Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Chương 70: Mũ giáp của thiếu niên (10)
402@-
Tần Quyên không gặp nhiều người dùng chùy, một trong số đó là Tang Ba Can ngày trước. Hắn không ngờ ở chốn khô cằn này cũng có một kẻ lấy chùy làm vũ khí.
Cũng lâu lắm rồi hắn không gặp Tang Ba Can.
Cho nên khi đối phương lao đến, hắn hơi sửng sốt. Đám người đang vây hắn thừa nước đục thả câu, đồng loạt vung đao đâm tới.
Do không có giáp trụ, Tần Quyên bị đâm một nhát vào vai, cũng may không quá sâu, vẫn có thể nhịn đau được.
Một kỵ binh thấy thế, giúp hắn cản tên cầm chùy nhưng nhanh chóng bị đánh văng ra.
Tần Quyên kinh hãi, chân kẹp bụng ngựa, vung đao xông lên.
Cũng chính vì chưa giao đấu với kẻ dùng chùy bao giờ nên bỗng chốc, máu tham chiến trong người hắn sôi lên.
Mỗi khi chùy giáng xuống, hắn lui lại tránh né thì lại bị những kẻ cầm đao phía sau tấn công.
Một vài kỵ binh xông vào trợ giúp, để hắn có thể chuyên tâm đấu với tên cầm chùy.
Kẻ đó vung chùy cực nhanh, nghe được cả tiếng gió cuốn theo vù vù. Chùy là vũ khí siêu nặng, một khi trúng đòn, nhẹ thì bị nội thương đến phủ tạng, nặng thì chết ngay tại chỗ.
Cho nên Tần Quyên có thể chấp nhận bị đao đâm nhưng không thể để bị chùy đánh trúng.
Hắn không biết làm sao tiếp cận được đối thủ, tốc độ của gã quá nhanh, hơn nữa dường như gã có ý định tốc chiến tốc thắng nhân lúc thể lực chưa cạn kiệt nên cách chiến đấu vô cùng ác liệt.
Đối phương quá mạnh, nhưng Tần Quyên tránh được vài đòn thì phát hiện ra gã đang xuống sức dần. Dù sao thứ vũ khí này cũng rất hao sức.
Tiếc là hắn vẫn chưa tìm được phương án nào đối kháng hiệu quả, nên trong thời gian này chỉ có thể dựa vào bản năng mà tránh đòn.
Chính lúc này, hắn cũng nhận thấy trường đao của mình có chút khiếm khuyết, không nhanh băng đoản đao, lực sát thương lại không bằng trọng đao.
Quan trọng nhất là trường đao rất dễ gãy.
Chỉ vừa mới nghĩ tới đó, hắn đã nghe xoảng một tiếng, lưỡi đao vỡ làm đôi. Đây không phải thanh đao Ninh Bách cho hắn. Sự việc xảy ra đột ngột, hắn không có thời gian thay đao, chỉ tùy tiện chọn một thanh của kỵ binh thông thường rồi ra ngoài.
Một kỵ binh khác ném đao cho hắn, nhưng giữa chừng bị bọn mã tặc chặn lại, đao rơi trên mặt đất.
Lúc này, chùy lại vung tới. Tần Quyên vừa tránh được, còn chưa kịp định thần, đối phương đã ra đòn tiếp theo.
Tần Quyên nhảy khỏi lưng ngựa, lăn trên mặt đất. Đúng lúc này, lũ mã tặc đồng thời vung đao về phía hắn.
Các kỵ binh lao đến, vội vàng giơ khiên bảo vệ hắn.
Âm thanh loảng xoảng cùng tiếng nhựa hí vang bên tai không dứt.
Tuy ban nãy không bị chùy quật trúng nhưng Tần Quyên vẫn bị thương do áp lực của đòn đánh.
Nội lực của tên ngày không hề thấp hơn hắn.
Mà đấy là hắn còn có nội lực của Ninh Bách truyền cho hộ thể.
Sau khi các kỵ binh che chở cho hắn, bọn mã tặc lại xông đến, muốn phá tan trận hình khiên chắn của họ.
Dù thấy vậy nhưng Tần Quyên không còn sức đứng lên. Cú ngã ban nãy khiến hắn bị nội thương không nhẹ.
Đúng lúc này, có người hô to, "Thủ lĩnh đã chết!'
"Thủ lĩnh của chúng đã chết!"
Hóa ra nhóm kỵ binh bên này chỉ để thu hút sự chú ý của định, khiến cho Viết Viết thành công tách ra, tiêu diệt tên thủ lĩnh.
Thực ra họ không biết thủ lĩnh đã chết thật chưa, chỉ thấy đao của Viết Viết rút lưỡi đao vừa đâm xuyên bụng gã, kề lên cổ.
"Còn dám cử động, ta sẽ cắt đầu hắn...." Hai mắt Viết Viết đỏ ngầu, nhìn lũ mã tặc.
Bọn cướp hoảng hốt, không dám lên tiếng.
Mãi mới có người nói, "Đừng làm thế, chúng ta đầu hàng....."
Kẻ đó buông vũ khí, quỳ xuống trước mặt Viết Viết.
Sau đó, vài người khác cũng quỳ theo.
Cũng có những kẻ phản kháng, nhưng bây giờ phe địch đã quân tâm rối loạn, nỏ mạnh hết đà.
Tần Quyên sai kỵ binh bắt những kẻ phản kháng. Lúc này, Đán Mộc chạy đến đưa tay cho hắn.
Tần Quyên không quen nhìn dáng vẻ Đán Mộc hốt hoảng thế này, bèn nắm tay Đán Mộc đứng lên, mặt hơi đỏ.
Đán Mộc ôm ngực, giọng nói thánh thót như chuông, "Mấy năm trước, tướng sĩ Bá Nha Ngột thị cũng từng giao chiến với một kẻ dùng chùy. Khi ấy, phe ta lấy ba địch một mới hạ được gã. Kẻ dùng chùy lúc đầu bao giờ cũng tấn công hết sức, vậy mà ngươi dám đưa đao ra đỡ, không sợ chết à?"
Tần Quyên thở dài, "Là tại ta khinh địch."
Nhưng mà hắn không hiểu nổi, vì sao người như thế mà lại làm mã tặc, hơn nữa lúc Viết Viết dọa chém đầu thủ lĩnh, người kia không hề phản kháng mà lặng lẽ khuất phục.
Rốt cuộc kẻ đó là nhân vật ra sao mà có lòng căm ghét sâu nặng với tướng sĩ, nhưng rất trung thành với thủ lĩnh. Một kẻ võ nghệ phi phàm mà cớ gì phải vào rừng làm cướp.
Viết Viết quan sát các kỵ binh tịch thu vũ khí của mã tặc, trói người lại, rồi mới từ từ thả thủ lĩnh ra.
Tên thủ lĩnh kia chỉ còn thoi thóp. Viết Viết gọi quân y đến, trước tiên cầm máu cho gã, rồi cho uống chút thuốc giảm đau.
Các kỵ binh còn lại tịch thu tang vật của mã tặc, trong đó còn có hơn trăm tù binh phụ nữ và trẻ em.
Lúc đại quân đông đúc kéo ra khỏi rừng thì trời đã sáng.
Bọn họ đi về hướng thành La Bặc được 3 ngày thì một đội quân xuất hiện.
Người tới báo cho Đại Vĩnh vương, họ đến từ Hạ Châu, đã theo dõi lũ mã tặc được nữa năm, xin Đại Vĩnh vương giao cho họ phụ trách.
Tần Quyên nhận ra ngay, đấy chính là đội quân mà hắn và Đán Mộc gặp lần trước.
Không ngờ chúng lại tìm đến đây. Mấy ngày nay hắn còn đang nghĩ rốt cuộc chúng định đi đâu.
Hóa ra chúng tới từ Hạ Châu, là người của Khoách Đoan vương. Hạ Châu hiện giờ nằm dưới sự quản lý của con trai thứ ba của Khoách Đoan vương, Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi.
Đại Vĩnh vương lạnh giọng nói, "Mã tặc bị bắt ở địa bàn của bổn vương, bổn vương sẽ tự mình xử lý.
Dựa vào đâu mà họ bỏ công ra để cho những tên này nhặt sẵn? Có ngu mới vậy.
Viết Viết tức giận đến mức khóe môi khẽ run lên.
"Chuyện này.....Đại Vĩnh vương, chúng ta đã truy bắt bọn mã tặc này hơn 3 năm rồi, nửa năm trước mới tra được hành tung của chúng, nhưng thật không khéo, 2 tháng trước chúng lại bí mật chuyển căn cứ sang địa bàn của ngài...."
"Vậy bổn vương hỏi ngươi một câu, thợ săn săn được con mồi trong làng mình có nghĩa vụ phải mổ ra chia cho thợ săn làng khác không?"
".....Không...."
Viết Viết nhướn mày, "Nếu không cần thì còn không mau cút đi! Người là do bổn vương tự tay bắt, các ngươi dựa vào đâu mà đòi đến chia phần. Bổn vương đã đủ khách khí với các ngươi rồi đấy."
Viết Viết đã nói vậy, đội quân kia chỉ đành bỏ đi.
Ba ngày sau, họ về đến thành La Bặc. Dân chúng toàn thành ra chúc mừng Đại Vĩnh vương tiêu diệt được toán cướp.
Chuyện này mau chóng trở thành truyền kỳ ở thành La Bặc.
Nhưng xử lý mã tặc thế nào lại là vấn đề khó.
Tống giam vào nhà lao thì lãng phí thức ăn, cho nên quan viên kiến nghị đem ra chém đầu thị chúng để răn đe kẻ khác.
Viết Viết có vẻ không muốn làm vậy nên hỏi ý Tần Quyên.
Tần Quyên xưa nay đều cho rằng vũ lực không phải cách tốt nhất để giải quyết vấn đề. Huống hồ nếu giết bọn mã tặc thì các nữ nhân và trẻ nhỏ phải làm sao đây? Hận thù sẽ lại kéo dài từ đời này qua đời khác.
Làm thế cũng không ổn.
"Bắt chúng đi làm ruộng hoặc chăn dê, cho kỵ binh canh giữ, tịch thu mọi vũ khí, lúc ăn cơm không được dùng dao mà phải dùng đũa."
Sau này, đôi đũa có vai trò rất quan trọng trong luật cấm binh khí ở Bắc Cương.
"Còn phải chia người ra trông coi chúng thì cũng không lời lãi gì." Viết Viết chống cằm nhìn đám mã tặc và quan viên bên dưới.
"Vậy vương gia nói xem nên làm gì?" Tần Quyên cau mày, bản thân hắn cũng không có cách tốt hơn.
Viết Viết mới trợn mắt nhìn hắn, ".....Đương nhiên là ta chưa nghĩ ra mới hỏi ngươi."
Tần Quyên nhướn mày, "Vậy ngươi hỏi ý các mã tặc xem sao."
Viết Viết kinh ngạc, "Hỏi chúng làm gì? Toàn một lũ thủ hạ bại tướng đang chờ chúng ta xử lý thôi mà."
Lũ thủ hạ bại tướng, ".........."
"Nếu Đại Vĩnh vương cảm thấy nên giết thì cứ giết." Một quan viên thưa, "Đỡ lo đêm ngày lắm mộng, xử lý dứt điểm một lần cho xong."
"Hạ quan tán thành."
"........."
Đám mã tặc k** r*n, "Đại vương tha mạng, đại vương tha mạng."
"Vậy là các ngươi muốn sống?" Viết Viết quay nhìn chúng.
Bọn chúng gật đầu.
"Nhưng bá tánh của ta sợ các ngươi, quan viên của ta lo các ngươi lại gây chuyện, hơn nữa trong số các ngươi có những lẻ lười biếng, nát rượu, hiếu chiến, không dễ quản lý." Viết Viết đứng dậy, khoanh tay đi qua đi lại.
"Đại vương, chúng ta sẽ hoàn lương. Xin đại vương anh minh tha cho chúng ta...."
"Đại vương, chúng ta hứa sẽ không cướp bóc giết người nữa."
"Ngươi đảm bảo với ta, ta làm sao đảm bảo với bá tánh?" Viết Viết xoa cằm, "Được rồi, kẻ nào làm được việc thì sẽ giữ lại cho lao động công ích, Cực Bố Trát lo xử lý việc này. Kẻ nào vô dụng thì giết, chỉ tổ lãng phí lương thực."
"....."
Những người ở đây cảm thấy vị vương gia trẻ tuổi này thật tàn nhẫn.
"Vậy phụ nữ và trẻ nhỏ trong hang ổ của chúng thì xử lý thế nào?" Có người hỏi.
"Con trai thì cho đi làm ở nông trại hoặc dương xá, nữ nhân thì....Cứ chờ khi nào xây xong phường thủ công thì điều họ tới làm việc." Viết Viết căn dặn.
Tần Quyên không nghỉ ngơi được mấy ngày thì có tin của A Dịch Cát và Trân Tu đại nhân.
Đóa Nhan thị đã bằng lòng nhận sính lễ, quyết định xong ngày thành hôn.
Không lâu nữa, Đại Vĩnh vương sẽ khởi hành.
Họ kiểm kê 500 kỵ binh, định 3 ngày nữa lên đường.
Cùng ngày hôm đó, Tần Quyên nhận được một tấm mặt nạ, không làm từ vàng ròng như cái trước kia, nhưng khảm hoa văn giống hệt, có lẽ do cùng một thợ đúc thành.
"Đừng có hỏi, là bạc mạ vàng thôi, không phải vàng ròng. Ai bảo ngươi làm mất cái bằng vàng kia rồi." Viết Viết cáu kỉnh nói.
Thật ra không phải là làm mất, mà là lúc rời Thổ Phiên, Tần Quyên tặng mặt nạ ấy cho Na Đa Cát, nhưng không tiện nói nên đành bảo là đánh mất.
"Bạc mạ vàng, ngươi giàu thật đấy." Tần Quyên đeo mặt nạ mới lên, bỗng chốc cảm thấy như quay về mấy năm trước. Lúc 11 tuổi, lần đầu đeo mặt nạ, hắn cảm thấy mình thật tuấn tú, oai phong.
Mà định nghĩa về oai phong của hắn khi đó cũng rất đơn giản, tức là khiến người khác kinh sợ.
Quả thực, sau khi đeo mặt nạ lên, rất nhiều người sợ hắn.
Nhờ thế mà hắn ra lệnh cũng dễ dàng hơn.
"Ba ngày nữa lên đường, ngươi về chuẩn bị đi. Lúc ngang qua Sa Châu, ta chắc chắn phải đi gặp Khoách Đoan vương."
Lý do Viết VIết phải gặp KHoách Đoan vương là vì chuyện hôn sự này, nếu không thể đến Đại Đô xin Nãi Mã Chân thị phê chuẩn thì chỉ có thể nhờ một vương thúc đến chúc phúc cho họ. Chuyện này đối với Viết Viết cũng không khó khăn gì, chỉ là thân phận của Tần Quyên hơi đặc biệt, hắn không muốn người của Khoách Đoan vương nhận ra Tần Quyên nên mới bảo Tần Quyên đeo mặt nạ.
Chuyện này chỉ để phòng ngừa vạn nhất thôi, chứ hắn không định để Tần Quyên vào Lương Châu cùng mình.
Ba ngày sau, dân chúng thành La Bặc tiễn đưa vương gia. Bọn họ mong chờ mùa xuân năm sau có thể nghênh đón vương phi về thành.
Cực Bố Trát trấn thủ thành, đồng thời phụ trách chuẩn bị hôn lễ.
Lúc rời thành La Bặc thì tuyết rơi, nhưng bá tánh vẫn đứng ngoài cổng rất đông.
Vì phải thức dậy lúc 3 4 giờ sáng nên xuất phát được vài dặm, Tùng Man đã nằm lăn ra xe của Đại Vĩnh vương, ngáy pho pho.
Đán Mộc cưỡi ngựa đi trước thi thoảng lại quay đầu nhìn.
Tần Quyên hỏi y nhìn gì thì y lắc đầu không nói. Y biết thời gian tới, mình không thể đến La Bặc mà phải về Đại Oát Nhĩ. Công tử vừa giao cho y nhiệm vụ mới.
Tần Quyên tháy Đán Mộc có tâm sự, bèn lấy sáo ra thổi ê a.
Đán Mộc phụt cười, tiếng cáo của Tần Quyên tắc kẹt trong ống trúc, cực kỳ khó nghe nhưng mà rất buồn cười.
"Ngươi cười cái gì?" Tần Quyên lạnh mặt hỏi.
Đán Mộc ngẩng lên, nhìn về phía chân trời, "Gia chủ Bá Nha Ngột thị chúng ta chơi đàn cầm, đàn Không Hầu, thổi tiêu, thổi sáo đều là đệ nhất."
Tần Quyên ngẩn ra, rồi lại cau mày, không nói gì nữa. Hắn ngẫm nghĩ, chẳng hiểu sau hồi nhỏ Hồ Hồ có thể học nhiều thứ như vậy, không biết có mệt không? Và làm thế nào học nhiều đến thế rồi mà tinh tất cả mọi thứ khác.
Ôi chao.
Tần Quyên thở dài. Chênh lệch giữa hắn và Triệu Hoài Chi lớn quá, chẳng những thân phận, tính cách mà cả giáo dưỡng nữa.
Nghĩ lại, thời niên thiếu, không biết Nô Nô Mạt hách có từng cảm thấy không thể nào vượt qua khoảng cách giữa gã và Hoàn Nhan Tự hay không?
Dù sao khi ấy, cuộc sống nhục nhã đã tiêu diệt gần hết dũng khí của gã rồi. Bùn dơ chôn vùi hết niên hoa,
Vì vậy, sau những năm lang bạt kỳ hồ, Nô Nô mất đi lòng nhiệt thành lẫn tình cảm, biến thành dáng vẻ mà hắn trông thấy lúc 6 tuổi.
10 năm, suốt 10 năm đã trôi qua.
Từ lúc 6 tuổi đến lúc 16 tuổi, dù sống trong khốn khó, nhưng hắn đã không biết thành Nô Nô Mạt Hách, cũng không gặp một kẻ như Hoàn Nhan Tự.
Dù chẳng có gì đáng tự hào, nhưng cũng không có gì để tiếc nuối.
Trăm thái nhân sinh cũng chỉ thường mà thôi.
*
Họ đến Lương Châu ngày 8 tháng Chạp, tuyết rơi rơi kín lối, năm nay lạnh hơn hẳn mọi khi.
Đại Vĩnh vương bảo Tần Quyên hạ trại ngoài thành để nấu cơm, còn hắn dẫn vài vị đại nhân vào thành gặp Khoách Đoan vương.
Vì trời giá lạnh nên Tần Quyên sai người nấu cơm ăn sớm, để Tùng Man và Đán Mộc còn đi ngủ.
Lúc họ ăn xong thì nghe tiếng vó ngựa dồn dập đằng xa. Mọi người đều đứng dậy.
Tần Quyên ra hiệu cho quân lính đừng hoảng, có thể chỉ là người đi ngang qua thôi.
Dù sao đây cũng là địa bàn của Khoách Đoan vương.
Đoàn người kia lúc đi ngang qua chỗ họ thì dừng chân lại. Sau khi nói chuyện với vài binh lính, người dẫn đầu tìm đến.
Tần Quyên đeo mặt nạ đứng bên đám lửa trại. Hắn nhanh chóng nhận ra người vừa cưỡi ngựa tới.
Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi, hắn từng gặp rồi, họ cũng có nói chuyện với nhau đôi câu.
Mong sao người này không nhận ra hắn.
Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi nhìn Tần Quyên một lúc rồi mới hỏi, "Người của Đại Vĩnh vương à?"
"Đúng vậy. Đại Vĩnh vương đã đi gặp Khoách Đoan vương, bảo chúng ta chờ ở đây." Một kỵ binh nhanh nhảu đáp.
"Ta hỏi ngươi sao?" Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi lạnh lẽo đảo mắt, rồi lại nhìn Tần Quyên chằm chằm.
Tần Quyên thấp giọng trả lời xong, Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi dường như không hài lòng, liền quay người bỏ đi.
Tần Quyên bố trí lính gác đêm, những người còn lại đều đi nghỉ.
Đại Vĩnh vương quay về vào sáng hôm sau. Họ ở Bình Phủ nghỉ tạm, sau khi nhận được lời chúc phúc từ Khoách Đoan vương mới rời đi.
Trên đường, Tần Quyên hỏi Viết Viết có nghe ngóng được gì về chuyện Tát Ban đại sư đến Lương Châu không.
Viết Viết lắc đầu.
Nói cách khác, Tát Ban đại sư vẫn đang trên đường từ Ô Tàng Tư tới đây. Đường xá xa xôi, Tát Ban đại sư thân già thể nhược, còn phải dẫn theo Bát Tư Ba và Na Đa Cát nữa.
20 ngày sau, họ đến thành Đại Oát Nhĩ. Theo lễ nghĩa, Đại Vĩnh vương phải vào thành bái phỏng hoàng hậu cùng các gia tộc lớn.
Sau khi đến Đại Oát Nhĩ, Đán Mộc xin cáo lui.
Viết Viết dẫn Tần Quyên đi bái phỏng hoàng hậu trước.
Nửa canh giờ sau, họ đến phủ đệ của Hột Nhan thị, bái phỏng lão gia chủ Hột Nhan thị.
Lão gia chủ kéo tay Viết Viết, hỏi han rất nhiều, hơn 1 canh giờ mà không có đinh để Viết Viết đi.
Viết Viết phải nói dối mới chạy thoát được.
Bọn họ đều hiểu, bây giờ lão gia chủ của Hột Nhan thị chỉ còn cái danh, quyền lợi thực sự đều bị các trưởng lão nắm giữ. Bác Bác Nộ ư? Chỉ là một con rối mới mà họ chọn ra thôi.
Các trưởng lão tin rằng Bác Bác Nộ dễ sai khiến, nhưng Tần Quyên lại biết rõ, đến khi Bác Bác Nộ thật sự trở thành gia chủ, trò chơi này của đám trưởng lão sẽ phải dừng.
Bác Bác Nộ đâu phải tên dễ đối phó.
Sau khi rời phủ Hột Nhan, họ đến bái phỏng vài nhà nữa.
Cuối cùng là Bá Nha Ngột thị.
*
Lần đầu tiên tới nhà Hồ Hồ, thiếu niên lang thẹn thùng như thiếu nữ.
*Giờ Tần Quyên 15 tuổi rồi nên tác giả không gọi là sói nhỏ nữa, mà là thiếu niên lang, một từ rất đa nghĩa. Lang là sói, nhưng lang cũng là lang quân. Thiếu niên lang để chỉ những chàng trai trẻ đang ở tuổi thanh xuân phơi phới, tính tình phóng khoáng, cởi mở, tươi sáng.
Viết Viết đi bước nào hắn theo bước nấy. Viết Viết dừng thì hắn cũng luống cuống dừng.
Viết Viết thấy Tần Quyên hôm nay hơi lạ nhưng cũng không biết là làm sao.
Viết Viết giục hắn đi nhanh, chứ loanh quanh mãi thì trời tối mất. Người không biết còn tưởng họ vội đến Bá Nha Ngột phủ ăn tối rồi nghỉ qua đêm.
Bình thường người ta chỉ bái phỏng vào ban ngày.
Lúc đến trước cổng phủ Bá Nha Ngột thì chân trời đã chuyển đen. Viết Viết thở dài, biết vậy thì đã hẹn ngày mai tới.
Người nghênh đón họ là quản gia Bá Nha Ngột thị, Bá Nha Ngột A Báo Thu.
Chừng 40 tuổi, người cực cao, râu quai nón, da ngăm, mũi cao, mắt sâu.
Viết Viết nhỏ giọng nói với Tần Quyên, "Đừng thấy ông ta xấu xí mà coi thường. Ông ta lợi hại lắm đấy. Lúc nhỏ ta gặp vài lần, vừa nhìn đã thấy sợ."
"...." Tần Quyên cạn lời. Sao lại có người dám nói xấu ngay trước mặt đương sự như thế? Hắn cam đoan A Báo Thu nghe rõ từng lời....
A Báo Thu không tỏ thái độ, nghe thấy cũng làm như không, cung kính mời Đại Vĩnh vương vào, rồi sai nô tài chuẩn bị đồ ăn.
Hai người ban nãy còn cảm thấy thất lễ khi ghé thăm buổi tối, giờ lại phe phẩy đuôi đi vào.
Viết Viết nghĩ bụng, được dùng bữa ở nhà Hồ Hồ cũng không tệ.
Còn Tần Quyên nghĩ, nếu Hồ Hồ không ở đây, được ngủ trên giường y thì cũng không tệ.
Nhìn bàn thức ăn ngon, Viết Viết sáng hai mắt, thiếu niên lang cũng ch** n**c miếng ròng ròng.
Tần Quyên không hiểu, đầu bếp của Bá Nha Ngột thị giỏi như vậy mà sao Đán Mộc cứ thèm thuồng thỏ nướng của hắn.
Thế nên Tần Quyên nhìn Đán Mộc bằng ánh mắt chế nhạo.
Đán Mộc ngẩn ra, mãi mới hiểu ý hắn.
"Tần thì biết cái gì, quản gia bá bá keo kiệt lắm, chỉ khi nhà có khách mới mời đầu bếp nấu cơm thôi, chứ không có khách thì toàn tự mình xuống bếp. Đồ của ông ấy làm, đến cả heo còn không muốn ăn." Trong lúc nói chuyện, Đán Mộc đã gặm xong ba cái móng heo.
Nói xong, y vẫn còn bực bội, định gắp nốt cái cuối cùng.
Viết Viết dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, gắp luôn miếng đó vào bát, viện cớ, "Ta để phần cho nhi tử Tùng Man của ta. Tùng Man còn chưa ăn cơm sáng cơm chiều đâu."
"...."
Ngoài đĩa móng heo đã sạch nhẵn kia, trên bàn còn vô số món nhưng không biết làm từ nguyên liệu gì, chỉ thấy Đán Mộc quơ một đũa đã gắp hết nửa.
Viết Viết cũng gắp theo. Tần Quyên nhìn thứ đó mà không dám ăn.
Chờ Viết Viết ăn xong mới hỏi đó là thứ gì.
Viết Viết nói là tràng vịt, được ướp với rất nhiều hương liệu, chỉ dùng để đãi khách quý.
Ở chỗ họ rất ít vịt, cho nên tràng vịt cũng vô cùng khan hiếm.
Nếu ướp tốt thì mỗi cân bán được cả 10 lượng bạc.
Tần Quyên không hiểu vì sao vịt lại đắt. Thật không dám giấu, trong trí nhớ, nhà hắn ở ven sông nên vịt bay đầy đồng, toàn là vịt hoang, không ai thèm bắt.
Cho nên buôn thịt vịt có phải sẽ giàu to không?
Hắn ăn một miếng tràng vịt, thấy lạ là thứ này không những không khó ăn, mà còn rất ngon....
Giá mà có thêm 1 chén cơm thì tốt biết mấy.
Sau khi họ ăn xong, nô tài bên ngoài nói, "Vương gia, trời đã tối, quản gia đại nhân đã sửa sang phòng khách, mời chư vị nghỉ lại qua đêm."
Đại Oát Nhĩ có lệnh cấm đi lại ban đêm, giờ Tuất đóng cổng thành nên không thể ra được nữa.
Đán Mộc vừa nghe thế, đã nhanh tay cướp luôn miếng chân giò mà Viết Viết để dành cho Tùng Man.
Viết Viết trầm mặt, mắng thằng nhóc này, "....."
Tần Quyên buồn cười, cũng gắp ít đồ điểm tâm, phần cho Tùng man.
"Hồ Cầu Nhi là con nuôi của công tử, sao các ngươi không mang nó vào thành?" Đán Mộc vừa ăn vừa hỏi.
Viết Viết nói, "Vốn dự định sáng mai đưa Tùng Man theo, không ngờ bái kiến Na Biệt gia xong vẫn còn thời gian nên tới đây luôn."
"Na Biệt gia? Chẳng phải gia chủ Na Biệt gia từ lâu đã đóng cửa không gặp khách sao?" Đán Mộc hỏi.
Viết Viết nhìn y, "Ngươi biết từ đầu sao không nói?"
Đán Mộc, "Ngươi đâu có hỏi ta?"
Viết Viết cau mày, "Hôm nay bị ăn canh bế quan, rõ ê chề. Ta đâu biết Na Biệt gia chủ không tiếp khách. Sao lại thế nhỉ? Na Biệt Chi cũng chỉ mới 28 29 tuổi, đang độ tuổi như mặt trời ban trưa, thế mà đã bệnh liệt giường rồi ư?"
Đán Mộc gãi đầu, "Thật ra ta cũng không rõ. Lúc công tử còn ở đây, ta cũng thấy hắn thường xuyên ra ngoài đi dạo, nhưng càng lúc càng im hơi lặng tiếng. Người ta bảo hắn ở trong phủ nghiên cứu cái gì gì đó thạch...."
"Kim thạch sao?" Tần Quyên chợt hiểu ra. Hắn từng nghe có những kẻ chơi kim thạch đến táng gia bại sản.
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Tần Quyên không gặp nhiều người dùng chùy, một trong số đó là Tang Ba Can ngày trước. Hắn không ngờ ở chốn khô cằn này cũng có một kẻ lấy chùy làm vũ khí.
Cũng lâu lắm rồi hắn không gặp Tang Ba Can.
Cho nên khi đối phương lao đến, hắn hơi sửng sốt. Đám người đang vây hắn thừa nước đục thả câu, đồng loạt vung đao đâm tới.
Do không có giáp trụ, Tần Quyên bị đâm một nhát vào vai, cũng may không quá sâu, vẫn có thể nhịn đau được.
Một kỵ binh thấy thế, giúp hắn cản tên cầm chùy nhưng nhanh chóng bị đánh văng ra.
Tần Quyên kinh hãi, chân kẹp bụng ngựa, vung đao xông lên.
Cũng chính vì chưa giao đấu với kẻ dùng chùy bao giờ nên bỗng chốc, máu tham chiến trong người hắn sôi lên.
Mỗi khi chùy giáng xuống, hắn lui lại tránh né thì lại bị những kẻ cầm đao phía sau tấn công.
Một vài kỵ binh xông vào trợ giúp, để hắn có thể chuyên tâm đấu với tên cầm chùy.
Kẻ đó vung chùy cực nhanh, nghe được cả tiếng gió cuốn theo vù vù. Chùy là vũ khí siêu nặng, một khi trúng đòn, nhẹ thì bị nội thương đến phủ tạng, nặng thì chết ngay tại chỗ.
Cho nên Tần Quyên có thể chấp nhận bị đao đâm nhưng không thể để bị chùy đánh trúng.
Hắn không biết làm sao tiếp cận được đối thủ, tốc độ của gã quá nhanh, hơn nữa dường như gã có ý định tốc chiến tốc thắng nhân lúc thể lực chưa cạn kiệt nên cách chiến đấu vô cùng ác liệt.
Đối phương quá mạnh, nhưng Tần Quyên tránh được vài đòn thì phát hiện ra gã đang xuống sức dần. Dù sao thứ vũ khí này cũng rất hao sức.
Tiếc là hắn vẫn chưa tìm được phương án nào đối kháng hiệu quả, nên trong thời gian này chỉ có thể dựa vào bản năng mà tránh đòn.
Chính lúc này, hắn cũng nhận thấy trường đao của mình có chút khiếm khuyết, không nhanh băng đoản đao, lực sát thương lại không bằng trọng đao.
Quan trọng nhất là trường đao rất dễ gãy.
Chỉ vừa mới nghĩ tới đó, hắn đã nghe xoảng một tiếng, lưỡi đao vỡ làm đôi. Đây không phải thanh đao Ninh Bách cho hắn. Sự việc xảy ra đột ngột, hắn không có thời gian thay đao, chỉ tùy tiện chọn một thanh của kỵ binh thông thường rồi ra ngoài.
Một kỵ binh khác ném đao cho hắn, nhưng giữa chừng bị bọn mã tặc chặn lại, đao rơi trên mặt đất.
Lúc này, chùy lại vung tới. Tần Quyên vừa tránh được, còn chưa kịp định thần, đối phương đã ra đòn tiếp theo.
Tần Quyên nhảy khỏi lưng ngựa, lăn trên mặt đất. Đúng lúc này, lũ mã tặc đồng thời vung đao về phía hắn.
Các kỵ binh lao đến, vội vàng giơ khiên bảo vệ hắn.
Âm thanh loảng xoảng cùng tiếng nhựa hí vang bên tai không dứt.
Tuy ban nãy không bị chùy quật trúng nhưng Tần Quyên vẫn bị thương do áp lực của đòn đánh.
Nội lực của tên ngày không hề thấp hơn hắn.
Mà đấy là hắn còn có nội lực của Ninh Bách truyền cho hộ thể.
Sau khi các kỵ binh che chở cho hắn, bọn mã tặc lại xông đến, muốn phá tan trận hình khiên chắn của họ.
Dù thấy vậy nhưng Tần Quyên không còn sức đứng lên. Cú ngã ban nãy khiến hắn bị nội thương không nhẹ.
Đúng lúc này, có người hô to, "Thủ lĩnh đã chết!'
"Thủ lĩnh của chúng đã chết!"
Hóa ra nhóm kỵ binh bên này chỉ để thu hút sự chú ý của định, khiến cho Viết Viết thành công tách ra, tiêu diệt tên thủ lĩnh.
Thực ra họ không biết thủ lĩnh đã chết thật chưa, chỉ thấy đao của Viết Viết rút lưỡi đao vừa đâm xuyên bụng gã, kề lên cổ.
"Còn dám cử động, ta sẽ cắt đầu hắn...." Hai mắt Viết Viết đỏ ngầu, nhìn lũ mã tặc.
Bọn cướp hoảng hốt, không dám lên tiếng.
Mãi mới có người nói, "Đừng làm thế, chúng ta đầu hàng....."
Kẻ đó buông vũ khí, quỳ xuống trước mặt Viết Viết.
Sau đó, vài người khác cũng quỳ theo.
Cũng có những kẻ phản kháng, nhưng bây giờ phe địch đã quân tâm rối loạn, nỏ mạnh hết đà.
Tần Quyên sai kỵ binh bắt những kẻ phản kháng. Lúc này, Đán Mộc chạy đến đưa tay cho hắn.
Tần Quyên không quen nhìn dáng vẻ Đán Mộc hốt hoảng thế này, bèn nắm tay Đán Mộc đứng lên, mặt hơi đỏ.
Đán Mộc ôm ngực, giọng nói thánh thót như chuông, "Mấy năm trước, tướng sĩ Bá Nha Ngột thị cũng từng giao chiến với một kẻ dùng chùy. Khi ấy, phe ta lấy ba địch một mới hạ được gã. Kẻ dùng chùy lúc đầu bao giờ cũng tấn công hết sức, vậy mà ngươi dám đưa đao ra đỡ, không sợ chết à?"
Tần Quyên thở dài, "Là tại ta khinh địch."
Nhưng mà hắn không hiểu nổi, vì sao người như thế mà lại làm mã tặc, hơn nữa lúc Viết Viết dọa chém đầu thủ lĩnh, người kia không hề phản kháng mà lặng lẽ khuất phục.
Rốt cuộc kẻ đó là nhân vật ra sao mà có lòng căm ghét sâu nặng với tướng sĩ, nhưng rất trung thành với thủ lĩnh. Một kẻ võ nghệ phi phàm mà cớ gì phải vào rừng làm cướp.
Viết Viết quan sát các kỵ binh tịch thu vũ khí của mã tặc, trói người lại, rồi mới từ từ thả thủ lĩnh ra.
Tên thủ lĩnh kia chỉ còn thoi thóp. Viết Viết gọi quân y đến, trước tiên cầm máu cho gã, rồi cho uống chút thuốc giảm đau.
Các kỵ binh còn lại tịch thu tang vật của mã tặc, trong đó còn có hơn trăm tù binh phụ nữ và trẻ em.
Lúc đại quân đông đúc kéo ra khỏi rừng thì trời đã sáng.
Bọn họ đi về hướng thành La Bặc được 3 ngày thì một đội quân xuất hiện.
Người tới báo cho Đại Vĩnh vương, họ đến từ Hạ Châu, đã theo dõi lũ mã tặc được nữa năm, xin Đại Vĩnh vương giao cho họ phụ trách.
Tần Quyên nhận ra ngay, đấy chính là đội quân mà hắn và Đán Mộc gặp lần trước.
Không ngờ chúng lại tìm đến đây. Mấy ngày nay hắn còn đang nghĩ rốt cuộc chúng định đi đâu.
Hóa ra chúng tới từ Hạ Châu, là người của Khoách Đoan vương. Hạ Châu hiện giờ nằm dưới sự quản lý của con trai thứ ba của Khoách Đoan vương, Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi.
Đại Vĩnh vương lạnh giọng nói, "Mã tặc bị bắt ở địa bàn của bổn vương, bổn vương sẽ tự mình xử lý.
Dựa vào đâu mà họ bỏ công ra để cho những tên này nhặt sẵn? Có ngu mới vậy.
Viết Viết tức giận đến mức khóe môi khẽ run lên.
"Chuyện này.....Đại Vĩnh vương, chúng ta đã truy bắt bọn mã tặc này hơn 3 năm rồi, nửa năm trước mới tra được hành tung của chúng, nhưng thật không khéo, 2 tháng trước chúng lại bí mật chuyển căn cứ sang địa bàn của ngài...."
"Vậy bổn vương hỏi ngươi một câu, thợ săn săn được con mồi trong làng mình có nghĩa vụ phải mổ ra chia cho thợ săn làng khác không?"
".....Không...."
Viết Viết nhướn mày, "Nếu không cần thì còn không mau cút đi! Người là do bổn vương tự tay bắt, các ngươi dựa vào đâu mà đòi đến chia phần. Bổn vương đã đủ khách khí với các ngươi rồi đấy."
Viết Viết đã nói vậy, đội quân kia chỉ đành bỏ đi.
Ba ngày sau, họ về đến thành La Bặc. Dân chúng toàn thành ra chúc mừng Đại Vĩnh vương tiêu diệt được toán cướp.
Chuyện này mau chóng trở thành truyền kỳ ở thành La Bặc.
Nhưng xử lý mã tặc thế nào lại là vấn đề khó.
Tống giam vào nhà lao thì lãng phí thức ăn, cho nên quan viên kiến nghị đem ra chém đầu thị chúng để răn đe kẻ khác.
Viết Viết có vẻ không muốn làm vậy nên hỏi ý Tần Quyên.
Tần Quyên xưa nay đều cho rằng vũ lực không phải cách tốt nhất để giải quyết vấn đề. Huống hồ nếu giết bọn mã tặc thì các nữ nhân và trẻ nhỏ phải làm sao đây? Hận thù sẽ lại kéo dài từ đời này qua đời khác.
Làm thế cũng không ổn.
"Bắt chúng đi làm ruộng hoặc chăn dê, cho kỵ binh canh giữ, tịch thu mọi vũ khí, lúc ăn cơm không được dùng dao mà phải dùng đũa."
Sau này, đôi đũa có vai trò rất quan trọng trong luật cấm binh khí ở Bắc Cương.
"Còn phải chia người ra trông coi chúng thì cũng không lời lãi gì." Viết Viết chống cằm nhìn đám mã tặc và quan viên bên dưới.
"Vậy vương gia nói xem nên làm gì?" Tần Quyên cau mày, bản thân hắn cũng không có cách tốt hơn.
Viết Viết mới trợn mắt nhìn hắn, ".....Đương nhiên là ta chưa nghĩ ra mới hỏi ngươi."
Tần Quyên nhướn mày, "Vậy ngươi hỏi ý các mã tặc xem sao."
Viết Viết kinh ngạc, "Hỏi chúng làm gì? Toàn một lũ thủ hạ bại tướng đang chờ chúng ta xử lý thôi mà."
Lũ thủ hạ bại tướng, ".........."
"Nếu Đại Vĩnh vương cảm thấy nên giết thì cứ giết." Một quan viên thưa, "Đỡ lo đêm ngày lắm mộng, xử lý dứt điểm một lần cho xong."
"Hạ quan tán thành."
"........."
Đám mã tặc k** r*n, "Đại vương tha mạng, đại vương tha mạng."
"Vậy là các ngươi muốn sống?" Viết Viết quay nhìn chúng.
Bọn chúng gật đầu.
"Nhưng bá tánh của ta sợ các ngươi, quan viên của ta lo các ngươi lại gây chuyện, hơn nữa trong số các ngươi có những lẻ lười biếng, nát rượu, hiếu chiến, không dễ quản lý." Viết Viết đứng dậy, khoanh tay đi qua đi lại.
"Đại vương, chúng ta sẽ hoàn lương. Xin đại vương anh minh tha cho chúng ta...."
"Đại vương, chúng ta hứa sẽ không cướp bóc giết người nữa."
"Ngươi đảm bảo với ta, ta làm sao đảm bảo với bá tánh?" Viết Viết xoa cằm, "Được rồi, kẻ nào làm được việc thì sẽ giữ lại cho lao động công ích, Cực Bố Trát lo xử lý việc này. Kẻ nào vô dụng thì giết, chỉ tổ lãng phí lương thực."
"....."
Những người ở đây cảm thấy vị vương gia trẻ tuổi này thật tàn nhẫn.
"Vậy phụ nữ và trẻ nhỏ trong hang ổ của chúng thì xử lý thế nào?" Có người hỏi.
"Con trai thì cho đi làm ở nông trại hoặc dương xá, nữ nhân thì....Cứ chờ khi nào xây xong phường thủ công thì điều họ tới làm việc." Viết Viết căn dặn.
Tần Quyên không nghỉ ngơi được mấy ngày thì có tin của A Dịch Cát và Trân Tu đại nhân.
Đóa Nhan thị đã bằng lòng nhận sính lễ, quyết định xong ngày thành hôn.
Không lâu nữa, Đại Vĩnh vương sẽ khởi hành.
Họ kiểm kê 500 kỵ binh, định 3 ngày nữa lên đường.
Cùng ngày hôm đó, Tần Quyên nhận được một tấm mặt nạ, không làm từ vàng ròng như cái trước kia, nhưng khảm hoa văn giống hệt, có lẽ do cùng một thợ đúc thành.
"Đừng có hỏi, là bạc mạ vàng thôi, không phải vàng ròng. Ai bảo ngươi làm mất cái bằng vàng kia rồi." Viết Viết cáu kỉnh nói.
Thật ra không phải là làm mất, mà là lúc rời Thổ Phiên, Tần Quyên tặng mặt nạ ấy cho Na Đa Cát, nhưng không tiện nói nên đành bảo là đánh mất.
"Bạc mạ vàng, ngươi giàu thật đấy." Tần Quyên đeo mặt nạ mới lên, bỗng chốc cảm thấy như quay về mấy năm trước. Lúc 11 tuổi, lần đầu đeo mặt nạ, hắn cảm thấy mình thật tuấn tú, oai phong.
Mà định nghĩa về oai phong của hắn khi đó cũng rất đơn giản, tức là khiến người khác kinh sợ.
Quả thực, sau khi đeo mặt nạ lên, rất nhiều người sợ hắn.
Nhờ thế mà hắn ra lệnh cũng dễ dàng hơn.
"Ba ngày nữa lên đường, ngươi về chuẩn bị đi. Lúc ngang qua Sa Châu, ta chắc chắn phải đi gặp Khoách Đoan vương."
Lý do Viết VIết phải gặp KHoách Đoan vương là vì chuyện hôn sự này, nếu không thể đến Đại Đô xin Nãi Mã Chân thị phê chuẩn thì chỉ có thể nhờ một vương thúc đến chúc phúc cho họ. Chuyện này đối với Viết Viết cũng không khó khăn gì, chỉ là thân phận của Tần Quyên hơi đặc biệt, hắn không muốn người của Khoách Đoan vương nhận ra Tần Quyên nên mới bảo Tần Quyên đeo mặt nạ.
Chuyện này chỉ để phòng ngừa vạn nhất thôi, chứ hắn không định để Tần Quyên vào Lương Châu cùng mình.
Ba ngày sau, dân chúng thành La Bặc tiễn đưa vương gia. Bọn họ mong chờ mùa xuân năm sau có thể nghênh đón vương phi về thành.
Cực Bố Trát trấn thủ thành, đồng thời phụ trách chuẩn bị hôn lễ.
Lúc rời thành La Bặc thì tuyết rơi, nhưng bá tánh vẫn đứng ngoài cổng rất đông.
Vì phải thức dậy lúc 3 4 giờ sáng nên xuất phát được vài dặm, Tùng Man đã nằm lăn ra xe của Đại Vĩnh vương, ngáy pho pho.
Đán Mộc cưỡi ngựa đi trước thi thoảng lại quay đầu nhìn.
Tần Quyên hỏi y nhìn gì thì y lắc đầu không nói. Y biết thời gian tới, mình không thể đến La Bặc mà phải về Đại Oát Nhĩ. Công tử vừa giao cho y nhiệm vụ mới.
Tần Quyên tháy Đán Mộc có tâm sự, bèn lấy sáo ra thổi ê a.
Đán Mộc phụt cười, tiếng cáo của Tần Quyên tắc kẹt trong ống trúc, cực kỳ khó nghe nhưng mà rất buồn cười.
"Ngươi cười cái gì?" Tần Quyên lạnh mặt hỏi.
Đán Mộc ngẩng lên, nhìn về phía chân trời, "Gia chủ Bá Nha Ngột thị chúng ta chơi đàn cầm, đàn Không Hầu, thổi tiêu, thổi sáo đều là đệ nhất."
Tần Quyên ngẩn ra, rồi lại cau mày, không nói gì nữa. Hắn ngẫm nghĩ, chẳng hiểu sau hồi nhỏ Hồ Hồ có thể học nhiều thứ như vậy, không biết có mệt không? Và làm thế nào học nhiều đến thế rồi mà tinh tất cả mọi thứ khác.
Ôi chao.
Tần Quyên thở dài. Chênh lệch giữa hắn và Triệu Hoài Chi lớn quá, chẳng những thân phận, tính cách mà cả giáo dưỡng nữa.
Nghĩ lại, thời niên thiếu, không biết Nô Nô Mạt hách có từng cảm thấy không thể nào vượt qua khoảng cách giữa gã và Hoàn Nhan Tự hay không?
Dù sao khi ấy, cuộc sống nhục nhã đã tiêu diệt gần hết dũng khí của gã rồi. Bùn dơ chôn vùi hết niên hoa,
Vì vậy, sau những năm lang bạt kỳ hồ, Nô Nô mất đi lòng nhiệt thành lẫn tình cảm, biến thành dáng vẻ mà hắn trông thấy lúc 6 tuổi.
10 năm, suốt 10 năm đã trôi qua.
Từ lúc 6 tuổi đến lúc 16 tuổi, dù sống trong khốn khó, nhưng hắn đã không biết thành Nô Nô Mạt Hách, cũng không gặp một kẻ như Hoàn Nhan Tự.
Dù chẳng có gì đáng tự hào, nhưng cũng không có gì để tiếc nuối.
Trăm thái nhân sinh cũng chỉ thường mà thôi.
*
Họ đến Lương Châu ngày 8 tháng Chạp, tuyết rơi rơi kín lối, năm nay lạnh hơn hẳn mọi khi.
Đại Vĩnh vương bảo Tần Quyên hạ trại ngoài thành để nấu cơm, còn hắn dẫn vài vị đại nhân vào thành gặp Khoách Đoan vương.
Vì trời giá lạnh nên Tần Quyên sai người nấu cơm ăn sớm, để Tùng Man và Đán Mộc còn đi ngủ.
Lúc họ ăn xong thì nghe tiếng vó ngựa dồn dập đằng xa. Mọi người đều đứng dậy.
Tần Quyên ra hiệu cho quân lính đừng hoảng, có thể chỉ là người đi ngang qua thôi.
Dù sao đây cũng là địa bàn của Khoách Đoan vương.
Đoàn người kia lúc đi ngang qua chỗ họ thì dừng chân lại. Sau khi nói chuyện với vài binh lính, người dẫn đầu tìm đến.
Tần Quyên đeo mặt nạ đứng bên đám lửa trại. Hắn nhanh chóng nhận ra người vừa cưỡi ngựa tới.
Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi, hắn từng gặp rồi, họ cũng có nói chuyện với nhau đôi câu.
Mong sao người này không nhận ra hắn.
Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi nhìn Tần Quyên một lúc rồi mới hỏi, "Người của Đại Vĩnh vương à?"
"Đúng vậy. Đại Vĩnh vương đã đi gặp Khoách Đoan vương, bảo chúng ta chờ ở đây." Một kỵ binh nhanh nhảu đáp.
"Ta hỏi ngươi sao?" Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi lạnh lẽo đảo mắt, rồi lại nhìn Tần Quyên chằm chằm.
Tần Quyên thấp giọng trả lời xong, Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi dường như không hài lòng, liền quay người bỏ đi.
Tần Quyên bố trí lính gác đêm, những người còn lại đều đi nghỉ.
Đại Vĩnh vương quay về vào sáng hôm sau. Họ ở Bình Phủ nghỉ tạm, sau khi nhận được lời chúc phúc từ Khoách Đoan vương mới rời đi.
Trên đường, Tần Quyên hỏi Viết Viết có nghe ngóng được gì về chuyện Tát Ban đại sư đến Lương Châu không.
Viết Viết lắc đầu.
Nói cách khác, Tát Ban đại sư vẫn đang trên đường từ Ô Tàng Tư tới đây. Đường xá xa xôi, Tát Ban đại sư thân già thể nhược, còn phải dẫn theo Bát Tư Ba và Na Đa Cát nữa.
20 ngày sau, họ đến thành Đại Oát Nhĩ. Theo lễ nghĩa, Đại Vĩnh vương phải vào thành bái phỏng hoàng hậu cùng các gia tộc lớn.
Sau khi đến Đại Oát Nhĩ, Đán Mộc xin cáo lui.
Viết Viết dẫn Tần Quyên đi bái phỏng hoàng hậu trước.
Nửa canh giờ sau, họ đến phủ đệ của Hột Nhan thị, bái phỏng lão gia chủ Hột Nhan thị.
Lão gia chủ kéo tay Viết Viết, hỏi han rất nhiều, hơn 1 canh giờ mà không có đinh để Viết Viết đi.
Viết Viết phải nói dối mới chạy thoát được.
Bọn họ đều hiểu, bây giờ lão gia chủ của Hột Nhan thị chỉ còn cái danh, quyền lợi thực sự đều bị các trưởng lão nắm giữ. Bác Bác Nộ ư? Chỉ là một con rối mới mà họ chọn ra thôi.
Các trưởng lão tin rằng Bác Bác Nộ dễ sai khiến, nhưng Tần Quyên lại biết rõ, đến khi Bác Bác Nộ thật sự trở thành gia chủ, trò chơi này của đám trưởng lão sẽ phải dừng.
Bác Bác Nộ đâu phải tên dễ đối phó.
Sau khi rời phủ Hột Nhan, họ đến bái phỏng vài nhà nữa.
Cuối cùng là Bá Nha Ngột thị.
*
Lần đầu tiên tới nhà Hồ Hồ, thiếu niên lang thẹn thùng như thiếu nữ.
*Giờ Tần Quyên 15 tuổi rồi nên tác giả không gọi là sói nhỏ nữa, mà là thiếu niên lang, một từ rất đa nghĩa. Lang là sói, nhưng lang cũng là lang quân. Thiếu niên lang để chỉ những chàng trai trẻ đang ở tuổi thanh xuân phơi phới, tính tình phóng khoáng, cởi mở, tươi sáng.
Viết Viết đi bước nào hắn theo bước nấy. Viết Viết dừng thì hắn cũng luống cuống dừng.
Viết Viết thấy Tần Quyên hôm nay hơi lạ nhưng cũng không biết là làm sao.
Viết Viết giục hắn đi nhanh, chứ loanh quanh mãi thì trời tối mất. Người không biết còn tưởng họ vội đến Bá Nha Ngột phủ ăn tối rồi nghỉ qua đêm.
Bình thường người ta chỉ bái phỏng vào ban ngày.
Lúc đến trước cổng phủ Bá Nha Ngột thì chân trời đã chuyển đen. Viết Viết thở dài, biết vậy thì đã hẹn ngày mai tới.
Người nghênh đón họ là quản gia Bá Nha Ngột thị, Bá Nha Ngột A Báo Thu.
Chừng 40 tuổi, người cực cao, râu quai nón, da ngăm, mũi cao, mắt sâu.
Viết Viết nhỏ giọng nói với Tần Quyên, "Đừng thấy ông ta xấu xí mà coi thường. Ông ta lợi hại lắm đấy. Lúc nhỏ ta gặp vài lần, vừa nhìn đã thấy sợ."
"...." Tần Quyên cạn lời. Sao lại có người dám nói xấu ngay trước mặt đương sự như thế? Hắn cam đoan A Báo Thu nghe rõ từng lời....
A Báo Thu không tỏ thái độ, nghe thấy cũng làm như không, cung kính mời Đại Vĩnh vương vào, rồi sai nô tài chuẩn bị đồ ăn.
Hai người ban nãy còn cảm thấy thất lễ khi ghé thăm buổi tối, giờ lại phe phẩy đuôi đi vào.
Viết Viết nghĩ bụng, được dùng bữa ở nhà Hồ Hồ cũng không tệ.
Còn Tần Quyên nghĩ, nếu Hồ Hồ không ở đây, được ngủ trên giường y thì cũng không tệ.
Nhìn bàn thức ăn ngon, Viết Viết sáng hai mắt, thiếu niên lang cũng ch** n**c miếng ròng ròng.
Tần Quyên không hiểu, đầu bếp của Bá Nha Ngột thị giỏi như vậy mà sao Đán Mộc cứ thèm thuồng thỏ nướng của hắn.
Thế nên Tần Quyên nhìn Đán Mộc bằng ánh mắt chế nhạo.
Đán Mộc ngẩn ra, mãi mới hiểu ý hắn.
"Tần thì biết cái gì, quản gia bá bá keo kiệt lắm, chỉ khi nhà có khách mới mời đầu bếp nấu cơm thôi, chứ không có khách thì toàn tự mình xuống bếp. Đồ của ông ấy làm, đến cả heo còn không muốn ăn." Trong lúc nói chuyện, Đán Mộc đã gặm xong ba cái móng heo.
Nói xong, y vẫn còn bực bội, định gắp nốt cái cuối cùng.
Viết Viết dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, gắp luôn miếng đó vào bát, viện cớ, "Ta để phần cho nhi tử Tùng Man của ta. Tùng Man còn chưa ăn cơm sáng cơm chiều đâu."
"...."
Ngoài đĩa móng heo đã sạch nhẵn kia, trên bàn còn vô số món nhưng không biết làm từ nguyên liệu gì, chỉ thấy Đán Mộc quơ một đũa đã gắp hết nửa.
Viết Viết cũng gắp theo. Tần Quyên nhìn thứ đó mà không dám ăn.
Chờ Viết Viết ăn xong mới hỏi đó là thứ gì.
Viết Viết nói là tràng vịt, được ướp với rất nhiều hương liệu, chỉ dùng để đãi khách quý.
Ở chỗ họ rất ít vịt, cho nên tràng vịt cũng vô cùng khan hiếm.
Nếu ướp tốt thì mỗi cân bán được cả 10 lượng bạc.
Tần Quyên không hiểu vì sao vịt lại đắt. Thật không dám giấu, trong trí nhớ, nhà hắn ở ven sông nên vịt bay đầy đồng, toàn là vịt hoang, không ai thèm bắt.
Cho nên buôn thịt vịt có phải sẽ giàu to không?
Hắn ăn một miếng tràng vịt, thấy lạ là thứ này không những không khó ăn, mà còn rất ngon....
Giá mà có thêm 1 chén cơm thì tốt biết mấy.
Sau khi họ ăn xong, nô tài bên ngoài nói, "Vương gia, trời đã tối, quản gia đại nhân đã sửa sang phòng khách, mời chư vị nghỉ lại qua đêm."
Đại Oát Nhĩ có lệnh cấm đi lại ban đêm, giờ Tuất đóng cổng thành nên không thể ra được nữa.
Đán Mộc vừa nghe thế, đã nhanh tay cướp luôn miếng chân giò mà Viết Viết để dành cho Tùng Man.
Viết Viết trầm mặt, mắng thằng nhóc này, "....."
Tần Quyên buồn cười, cũng gắp ít đồ điểm tâm, phần cho Tùng man.
"Hồ Cầu Nhi là con nuôi của công tử, sao các ngươi không mang nó vào thành?" Đán Mộc vừa ăn vừa hỏi.
Viết Viết nói, "Vốn dự định sáng mai đưa Tùng Man theo, không ngờ bái kiến Na Biệt gia xong vẫn còn thời gian nên tới đây luôn."
"Na Biệt gia? Chẳng phải gia chủ Na Biệt gia từ lâu đã đóng cửa không gặp khách sao?" Đán Mộc hỏi.
Viết Viết nhìn y, "Ngươi biết từ đầu sao không nói?"
Đán Mộc, "Ngươi đâu có hỏi ta?"
Viết Viết cau mày, "Hôm nay bị ăn canh bế quan, rõ ê chề. Ta đâu biết Na Biệt gia chủ không tiếp khách. Sao lại thế nhỉ? Na Biệt Chi cũng chỉ mới 28 29 tuổi, đang độ tuổi như mặt trời ban trưa, thế mà đã bệnh liệt giường rồi ư?"
Đán Mộc gãi đầu, "Thật ra ta cũng không rõ. Lúc công tử còn ở đây, ta cũng thấy hắn thường xuyên ra ngoài đi dạo, nhưng càng lúc càng im hơi lặng tiếng. Người ta bảo hắn ở trong phủ nghiên cứu cái gì gì đó thạch...."
"Kim thạch sao?" Tần Quyên chợt hiểu ra. Hắn từng nghe có những kẻ chơi kim thạch đến táng gia bại sản.
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Story
Chương 70: Mũ giáp của thiếu niên (10)
10.0/10 từ 21 lượt.