu hại thân." Hắn đứng dưới tán gốc cây bên đình viện, nhẹ giọng khuyên.


 


Hi Cát ngẩng mặt lên nhìn hắn, "Ngay cả Tần cũng xa cách với ta sao?"


 


Tần Quyên khẽ cười, nói, "Không đâu, Tần vẫn luôn coi người như tỷ tỷ."


 


"Vậy thì lại đây, ta hỏi đệ ít chuyện."


 


Tần Quyên đi tới, đặt cây đèn trong tay lên mặt bàn đá.


 


Hi Cát nhìn hắn, không mời hắn ngồi. Nàng biết rõ, nếu họ ngồi đối diện nhau, Tần Quyên có thể gặp nhiều phiền toái, bị người ta nói ra nói vào. Nàng hỏi, "Tần, đệ có nghĩ một cô nương không lấy chồng là chuyện trái lẽ thường không?"


 


Tần Quyên đắn đo không đáp.


 


Hi Cát thấy hắn im lặng, cảm giác say cũng vơi đi nhiều, lại hỏi, "Sao thế?"


 


"Câu hỏi này quá khó với ta.....Nếu bảo ta trả lời ngay, ta sẽ nghĩ nữ tử không cần lấy chồng cũng được, quan trọng nhất là có thể sống một đời yên vui, nhưng mà......Ta lại nghĩ nếu muội muội Cốc Cốc của ta hỏi ta câu tương tự, chắc ta sẽ buồn lắm. Ta mong nó có thể yêu thương, cũng nhận được tình yêu thương.....Có điều, nếu trên đời này không ai xứng với nó, ta sẽ nuôi nó cả đời. Cho nên, ta tin Viết Viết cũng sẽ đối xử với Hi Cát tiểu thư như thế." Dù nói vậy nhưng Tần Quyên vẫn cảm thấy vấn đề này quá nan giải, dẫu muốn truyền đạt suy nghĩ của mình cũng khó khăn.


 


"Tần, đệ lúc nào cũng làm người ta cảm động....." Khó có thể trả lời một câu khiến nàng mãn nguyện được. Chuyện trên thế gian đều vậy, đâu có gì là mỹ mãn hoàn toàn.


 


Tần Quyên nhìn vẻ mặt mơ màng lại ủ rũ của Hi Cát, đột nhiên nhớ đến một Hi Cát xinh đẹp diễm lệ mình gặp lần đầu. Hi Cát mà hắn biết không nên như thế này.


 


"Hi Cát tỷ tỷ, ta muốn tỷ nghĩ lại xem, thế nào là hạnh phúc, là vui sướng. Nếu tỷ làm vài chuyện mà sau đó lại không hạnh phúc thì có ý nghĩa gì đâu." Tần Quyên nói, ánh mắt điềm tĩnh và kiên định.



 


Hi Cát sửng sốt. Nàng im lặng chớp mắt, rồi đột nhiên cười.


 


"Tần, cảm ơn đệ. Ta rối rắm suốt nhiều ngày nay, nhưng nghe đệ nói một câu, chợt nghĩ thoáng hơn nhiều. Tuy sau này ta khó mà giải thích với cha, nhưng ít nhất có thể hãnh diện đối mặt với Hi gia. Đời này kiếp này, dù không gả chồng, ta cũng có thể bảo vệ Hi gia chu toàn...." Nàng nói với khóe mắt hoen đỏ.


 


Tần Quyên rất sợ nhìn thấy người ta khóc. Hắn không dám nói lên, sợ Hi Cát khóc thành tiếng.


 


Hi Cát cười, "Làm đệ sợ rồi à? Ta không khóc đâu, đệ đừng lo."


 


Tần Quyên ấp úng nói, "Ta cũng mong tỷ tỷ có thể lấy được người mình thích."


 


"Vậy mượn lời lành của đệ." Hi Cát đứng dậy, kính Tần Quyên một chén rồi uống cạn.


 


Tần Quyên chắp tay thi lễ với nàng rồi rời đi.


 


Hôm sau là ngày 5 tháng 6, Tề Lâm cải trang, theo khách khứa tới lui, trà trộn vào vương điện.


 


Tần Quyên không hiểu vì sao tên này to gan thế. Hôm nay đông khách như vậy, hắn không sợ bị nhận ra sao?


 


"Chẳng phải ta đã nói ngày 8 tháng 6 sẽ đưa các ngươi rời thành à? Sao hôm nay lại đến?"


 


"Lão tử đến xem có gì ăn ngon. Đồ ăn ở quán trọ thành La Bặc chẳng ra cái gì." Tề Lâm hừ lạnh, nói, "Ngươi cũng đừng có đến gần lão tử quá, lão tử không muốn làm hỏng chuyện."


 


"........"


 


Tề Lâm đột nhiên phát hiện ra, tên nhóc này trông ưng mắt hơn trước nhiều, chẳng biết là tại sao.


 


Một tên nhóc mà cao lên rõ là nhanh, giọng nói cũng thay đổi. Hắn nghe người ta bảo, sau này lớn lên, sẽ là đại mỹ nam.....


 


Dân thành La Bặc đồn rằng, trong thành có một vị phó tướng đẹp đến không thể nào tưởng tượng nổi. Chính vì hắn quá đẹp nên Đại Vĩnh vương sợ hắn không tạo được uy danh, bắt hắn đeo một tấm mặt nạ đáng sợ.


 


Tề Lâm nghĩ ngợi, lại quay nhìn Tần Quyên, quan sát nét cằm hoàn mỹ cùng viền môi đẹp đẽ lộ ra dưới mặt nạ.


 


Lạ thật, màu môi đẹp hơn nam tử bình thường rất nhiều.


 


Tề Lâm không dám nhìn thẳng Tần Quyên, ánh mắt vô thức tránh né.....


 


Tần Quyên cau mày, không hiểu Tề Lâm nghĩ cái quỷ gì.


 


"Vậy ngươi cứ ăn đi, ta còn có việc. Cáo từ.." Tần Quyên xoay người rời đi. Không lâu sau, Mộc Nhã bị một nô tài gọi đến.


 


Tần Quyên thì thầm, "Mộc Nhã, ngươi quan sát Tề Lâm giúp ta, đừng để hắn làm hỏng chuyện."


 


"Được." Mộc Nhã nói rồi rời đi.


 


Đêm ấy, Mộc Nhã quay lại báo cho Tần Quyên, "Hắn ăn cơm xong là đi luôn. Ta theo hắn về quán trọ, không thấy hắn gặp gỡ ai hay làm gì khác thường, về rồi ngủ luôn. Tần, ngươi nghi ngờ hắn có vấn đề gì sao?"


 


Tần Quyên lắc đầu, tháo mặt nạ xuống, đáp, "Không phải. Chỉ là hôm nay, ta thấy hắn hơi kỳ quái."


 


Mộc Nhã ngẩn ra, "Như thế nào?"


 


"Ánh mắt nhìn ta rất kỳ quái." Tần Quyên chống cằm.


 


Mộc Nhã nhìn hắn, mặt đỏ bừng lên, ánh mắt cũng né tránh.


 


Tần Quyên tóm lấy tay Mộc Nhã, khiến hắn hoảng sợ.


 


Tần Quyên thấp giọng nói, "Đúng là ánh mắt này!"


 


Mộc Nhã gạt tay hắn ra, mặt vẫn đỏ lựng, "Ta còn tưởng thế nào!"


 


"Chính là vì Tần đại nhân ngài đẹp quá, đẹp đến nỗi phàm phu tục tử không có chỗ dung thân. Rốt cuộc ngươi ăn cái gì mà sao đẹp như vậy? Thật không công bằng, đã thế càng lớn lại càng đẹp hơn."


 


Mộc Nhã cáu giận chống hông.


 


Tần Quyên nghe vậy thì sững người.


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 80: Uyên ương quấn quýt (5)
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...