Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 75: Hồ Hồ này dâm quá (5)

480@-

Mã phu cũng rất ngạc nhiên, nhưng lập tức nhanh nhảu nói, "Con ngựa này có duyên với khách quan ngài. Nó ưng ngài rồi đấy."


 


"Các ngươi không bán nổi nó à?" Tần Quyên từ tốn hỏi, muốn rút gấu áo đang bị con ngưạ gặm ra, "Biết điều chút đi."


 


Nhưng con ngựa nhất quyết không chịu nhả. Tần Quyên bèn quay lại xem rốt cuộc nó là thần thánh phương nào mà to gan như vậy.


 


"......"


 


Mã phu bị hắn chất vấn thì lòng kêu oan uổng. Gã vỗ đầu ngựa, ý bảo nó nhả ra, nhưng con ngựa lắc đầu tránh, miệng vẫn cắn chặt áo Tần Quyên.


 


"Nhả ra! Bộ áo này không phải của ta, cắn hỏng phải đền đấy!" Tần Quyên bực mình nói.


 


"......Khách quan, nó thật sự rất thích ngài." Mã phu khó xử nói.


 


"Ngươi kén rể đấy à?" Tần Quyên nhíu mày.


 


"......"


 


"Mau bảo nó bỏ ra đi."


 


"Nhưng nó không chịu......"


 


Tần Quyên bực mình, dứt khoát cởi luôn áo khoác lông. Hắn quay đi chỗ khác xem con vật láu cá kia còn định cắn cái gì nữa.


 


Con ngựa chớp cặp mắt to cồ cộ, bộ lông trắng bóng mượt mà, lông ngắn hơn những giống ngựa khác nhiều, có lẽ được vài tháng tyổi.


 


"....." Thấy con ngựa đẹp như vậy, hắn không đành lòng mắng.


 


Nhưng vẫn phải lấy lại cái áo này.


 


Hắn vươn tay v**t v* mõm ngựa, định tìm cơ hội cậy hàm nó ra, nhưng hắn vừa chạm vào, con ngựa liền nhả áo.


 


Thậm chí còn cọ đầu vào mu bàn tay hắn.


 


Tần Quyên hỏi mã phu, "Không ai thèm mua con ngựa này à?"


 


"....." Mã phu nghẹn họng, không biết nói gì.


 


Mãi gã mới nghĩ ra được một câu, "Thật sự là con ngựa này có duyên với ngài. Nếu không chê thì ta chỉ bán với giá 2 thỏi bạc thôi."


 


"100 lượng?" Tần Quyên không ngờ ở nơi biên thùy này mà một con ngựa cũng đắt như thế.


 


"Ở Đại Oát Nhĩ cũng không đắt vậy." Tần Quyên mím môi.


 


Mã phu giải thích, "Giống ngựa này khác. Ngựa chỗ ta có huyết thống thuần chủng hơn, giỏi chịu lạnh, chạy rất nhanh, sức chịu đựng cũng tốt, mà vẻ ngoài cũng đẹp."


 


"Đắt quá, hơn nữa vóc dáng thế này thì về sau lớn lên sẽ cao to lắm, tốn nhiều đồ ăn." Tần Quyên chống cằm nói.


 


"Đúng là ăn hơi nhiều một chút, nhưng nhờ thế mới có sức bền tốt hơn, tính nết cũng khác giống ngựa thường..." Mã phu cố gắng mặc cả.


 


"Đây là giống ngựa Trạch Nam thuần chủng nhất, cả chuồng chỉ có 1 con, mà nó lại rất thích ngài. Dễ gì gặp được một con ngựa vừa tốt vừa hợp tính, ngài bỏ ra 100 lượng tuyệt đối không lỗ đâu...."


 


"Hợp tính? Ngài tưởng ta đến dự kén rể đấy à?" Tần Quyên lắc đầu, nhặt tấm áo lông lên, "Xin lỗi, ta không đủ tiền mua."


 


Tần Quyên đang định đi thì lại bị con ngựa kia cắn áo. Hắn bực mình dứt áo ra rồi đi thẳng.


 


Hắn suýt thì tưởng con ngựa này là người biến thành.


 


Nhưng biết làm sao, hắn thật sự không có đủ 100 lượng bạc.


 


Lúc Tần Quyên về, vẫn chưa thấy Triệu Hoài Chi đâu.


 


Đến tận sau khi hắn dùng bữa tối ở nhà ăn của quán trọ xong, Triệu Hoài Chi vẫn chưa quay lại.


 


Hắn bắt đầu nghi ngờ, bèn hỏi một kỵ binh. Kỵ binh nói phủ trưởng lão ở Trạch Nam có nhiều quy tắc, có khi chờ cả ngày cũng không gặp được trưởng lão, e là bây giờ họ còn đang nói chuyện.


 


Thế là Tần Quyên đành đi ngủ.


 


Hôm sau, lúc hắn tỉnh giấc thì mặt trời đã lên cao.


 


Hắn mặc quần áo gọn gàng bước ra ngoài, thấy phòng Triệu Hoài Chi ở đối diện vẫn không chút tiếng động. Hắn cau mày, đẩy cửa ra.


 


Quả nhiên đêm qua Triệu Hoài Chi không về.


 


Hắn thấy căng thẳng trong lòng, bèn bước ra sân. Một kỵ binh lại đến hỏi, "Ngài tỉnh rồi à? Có muốn dùng cơm trưa không?"


 


"Đại nhân các ngươi đâu?"


 


"Đại nhân không sao, ngài cứ yên tâm chờ ở quán trọ là được." Kỵ binh nói.


 


"Đêm qua y không về."


 


"Đúng vậy." Kỵ binh thưa.


 


Tần Quyên bước đi mấy bước thì quay lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ, "Những người khác của các đâu?"


 


"Họ có việc ra ngoài rồi."


 


Trực giác nói với Tần Quyên, chắc chắn đã xảy ra chuyện, không thì sẽ không như thế này.


 


Triệu Hoài Chi đi cả đêm không về, binh lính thì ra ngoài hơn phân nửa, mặc kệ hắn ngủ đến tận trưa, còn trả lời qua loa lấy lệ.


 


Hơn nữa, trước nay hắn không ngủ nhiều như vậy. Chẳng lý nào chỉ vì phòng ấm mà có thể ngủ đến trưa


 


Có ai đó đang giở trò.



 


Tần Quyên không nhiều lời. Những người này muốn gạt hắn, không định báo cho hắn biết sự thật.


 


Hắn xuống lầu ăn cơm, ăn xong thì lên phố, giống như hôm qua.


 


"Có cần đi theo không?" Một kỵ binh thì thầm.


 


Người kia đáp, "Ngươi đi đi, ta chờ mấy người ở phủ trưởng lão quay về."


 


Tần Quyên vừa lên phố đã bị lũ trẻ con vây chặt.


 


"Ôi, dương lão đại, chúng ta tìm huynh đã lâu, cuối cùng cũng gặp rồi."


 


"Đúng vậy, chờ lâu lắm, cả buổi sáng nay rồi."


 


Tần Quyên nhận ra đó là mấy đứa hắn gặp hôm qua.


 


"Các ngươi chờ ta làm gì?" Tần Quyên khoanh tay hỏi chúng.


 


"Chờ để kết làm bằng hữu với huynh, nhà huynh giàu thế cơ mà." Một đứa nói.


 


"......."


 


Chút xíu niềm hứng khởi của Tần Quyên bị câu nói này của chúng dập tắt hoàn toàn.


 


"Nhà ta ngoài dê ra thì chẳng có lấy một xu." Tần Quyên mỉm cười.


 


Lũ nhỏ lắc đầu, "Chúng ta chỉ muốn làm bằng hữu với huynh thôi."


 


Một đứa đã thò tay sờ đao bên hông hắn, cả cung tên đeo sau lưng.


 


"Huynh nhìn rất oai vệ, các đại nhân chưa chắc đã có đao như huynh." Một đứa cảm thán nói.


 


Đối với chúng, đao là tượng trưng cho thân phận, chỉ những binh lính lợi hại nhất mới có đao. Đa số tán binh du mục đều chỉ dùng trường mâu hoặc kích.


 


Người đeo đao đều là nhân vật tài giỏi, nhất là người đeo đao hành tẩu trên đường.


 


"Mà huynh cũng không lớn lắm, sao lại lợi hại như thế?"


 


Tần Quyên cười nói, "Ta ít nhiều cũng lớn hơn các ngươi."


 


"Vậy huynh cho ta sờ thử đao được không?"


 


"Không phải đã thò tay ra sờ rồi à?" Tần Quyên nhướn mày.


 


Đứa bé nhe răng cười, "Huynh tốt tính quá, còn cho ta sờ đao. Ta thích đao lắm, chỉ mong sau này lớn lên sẽ được như huynh."


 


Tần Quyên đột nhiên ngồi xổm xuống. Đứa bé đang nói hoảng sợ, lui về sau một bước.


 


Tần Quyên dịu dàng nói, "Đao là để bảo vệ người thân, người yêu, không phải để làm hại người khác, biết chưa?"


 


".......Đao để đánh bại kẻ đáng ghét." Đứa bé cãi.


 


Tần Quyên ngẫm nghĩ, "Vậy cũng không sai, nhưng mà sau này ngươi đừng đụng vào nữa."


 


Đứa bé không hiểu, nghiêng đầu nhìn hắn hồi lâu.


 


"Phải rồi, huynh có đao, vậy huynh có biết hôm qua phủ trưởng lão đã xảy ra chuyện gì không? Lúc ta đi ngủ thì nghe tiếng ồn ào ở đó." Một đứa bé đột nhiên chạy đến trước mặt hắn hỏi.


 


Nghe vậy, Tần Quyên liền nhìn sang, "Đêm qua? Phủ trưởng lão ồn ào lắm sao? Âm thanh thế nào?"


 


"Hình như có nhiều người đánh nhau." Đứa bé kia thì thầm, "Ta không ngủ được nên nhìn qua cửa sổ, thấy có ánh lửa. Ta sợ lắm nhưng vì mẹ ngủ rồi nên không muốn đánh thức bà ấy."


 


Tần Quyên đột nhiên đứng lên, cười, "Hôm khác gặp lại, ta có việc gấp."


 


"Ngày mai huynh vẫn qua đây chứ?" Thấy hắn định đi, có đứa hỏi.


 


"Chắc là có, nhưng đừng chờ ta." Tần Quyên nói rồi quay người đi ngay.


 


Dù thế nào cũng phải đến phủ trưởng lão một chuyến xem rốt cuộc có chuyện quái quỷ gì đang xảy ra.


 


Nếu lũ người đó dám cả gan bắt Triệu Hoài Chi, hắn sẽ cho chúng đẹp mặt.


 


Tần Quyên chạy thục mạng đến chỗ các cổng phủ trưởng lão chừng 800 bước thù thấy trọng binh đứng gác ở đầu đường, người ngoài không thể đi vào.


 


Hắn hỏi một người qua đường thì người đó nói hồi sáng họ vẫn đi qua con phố đó được, nhưng ban nãy binh lính tới chặn đường, không thể qua lại được nữa.


 


"Rốt cuộc là chuyện gì mà phong tỏa cả một con phố nhỉ." Người đó lại nói.


 


Tần Quyên để gã đi.


 


Hắn tìm một ngõ nhỏ không người rồi nhảy lên nóc nhà.


 


Tuyết đọng trên mái nhiều quá, hắn đi mới được mấy bước thì trượt trân, rơi thẳng xuống dưới, may là chỉ rơi vào đám cỏ khô nên không gây tiếng động lớn.


 


Hắn đưa mắt nhìn quanh, thấy không có ai, bèn chạy biến kẻo lại bị coi là kẻ cướp.


 


Hắn nghĩ một hồi, quyết định cứ về quán trọ trước, điều tra đám kỵ binh đỡ nguy hiểm hơn đột nhập phủ trưởng lão nhiều.


 


Tần Quyên về quán trọ, nhưng không về phòng mình mà đến chỗ ở của các kỵ binh.


 


Hắn không rành những nơi khác, nhưng quán trọ thì khá am hiểu. Sau khi đổi một đôi giày rơm, hắn bò lên mái nhà. Đây là lầu 2, nếu ngã thì gãy chân như chơi.


 


Ngồi trên mái nhà chờ một lúc lâu, cuối cùng có 3 kỵ binh đi vào. Bọn họ đều mặc đồ đen, không mặc giáp.


 


"Điều tra được gì chưa?" Một người nói.



 


"Tầm Ô trưởng lao định giam công tử vào địa lao, nhưng Phúc An trưởng lão không đồng ý, cuối cùng người của bọn họ đánh nhau."


 


"Tầm Ô trưởng lão có ý đồ gì?"


 


"Lão nói công tử cũng như gia chủ tiền nhiệm, là người của Tống quốc....Nhưng Bá Nha Ngột thị có công trong sự cường thịnh của dân tộc Mông Cổ, lão ta muốn giam lỏng công tử ở Băng Vực nhưng không thể để lộ cho người ngoài."


 


"Ông ta dựa vào đâu mà nói công tử và gia chủ tiền nhiệm là người của Tống quốc? Chỉ vì gia chủ tiền nhiệm lớn lên ở Tống quốc hay sao?"


 


Kỵ binh kia không đáp, đột nhiên nói, "Nhắc mới nhớ, sao ta cảm thấy công tử đến Băng Vực là vì hoài nghi các trưởng lão Trạch Nam giam lỏng gia chủ tiền nhiệm?"


 


Tần Quyên thoáng kinh ngạc. Nói như vậy là cha Hồ Hồ không phải mất tích mà là bị giam lỏng.


 


Bây giờ bọn họ lại định giam lỏng Hồ Hồ?


 


Vậy thì vì sao Hồ Hồ nhất định phải đến Trạch Nam? Vì y nghi ngờ cha mình đang ở Băng Vực sao?


 


Không.


 


Triệu Hoài Chi không phải kẻ bồng bột mà không suy xét đến khả năng này.


 


Tần Quyên hít sâu một hợt, lúc định nhảy xuống khỏi mái nhà thì phát hiện ra chân mình tê cứng do quỳ quá lâu....


 


Lúc rơi xuống, hắn nhanh tay rút đao, c*m v** mặt tường.


 


Các kỵ binh nhìn thấy hắn, vừa tức lại vừa buồn cười.


 


Đành lạnh mặt cứu hắn lên.


 


"Ngài làm gì thế? Nghe lén không phải hành vi của quân tử." Một người nói.


 


Tần Quyên xoa cánh tay bị đau, lầm bầm, "Ta nghe đường hoàng giữa thanh thiên bạch nhật, không phải nghe lén."


 


"...."


 


Đám kỵ binh đưa mắt nhìn nhau. Thiếu niên này đã biết chuyện rồi, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.


 


"Ta nói trước, ngài đừng gây thêm phiền phức cho chúng ta. Đại nhân không cần ngài nhúng tay vào, ngài cứ ở yên trong quán trọ là được. Nếu có lệnh yêu cầu rút lui, ngài hãy đi theo những người khác." Một kỵ binh cố gắng thương lượng với hắn.


 


"Được, ta hứa sẽ ngoan, nhưng mà...." Tần Quyên nhìn họ.


 


Mấy người kia nín thở nghe hắn nói.


 


"Nhưng các ngươi cho ta ít bạc."


 


"......."


 


"Bao nhiêu?" Một người sờ túi tiền.


 


"Hai thỏi bạc."


 


Tay người đó run lên, "Sao nhiều thế?"


 


Tuy rất kinh ngạc nhưng để tiểu tử này chịu an phận, gã vẫn phải đưa bạc cho Tần Quyên.


 


Tần Quyên nhận lấy, sau đó nhịn đau đi ra ngoài.


 


Kỵ binh hỏi, ".......Ngài không sao chứ?"


 


"Không...." Tần Quyên lê cái chân bị thương về phòng.


 


Sau khi về, hắn xoa bóp cổ chân một lúc lâu mới có thể đi đứng bình thường được.


 


Mọi chuyện cứ chờ đến tối rồi nói. Muốn biết Triệu Hoài Chi có phải đang bị cầm tù không, hắn phải đến địa lao phủ trưởng lão điều tra mới khẳng định được.


 


Đêm đó, kỵ binh họ phái ra đã quay về.


 


Tóm lại, Triệu Hoài Chi không ở trong địa lao, không bị trưởng lão giam cầm.


 


Tần Quyên nhăn mày nghi hoặc, vậy thì tin tức hai trưởng lão đánh nhau vì Bá Nha Ngột thị là do ai truyền ra?


 


Một trong hai tin chắc chắn là giả.


 


Tần Quyên nghĩ mãi không ra vì sao lại vậy.


 


Hắn không biết chuyện của Bá Nha Ngột thị, nhưng nghe những tin tức gần đây thì càng mù mờ hơn.


 


Hắn ăn cơm tối dưới sự giám sát của các kỵ binh, sau đó về phòng ngủ.


 


Hắn để lại một cây đèn, chèn đồ đạc vào trong chăn cho phồng lên, giống như có người đang ngủ. Đèn chiếu vào, hắt bóng lên cửa sổ, đám kỵ binh thấy thế thì tin chắc hắn đã ngủ rồi.


 


Sau đó, hắn dùng dây thừng, tuột qua cửa sổ, đáp xuống đống cỏ khô. Vừa chạm đất, chân hắn lại đau nhói.


 


Hắn hít sâu một hơi, xoa cổ chân một lúc rồi bước nhanh đi.


 


*


 


Các kỵ binh đã điều tra địa lao của phủ trưởng lão rồi, hắn không cần mạo hiểm đến đó nữa.


 


Hắn tránh các trọng binh canh gác ngoài tường rào.


 


Thay vào đó, hắn chọn một địa điểm không ai ngờ tới.


 


Chính là vương điện cách phủ trưởng lão vài dặm đường.


 


Hắn mất tương đối thời gian mới đến được đây. Tới gần vương điện, hắn phát hiện ở đây không có bao nhiêu lính gác.



 


Hắn phải tránh cửa chính, lẻn vào từ bờ tường bên hông, tốn bao nhiêu công sức.


 


Bên trong là một khu vườn với mười mấy cây cổ thụ phủ tuyết, chỉ đá một cái vào gốc cây là có thể bị tuyết trên đó rơi xuống chôn vùi.


 


Tần Quyên hà hơi, xoa xoa hai tay lạnh cóng.


 


May là trong vườn không có quân lính nào.


 


Hắn đi được một lát thì hoang mang chẳng hiểu vì sao mình phải tới đây.


 


Chỉ cảm thấy, nếu các kỵ binh đã tra xét cả ngày ở phủ trưởng lão mà không thấy gì thì ở Băng Vực, có nơi nào giam giữ được Triệu Hoài Chi nữa?


 


Chắc chỉ còn vương điện này thôi.


 


Vì thế nên hắn tìm đến.


 


ĐI qua khu vườn đó, hắn loanh quanh một hồi lâu, đến khi muốn bỏ cuộc thì lại lấy ánh đèn ở một tòa điện bỏ không cách đó khá xa.


 


Có đèn tức là có người, cũng có thể là thị vệ đứng canh.


 


Hắn cẩn thận đi qua đi, thẳng đến cùng kia tòa đình đài tiếp cận, cũng không có nhìn đến thị vệ, nhưng thật ra lúc này, hắn nghe được đình trên đài trong phòng nhỏ truyền đến cái loại này nửa ướt củi gỗ thiêu đốt bùm bùm thanh âm.


 


Hắn cẩn thận đi tới, nhưng tới rất gần rồi mà vẫn không thấy có thị vệ nào, mà lại nghe thấy tiếng củi lửa cháy lách tách bên trong, cùng vài tiếng cọc cạch không rõ là tiếng gì.


 


Hắn ngưng thở, vểnh tai lên nghe cho cẩn thận.


 


Tiếng hạ cờ?


 


Hắn cau mày, trong lòng chợt nảy sinh linh cảm mãnh liệt.


 


Triệu Hoài Chi đang ở đây.


 


Tần Quyên mím môi, nhẹ nhàng đạp lên tuyết, đến gần căn phòng nhỏ.


 


Trong phòng có hai người đang chơi cờ sau tấm bình phong, hắn không thể nhìn thấy.


 


Người lợi hại thì khí tức quanh thân cũng khác biệt. Quả nhiên khí thế tỏa ra từ căn phòng này khiến hắn thoáng sợ hãi.


 


Không còn cảm thấy lạnh lẽo, chỉ còn nhu hòa, tĩnh lặng.....


 


Nhưng lại như không phải thế.


 


Ở đây có một kẻ rất mạnh, mạnh tới mức khiến hắn vô thức rùng mình.


 


Một thứ sức mạnh tự nguyện ở tại nhân gian, nhưng lại thoát ly thế tục, vứt bỏ hết thảy phàm trần.


 


Nhu hòa, yên tĩnh.


 


Sự mâu thuẫn ấy khiến Tần Quyên suy tư đến ngẩn ra. Trong nháy mắt đó, người sau tấm bình phong bất chợt xuất hiện trước mặt hắn, như một cơn gió.


 


Bàn tay thiếu niên đó rất hiền hòa, ngay cả khi siết cổ Tần Quyên.


 


"......"


 


"Đừng!" Thấy người thiếu niên ra tay tấn công là Tần Quyên, Triệu Hoài Chi vội đuổi tới.


 


Thiếu niên kia quay đầu nhìn Triệu Hoài Chi, thấy Triệu Hoài Chi gật đầu mới buông Tần Quyên ra.


 


Tần Quyên ôm cổ, nhìn vào thiếu niên vừa tấn công mình, "Ngươi không phải là người....."


 


Mái tóc bạc trắng mang chút sắc xanh, khuôn mặt vẫn còn non trẻ, trang phục cổ quái, đi chân trần giữa trời băng tuyết.


 


Người này....không phải người. Ít nhất hắn chưa từng gặp một ai như vậy.


 


Hơn nữa, khi bị tấn công, hắn còn không cảm nhận được hơi thở lẫn mạch đập của thiếu niên tóc bạc đó.


 


Thiếu niên tóc bạc hỏi Triệu Hoài Chi, "Bằng hữu của ngươi à?"


 


Triệu Hoài Chi gật đầu, đi tới định nói gì đó với Tần Quyên.


 


Tần Quyên đột nhiên lui lại, ánh mắt lạnh lẽo như băng, "Xem ra ngươi vẫn an toàn, là tại ta nhiều chuyện."


 


Hắn quay đi, nhưng bị Triệu Hoài Chi nắm lấy cổ tay.


 


Triệu Hoài Chi không ngờ Tần Quyên thông minh như thế, có thể tìm được đến đây.


 


"Ngươi có ý gì?" Tần Quyên lạnh mặt nhìn y. Đôi mắt thiếu niên lang vừa cao ngạo vừa hờ hững, lộ rõ vẻ kiên quyết, không thể nghi ngờ.


 


"Ta không báo với ngươi chuyện ở phủ trưởng lão, là ta sai." Triệu Hoài Chi nhỏ giọng dỗ dành, "Ta đến đây là để tìm hiểu...."


 


Triệu Hoài Chi bỗng im bặt. Tần Quyên nâng tay lên. Y hiểu ý, bèn buông hắn ra.


 


Ánh mắt Tần Quyên lướt qua Triệu Hoài Chi, nhìn sang thiếu niên tóc bạc đang khoanh tay dựa vào một tảng đá phủ tuyết, đôi môi mỏng như mang nét cười.


 


Tần Quyên bỗng nghĩ, nhiều năm trước, Hồ Hồ cũng mang dáng vẻ mặc kệ sống chết thế này....


 


Lạnh nhạt, thương xót, hữu tình mà cũng vô tình.


 


"Ngươi nói y là ai trước đã." Tần Quyên nghiến răng.


 


"Là sư tôn của ta." Triệu Hoài Chi đáp.


 


Tần Quyên trợn tròn hai mắt nhìn Triệu Hoài Chi. Có lầm không vậy?


 


"Hóa ra là lão nhân gia. Vậy thì thôi." Hắn còn tưởng là tên đẹp mã nào đó Hồ Hồ lén nuôi chứ.



 


Tần Quyên đỏ mặt, nhìn Triệu Hoài Chi, rồi bắt chước lão nhân gia, khoanh tay trước ngực.


 


Triệu Hoài Chi dở khóc dở cười, đi đến ôm eo hắn, "Vậy ngươi biết ta là Hồ Hồ từ khi nào?"


 


Tần Quyên sửng sốt, thân mình cứng đờ, "......"


 


Máu dồn cả lên mặt.


 


"Chắc không phải ở thiên lao Đại Đô, cũng không phải trên đường đến Oa Lỗ Đóa....Chắc là ở Oát Đoan...." Giọng Triệu Hoài Chi từ tốn, nhẹ nhàng.


 


Triêu ghẹo trái tim yếu ớt của thiếu niên lang.


 


"Ta quên rồi, nhưng mà không quan trọng." Tần Quyên hít sâu một hơi. Hắn phát hiện lão già kia đang đứng đó nhìn bọn họ chằm chằm. Rõ là già rồi mà còn không đứng đắn.


 


"Ừ." Triệu Hoài Chi không nói gì, chỉ muốn ôm hắn.


 


"Vì sao tóc của lão già đó lại màu bạc?" Tần Quyên nhỏ giọng hỏi Triệu Hoài Chi.


 


"........" Triệu Hoài Chi không thể không nói, "Đừng bất kính với sư tôn."


 


"Nhưng y có phải người đâu." Tần Quyên nhướn mày, ánh mắt kiên nghị.


 


Triệu Hoài Chi thở dài, "Biết trong lòng là được rồi."


 


"Vì sao.......Y thật sự không phải người....?." Thiếu niên lang càng cảm thấy hoang mang.


 


Triệu Hoài Chi nhìn Tần Quyên chăm chú, giọng rất nhỏ, "Trên đời này có những người không giống kẻ khác. Họ biết quá khứ, biết tương lai, biết lịch sử, biết thời gian không gian, trải qua vũ trụ hồng hoang, tồn tại với muôn đời.....Nhưng người bình thường e là chẳng mấy ai gặp được một lần."


 


Tần Quyên chỉ vừa nhìn vào mắt Triệu Hoài Chi đã ngất đi, ngã vào lòng y.


 


Vì sao....Hoàn cảnh này có chút quen thuộc.


 


Triệu Hoài Chi ôm Tần Quyên lên, theo thiếu niên tóc bạc vào phòng ngủ.


 


Mỗi lần gặp nhau, hai thầy trò thường không nói chuyện, có nói cũng nói rất ngắn gọn, nhưng ai nấy đều hiểu đối phương.


 


"Sư tôn ở lại đây bao lâu?" Triệu Hoài Chi đặt Tần Quyên lên giường, lạnh nhạt hỏi.


 


"Có thể ở đây 20 ngày nữa. Phải rất lâu sau mới gặp lại." Sư tôn đáp.


 


"Vậy sư tôn hãy bảo trọng."


 


"Ngươi hỏi ta hắn đến từ đâu, ta không biết." Sư tôn nói thẳng.


 


Triệu Hoài Chi ngẩn ra, lòng đau xót, "Tuy ta không hỏi hắn, nhưng ta biết hắn vẫn luôn tìm kiếm quê hương mình. Nếu ngay cả sư tôn cũng không biết thì ta sợ trên đời này không ai biết."


 


Sư tôn im lặng một lát, suy tư nhìn bàn cờ.


 


"Ngày sinh?"


 


Một lúc lâu sau, y hỏi.


 


Triệu Hoài Chi nghe vậy, đi tới ngồi trước mặt sư tôn, "Ngày 5 tháng Giêng."


 


"Bát tự khuyết thủy, mệnh cách của ngươi và hắn hợp nhau. Nhưng ta phải nói trước, ngày hắn tìm được thân nhân, cũng là ngày Đại Tống tan hoang điêu tàn."


 


Sắc mặt Triệu Hoài Chi vẫn không gợn sóng nhưng bàn tay dưới ống tay áo lại siết chặt. Y cúi đầu, ngực nhói đau.


 


Nhưng rồi y lại cười, cúi đầu với sư tôn, "Đa tạ sư tôn."


 


Ít nhất, sư tôn cũng tiên đoán Tần Quyên sẽ tìm được người nhà. Ít nhất.....


 


Vậy là đủ rồi.


 


Sói nhỏ có thể tìm lại những gì đã đánh mất, nhân sinh như vậy cũng đáng để mong chờ.


 


"Hắn có một muội muội, cuộc đời cũng gian truân giống hắn." Sư tôn nói, ôm ngực đứng lên.


 


"Sư tôn." Triệu Hoài Chi vội đến đỡ y.


 


Thiếu niên tóc bạc nằm lên chiếc giường đối diện Tần Quyên, khuôn mặt tuyệt mỹ, nét mặt an tường.


 


Lần đầu gặp lại sư tôn sau 7 năm xa cách, Triệu Hoài Chi vô cùng xúc động.


 


Cảm giác đau xót khi mất cha được an ủi phần nào.


 


Khi còn là một đứa trẻ bi bô tập nói, y gặp được sư tôn quy ẩn ở núi Sở.


 


Cáo nhỏ ôm một con chó trắng như tuyết, sư tôn tóc bạc hỏi y đây là giống chó gì?


 


Đứa bé ngọng nghịu đáp, "Hồ ly."


 


Rõ ràng là chó con, nhưng lại bảo là hồ ly. Dù sao khi ấy y mới 3 tuổi, tin rằng con chó mình ôm là hồ ly, chứ không biết phụ vương mang ra lừa mình.


 


Ai cũng bảo nó là hồ ly, vậy thì chính là hồ ly.


 


"Ngươi và ta có duyên, kết duyên đi."


 


Sư tôn tóc bọc điểm nhẹ một cái trên mi mắt phải của y.


 


Về sau, nơi đó có một nốt ruồi nhỏ.


 


"Khi ngươi 5 tuổi, chúng ta sẽ tình cờ gặp lại lần nữa. Ta sẽ dạy ngươi vài điều."


 


Chia tay vị sư tôn tựa như thần tiên, y ôm con chó nhỏ trắng như tuyết xuống núi.


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 75: Hồ Hồ này dâm quá (5)
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...