Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Chương 6: Chọn hạt giống kỵ binh 1
214@-
Tần Quyên đứng ngẩn ra đó hồi lâu.
A Dịch Cát mới nói gì? Dự tuyển hạt giống kỵ binh?
"Nô Nô...."
Khi nó sực tỉnh lại, liền vội ôm chậu gỗ chạy như điên về nô lệ doanh. Nó nghĩ Nô Nô Mạt Hách kiểu gì cũng biết, phải đi hỏi xem sao.
Khi Tần Quyên mang vẻ mặt háo hức đến hỏi Nô Nô thì trái lại còn bị quát một trận um trời, "Ngươi tưởng tự học được nửa năm, đánh được vài cái ngón võ thì có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng được à? Sao không tè ra một bãi mà soi lại mình đi? Thằng oắt con, đừng có suy nghĩ viển vông nữa. Muốn đến cái chỗ ăn người không nhả xương như kỵ binh doanh à? Ngươi định bắt lão tử đi nhặt xác cho ngươi chắc! Đệt!"
Khuôn mặt nhỏ đầy vui sướng với đôi mắt xinh đẹp lóng lánh sáng, cuối cùng vẫn lụi tắt trong im lặng. Trong lòng Tần Quyên dâng tràn cảm xúc bức bối. Đây là lần đầu tiên nó cảm thấy vậy mà không phải do bị đánh đập ngược đãi. Điều đó còn khiến nó tổn thương hơn.
Nửa năm qua, nó nỗ lực không bỏ một khắc nào, ấy vậy mà người thân cận với nó nhất lại xem nó chỉ như đồ chó má.
Đôi mắt đứa bé tám tuổi ảm đạm hẳn, chỉ còn lại hoang mang.
Nô Nô Mạt Hách nổi điên nhanh mà nguôi giận cũng nhanh. Khi gã định gọi Tần Quyên đến dạy chữ thì lại thấy Tần Quyên ngồi bên đống lửa, thất thần.
"Thằng chó con kia, quần áo giặt chưa? Đun nước chưa? Nấu cơm chưa? Bổ củi chưa? Bện được mấy sợi dây thừng? Có thời gian mà ngồi ngẩn ra đó à? Muốn chết hả?" Nô Nô Mạt Hách vừa nói vừa nhặt khúc củi bên chân, ném về phía nó.
Nào biết Tần Quyên lúc này đang ngây người, không nhìn cũng không trốn, khúc củi giáng thẳng vào đầu.
Máu nóng lập tức chảy xuống bên sườn mặt Tần Quyên. Khi thấy vệt máu dài đỏ chói mắt, Nô Nô Mạt Hách cuống cuồng chạy ra ngoài gọi quân y.
Tuy gã chẳng phải loại có thân phận gì cao sang nhưng vẫn có chút quyền lợi mà đại tướng quân ban cho.
Tần Quyên thấy trên má hơi ngứa, bấy giờ mới phát hiện ra đầu rất đau. Nó ngơ ngác đưa tay lên sờ chỗ đau, chỉ thấy máu dính đỏ cả lòng bàn tay.
Nó chợt nhớ đến khi mẫu thân còn sống, thi thoảng sẽ dùng bút phác họa thành tranh trước khi thêu. Trên tờ giấy Tuyên Thành trắng muốt, một đóa mẫu đơn đỏ rực nở bừng.
Chắc cũng giống như thế này, đẹp đến nhức nhối.
Đồng tử nó khẽ run, hàng mi dài khẽ chớp. Lúc này nó chỉ cảm thấy đầu càng lúc càng đau.
Toàn thân mất sức để ngồi vững, lảo đảo ngã lăn ra đất, nó nhìn l*n đ*nh lều doanh trướng rách nát. Sao tấm vải cũ nát ấy dưới ánh mặt trời phản chiếu lại chói mắt như vậy.
Ý thức mờ dần, hoa mắt ù tai....
*
Lúc quân y đến, Tần Quyên đã ngã lăn ra đất. Nó chỉ lơ mơ nhận ra mình được bế lên giường, được quân y đắp thuốc. Nô Nô Mạt Hách đứng bên cạnh mắng to, dường như cũng tự trách....Nhưng nó không cử động được, chỉ nghe được âm thanh ù ù bên tai.
Lúc ấy, nó thật sự nghĩ mình sắp chết, nhưng mà trời không chịu thu. Có lẽ ông trời thấy nó chưa nếm đủ khổ trên thế gian này.
Nó không chết, dù chảy rất nhiều máu nhưng vẫn ngoan cường sống. Đám thiếu niên hơn nó mấy tuổi trong nô lệ doanh đều nói nó sống dai hơn cả cỏ trong khe đá. Loại người này không dễ chết đâu, vì ông trời cũng coi khinh. Chắc bọn họ nói đúng.
Sau khi bị thương ở đầu, Tần Quyên sinh bệnh nặng, mãi một tháng sau mới khỏe hẳn.
Ban đầu Nô Nô Mạt Hách còn sợ nó bị thương đến ngớ ngẩn, vì vậy cẩn thận quan sát mấy ngày mấy đêm, rồi mới phát hiện ra đầu óc Tần Quyên vẫn còn bình thường, trí nhớ tốt như trước, học gì cũng rất nhanh. Bấy giờ, gã giơ tay trước ngực niệm A di đà phật, mãi mới yên lòng.
Tần Quyên vẫn như cũ, ngày ngày đứng tấn, nhưng lại không loanh quanh ở doanh trướng nữa. Nó sẽ ra ngoài đi dọc bờ sông, cố tránh khỏi tầm mắt Nô Nô Mạt Hách.
Nó muốn nói với Nô Nô Mạt Hách mình đã quyết định rồi, muốn trở thành hạt giống kỵ binh ở Cát Cáp Bố doanh. Không, nó nhất định phải trở thành hạt giống kỵ binh. Nó muốn nói thật to những lời ấy cho Nô Nô Mạt Hách, bảo rằng không phải nó si tâm vọng tưởng ! Nhưng rồi nó lại thấy làm vậy cũng thật xuẩn ngốc....
Từ ngày báo tin cho nó xong, A Dịch Cát cũng không xuất hiện nữa, thậm chí còn có lời đồn truyền đến nô lệ doanh rằng đại tướng quân mang hai thiên hộ cùng 800 kỵ binh tinh nhuệ bí mật rời đi hơn nửa tháng. Hiện giờ chỉ còn 2 phó tướng ở lại cố thủ Cát Cáp Bố doanh.
Tin này lan đi nhưng cũng mau chóng bị đè xuống, sau đó người Cát Cáp Bố doanh cũng bị hạn chế ra vào.
Thậm chí trừ Nô Nô Mạt Hách và hắn, nhóm đầu bếp ở thiêm binh nô lệ doanh đều bị đưa ra ngoài doanh.
Bếp doanh từ đây tách rời hoàn toàn khỏi nô lệ doanh.
Thi thoảng nó nghe mấy nô lệ từng ra ngoài hầu quân một thời gian nói, lương thảo tiếp ứng cho bọn họ đã bị kẻ địch thiêu cháy hết, nên các đầu bếp trở thành đối tượng quan trọng cần bảo vệ.
Dù thế nào đi nữa, hiện tại, toàn doanh từ trên xuống dưới muốn ra ngoài còn khó hơn lên trời. Dù Nô Nô Mạt Hách cầm thẻ bài đại tướng quân đưa cho cũng không được qua.
*
Lần gặp lại A Dịch Cát là vào tháng 10, lúc trời bắt đầu trở lạnh. Thảo nguyên phía xa khô vàng, thi thoảng có vài bông tuyết lác đác rơi. Nhưng các đoàn thương lữ cưỡi ngựa và lạc đà vẫn không ngừng tới lui trong thành này. Tần Quyên chỉ ở nô lệ doanh nhưng cũng có thể nghe thấy tiếng lục lạc của các đoàn buôn đi ngang.
Nhiều năm trôi qua rồi, những lời cha nói, nó không còn nhớ rõ, chỉ nhớ khi ngồi cùng mấy vị đại thương bên cầu liễu rủ, cha bảo, "Thứ được vùi lấp nhiều nhất dưới cát vàng Tây Vực chính là hài cốt thương nhân. Các thương đoàn qua lại giữa Trung Nguyên và Tây Vực cũng vì tiền tài mà không màng tính mạng."
Khi tiếng lục lạc xa dần, Tần Quyên cũng thu hồi những ký ức về cha. Nó nhìn về nơi xa, thấy A Dịch Cát đang chầm chậm đi đến.
A Dịch Cát đã thay xiêm y mới, bộ này vô cùng chỉn chu, khiến hắn trông càng anh tuấn soái khí.
Tần Quyên không nhịn được mà nhìn A Dịch Cát chằm chằm.
"Tần, ca mặc bộ này có đẹp không?" A Dịch Cát cười, khoe hàm răng trắng bóng.
Tần Quyên gật đầu lia lịa.
"Ca thăng quan rồi. Đột kích Tây Đồ môn, ca lấy được 10 cái đầu địch, đổi lấy trang phục này." A Dịch Cát cười càng rạng rỡ hơn.
Đột kích Tây Đồ môn, Cát Cáp Bố doanh đem lương thảo binh cùng đầu bếp binh ra làm mồi, cố tình khiến địch tưởng mình chiếm lợi. Đêm khuya, chúng phát động tấn công đại quân chi viện của Thác Lôi vương, công chiếm Tây Đồ môn. Trận này về sau thành tài liệu giáo dục ở kỵ binh doanh.
Tần Quyên nghe không hiểu lắm nhưng cũng nắm được ý. Nó cười, nói bằng chất giọng vẫn non nớt mềm mại, "A Dịch Cát, huynh đúng là bạt thái nhĩ."
Bạt thái nhĩ trong tiếng Mông Cổ nghĩa là anh hùng.
"Ha ha ha ha ha." A Dịch CÁt cười, gương mặt vốn đã tuấn lãng lại càng thêm sáng sủa, linh động.
Cười rồi, hắn lại nhìn Tần Quyên, đánh giá từ đầu đến chân, "Mới hai tháng không gặp, hình như lại cao lên rồi."
Người tập võ nhãn lực bao giờ cũng sắc bén hơn người thường.
*
Cũng từ hôm đó, A Dịch Cát bắt đầu dạy Tần Quyên mấy chiêu đơn giản.
Với người đã thấy một lần là không quên như Tần Quyên thì học thuộc động tác không khó khăn gì. Nhưng dù nhớ kỹ, nó đánh ra vẫn rất khó coi.
Vì chưa thuần thục, tay chân không chịu nghe lời, cứ vung tay thì chân lại chậm hơn một bước, còn nhấc chân thì tay liền chậm lại.
A Dịch Cát dạy mấy lần thì không kiên nhẫn nổi nữa.
"Đúng là quái lạ. Ngươi học nội công tâm pháp nhanh như vậy, sao khi học chiêu thức lại khốn đốn thế chứ?" A Dịch Cát dù sao cũng là thiếu niên, bản tính hay sốt ruột nên không kiên nhẫn được lâu.
Tần Quyên cắn môi cúi đầu, sợ A Dịch Cát giận thì sau này không ai dạy mình nữa.
"Ngươi cứ luyện tập đi, ta về trước." A Dịch Cát nhìn sắc trời, giẫm lên bao đất để nhảy xuống, dứt khoát rời đi.
*
Sau đó, đến tận Tết âm lịch, Tần Quyên cũng không gặp lại A Dịch Cát.
Tần Quyên lại một lần nữa bị tổn thương, cho nên trước lúc sinh nhật 9 tuổi, nó muốn có thể đánh thành thạo bài quyền pháp A Dịch Cát dạy cho nó. Nó muốn thể hiện cho người kia xem, vậy nhưng đối phương không hề xuất hiện.
Tần Quyên tập đánh bài võ kia, hết lần này đến lần khác. Nó không muốn dừng, chỉ muốn chờ người dạy mình đến, xem một lần thôi cũng được.
Giờ nó đánh đã quen tay lắm rồi, động tác cũng rất đẹp, sao A Dịch Cát còn chưa đến.
Có phải A Dịch Cát hoàn toàn bỏ rơi nó rồi không.
Vài bông tuyết lác đác dừng trên tay, Tần Quyên chợt ngẩng đầu. Chỉ một lúc sau, tuyết như lông dê lả tả rươi xuống.
*
Sáng sớm, từ trong ra ngoài quân doanh trắng xóa một mảnh. Hà hơi lên bàn tay đỏ ửng vì lạnh, Tần Quyên mang nước ấm đưa ra ngoài. Cách doanh trướng không xa có một người lính Mông Cổ cao lớn đứng chờ.
Hằng ngày dều có lính Mông Cổ đến đây lấy nước cam thảo mà nó đun, mà trên thực tế, nhà bếp cũng đã tách khỏi thiêm binh nô lệ doanh rồi.
Tần Quyên đoán, người muốn uống nước cam nảo nó nấu chính là cấp trên của A Dịch Cát, một vị thiên hộ tên Lỗ Ba.
Khi nó cẩn thận đưa ấm nước cho người lính Mông Cổ, người đó nhìn cũng chẳng buồn nhìn, đang tính quay đi thì bị Tần Quyên gọi lại.
Người lính Mông Cổ kinh ngạc, bởi đây là lần đầu đứa bé này nói chuyện với hắn.
"Ta hỏi ngài một việc có được không...." Tần Quyên mở miệng. Ba năm qua, nó đã nói tiếng Mông Cổ lưu loát rồi, nhưng không hiểu sao lúc này mở miệng lại thấy run. Nó muốn biết có phải gần đây A Dịch Cát bận lắm không. Nó tự nghĩ ra đủ thứ lý do để giải thích vì sao A Dịch Cát không đến thiêm binh nô lệ doanh nữa. Thật lòng nó mong A Dịch Cát rất bận, bận đến nỗi không thể gặp nó.
Người lính Mông Cổ từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu hơi mất kiên nhẫn, "Mau hỏi đi."
Tần Quyên đang định nói, lại thấy một thiếu niên mặc trang phục Mông Cổ cao lớn từ xa đi tới, đạp tuyết trắng mà bước phăng phăng.
Lúc này, Tần Quyên bỗng nhiên ngây ngốc cười.
"Ngươi có định hỏi không vậy?" Người lính kia bắt đầu bực bội.
"Không cần nữa, đa tạ ngài." Tần Quyên bật cười, tâm trạng bỗng nhiên tốt hẳn.
"Đúng là thần kinh!" Người lính Mông Cổ quay đi, thấy A Dịch Cát thì sửng sốt, vội cúi đầu hành lễ, "A Dịch Cát đại nhân!"
"Biến đi!" A Dịch Cát mắng hắn một câu.
Người lính Mông Cổ sợ hãi, xách ấm nước chạy như bay, dù tuyết dày cách mấy cũng không ngăn hắn vội vàng nện bước.
A Dịch đến nói cho Tần Quyên ngày 9 tháng 1, đại tướng quân dẽ đến kỵ binh doanh, đích thân tuyển chọn hạt giống kỵ binh.
"Họ sẽ tuyển tổng cộng 800 hạt giống kỵ binh, độ tuổi từ 10 đến 14, lớn hơn thì không cần, bởi vì sau này sẽ là kỵ binh tinh nhuệ, tục gọi là tinh kỵ. Trước giờ thiện hộ chỉ tuyển hạt giống từ con cháu của các thuộc cấp dưới quyền mình, nhưng lần này không đủ quân số nên mới tuyển thêm. Đây là cơ hội tốt, nếu ngươi nắm được thì là vận may ngàn vàng."
Tần Quyên nghiêm chỉnh lắng nghe, trong lòng càng vui vì A Dịch Cát không bỏ rơi nó.
"Nhưng tuyển từ 10 đến 14 tuổi, ta mới 9 tuổi..."
"Ui!" Tần Quyên ôm đầu kêu thảm, bị A Dịch Cát vỗ cho một cái, lực mạnh đến nỗi khiến đầu nó kêu ong ong. A Dịch Cát không biết nó từng bị thương nên xuống tay không biết nặng nhẹ.
"Ngươi ngốc đấy à? Thì ngươi cứ nói ngươi 10 tuổi." A Dịch Cát chỉ hận rèn sắt không thành thép.
"Được..."
Tần Quyên lại hỏi, "Nhưng ta đi làm sao được? Ta ở thiêm binh nô lệ doanh...."
"Ngươi nghĩ lại xem tên nô lệ ở thiêm binh nô lệ doanh lúc trước làm sao chạy đến chỗ Lỗ Ba thiên họ mà báo cho Lỗ Ba đại nhân biết Nô Nô Mạt Hách có thể dẫn đường? Động não chút đi chứ." A Dịch Cát khoanh tay trước ngực nhìn nó.
"Là trốn sang." Tần Quyên đáp.
"Biết là tốt! Vậy ngươi cũng học theo, trốn sang đi!" A Dịch Cát nói xong còn không quên vẽ một cái bản đồ lên mặt đất cho Tần Quyên. "Đây là thiêm binh nô lệ doanh, đây là bếp doanh, đây là tán binh doanh, kỵ binh doanh ở chỗ này, đừng có đi nhầm."
Vẽ xong rồi, hắn duỗi chân xóa mấy lần, bản đồ liền biến mất.
"ĐƯợc rồi, ca còn có việc." A Dịch Cát lười biếng vươn vai, lúc rời đi bỗng nhiên quay đầu hỏi Tần Quyên, "À phải, ngươi sinh nhật ngày mấy tháng 1?"
Tần Quyên sửng sốt, không hiểu vì sao đối phương hỏi thế, bèn đáp, "Mùng 5."
"Được rồi, ca đi đây. BA ngày nữa đừng làm ca không thấy được ngươi."
"Đợi đã. A Dịch Cát, sao huynh không thi tuyển hạt giống kỵ binh?" Tần Quyên nghiêm túc hỏi, như thể nó đã băn khoăn từ lâu.
"À, ca phải làm...." A Dịch cát nhíu mày, đột nhiên dừng lại, cong môi cười, "Thôi, nói với ngươi mấy chuyện đó mà làm gì."
A Dịch Cát xoay người, áo đỏ chói lọi cực kỳ đẹp mắt, bím tóc cũng tung bay trên đầu vai theo từng bước chân.
Thiếu niên quý tộc A Dịch Cát khinh thường kỵ binh hèn mọn, chí hướng của hắn cao xa hơn nhiều.
Cát Cáp Bố doanh chỉ cần 800 kỵ binh tinh nhuệ, vì ít nên phải mạnh. Một khi đã tung những kỵ binh đó ra thì nhất định là một trận đại chiến, cũng có nghĩa một đi không về.
Trong trận đột kích Tây Môn đồ, Cát Cáp Bố doanh làm hậu phương. Đại tướng quân tự mình dẫn 800 tinh kỵ rời Cát Cáp Bố doanh, công chiếm Tây Môn đồ, tiếp ứng cho đại quân của Thác Lôi vương. Mà 800 người ấy, cuối cùng chỉ còn 100 người về, đều được phong quan.
Do đó, nhiệm vụ xây dựng lại đội tinh kỵ cũng vô cùng cấp bách.
*
Ngày 9 tháng 1, Tần Quyên dậy từ lúc gà gáy canh ba. Cát Cáp Bố doanh rất lớn, kỵ binh doanh hẳn là cách đây xa. Nó thầm đoán vậy, bởi vì bếp doanh cũng đã cách nơi này khá xa rồi, nên kỵ binh doanh sẽ còn xa hơn.
Tần Quyên bỏ ra khỏi ổ chăn, nhìn sang giường Nô Nô Mạt Hách, đồng thời cũng nghe tiếng gã ngáy khò khò, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Nó vuốt phẳng bộ áo đen, mặc lên người rồi cẩn thận xỏ giày, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch trong lồng ngực, thi thoảng lại nhìn sang chỗ Nô Nô Mạt Hách.
Không hiểu sao, nó rất sợ hôm nay Nô Nô Mạt Hách sẽ không cho nó đi. Nó hy vọng Nô Nô có tỉnh cũng đừng nổi điên với nó, mà tốt nhất là đừng có tỉnh.
Lúc Tần Quyên vừa bước tới cửa lều, giọng nam nhân chợt vang lên phía sau, "Ngươi làm cái gì thế?"
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Tần Quyên đứng ngẩn ra đó hồi lâu.
A Dịch Cát mới nói gì? Dự tuyển hạt giống kỵ binh?
"Nô Nô...."
Khi nó sực tỉnh lại, liền vội ôm chậu gỗ chạy như điên về nô lệ doanh. Nó nghĩ Nô Nô Mạt Hách kiểu gì cũng biết, phải đi hỏi xem sao.
Khi Tần Quyên mang vẻ mặt háo hức đến hỏi Nô Nô thì trái lại còn bị quát một trận um trời, "Ngươi tưởng tự học được nửa năm, đánh được vài cái ngón võ thì có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng được à? Sao không tè ra một bãi mà soi lại mình đi? Thằng oắt con, đừng có suy nghĩ viển vông nữa. Muốn đến cái chỗ ăn người không nhả xương như kỵ binh doanh à? Ngươi định bắt lão tử đi nhặt xác cho ngươi chắc! Đệt!"
Khuôn mặt nhỏ đầy vui sướng với đôi mắt xinh đẹp lóng lánh sáng, cuối cùng vẫn lụi tắt trong im lặng. Trong lòng Tần Quyên dâng tràn cảm xúc bức bối. Đây là lần đầu tiên nó cảm thấy vậy mà không phải do bị đánh đập ngược đãi. Điều đó còn khiến nó tổn thương hơn.
Nửa năm qua, nó nỗ lực không bỏ một khắc nào, ấy vậy mà người thân cận với nó nhất lại xem nó chỉ như đồ chó má.
Đôi mắt đứa bé tám tuổi ảm đạm hẳn, chỉ còn lại hoang mang.
Nô Nô Mạt Hách nổi điên nhanh mà nguôi giận cũng nhanh. Khi gã định gọi Tần Quyên đến dạy chữ thì lại thấy Tần Quyên ngồi bên đống lửa, thất thần.
"Thằng chó con kia, quần áo giặt chưa? Đun nước chưa? Nấu cơm chưa? Bổ củi chưa? Bện được mấy sợi dây thừng? Có thời gian mà ngồi ngẩn ra đó à? Muốn chết hả?" Nô Nô Mạt Hách vừa nói vừa nhặt khúc củi bên chân, ném về phía nó.
Nào biết Tần Quyên lúc này đang ngây người, không nhìn cũng không trốn, khúc củi giáng thẳng vào đầu.
Máu nóng lập tức chảy xuống bên sườn mặt Tần Quyên. Khi thấy vệt máu dài đỏ chói mắt, Nô Nô Mạt Hách cuống cuồng chạy ra ngoài gọi quân y.
Tuy gã chẳng phải loại có thân phận gì cao sang nhưng vẫn có chút quyền lợi mà đại tướng quân ban cho.
Tần Quyên thấy trên má hơi ngứa, bấy giờ mới phát hiện ra đầu rất đau. Nó ngơ ngác đưa tay lên sờ chỗ đau, chỉ thấy máu dính đỏ cả lòng bàn tay.
Nó chợt nhớ đến khi mẫu thân còn sống, thi thoảng sẽ dùng bút phác họa thành tranh trước khi thêu. Trên tờ giấy Tuyên Thành trắng muốt, một đóa mẫu đơn đỏ rực nở bừng.
Chắc cũng giống như thế này, đẹp đến nhức nhối.
Đồng tử nó khẽ run, hàng mi dài khẽ chớp. Lúc này nó chỉ cảm thấy đầu càng lúc càng đau.
Toàn thân mất sức để ngồi vững, lảo đảo ngã lăn ra đất, nó nhìn l*n đ*nh lều doanh trướng rách nát. Sao tấm vải cũ nát ấy dưới ánh mặt trời phản chiếu lại chói mắt như vậy.
Ý thức mờ dần, hoa mắt ù tai....
*
Lúc quân y đến, Tần Quyên đã ngã lăn ra đất. Nó chỉ lơ mơ nhận ra mình được bế lên giường, được quân y đắp thuốc. Nô Nô Mạt Hách đứng bên cạnh mắng to, dường như cũng tự trách....Nhưng nó không cử động được, chỉ nghe được âm thanh ù ù bên tai.
Lúc ấy, nó thật sự nghĩ mình sắp chết, nhưng mà trời không chịu thu. Có lẽ ông trời thấy nó chưa nếm đủ khổ trên thế gian này.
Nó không chết, dù chảy rất nhiều máu nhưng vẫn ngoan cường sống. Đám thiếu niên hơn nó mấy tuổi trong nô lệ doanh đều nói nó sống dai hơn cả cỏ trong khe đá. Loại người này không dễ chết đâu, vì ông trời cũng coi khinh. Chắc bọn họ nói đúng.
Sau khi bị thương ở đầu, Tần Quyên sinh bệnh nặng, mãi một tháng sau mới khỏe hẳn.
Ban đầu Nô Nô Mạt Hách còn sợ nó bị thương đến ngớ ngẩn, vì vậy cẩn thận quan sát mấy ngày mấy đêm, rồi mới phát hiện ra đầu óc Tần Quyên vẫn còn bình thường, trí nhớ tốt như trước, học gì cũng rất nhanh. Bấy giờ, gã giơ tay trước ngực niệm A di đà phật, mãi mới yên lòng.
Tần Quyên vẫn như cũ, ngày ngày đứng tấn, nhưng lại không loanh quanh ở doanh trướng nữa. Nó sẽ ra ngoài đi dọc bờ sông, cố tránh khỏi tầm mắt Nô Nô Mạt Hách.
Nó muốn nói với Nô Nô Mạt Hách mình đã quyết định rồi, muốn trở thành hạt giống kỵ binh ở Cát Cáp Bố doanh. Không, nó nhất định phải trở thành hạt giống kỵ binh. Nó muốn nói thật to những lời ấy cho Nô Nô Mạt Hách, bảo rằng không phải nó si tâm vọng tưởng ! Nhưng rồi nó lại thấy làm vậy cũng thật xuẩn ngốc....
Từ ngày báo tin cho nó xong, A Dịch Cát cũng không xuất hiện nữa, thậm chí còn có lời đồn truyền đến nô lệ doanh rằng đại tướng quân mang hai thiên hộ cùng 800 kỵ binh tinh nhuệ bí mật rời đi hơn nửa tháng. Hiện giờ chỉ còn 2 phó tướng ở lại cố thủ Cát Cáp Bố doanh.
Tin này lan đi nhưng cũng mau chóng bị đè xuống, sau đó người Cát Cáp Bố doanh cũng bị hạn chế ra vào.
Thậm chí trừ Nô Nô Mạt Hách và hắn, nhóm đầu bếp ở thiêm binh nô lệ doanh đều bị đưa ra ngoài doanh.
Bếp doanh từ đây tách rời hoàn toàn khỏi nô lệ doanh.
Thi thoảng nó nghe mấy nô lệ từng ra ngoài hầu quân một thời gian nói, lương thảo tiếp ứng cho bọn họ đã bị kẻ địch thiêu cháy hết, nên các đầu bếp trở thành đối tượng quan trọng cần bảo vệ.
Dù thế nào đi nữa, hiện tại, toàn doanh từ trên xuống dưới muốn ra ngoài còn khó hơn lên trời. Dù Nô Nô Mạt Hách cầm thẻ bài đại tướng quân đưa cho cũng không được qua.
*
Lần gặp lại A Dịch Cát là vào tháng 10, lúc trời bắt đầu trở lạnh. Thảo nguyên phía xa khô vàng, thi thoảng có vài bông tuyết lác đác rơi. Nhưng các đoàn thương lữ cưỡi ngựa và lạc đà vẫn không ngừng tới lui trong thành này. Tần Quyên chỉ ở nô lệ doanh nhưng cũng có thể nghe thấy tiếng lục lạc của các đoàn buôn đi ngang.
Nhiều năm trôi qua rồi, những lời cha nói, nó không còn nhớ rõ, chỉ nhớ khi ngồi cùng mấy vị đại thương bên cầu liễu rủ, cha bảo, "Thứ được vùi lấp nhiều nhất dưới cát vàng Tây Vực chính là hài cốt thương nhân. Các thương đoàn qua lại giữa Trung Nguyên và Tây Vực cũng vì tiền tài mà không màng tính mạng."
Khi tiếng lục lạc xa dần, Tần Quyên cũng thu hồi những ký ức về cha. Nó nhìn về nơi xa, thấy A Dịch Cát đang chầm chậm đi đến.
A Dịch Cát đã thay xiêm y mới, bộ này vô cùng chỉn chu, khiến hắn trông càng anh tuấn soái khí.
Tần Quyên không nhịn được mà nhìn A Dịch Cát chằm chằm.
"Tần, ca mặc bộ này có đẹp không?" A Dịch Cát cười, khoe hàm răng trắng bóng.
Tần Quyên gật đầu lia lịa.
"Ca thăng quan rồi. Đột kích Tây Đồ môn, ca lấy được 10 cái đầu địch, đổi lấy trang phục này." A Dịch Cát cười càng rạng rỡ hơn.
Đột kích Tây Đồ môn, Cát Cáp Bố doanh đem lương thảo binh cùng đầu bếp binh ra làm mồi, cố tình khiến địch tưởng mình chiếm lợi. Đêm khuya, chúng phát động tấn công đại quân chi viện của Thác Lôi vương, công chiếm Tây Đồ môn. Trận này về sau thành tài liệu giáo dục ở kỵ binh doanh.
Tần Quyên nghe không hiểu lắm nhưng cũng nắm được ý. Nó cười, nói bằng chất giọng vẫn non nớt mềm mại, "A Dịch Cát, huynh đúng là bạt thái nhĩ."
Bạt thái nhĩ trong tiếng Mông Cổ nghĩa là anh hùng.
"Ha ha ha ha ha." A Dịch CÁt cười, gương mặt vốn đã tuấn lãng lại càng thêm sáng sủa, linh động.
Cười rồi, hắn lại nhìn Tần Quyên, đánh giá từ đầu đến chân, "Mới hai tháng không gặp, hình như lại cao lên rồi."
Người tập võ nhãn lực bao giờ cũng sắc bén hơn người thường.
*
Cũng từ hôm đó, A Dịch Cát bắt đầu dạy Tần Quyên mấy chiêu đơn giản.
Với người đã thấy một lần là không quên như Tần Quyên thì học thuộc động tác không khó khăn gì. Nhưng dù nhớ kỹ, nó đánh ra vẫn rất khó coi.
Vì chưa thuần thục, tay chân không chịu nghe lời, cứ vung tay thì chân lại chậm hơn một bước, còn nhấc chân thì tay liền chậm lại.
A Dịch Cát dạy mấy lần thì không kiên nhẫn nổi nữa.
"Đúng là quái lạ. Ngươi học nội công tâm pháp nhanh như vậy, sao khi học chiêu thức lại khốn đốn thế chứ?" A Dịch Cát dù sao cũng là thiếu niên, bản tính hay sốt ruột nên không kiên nhẫn được lâu.
Tần Quyên cắn môi cúi đầu, sợ A Dịch Cát giận thì sau này không ai dạy mình nữa.
"Ngươi cứ luyện tập đi, ta về trước." A Dịch Cát nhìn sắc trời, giẫm lên bao đất để nhảy xuống, dứt khoát rời đi.
*
Sau đó, đến tận Tết âm lịch, Tần Quyên cũng không gặp lại A Dịch Cát.
Tần Quyên lại một lần nữa bị tổn thương, cho nên trước lúc sinh nhật 9 tuổi, nó muốn có thể đánh thành thạo bài quyền pháp A Dịch Cát dạy cho nó. Nó muốn thể hiện cho người kia xem, vậy nhưng đối phương không hề xuất hiện.
Tần Quyên tập đánh bài võ kia, hết lần này đến lần khác. Nó không muốn dừng, chỉ muốn chờ người dạy mình đến, xem một lần thôi cũng được.
Giờ nó đánh đã quen tay lắm rồi, động tác cũng rất đẹp, sao A Dịch Cát còn chưa đến.
Có phải A Dịch Cát hoàn toàn bỏ rơi nó rồi không.
Vài bông tuyết lác đác dừng trên tay, Tần Quyên chợt ngẩng đầu. Chỉ một lúc sau, tuyết như lông dê lả tả rươi xuống.
*
Sáng sớm, từ trong ra ngoài quân doanh trắng xóa một mảnh. Hà hơi lên bàn tay đỏ ửng vì lạnh, Tần Quyên mang nước ấm đưa ra ngoài. Cách doanh trướng không xa có một người lính Mông Cổ cao lớn đứng chờ.
Hằng ngày dều có lính Mông Cổ đến đây lấy nước cam thảo mà nó đun, mà trên thực tế, nhà bếp cũng đã tách khỏi thiêm binh nô lệ doanh rồi.
Tần Quyên đoán, người muốn uống nước cam nảo nó nấu chính là cấp trên của A Dịch Cát, một vị thiên hộ tên Lỗ Ba.
Khi nó cẩn thận đưa ấm nước cho người lính Mông Cổ, người đó nhìn cũng chẳng buồn nhìn, đang tính quay đi thì bị Tần Quyên gọi lại.
Người lính Mông Cổ kinh ngạc, bởi đây là lần đầu đứa bé này nói chuyện với hắn.
"Ta hỏi ngài một việc có được không...." Tần Quyên mở miệng. Ba năm qua, nó đã nói tiếng Mông Cổ lưu loát rồi, nhưng không hiểu sao lúc này mở miệng lại thấy run. Nó muốn biết có phải gần đây A Dịch Cát bận lắm không. Nó tự nghĩ ra đủ thứ lý do để giải thích vì sao A Dịch Cát không đến thiêm binh nô lệ doanh nữa. Thật lòng nó mong A Dịch Cát rất bận, bận đến nỗi không thể gặp nó.
Người lính Mông Cổ từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu hơi mất kiên nhẫn, "Mau hỏi đi."
Tần Quyên đang định nói, lại thấy một thiếu niên mặc trang phục Mông Cổ cao lớn từ xa đi tới, đạp tuyết trắng mà bước phăng phăng.
Lúc này, Tần Quyên bỗng nhiên ngây ngốc cười.
"Ngươi có định hỏi không vậy?" Người lính kia bắt đầu bực bội.
"Không cần nữa, đa tạ ngài." Tần Quyên bật cười, tâm trạng bỗng nhiên tốt hẳn.
"Đúng là thần kinh!" Người lính Mông Cổ quay đi, thấy A Dịch Cát thì sửng sốt, vội cúi đầu hành lễ, "A Dịch Cát đại nhân!"
"Biến đi!" A Dịch Cát mắng hắn một câu.
Người lính Mông Cổ sợ hãi, xách ấm nước chạy như bay, dù tuyết dày cách mấy cũng không ngăn hắn vội vàng nện bước.
A Dịch đến nói cho Tần Quyên ngày 9 tháng 1, đại tướng quân dẽ đến kỵ binh doanh, đích thân tuyển chọn hạt giống kỵ binh.
"Họ sẽ tuyển tổng cộng 800 hạt giống kỵ binh, độ tuổi từ 10 đến 14, lớn hơn thì không cần, bởi vì sau này sẽ là kỵ binh tinh nhuệ, tục gọi là tinh kỵ. Trước giờ thiện hộ chỉ tuyển hạt giống từ con cháu của các thuộc cấp dưới quyền mình, nhưng lần này không đủ quân số nên mới tuyển thêm. Đây là cơ hội tốt, nếu ngươi nắm được thì là vận may ngàn vàng."
Tần Quyên nghiêm chỉnh lắng nghe, trong lòng càng vui vì A Dịch Cát không bỏ rơi nó.
"Nhưng tuyển từ 10 đến 14 tuổi, ta mới 9 tuổi..."
"Ui!" Tần Quyên ôm đầu kêu thảm, bị A Dịch Cát vỗ cho một cái, lực mạnh đến nỗi khiến đầu nó kêu ong ong. A Dịch Cát không biết nó từng bị thương nên xuống tay không biết nặng nhẹ.
"Ngươi ngốc đấy à? Thì ngươi cứ nói ngươi 10 tuổi." A Dịch Cát chỉ hận rèn sắt không thành thép.
"Được..."
Tần Quyên lại hỏi, "Nhưng ta đi làm sao được? Ta ở thiêm binh nô lệ doanh...."
"Ngươi nghĩ lại xem tên nô lệ ở thiêm binh nô lệ doanh lúc trước làm sao chạy đến chỗ Lỗ Ba thiên họ mà báo cho Lỗ Ba đại nhân biết Nô Nô Mạt Hách có thể dẫn đường? Động não chút đi chứ." A Dịch Cát khoanh tay trước ngực nhìn nó.
"Là trốn sang." Tần Quyên đáp.
"Biết là tốt! Vậy ngươi cũng học theo, trốn sang đi!" A Dịch Cát nói xong còn không quên vẽ một cái bản đồ lên mặt đất cho Tần Quyên. "Đây là thiêm binh nô lệ doanh, đây là bếp doanh, đây là tán binh doanh, kỵ binh doanh ở chỗ này, đừng có đi nhầm."
Vẽ xong rồi, hắn duỗi chân xóa mấy lần, bản đồ liền biến mất.
"ĐƯợc rồi, ca còn có việc." A Dịch Cát lười biếng vươn vai, lúc rời đi bỗng nhiên quay đầu hỏi Tần Quyên, "À phải, ngươi sinh nhật ngày mấy tháng 1?"
Tần Quyên sửng sốt, không hiểu vì sao đối phương hỏi thế, bèn đáp, "Mùng 5."
"Được rồi, ca đi đây. BA ngày nữa đừng làm ca không thấy được ngươi."
"Đợi đã. A Dịch Cát, sao huynh không thi tuyển hạt giống kỵ binh?" Tần Quyên nghiêm túc hỏi, như thể nó đã băn khoăn từ lâu.
"À, ca phải làm...." A Dịch cát nhíu mày, đột nhiên dừng lại, cong môi cười, "Thôi, nói với ngươi mấy chuyện đó mà làm gì."
A Dịch Cát xoay người, áo đỏ chói lọi cực kỳ đẹp mắt, bím tóc cũng tung bay trên đầu vai theo từng bước chân.
Thiếu niên quý tộc A Dịch Cát khinh thường kỵ binh hèn mọn, chí hướng của hắn cao xa hơn nhiều.
Cát Cáp Bố doanh chỉ cần 800 kỵ binh tinh nhuệ, vì ít nên phải mạnh. Một khi đã tung những kỵ binh đó ra thì nhất định là một trận đại chiến, cũng có nghĩa một đi không về.
Trong trận đột kích Tây Môn đồ, Cát Cáp Bố doanh làm hậu phương. Đại tướng quân tự mình dẫn 800 tinh kỵ rời Cát Cáp Bố doanh, công chiếm Tây Môn đồ, tiếp ứng cho đại quân của Thác Lôi vương. Mà 800 người ấy, cuối cùng chỉ còn 100 người về, đều được phong quan.
Do đó, nhiệm vụ xây dựng lại đội tinh kỵ cũng vô cùng cấp bách.
*
Ngày 9 tháng 1, Tần Quyên dậy từ lúc gà gáy canh ba. Cát Cáp Bố doanh rất lớn, kỵ binh doanh hẳn là cách đây xa. Nó thầm đoán vậy, bởi vì bếp doanh cũng đã cách nơi này khá xa rồi, nên kỵ binh doanh sẽ còn xa hơn.
Tần Quyên bỏ ra khỏi ổ chăn, nhìn sang giường Nô Nô Mạt Hách, đồng thời cũng nghe tiếng gã ngáy khò khò, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Nó vuốt phẳng bộ áo đen, mặc lên người rồi cẩn thận xỏ giày, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch trong lồng ngực, thi thoảng lại nhìn sang chỗ Nô Nô Mạt Hách.
Không hiểu sao, nó rất sợ hôm nay Nô Nô Mạt Hách sẽ không cho nó đi. Nó hy vọng Nô Nô có tỉnh cũng đừng nổi điên với nó, mà tốt nhất là đừng có tỉnh.
Lúc Tần Quyên vừa bước tới cửa lều, giọng nam nhân chợt vang lên phía sau, "Ngươi làm cái gì thế?"
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Story
Chương 6: Chọn hạt giống kỵ binh 1
10.0/10 từ 21 lượt.