Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Chương 72: Hồ Hồ này dâm quá (2)
424@-
Tần Quyên chẳng hiểu sao ban nãy còn nói chuyện đàng hoàng, giờ bỗng nhiên lại thành đánh lộn. Năm sáu nam nhân hùng hổ đi về phía họ.
Hắn giơ tay che chắn theo bản năng, nhưng những người đó đánh càng lúc càng hăng, thậm chí còn giơ chân đạp.
Vậy là có ý gì? Họ đến để đón dâu cơ mà? Tần Quyên nhìn Viết Viết, Viết Viết chưa kịp trả lời, một nắm đấm đã bay tới.
"Làm cái gì vậy?" Tần Quyên tránh được, nhưng sợ nếu ra tay đánh lại thì thì hôn lễ của Viết Viết sẽ thành mớ hỗn độn.
"Tần, Tần lang, che mặt giúp ca, ca còn phải giữ gương mặt này để cưỡi ngựa diễu qua thành chứ." Viết Viết túm Tần Quyên ra phía trước.
Tần Quyên không kịp tránh, ăn trọn cú đấm.
"...." Thật sự Tần Quyên không muốn chấp nhặt những kẻ này, nhưng chúng ra tay như vậy thật quá đáng.
Hắn tóm lấy một tên, quăng gã ngược lại.
Đối phương không ngờ sẽ bị đánh trả, đang ngẩn ra thì một nắm đấm vung đến.
Tần Quyên không dám mạnh tay, chỉ dám đe dọa vậy thôi.
Lúc họ tấn công, hắn sẽ cố hết sức che chắn, nhưng đối phương đông người nên hắn bị đánh rất đau.
Giằng co chừng một khắc, đám nam nhân kia bắt đầu thấm mệt.
"Thôi được rồi." Ngột Thấm Đài vẫy tay với bọn họ.
Đám nam nnhân lui xuống. Ngột Thấm Đài quay đầu nhìn cha mình, nhưng ông ta vẫn mang vẻ mặt thâm trầm. Hắn chợt thấy lo lắng, chỉ sợ cha lại nuốt lời, không gả tỷ tỷ cho Đại Vĩnh vương nữa.
Vốn dĩ cha hắn muốn gả tỷ cho Hốt Tất Liệt đại nhân, nhưng Hốt Tất Liệt đại nhân đã có thê tử, chẳng lẽ lại bắt tỷ hắn làm tiểu thiếp.
Hơn nữa, Hốt Tất Liệt Đại nhân 29 tuổi rồi, hơn tỷ hắn mười mấy tuổi.
*
Tần Quyên xoa khóe miệng trầy da chảy máu. Viết Viết nhìn hắn, định vươn tay kiểm tra vết thương cho hắn, nhưng ngại quanh đây nhiều người nên đành rụt về.
Tần Quyên lườm một cái, ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa thê lương.
Viết Viết kêu khổ trong lòng, Tần lang oán hắn rồi. Nhưng hắn đâu có ngờ những người đó ra tay nặng như thế?
"Đại Vĩnh vương, ngài còn đứng đó làm gì? Ta đang gọi ngài đây." Ngột Thấm Đài lên tiếng.
Đại Vĩnh vương sực tỉnh, nói, "Ta đi ngay."
Sau màn "gây lộn" ban nãy, đến lượt Đại Vĩnh vương đến rước vợ.
A Dịch Cát dắt ngựa của Viết Viết tới.
"Vương gia, mau lên ngựa." A Dịch Cát trao cương cho hắn.
Viết Viết nhận lấy, Tần Quyên và A Dịch Cát cũng nhanh chân theo sau.
Màn "rước vợ" này nhằm kiểm tra khả năng cưỡi ngựa bắn cung của Đại Vĩnh vương. Đóa Nhan thị thả vô số dê, bò, ngựa ra trước doanh trướng của Ngột Đốc Tự để ngăn cản họ.
Trong vòng 1 khắc, họ phải chạy qua đồng cỏ 800 thước để đến doanh trướng màu đỏ đằng kia.
Có lẽ Đóa Nhan thị ưa náo nhiệt nên ngoài mấy chục bò dê, họ còn thả thêm 3 con báo.
Trong lúc ba người giải quyết đám dê, bò, ngựa ấy, một con báo từ đâu lao tới, khiến bọn họ điếng người.
Tiếng hô hào của đám quan khánh vang lên ngoài hàng rào. Ai nấy đều hăng say xem kịch vui.
Chẳng giống Đại Vĩnh vương đến cưới vợ gì cả, mà đế để bỏ mạng thì đúng hơn.
"Đây cũng là phong tục à?" Tần Quyên hỏi.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của A Dịch Cát, chắc là Viết Viết cũng không khá hơn.
Bọn họ giằng co với 3 con báo khi còn cách đích đến 500 thước.
Tần Quyên nhếch môi, "Mỗi người một con, họ cũng chu đáo thật."
"...."
A Dịch Cát trấn tĩnh lại, đề nghị, "Tần, ta và đệ chặn chúng nó, để Đại Vĩnh vương đến doanh trướng rước vương phi ra trước. Đám người kia trông thấy vương phi, ắt sẽ tự gọi lũ báo quay về."
Tần Quyên không nghĩ nhiều, liền đáp, "Thế này đi, ta dụ chúng nó, ca và Đại Vĩnh vương vào doanh trướng!"
Nói rồi, Tần Quyên đã chủ động nhào đến chỗ bầy báo. Hắn vừa xuất hiện, lũ báo lập tức chú ý đến hắn, đồng loạt lao vào tấn công.
Lúc này, Viết Viết vội vàng thúc ngựa, phi nhanh đến doanh trướng của Ngột Đốc Tự.
A Dịch Cát thấy Viết Viết tới nơi rồi, bèn quay lại giúp Tần Quyên phân tán sự chú ý của lũ báo.
Tốc độ của báo rất nhanh, Tần Quyên chỉ có thể cố hết sức giục ngựa chạy, nhưng khoảng cách giữa hắn và con thú càng lúc càng gần.
Hắn sợ mình không chờ nổi đến khi Viết Viết rước vương phi ra đã bị cắn chết rồi, bèn rút cung tên trên yên ngựa theo bản năng. Trong nháy bắn, hắn giương cung bắn hạ một con báo với tốc độ kinh người, ngay trước mắt khách quan....
Thật sự là nhanh đến khó tin.
Lũ báo thấy đồng bạn ngã xuống, càng hăng máu đuổi theo. Bây giờ mới là tốc độ thực sự của chúng khi săn mồi, còn ban nãy chỉ như chơi đùa mà thôi.
Tần Quyên hít sâu một hơi, b*n r* mũi tên tiếp theo.
Khi sợ hãi, con người ta sẽ bộc phát khả năng phi thường, từ thị giác đến thính giác đều như bùng nổ.
Lúc này, khả năng cưỡi ngựa bắn cung của thiếu niên này đã chinh phục tất cả mọi người.
Đương nhiên cũng khiến không ít kẻ căm phẫn.
"Mau bắt lấy hắn!'
Nghe tiếng ra lệnh, một nhóm kỵ binh xông vào đồng cỏ.
Bọn họ nhanh chóng bao vây Tần Quyên.
A Dịch Cát quát lớn, "Các ngươi định làm gì?"
"Hắn bắn chết ba con báo, ngươi hỏi bản quan có ý gì sao?" Một đại tướng của Đóa Nhan thị nói.
A Dịch Cát cười lạnh, "Tần chỉ tự vệ!"
"Hắn cố ý.' Vị tướng kia lạnh giọng, "Ai cũng biết đây chỉ là cuộc vui, lũ báo sẽ không cắn người."
A Dịch Cát, "Ngươi dám cam đoan rằng lũ báo không cắn người?"
"Ta cam đoan." Vị tướng kia hùng hồn nói.
"Ngươi....'
"Hắn bắn chết ba con báo, tội đáng chết." Tướng quân rút đao bên hông.
A Dịch Cát ngăn lại, "Hôm nay là ngày Đại Vĩnh vương nghênh thú vương phi, các ngươi làm thế, đã hỏi ý Đại Vĩnh vương chưa?"
"Các ngươi mượn cớ giết báo, vậy đã hỏi ý người huấn luyện báo là chúng ta chưa? Bản quan không tin ngươi không biết huấn luyện một con báo mất bao nhiêu năm! Bây giờ hắn dám bắn chết cả ba con! Tội đáng chết!"
"Chính lũ báo của các ngươi tấn công Tần trước!"
"Bản quan đã nói chúng sẽ không cắn người, đây chỉ là cuộc vui!" Vị tướng quân kia trừng mắt, "Trát Đáp Lan A Dịch Cát, ngươi tránh ra!"
Đúng lúc này, ngoài đồng cỏ lại trở nên hỗn loạn khi tiếng gầm của dã thú và tiếng kêu la của người đan xen vang lên.
Hóa ra một con báo bất tỉnh vừa thức dậy đã cắn bị thương một kỵ binh cùng ngựa của gã.
Các kỵ binh đang cố gắng chế phục con báo này.
"Đại nhân, ngài nói báo không cắn người ư?" A Dịch Cát nhìn vị tướng kia, nhướn mày hỏi.
Sắc mặt vị tướng tối sầm, nhưng vẫn quyết tâm hạ lệnh đưa Tần Quyên đi. Lúc này, Viết Viết đã ra khỏi doanh trướng, cùng với Ngột Đốc Tự ăn vận trang phục lộng lẫy ngồi trên yên ngựa.
Viết Viết vừa tới thì thấy những người đó vây quanh Tần Quyên, ba con báo nằm rạp trên đất, không biết đã chết hay chỉ ngất xỉu, liền hiểu ra tình hình.
Viết Viết nhìn vị tướng, "Đại nhân muốn bắt người của bổn vương?"
"Đại Vĩnh vương, người này bắn chết ba con báo...." Vị tướng trả lời.
"Hôm nay là ngày bổn vương nghênh thú vương phi. Đại nhân không nể mặt bổn vương sao?" Viết Viết cười lạnh.
"Vương gia, bản quan chỉ làm theo nguyên tắc." Viên tướng đáp trả.
Viết Viết bỗng nhiên bật cười, bước lên vài bước. Những người khác không hiểu thái độ của hắn, đều ngây ra.
Hắn từ tốn nói, "Các ngươi định giết người đã cứu mạng của bổn vương, vậy tức là muốn bổn vương đền mạng cho ba con báo kia?"
Xung quanh lặng ngắt, không ai dám lên tiếng.
Một lúc lâu sau, tân nương mặt trang phục lỗng lẫy trên yên ngựa mới điềm đạm cất lời, "Lũ báo chưa chết đâu. Đại nhân chi bằng gọi quân y đến chữa trị. Hôm nay là ngày đại hỉ của Ngột Đốc Tự, không muốn nghe những lời như đánh đánh giết giết."
Nói rồi, xung quanh nàng ồ lên tiếng bàn tán.
Có người nói về thân thủ của Tần Quyên.
Có người khen Đại Vĩnh vương trọng tình nghĩa, Ngột Đốc Tự hiểu lý lẽ.
Cũng có người chê Ngột Đốc Tự là con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, chưa xuất giá đã như người ngoài, bênh nhà chồng chằm chặp.
Ngột Đốc Tự nghe thấy nhưng không để tâm, chỉ thúc ngựa đi trước. Viết Viết cũng theo sau nàng.
A Dịch Cát bảo những người đó thả Tần Quyên ra, nhưng bọn họ không chịu.
A Dịch Cát tức đến khó thở, quát, "Cả đại tiểu thư của các ngươi cũng đã nói thả người, các ngươi điếc rồi sao?"
Đối phương cũng rất tức giận, nhất quyết phải chờ đến khi quân y khám cho ba con báo kia, bằng không sẽ không thả người.
Tần Quyên không giận. Hắn biết nếu mình chống trả, gây lộn với những người này thì chắc chắn không yên thân.
Hắn không chọn vũ lực một cách cực đoan, chỉ là ban nãy hắn cũng không ngờ mình cả gan bắn ba mũi tên ấy.
Quả thực khi ấy hắn bị lũ báo dọa sợ.
Bất chợt, một người mở cửa hàng rào, xuất hiện trên cánh đồng cỏ, nói với vị tướng quân kia, "Đại nhân, nếu ngài không yên tâm, chi bằng giao đứa bé này cho ta. Nếu lũ báo không sao, ta sẽ thả nó. Nếu lũ báo chết, ta sẽ giao cho ngài."
Tần Quyên nhìn người kia, không hiểu sao hắn lại đứng ra bảo hộ cho mình. Hắn là vương thúc của Viết Viết nhưng thực ra bọn họ cũng không tính là thân nhau.
Ấy vậy mà vị tướng quân kia lại bảo kỵ binh thả Tần Quyên.
Viết Viết có rất nhiều vương thúc, nhưng Tần Quyên đoán người này còn chưa được phong vương phong tước gì cả. Dù sao thị Bột Nhi Chỉ Cân thị có vô số vương tử, nhưng được phong vương thì đâu có mấy ai.
Người đó đi tới, nhìn Tần Quyên đăm đăm.
Nếu không phải nhờ mang mặt nạ thì Tần Quyên cũng không dám đối diện với hắn lâu.
Nam nhân này tuy có dáng vẻ oai phong nhưng tướng mạo nhu hòa, cùng cặp mắt xếch như mắt mèo.
Lúc ở Hổ Tư Oát Nhĩ, Tần Quyên từng thấy một con mèo được một bà lão nuôi. Có có cái mặt tròn vo, tròn hơn mèo ở Trung Nguyên rất nhiều.
Khi nhìn người trước mặt, hắn tự nhiên liên tước đến con mèo ấy, dáng vẻ nho nhã, phong lưu, điềm tĩnh nhưng có chút thần bí, giảo hoạt.
"Hả, không muốn nói chuyện với ta hay là không muốn đi theo ta?" Nam nhân hỏi.
Tần Quyên chẳng biết trả lời thế nào, đành tự xuống ngựa, dắt ngựa đi theo.
Nam nhân đó tên là Hốt Tất Liệt, con thứ tư của Thác Lôi vương, đích tử ca ca của Tuyết Biệt Đài tướng quân.
Cũng như người Tống, người Trung Nguyên rất để tâm đến thân phận thứ tử, đích tử.
Nam nhân hỏi hắn, "Ngươi sợ chết à?"
Tần Quyên sửng sốt chốc lát rồi nói, "Đương nhiên là sợ."
"Vậy sao không xin tha?"
Tần Quyên nhìn hắn, rồi lại quay đi, ngắn gọn đáp, "Vô ích."
"Ngươi chưa thử lần nào, sao đã biết là vô ích?" Hốt Tất Liệt lại hỏi.
"Nếu ta xin tha thì bọn chúng lại càng hăng tiết hơn. Khi ấy có khi ta còn chết thảm hơn." Tần Quyên lạnh giọng nói.
"Tính ngươi kiêu căng, gan lì như thế, không giống như được nuôi dưỡng trong quân doanh. Trời sinh đã vậy à?" Nam nhân khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn hắn.
Thấy nam nhân dừng lại, Tần Quyên cũng dừng theo.
Hai bên quan sát lẫn nhau.
Nam nhân kia cao bằng hắn, nhưng vạm vỡ như Tề Lâm.
Cho nên nhìn có vẻ cao lớn hơn nhiều.
Tần Quyên không sợ hãi, vì dung mạo người này thiên về hiền hòa, da lại trắng, trắng hơn A Dịch Cát rất nhiều.
Nhưng nhìn hồi lâu, Tần Quyên thấy ánh mắt người đó quá đỗi sắc bén, sắc bén đến độ hắn không chống đỡ nổi.
Mãi đến khi A Dịch Cát và Viết Viết đi xa, Tần Quyên mới luống cuống, chẳng biết lũ báo kia còn sống hay không.
Dù sao đi nữa, hắn vẫn mong chúng sống, như thế hắn mới có thể an toàn rời khỏi đây.
Chắc là Viết Viết rất tin tưởng vị vương thúc này nên mới yên tâm giao cho hắn.
Nhưng nói thật, Tần Quyên sợ người này.
Chẳng biết vì sao người này muốn đưa hắn đi.
"Lên ngựa." Người đó lên ngựa đi trước, đám thủ hạ bắt đầu giục hắn đi mau.
Chẳng biết là định đi đâu, Tần Quyên chỉ có thể cắn răng đuổi theo.
Đi được một đoạn, chí ít Tần Quyên xác định người này không đị theo sau xe hôn lễ của Đại Vĩnh vương phi.
Tần Quyên cảm thấy tủi thân, rồi lại đề cao cảnh giác.
Trên đường, nam nhân kia hỏi hắn học cưỡi ngựa bắn cung từ ai, theo Đại Vĩnh vương từ khi nào, vì sao mang mặt nạ.
Hắn không muốn đáp, nhiều phần vì không hiểu ý đồ của đối phương, bèn hỏi ngược lại, "Ngài định đưa ta đi đâu?"
Hắn muốn dừng nhưng đám kỵ binh đằng sau không cho phép.
"Ngươi muốn tự đi hay bị áp giải?" Một tên hỏi.
Tần Quyên cắn răng, đành phải đi tiếp. Người này dẫn hắn đi ắt là có ý đồ xấu, cả Viết Viết lẫn A Dịch Cát đều bị hắn lừa.
Lúc này chỉ mong sao người này muốn tra khảo thôi, không định làm gì hắn.
"Trả lời câu hỏi của ta." Nam nhân thúc giục.
Tần Quyên thở dài, nhìn đi nơi khác, "Năm 11 tuổi, ta quen Y Văn vương thế tử. Khi đó ta ở sa mạc Samarkand, Y Văn vương mới qua đời. Ta đeo mặt nạ theo chỉ thị của Đại Vĩnh vương. Ta học cưỡi ngựa bắn cung từ năm 9 tuổi ở Cát Cáp Bố doanh."
"Không sai chứ?"
"Không sai." Tần Quyên quả quyết đáp, nhưng chưa dứt lời, một lưỡi đao lạnh đã kề lên cổ.
"Ngươi nói dối." Nam nhân lạnh giọng.
"Ta không cần phải nói dối."
Nhưng lưỡi đao càng kề sát hơn.
"Nội lực của ngươi học từ Ninh Bách. Ninh Bách là gì của ngươi?" Giọng nói âm u của nam nhân khiến Tần Quyên vô thức rùng mình, "Cách kéo cung của ngươi là thức cuối cùng của Tinh Tú lộ. Nếu nói là mấy thức đầu trong 28 thức thì cũng không có gì lạ, trước nay cũng có nhiều người học trộm rồi. Ngươi ở trong Cát Cáp Bố doanh đã lâu, lén học được vài chiêu cũng dễ hiểu. Nhưng đây là thức cuối cùng mà ngay cả đệ tử đích truyền chưa chắc đã học được, ngươi lại sử dụng rất thành thạo. Lúc đối mặt 3 con báo, ngươi dùng chiêu này cùng nội lực toàn thân, chứng tỏ đã thông hiểu tường tận Tinh Tú lộ. Ngươi là gì của Ninh Bách? Vì sao biết 28 thức Tinh Tú lộ?"
Khi nam nhân nheo đôi mắt sắc bén, Tần Quyên cảm thấy tim mình lạnh ngắt.
"Đại nhân cũng biết 28 thức Tinh Tú lộ, vậy ngài là gì của Ninh Bách...."
"Già mồm!" Nam nhân vung nắm đấm thẳng vào mặt Tần Quyên, khiến hắn hộc máu miệng.
Mặt nạ cũng bị đánh trật ra.
Vì lưỡi đao còn kề cổ, Tần Quyên không dám tránh, đành lãnh nhận đòn này.
"Hắn chẳng là gì của ta hết, ta lén học." Tần Quyên lạnh mặt đáp.
Hắn biết rồi, những kẻ này đang âm thầm xử lý đồng đảng của Nãi Mã Chân thị.
Hắn cùng lắm chỉ là một phó tướng của Đại Vĩnh vương, có giết cũng không hề gì.
Huống chi có thể dùng cách này để giá họa cho Đóa Nhan thị.
Với vị vương tử trước mắt, giết hắn cũng không tổn thất gì, nên hắn tuyệt đối không được nhận mình quen biết Nãi Mã Chân Ninh Bách.
Không thì có khi còn hại cả Viết Viết.
"Chỉ vậy thôi sao?"
"Nếu ngài không tin thì cứ điều tra." Hắn biết chuyện hắn bị Ninh Bách bắn trúng tên sau khi trốn khỏi Ô Tàng Tư đã bị người của Ninh Bách xử lý kín kẽ, không để lộ ra ngoài. Thậm chí đến cả người của Khoách Đoan vương cũng không hay biết.
Dù sao chỗ đó cũng liên quan đến thiết doanh của Ninh Bách.
Cho nên hắn không sợ mấy người này điều tra ra.
"Tiểu tử ngươi học lén mà có thể học được như vậy? Định lừa trẻ con à?" Một thủ hạ quát.
"Ngươi không phải là ta, ta đã ở Cát Cáp Bố doanh 5 năm, cái gì cũng có thể xảy ra hết." Hắn nhìn Hốt Tất Liệt, mỉm cười, lại nói, "Năm nay ta 16 tuổi, trở thành phó tướng của Đại Vĩnh vương năm 13 tuổi. Ta từ một nô lệ vô chủ trở thành phó tướng, ngươi nói chuyện đó có phi lý không? Hãy hỏi các thủ hạ kỵ binh của ngươi, xem trong số các thuộc hạ dưới quyền họ, có ai 13 tuổi đã làm phó tướng? Với ta, mỗi khi trời xanh ban cho cơ hội, ta sẽ cố hết sức nắm bắt. Ta biết ta sinh ra đã không có tư cách cạnh tranh với người khác, cho nên ta mới phải tận dụng mọi cơ hội đó để có thể đứng vững trên thảo nguyên. Những thứ các ngươi cho là phi lý, đối với ta chưa chắc đã là bất khả thi."
Hắn nhìn vẻ mặt ngơ ngác của những người đó, bèn nở nụ cười nhẹ, làm ngơ lưỡi đao đang kề trên cổ, "Đại nhân, chi bằng ngài tha cho ta một mạng, có khi ngài lại thấy chuyện bất khả lại trở nên khả thi đối với ta. Để ta sống, không chừng ngài cũng được lợi đấy."
"Chắc nhờ cái miệng nhanh nhảu này nên Viết Viết mới si mê ngươi?"
"......?" Tần Quyên không hiểu ý hắn là gì, đột nhiên ngẩng lên, trợn tròn mắt nhìn hắn. Hốt Tất Liệt bèn vươn tay, lấy tấm mặt nạ của Tần Quyên.
Một gương mặt tuấn mỹ, trong trẻo lộ ra, khiến những người sung quanh sững sờ, thậm chí còn thốt liên kinh ngạc.
Ban nãy họ vừa trông thấy đệ nhất mỹ nhân sông Oát Nan trong trang phục tân nương lộng lẫy, giờ lại thấy thiếu niên ngạo nghễ, ngông cuồng này.....Tuy nói ngạo nghễ, ngông cuồng nhưng cũng không quá chính xác, vì trong dáng vẻ ấy còn có nét trầm ổn, biết tiến biết lùi, vô cùng khác biệt.
Không thể không nhìn ngắm thật lâu.
"Còn bằng cả khuôn mặt này nữa." Hốt Tất Liệt nhướn mày, không nhận ra mình đã vô thức thu đao về.
"Tên gì?"
"Tần." Tần Quyên đáp.
"Chữ này quá lớn, ngươi gánh nổi sao?" Hốt Tất Liệt hỏi mà như không hỏi.
Tần Quyên cũng không đáp.
Lại thấy hắn hỏi tiếp, "Nhà nào?"
"Trát Đáp Lan." Trên hộ tịch, hắn theo họ A Dịch Cát.
"A Dịch Cát là gì của ngươi?"
"Ca ta." Tần Quyên đáp.
"Về sau đi theo ta." Hốt Tất Liệt tra đao vào vỏ, động tác lưu loát.
"Không được." Tần Quyên vội kêu lên.
"Ngươi có vấn đề, phải đi theo ta để điều tra. Ngươi tưởng ta muốn ngươi làm thuộc hạ sao?" Hốt Tất Liệt vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên lang.
Hôm nay Tần Quyên đã bị đánh mặt hai lần rồi, môi rách, má sưng, giờ bị vỗ mấy cái mà đau đến trợn mắt.
Hắn ghìm cương ngựa, muốn lui lại hai bước, tránh cái động chạm của người này. Hắn thấy đối phương thật giống một con mèo, còn hắn thì bị ghìm dưới bộ móng vuốt.
Hốt Tất Liệt đương nhiên không biết Tần Quyên nghĩ gì, còn cảm thấy tên nhóc này cứ đỏng đảnh như cô nương, mà tính khí thì dữ như sói.
"Ngươi muốn đưa ta đi đâu?" Chờ khi bầu không khí dịu bớt, Tần Quyên mới hỏi.
"Ta muốn đi Đại Trạch một chuyến." Hốt Tất Liệt nói.
"Đại.....Đại Trạch? Không phải Đại Trạch mà ta nghĩ đến chứ?" Tần Quyên há hốc miệng.
Hốt Tất Liệt nhướn mày, "Ngươi nghĩ có mấy Đại Trạch?"
Trời ơi, Đại Trạch? Đến lúc hắn về thành La Bặc, có khi Viết Viết với vương phi đã sinh cả đàn con rồi.
Mất bao nhiêu năm cơ chứ?
Loanh quanh nữa, có khi cả Hồ Hồ cũng cưới vợ luôn!
"Không đi! Ta không đi! Ta không đi!"
Ban nãy còn ra vẻ điềm tĩnh, túc trí đa mưu, giờ đã thật sự biến thành một con sói nhỏ rồi, lắc đầu quầy quậy kia kìa.
"....." Đám kỵ binh không biết phải nói gì.
Nếu không phải bọn họ luôn canh gác trên đường thì còn tưởng đây là người khác giả trang.
"Ngươi có lựa chọn khác sao?" Hốt Tất Liệt bị hắn làm cho tức đến bật cười.
"Ta không muốn đi Đại Trạch, có đi cũng không đi với ngài!" Đi với Hồ Hồ thì được.
"Vậy muốn đi với ai? Đại Vĩnh vương à?" Đừng có gây trở ngại cho Đại Vĩnh vương và Ngột Đốc Tự nữa. Người ta tổ chức tân hôn xong, phải có mấy ngày hưởng thụ. Hơn nữa, thân thủ và dung mạo ngươi như thế, cần gì phải thắt cổ chết trên một cái cây là Đại Vĩnh vương?" Hắn tưởng Tần Quyên quyến luyến Đại Vĩnh vương.
Hắn nghĩ Tần Quyên là nam sủng của Đại Vĩnh vương????
Đến bây giờ Tần Quyên nghĩ kỹ lại mới hiểu hết ý của Hốt Tất Liệt.
Hắn với Viết Viết??? Mối quan hệ kia á?
Thôi, đi thì đi....
Tần Quyên tức không nói nên lời, đành thúc ngựa đi tiếp.
"Giờ mới đồng ý sao? Đại Trạch không xa lắm đâu, mùa đông đi từ từ thôi, nửa năm là đến. Nửa năm nữa là lúc cảnh sắc ở Đại Trạch đẹp nhất." Nam nhân cười nói.
Nửa năm.
Nửa năm?
Nửa năm!
Vậy thì lúc về La Bặc, hắn cũng 18 tuổi luôn rồi.
Hắn vừa lo cho Viết Viết, vừa tiếc vì không thể tham dự hôn lễ cùng mọi người.
Không nhìn thấy cảnh tượng bá tánh thành La Bặc hân hoan chào đón.
Bọn họ đi được 6 7 ngày đường, đến rạng sáng ngày thứ 8 thì một kỵ binh bỗng nói với Hốt Tất Liệt, "Chủ tử, có người theo sau chúng ta."
"Ồ?"
"Là công tử Bá Nha Ngột thị."
---------------
Lời Editor : Vài điểm thú vị trong chương này.
1. Nếu thời đó mà có chứng minh nhân dân, bạn Tần Quyên sẽ được ghi là Trát Đáp Lan Tần, quê quán Thái Nguyên (sao mà nghe như phi tử trong cung nhà Thanh zậy)
2. Bạn có biết do đâu mà Hốt Tất Liệt nghĩ Tần Quyên là nam sủng của Viết Viết không? Ở chương trước, Hốt Tất Liệt dò hỏi thuộc hạ về quan hệ của 2 người, thuộc hạ giơ hai ngón cái lên, ngoắc ngoắc, ý nói 2 đứa là 1 couple. Nhưng do đâu thuộc hạ của Hốt Tất Liệt thăm dò được tin đó?
Gợi ý : Hốt Tất Liệt sống ở Đại Đô. Lúc ở Đại Đô, đã có ai chứng kiến chuyện gì giữa Viết Viết và Tần Quyên, rồi hiểu lầm hai đứa này quan hệ mờ ám?
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Tần Quyên chẳng hiểu sao ban nãy còn nói chuyện đàng hoàng, giờ bỗng nhiên lại thành đánh lộn. Năm sáu nam nhân hùng hổ đi về phía họ.
Hắn giơ tay che chắn theo bản năng, nhưng những người đó đánh càng lúc càng hăng, thậm chí còn giơ chân đạp.
Vậy là có ý gì? Họ đến để đón dâu cơ mà? Tần Quyên nhìn Viết Viết, Viết Viết chưa kịp trả lời, một nắm đấm đã bay tới.
"Làm cái gì vậy?" Tần Quyên tránh được, nhưng sợ nếu ra tay đánh lại thì thì hôn lễ của Viết Viết sẽ thành mớ hỗn độn.
"Tần, Tần lang, che mặt giúp ca, ca còn phải giữ gương mặt này để cưỡi ngựa diễu qua thành chứ." Viết Viết túm Tần Quyên ra phía trước.
Tần Quyên không kịp tránh, ăn trọn cú đấm.
"...." Thật sự Tần Quyên không muốn chấp nhặt những kẻ này, nhưng chúng ra tay như vậy thật quá đáng.
Hắn tóm lấy một tên, quăng gã ngược lại.
Đối phương không ngờ sẽ bị đánh trả, đang ngẩn ra thì một nắm đấm vung đến.
Tần Quyên không dám mạnh tay, chỉ dám đe dọa vậy thôi.
Lúc họ tấn công, hắn sẽ cố hết sức che chắn, nhưng đối phương đông người nên hắn bị đánh rất đau.
Giằng co chừng một khắc, đám nam nhân kia bắt đầu thấm mệt.
"Thôi được rồi." Ngột Thấm Đài vẫy tay với bọn họ.
Đám nam nnhân lui xuống. Ngột Thấm Đài quay đầu nhìn cha mình, nhưng ông ta vẫn mang vẻ mặt thâm trầm. Hắn chợt thấy lo lắng, chỉ sợ cha lại nuốt lời, không gả tỷ tỷ cho Đại Vĩnh vương nữa.
Vốn dĩ cha hắn muốn gả tỷ cho Hốt Tất Liệt đại nhân, nhưng Hốt Tất Liệt đại nhân đã có thê tử, chẳng lẽ lại bắt tỷ hắn làm tiểu thiếp.
Hơn nữa, Hốt Tất Liệt Đại nhân 29 tuổi rồi, hơn tỷ hắn mười mấy tuổi.
*
Tần Quyên xoa khóe miệng trầy da chảy máu. Viết Viết nhìn hắn, định vươn tay kiểm tra vết thương cho hắn, nhưng ngại quanh đây nhiều người nên đành rụt về.
Tần Quyên lườm một cái, ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa thê lương.
Viết Viết kêu khổ trong lòng, Tần lang oán hắn rồi. Nhưng hắn đâu có ngờ những người đó ra tay nặng như thế?
"Đại Vĩnh vương, ngài còn đứng đó làm gì? Ta đang gọi ngài đây." Ngột Thấm Đài lên tiếng.
Đại Vĩnh vương sực tỉnh, nói, "Ta đi ngay."
Sau màn "gây lộn" ban nãy, đến lượt Đại Vĩnh vương đến rước vợ.
A Dịch Cát dắt ngựa của Viết Viết tới.
"Vương gia, mau lên ngựa." A Dịch Cát trao cương cho hắn.
Viết Viết nhận lấy, Tần Quyên và A Dịch Cát cũng nhanh chân theo sau.
Màn "rước vợ" này nhằm kiểm tra khả năng cưỡi ngựa bắn cung của Đại Vĩnh vương. Đóa Nhan thị thả vô số dê, bò, ngựa ra trước doanh trướng của Ngột Đốc Tự để ngăn cản họ.
Trong vòng 1 khắc, họ phải chạy qua đồng cỏ 800 thước để đến doanh trướng màu đỏ đằng kia.
Có lẽ Đóa Nhan thị ưa náo nhiệt nên ngoài mấy chục bò dê, họ còn thả thêm 3 con báo.
Trong lúc ba người giải quyết đám dê, bò, ngựa ấy, một con báo từ đâu lao tới, khiến bọn họ điếng người.
Tiếng hô hào của đám quan khánh vang lên ngoài hàng rào. Ai nấy đều hăng say xem kịch vui.
Chẳng giống Đại Vĩnh vương đến cưới vợ gì cả, mà đế để bỏ mạng thì đúng hơn.
"Đây cũng là phong tục à?" Tần Quyên hỏi.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của A Dịch Cát, chắc là Viết Viết cũng không khá hơn.
Bọn họ giằng co với 3 con báo khi còn cách đích đến 500 thước.
Tần Quyên nhếch môi, "Mỗi người một con, họ cũng chu đáo thật."
"...."
A Dịch Cát trấn tĩnh lại, đề nghị, "Tần, ta và đệ chặn chúng nó, để Đại Vĩnh vương đến doanh trướng rước vương phi ra trước. Đám người kia trông thấy vương phi, ắt sẽ tự gọi lũ báo quay về."
Tần Quyên không nghĩ nhiều, liền đáp, "Thế này đi, ta dụ chúng nó, ca và Đại Vĩnh vương vào doanh trướng!"
Nói rồi, Tần Quyên đã chủ động nhào đến chỗ bầy báo. Hắn vừa xuất hiện, lũ báo lập tức chú ý đến hắn, đồng loạt lao vào tấn công.
Lúc này, Viết Viết vội vàng thúc ngựa, phi nhanh đến doanh trướng của Ngột Đốc Tự.
A Dịch Cát thấy Viết Viết tới nơi rồi, bèn quay lại giúp Tần Quyên phân tán sự chú ý của lũ báo.
Tốc độ của báo rất nhanh, Tần Quyên chỉ có thể cố hết sức giục ngựa chạy, nhưng khoảng cách giữa hắn và con thú càng lúc càng gần.
Hắn sợ mình không chờ nổi đến khi Viết Viết rước vương phi ra đã bị cắn chết rồi, bèn rút cung tên trên yên ngựa theo bản năng. Trong nháy bắn, hắn giương cung bắn hạ một con báo với tốc độ kinh người, ngay trước mắt khách quan....
Thật sự là nhanh đến khó tin.
Lũ báo thấy đồng bạn ngã xuống, càng hăng máu đuổi theo. Bây giờ mới là tốc độ thực sự của chúng khi săn mồi, còn ban nãy chỉ như chơi đùa mà thôi.
Tần Quyên hít sâu một hơi, b*n r* mũi tên tiếp theo.
Khi sợ hãi, con người ta sẽ bộc phát khả năng phi thường, từ thị giác đến thính giác đều như bùng nổ.
Lúc này, khả năng cưỡi ngựa bắn cung của thiếu niên này đã chinh phục tất cả mọi người.
Đương nhiên cũng khiến không ít kẻ căm phẫn.
"Mau bắt lấy hắn!'
Nghe tiếng ra lệnh, một nhóm kỵ binh xông vào đồng cỏ.
Bọn họ nhanh chóng bao vây Tần Quyên.
A Dịch Cát quát lớn, "Các ngươi định làm gì?"
"Hắn bắn chết ba con báo, ngươi hỏi bản quan có ý gì sao?" Một đại tướng của Đóa Nhan thị nói.
A Dịch Cát cười lạnh, "Tần chỉ tự vệ!"
"Hắn cố ý.' Vị tướng kia lạnh giọng, "Ai cũng biết đây chỉ là cuộc vui, lũ báo sẽ không cắn người."
A Dịch Cát, "Ngươi dám cam đoan rằng lũ báo không cắn người?"
"Ta cam đoan." Vị tướng kia hùng hồn nói.
"Ngươi....'
"Hắn bắn chết ba con báo, tội đáng chết." Tướng quân rút đao bên hông.
A Dịch Cát ngăn lại, "Hôm nay là ngày Đại Vĩnh vương nghênh thú vương phi, các ngươi làm thế, đã hỏi ý Đại Vĩnh vương chưa?"
"Các ngươi mượn cớ giết báo, vậy đã hỏi ý người huấn luyện báo là chúng ta chưa? Bản quan không tin ngươi không biết huấn luyện một con báo mất bao nhiêu năm! Bây giờ hắn dám bắn chết cả ba con! Tội đáng chết!"
"Chính lũ báo của các ngươi tấn công Tần trước!"
"Bản quan đã nói chúng sẽ không cắn người, đây chỉ là cuộc vui!" Vị tướng quân kia trừng mắt, "Trát Đáp Lan A Dịch Cát, ngươi tránh ra!"
Đúng lúc này, ngoài đồng cỏ lại trở nên hỗn loạn khi tiếng gầm của dã thú và tiếng kêu la của người đan xen vang lên.
Hóa ra một con báo bất tỉnh vừa thức dậy đã cắn bị thương một kỵ binh cùng ngựa của gã.
Các kỵ binh đang cố gắng chế phục con báo này.
"Đại nhân, ngài nói báo không cắn người ư?" A Dịch Cát nhìn vị tướng kia, nhướn mày hỏi.
Sắc mặt vị tướng tối sầm, nhưng vẫn quyết tâm hạ lệnh đưa Tần Quyên đi. Lúc này, Viết Viết đã ra khỏi doanh trướng, cùng với Ngột Đốc Tự ăn vận trang phục lộng lẫy ngồi trên yên ngựa.
Viết Viết vừa tới thì thấy những người đó vây quanh Tần Quyên, ba con báo nằm rạp trên đất, không biết đã chết hay chỉ ngất xỉu, liền hiểu ra tình hình.
Viết Viết nhìn vị tướng, "Đại nhân muốn bắt người của bổn vương?"
"Đại Vĩnh vương, người này bắn chết ba con báo...." Vị tướng trả lời.
"Hôm nay là ngày bổn vương nghênh thú vương phi. Đại nhân không nể mặt bổn vương sao?" Viết Viết cười lạnh.
"Vương gia, bản quan chỉ làm theo nguyên tắc." Viên tướng đáp trả.
Viết Viết bỗng nhiên bật cười, bước lên vài bước. Những người khác không hiểu thái độ của hắn, đều ngây ra.
Hắn từ tốn nói, "Các ngươi định giết người đã cứu mạng của bổn vương, vậy tức là muốn bổn vương đền mạng cho ba con báo kia?"
Xung quanh lặng ngắt, không ai dám lên tiếng.
Một lúc lâu sau, tân nương mặt trang phục lỗng lẫy trên yên ngựa mới điềm đạm cất lời, "Lũ báo chưa chết đâu. Đại nhân chi bằng gọi quân y đến chữa trị. Hôm nay là ngày đại hỉ của Ngột Đốc Tự, không muốn nghe những lời như đánh đánh giết giết."
Nói rồi, xung quanh nàng ồ lên tiếng bàn tán.
Có người nói về thân thủ của Tần Quyên.
Có người khen Đại Vĩnh vương trọng tình nghĩa, Ngột Đốc Tự hiểu lý lẽ.
Cũng có người chê Ngột Đốc Tự là con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, chưa xuất giá đã như người ngoài, bênh nhà chồng chằm chặp.
Ngột Đốc Tự nghe thấy nhưng không để tâm, chỉ thúc ngựa đi trước. Viết Viết cũng theo sau nàng.
A Dịch Cát bảo những người đó thả Tần Quyên ra, nhưng bọn họ không chịu.
A Dịch Cát tức đến khó thở, quát, "Cả đại tiểu thư của các ngươi cũng đã nói thả người, các ngươi điếc rồi sao?"
Đối phương cũng rất tức giận, nhất quyết phải chờ đến khi quân y khám cho ba con báo kia, bằng không sẽ không thả người.
Tần Quyên không giận. Hắn biết nếu mình chống trả, gây lộn với những người này thì chắc chắn không yên thân.
Hắn không chọn vũ lực một cách cực đoan, chỉ là ban nãy hắn cũng không ngờ mình cả gan bắn ba mũi tên ấy.
Quả thực khi ấy hắn bị lũ báo dọa sợ.
Bất chợt, một người mở cửa hàng rào, xuất hiện trên cánh đồng cỏ, nói với vị tướng quân kia, "Đại nhân, nếu ngài không yên tâm, chi bằng giao đứa bé này cho ta. Nếu lũ báo không sao, ta sẽ thả nó. Nếu lũ báo chết, ta sẽ giao cho ngài."
Tần Quyên nhìn người kia, không hiểu sao hắn lại đứng ra bảo hộ cho mình. Hắn là vương thúc của Viết Viết nhưng thực ra bọn họ cũng không tính là thân nhau.
Ấy vậy mà vị tướng quân kia lại bảo kỵ binh thả Tần Quyên.
Viết Viết có rất nhiều vương thúc, nhưng Tần Quyên đoán người này còn chưa được phong vương phong tước gì cả. Dù sao thị Bột Nhi Chỉ Cân thị có vô số vương tử, nhưng được phong vương thì đâu có mấy ai.
Người đó đi tới, nhìn Tần Quyên đăm đăm.
Nếu không phải nhờ mang mặt nạ thì Tần Quyên cũng không dám đối diện với hắn lâu.
Nam nhân này tuy có dáng vẻ oai phong nhưng tướng mạo nhu hòa, cùng cặp mắt xếch như mắt mèo.
Lúc ở Hổ Tư Oát Nhĩ, Tần Quyên từng thấy một con mèo được một bà lão nuôi. Có có cái mặt tròn vo, tròn hơn mèo ở Trung Nguyên rất nhiều.
Khi nhìn người trước mặt, hắn tự nhiên liên tước đến con mèo ấy, dáng vẻ nho nhã, phong lưu, điềm tĩnh nhưng có chút thần bí, giảo hoạt.
"Hả, không muốn nói chuyện với ta hay là không muốn đi theo ta?" Nam nhân hỏi.
Tần Quyên chẳng biết trả lời thế nào, đành tự xuống ngựa, dắt ngựa đi theo.
Nam nhân đó tên là Hốt Tất Liệt, con thứ tư của Thác Lôi vương, đích tử ca ca của Tuyết Biệt Đài tướng quân.
Cũng như người Tống, người Trung Nguyên rất để tâm đến thân phận thứ tử, đích tử.
Nam nhân hỏi hắn, "Ngươi sợ chết à?"
Tần Quyên sửng sốt chốc lát rồi nói, "Đương nhiên là sợ."
"Vậy sao không xin tha?"
Tần Quyên nhìn hắn, rồi lại quay đi, ngắn gọn đáp, "Vô ích."
"Ngươi chưa thử lần nào, sao đã biết là vô ích?" Hốt Tất Liệt lại hỏi.
"Nếu ta xin tha thì bọn chúng lại càng hăng tiết hơn. Khi ấy có khi ta còn chết thảm hơn." Tần Quyên lạnh giọng nói.
"Tính ngươi kiêu căng, gan lì như thế, không giống như được nuôi dưỡng trong quân doanh. Trời sinh đã vậy à?" Nam nhân khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn hắn.
Thấy nam nhân dừng lại, Tần Quyên cũng dừng theo.
Hai bên quan sát lẫn nhau.
Nam nhân kia cao bằng hắn, nhưng vạm vỡ như Tề Lâm.
Cho nên nhìn có vẻ cao lớn hơn nhiều.
Tần Quyên không sợ hãi, vì dung mạo người này thiên về hiền hòa, da lại trắng, trắng hơn A Dịch Cát rất nhiều.
Nhưng nhìn hồi lâu, Tần Quyên thấy ánh mắt người đó quá đỗi sắc bén, sắc bén đến độ hắn không chống đỡ nổi.
Mãi đến khi A Dịch Cát và Viết Viết đi xa, Tần Quyên mới luống cuống, chẳng biết lũ báo kia còn sống hay không.
Dù sao đi nữa, hắn vẫn mong chúng sống, như thế hắn mới có thể an toàn rời khỏi đây.
Chắc là Viết Viết rất tin tưởng vị vương thúc này nên mới yên tâm giao cho hắn.
Nhưng nói thật, Tần Quyên sợ người này.
Chẳng biết vì sao người này muốn đưa hắn đi.
"Lên ngựa." Người đó lên ngựa đi trước, đám thủ hạ bắt đầu giục hắn đi mau.
Chẳng biết là định đi đâu, Tần Quyên chỉ có thể cắn răng đuổi theo.
Đi được một đoạn, chí ít Tần Quyên xác định người này không đị theo sau xe hôn lễ của Đại Vĩnh vương phi.
Tần Quyên cảm thấy tủi thân, rồi lại đề cao cảnh giác.
Trên đường, nam nhân kia hỏi hắn học cưỡi ngựa bắn cung từ ai, theo Đại Vĩnh vương từ khi nào, vì sao mang mặt nạ.
Hắn không muốn đáp, nhiều phần vì không hiểu ý đồ của đối phương, bèn hỏi ngược lại, "Ngài định đưa ta đi đâu?"
Hắn muốn dừng nhưng đám kỵ binh đằng sau không cho phép.
"Ngươi muốn tự đi hay bị áp giải?" Một tên hỏi.
Tần Quyên cắn răng, đành phải đi tiếp. Người này dẫn hắn đi ắt là có ý đồ xấu, cả Viết Viết lẫn A Dịch Cát đều bị hắn lừa.
Lúc này chỉ mong sao người này muốn tra khảo thôi, không định làm gì hắn.
"Trả lời câu hỏi của ta." Nam nhân thúc giục.
Tần Quyên thở dài, nhìn đi nơi khác, "Năm 11 tuổi, ta quen Y Văn vương thế tử. Khi đó ta ở sa mạc Samarkand, Y Văn vương mới qua đời. Ta đeo mặt nạ theo chỉ thị của Đại Vĩnh vương. Ta học cưỡi ngựa bắn cung từ năm 9 tuổi ở Cát Cáp Bố doanh."
"Không sai chứ?"
"Không sai." Tần Quyên quả quyết đáp, nhưng chưa dứt lời, một lưỡi đao lạnh đã kề lên cổ.
"Ngươi nói dối." Nam nhân lạnh giọng.
"Ta không cần phải nói dối."
Nhưng lưỡi đao càng kề sát hơn.
"Nội lực của ngươi học từ Ninh Bách. Ninh Bách là gì của ngươi?" Giọng nói âm u của nam nhân khiến Tần Quyên vô thức rùng mình, "Cách kéo cung của ngươi là thức cuối cùng của Tinh Tú lộ. Nếu nói là mấy thức đầu trong 28 thức thì cũng không có gì lạ, trước nay cũng có nhiều người học trộm rồi. Ngươi ở trong Cát Cáp Bố doanh đã lâu, lén học được vài chiêu cũng dễ hiểu. Nhưng đây là thức cuối cùng mà ngay cả đệ tử đích truyền chưa chắc đã học được, ngươi lại sử dụng rất thành thạo. Lúc đối mặt 3 con báo, ngươi dùng chiêu này cùng nội lực toàn thân, chứng tỏ đã thông hiểu tường tận Tinh Tú lộ. Ngươi là gì của Ninh Bách? Vì sao biết 28 thức Tinh Tú lộ?"
Khi nam nhân nheo đôi mắt sắc bén, Tần Quyên cảm thấy tim mình lạnh ngắt.
"Đại nhân cũng biết 28 thức Tinh Tú lộ, vậy ngài là gì của Ninh Bách...."
"Già mồm!" Nam nhân vung nắm đấm thẳng vào mặt Tần Quyên, khiến hắn hộc máu miệng.
Mặt nạ cũng bị đánh trật ra.
Vì lưỡi đao còn kề cổ, Tần Quyên không dám tránh, đành lãnh nhận đòn này.
"Hắn chẳng là gì của ta hết, ta lén học." Tần Quyên lạnh mặt đáp.
Hắn biết rồi, những kẻ này đang âm thầm xử lý đồng đảng của Nãi Mã Chân thị.
Hắn cùng lắm chỉ là một phó tướng của Đại Vĩnh vương, có giết cũng không hề gì.
Huống chi có thể dùng cách này để giá họa cho Đóa Nhan thị.
Với vị vương tử trước mắt, giết hắn cũng không tổn thất gì, nên hắn tuyệt đối không được nhận mình quen biết Nãi Mã Chân Ninh Bách.
Không thì có khi còn hại cả Viết Viết.
"Chỉ vậy thôi sao?"
"Nếu ngài không tin thì cứ điều tra." Hắn biết chuyện hắn bị Ninh Bách bắn trúng tên sau khi trốn khỏi Ô Tàng Tư đã bị người của Ninh Bách xử lý kín kẽ, không để lộ ra ngoài. Thậm chí đến cả người của Khoách Đoan vương cũng không hay biết.
Dù sao chỗ đó cũng liên quan đến thiết doanh của Ninh Bách.
Cho nên hắn không sợ mấy người này điều tra ra.
"Tiểu tử ngươi học lén mà có thể học được như vậy? Định lừa trẻ con à?" Một thủ hạ quát.
"Ngươi không phải là ta, ta đã ở Cát Cáp Bố doanh 5 năm, cái gì cũng có thể xảy ra hết." Hắn nhìn Hốt Tất Liệt, mỉm cười, lại nói, "Năm nay ta 16 tuổi, trở thành phó tướng của Đại Vĩnh vương năm 13 tuổi. Ta từ một nô lệ vô chủ trở thành phó tướng, ngươi nói chuyện đó có phi lý không? Hãy hỏi các thủ hạ kỵ binh của ngươi, xem trong số các thuộc hạ dưới quyền họ, có ai 13 tuổi đã làm phó tướng? Với ta, mỗi khi trời xanh ban cho cơ hội, ta sẽ cố hết sức nắm bắt. Ta biết ta sinh ra đã không có tư cách cạnh tranh với người khác, cho nên ta mới phải tận dụng mọi cơ hội đó để có thể đứng vững trên thảo nguyên. Những thứ các ngươi cho là phi lý, đối với ta chưa chắc đã là bất khả thi."
Hắn nhìn vẻ mặt ngơ ngác của những người đó, bèn nở nụ cười nhẹ, làm ngơ lưỡi đao đang kề trên cổ, "Đại nhân, chi bằng ngài tha cho ta một mạng, có khi ngài lại thấy chuyện bất khả lại trở nên khả thi đối với ta. Để ta sống, không chừng ngài cũng được lợi đấy."
"Chắc nhờ cái miệng nhanh nhảu này nên Viết Viết mới si mê ngươi?"
"......?" Tần Quyên không hiểu ý hắn là gì, đột nhiên ngẩng lên, trợn tròn mắt nhìn hắn. Hốt Tất Liệt bèn vươn tay, lấy tấm mặt nạ của Tần Quyên.
Một gương mặt tuấn mỹ, trong trẻo lộ ra, khiến những người sung quanh sững sờ, thậm chí còn thốt liên kinh ngạc.
Ban nãy họ vừa trông thấy đệ nhất mỹ nhân sông Oát Nan trong trang phục tân nương lộng lẫy, giờ lại thấy thiếu niên ngạo nghễ, ngông cuồng này.....Tuy nói ngạo nghễ, ngông cuồng nhưng cũng không quá chính xác, vì trong dáng vẻ ấy còn có nét trầm ổn, biết tiến biết lùi, vô cùng khác biệt.
Không thể không nhìn ngắm thật lâu.
"Còn bằng cả khuôn mặt này nữa." Hốt Tất Liệt nhướn mày, không nhận ra mình đã vô thức thu đao về.
"Tên gì?"
"Tần." Tần Quyên đáp.
"Chữ này quá lớn, ngươi gánh nổi sao?" Hốt Tất Liệt hỏi mà như không hỏi.
Tần Quyên cũng không đáp.
Lại thấy hắn hỏi tiếp, "Nhà nào?"
"Trát Đáp Lan." Trên hộ tịch, hắn theo họ A Dịch Cát.
"A Dịch Cát là gì của ngươi?"
"Ca ta." Tần Quyên đáp.
"Về sau đi theo ta." Hốt Tất Liệt tra đao vào vỏ, động tác lưu loát.
"Không được." Tần Quyên vội kêu lên.
"Ngươi có vấn đề, phải đi theo ta để điều tra. Ngươi tưởng ta muốn ngươi làm thuộc hạ sao?" Hốt Tất Liệt vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên lang.
Hôm nay Tần Quyên đã bị đánh mặt hai lần rồi, môi rách, má sưng, giờ bị vỗ mấy cái mà đau đến trợn mắt.
Hắn ghìm cương ngựa, muốn lui lại hai bước, tránh cái động chạm của người này. Hắn thấy đối phương thật giống một con mèo, còn hắn thì bị ghìm dưới bộ móng vuốt.
Hốt Tất Liệt đương nhiên không biết Tần Quyên nghĩ gì, còn cảm thấy tên nhóc này cứ đỏng đảnh như cô nương, mà tính khí thì dữ như sói.
"Ngươi muốn đưa ta đi đâu?" Chờ khi bầu không khí dịu bớt, Tần Quyên mới hỏi.
"Ta muốn đi Đại Trạch một chuyến." Hốt Tất Liệt nói.
"Đại.....Đại Trạch? Không phải Đại Trạch mà ta nghĩ đến chứ?" Tần Quyên há hốc miệng.
Hốt Tất Liệt nhướn mày, "Ngươi nghĩ có mấy Đại Trạch?"
Trời ơi, Đại Trạch? Đến lúc hắn về thành La Bặc, có khi Viết Viết với vương phi đã sinh cả đàn con rồi.
Mất bao nhiêu năm cơ chứ?
Loanh quanh nữa, có khi cả Hồ Hồ cũng cưới vợ luôn!
"Không đi! Ta không đi! Ta không đi!"
Ban nãy còn ra vẻ điềm tĩnh, túc trí đa mưu, giờ đã thật sự biến thành một con sói nhỏ rồi, lắc đầu quầy quậy kia kìa.
"....." Đám kỵ binh không biết phải nói gì.
Nếu không phải bọn họ luôn canh gác trên đường thì còn tưởng đây là người khác giả trang.
"Ngươi có lựa chọn khác sao?" Hốt Tất Liệt bị hắn làm cho tức đến bật cười.
"Ta không muốn đi Đại Trạch, có đi cũng không đi với ngài!" Đi với Hồ Hồ thì được.
"Vậy muốn đi với ai? Đại Vĩnh vương à?" Đừng có gây trở ngại cho Đại Vĩnh vương và Ngột Đốc Tự nữa. Người ta tổ chức tân hôn xong, phải có mấy ngày hưởng thụ. Hơn nữa, thân thủ và dung mạo ngươi như thế, cần gì phải thắt cổ chết trên một cái cây là Đại Vĩnh vương?" Hắn tưởng Tần Quyên quyến luyến Đại Vĩnh vương.
Hắn nghĩ Tần Quyên là nam sủng của Đại Vĩnh vương????
Đến bây giờ Tần Quyên nghĩ kỹ lại mới hiểu hết ý của Hốt Tất Liệt.
Hắn với Viết Viết??? Mối quan hệ kia á?
Thôi, đi thì đi....
Tần Quyên tức không nói nên lời, đành thúc ngựa đi tiếp.
"Giờ mới đồng ý sao? Đại Trạch không xa lắm đâu, mùa đông đi từ từ thôi, nửa năm là đến. Nửa năm nữa là lúc cảnh sắc ở Đại Trạch đẹp nhất." Nam nhân cười nói.
Nửa năm.
Nửa năm?
Nửa năm!
Vậy thì lúc về La Bặc, hắn cũng 18 tuổi luôn rồi.
Hắn vừa lo cho Viết Viết, vừa tiếc vì không thể tham dự hôn lễ cùng mọi người.
Không nhìn thấy cảnh tượng bá tánh thành La Bặc hân hoan chào đón.
Bọn họ đi được 6 7 ngày đường, đến rạng sáng ngày thứ 8 thì một kỵ binh bỗng nói với Hốt Tất Liệt, "Chủ tử, có người theo sau chúng ta."
"Ồ?"
"Là công tử Bá Nha Ngột thị."
---------------
Lời Editor : Vài điểm thú vị trong chương này.
1. Nếu thời đó mà có chứng minh nhân dân, bạn Tần Quyên sẽ được ghi là Trát Đáp Lan Tần, quê quán Thái Nguyên (sao mà nghe như phi tử trong cung nhà Thanh zậy)
2. Bạn có biết do đâu mà Hốt Tất Liệt nghĩ Tần Quyên là nam sủng của Viết Viết không? Ở chương trước, Hốt Tất Liệt dò hỏi thuộc hạ về quan hệ của 2 người, thuộc hạ giơ hai ngón cái lên, ngoắc ngoắc, ý nói 2 đứa là 1 couple. Nhưng do đâu thuộc hạ của Hốt Tất Liệt thăm dò được tin đó?
Gợi ý : Hốt Tất Liệt sống ở Đại Đô. Lúc ở Đại Đô, đã có ai chứng kiến chuyện gì giữa Viết Viết và Tần Quyên, rồi hiểu lầm hai đứa này quan hệ mờ ám?
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Story
Chương 72: Hồ Hồ này dâm quá (2)
10.0/10 từ 21 lượt.