Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Chương 55: Mê hoặc trái tim Hồ (3)
670@-
Đám người bắt Tần Quyên không ngờ thằng nhóc này tinh ý như vậy, mới đó đã đoán ra thân phận của họ rồi.
Nhưng dù sao cũng không quan trọng.
"Ngươi ngoan ngoãn một chút thì đỡ phải chịu khổ. Đưa ngươi đến gặp Khoách Đoan vương xong là chúng ta hết nhiệm vụ, tất nhiên sẽ không quên phần ngươi."
Tần Quyên lườm tên kia một cái. Hắn đang bị trói gô lại thế này, ngoài ngoan ngoãn ra thì còn thế nào được.
Ở Sa Châu chưa đầy 1 ngày, đêm đó cả đoàn lại tiếp tục lên đường.
Tần Quyên đoán Khoách Đoan vương đang không ở Sa Châu, cho nên nơi họ sắp tới có lẽ là Lương Châu.
Tần Quyên chẳng biết làm gì bây giờ. Lúc trước hắn từng thoát khỏi tay người của Khoách Đoan vương, không biết Khoách Đoan vương hận hắn cỡ nào....Liệu hắn có bị đánh tới chết không? Hắn sợ đau lắm, đừng khiến hắn chết thảm quá.
*
Lương Châu là nơi Khoách Đoan vương ở lại thường xuyên nhất. Lượng quân đóng ở đây lên tới gần 10 vạn.
10 vạn là một con số khổng lồ, gấp ba lần số quân ở Hổ Tư Oát Nhĩ, trong khi diện tích thành trì chỉ bằng một nửa.
Tần Quyên chưa từng tới đây, nhưng cái tên Lương Châu xuất hiện trong bao nhiêu bài thơ phú nên hắn cũng không xa lạ gì.
Lương Châu, mà giờ phải gọi là phủ Tây Lương, là nơi mà Hãn Oa Khoát Đài lệnh cho thứ tử Khoách Đoan "Khai phủ Tây lương, trấn giữ cổ địa của Tây Hạ."
Nơi này có ý nghĩa vô cùng quan trọng trong ngàn năm lịch sử Hoa Hạ.
10 vạn quân của Khoách Đoan vương đóng tại đây bởi phía nam là biên giới với Thổ Phiên, Hán Khương, phía tây là Hà Tây, con đường quan trọng để tây tiến, phía bắc là điểm then chốt để người Mông Cổ bảo vệ lãnh thổ, phía đông là Trung Nguyên, muốn tới lưu vực sông Hoàng Hà thì nhất định phải qua đó.
Một vị trí quan trọng như thế, Tần Quyên không thể không khâm phục lão nhân gia Hán Vũ Đế mưu tính quá đỗi sâu xa, liếc mắt một cái mà nhìn thấu tương lai cả trăm cả ngàn năm sau.
Đây chính là Vũ Uy mà Hán Vũ Đế đích thân đề tên sau khi Trương Khiên đi qua Tây Vực.
Nhưng người Tống đã đánh mất lãnh địa này, trăm năm sau không lấy lại được.
Chính Hán Vũ Đế thời Tây Hán từ ngàn năm trước đã cảnh báo cho con cháu đời sau, dùng cái tên "Vũ Uy" để thể hiện uy nghi của Đại Hán. Nó là lá chắn của Trung Nguyên, là uy nghi của Trung Nguyên.
"Đại ca, chúng ta canh chừng tên tiểu tử này, ngươi mau chóng đi thu xếp cho chúng ta vào thành."
"Vậy các ngươi canh cho cẩn thận, đừng để nó chạy. Mắt nó đảo liên hồi thế kia, kiểu gì cũng đang tính kế chuồn đấy." Lão đại dặn dò mấy câu rồi đi.
Tần Quyên còn tưởng đã vào đến nội thành rồi, hóa ra nãy giờ vẫn lang thang bên ngoài sao?
Mới là ngoại thành đã náo nhiệt như vậy?
Lính thủ thành cũng rất đông, thi thoảng lại thấy một nhóm quân lính đi qua trên phố.
Ở đây quân dân hỗn độn, binh lính có thể cầm cuốc cày ruộng, thậm chí phụ giúp buôn bán.
Không thể không thừa nhận, Khoách Đoan vương này rất thú vị.
"Nhóc con, muốn ăn gì để ta đi mua." Một binh sĩ vỗ vào đầu Tần Quyên.
Tần Quyên đang mải suy nghĩ thì bỗng nhiên bị chen ngang. Hắn bực bội nghiến răng, còn gầm gừ mấy tiếng.
"Ha ha, chơi vui thật." Người kia lại định thò tay xoa đầu Tần Quyên tiếp, không ngờ bị sói con cắn một nhát vào cổ tay.
Tốc đô quá nhanh, khiến người ta không kịp phản ứng.
Mà lúc phản ứng lại rồi thì chỉ có thể oai oái kêu đau.
"Thằng nhãi chết tiệt này! Coi đùa là thật đấy à!" Tên kia ôm tay, dù rất bực nhưng không dám làm gì Tần Quyên nữa.
Những người khác đều phá lên cười, "Đã bảo từ đầu rồi, đừng có mà táy máy! Ha ha ha ha ..."
Tần Quyên nhổ bãi nước miếng. Mấy tên này trói hay tay hắn ra sau lưng, khó chịu chết đi được.
Chỉ cần thoát ra được, hắn sẽ tẩn bọn họ một trận cho bõ tức.
"Ta hỏi ngươi ăn gì mà, để chúng ta còn đi mua. Không nói thì khỏi ăn luôn." Một binh sĩ khoanh tay bực dọc nói.
"Bánh bao thịt." Tần Quyên đáp.
Lúc người kia quay lại thì cầm theo rất nhiều đồ ăn.
Đám lính quây quanh nhận lấy ăn ngấu nghiến. Người kia đưa gói giấy cho một tên lính khác, bảo, "Đút cho nó ăn đi."
"Dạ iêm* không dám. Hắn cắn tay iêm thì phải nàm thao?" Gã lắc đầu nguầy nguậy.
*Nhân vật này nói ngọng, cho nên tớ dịch láo một chút cho vui.
"Hôm trước ngươi vừa mới nói trêu nó vui còn gì?"
"Hôm trước nà hôm trước. Hôm nay nó vừa mới cắn người mà. Iêm sợ nó chưa hết ngứa răng, nại ngoạm cho một miếng. Iêm không ngu đâu...." Tên lính kia lắp bắp.
"...."
"Lũ ăn hại! Đưa đây cho lão tử." Người kia lau khô tay, lấy một cái bánh bao.
"Đừng có đụng vào thịt bò của lão tử, lão tử đếm rồi đấy!" Hắn quát đám còn lại.
Mọi người sợ sệt nhìn hắn thò tay ra, đặt bên miệng Tần Quyên. Tần Quyên còn chưa há miệng, hắn đã vội vã rụt về.
May là Tần Quyên phản ứng nhanh, kịp cắn lấy miếng bánh, chứ không thì đã rơi xuống đất rồi.
"Thấy chưa?!" Tên lính kia cười tự mãn, "Các ngươi nhìn thấy không?"
"...." Tần Quyên coi chúng như lũ ngốc, không buồn liếc mắt, chỉ cảm thấy cái bánh này nhỏ xíu, cắn một miếng đã hết rồi.
Tần Quyên chưa no, liếc mắt nhìn tên lính, ý bảo đút nhanh lên, đại gia ta đói lắm rồi.
Những người khác thấy ánh mắt của sói nhỏ, lại cười phá lên, "Ha ha ha ha ha, lão nô tài nhà ngươi mau đút cho đại gia ăn đi kia, ha ha ha ha...."
Tên lính kia vừa tức vừa buồn cười. Ai bảo cấp trên chỉ thị họ đi bắt người, nhưng lại sai họ hầu hạ cho tử tế. Dọc đường đi, họ chỉ dám dọa chứ có dám làm gì hắn đâu.
Người kia đút cho Tần Quyên ăn một hơi hết 5 cái bánh bao, càng đút càng vui. Sao mà nhìn tên nhóc này ăn thú vị thế nhỉ?
Đến lúc túi bánh bao hết sạch, hắn quay về ăn nốt đồ của mình thì trên bàn đã chẳng còn lại gì, bèn gầm lên, "Mấy tên các ngươi, nôn hết ra cho lão tử!"
Buổi tối, lão đại của họ mới quay về.
"Cứ vào thành rồi tính. Hình như có khách quý tới, cả thành đang giới nghiêm."
Mấy người đó đưa Tần Quyên vào thành. Đi đường, Tần Quyên vẫn không ngừng suy nghĩ làm cách nào chạy thoát.
Chắc A Dịch Cát tức lắm rồi. Hắn đi lâu như thế mà một phong thư cũng không thèm gửi về báo tin.
Giờ trời cũng ấm lên, không biết thành La Bặc tu sửa đến đâu?
Cả Viết Viết nữa, đã lên đường về hay chưa....
Ôi, mà hắn cũng không biết mình còn có thể sống mà về không nữa.
Đúng là cái vòng luẩn quẩn, trốn được cái doanh này thì lại bị bắt vào cái doanh khác, bắt tới bắt lui....
Sói con gục đầu xuống, không ngăn nổi cảm giác chán nản.
Một lúc lâu sau, đám lính dẫn hắn đến một nơi. Vì tạm thời chưa gặp được Khoách Đoan vương nên bọn họ nhốt hắn vào ngục.
Hắn cũng không biết cụ thể thế nào, nhưng chắc những người kia không muốn hắn trải qua một khoảng thời gian dễ chịu.
Lúc trên đường đi hắn mới biết, có người phát hiện ra hắn ở thành Oát Đoan rồi báo lên trên, bên trên ra lệnh bắt hắn tại Oát Đoan.
Bắt xong thì lập tức giải đến gặp Khoách Đoan vương.
Nhưng giờ tình hình ra sao, hắn không hiểu gì hết.
Đám lính bắt hắn cũng bỏ đi đâu mất.
Có điều, ít nhất là hai tay cũng được hoạt động trở lại rồi. Hắn vận động trong nhà lao một lúc rồi cảm thấy buồn ngủ, bèn rúc vào đám cỏ khô ngủ say.
Tần Quyên chỉ ngủ được một lúc thì nghe tiếng bước chân.
Hắn nhíu mày, thật ra đã dậy rồi nhưng không cử động, cũng không mở mắt. Hắn không biết đây là binh lính hay là một phạm nhân khác được đưa vào.
Tiếng chân nhỏ dần rồi dừng lại. Có giọng ai đó trò chuyện cách đó không xa. Tần Quyên trở mình, muốn ngủ tiếp.
Dọc đường đi, hắn không ngủ ngon nổi. Mãi mới có một chỗ tử tế để ngả lưng, ai mà biết sau này sẽ phải đối mặt với chuyện gì.
Hắn vừa trở mình đã lập tức chìm vào giấc ngủ.
Lúc này, một vài ngươi đến gần buồng giam.
Người trẻ tuổi ra lệnh, "Mở cửa ra."
Đó là một thiếu niên ăn vận trang phục quý tộc Mông Cổ. Nếu bây giờ Tần Quyên tỉnh lại thì sẽ phát hiện ra thiếu niên này có nhiều nét rất giống Viết Viết.
Hắn là Bột Nhi Chỉ Cân · Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi, nhi tử thứ ba của Khoách Đoan vương, xấp xỉ tuổi Vạn Khê.
"Đánh thức nó dậy." Hắn lạnh lùng bảo cai ngục.
Cai ngục đi tới, đá vào chân Tần Quyên. Tần Quyên tưởng là chuột, lũ chuột phiền phức, bèn xua tay hai cái rồi ngửa mặt lên ngủ tiếp.
"....."
Cai ngục vừa bực vừa buồn cười, vừa định đá tiếp. Nào ngờ người phía sau lại đi lên, nhìn chằm chằm thếu niên đang nằm trên đống cỏ khô.
Lao đầu thấy vậy, bèn soi đèn lại gần.
Lúc này, gã cũng phát hiện ra, đứa bé kia đẹp đến ngỡ ngàng.
"Phụ vương tìm hắn sao?"
"Bẩm thế tử, không rõ ạ." Nam nhân phía sau Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi cúi đầu nói, "Hôm ấy, thiếu niên đó mang mặt nạ, phải điều tra mới biết là thuộc hạ dưới trướng Đại Vĩnh vương. Người ta phát hiện hắn ở thành Oát Đoan nên sai lính bắt lại."
Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi cười nói, "Sao phải mất công vậy. Chẳng hiểu phụ vương muốn bắt một đứa bé về làm gì. Các ngươi nhớ để ý đấy."
Nam nhân kia không nói gì thêm, chỉ cung kính hành lễ rồi đưa Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi ra ngoài.
Gã liếc mắt nhìn Tần Quyên một cái, dặn cai ngục vài câu rồi nhanh chân theo sau.
*
Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi còn tưởng là bắt được nhân vật tài giỏi nào, hay là con tin quan trọng của Thổ Phiên nên mới vội tới, ai ngờ.....
Chỉ là một con sói nhỏ xinh đẹp thôi sao?
Cha hắn đâu phải người đam mê mỹ sắc, bắt một đứa bé xinh đẹp về làm gì?
"Chắc là dùng để quyến rũ vương công quý tộc nào đó. Có thể lắm." Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi gật gù.
Nhưng mà quyến rũ ai?
Nhìn mặt mũi cùng tướng ngủ của đứa bé kia, chắc là khá ngoan ngoãn. Tuy nhiên, từ khóe miệng đến sống mũi thẳng tắp, ánh mắt sáng ngời như thế, đâu phải loại người dùng để hầu hạ kẻ khác.
Cha hắn đang nghĩ gì vậy?
Nhưng nô tài của cha, Đóa Nô Tề cũng sẽ không cho hắn biết đâu.
Nếu đứa bé này uy h**p đến danh dự của cha, hắn sẽ diệt trừ ngay không chút do dự.
"Đóa Nô Tề, ngươi báo cho phụ vương ta, đã bắt được phó tướng của Đại Vĩnh vương."
"Sao vậy? Điện hạ đổi ý rồi ư?" Đóa Nô Tề khom lưng hỏi.
"Ta lười chẳng muốn ra tay với một đứa nhỏ. Đi đi, đừng bảo phụ vương là ta đã tới địa lao."
Đóa Nô Tề cười, hành lễ rồi lui xuống.
*
Hôm sau, Tần Quyên đói bụng tỉnh lại.
Hắn vừa ngồi dậy đã thấy cai ngục dẫn một nô tài tới.
Ban đầu hắn còn tưởng đến đưa cơm, nào ngờ tiểu nô tài lại lấy ra một bộ quần áo.
Là trang phục của người Mông Cổ.
Tiểu nô tài không nói gì, cứ thế đi tới định c** q**n áo Tần Quyên. Tần Quyên vội lui lại, "Ta tự làm."
Tiểu nô tài không hiểu, rõ là nam mà sao tính tình như tiểu cô nương vậy.
Tần Quyên c** q**n áo, mặc bộ đồ trên tay tiểu nô tài.
Mặc xong, tiểu nô tài lại đưa cho hắn đôi giày da dê.
Xong đâu đấy, bụng Tần Quyên đã réo ầm ầm....
Vậy mà tên tiểu nô tài còn đòi bện tóc cho hắn....
Tần Quyên ghét nhất là bện tóc, vì phiền không tả nổi.
Mỗi lần Viết Viết tháo tóc ra để tắm gội là có khi mất nguyên một ngày. Hắn không hiểu sao người ta có thể chịu được như thế.
Nếu như thảo nguyên bao la nuôi dưỡng ra những nam nhân Mông Cổ thô kệch dũng mãnh, thế thì chắc tất thảy sự khéo léo của họ đã dành hết cho việc bện tóc với đeo trang sức rồi.
Ấy vậy mà đám nam nhân ở quân doanh lại chưa bao giờ chê bện tóc là phiền.....
Nghĩ lại, hình ảnh một nam nhân cao to lực lưỡng ngồi trong ánh chiều tà trước doanh trướng, tỉ mẩn tháo bím tóc.....
Tần Quyên nghĩ mà thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Thật ra, hạnh phúc cũng chỉ đơn giản thôi mà.
Tần Quyên không nhận ra, trong lúc hắn lơ đãng thì tiểu nô tài đã làm cho hắn một cái đầu đầy bím tóc tua tủa, động tác còn nhanh thoăn thoắt.
Gã rất đắc ý, nghĩ bụng với tốc độ này thì có khi mình có thể tham gia cuộc thi bện tóc được tổ chức ở sông Oát Nan ấy chứ.
Lúc Tần Quyên nhận ra thì kinh hãi tới mức la ầm lên.
Tiểu nô tài há hốc mồm.
Tần Quyên lạnh mặt, buộc túm hết chỗ bím tóc kia thành đuôi ngựa, lại giật lấy cái mũ trong tay gã, đội lên đầu mới dám ra ngoài.
Cai ngục nghĩ bụng, tên nhóc này tự nhiên như ruồi vậy, không coi ai ra gì, muốn đến là đến muốn đi là đi?
Tiểu nô tài vội chạy theo, "Ta, ta ta....Ta là Đoạt Nhĩ Tư.....Tư Nhiệt Lỗ Di...."
"Không nhớ nổi." Ba chữ của Tần Quyên dập tắt luôn sự nhiệt tình của tiểu nô tài.
Hai tai gã cụp xuống.
"Ngài....ngài...."
"Ngươi không mang đồ ăn sáng cho ta thì ta không nhớ nổi cái gì đâu." Tần Quyên duỗi eo, lạnh lùng nói.
"Được. Ngươi cứ gọi ta là Đoạt Lỗ là được. Theo ta đến đây đi."
"Sẽ cố." Chẳng biết mấy nữa sẽ quên. Bây giờ, Tần Quyên có thể dựa vào tên mà đoán được, tên càng dài thì chứng tỏ là xuất thân từ phía bắc sông Oát Nan, có thể là người Mông Cổ phía bắc Đại Trạch.
Tên ngắn thì là người Mông Cổ ở phương nam.
Đương nhiên cũng có những ngoại lệ.
Tần Quyên chưa từng thấy chỗ nào có đông người ăn sáng như vậy. Tuy đồ ăn nhìn có vẻ nhiều nhưng binh lính bu kín thế kia thì xong thật rồi, một miếng cũng chẳng còn....
Tiểu nô tài bưng cho hắn một bát đầy móng heo, "May quá, còn dư một bát, cướp được cho ngươi. Mau ăn đi."
Ở đây ăn cơm mà cũng phải cướp à?
"Vậy cảm ơn ngươi...." Tần Quyên nói, bắt đầu cặm cụi ăn.
Vốn dĩ hắn không thích món này, chẳng qua vì quá đói thôi, lúc bình thường thì không buồn đụng vào.
Nhưng mà....
Sao lại thế này? Ngon quá đi mất.
Tần Quyên nước mắt lưng tròng, gặm hết bát móng heo. Tiểu nô tài nhìn mà nuốt nước miếng.
".....' Hắn chưa từng ăn móng heo nào ngon như vậy, béo mà không ngán, bỏ vào miệng là tan, mùi hương quẩn quanh mãi trong khoang miệng.
Trực giác báo cho hắn biết, nếu Đán Mộc mà đến đây, được cho ăn móng heo thế này, thì nhất định sẽ ăn cho đến khi Khoách Đoan vương sạt nghiệp.
Hoặc là sẽ ăn dầm ở dề tại chỗ này muôn kiếp luôn....
Tiểu nô tài hỏi, "Ngươi no chưa?"
"Vô nghĩa."
"May quá, ta dẫn ngươi đến Bình phủ."
"Vô nghĩa, ta ăn không no, chẳng bõ dính răng."
"...."
"Lát nữa đến Bình phủ rồi ăn tiếp. Giờ đã muộn rồi, phải đi mau thôi." Tiểu nô tài có chút sốt ruột.
*
Tần Quyên không biết đây là đâu, nhưng sau khi hắn bước vào thì thấy phân nửa người bên trong đó là hòa thượng.
Bọn họ có vẻ rất bận rộn, người nói người viết, người tọa thiền.
Rốt cuộc đây là đâu.
Tiểu nô tài lại nói, "Là Bình Phủ đó."
"Gọi ta đến làm gì?" Không phải chỉ đứng đây thôi chứ?
"Không biết. Vương gia bảo ta đưa ngươi đến. Ngươi cũng không biết sao?"
Tần Quyên tức ói máu, "...."
Tiểu nô tài nghiêng đầu, "Chắc là muốn ngươi đến đọc kinh Phật? Hay là bảo ngươi học tụng kinh?"
Tần Quyên ngồi xuống ghế, "Làm gì có ai để ý đến ta đâu."
Tiểu nô tài sửng sốt kêu lên, "Ta không phải người à?"
"...." Tần Quyên ôm trán, "Làm gì có hòa thượng nào để ý đến ta."
"Vậy ta đi hỏi mấy hòa thượng đó một chút." Tiểu nô tài nhanh chân chạy đi.
Các hòa thượng cũng chịu. Họ tưởng là đốc công mới tới nên làm việc đàng hoàng, ai ngờ là một tên còn chẳng biết mình tới để làm gì.
"Bên trên không căn dặn gì cả, nên chúng ta cũng không rõ. Chi bằng ngài cứ ngồi đây nghe chúng ta giảng kinh, nếu thấy chán thì đi lại trong viện một lúc." Một vị hòa thượng nói với Tần Quyên.
"Xin mạo muội hỏi một câu, Khoách Đoan vương an bài các vị ở đây làm gì?" Tần Quyên lên tiếng.
"Đương nhiên là để sửa sang kinh Phật, giảng kinh....."
Tần Quyên cảm thấy quái lạ, "Chuyện này thì phải đến chùa chứ? Sao lại ở đây?"
"Bây giờ các chùa ở phủ Tây Lương đều đang được tu sửa, chúng ta không có nơi ở, chỉ có thể đến đây." Hòa thượng kia đáp.
"Thật sự chỉ để tôn vinh Phật pháp thôi ư?" Tần Quyên nghi hoặc.
"Thí chủ nghi ngờ chúng ta hay nghi ngờ Khoách Đoan vương?" Hòa thượng kia vừa xấu hổ vừa bực bội.
Đương nhiên là không tin ai cả.....Tần Quyên đưa mắt nhìn quanh, cong môi cười, "Tăng phục không giống nhau, mũ cũng không giống, ngay cả đến chủng tộc cũng khác biệt. Phật Pháp bác đại tinh thâm đều có tinh diệu, nhưng Phật pháp cũng chia thành nhiều phái. Các vị tụ tập hết ở đây mà không tranh luận gì ư? Chẳng lẽ....."
Tần Quyên nheo mất, "Chẳng lẽ Khoách Đoan vương muốn xem các vị cãi nhau?"
"Ha ha..." Tiểu nô tài bật cười rồi lại vội che miệng.
"Ngươi.....Thằng nhóc này!" Vị hòa thượng tức đến khó thở, "Được rồi, bần tăng hiểu rồi, Khoách Đoan vương định đưa ngươi đến đây để làm lễ pháp tẩy. Vậy trước hết, ngươi hãy chép 10 lần cuốn Bàn Nhược Bà La Mật Đa Tâm Kinh này đi, sau đó bần tăng sẽ đến dạy cho ngươi."
"....." Tần Quyên trợn mắt nhìn.
"Còn không đi thì cấm ăn cơm trưa. Muốn tu tập Phật pháp thì phải chịu được nỗi khổ mà người thường không thể chịu, nỗi đau mà người thường không thể chịu. Mau đi đi."
"...." Tần Quyên muốn trốn. Hòa thượng vừa quay lưng, hắn đã cắm đầu chạy.
Nhưng vừa mới đến dưới chân tường Bình Phủ đã thấy một hàng dài binh lính đứng khắp trong ngoài sân viện.
Không phải chứ? Thừa lính hay sao mà lại phái đến canh chừng một đám hòa thượng? Có cần lãng phí như vậy không?
Đoạt Lỗ vội đuổi theo, hét lên, "Ngươi chạy đi đâu vậy hả?"
"Không cho ta đi tản bộ nữa à?" Tần Quyên khóc không ra nước mắt. Phiền phức quá đi mất.
Lúc nhỏ đã bị Nô Nô Mạt Hách bắt chép kinh Phật rồi, sao giờ lại nữa....
"Nếu ngươi không viết là không được ăn cơm trưa đâu. Mau chép đi, có 10 lần thôi." Đoạt Lỗ an ủi.
Có lầm không vậy? Cái gì mà 10 lần thôi. Gã có biết Bàn Nhược Ba La Mật Đa Tâm Kinh dài cỡ nào không?
Kinh Phật hiện nay chưa có nhiều bản tiếng Mông Cổ, vẫn trong quá trình biên dịch. Dù sao người Mông Cổ cũng chỉ mới bắt đầu dùng chữ Duy Ngô Nhĩ làm chữ viết được vài chục năm thôi.
Đa số kinh Phật được lưu hành là chữ Phạn hoặc chữ Hán.
Cái hắn phải chép là chữ Phạn.
Tần Quyên phát huy sức mạnh cánh tay luyện tập bao năm, dùng tốc độ nhanh nhất, vậy mà viết suốt cả canh giờ mới được 3 bản. Hơn nữa, chép nguyên cả ngày mà vẫn chẳng nhớ nổi một con chữ Phạn nào.
"Được rồi, Đoạt Lỗ, ngươi lại đây." Tần Quyên gục xuống bàn. Hắn tự nhận mình là người thích học, cũng học rất giỏi. Hồi nhỏ hắn ép bản thân học nhiều, cũng bị người khác ép học nhiều.
Kết luận là, hắn chỉ học được những thứ mình thích, và học cũng rất nhanh, nhưng thứ người khác ép học thì hắn học rất chậm, càng không để cho người ta vừa ý.
Đoạt Lỗ sợ dúm người. Tần Quyên nhớ tên gã khi nào vậy?
"Chuyện gì, ngươi nói đi."
"Mang đồ ăn đến đây." Tần Quyên thì thầm.
"Không được đâu. Hòa thượng đã bảo chưa chép đủ 10 bản thì không cho...."
"Con người ta phải biết tùy cơ ứng biến, không có cái gì quan trọng hơn thân thể hết. Có sống mới giải quyết được vấn đề. Hơn nữa, ta cũng đâu có hứa sẽ chép đủ 10 bản." Tần Quyên thuyết phục tiểu nô tài.
Tiểu nô tài thấy không có gì để phản bác, bèn gật đầu chạy đi.
Tần Quyên cười đắc ý, tiếp tục khổ chiến với mớ tiếng Phạn.
Đoạt Lỗ mau chóng quay về, cởi mũ ra, khoe chỗ đồ ăn giấu dưới đó.
".....Ta về rồi đây. Ngươi, ngươi ăn luôn à?"
"Ngươi có thể gọi ta là Tần đại ca."
"Nhưng trông ngươi đâu giống hơn tuổi ta...." Đoạt Lỗ phản bác.
"Ngươi cứ thử mà xem." Tần Quyên nhấc mắt lườm gã một cái.
"....Tần đại ca, ngươi ăn đi." Đoạt Lỗ đưa cái mũ đựng đầy thịt cho hắn, "Giò heo kho đấy."
Tần Quyên liền đặt bút xuống, "Canh cho ta, có người tới thì bảo ta."
"Vâng vâng." Đoạt Lỗ gật đầu. Gã hầu hạ đám vương công quý tộc nhiều rồi nhưng chưa gặp được vị thiếu gia nào hiền hòa như vậy.
Lúc này hắn vẫn tưởng Tần Quyên là thiếu gia nhà nào cơ.
Tần Quyên ăn xong thì đưa đống xương cho Đoạt Lỗ, "Ném đi, đừng để người ta phát hiện. Hai canh giờ nữa là ta chép xong."
"....." Hai canh giờ nữa thì trời tối mất....
Tần Quyên đâu biết, nhất cử nhất động của hắn đều đang bị theo dõi. Đêm xuống, những hành động của hắn trong ngày đều được báo cho Khoách Đoan vương.
Không hiểu rốt cuộc vì sao Khoách Đoan vương lại giữ một đứa nhóc "vô công rồi nghề" như vậy ở Bình Phủ.
Mà Khoách Đoan vương cũng không căn dặn gì thêm, chỉ bảo theo dõi thêm 2 ngày nữa, rồi lại hỏi Đóa Nô Tề tình hình ở Đại Oát Nhĩ.
Đóa Nô Tề cúi đầu đáp, "Đang chuẩn bị lễ tang cho ba vị đại nhân. Các bộ tôc sẽ phái người đến viếng. Vương gia định khi nào ra tay?"
Nói rồi, gã dè dặt nhìn Khoách Đoan vương.
Khoách Đoan vương nheo mắt, "Chờ một thời gian nữa đã. Sự thật đằng sau Đại Trạch sẽ lộ ra thôi."
Đóa Nô Tề thấp giọng, cung kính đáp, "Vâng."
*
Hôm sau, Tần Quyên lại bị Đoạt Lỗ đưa tới Bình Phủ. Vị hòa thượng hôm qua phạt hắn gọi hắn tới trước mặt.
"Hôm nay bần tăng sẽ dạy ngươi, trước hết Phật pháp là gì, kinh là gì...." Hòa thượng nhíu mày, "Ngươi có nghe không đấy? Thằng nhóc này, đúng là khó dạy!"
Tần Quyên bị Đoạt Lỗ lừa thảm. Tối hôm qua, hắn mất nguyên nửa đêm để tìm một phòng trống ngả lưng, lý do là vì Khoách Đoan vương nuôi quá nhiều người "vô công rồi nghề."
Cuối cùng Đoạt Lỗ mới nói, hóa ra Khoách Đoan vương chưa bố trí chỗ ở cho hắn.
"Sao không bảo sớm." Nói xong câu ấy, Tần Quyên lại phải đêm hôm mò tới gõ cửa nhà giam.
Cai ngục chạy ra mở cửa, tưởng là các đại nhân đến thanh tra đột xuất, hoặc là áp giải phạm nhân mới vào, ai ngờ....
Con sói nhỏ ban sáng ngông nghênh rời khỏi đây, giờ đã phẩy đuôi quay lại, ra ra vào vào nhà tù tự nhiên như nhà mình.
Tần Quyên lại chọn căn phòng giam hôm trước mình ở, nằm lăn ra đám cỏ khô, vừa ngả lưng đã ngủ.
"......Ta làm cai ngục bao nhiêu năm nay, chưa thấy tên tù nhân nào mà coi nhà tù như nhà mình thế này. Rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào?" Cai ngục lắc đầu lẩm bẩm.
Tần Quyên ngủ chưa đã, sáng sớm gật gà gật gù trên mặt bàn.
Ở một góc tối, Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi hỏi Đóa Nô Tề, "Con mẹ nó, ngươi tra được tên đó là đệ tử cưỡi ngựa bắn cung giỏi nhất ở Cát Cáp Bố doanh à?"
Đóa Nô Tề im lặng cúi đầu, không lên tiếng. Căn bản hắn cũng không biết phải trả lời thế nào.
Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi hừ lạnh, không có tâm trạng mà quan sát. Không tin nổi, phụ vương hắn anh minh thần võ như thế mà cũng có lúc thật nhàm chán.
*
Hòa thượng gõ thước xuống bàn mấy cái. Tần Quyên tỉnh lại, ngơ ngác nhìn lên.
Bấy giờ hắn mới nhận ra mình vừa mới ngủ quên....Hình như còn ngáy nữa....
Hắn xấu hổ nhìn quanh. Do hòa thượng gõ thước rất mạnh nên rất nhiều người chú ý, nhìn hắn chằm chằm. Tần Quyên cảm thấy cực kỳ mất mặt.
"Biết hổ thẹn tức là biết thiện ác." Hòa thượng bỗng nhiên có chút vui mừng.
"....." Tần Quyên không muốn nói, chỉ ngây người ra. Hắn nghĩ, đám hòa thượng nhiều khi rất là "tự kỷ", tự hỏi xong tự trả lời, đắm chìm trong chân lý của bản thân, người khác có muốn góp ý cũng không được.
Hòa thượng nói, "Phật pháp là con đường để chúng sinh giác ngộ. Ta và ngươi đều là chúng sinh, Phật pháp là cách đưa chúng ta xuất thế. Còn kinh là ngôn luận của Phật Đà."
Bị người khác nhìn chằm chằm, Tần Quyên đỏ mặt, đầu óc cũng tỉnh táo hơn. Lúc này hắn vừa nghe, vừa âm thầm suy đoán thân phận những người này cùng với ý đồ của Khoách Đoan vương.
Tăng nhân Trung Nguyên, tăng nhân Thổ Phiên, còn cả những tăng nhân ở vùng dất xa xôi hơn Tây Vực nữa, tất cả đều tụ tập ở đây. Trong khi đó, người Mông Cổ không hoàn toàn tôn sùng Phật giáo.
Đa số người Mông Cổ thờ phụng đạo Shaman. Do đó, kể từ khi Thành Cát Tư Hãn lần đầu tây chinh, có vô số tôn giáo du nhập vào Mông Cổ, tuyên truyền giáo lý của mình. Những tôn giáo được Thành Cát Tư Hãn cho phép tiếp thu bao gồm Phật giáo thịnh hành ở Trung Nguyên, và Thiên Chúa giáo thịnh hành ở phương tây.
Thành Cát Tư Hãn áp dụng chính sách nghe nhưng không học, biết nhưng không tường, chấp nhận nhưng không tôn sùng. Người Mông Cổ vẫn chỉ tin theo đạo Shaman.
Sau khi Thành Cát Tư Hãn chết, con cháu ông bắt đầu bước vào thánh địa Trung Nguyên.
Bấy giờ mới ngạc nhiên phát hiện ra, Nho giáo và Phật giáo đã bám rễ ở đây, không cách nào lay chuyển.
Khi Khoách Đoan vương "Khai phủ Lương Châu, trấn thủ đất Tây Hạ cũ", việc này càng khó giải quyết hơn.
Sau vài năm, Khoách Đoan vương không thể không hiểu được một điều, muốn thống trị nơi này, nhất định phải tôn trọng tín ngưỡng, phải thông hiểu Phật pháp.
Tây Hạ và Kim đều tôn thờ Phật, đến hơn phân nửa dân chúng đều theo Phật giáo.
Nhưng vấn đề cũng nằm ở chỗ này.....
Sau khi Phật pháp truyền đến hành lang Hà Tây, người Tây Hạ, người Hán ở Kim quốc, người Thổ Phiên, người Khương.....đều có những lý giải khác nhau, không chung một nhận thức.
Đặc biệt là làm sao để giải quyết được Thổ Phiên. Khoách Đoan vương vì nghĩ ngợi chuyện đó mà ăn không ngon ngủ không yên.
Khoách Đoan vương phái đại tướng tấn công Thổ Phiên. Đóa Nhĩ Đạt đánh đến đông bắc Thổ phiên, nhưng mất ba năm vẫn chưa chiếm được khu vực Ô Tư Tàng. Nơi đó khí hậu lạnh giá, quân Mông Cổ không thích ứng được, cũng không thể trường kỳ tác chiến trên địa hình núi cao.
Ngày nào Thổ Phiên chưa quy thuận, ngày đó Khoách Đoan vương chẳng thể an tâm.
Hơn 50 tăng nhân được nuôi ở Bình Phủ đều là người ở Ô Tư Tàng.
Tần Quyên nghĩ ngợi một hồi, cũng hiểu được đôi chút.
Hắn nhớ đến những lời Khoách Đoan vương từng nói với mình, hình như bảo muốn dẫn hắn đến gặp người nào đó.
Trực giác mách bảo cho nó biết, không phải những người này....
Chẳng lẽ chỉ đang thử hắn thôi sao?
Tần Quyên dần chắc chắn hơn với suy đoán này.
Hắn không rõ Khoách Đoan vương muốn hắn làm gì, nhưng hắn hiểu một vị vương gia, một vị tướng quân mà có hứng thú với một đứa trẻ, thì nhất định là bởi ông ta nghĩ đứa trẻ này sẽ phục vụ cho mục đích thống trị của mình.
Với kẻ đương quyền, dù Tần Quyên có ích, cũng chỉ là lợi ích của một quân cờ.
Từ bé hắn đã nhận ra điều đó.
Tần Quyên hít sâu một hơi, nhìn tên hòa thượng đang thao thao bất tuyệt, cùng những kẻ đang âm thầm quan sát mình.
Hòa thượng giảng kinh cho hắn đi tới, thấy Tần Quyên cũng đang nhìn mình. Hắn sửng sốt, cau mày quát lớn, "Thằng nhóc này, dám làm việc riêng hả? Nói lại cho bần tăng nghe lời vừa giảng ban nãy, Phật pháp là gì?"
Tần Quyên ngước đôi mắt mê hoặc lòng người, khẽ cười nói, "Này Tu-bồ-đề, ý ông nghĩ sao? Nếu có người dùng bảy báu đầy cả tam thiên đại thiên thế giới để bố thí, người ấy được phước đức thật nhiều chăng? (Trích kinh Kim Cương)?"
Tần Quyên vừa lên tiếng, khiến cho đám tăng nhân chấn động.
Hắn nói tiếng Hán, vì đoạn này vẫn chưa được dịch ra tiếng Mông Cổ.
Mà đa số tăng nhân Phật pháp đều biết tiếng Hán, tiếng Phạn và tiếng Thổ Phiên.
Hòa thượng đang dạy Tần Quyên vô cùng kinh hãi. Hắn không ngờ đứa bé này chẳng những biết tiếng Hán mà còn....
"Tu-bồ-đề thưa: Bạch Thế Tôn rất nhiều! Vì cớ sao? Vì phước đức ấy tức chẳng phải là tánh phước đức, thế nên Như Lai nói phước đức nhiều."
Tần Quyên cười hỏi, "Vậy ta hỏi lại đại sư ngài, Phật pháp là gì?"
Hòa thượng cả kinh, đáp, "Lời ngươi vừa nói đã là Phật pháp."
Tần Quyên lại cười hỏi các hòa thượng khác, "Chư vị thì sao?'
"Đương nhiên những gì Phật nói là chân lý, bao gồm thanh quy giới luật, A Di Đà kinh, Tứ Thánh đế....."
"Ngươi hỏi chúng ta, chi bằng nói ra kiến giải của ngươi trước." Có người lên tiếng.
Tần Quyên không hề sợ. Chúng tăng khích hắn nói về Phật pháp, hắn cũng có thể nói tốt. Tần Quyên nở nụ cười mê hoặc chúng sinh, đôi mắt đẹp nheo lại, điềm nhiên đáp, "Phật Tổ đã giảng cho các vị đại sư ngồi đây rồi. Này Tu-bồ-đề, nói là Phật pháp đó tức chẳng phải Phật pháp (Trích kinh Kim Cương)."
"Lại nói, năm xưa Phật Tổ rời cố hương, chu du khắp nhân gian, đến gốc cây Bồ Đề thì đột nhiên giác ngộ. Sao chư vị đại sư không ra ngoài tìm kiếm Phật pháp mà tụ tập ở đây, nào biết Phật pháp có thể từ trên trời giáng xuống hay không? Cái tinh diệu của Phật pháp chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Không dùng thân dùng tâm để thể nghiệm thì làm sao lĩnh hội, làm thế nào hiểu được Phật pháp chi hữu hình? Nếu ta là các vị, chắc đã theo dấu các vị cao tăng chu du tứ hải, tìm kiếm Phật pháp mà Phật Tổ lưu lại...."
Ai nấy đều kinh ngạc, chăm chú lắng nghe.
Tần Quyên lại nói, "Vô tướng hữu tướng, tức mỗi người một vẻ, nhưng cũng không phải mỗi người một vẻ, vô hình mà lại hữu hình. Cái gọi là Phật nhưng không là Phật, là sự giác ngộ của tâm và đốn ngộ của hình."
*Đoạn này có nhiều từ chuyên dùng cho Phật giáo, không dịch được cho thuần Việt. Các bạn chịu khó tìm hiểu thêm.
Mỗi câu mỗi chữ đều lanh lảnh rành rọt, khiến người ta sững sờ.
Đoạt Lỗ ngây người ra, dù không hiểu gì cả nhưng vẫn muốn vỗ tay tán dương. Đại ca không hổ là đại ca của gã.
Chúng tăng không nói được lời nào. Bọn họ tu hành bao năm như vậy mà không bằng một đứa trẻ. Cho nên bao năm qua cũng chỉ là hòa thượng chứ chẳng thể thành đại sư?
"Cảm tạ thí chủ. Hôm nay bần tăng đã hiểu ra, cảm thấy thông suốt. Ngay sau đây, xin cởi bỏ quan bào, tìm theo dấu chân Phật Tổ....." Người kia chắp tay thi lễ với Tần Quyên, cởi quan bào xuống, để lộ tăng y bên trong.
Sau khi ông ta đi rồi, lại có thêm vài vị hòa thượng nữa làm theo.
Đoạt Lỗ cảm thấy choáng váng, ngay cả binh lính canh giữ ngoài Bình Phủ cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Đóa Nô Tề đứng trong góc quan sát nửa ngày, cũng phải nhìn Tần Quyên bằng con mắt khác.
Chỉ dùng vài câu nói đã khiến đám tăng nhân "hoàn toàn lĩnh ngộ", rời hỏ Khoách Đoan vương, đi vân du tứ hải?
Đóa Nô Tề chẳng biết nên cười hay nên khóc. Hắn lập tức rời đi, báo lại tin này cho chủ nhân.
Khoách Đoan vương nghe xong thì giận tím mặt, "Ta nuôi hàng trăm tăng nhân là để sau này đưa bọn họ về Ô Tàng Tư, thuyết phục các bộ tộc ở đó quy hàng. Một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, chỉ dùng dăm ba câu đã khiến cho đám tăng nhân bổn vương nuôi dưỡng lung lay tinh thần, vậy sau này bổn vương còn biết phái ai đến Ô Tàng Tư nữa? Đóa Nô Tề, ngươi còn không mau đi bắt người về?"
Đóa Nô Tề dè dặt đáp, "Đại vương bớt giận, tám chín phần mười tăng nhân đã đi mất rồi, thần chỉ sợ không sao tìm họ về được.....Mong đại vương bớt giận."
"Ngươi nói thế là sao?" Khoách Đoan vương đập bàn.
"Đối với các tăng nhân, điều quan trọng nhất là tín ngưỡng. Hôm nay họ đã bị tiểu tử kia thuyết phục, dù có mời cũng không quay lại đâu. Đại vương nên tìm người mới thì hơn."
"Đem thằng nhóc kia tới đây cho bổn vương. Bổn vương thưởng thức trí thông minh của nó, lại có ngộ tính với Phật pháp nên mới cho đến Bình Phủ để học tập cùng các tăng nhân. Vậy mà nó dám...." Khoách Đoan vương giận đến run người.
Đóa Nô Tề thở dài, sai người gọi Tần Quyên tới.
Tần Quyên bị giải đến trước mặt Khoách Đoan vương.
Nhìn Tần Quyên mặt mũi tím bầm, bị lính đè xuống đất, Khoách Đoan vương lập tức hết giận, hỏi, "Sao thế này? Sao lại đánh nó?"
"Hồi vương gia, tiểu tử này định nhân lúc chúng tăng rời đi, đỉnh lẩn vào để trốn khỏi Bình Phủ, nhưng không qua mắt được các thị vệ. May là đã bắt được về. Tiểu tử này võ nghệ không tồi, còn đánh bị thương vài người của ta, nên các huynh đệ tức giận, đánh nó một trận...."
Đóa Nô Tề lau mồ hôi trán, "....." Thằng oắt con không không sợ chết này, coi Bình Phủ như cái khách sạn, muốn đến là đến muốn đi là đi sao?
"Sói con, ngươi được lắm. Thằng quỷ nhỏ, chẳng những khiến đám hòa thượng lão tử nuôi bỏ đi, mà còn định trốn nữa? Coi như ngươi giỏi...." Khoách Đoan nắm cằm Tần Quyên, lạnh lùng cười.
"......" Ở đây không ai dám cười, chỉ có thể nín nhịn, vẻ mặt hết sức kỳ cục.
Khoách Đoan vương siết rất mạnh, khiến cằm Tần Quyên đau buốt. Nhưng hắn vẫn nhíu mày, quyết không kêu một tiếng.
"Hừ!" Khoách Đoan vương tức đến khó thở, hất Tần Quyên ra. Tần Quyên đau tới suýt chảy máu răng.
"Ngươi thuyết giảng hùng hồn như thế là để tìm cơ hội trốn chứ gì? Lão tử còn chưa tính xong nợ cũ với ngươi đâu." Khoách Đoan vương nhớ tới chuyện thằng nhóc này từng đào tẩu khỏi doanh của mình.
Hắn đập bàn, "Ngươi khá lắm, đã chạy khỏi doanh của lão tử, còn gọi sói cắn vô số ngựa của lão tử bị thương. Ngươi là quỷ sứ hay là...."
Hai mắt Tần Quyên sáng ngời, bỗng nhiên trầm giọng nói lớn, "Lão tử chính là Thiên Lang thần giáng thế đầu thai thành người, đã trải qua bảy bảy bốn chín kiếp! Nào, sợ chưa? Nếu các ngươi biết điều thả ta ra.....Ưm ưm...."
Sói con bị chèn ba cây bút lông vào miệng.
Khoách Đoan vương nhìn hắn, vừa tức vừa cười, "Con mẹ nó, ngươi khoác lác nữa xem nào! Nói đi, sao không nói? Hả?"
Sói con bị bút lông chèn kín miêng, khóe mắt đỏ hoe nhưng không cử động nổi đầu lưỡi.
"Đại vương bớt giận, nó là trẻ con thôi...."
"Một đứa trẻ con mà biết tính kế đuổi hết tăng nhân của ta đi? Một đứa trẻ con mà dám gọi sói đến cắn hàng trăm tuấn mã? Ngươi nghĩ đó là chuyện mà trẻ con làm hả?"
Khoách Đoan vương nhìn cặp mắt đỏ hoe của Tần Quyên, "Khai ra cho bổn vương, ai dạy ngươi mấy trò này, bổn vương sẽ tha cho một mạng. Đợi đến lúc bổn vương tự điều tra được thì cả ngươi lẫn người đứng sau ngươi đều chết."
Câu nói lạnh lùng ấy vang vọng trong tai Tần Quyên. Tần Quyên hiểu ra, Khoách Đoan vương đã phái người điều tra hắn, thậm chí còn theo dõi nhất cử nhất động của hắn.
Chắc bọn họ đã loại trừ Viết Viết nên mới hỏi câu này. Nếu họ không nghi ngờ Viết Viết thì hoài nghi ai đây...
Chẳng lẽ bọn họ nghĩ rằng Bác Bác Nộ cố tình cài hắn vào? Nếu như vậy thì họ sẽ giết hắn ngay chứ không giữ lại như bây giờ.
Tần Quyên cũng hiểu ra, khi kẻ khác giữ tính mạng ngươi thì chưa chắc là vì ngươi có giá trị. Bọn họ không coi ngươi là quân cờ, mà dùng ngươi làm mồi nhử mà thôi.
Hắn thật ngu ngốc, sao không tìm cách trốn sớm hơn!
Giờ mặt Tần Quyên trắng bệch như tờ giấy.
Trong khoảng khắc ấy, hắn nhận ra....
Có thể hắn sẽ hại đến Hồ Hồ! Hắn thật sự có thể sẽ hại chết Hồ Hồ mất!
......
Lúc ở Oát Đoan, người duy nhất đi cùng hắn là Triệu Hoài Chi. Lạy trời những người này đừng tra được thông tin đó. Lạy trời Triệu Hoài Chi che giấu tốt một chút!
Mong sao Triệu Hoài Chi đừng tìm hắn, cũng đừng tới Lương Châu!
Triệu Hoài Chi nên về Tống quốc, hay tìm Bác Bác Nộ cũng được, xin đừng quan tâm đến hắn!
Khoách Đoan vương thấy Tần Quyên có vẻ muốn nói gì, bèn rút bút lông ra.
Sau một hồi hoảng sợ, Tần Quyên mới cười cười nói, "Vương gia, ngài nghĩ nhiều rồi. Trước nay ta chỉ đơn giản là muốn sống. Ta trốn khỏi doanh của ngài hay trốn khỏi Bình Phủ cũng vậy, tất cả chỉ để tìm một cơ hội sống mà thôi. Ta không cố ý gọi sói cắn chết ngựa của ngài, chuyện này chỉ là ngoài ý muốn. Còn các tăng nhân kia, ta vốn muốn bọn họ đạt được một chút nhận thức chung về Phật Pháp để không tranh luận với nhau, nào ngờ lại như thế.... Cho nên vương gia, xin đừng giết ta...."
Vẻ mặt hắn bình tĩnh nhưng bàn tay trong ống tay áo đã run lên. Đây vốn là những lời thật lòng nhưng bị kìm nén bao lâu, khiến người nghe cũng thấy cảm động thay.
Khoách Đoan vương nhíu mày, quả nhiên có chút đắn đo.
Đóa Nô Tề trầm mặc một chút rồi nói, "Đại vương, nó nói cũng có lý...." Bọn họ điều tra một thời gian rồi, nhưng không phát hiện được sau lưng đứa bé này ngoài Đại Vĩnh vương ra thì có ai....
Hột Nhan Bác Bác Nộ lại có vẻ rất muốn diệt trừ đứa bé đó.
Hắn tin Khoách Đoan vương hiểu rõ hơn ai hết.
Căn phòng chìm trong tĩnh lặng giây lát. Đột nhiên, giọng nói trầm thấp của Khoách Đoan vương vang lên. "Ngươi có thù với Bác Bác Nộ. Là thù gì?"
-----------
Lời editor : Lắm khi cảm thấy nhan sắc của Quyên Ca chẳng khác nào cái kim bài miễn tử. Tương tác của bạn với Khoách Đoan vương cứ như hai bố con, cute quắn quéo.
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Đám người bắt Tần Quyên không ngờ thằng nhóc này tinh ý như vậy, mới đó đã đoán ra thân phận của họ rồi.
Nhưng dù sao cũng không quan trọng.
"Ngươi ngoan ngoãn một chút thì đỡ phải chịu khổ. Đưa ngươi đến gặp Khoách Đoan vương xong là chúng ta hết nhiệm vụ, tất nhiên sẽ không quên phần ngươi."
Tần Quyên lườm tên kia một cái. Hắn đang bị trói gô lại thế này, ngoài ngoan ngoãn ra thì còn thế nào được.
Ở Sa Châu chưa đầy 1 ngày, đêm đó cả đoàn lại tiếp tục lên đường.
Tần Quyên đoán Khoách Đoan vương đang không ở Sa Châu, cho nên nơi họ sắp tới có lẽ là Lương Châu.
Tần Quyên chẳng biết làm gì bây giờ. Lúc trước hắn từng thoát khỏi tay người của Khoách Đoan vương, không biết Khoách Đoan vương hận hắn cỡ nào....Liệu hắn có bị đánh tới chết không? Hắn sợ đau lắm, đừng khiến hắn chết thảm quá.
*
Lương Châu là nơi Khoách Đoan vương ở lại thường xuyên nhất. Lượng quân đóng ở đây lên tới gần 10 vạn.
10 vạn là một con số khổng lồ, gấp ba lần số quân ở Hổ Tư Oát Nhĩ, trong khi diện tích thành trì chỉ bằng một nửa.
Tần Quyên chưa từng tới đây, nhưng cái tên Lương Châu xuất hiện trong bao nhiêu bài thơ phú nên hắn cũng không xa lạ gì.
Lương Châu, mà giờ phải gọi là phủ Tây Lương, là nơi mà Hãn Oa Khoát Đài lệnh cho thứ tử Khoách Đoan "Khai phủ Tây lương, trấn giữ cổ địa của Tây Hạ."
Nơi này có ý nghĩa vô cùng quan trọng trong ngàn năm lịch sử Hoa Hạ.
10 vạn quân của Khoách Đoan vương đóng tại đây bởi phía nam là biên giới với Thổ Phiên, Hán Khương, phía tây là Hà Tây, con đường quan trọng để tây tiến, phía bắc là điểm then chốt để người Mông Cổ bảo vệ lãnh thổ, phía đông là Trung Nguyên, muốn tới lưu vực sông Hoàng Hà thì nhất định phải qua đó.
Một vị trí quan trọng như thế, Tần Quyên không thể không khâm phục lão nhân gia Hán Vũ Đế mưu tính quá đỗi sâu xa, liếc mắt một cái mà nhìn thấu tương lai cả trăm cả ngàn năm sau.
Đây chính là Vũ Uy mà Hán Vũ Đế đích thân đề tên sau khi Trương Khiên đi qua Tây Vực.
Nhưng người Tống đã đánh mất lãnh địa này, trăm năm sau không lấy lại được.
Chính Hán Vũ Đế thời Tây Hán từ ngàn năm trước đã cảnh báo cho con cháu đời sau, dùng cái tên "Vũ Uy" để thể hiện uy nghi của Đại Hán. Nó là lá chắn của Trung Nguyên, là uy nghi của Trung Nguyên.
"Đại ca, chúng ta canh chừng tên tiểu tử này, ngươi mau chóng đi thu xếp cho chúng ta vào thành."
"Vậy các ngươi canh cho cẩn thận, đừng để nó chạy. Mắt nó đảo liên hồi thế kia, kiểu gì cũng đang tính kế chuồn đấy." Lão đại dặn dò mấy câu rồi đi.
Tần Quyên còn tưởng đã vào đến nội thành rồi, hóa ra nãy giờ vẫn lang thang bên ngoài sao?
Mới là ngoại thành đã náo nhiệt như vậy?
Lính thủ thành cũng rất đông, thi thoảng lại thấy một nhóm quân lính đi qua trên phố.
Ở đây quân dân hỗn độn, binh lính có thể cầm cuốc cày ruộng, thậm chí phụ giúp buôn bán.
Không thể không thừa nhận, Khoách Đoan vương này rất thú vị.
"Nhóc con, muốn ăn gì để ta đi mua." Một binh sĩ vỗ vào đầu Tần Quyên.
Tần Quyên đang mải suy nghĩ thì bỗng nhiên bị chen ngang. Hắn bực bội nghiến răng, còn gầm gừ mấy tiếng.
"Ha ha, chơi vui thật." Người kia lại định thò tay xoa đầu Tần Quyên tiếp, không ngờ bị sói con cắn một nhát vào cổ tay.
Tốc đô quá nhanh, khiến người ta không kịp phản ứng.
Mà lúc phản ứng lại rồi thì chỉ có thể oai oái kêu đau.
"Thằng nhãi chết tiệt này! Coi đùa là thật đấy à!" Tên kia ôm tay, dù rất bực nhưng không dám làm gì Tần Quyên nữa.
Những người khác đều phá lên cười, "Đã bảo từ đầu rồi, đừng có mà táy máy! Ha ha ha ha ..."
Tần Quyên nhổ bãi nước miếng. Mấy tên này trói hay tay hắn ra sau lưng, khó chịu chết đi được.
Chỉ cần thoát ra được, hắn sẽ tẩn bọn họ một trận cho bõ tức.
"Ta hỏi ngươi ăn gì mà, để chúng ta còn đi mua. Không nói thì khỏi ăn luôn." Một binh sĩ khoanh tay bực dọc nói.
"Bánh bao thịt." Tần Quyên đáp.
Lúc người kia quay lại thì cầm theo rất nhiều đồ ăn.
Đám lính quây quanh nhận lấy ăn ngấu nghiến. Người kia đưa gói giấy cho một tên lính khác, bảo, "Đút cho nó ăn đi."
"Dạ iêm* không dám. Hắn cắn tay iêm thì phải nàm thao?" Gã lắc đầu nguầy nguậy.
*Nhân vật này nói ngọng, cho nên tớ dịch láo một chút cho vui.
"Hôm trước ngươi vừa mới nói trêu nó vui còn gì?"
"Hôm trước nà hôm trước. Hôm nay nó vừa mới cắn người mà. Iêm sợ nó chưa hết ngứa răng, nại ngoạm cho một miếng. Iêm không ngu đâu...." Tên lính kia lắp bắp.
"...."
"Lũ ăn hại! Đưa đây cho lão tử." Người kia lau khô tay, lấy một cái bánh bao.
"Đừng có đụng vào thịt bò của lão tử, lão tử đếm rồi đấy!" Hắn quát đám còn lại.
Mọi người sợ sệt nhìn hắn thò tay ra, đặt bên miệng Tần Quyên. Tần Quyên còn chưa há miệng, hắn đã vội vã rụt về.
May là Tần Quyên phản ứng nhanh, kịp cắn lấy miếng bánh, chứ không thì đã rơi xuống đất rồi.
"Thấy chưa?!" Tên lính kia cười tự mãn, "Các ngươi nhìn thấy không?"
"...." Tần Quyên coi chúng như lũ ngốc, không buồn liếc mắt, chỉ cảm thấy cái bánh này nhỏ xíu, cắn một miếng đã hết rồi.
Tần Quyên chưa no, liếc mắt nhìn tên lính, ý bảo đút nhanh lên, đại gia ta đói lắm rồi.
Những người khác thấy ánh mắt của sói nhỏ, lại cười phá lên, "Ha ha ha ha ha, lão nô tài nhà ngươi mau đút cho đại gia ăn đi kia, ha ha ha ha...."
Tên lính kia vừa tức vừa buồn cười. Ai bảo cấp trên chỉ thị họ đi bắt người, nhưng lại sai họ hầu hạ cho tử tế. Dọc đường đi, họ chỉ dám dọa chứ có dám làm gì hắn đâu.
Người kia đút cho Tần Quyên ăn một hơi hết 5 cái bánh bao, càng đút càng vui. Sao mà nhìn tên nhóc này ăn thú vị thế nhỉ?
Đến lúc túi bánh bao hết sạch, hắn quay về ăn nốt đồ của mình thì trên bàn đã chẳng còn lại gì, bèn gầm lên, "Mấy tên các ngươi, nôn hết ra cho lão tử!"
Buổi tối, lão đại của họ mới quay về.
"Cứ vào thành rồi tính. Hình như có khách quý tới, cả thành đang giới nghiêm."
Mấy người đó đưa Tần Quyên vào thành. Đi đường, Tần Quyên vẫn không ngừng suy nghĩ làm cách nào chạy thoát.
Chắc A Dịch Cát tức lắm rồi. Hắn đi lâu như thế mà một phong thư cũng không thèm gửi về báo tin.
Giờ trời cũng ấm lên, không biết thành La Bặc tu sửa đến đâu?
Cả Viết Viết nữa, đã lên đường về hay chưa....
Ôi, mà hắn cũng không biết mình còn có thể sống mà về không nữa.
Đúng là cái vòng luẩn quẩn, trốn được cái doanh này thì lại bị bắt vào cái doanh khác, bắt tới bắt lui....
Sói con gục đầu xuống, không ngăn nổi cảm giác chán nản.
Một lúc lâu sau, đám lính dẫn hắn đến một nơi. Vì tạm thời chưa gặp được Khoách Đoan vương nên bọn họ nhốt hắn vào ngục.
Hắn cũng không biết cụ thể thế nào, nhưng chắc những người kia không muốn hắn trải qua một khoảng thời gian dễ chịu.
Lúc trên đường đi hắn mới biết, có người phát hiện ra hắn ở thành Oát Đoan rồi báo lên trên, bên trên ra lệnh bắt hắn tại Oát Đoan.
Bắt xong thì lập tức giải đến gặp Khoách Đoan vương.
Nhưng giờ tình hình ra sao, hắn không hiểu gì hết.
Đám lính bắt hắn cũng bỏ đi đâu mất.
Có điều, ít nhất là hai tay cũng được hoạt động trở lại rồi. Hắn vận động trong nhà lao một lúc rồi cảm thấy buồn ngủ, bèn rúc vào đám cỏ khô ngủ say.
Tần Quyên chỉ ngủ được một lúc thì nghe tiếng bước chân.
Hắn nhíu mày, thật ra đã dậy rồi nhưng không cử động, cũng không mở mắt. Hắn không biết đây là binh lính hay là một phạm nhân khác được đưa vào.
Tiếng chân nhỏ dần rồi dừng lại. Có giọng ai đó trò chuyện cách đó không xa. Tần Quyên trở mình, muốn ngủ tiếp.
Dọc đường đi, hắn không ngủ ngon nổi. Mãi mới có một chỗ tử tế để ngả lưng, ai mà biết sau này sẽ phải đối mặt với chuyện gì.
Hắn vừa trở mình đã lập tức chìm vào giấc ngủ.
Lúc này, một vài ngươi đến gần buồng giam.
Người trẻ tuổi ra lệnh, "Mở cửa ra."
Đó là một thiếu niên ăn vận trang phục quý tộc Mông Cổ. Nếu bây giờ Tần Quyên tỉnh lại thì sẽ phát hiện ra thiếu niên này có nhiều nét rất giống Viết Viết.
Hắn là Bột Nhi Chỉ Cân · Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi, nhi tử thứ ba của Khoách Đoan vương, xấp xỉ tuổi Vạn Khê.
"Đánh thức nó dậy." Hắn lạnh lùng bảo cai ngục.
Cai ngục đi tới, đá vào chân Tần Quyên. Tần Quyên tưởng là chuột, lũ chuột phiền phức, bèn xua tay hai cái rồi ngửa mặt lên ngủ tiếp.
"....."
Cai ngục vừa bực vừa buồn cười, vừa định đá tiếp. Nào ngờ người phía sau lại đi lên, nhìn chằm chằm thếu niên đang nằm trên đống cỏ khô.
Lao đầu thấy vậy, bèn soi đèn lại gần.
Lúc này, gã cũng phát hiện ra, đứa bé kia đẹp đến ngỡ ngàng.
"Phụ vương tìm hắn sao?"
"Bẩm thế tử, không rõ ạ." Nam nhân phía sau Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi cúi đầu nói, "Hôm ấy, thiếu niên đó mang mặt nạ, phải điều tra mới biết là thuộc hạ dưới trướng Đại Vĩnh vương. Người ta phát hiện hắn ở thành Oát Đoan nên sai lính bắt lại."
Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi cười nói, "Sao phải mất công vậy. Chẳng hiểu phụ vương muốn bắt một đứa bé về làm gì. Các ngươi nhớ để ý đấy."
Nam nhân kia không nói gì thêm, chỉ cung kính hành lễ rồi đưa Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi ra ngoài.
Gã liếc mắt nhìn Tần Quyên một cái, dặn cai ngục vài câu rồi nhanh chân theo sau.
*
Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi còn tưởng là bắt được nhân vật tài giỏi nào, hay là con tin quan trọng của Thổ Phiên nên mới vội tới, ai ngờ.....
Chỉ là một con sói nhỏ xinh đẹp thôi sao?
Cha hắn đâu phải người đam mê mỹ sắc, bắt một đứa bé xinh đẹp về làm gì?
"Chắc là dùng để quyến rũ vương công quý tộc nào đó. Có thể lắm." Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi gật gù.
Nhưng mà quyến rũ ai?
Nhìn mặt mũi cùng tướng ngủ của đứa bé kia, chắc là khá ngoan ngoãn. Tuy nhiên, từ khóe miệng đến sống mũi thẳng tắp, ánh mắt sáng ngời như thế, đâu phải loại người dùng để hầu hạ kẻ khác.
Cha hắn đang nghĩ gì vậy?
Nhưng nô tài của cha, Đóa Nô Tề cũng sẽ không cho hắn biết đâu.
Nếu đứa bé này uy h**p đến danh dự của cha, hắn sẽ diệt trừ ngay không chút do dự.
"Đóa Nô Tề, ngươi báo cho phụ vương ta, đã bắt được phó tướng của Đại Vĩnh vương."
"Sao vậy? Điện hạ đổi ý rồi ư?" Đóa Nô Tề khom lưng hỏi.
"Ta lười chẳng muốn ra tay với một đứa nhỏ. Đi đi, đừng bảo phụ vương là ta đã tới địa lao."
Đóa Nô Tề cười, hành lễ rồi lui xuống.
*
Hôm sau, Tần Quyên đói bụng tỉnh lại.
Hắn vừa ngồi dậy đã thấy cai ngục dẫn một nô tài tới.
Ban đầu hắn còn tưởng đến đưa cơm, nào ngờ tiểu nô tài lại lấy ra một bộ quần áo.
Là trang phục của người Mông Cổ.
Tiểu nô tài không nói gì, cứ thế đi tới định c** q**n áo Tần Quyên. Tần Quyên vội lui lại, "Ta tự làm."
Tiểu nô tài không hiểu, rõ là nam mà sao tính tình như tiểu cô nương vậy.
Tần Quyên c** q**n áo, mặc bộ đồ trên tay tiểu nô tài.
Mặc xong, tiểu nô tài lại đưa cho hắn đôi giày da dê.
Xong đâu đấy, bụng Tần Quyên đã réo ầm ầm....
Vậy mà tên tiểu nô tài còn đòi bện tóc cho hắn....
Tần Quyên ghét nhất là bện tóc, vì phiền không tả nổi.
Mỗi lần Viết Viết tháo tóc ra để tắm gội là có khi mất nguyên một ngày. Hắn không hiểu sao người ta có thể chịu được như thế.
Nếu như thảo nguyên bao la nuôi dưỡng ra những nam nhân Mông Cổ thô kệch dũng mãnh, thế thì chắc tất thảy sự khéo léo của họ đã dành hết cho việc bện tóc với đeo trang sức rồi.
Ấy vậy mà đám nam nhân ở quân doanh lại chưa bao giờ chê bện tóc là phiền.....
Nghĩ lại, hình ảnh một nam nhân cao to lực lưỡng ngồi trong ánh chiều tà trước doanh trướng, tỉ mẩn tháo bím tóc.....
Tần Quyên nghĩ mà thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Thật ra, hạnh phúc cũng chỉ đơn giản thôi mà.
Tần Quyên không nhận ra, trong lúc hắn lơ đãng thì tiểu nô tài đã làm cho hắn một cái đầu đầy bím tóc tua tủa, động tác còn nhanh thoăn thoắt.
Gã rất đắc ý, nghĩ bụng với tốc độ này thì có khi mình có thể tham gia cuộc thi bện tóc được tổ chức ở sông Oát Nan ấy chứ.
Lúc Tần Quyên nhận ra thì kinh hãi tới mức la ầm lên.
Tiểu nô tài há hốc mồm.
Tần Quyên lạnh mặt, buộc túm hết chỗ bím tóc kia thành đuôi ngựa, lại giật lấy cái mũ trong tay gã, đội lên đầu mới dám ra ngoài.
Cai ngục nghĩ bụng, tên nhóc này tự nhiên như ruồi vậy, không coi ai ra gì, muốn đến là đến muốn đi là đi?
Tiểu nô tài vội chạy theo, "Ta, ta ta....Ta là Đoạt Nhĩ Tư.....Tư Nhiệt Lỗ Di...."
"Không nhớ nổi." Ba chữ của Tần Quyên dập tắt luôn sự nhiệt tình của tiểu nô tài.
Hai tai gã cụp xuống.
"Ngài....ngài...."
"Ngươi không mang đồ ăn sáng cho ta thì ta không nhớ nổi cái gì đâu." Tần Quyên duỗi eo, lạnh lùng nói.
"Được. Ngươi cứ gọi ta là Đoạt Lỗ là được. Theo ta đến đây đi."
"Sẽ cố." Chẳng biết mấy nữa sẽ quên. Bây giờ, Tần Quyên có thể dựa vào tên mà đoán được, tên càng dài thì chứng tỏ là xuất thân từ phía bắc sông Oát Nan, có thể là người Mông Cổ phía bắc Đại Trạch.
Tên ngắn thì là người Mông Cổ ở phương nam.
Đương nhiên cũng có những ngoại lệ.
Tần Quyên chưa từng thấy chỗ nào có đông người ăn sáng như vậy. Tuy đồ ăn nhìn có vẻ nhiều nhưng binh lính bu kín thế kia thì xong thật rồi, một miếng cũng chẳng còn....
Tiểu nô tài bưng cho hắn một bát đầy móng heo, "May quá, còn dư một bát, cướp được cho ngươi. Mau ăn đi."
Ở đây ăn cơm mà cũng phải cướp à?
"Vậy cảm ơn ngươi...." Tần Quyên nói, bắt đầu cặm cụi ăn.
Vốn dĩ hắn không thích món này, chẳng qua vì quá đói thôi, lúc bình thường thì không buồn đụng vào.
Nhưng mà....
Sao lại thế này? Ngon quá đi mất.
Tần Quyên nước mắt lưng tròng, gặm hết bát móng heo. Tiểu nô tài nhìn mà nuốt nước miếng.
".....' Hắn chưa từng ăn móng heo nào ngon như vậy, béo mà không ngán, bỏ vào miệng là tan, mùi hương quẩn quanh mãi trong khoang miệng.
Trực giác báo cho hắn biết, nếu Đán Mộc mà đến đây, được cho ăn móng heo thế này, thì nhất định sẽ ăn cho đến khi Khoách Đoan vương sạt nghiệp.
Hoặc là sẽ ăn dầm ở dề tại chỗ này muôn kiếp luôn....
Tiểu nô tài hỏi, "Ngươi no chưa?"
"Vô nghĩa."
"May quá, ta dẫn ngươi đến Bình phủ."
"Vô nghĩa, ta ăn không no, chẳng bõ dính răng."
"...."
"Lát nữa đến Bình phủ rồi ăn tiếp. Giờ đã muộn rồi, phải đi mau thôi." Tiểu nô tài có chút sốt ruột.
*
Tần Quyên không biết đây là đâu, nhưng sau khi hắn bước vào thì thấy phân nửa người bên trong đó là hòa thượng.
Bọn họ có vẻ rất bận rộn, người nói người viết, người tọa thiền.
Rốt cuộc đây là đâu.
Tiểu nô tài lại nói, "Là Bình Phủ đó."
"Gọi ta đến làm gì?" Không phải chỉ đứng đây thôi chứ?
"Không biết. Vương gia bảo ta đưa ngươi đến. Ngươi cũng không biết sao?"
Tần Quyên tức ói máu, "...."
Tiểu nô tài nghiêng đầu, "Chắc là muốn ngươi đến đọc kinh Phật? Hay là bảo ngươi học tụng kinh?"
Tần Quyên ngồi xuống ghế, "Làm gì có ai để ý đến ta đâu."
Tiểu nô tài sửng sốt kêu lên, "Ta không phải người à?"
"...." Tần Quyên ôm trán, "Làm gì có hòa thượng nào để ý đến ta."
"Vậy ta đi hỏi mấy hòa thượng đó một chút." Tiểu nô tài nhanh chân chạy đi.
Các hòa thượng cũng chịu. Họ tưởng là đốc công mới tới nên làm việc đàng hoàng, ai ngờ là một tên còn chẳng biết mình tới để làm gì.
"Bên trên không căn dặn gì cả, nên chúng ta cũng không rõ. Chi bằng ngài cứ ngồi đây nghe chúng ta giảng kinh, nếu thấy chán thì đi lại trong viện một lúc." Một vị hòa thượng nói với Tần Quyên.
"Xin mạo muội hỏi một câu, Khoách Đoan vương an bài các vị ở đây làm gì?" Tần Quyên lên tiếng.
"Đương nhiên là để sửa sang kinh Phật, giảng kinh....."
Tần Quyên cảm thấy quái lạ, "Chuyện này thì phải đến chùa chứ? Sao lại ở đây?"
"Bây giờ các chùa ở phủ Tây Lương đều đang được tu sửa, chúng ta không có nơi ở, chỉ có thể đến đây." Hòa thượng kia đáp.
"Thật sự chỉ để tôn vinh Phật pháp thôi ư?" Tần Quyên nghi hoặc.
"Thí chủ nghi ngờ chúng ta hay nghi ngờ Khoách Đoan vương?" Hòa thượng kia vừa xấu hổ vừa bực bội.
Đương nhiên là không tin ai cả.....Tần Quyên đưa mắt nhìn quanh, cong môi cười, "Tăng phục không giống nhau, mũ cũng không giống, ngay cả đến chủng tộc cũng khác biệt. Phật Pháp bác đại tinh thâm đều có tinh diệu, nhưng Phật pháp cũng chia thành nhiều phái. Các vị tụ tập hết ở đây mà không tranh luận gì ư? Chẳng lẽ....."
Tần Quyên nheo mất, "Chẳng lẽ Khoách Đoan vương muốn xem các vị cãi nhau?"
"Ha ha..." Tiểu nô tài bật cười rồi lại vội che miệng.
"Ngươi.....Thằng nhóc này!" Vị hòa thượng tức đến khó thở, "Được rồi, bần tăng hiểu rồi, Khoách Đoan vương định đưa ngươi đến đây để làm lễ pháp tẩy. Vậy trước hết, ngươi hãy chép 10 lần cuốn Bàn Nhược Bà La Mật Đa Tâm Kinh này đi, sau đó bần tăng sẽ đến dạy cho ngươi."
"....." Tần Quyên trợn mắt nhìn.
"Còn không đi thì cấm ăn cơm trưa. Muốn tu tập Phật pháp thì phải chịu được nỗi khổ mà người thường không thể chịu, nỗi đau mà người thường không thể chịu. Mau đi đi."
"...." Tần Quyên muốn trốn. Hòa thượng vừa quay lưng, hắn đã cắm đầu chạy.
Nhưng vừa mới đến dưới chân tường Bình Phủ đã thấy một hàng dài binh lính đứng khắp trong ngoài sân viện.
Không phải chứ? Thừa lính hay sao mà lại phái đến canh chừng một đám hòa thượng? Có cần lãng phí như vậy không?
Đoạt Lỗ vội đuổi theo, hét lên, "Ngươi chạy đi đâu vậy hả?"
"Không cho ta đi tản bộ nữa à?" Tần Quyên khóc không ra nước mắt. Phiền phức quá đi mất.
Lúc nhỏ đã bị Nô Nô Mạt Hách bắt chép kinh Phật rồi, sao giờ lại nữa....
"Nếu ngươi không viết là không được ăn cơm trưa đâu. Mau chép đi, có 10 lần thôi." Đoạt Lỗ an ủi.
Có lầm không vậy? Cái gì mà 10 lần thôi. Gã có biết Bàn Nhược Ba La Mật Đa Tâm Kinh dài cỡ nào không?
Kinh Phật hiện nay chưa có nhiều bản tiếng Mông Cổ, vẫn trong quá trình biên dịch. Dù sao người Mông Cổ cũng chỉ mới bắt đầu dùng chữ Duy Ngô Nhĩ làm chữ viết được vài chục năm thôi.
Đa số kinh Phật được lưu hành là chữ Phạn hoặc chữ Hán.
Cái hắn phải chép là chữ Phạn.
Tần Quyên phát huy sức mạnh cánh tay luyện tập bao năm, dùng tốc độ nhanh nhất, vậy mà viết suốt cả canh giờ mới được 3 bản. Hơn nữa, chép nguyên cả ngày mà vẫn chẳng nhớ nổi một con chữ Phạn nào.
"Được rồi, Đoạt Lỗ, ngươi lại đây." Tần Quyên gục xuống bàn. Hắn tự nhận mình là người thích học, cũng học rất giỏi. Hồi nhỏ hắn ép bản thân học nhiều, cũng bị người khác ép học nhiều.
Kết luận là, hắn chỉ học được những thứ mình thích, và học cũng rất nhanh, nhưng thứ người khác ép học thì hắn học rất chậm, càng không để cho người ta vừa ý.
Đoạt Lỗ sợ dúm người. Tần Quyên nhớ tên gã khi nào vậy?
"Chuyện gì, ngươi nói đi."
"Mang đồ ăn đến đây." Tần Quyên thì thầm.
"Không được đâu. Hòa thượng đã bảo chưa chép đủ 10 bản thì không cho...."
"Con người ta phải biết tùy cơ ứng biến, không có cái gì quan trọng hơn thân thể hết. Có sống mới giải quyết được vấn đề. Hơn nữa, ta cũng đâu có hứa sẽ chép đủ 10 bản." Tần Quyên thuyết phục tiểu nô tài.
Tiểu nô tài thấy không có gì để phản bác, bèn gật đầu chạy đi.
Tần Quyên cười đắc ý, tiếp tục khổ chiến với mớ tiếng Phạn.
Đoạt Lỗ mau chóng quay về, cởi mũ ra, khoe chỗ đồ ăn giấu dưới đó.
".....Ta về rồi đây. Ngươi, ngươi ăn luôn à?"
"Ngươi có thể gọi ta là Tần đại ca."
"Nhưng trông ngươi đâu giống hơn tuổi ta...." Đoạt Lỗ phản bác.
"Ngươi cứ thử mà xem." Tần Quyên nhấc mắt lườm gã một cái.
"....Tần đại ca, ngươi ăn đi." Đoạt Lỗ đưa cái mũ đựng đầy thịt cho hắn, "Giò heo kho đấy."
Tần Quyên liền đặt bút xuống, "Canh cho ta, có người tới thì bảo ta."
"Vâng vâng." Đoạt Lỗ gật đầu. Gã hầu hạ đám vương công quý tộc nhiều rồi nhưng chưa gặp được vị thiếu gia nào hiền hòa như vậy.
Lúc này hắn vẫn tưởng Tần Quyên là thiếu gia nhà nào cơ.
Tần Quyên ăn xong thì đưa đống xương cho Đoạt Lỗ, "Ném đi, đừng để người ta phát hiện. Hai canh giờ nữa là ta chép xong."
"....." Hai canh giờ nữa thì trời tối mất....
Tần Quyên đâu biết, nhất cử nhất động của hắn đều đang bị theo dõi. Đêm xuống, những hành động của hắn trong ngày đều được báo cho Khoách Đoan vương.
Không hiểu rốt cuộc vì sao Khoách Đoan vương lại giữ một đứa nhóc "vô công rồi nghề" như vậy ở Bình Phủ.
Mà Khoách Đoan vương cũng không căn dặn gì thêm, chỉ bảo theo dõi thêm 2 ngày nữa, rồi lại hỏi Đóa Nô Tề tình hình ở Đại Oát Nhĩ.
Đóa Nô Tề cúi đầu đáp, "Đang chuẩn bị lễ tang cho ba vị đại nhân. Các bộ tôc sẽ phái người đến viếng. Vương gia định khi nào ra tay?"
Nói rồi, gã dè dặt nhìn Khoách Đoan vương.
Khoách Đoan vương nheo mắt, "Chờ một thời gian nữa đã. Sự thật đằng sau Đại Trạch sẽ lộ ra thôi."
Đóa Nô Tề thấp giọng, cung kính đáp, "Vâng."
*
Hôm sau, Tần Quyên lại bị Đoạt Lỗ đưa tới Bình Phủ. Vị hòa thượng hôm qua phạt hắn gọi hắn tới trước mặt.
"Hôm nay bần tăng sẽ dạy ngươi, trước hết Phật pháp là gì, kinh là gì...." Hòa thượng nhíu mày, "Ngươi có nghe không đấy? Thằng nhóc này, đúng là khó dạy!"
Tần Quyên bị Đoạt Lỗ lừa thảm. Tối hôm qua, hắn mất nguyên nửa đêm để tìm một phòng trống ngả lưng, lý do là vì Khoách Đoan vương nuôi quá nhiều người "vô công rồi nghề."
Cuối cùng Đoạt Lỗ mới nói, hóa ra Khoách Đoan vương chưa bố trí chỗ ở cho hắn.
"Sao không bảo sớm." Nói xong câu ấy, Tần Quyên lại phải đêm hôm mò tới gõ cửa nhà giam.
Cai ngục chạy ra mở cửa, tưởng là các đại nhân đến thanh tra đột xuất, hoặc là áp giải phạm nhân mới vào, ai ngờ....
Con sói nhỏ ban sáng ngông nghênh rời khỏi đây, giờ đã phẩy đuôi quay lại, ra ra vào vào nhà tù tự nhiên như nhà mình.
Tần Quyên lại chọn căn phòng giam hôm trước mình ở, nằm lăn ra đám cỏ khô, vừa ngả lưng đã ngủ.
"......Ta làm cai ngục bao nhiêu năm nay, chưa thấy tên tù nhân nào mà coi nhà tù như nhà mình thế này. Rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào?" Cai ngục lắc đầu lẩm bẩm.
Tần Quyên ngủ chưa đã, sáng sớm gật gà gật gù trên mặt bàn.
Ở một góc tối, Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi hỏi Đóa Nô Tề, "Con mẹ nó, ngươi tra được tên đó là đệ tử cưỡi ngựa bắn cung giỏi nhất ở Cát Cáp Bố doanh à?"
Đóa Nô Tề im lặng cúi đầu, không lên tiếng. Căn bản hắn cũng không biết phải trả lời thế nào.
Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi hừ lạnh, không có tâm trạng mà quan sát. Không tin nổi, phụ vương hắn anh minh thần võ như thế mà cũng có lúc thật nhàm chán.
*
Hòa thượng gõ thước xuống bàn mấy cái. Tần Quyên tỉnh lại, ngơ ngác nhìn lên.
Bấy giờ hắn mới nhận ra mình vừa mới ngủ quên....Hình như còn ngáy nữa....
Hắn xấu hổ nhìn quanh. Do hòa thượng gõ thước rất mạnh nên rất nhiều người chú ý, nhìn hắn chằm chằm. Tần Quyên cảm thấy cực kỳ mất mặt.
"Biết hổ thẹn tức là biết thiện ác." Hòa thượng bỗng nhiên có chút vui mừng.
"....." Tần Quyên không muốn nói, chỉ ngây người ra. Hắn nghĩ, đám hòa thượng nhiều khi rất là "tự kỷ", tự hỏi xong tự trả lời, đắm chìm trong chân lý của bản thân, người khác có muốn góp ý cũng không được.
Hòa thượng nói, "Phật pháp là con đường để chúng sinh giác ngộ. Ta và ngươi đều là chúng sinh, Phật pháp là cách đưa chúng ta xuất thế. Còn kinh là ngôn luận của Phật Đà."
Bị người khác nhìn chằm chằm, Tần Quyên đỏ mặt, đầu óc cũng tỉnh táo hơn. Lúc này hắn vừa nghe, vừa âm thầm suy đoán thân phận những người này cùng với ý đồ của Khoách Đoan vương.
Tăng nhân Trung Nguyên, tăng nhân Thổ Phiên, còn cả những tăng nhân ở vùng dất xa xôi hơn Tây Vực nữa, tất cả đều tụ tập ở đây. Trong khi đó, người Mông Cổ không hoàn toàn tôn sùng Phật giáo.
Đa số người Mông Cổ thờ phụng đạo Shaman. Do đó, kể từ khi Thành Cát Tư Hãn lần đầu tây chinh, có vô số tôn giáo du nhập vào Mông Cổ, tuyên truyền giáo lý của mình. Những tôn giáo được Thành Cát Tư Hãn cho phép tiếp thu bao gồm Phật giáo thịnh hành ở Trung Nguyên, và Thiên Chúa giáo thịnh hành ở phương tây.
Thành Cát Tư Hãn áp dụng chính sách nghe nhưng không học, biết nhưng không tường, chấp nhận nhưng không tôn sùng. Người Mông Cổ vẫn chỉ tin theo đạo Shaman.
Sau khi Thành Cát Tư Hãn chết, con cháu ông bắt đầu bước vào thánh địa Trung Nguyên.
Bấy giờ mới ngạc nhiên phát hiện ra, Nho giáo và Phật giáo đã bám rễ ở đây, không cách nào lay chuyển.
Khi Khoách Đoan vương "Khai phủ Lương Châu, trấn thủ đất Tây Hạ cũ", việc này càng khó giải quyết hơn.
Sau vài năm, Khoách Đoan vương không thể không hiểu được một điều, muốn thống trị nơi này, nhất định phải tôn trọng tín ngưỡng, phải thông hiểu Phật pháp.
Tây Hạ và Kim đều tôn thờ Phật, đến hơn phân nửa dân chúng đều theo Phật giáo.
Nhưng vấn đề cũng nằm ở chỗ này.....
Sau khi Phật pháp truyền đến hành lang Hà Tây, người Tây Hạ, người Hán ở Kim quốc, người Thổ Phiên, người Khương.....đều có những lý giải khác nhau, không chung một nhận thức.
Đặc biệt là làm sao để giải quyết được Thổ Phiên. Khoách Đoan vương vì nghĩ ngợi chuyện đó mà ăn không ngon ngủ không yên.
Khoách Đoan vương phái đại tướng tấn công Thổ Phiên. Đóa Nhĩ Đạt đánh đến đông bắc Thổ phiên, nhưng mất ba năm vẫn chưa chiếm được khu vực Ô Tư Tàng. Nơi đó khí hậu lạnh giá, quân Mông Cổ không thích ứng được, cũng không thể trường kỳ tác chiến trên địa hình núi cao.
Ngày nào Thổ Phiên chưa quy thuận, ngày đó Khoách Đoan vương chẳng thể an tâm.
Hơn 50 tăng nhân được nuôi ở Bình Phủ đều là người ở Ô Tư Tàng.
Tần Quyên nghĩ ngợi một hồi, cũng hiểu được đôi chút.
Hắn nhớ đến những lời Khoách Đoan vương từng nói với mình, hình như bảo muốn dẫn hắn đến gặp người nào đó.
Trực giác mách bảo cho nó biết, không phải những người này....
Chẳng lẽ chỉ đang thử hắn thôi sao?
Tần Quyên dần chắc chắn hơn với suy đoán này.
Hắn không rõ Khoách Đoan vương muốn hắn làm gì, nhưng hắn hiểu một vị vương gia, một vị tướng quân mà có hứng thú với một đứa trẻ, thì nhất định là bởi ông ta nghĩ đứa trẻ này sẽ phục vụ cho mục đích thống trị của mình.
Với kẻ đương quyền, dù Tần Quyên có ích, cũng chỉ là lợi ích của một quân cờ.
Từ bé hắn đã nhận ra điều đó.
Tần Quyên hít sâu một hơi, nhìn tên hòa thượng đang thao thao bất tuyệt, cùng những kẻ đang âm thầm quan sát mình.
Hòa thượng giảng kinh cho hắn đi tới, thấy Tần Quyên cũng đang nhìn mình. Hắn sửng sốt, cau mày quát lớn, "Thằng nhóc này, dám làm việc riêng hả? Nói lại cho bần tăng nghe lời vừa giảng ban nãy, Phật pháp là gì?"
Tần Quyên ngước đôi mắt mê hoặc lòng người, khẽ cười nói, "Này Tu-bồ-đề, ý ông nghĩ sao? Nếu có người dùng bảy báu đầy cả tam thiên đại thiên thế giới để bố thí, người ấy được phước đức thật nhiều chăng? (Trích kinh Kim Cương)?"
Tần Quyên vừa lên tiếng, khiến cho đám tăng nhân chấn động.
Hắn nói tiếng Hán, vì đoạn này vẫn chưa được dịch ra tiếng Mông Cổ.
Mà đa số tăng nhân Phật pháp đều biết tiếng Hán, tiếng Phạn và tiếng Thổ Phiên.
Hòa thượng đang dạy Tần Quyên vô cùng kinh hãi. Hắn không ngờ đứa bé này chẳng những biết tiếng Hán mà còn....
"Tu-bồ-đề thưa: Bạch Thế Tôn rất nhiều! Vì cớ sao? Vì phước đức ấy tức chẳng phải là tánh phước đức, thế nên Như Lai nói phước đức nhiều."
Tần Quyên cười hỏi, "Vậy ta hỏi lại đại sư ngài, Phật pháp là gì?"
Hòa thượng cả kinh, đáp, "Lời ngươi vừa nói đã là Phật pháp."
Tần Quyên lại cười hỏi các hòa thượng khác, "Chư vị thì sao?'
"Đương nhiên những gì Phật nói là chân lý, bao gồm thanh quy giới luật, A Di Đà kinh, Tứ Thánh đế....."
"Ngươi hỏi chúng ta, chi bằng nói ra kiến giải của ngươi trước." Có người lên tiếng.
Tần Quyên không hề sợ. Chúng tăng khích hắn nói về Phật pháp, hắn cũng có thể nói tốt. Tần Quyên nở nụ cười mê hoặc chúng sinh, đôi mắt đẹp nheo lại, điềm nhiên đáp, "Phật Tổ đã giảng cho các vị đại sư ngồi đây rồi. Này Tu-bồ-đề, nói là Phật pháp đó tức chẳng phải Phật pháp (Trích kinh Kim Cương)."
"Lại nói, năm xưa Phật Tổ rời cố hương, chu du khắp nhân gian, đến gốc cây Bồ Đề thì đột nhiên giác ngộ. Sao chư vị đại sư không ra ngoài tìm kiếm Phật pháp mà tụ tập ở đây, nào biết Phật pháp có thể từ trên trời giáng xuống hay không? Cái tinh diệu của Phật pháp chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Không dùng thân dùng tâm để thể nghiệm thì làm sao lĩnh hội, làm thế nào hiểu được Phật pháp chi hữu hình? Nếu ta là các vị, chắc đã theo dấu các vị cao tăng chu du tứ hải, tìm kiếm Phật pháp mà Phật Tổ lưu lại...."
Ai nấy đều kinh ngạc, chăm chú lắng nghe.
Tần Quyên lại nói, "Vô tướng hữu tướng, tức mỗi người một vẻ, nhưng cũng không phải mỗi người một vẻ, vô hình mà lại hữu hình. Cái gọi là Phật nhưng không là Phật, là sự giác ngộ của tâm và đốn ngộ của hình."
*Đoạn này có nhiều từ chuyên dùng cho Phật giáo, không dịch được cho thuần Việt. Các bạn chịu khó tìm hiểu thêm.
Mỗi câu mỗi chữ đều lanh lảnh rành rọt, khiến người ta sững sờ.
Đoạt Lỗ ngây người ra, dù không hiểu gì cả nhưng vẫn muốn vỗ tay tán dương. Đại ca không hổ là đại ca của gã.
Chúng tăng không nói được lời nào. Bọn họ tu hành bao năm như vậy mà không bằng một đứa trẻ. Cho nên bao năm qua cũng chỉ là hòa thượng chứ chẳng thể thành đại sư?
"Cảm tạ thí chủ. Hôm nay bần tăng đã hiểu ra, cảm thấy thông suốt. Ngay sau đây, xin cởi bỏ quan bào, tìm theo dấu chân Phật Tổ....." Người kia chắp tay thi lễ với Tần Quyên, cởi quan bào xuống, để lộ tăng y bên trong.
Sau khi ông ta đi rồi, lại có thêm vài vị hòa thượng nữa làm theo.
Đoạt Lỗ cảm thấy choáng váng, ngay cả binh lính canh giữ ngoài Bình Phủ cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Đóa Nô Tề đứng trong góc quan sát nửa ngày, cũng phải nhìn Tần Quyên bằng con mắt khác.
Chỉ dùng vài câu nói đã khiến đám tăng nhân "hoàn toàn lĩnh ngộ", rời hỏ Khoách Đoan vương, đi vân du tứ hải?
Đóa Nô Tề chẳng biết nên cười hay nên khóc. Hắn lập tức rời đi, báo lại tin này cho chủ nhân.
Khoách Đoan vương nghe xong thì giận tím mặt, "Ta nuôi hàng trăm tăng nhân là để sau này đưa bọn họ về Ô Tàng Tư, thuyết phục các bộ tộc ở đó quy hàng. Một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, chỉ dùng dăm ba câu đã khiến cho đám tăng nhân bổn vương nuôi dưỡng lung lay tinh thần, vậy sau này bổn vương còn biết phái ai đến Ô Tàng Tư nữa? Đóa Nô Tề, ngươi còn không mau đi bắt người về?"
Đóa Nô Tề dè dặt đáp, "Đại vương bớt giận, tám chín phần mười tăng nhân đã đi mất rồi, thần chỉ sợ không sao tìm họ về được.....Mong đại vương bớt giận."
"Ngươi nói thế là sao?" Khoách Đoan vương đập bàn.
"Đối với các tăng nhân, điều quan trọng nhất là tín ngưỡng. Hôm nay họ đã bị tiểu tử kia thuyết phục, dù có mời cũng không quay lại đâu. Đại vương nên tìm người mới thì hơn."
"Đem thằng nhóc kia tới đây cho bổn vương. Bổn vương thưởng thức trí thông minh của nó, lại có ngộ tính với Phật pháp nên mới cho đến Bình Phủ để học tập cùng các tăng nhân. Vậy mà nó dám...." Khoách Đoan vương giận đến run người.
Đóa Nô Tề thở dài, sai người gọi Tần Quyên tới.
Tần Quyên bị giải đến trước mặt Khoách Đoan vương.
Nhìn Tần Quyên mặt mũi tím bầm, bị lính đè xuống đất, Khoách Đoan vương lập tức hết giận, hỏi, "Sao thế này? Sao lại đánh nó?"
"Hồi vương gia, tiểu tử này định nhân lúc chúng tăng rời đi, đỉnh lẩn vào để trốn khỏi Bình Phủ, nhưng không qua mắt được các thị vệ. May là đã bắt được về. Tiểu tử này võ nghệ không tồi, còn đánh bị thương vài người của ta, nên các huynh đệ tức giận, đánh nó một trận...."
Đóa Nô Tề lau mồ hôi trán, "....." Thằng oắt con không không sợ chết này, coi Bình Phủ như cái khách sạn, muốn đến là đến muốn đi là đi sao?
"Sói con, ngươi được lắm. Thằng quỷ nhỏ, chẳng những khiến đám hòa thượng lão tử nuôi bỏ đi, mà còn định trốn nữa? Coi như ngươi giỏi...." Khoách Đoan nắm cằm Tần Quyên, lạnh lùng cười.
"......" Ở đây không ai dám cười, chỉ có thể nín nhịn, vẻ mặt hết sức kỳ cục.
Khoách Đoan vương siết rất mạnh, khiến cằm Tần Quyên đau buốt. Nhưng hắn vẫn nhíu mày, quyết không kêu một tiếng.
"Hừ!" Khoách Đoan vương tức đến khó thở, hất Tần Quyên ra. Tần Quyên đau tới suýt chảy máu răng.
"Ngươi thuyết giảng hùng hồn như thế là để tìm cơ hội trốn chứ gì? Lão tử còn chưa tính xong nợ cũ với ngươi đâu." Khoách Đoan vương nhớ tới chuyện thằng nhóc này từng đào tẩu khỏi doanh của mình.
Hắn đập bàn, "Ngươi khá lắm, đã chạy khỏi doanh của lão tử, còn gọi sói cắn vô số ngựa của lão tử bị thương. Ngươi là quỷ sứ hay là...."
Hai mắt Tần Quyên sáng ngời, bỗng nhiên trầm giọng nói lớn, "Lão tử chính là Thiên Lang thần giáng thế đầu thai thành người, đã trải qua bảy bảy bốn chín kiếp! Nào, sợ chưa? Nếu các ngươi biết điều thả ta ra.....Ưm ưm...."
Sói con bị chèn ba cây bút lông vào miệng.
Khoách Đoan vương nhìn hắn, vừa tức vừa cười, "Con mẹ nó, ngươi khoác lác nữa xem nào! Nói đi, sao không nói? Hả?"
Sói con bị bút lông chèn kín miêng, khóe mắt đỏ hoe nhưng không cử động nổi đầu lưỡi.
"Đại vương bớt giận, nó là trẻ con thôi...."
"Một đứa trẻ con mà biết tính kế đuổi hết tăng nhân của ta đi? Một đứa trẻ con mà dám gọi sói đến cắn hàng trăm tuấn mã? Ngươi nghĩ đó là chuyện mà trẻ con làm hả?"
Khoách Đoan vương nhìn cặp mắt đỏ hoe của Tần Quyên, "Khai ra cho bổn vương, ai dạy ngươi mấy trò này, bổn vương sẽ tha cho một mạng. Đợi đến lúc bổn vương tự điều tra được thì cả ngươi lẫn người đứng sau ngươi đều chết."
Câu nói lạnh lùng ấy vang vọng trong tai Tần Quyên. Tần Quyên hiểu ra, Khoách Đoan vương đã phái người điều tra hắn, thậm chí còn theo dõi nhất cử nhất động của hắn.
Chắc bọn họ đã loại trừ Viết Viết nên mới hỏi câu này. Nếu họ không nghi ngờ Viết Viết thì hoài nghi ai đây...
Chẳng lẽ bọn họ nghĩ rằng Bác Bác Nộ cố tình cài hắn vào? Nếu như vậy thì họ sẽ giết hắn ngay chứ không giữ lại như bây giờ.
Tần Quyên cũng hiểu ra, khi kẻ khác giữ tính mạng ngươi thì chưa chắc là vì ngươi có giá trị. Bọn họ không coi ngươi là quân cờ, mà dùng ngươi làm mồi nhử mà thôi.
Hắn thật ngu ngốc, sao không tìm cách trốn sớm hơn!
Giờ mặt Tần Quyên trắng bệch như tờ giấy.
Trong khoảng khắc ấy, hắn nhận ra....
Có thể hắn sẽ hại đến Hồ Hồ! Hắn thật sự có thể sẽ hại chết Hồ Hồ mất!
......
Lúc ở Oát Đoan, người duy nhất đi cùng hắn là Triệu Hoài Chi. Lạy trời những người này đừng tra được thông tin đó. Lạy trời Triệu Hoài Chi che giấu tốt một chút!
Mong sao Triệu Hoài Chi đừng tìm hắn, cũng đừng tới Lương Châu!
Triệu Hoài Chi nên về Tống quốc, hay tìm Bác Bác Nộ cũng được, xin đừng quan tâm đến hắn!
Khoách Đoan vương thấy Tần Quyên có vẻ muốn nói gì, bèn rút bút lông ra.
Sau một hồi hoảng sợ, Tần Quyên mới cười cười nói, "Vương gia, ngài nghĩ nhiều rồi. Trước nay ta chỉ đơn giản là muốn sống. Ta trốn khỏi doanh của ngài hay trốn khỏi Bình Phủ cũng vậy, tất cả chỉ để tìm một cơ hội sống mà thôi. Ta không cố ý gọi sói cắn chết ngựa của ngài, chuyện này chỉ là ngoài ý muốn. Còn các tăng nhân kia, ta vốn muốn bọn họ đạt được một chút nhận thức chung về Phật Pháp để không tranh luận với nhau, nào ngờ lại như thế.... Cho nên vương gia, xin đừng giết ta...."
Vẻ mặt hắn bình tĩnh nhưng bàn tay trong ống tay áo đã run lên. Đây vốn là những lời thật lòng nhưng bị kìm nén bao lâu, khiến người nghe cũng thấy cảm động thay.
Khoách Đoan vương nhíu mày, quả nhiên có chút đắn đo.
Đóa Nô Tề trầm mặc một chút rồi nói, "Đại vương, nó nói cũng có lý...." Bọn họ điều tra một thời gian rồi, nhưng không phát hiện được sau lưng đứa bé này ngoài Đại Vĩnh vương ra thì có ai....
Hột Nhan Bác Bác Nộ lại có vẻ rất muốn diệt trừ đứa bé đó.
Hắn tin Khoách Đoan vương hiểu rõ hơn ai hết.
Căn phòng chìm trong tĩnh lặng giây lát. Đột nhiên, giọng nói trầm thấp của Khoách Đoan vương vang lên. "Ngươi có thù với Bác Bác Nộ. Là thù gì?"
-----------
Lời editor : Lắm khi cảm thấy nhan sắc của Quyên Ca chẳng khác nào cái kim bài miễn tử. Tương tác của bạn với Khoách Đoan vương cứ như hai bố con, cute quắn quéo.
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Story
Chương 55: Mê hoặc trái tim Hồ (3)
10.0/10 từ 21 lượt.