Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 65: Mũ giáp của thiếu niên (5)

450@-

Hai tên nhóc hùng hổ xông đến, "Ta muốn ăn, ta muốn ăn, ta phải ăn con đầu tiên!"


 


"Ca ca, cho đệ con đầu tiên, đừng cho người xấu!"


 


Tần Quyên cầm xiên cá nướng, chẳng biết phải làm sao, cho ai cũng không được.....Đã vậy, hắn ăn xiên đầu tiên luôn.


 


Hai người kia ngây ra, chớp mắt một hồi lâu mới sực tỉnh.


 


Tần Quyên cầm hai xiên trên hai tay, đưa cho họ cùng một lúc.


 


"Sao?" Miệng hắn ngậm đầy cá, không nói được câu hoàn chỉnh, chỉ nhướn mày nhìn bọn họ.


 


Hai người cùng nhận lấy, liếc nhìn nhau bằng ánh mắt tóe lửa, rồi hừ một tiếng quay mặt đi.


 


Tùng Man ăn khá từ tốn, còn Đán Mộc ăn như hùm như sói.


 


Y cảm thấy vẫn chưa đủ, lại nước mắt lưng tròng nhìn Tần Quyên.


 


"...." Tần Quyên hết cá để cho y rồi, nhưng Đán Mộc lại nhìn chằm chằm xiên hắn đang ăn dở.


 


Tần Quyên biết quá rõ cái ánh mắt "thèm nhỏ dãi" ấy của y, bèn nhanh chóng gặm hết xiên cá của mình.


 


"...." Đán Mộc vừa buồn vừa giận, tất cả là tại Hồ Cầu Nhi nên Tần Quyên mới đối xử với y như thế. Ngày trước Tần Quyên có đồ gì ăn cũng cho y đầu tiên.


 


Tần Quyên thấy vẻ mặt rầu rĩ của Đán Mộc, không đành lòng, lại phải nói, "Ta bắt thêm cho ngươi."


 


Tùng Man vểnh tai lên, "Ca ca, đệ cũng muốn ăn!"


 


".....Đệ không được ăn, lại béo lên bây giờ." Tần Quyên nhắc một câu, Tùng Man đành phải im miệng.


 


Biết làm sao giờ, Tùng Man không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ béo lên.


 


"Không ăn thì không ăn." Tùng Man hất mặt, nhéo nhéo mặt mình, lại nhìn sang Đán Mộc....Lửa giận lại bốc lên ngút trời.


 


Vì sao Đán Mộc lại đẹp như thế?


 


Tuy nó rất ghét y, nhưng không thể không thừa nhận y đẹp.


 


Nó muốn sau này lớn lên có thể đẹp như Tần Quyên ca ca hoặc là Đán Mộc.


 


Tần Quyên lội xuống sông bắt thêm hai con cá, nướng cho Đán Mộc ăn. Sau đó, hắn không có tâm trạng đâu nghe Đán Mộc với Tùng Man cãi nhau nữa.


 


"Hai người phải hòa thuận chứ, một người là nghĩa tử của Hồ Hồ, một người là phụ tá đắc lực của Hồ Hồ, nếu các ngươi bất hòa thì Hồ Hồ sẽ buồn đấy."


 


Tần Quyên nói chưa hết câu, hai người kia đã gào lên.


 


"Công tử không buồn đâu!"


 


"Cha còn lâu mới để tâm!"


 


Thấy đối phương cũng nói y hệt mình, họ sửng sốt nhìn nhau, nhưng rồi lại hứ một tiếng.


 


Đán Mộc nhìn đi nơi khác, "Ngài ấy bỏ rơi ta rồi."


 


Tùng Man chùi miệng, "Cha còn không buồn đến thăm ta."


 


"...."


 


Tần Quyên luống cuống chân tay, vội chữa lời, "Y không đến gặp không phải vì không muốn gặp các ngươi, cũng không phải bỏ rơi các ngươi, mà sợ liên lụy đến các ngươi...."


 


"Ta không sợ liên lụy!" Cả hai đồng thanh nói.


 


"...." Tần Quyên chẳng biết phải an ủi thế nào.


 


"Cha Hồ Hồ tệ lắm, hai ba năm nay ta chưa được gặp người, huhuhu...." Tùng Man òa lên khóc, vừa khóc vừa nức nở tỉ tê.


 


Vậy là Đán Mộc cũng không nhịn được, tru tréo khóc theo luôn.


 


Tần Quyên ngơ ngác nhìn hai tên ban nãy cãi nhau ầm ĩ, giờ lại ôm nhau khóc bù lu bù loa.


 


Lúc quân lính đến tìm Tần Quyên thì thấy cảnh tượng đó.


 


Thế là thế nào? Đại nhân nhà họ bắt nạt hai đứa trẻ con sao?


 


"Đại nhân....Sao ngài lại trêu Tùng Man thiếu gia khóc thế kia?" Một tên lính nói.


 


Tần Quyên há hốc mồm, "????"


 


Bị hắn lườm một cái, tên lính nọ co rúm người lại, vội nói, "Đại nhân, chúng ta chuẩn bị lên đường thôi."


 


"Phải, đi thôi. Giao hai tên khóc nhè này cho ngươi, còn ta phải đi thay quần áo."


 


Toàn thân ướt sũng rồi, lạnh chết mất.


 


Tần Quyên đi được một lúc lâu, hai tên mít ướt mới phát hiện không thấy hắn đâu nữa.


 


"Ơ, Tùng Man, đừng khóc nữa, Tần đi mất rồi."


 


"Đán Mộc, huynh cũng đừng khóc." Tùng Man thò bàn tay múp míp lau mắt cho Đán Mộc, nhìn đôi đồng tử xanh lam của y đến thất thần.



 


"....." Đám lính cảm thấy mình đứng đây rõ là dư thừa.


 


Đán Mộc nói, "Ta đưa đệ đi tìm Tần."


 


"Huynh cũng muốn đi cùng chúng ta sao?"


 


"Ta sẽ theo mọi người, nhưng không đồng hành với thương đội của mọi người. Ta chỉ tiễn một đoạn thôi." Đán Mộc cười, chìa tay cho nó.


 


Tùng Man đắn đo một lúc, rồi nắm tay y.


 


Hai người dắt tay nhau đi qua đám lính. Mấy người kia tròn mắt nhìn, hai người đó ban nãy còn khóc tru tréo, sao giờ đã cười tươi như hoa rồi.


 


Sau khi đến lãnh địa Đại Oát Nhĩ, Tần Quyên nhận thấy vài ngày nay không gặp một đoàn thương lữ nào, thậm chí cả người qua đường cũng không thấy. Hắn linh cảm có chuyện khác thường.


 


"Tạm thời đừng tiến lên nữa, hai người đi hỏi thăm tình hình một chút, nếu thấy không ổn thì rút về." Tần Quyên nói, "Tìm nơi kín đáo nghỉ chân."


 


Đêm ấy, người thăm dò đã quay về, báo cho Tần Quyên biết Đại Oát Nhĩ đang trong tình trạng giới nghiêm, đến cả quân doanh đóng ngoài thành cũng vậy.


 


Giới nghiêm thì chẳng có lý do nào khác ngoài nội đấu.


 


Tần Quyên muốn chờ Đán Mộc đi điều tra tình hình, hắn tin Đán Mộc nhất định sẽ mang về tin tức đáng giá.


 


Sáng hôm sau, Đán Mộc xuất hiện.


 


"Nãi Mã Chân đưa hoàng hậu của Hãn Oa Khoát Đài về Đại Oát Nhĩ."


 


Vị hoàng hậu này là vợ cả của Hãn Oa Khoát Đài, ngoài điều đó ra, cả Tần Quyên lẫn Đán Mộc đều không biết gì về bà ta hết.


 


Nói cách khác, sau khi đưa Hoàng hậu của Hãn Oa Khoát Đài về đây, Nãi Mã Chân đã hoàn toàn khống chế được Đại Đô.


 


Nhiều khả năng có một cuộc nội đấu diễn ra bên trong thành Đại Oát Nhĩ. Nếu vậy thì Hột Nhan thị chọn cách giới nghiêm là phải.


 


Nhưng với tính tình của Bác Bác Nộ, chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của hắn, hắn sẽ không ra tay.


 


Tần Quyên không dám di chuyển tiếp, bèn dừng tại đây.


 


Hai ngày sau, Đán Mộc báo với Tần Quyên, có một đội quân từ Khúc Nan tới.


 


"Là tộc Đóa Nhan à?" Tần Quyên hỏi.


 


Đán Mộc lắc đầu, "Ta không rõ, người của ta nói đội quân ấy đến từ phương bắc nên khả năng cao là tộc Đoá Nhan."


 


"Chẳng lẽ Hột Nhan thị và Đóa Nhan thị định liên kết với nhau, tiêu diệt Nãi Mã Chân, đoạt quyền cho hoàng hậu sao?" Tần Quyên nghi hoặc.


 


Tần Quyên biết rõ lập trường của Hột Nhan thị, họ cũng giống như Bá Nha Ngột thị, là thần tử trung thành của Bột Nhi Chỉ Cân thị.


 


Nếu Hột Nhan thị muốn cùng Đóa Nhan thị hộ vệ cho hoàng hậu, chống lại Nãi Mã Chân thì cũng hợp tình hợp lý, nhưng hành động lúc này thì quá không sáng suốt. Đáng lẽ họ phải làm thế từ khi Hãn Oa Khoát Đài còn sống. Nhưng đến tận lúc Nãi Mã Chân xử lý gia chủ Bá Nha Ngột thị, họ cũng đâu có đứng ra...


 


Thế mà bây giờ....


 


Tần Quyên cảm thấy nực cười.


 


Chắc là vì Hãn Oa Khoát Đài quá sủng ái vị hoàng phi kia, nên dù Nãi Mã Chân có làm gì cũng không ai dám phản đối.


 


Sau khi Hãn mất, càng không dám phản đối.


 


Vậy thì sao lại là bây giờ?


 


Sau khi Mông Cổ diệt Kim, Hãn Oa Khoát Đài ban lệnh cho các trưởng tử của những dòng dõi từ cấp thiên hộ trở lên phải theo trưởng tử của Bột Nhi Chỉ Cân thị lên đường Tây chinh.


 


Đích trưởng tôn của Hột Nhan thị đã chết, đích trưởng tử thì trên đường Tây chinh, người thừa kế vị trí gia chủ, Bác Bác Nộ vốn chỉ xuất thân thứ dòng.


 


Nói cách khác, các tộc nhân của Hột Nhan thị không có ý định để cho đích trưởng tử của lão gia chủ Hột Nhan thị quay về.


 


Lúc này, những kẻ quay sang ủng hộ hoàng hậu của Hãn Oa Khoát Đài là phe nào của Hột Nhan thị?


 


Chắc chắn không phải Bác Bác Nộ, Bác Bác Nộ không ngu như thế.


 


Tần Quyên không tiếp xúc với Bác Bác Nộ được mấy lần, nhưng hắn tin Bác Bác Nộ không phải kẻ không hiểu thời cuộc.


 


Nói vậy, người muốn ủng hộ hoàng hậu của Hãn Oa Khoát Đài là lão gia chủ của Hột Nhan thị?


 


Đích trưởng tử của lão gia chủ đang tây chinh, mà các trưởng lão đã lập nên người kế vị tiếp theo, chứng tỏ lão gia chủ bị các trưởng lão chiếm quyền, nên ông ta muốn đoạt lại quyền lực bằng cách ủng hộ hoàng hậu. Điều này tương đối hợp lý.


 


Tuy nhiên....


 


Hành động này quá đỗi dại dột, nếu bất cẩn sẽ hại cả Viết Viết.


 


Trưởng tôn nữ của Hột Nhan thị là đích mẫu của Viết Viết, nếu như đích trưởng nữ của Đóa Nhan thị trở thành vương phi của Viết Viết nữa thì....


 


Hai nhà này mà xảy ra chuyện, Viết Viết cũng gặp tai ương.


 


Bọn họ đang đùa với lửa!


 


Nãi Mã Chân thả hoàng hậu về đây nhất định là một cái bẫy.


 


Chắc Bác Bác Nộ đã bàn bạc với Nãi Mã Chân thị rồi không chừng.


 


Nếu lão gia chủ Hột Nhan thị rớt đài, Bác Bác Nộ sẽ danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí gia chủ.



 


Còn Viết Viết sẽ bị ghét bỏ do mẫu tộc và thê tộc thất thế.


 


Hắn phải làm sao để ngăn Đóa Nhan thị đâm đầu vào vũng nước đục này đây?


 


Hay là hắn bảo Đán Mộc đe dọa, đuổi người của tộc Đóa Nhan về.


 


"Đán Mộc, điều tra xem người cầm quân là ai thì sẽ biết ngay có phải tộc Đóa Nhan không."


 


"Được."


 


"Cẩn thận một chút."


 


"Biết rồi, sau khi về ngươi nướng thỏ cho ta ăn nhé." Đán Mộc chớp chớp mắt rồi biến mất trong rừng."


 


*


 


Nửa ngày sau, Đán Mộc mang tin tức về.


 


"Là thiếu chủ Đóa Nhan thị, tên là cái gì Ngột Thấm Đài." Đán Mộc nói.


 


Tần Quyên thở dài, nếu là hắn thì dễ rồi.


 


May sao là Ngột Thấm Đài, chứ nếu đích thân gia chủ Đóa Nhan thị đến đây thì Tần Quyên cũng không biết phải làm sao.


 


"Đán Mộc, ngươi có dám theo ta đi gặp hắn không?" Tần Quyên híp mắt cười.


 


"Nướng thỏ cho ta là được." Đán Mộc chùi miệng.


 


Tần Quyên đáp, "Không vấn đề gì, gặp Ngột Thấm Đài xong thì đi bắt thỏ."


 


"Thật à? Tần, hình như ngươi quen tên Ngột Thấm Đài kia hả?"


 


"Không thân, nhưng ta biết tính hắn, chắc là hắn sẽ thích ngươi đấy." Tần Quyên dịu dàng nói.


 


"Vậy ta cũng thích hắn."


 


*


 


Muốn trà trộn vào quân doanh của tộc Đóa Nhan không hề dễ, chỉ đành tìm Ngột Thấm Đài, hoặc bảo Đán Mộc đưa Ngột Thấm Đài ra đây.


 


Tần Quyên lo người ta chỉ mượn danh Ngột Thấm Đài, còn người cầm quân thực tế là người khác thì việc công khai tìm Ngột Thấm Đài như vậy sẽ rất bất lợi.


 


Vậy nên hắn nhờ Đán Mộc dụ Ngột Thấm Đài ra.


 


"Làm sao dụ ra được?"


 


"Viết tờ giấy, ném vào doanh trướng. Hắn nhìn thấy sẽ ra thôi." Tần Quyên nói.


 


*


 


Bọn họ chờ ở bờ sông cách doanh trướng ba dặm.


 


Lúc Ngột Thấm Đài tới thì trăng đã lên cao.


 


Hắn đương nhiên không thể đến một mình, có cả một toán kỵ binh theo sau.


 


"Là ngươi à?" Lúc thấy Tần Quyên, Ngột Thấm Đài khá ngạc nhiên.


 


"Ngươi tìm ta có chuyện gì?" Hắn cười hỏi.


 


Thiếu niên này thần thái sáng láng, ngạo nghễ, vừa nói vừa phất tay bảo kỵ binh lui lại.


 


Tần Quyên giải thích mục đích của mình, bảo hắn đừng quan tâm đến chuyện ở Đại Oát Nhĩ nữa, mau quay về đi


 


"Đây là ý của ngươi hay ý của Đại Vĩnh vương?" Ngột Thấm Đài hỏi.


 


Tần Quyên im lặng một lát rồi nói, "Không cần biết là ý của ai, chuyện ở Đại Oát Nhĩ lần này không có lợi cho ai cả."


 


Sắc mặt Ngột Thấm Đài đột nhiên thay đổi. Đương nhiên hắn biết đó không phải ý của Đại Vĩnh vương. Hắn cười lạnh, "Ha ha, bản thiếu chủ dựa vào đâu mà phải nghe một tên phó tướng của Đại Vĩnh vương?" Đây là lần đầu cha phái hắn đi làm đại sứ, nếu tay không quay về thì sẽ khiến cha thất vọng vô cùng.


 


"Bác Bác Nộ còn không quan tâm mà ngươi lại muốn xen vào ư? Ngươi có biết nguyên nhân của những việc này không? Nếu không vì Đại Vĩnh vương, ta việc gì phải mạo hiểm nhắc nhở ngươi?" Tần Quyên trầm giọng nói.


 


"Vậy sao ngươi biết nguyên nhân là gì?" Ngột Thấm Đài hừ lạnh.


 


"Nãi Mã Chân thị đưa hoàng hậu về Đại Oát Nhĩ, lão gia chủ Hột Nhan thị muốn ủng hộ hoàng hậu để tranh quyền kế thừa hãn vị. Ngươi biết thừa, việc này mà không thành thì chết không có chỗ chôn...." Tần Quyên mới nói đến đó, đao của Ngột Thấm Đài đã kề lên cổ.


 


"Hoàng hậu là chính thê của Hãn Oa Khoát Đài, ả Nãi Mã Chân kia là cái thá gì?" Thiếu niên gằn giọng, cặp mắt đỏ ngầu.


 


Tần Quyên nhìn hắn đăm đăm, khẽ cười, "Chuyện này ai cũng hiểu, nhưng ngươi đặt tay lên ngực mình là hỏi xem, giờ ai là kẻ nắm quyền. Ngươi nghĩ là đại quân Tây Chinh có thể quay về trong một sớm một chiều ư? Ngươi nghĩ mình ủng hộ hoàng hậu thì bà ta có vương tử nào khác để thừa kế ngai vị sao?"


 


Đích tử của hoàng hậu đã chết, trong khi Nãi Mã Chân thị có đến 2 nhi tử.


 


Chuyện này Ngột Thấm Đài biết rõ hơn hắn nhiều.


 


Ngột Thấm Đài nghiêng lưỡi đao, cổ Tần Quyên rách một vệt, đau rát.


 


Đán Mộc nhìn thấy vệt đỏ dính trên lưỡi đao, kinh hãi kêu lên, "Ngươi muốn làm gì? Định giết Tần sao!"


 


Ngột Thấm Đài đắn đo một lúc rồi mới bỏ đao xuống. Đán Mộc lập tức chạy đến, cầm máu cho Tần Quyên.



 


Tần Quyên lắc đầu, "Vết thương nhỏ thôi, đừng lo."


 


Đán Mộc cuống cả lên, muốn ghé miệng đến thổi thổi vết thương cho Tần Quyên....


 


Thấy cảnh đó, Ngột Thấm Đài trợn tròn mắt, ngây người ra.


 


"...." Tần Quyên đẩy Đán Mộc, "Làm gì thế?"


 


Đán Mộc bảo, "Khi còn bé, mỗi lần ta bị thương, công tử thổi cho ta là sẽ không đau nữa. Ta thổi cho ngươi nhé."


 


"...." Mặt Tần Quyên cứng đờ.


 


Nhưng không phải vì Đán Mộc đòi thổi vết thương cho hắn, mà là Hồ Hồ từng thổi vết thương cho Đán Mộc....Tức chết đi được!


 


"Sao sắc mặt ngươi khó coi thế?" Ngột Thấm Đài hỏi, lo lắng nhìn vết thương của Tần Quyên. Rõ ràng không chảy máu nhiều mà sao hắn tái mét thế kia?


 


Tần Quyên bấy giờ mới nói, "Ngột Thấm Đài thiếu gia, ngươi cân nhắc thế nào? Ta sẽ không hại ngươi. Mong ngươi hiểu, ta chỉ không muốn Đóa Nhan thị liên lụy đến Đại Vĩnh vương."


 


Ngột Thấm Đài nhíu mày, "Nhưng ta biết làm thế nào? Ngoài ta mang quân đến đây, còn có đại tướng dưới trướng cha ta, lời của mình ta không đủ thuyết phục."


 


"Không đủ thuyết phục nhưng vẫn có trọng lượng. Chỉ cần ngươi án binh bất động ở đây, hạ trại mấy hôm để quan sát tình hình, đến khi thời cuộc sáng tỏ là họ sẽ hiểu thôi." Tần Quyên đáp.


 


Ngột Thấm Đài cười lạnh, "Hạ trại mấy ngày? Quá đỗi hoang đường. Cùng lắm là 2 ngày nữa chúng ta sẽ đến được Đại Oát Nhĩ rồi."


 


Tần Quyên nói, "Nếu ngươi giả bệnh thì đương nhiên là được."


 


Ngột Thấm Đài bỗng nhiên nhìn hắn.


 


Tần Quyên biết trong lòng hắn vốn đã có ý này, lại bảo, "Nếu có gì cần ta giúp, ngươi cứ việc lên tiếng."


 


Ngột Thấm Đài giơ tay ngắt lời, đi về phía bờ sông. Hắn nói muốn yên tĩnh để suy nghĩ một chút.


 


Tần Quyên hiểu ý, không nói gì thêm.


 


Đán Mộc lo lắng nhìn vết thương của hắn, "Ngươi bị thương như thế thì làm sao nướng thỏ cho ta đây?"


 


Tần Quyên ôm trán. Hắn nhận ra, trong lòng y chỉ có đồ ăn thôi.


 


Ngột Thấm Đài lặng lẽ ngồi bên bờ sông lộng gió. Hắn nghĩ sau khi đưa hoàng hậu của Hãn về Đại Oát Nhĩ, vị Nãi Mã Chân hoàng phi kia e là đã khống chế toàn bộ Đại Đô rồi. Chẳng qua cha hắn quá đỗi nóng ruột nên không nhận ra thôi.


 


Có lẽ hắn đúng là nên cân nhắc lại tình thế.


 


Nghĩ ngợi một hồi, hắn bước nhanh tới.


 


*


 


Ánh đèn vó ngựa chiếu lên khuôn mặt Tần Quyên. Hắn nheo mắt, nhìn về phía Ngột Thấm Đài.


 


Ngột Thấm Đài gỡ đao bên hông, đưa cho hắn.


 


"Đây là nhiệm vụ đầu tiên cha giao cho ta kể từ khi trưởng thành. Cha kỳ vọng lớn vào ta, ta cũng không muốn cha thất vọng. Nếu ta bại trận bỏ chạy thì đó là nỗi sỉ nhục với tộc Đóa Nhan, hoặc nếu ta chưa chiến đã lui cũng là sỉ nhục. Ngươi đâm ta một đao để trả thù đao ban nãy ta làm ngươi bị thương, nhân tiện....giúp ta qua mặt kẻ khác."


 


Tần Quyên ngẫm nghĩ một lúc, rồi nhận đao, "Đâm vào đâu?"


 


"Bụng." Ngột Thấm Đài nói, nhắm mắt lại.


 


Tần Quyên hít sâu một hơi, sau đó đâm một đao.


 


Lúc này, cảnh tượng lúc hắn đâm Bác Bác Nộ hiện về vô cùng chân thật.


 


Nếu không phải nằm mơ, vậy thì đêm đó hắn đã hôn Triệu Hoài Chi.


 


Hắt đột nhiên buông tay, không để ý Ngột Thấm Đài ôm bụng ngã xuống.


 


Hắn lui về phía sau vài bước, chợt nhận ra có một số ký ức, mình cố tình quên đi.


 


Cũng như hắn không còn nhớ rõ cảnh mình và cha khi ở hố tù binh. Hắn vẫn cứ nghĩ đó là một cơn ác mộng.


 


Có lần hắn mơ thấy trên đường đến trại nô lệ Mông Cổ, lúc quá khát nước, không có gì uống, hắn thấy người ta uống máu, cho nên cũng làm theo....


 


Nếu tất cả những chuyện đó đều không phải mộng.....


 


Nếu đó đều là do hắn cố tình muốn quên....


 


Hắn đột nhiên ôm đầu.


 


Đau quá, đau chết mất!


 


Hắn cứ tưởng trí nhớ của mình rất tốt.


 


Hóa ra là tốt đến mức có thể tự tạo rào chắn để che đi những ký ức đau khổ.


 


Kỵ binh của Ngột Thấm Đài dìu hắn lên ngựa. Tần Quyên không biết Ngột Thấm Đài nói gì với mình, cũng không biết Đán Mộc đang kêu tên mình.


 


Hắn ôm đầu, ngồi sụp xuống.


 


Sao lại như thế....


 


Vậy là những ký ức hắn giấu đi sẽ xuất hiện trong giấc mơ ư?



 


Đến lúc bình tĩnh lại, Đán Mộc đã cõng hắn chạy được vài dặm đường.


 


Ban nãy Ngột Thấm Đài bảo bọn họ phải mau rời khỏi đây, nếu không người của họ sẽ tìm đến gây phiền toái.


 


*


 


Hôm sau, Tần Quyên khởi hành về hướng đông, mua lấy 1200 con dê ở một thị trấn chỉ chuyện chăn dê cách thành Khúc Nan 50 dặm.


 


Đán Mộc chưa từng thấy nhiều dê như thế, chỉ nguyên xe chở dê thôi đã đến 50 chiếc.


 


Thật ra, nguyên tiền thuê xe ngựa kéo cũng đủ mua thêm 1000 con dê nữa, nhưng mà Viết Viết có chấp niệm khó bỏ với dê ở sông Oát Nan.


 


Hắn nghĩ dê ở đây là giống dê tốt nhất.


 


Quả là khác ở thành La Bặc, dê vùng này con nào cũng béo múp.


 


Nhưng đi đường mệt mỏi thế này, chắc chúng cũng sắp gầy đi rồi.


 


Sợ dê chết bớt trên đường, Tần Quyên mới mua 1200 con, đảm bảo lúc về đến La bặc thì còn 1000 con là được.


 


Đến khi đoàn người đi được nhiều ngày, Tần Quyên mới hiểu được ý đồ của Viết Viết.


 


Dê được nuôi ở La Bặc, Oát Đoan và Sa Châu là giống dê sa mạc.


 


Nếu họ cứ tiếp tục nuôi dê bản địa thì không có cách nào nâng giá. Nhưng nếu có thể nuôi giống dê sông Oát Nan thì khác, thịt của chúng ngon hơn, lông của chúng dày hơn.


 


Nhưng cũng có một vấn đề, lũ dê này chỉ có thể ăn cỏ.


 


Lúc đầu, Đán Mộc rất thích thú ôm lũ dê con, chỉ hận không thể ngủ luôn với chúng.


 


Nhưng sau rồi y cũng chán, cảm thấy lũ dê này xấu hoắc.


 


Sau khi đoàn của họ tránh được chuyện ở Đại Oát Nhĩ thì Đán Mộc nhận được tim. "Sự vụ ở Đại Oát Nhĩ đã ổn, Đóa Nhan vẫn chưa xuất binh."


 


Đán Mộc xé nhỏ mảnh giấy, thả nó bay đi.


 


Y lập tức báo cho Tần Quyên biết.


 


Tần Quyên gật đầu. hắn vừa để ý, con chim đưa thư cho Đán Mộc không phải bồ câu mà là một con chim ưng.


 


Xưa kia, Bá Nha Ngột thị xuất thân ở phía bắc Đại Trạch. Họ dùng báo đi săn, dùng hổ cày ruộng, thuần phục ưng để gửi thư, nghe như một bộ tộc trong truyền thuyết vậy.


 


Xem ra Bá Nha Ngột thị vẫn còn giữ truyền thống huấn luyện chim ưng khi đó.


 


"Ngươi không quay lại Đại Oát Nhĩ sao?" Tần Quyên hỏi.


 


Đán Mộc nhíu mày, hướng đôi mắt xanh lục về phía hắn, "Ngươi đang đuổi ta à?"


 


Tần Quyên cuống cuồng giải thích, "Ngươi là thị vệ của Hồ Hồ, vẫn nên ở lại thảo nguyên này chứ?"


 


"Nhưng nhiệm vụ của ta là đưa ngươi về La Bặc an toàn." Đán Mộc chớp mắt nhìn hắn.


 


Cái gì....


 


Tần Quyên quay đi, mặt đỏ bừng. Hồ Hồ đang làm gì vậy....


 


Sao lại bảo thị vệ của y đến bảo vệ hắn?


 


Thế Hồ Hồ phải làm sao?


 


"Hồ Hồ đâu?" Tần Quyên quay lại hỏi.


 


Đán Mộc nghĩ ngợi, "Công tử thì chắc là....Ta không biết."


 


Tần Quyên thất vọng, nhớ lại nụ hôn thô bạo lúc trước của Hồ Hồ. Đã nhiều ngày trôi qua, tâm trạng của hắn không còn như lúc ấy nữa. Giờ hắn chỉ lo cho cổ độc trong người Hồ Hồ. Nó có thể lấy mạng y bất cứ lúc nào.


 


"Y...."


 


"Ngươi đừng hỏi ta lần cuối cùng công tử gửi thư là khi nào. Ta không bị lừa đâu." Đán Mộc khoanh tay nói.


 


Quả nhiên là đã học được bài học rồi. Tần Quyên thấy vậy thì bật cười.


 


Dù Đán Mộc ngốc nghếch hay tỏ ra khôn khéo thì vẫn rất đáng yêu.


 


"Thôi, ta không hỏi nữa." Tần Quyên cười, bảo đoàn xe dừng lại, thả lũ dê đã buộc lục lạc xuống.


 


Bầy dê lập tức tản ra ăn cỏ.


 


Trong đó có một con rất nhỏ, lúc đầu còn không đi nổi, Tần Quyên phải ôm, trên đường cứ lo không biết nó có sống nổi không, ấy vâỵ mà giờ đã cứng cáp rồi.


 


Thật giống hắn hồi bé.


 


Tần Quyên không muốn giết nó, vậy nên học theo cách chăn nuôi của những người dân sống quanh chùa Tát Già ở đất Tạng, xuyên cờ ngũ sắc vào lỗ tai dê.


 


Cờ ngũ sắc ý nói, gia súc này phải nuôi cả đời, không giết cũng không bán.


 


Đán Mộc nhìn lũ dê lúc nhúc, thở dài, "Có khi đến được thành La Bặc thì chúng nó già mất rồi."


 


Tần Quyên phì cười.


Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân Story Chương 65: Mũ giáp của thiếu niên (5)
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...