Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Chương 53: Mê hoặc trái tim Hồ (1)
353@-
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Mấy lang trung giỏi nhất ở thành Áp Nhi Khiên đều được gọi tới. Tần Quyên nghe bọn họ lải nhải đủ điều mà mặt vẫn nặng như chì.
Đến cả bệnh phong hàn còn không chữa nổi thì lũ lang trung này làm được trò trống gì. Hắn nghĩ ngợi một lúc, đoán là bọn họ muốn đòi thêm tiền, bèn bảo, "Nếu có ai trong các ngươi chữa khỏi được cho y thì ta sẽ trả nguyên một thỏi bạc. Phải dùng thuốc tốt nhất, chúng ta còn muốn lên đường sớm."
Hắn không dám ở Áp Nhi Khiên quá lâu, sợ Hột Nhan Bác Bác Nộ đuổi tới. Nếu đây là thành Oát Đoan thì hắn không sợ, chí ít thành Oát Đoan cũng thuộc phạm vi đất phong của Viết Viết, tộc Hột Nhan mà chưa được lệnh của Hãn thì không được tự ý xông vào đất phong của vương gia, nếu không sẽ bị coi là tạo phản.
Cho nên cứ loanh quanh ở Áp Nhi Khiên thế này, hắn rất bất an. Nếu Bác Bác Nộ đuổi theo, chỉ cần bắt tất cả lang trung trong thành để tra hỏi là sẽ tìm ra ngay nơi ở của hắn và Triệu Hoài Chi.
Bây giờ, hắn chỉ mong sao Bác Bác Nộ mắc mưu, tưởng hắn trốn về phía Hổ Tư Oát Nhĩ.
"Để lão hủ thử lại."
"Ta cũng thử lại....."
"...."
Nghe được trả công một thỏi bạc, ba lão lang trung đều dốc hết sức.
Tần Quyên đi tới bên mép giường, kéo chăn của Triệu Hoài Chi ra, để lộ cánh tay gầy guộc.
Khi mấy vị lang trung tới khám lần đầu, nhìn thấy cánh tay kia, còn tưởng người nằm trên giường là một cô nương.
Sau khi biết y là một thiếu niện, họ cảm thán thiếu niên này còn xinh đẹp hơn các cô nương, nhưng mà gầy quá, gầy một cách bất thường.
"Lão hủ nghĩ cơ thể y quá đỗi suy nhược dẫn đến phong hàn, trị ngọn không bằng trị tận gốc. Trước hết cứ bồi bổ cho y nửa tháng, không chừng phong hàn sẽ tự khỏi."
"Nửa tháng?" Tần Quyên nhíu mày.
"Muốn củng cố căn cơ thì nửa tháng là ít. Y không chỉ gầy yếu mà còn bị thương nặng. Nếu ngài nóng lòng hơn, lão hủ cũng không có cách nào."
"Chúng ta cũng nghĩ vậy." Hai lang trung còn lại đồng thanh nói.
Tần Quyên bấy giờ rất khó xử. Hắn biết Triệu Hoài Chi cần tĩnh dưỡng, nhưng mà Áp Nhi Khiên không an toàn. Nếu là Oát Đoan thì tốt rồi, Đán Mộc cũng đang ở Oát Đoan....
Nhưng thân thể Triệu Hoài Chi như vậy thì làm sao đi đường được nữa. Đến được Áp Nhi Khiên đã mất nửa cái mạng y rồi.
Tần Quyên đi vòng vòng mấy lượt, hồi lâu sau mới nói, "Cứ điều trị cho y trước, phải dùng thuốc tốt nhất."
Sau đó, các lang trung vội vàng đi kê đơn.
Tần Quyên muốn ra ngoài một chuyến. Hắn phải mang mấy thứ đồ lấy từ đại doanh của Bác Bác Nộ đi cầm cố, không thì không có tiền chữa bệnh cho Triệu Hoài Chi.
Nào là mũ áo, đồ trang sức, vàng bạc mã não, đủ thứ linh tinh...
Nếu đúng giá thì ít cũng phải đổi được 5 thỏi bạc. Tên Bác Bác Nộ kia thích vàng, hắn moi được tới 10 hạt kim châu.
Nhưng nếu không tìm được chỗ đàng hoàng thì chỉ đổi được hai thỏi thôi.
Đồ của hắn có lai lịch bất minh, tiệm cầm đồ tử tế sẽ điều tra nguồn gốc, biết là đồ của tộc Hột Nhan, nên hắn đành phải đến chợ đen.
Chợ đen không mở vào ban ngày, chỉ ban đêm mới hoạt động. Sau khi hắn và Triệu Hoài Chi tới đây, hắn cho Triệu Hoài Chi uống thuốc, canh y ngủ rồi mới rời quán trọ, tìm đến chợ đen.
Chợ đen đa số đều nằm bên ngoài thành, hoặc ở những con phố cũ nát trong thành. Tần Quyên không buốn bỏ Triệu Hoài Chi đi quá lâu, cho nên không ra ngoài thành mà tìm đến khu phố cũ.
Con phố kia vừa sập xệ vừa rách mướp, vừa đến gần đã ngửi thấy mùi rượu thịt.
Thấy có người tới, một gã tiến đến hỏi.
"Ngươi mua đồ hay là bán." Gã nam nhân đầu tóc bù xù kia nói.
Tần Quyên không để tâm đến gã, chỉ muốn tìm tiệm cầm đồ.
"Tiểu huynh đệ, ta rành đường xá ở đây hơn ngươi." Thái độ người kia không đổi, nhưng đã bước lên chặn đường hắn.
Tần Quyên là người cẩn thận, không tùy tiện nói chuyện với kẻ khác, trừ phi đối phương đẹp.
Nhưng tên này lấm lem rách rưới, người sặc mùi rượu, hắn không buồn nói nửa câu.
"Nếu ngươi muốn bán, ta có thể đưa ngươi đi. Nếu ngươi muốn mua, ta cũng đưa ngươi đi được. Nhưng mà ngươi phải cho ta 10 lượng bạc làm thù lao. Yên tâm, ta sẽ khiến ngươi vừa lòng." Gã khoanh tay nói.
Tần Quyên cảm thấy tên này rõ ràng là phường lưu manh, không buồn nghĩ ngợi, cũng không muốn dây dưa, bèn tung người nhảy thẳng lên tường.
Chặn đường của hắn thì hắn đi trên mái nhà là được chứ gì?
Nam nhân đầu bù tóc rối kia kinh ngạc chớp mắt, một lát sau mới tỉnh ra, kêu lên, "Tiểu huynh đệ, ngươi tin ta đi! Ta thông hiểu nơi này nhất, được người ta gọi là Bát Phương Thông! Tiểu huynh đệ không nghe danh ta sao..."
Tần Quyên đi được mấy bước thì bỗng dừng chân.
Hắn nhìn tên Bát Phương Thông nọ.
"Ngươi rành nơi này lắm sao?"
"Rành lắm, ta ở đây 12 năm rồi. Không chỉ nơi này, khắp thành Áp Nhi Khiên, không chỗ nào ta không biết." Gã đáp liến thoắng.
Tần Quyên thấy tuy kẻ này nhếch nhác nhưng hai mắt sáng rực, hết sức có thần.
"Được, ta muốn tìm hiệu cầm đồ. Mấy thứ này đáng giá 4 thỏi bạc. Nếu ngươi tìm được cho ta, 1 thỏi bạc thuộc về ngươi." Tần Quyên mở gói hạt vàng ra cho gã nhìn rồi nhanh tay thu lại.
Cặp mắt Bát Phương Thông sáng rực, nhưng mau chóng trấn tĩnh.
"Ngươi cho ta một thỏi bạc sao?" Ban đầu gã đòi 10 lượng bạc.
Mà 1 thỏi tương đương 50 lượng.
Gấp năm lần. Sao lại có chuyện tốt như vậy?
Tần Quyên nói, "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."
Bát Phương Thông gật đầu, "Ta sẽ cố hết sức. Nhưng ngươi phải đảm bảo, nếu có kẻ xông lên đánh ngươi, ngươi phải đánh chúng. Dù có đánh không lại thì cũng phải ra vẻ dám liều mạng, thì những tên đó mới chịu giao tiền cho ngươi."
"....."
Tần Quyên ngờ vực, không hiểu tên này có ý gì.
Đây là lần đầu tiên Tần Quyên tới chỗ chợ đen như thế, nhưng lúc trước đã từng đi ngang, Nô Nô Mạt Hách cũng từng kể cho hắn nghe kinh nghiệm của bản thân.
Nhưng mà hắn không biết là tới đây sẽ phải đánh nhau.
"Mau đi theo ta. Lát nữa sợ có nhiều người quá, không đánh nổi." Bát Phương Thông khập khiễng đi sâu vào ngõ. Lúc này Tần Quyên mới phát hiện ra, một chân của gã không lành lặn.
Tần Quyên mau chóng đuổi theo, đi không bao lâu thì nhìn thấy một cửa tiệm treo lá cờ lớn ghi chữ "Đổi" bằng tiếng Hán.
Cửa tiệm treo cờ này không có nghĩa chưởng quầy là người Hán, mà chẳng qua là phong tục. Dù sao đa số người Kim cũng dùng chữ Hán.
Hơn nữa, tiệm cầm đồ của người Nữ Chân cũng nhiều.
Bây giờ Tần Quyên đã dễ dàng phân biệt được đâu là người Hán, đâu là người Mông Cổ, đâu là người Nữ Chân, rất ít khi nhầm.
Đầu tiên là dựa vào thân hình. Đa số người Hán không đến nỗi thấp, nhưng vai hẹp eo nhỏ hơn người Mông Cổ rất nhiều. Người Hán ở Kim quốc phương bắc thì lại khác, vai rộng hơn người Hán ở Tống quốc nhưng vóc dáng thấp hơn. Còn người Nữ Chân khá giống người Hán ở Kim quốc, nhìn hình thể thì không phân biệt được, nhưng lại có thể đoán bằng khuôn mặt. Người Hán ở Kim quốc đa phần là mặt chữ điền hoặc chữ thân, trong khi cằm người Nữ Chân thon gọn hơn, kiểu tóc cũng khác....
Nhìn kiến trúc căn nhà, Tần Quyên đoán chủ nhà là người Nữ Chân, mà không có quá nhiều người Nữ Chân thạo tiếng Mông Cổ. Khi bọn họ tới, một người nói tiếng Mông Cổ lắp bắp ra chào đón.
Trong nhà có rất nhiều người. Tần Quyên thoáng thấy lo sợ, đồng thời cũng nhận ra, một khi đã vào ổ cướp, nếu muốn quay đầu thì chắc chắn mất cả chì lẫn chài. Giờ thì hắn hiểu lời Bát Phương Thông nói ban nãy có ý gì rồi.
Tuy vậy, nét mặt Tần Quyên không hề biến sắc, ra vẻ điềm tĩnh đi theo Bát Phương Thông. Hắn làm đến thế chẳng qua cũng vì muốn kiếm chút tiền chữa bệnh cho Triệu Hoài Chi. Một khi đã chọn tin Bát Phương Thông thì hiện tại không cần hoảng sợ rút lui.
Nghĩ vậy, hắn cũng bớt sợ đi nhiều.
"Bát Phương Thông, ngươi quen hắn à?"
Một người có vóc dáng cao lớn hỏi Bát Phương Thông.
Bát Phương Thông gật đầu cười cười, "Nếu ta đã mang tới đây thì đương nhiên là quen rồi. Nhị đương gia, ngài nể mặt ta, hay là...."
Người cao lớn kia hừ lạnh, "Đổi gì? Lấy ra đây xem?"
Tần Quyên mở túi ra, bên trong là mười mấy hạt vàng. Vừa thấy ánh hoàng kim trong túi, sắc mặt những người trong phòng đều thay đổi.
Không một ai lên tiếng.
Gã cao lớn vừa vươn tay, Tần Quyên bèn nhanh nhẹn thu túi lại, nhìn gã.
"Ta không biết đồ này có phải thật hay không, không thể ra giá." Gã nói.
Tần Quyên đáp, "KHông phải đồ thật thì ta dám mang tới chỗ ngươi đổi sao?"
"Nếu là thật, sao ngươi không đổi ở cửa tiệm trên phố lớn, còn tới đây làm gì?" Có kẻ lớn tiếng.
Kẻ này nói tiếng Mông Cổ sai lung tung, giọng còn lơ lớ, Tần Quyên nghe mãi mới hiểu hắn nói gì, càng nắm chặt túi hơn. Hắn lạnh lùng quét mắt quanh phòng, rồi thẳng lưng đi ra ngoài.
Bước chân của hắn nhẹ nhàng chậm rãi, cứ như tản bộ trong sân vắng, khiến đám người kia không hiểu chuyện gì.
Tần Quyên lẩm nhẩm đếm trong đầu. Lúc đếm đến 9, chân còn chưa đặt lên ngưỡng cửa, một kẻ đã đánh lén sau lưng.
Hắn đột ngột quay người lại, túm lấy nắm đấm đang vung về phía mình.
Sau đó, hắn vận sức, ném gã ra xa mấy thước.
"Muốn đánh hả?"
"Đâu có." th*n d*** của hắn còn không buồn di chuyển, rõ ràng là công phu rất tốt.
"Mới có bằng ấy tuổi, rốt cuộc là võ công gì?"
Trước giờ chưa thấy ai chỉ dựa vào sức cánh tay mà ném văng người khác ra xa như vậy.
Cho nên ai nấy đều cảm thấy kinh sợ.
Tần Quyên cười lạnh, "Nếu không phải đồ thật, sao phải đánh lén?"
"Ha ha ha, hiểu lầm thôi, tiểu huynh đệ, ta chỉ ngứa tay....khụ khụ khụ....." Tên kia bị Tần Quyên quăng ngã đến hộc máu, vậy mà vẫn ba hoa.
"Nếu đã là hiểu lầm, vậy giờ ta hỏi các ngươi, chỗ các ngươi có cầm đồ hay không?" Tần Quyên khoanh tay đứng trước mặt bọn họ.
"Có chứ, nhưng ngươi muốn bao nhiêu?" Bọn họ hỏi.
"Ta không phải kẻ tham lam, chỉ cần 4 thỏi bạc." Hắn biết, đúng ra mình có thể đổi lấy 5 thỏi, nhưng đây là chợ đen.
Bát Phương thông đứng ra nói, "Ta xem rồi, là hạt kim châu có tỷ lệ tốt nhất, to như hạt bồ đề, tới mười mấy viên."
"Cút sang bên kia." Nhị đương gia hất Bát Phương Thông, nhìn Tần Quyên chằm chằm, "Bốn thỏi bạc là quá nhiều. Chỗ chúng ta là chợ đen, cùng lắm chỉ được 2 thỏi."
Tần Quyên nhíu mày, "Quá ít."
"Vậy ngươi tới nhà khác đi, chỗ ta không đổi."
"...." Tần Quyên thấy tên này rất khó chơi, biết là hắn đang cần tiền gấp, hoặc tin chắc hắn không dám cầm chỗ vàng này đi nơi khác đổi.
Tần Quyên do dự nhìn Bát Phương Thông. Nếu giờ hắn bỏ đi, chắc chắn sẽ không đổi được nữa. Ở chợ đen, khi một nhà không tiếp thì những nhà khác cũng không dám nhận.
Bát Phương Thông đi tới nói với Tần Quyên, "Đừng đi vội, có gì từ từ nói." Câu này của hắn coi như bắc thang cho cả hai bên, nên Tần Quyên cũng không đi nữa.
Bát Phương Thông nhỏ giọng hỏi, ngoài vàng ra, hắn còn gì nữa không?
"Ngọc lam, mã não và 5 viên ngọc trai."
"Ngọc trai?" Mắt Bát Phương Thông sáng ngời, "Là ngọc trai nước ngọt hay nước mặn?"
Tần Quyên cạn lời. Có ngọc trai nước mặn thì hắn còn đem tới đây bán làm cái gì? Đúng là ngu không thể tả.
Một viên ngọc trai nước mặn bé bằng đốt ngón tay thôi cũng có giá 10 lạng hoàng kim, năm viên là thành phú hộ luôn rồi, hiểu không?
Bát Phương Thông cũng nhận ra sự ngớ ngẩn của bản thân, bèn nói, "Nước ngọt cũng được, ta sẽ nói với họ."
Bát Phương Thông nói với nhị đương gia kia rất lâu. Nhị đương gia không đồng ý, chỉ lẳng lặng uống trà, cũng bắt Tần Quyên đợi nguyên thời gian đó. Sau cùng, gã mới đứng dậy, nói với Tần Quyên và Bát Phương Thông, "Được rồi, đã muộn thế này, ta cũng không muốn dây dưa với các ngươi. 4 thỏi thì 4 thỏi, tới lấy bạc đi."
Khi nhị đương gia đưa đĩa bạc đến trước mặt Tần Quyên, gã cũng vươn tay ra cầm lấy túi vàng.
Tần Quyên cũng một tay cầm túi vàng, một tay nhận bạc.
Hai người không ai nhịn ai, giằng co một hồi mà chưa chịu buông tay.
Bát Phương Thông lau mồ hôi lạnh, cười hì hì nói, "Ta đếm một hai ba, các ngươi từ từ buông tay...."
"Một."
"Hai."
Lúc Bát Phương Thông đếm đến 2, Tần Quyên đã buông tay rồi
Nhị đương gia nhìn hắn, cũng buông tay ra.
Nhịn đương gia kiểm tra đồ trong túi, còn Tần Quyên cất bạc đi.
Hắn đứng đó một lúc, chờ nhị đương gia kiểm tra xong rồi hỏi, "Ta đi được rồi chứ?"
Sau lưng hắn là một đám nam nhân đứng chắn cánh cửa.
Không hổ là chợ đen, nếu nhát gan thì chắc đã bị dọa chết khiếp rồi.
Nhị đương gia kiểm kê xong đâu đấy rồi mới gật đầu.
Nhưng khi Tần Quyên xoay người, mấy gã nam nhân kia bắt đầu xoa tay, tiến về phía hắn.
Tần Quyên nhướn mày, "Có ý gì đây?"
"Đây là tục lệ....." Bát Phương Thông run rẩy nói, "Người nào tới chợ đen cũng phải bị đánh một trận....Nhưng mà tiểu huynh đệ, ngươi đừng quên tiền công của ta....Ta ra ngoài chờ...."
"Các ngươi đúng là lũ b*nh h**n...." Tần Quyên tức đến phát hỏa.
Một tên vung nắm đấm xông tới. Tần Quyên nghiêng người tránh được.
Lại thêm một tên nữa, nhưng vẫn đánh không trúng.
Tần Quyên nhanh mắt lẹ tay, chỉ có 4 tên tấn công hắn, những tên khác thì vẫn đứng im, không biết chúng sợ hay gì...
"Các ngươi đã ép, vậy ta sẽ dạy các ngươi một bài học." Tần Quyên cong môi cười, hai mắt bắt đầu vằn đỏ, thật sự nổi cơn lôi đình.
Thấy chúng không có ý định dừng tay, Tần Quyên vung thẳng nắm đấm vào mặt một gã.
Những tên này to cao vạm vỡ, đấm vào bụng chỉ tổ đau tay, cho nên Tần Quyên cứ nhắm vào mặt, tên nào cao quá thì đấm vào cổ, toàn nhằm chỗ hiểm yếu nhất mà tấn công.
Cho ăn đòn đau thì kiểu gì chẳng phải quỳ xuống đất xin tha.
Chưa đầy một khắc, 4 tên cao lớn đã ngã lăn ngã lộn.
Tần Quyên phủi tay. Tuy bản thân cũng không hoàn toàn lành lặn, khóe miệng bị đấm rách da chảy máu, nhưng dù sao cũng rất đã tay.
Hắn chỉ vào những tên còn lại, quát, "Muốn đánh thì lên hết đây, ta còn phải về cho sớm chợ."
"...." Lúc này thì làm gì còn có ai dám lên nữa, chỉ thiếu điều lạy hắn một câu : Mời ngài đi nhanh.
Tần Quyên hừ một tiếng rồi đùng đùng bước ra cửa.
Bát Phương Thông đang chờ Tần Quyên bò ra ngoài, còn rất tử tế mà kiếm cho hắn một cái xe đẩy, không ngờ Tần Quyên lại lành lặn bước ra.
"...." Bát Phương Thông cực kỳ khó hiểu, trong hiệu cầm đồ có đến 8 tên cao to lực lưỡng, chẳng lẽ không đánh lại được thằng nhóc này?
Tần Quyên thấy cái xe đẩy mà Bát Phương Thông kéo đến mới nhớ ra câu gã nói lúc trước, chắc là chờ hắn để đòi thù lao đây mà.
Trong áo Tần Quyên có 4 thỏi bạc, hắn hào phóng lấy ra hai thỏi, đưa cho Bát Phương Thông.
Bát Phương Thông còn đang ngây ra thì Tần Quyên nói, "Của ngươi hết đấy."
Gã ngơ ngác hỏi lại, "Ta nhớ ngươi bảo là ngươi ba ta một mà?"
"Ngươi nhớ không sai, nhưng ta cho ngươi 2 thỏi." Tần Quyên cười đáp.
"Không không, vì sao lại thế?" Bát Phương Thông chưa bao giờ thấy ai hào phóng như vậy nên không thể hiểu nổi.
"Ngươi muốn sai ta kéo ngươi ra ngoài cũng đâu mất tới một thỏi bạc." Báy Phương Thông vừa nói vừa kéo xe ra khỏi con hẻm trong khu phố cũ.
"Không phải thế. Con người ta, nếu muốn kiếm nhiều tiền thì phải biết cách....Mà thôi, nói nữa ngươi cũng không hiểu." Tần Quyên nằm dài trên xe. Khóe miệng hắn bị rách, ban nãy không cảm thấy gì nhưng giờ vừa nói một câu đã đau nhói.
"Ta không hiểu lắm, nhưng nếu ngươi gặp việc gì khó thì cứ tìm ta. Ngươi là người trượng nghĩa lại hào phóng, ta sẽ giúp ngươi." Bát Phương Thông nói.
Tần Quyên ngồi dậy, đột nhiên hỏi, "Vậy ngươi có biết ở đâu có thần y không?"
"Thần y? Lang trung? Ở thành đông cso một vị, thành tây một vị, thành bắc một vị." Bát Phương Thông kể lau láu.
"Không phải ba người đó, ba người đó ta đều mời rồi, không ăn thua! Ta cần một vị thần y, chữa được bách bệnh cơ!"
Lúc nghe hắn nói mấy câu đấy, Bát Phương Thông mới ý thức được, đây chỉ là một đứa trẻ.
Dù dáng vẻ trầm ổn kiên định, nhưng trẻ con vẫn là trẻ con.
Gã nghĩ một lúc rồi nói, "Ở ngoài thành nam 10 dặm có 1 vị đạo nhân, nghe nói có thể chữa bách bệnh."
"Đạo nhân?"
"Nghe đâu là Toàn Chân giáo, đến từ Liêu Châu. Có một người ở ngoài thành nửa dặm từng vô tình được ông ta chữa bệnh cho, nghe nói y thuật vô cùng lợi hại nhưng tính tình kỳ quái, nên ta không nhắc đến từ đầu." Bát Phương Thông giải thích.
"Kỳ quái là sao?"
Bát Phương Thông cười nói, "Là không phải bệnh nan y thì không chữa, không phải người sắp chết thì không chữa, không phải bệnh lạ chưa từng thấy thì không chữa. Ngươi nói có kỳ quái không?"
Đúng là rất kỳ quái, chẳng khác nào một tên b*nh h**n.
"Vậy ngươi dẫn ta đi gặp ông ta."
"Muộn thế này rồi, hay là để mai đi. Đạo nhân thường ngủ sớm dậy sớm."
"....Đành vậy." Giọng điệu của Tần Quyên có chút buồn rầu.
"Ngoan lắm. Ngươi trọ ở đâu, ta đưa ngươi về đó." Bát Phương Thông cười cười.
Hắn không hỏi, Tần Quyên cũng quên mất! Triệu Hoài Chi còn đang ở một mình trong quán trọ!
"Không cần đâu, ta đi trước đây!" Tần Quyên nhảy xuống xe, thoắt cái đã biến mất dạng.
*
Lúc về đến quán trọ đã là canh ba, Tần Quyên rón rén đi vào, mò mẫm về giường, nhưng vừa sờ đến mép giường, ngẩng đầu lên đã thấy đôi mắt trong veo của Triệu Hoài Chi nhìn mình.
Tần Quyên sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, "Ngươi....tỉnh lại khi nào?"
"Mới một lúc thôi." Lúc y vừa tỉnh, căn phòng trống hoác, chỉ có một ngọn đèn leo lét cách đó không xa.
Không thấy Tần Quyên, y còn tưởng sói con bỏ y lại rồi. Mấy ngày nay y cứ mơ mơ màng màng, không nhớ đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ biết thân thể không thoải mái, ngực đau, tay chân lạnh buốt.
Lạnh?
Trước kia y chưa bao giờ cảm thấy lạnh cả.
Triệu Hoài Chi nhìn Tần Quyên, để ý thấy vết thương bên khóe miệng hắn, hai mắt chấn động, lạnh lùng nói, "Ai làm ngươi bị thương?"
Trong nháy mắt, y thậm chí còn nghĩ, có phải người của Hiên Ca đuổi tới nơi không?
Nhưng nghĩ lại thì đâu thể nhanh thế được.....
Tần Quyên ngại ngùng quay đi, "Không sao, đánh nhau với bọn lưu manh thôi, dần cho chúng nó một trận. Ha ha, đánh đã lắm!"
Hắn nói rồi đi ra kéo cái ghế tới ngồi xuống, rót một chén trà, vừa đưa lên miệng uống đã suýt xoa kêu đau.
"...."
Lại đụng tới vết thương rồi.....
"Mang nước ấm tới đây." Triệu Hoài Chi cười nói.
Tần Quyên nghĩ Triệu Hoài Chi khát nên vội chạy ra ngoài, "Chờ chút, ta gọi người mang tới cho."
Trà kia nguội rồi, hắn uống được nhưng Triệu Hoài Chi không thể uống.
Tần Quyên gọi tiểu nhị lên.
"Ca ta ơi, đồ ăn và thuốc của ngươi đều được hâm nóng ở dưới, ngươi muốn thì tự mình xuống lấy, cần gì phải gọi ta lên." Tiểu nhị vừa mặc áo vừa lải nhải.
Tần Quyên, "Ta còn cần nước ấm nữa."
"Được rồi, xem như ta xui xẻo. Ngươi mang đồ ăn với thuốc lên đi, lát ta mang nước nóng tới."
"Được, phiền ngươi nhé." Tần Quyên nói rồi đi lấy đồ ăn.
Hắn đặt thức ăn xuống bàn, đặt thuốc lên bếp lò, sau đó bưng bàn nhỏ lên giường.
"Mấy ngày nay ngươi không ăn uống đàng hoàng rồi. Mãi lắm mới tỉnh lại, giờ phải chịu khó ăn." Tần Quyên nói, bới cho Triệu Hoài Chi một bát cơm lớn.
Gọi là bát nhưng đúng ra phải là tô....
Nhìn tô cơm vật vã, Triệu Hoài Chi bắt đầu choáng váng.
Nếu ăn hết được, y sẽ viết ngược tên mình.
Tần Quyên nhìn y, đá rơi giày xuống giường, "Ngươi muốn ta đút cho ngươi ăn hả?"
Triệu Hoài Chi đáp, "Nếu ngươi nói thế thì đúng thế đấy."
"....." Tần Quyên đỏ ửng mặt, tuy trong lòng thầm mắng yêu tinh, nhưng vẫn nghiêm túc đút cơm cho Triệu Hoài Chi.
Tần Quyên ăn từng tí một. Mỗi lần Tần Quyên lại gắp cho y ít thịt, y lại nhíu mày không vui nhưng không nói câu nào.
Y không thích ăn thịt, ghét cay ghét đắng thì đúng hơn....
Tần Quyên cũng nghĩ bụng : Sao người này ăn có một bát cơm thôi mà cũng khó khăn như thế? Xem ra đấy cũng là một loại tài năng.
Thật sự khó nuốt đến vậy sao?
Hắn gắp thử một miếng thịt dê nướng, lại ăn một thìa cơm, thấy đâu có tệ. Hơn nữa, cơm trắng rất hiếm, hắn chạy khắp thành Áp Nhi Khiên mới mua được.
Lúc đầu hắn nghĩ là triệu Hoài Chi không quen khí hậu nên mới nhiễm phong hàn. Trước kia, lúc hành quân đánh giặc, hắn từng nghe lão quân y nói, phong hàn do không quen khí hậu giống như bị cảm lạnh hay cảm nắng vậy.
Cho nên hắn mới tìm mua gạo.
"Không tệ mà, sao ngươi ăn khổ sở thế?" Tần Quyên lại tiếp tục đút cho Triệu Hoài Chi.
Triệu Hoài Chi, "...."
Với ý đồ vỗ béo con hồ ly này, Tần Quyên nhất quyết phải bắt y ăn hết cả bát.
Triệu Hoài Chi nghĩ bụng, y sắp phải viết ngược tên mình rồi.....
"Đại ca, ta để nước nóng ngoài này. Ngài đừng có gọi nữa nhé, tiểu nhân phải đi ngủ, mai còn dậy sớm, ngài tha cho tiểu nhân." Tiểu nhị đứng ngoài cửa nói vọng vào, sau đó chạy mất.
Tần Quyên bưng nước ấm vào phòng.
Hắn rót trà trà vào bình, sau đó lại bưng thuốc được đun trên bếp tới cho Triệu Hoài Chi uống.
Tần Quyên phát hiện ra, Triệu Hoài Chi không hề lơ là việc uống thuốc, cầm lên là uống ngay.
Nhớ lại, Viết Viết và Tùng Man đều là cái ngữ sợ đắng hơn sợ chết, uống có bát thuốc mà la oai oái.
Trình độ uống thuốc của Triệu Hoài Chi rất cao, cứ như khổ luyện 18 năm, bây giờ uống đến là điệu nghệ.
"Đừng ngẩn ra nữa, mang nước ấm tới đây." Giọng nói thanh thoát của thiếu niên vang lên.
Tần Quyên sực tỉnh, bưng chậu nước ấm tới.
Hắn tưởng Triệu Hoài Chi muốn rửa tay, không ngờ Triệu Hoài Chi lại giặt khăn lau mặt cho hắn.
"Ui.....Đau...."
"Biết đau thì về sau đừng có đánh nữa." Triệu Hoài Chi lạnh nhạt bảo.
Tần Quyên muốn cãi nhưng lại thấy khóe miệng Triệu Hoài Chi cong lên, mỉm cười dịu dàng.
Thôi, bị đánh một trận mà đổi được nụ cười, cũng lãi.
Có một bằng hữu, một nơi để quyến luyến, một người không muốn rời xa, vậy là hạnh phúc lắm rồi.
Nhưng rồi hắn lại bất an, liệu mình có thể hạnh phúc được bao lâu? Không dám mơ tưởng, không dám tham lam....Trời cao sẽ không dung hắn.
Hắn nhớ tới cữu cữu, lập tức cảm thấy buồn thương ngập tràn cõi lòng.
Sau khi lau mặt cho hắn xong, Triệu Hoài Chi lại nằm xuống thiếp đi, mãi tới trưa hôm sau cũng không tỉnh lại.
Tần Quyên cứ tưởng Triệu Hoài Chi đã tỉnh, còn ăn được một tô cơm lớn, thế nghĩa là bệnh tình đã chuyển biến tốt rồi.
Không ngờ lại vẫn như cũ.
Hắn lập tức nhớ ra vị đạo nhân mà Bát Phương Thông nói đêm qua.
Mười dặm ngoài thành phía nam.
Hắn bế Triệu Hoài Chi lên, đi ra ngoài.
"Tiểu nhị, dắt ngựa của ta tới đây." Hắn nhanh chân chạy xuống lầu.
Tiểu nhị thấy hắn ôm người theo, cũng biết là chuyện cấp bách, vội chạy tới chuồng ngựa.
Tần Quyên ôm Triệu Hoài Chi lên ngựa rồi đi.
Có người hỏi tiểu nhị quán trọ là có chuyện gì.
Tiểu nhị bảo, "Còn chuyện gì nữa, một đứa trẻ còn chưa lo nổi thân đã phải cõng thêm một ca ca bệnh tật đầy mình. Lang trung khắp thành đã đến khám rồi mà còn không cứu nổi, chỉ tội đứa bé kia thôi. Đẹp đẽ như thế, còn rất nhanh nhẹn, vậy mà phải vác theo cục nợ."
Một vị khách lắc đầu nói, "Vậy thì hắn phải liệu mà tính đi. Ca ca hắn còn như thế thì lại chậm mất chuyện cưới vợ. Mất bao nhiêu tiền chữa bệnh, chẳng bằng tích góp mà cưới một cô về..."
"...."
*
Tần Quyên ra cổng thành thì bị một người cản lại.
Hóa ra là Bát Phương Thông hắn quen đêm qua.
"Là ngươi à?"
"Ta đây, ta chờ ngươi mãi, biết ngay hôm nay ngươi sẽ đến thành nam mà. Đi thôi, ta dẫn ngươi tới gặp lão đạo nhân kia." Bát Phương Thông vừa nói vừa đi trước dẫn đường.
Tần Quyên gọi theo, "Ngươi chờ ta chỉ để dẫn ta đến chỗ đạo nhân Toàn Chân giáo kia sao?"
Bát Phương Thông cười nói, "Đúng vậy, ngươi là người tốt thì ta cũng không ngại làm người tốt một phen."
Tần Quyên không nói gì, bởi vì cũng không biết phải đáp lại những lời này thế nào.
Hắn không cho rằng bản thân là người tốt.....Chỉ là đôi khi cách hắn xử lý vấn đề không giống người khác mà thôi.
"Nghỉ một lát đi, ta thấy ngươi cũng mệt rồi." Tần Quyên nói, ghìm cương ngựa.
Bát Phương Thông tìm một nhà gần đó xin bát nước uống.
Tần Quyên cũng nhớ ra phải đút nước cho Triệu Hoài Chi.
Hắn cởi túi nước bên hông, đưa vào miệng Triệu Hoài Chi, hai tay hơi run. Hắn muốn cho y uống nhiều một chú, nhưng nước cứ chảy xuống cổ mãi
Lúc này Tần Quyên mới để ý, hóa ra trên cổ Triệu Hoài Chi còn có một nốt ruồi khác.
Nốt ruồi rất nhỏ, không ghé sát mắt vào thì không thấy.
Hắn nhớ lúc trước Triệu Hoài Chi không có cái này mà?
Mà nốt ruồi ấy có màu đỏ như chu sa, rất quái lạ.
Bỗng nhiên hắn hiểu ra điều gì đó, vừa bất an vừa hoảng sợ....
Hắn mơ hồ cảm thấy bệnh của Triệu Hoài Chi hẳn là có liên quan đến nốt ruồi này.
Người hắn run lên. Con người ta ai cũng sợ những thứ nằm ngoài tầm hiểu biết của mình.
"Tiểu huynh đệ, chúng ta mau đi thôi, còn năm dặm đường nữa. Lúc ở cổng thành chờ ngươi, ta đã hỏi thăm đồi. Nếu đến muộn, đạo nhân đó mà ra khỏi nhà thì hai ba hôm chưa chắc đã về đâu." Bát Phương Thông giục.
"Ừ." Tần Quyên gật đầu.
*
Đi được 10 dặm về phía nam, họ thấy một khoảng đất trồng đến ba cây đào.
LÂu lắm rồi Tần Quyên không thấy đào.
Ở nơi như thế này mà cũng trồng được ư?
Đúng là cao siêu....
Tần Quyên không biết nói gì, chỉ cảm thấy vui mừng khôn xiết.
"Mau vào đi, đạo nhân sống trong kia. Tiểu huynh đệ ta đi trước đây, sau này còn gặp lại." Bát Phương Thông vẫy tay với hắn.
Nói cứ như thể sắp phải đi xa lắm, nhưng Tần Quyên không kịp hỏi.
"Có người không?" Tần Quyên không dám mạo muội vào nên đứng ngoài cửa gọi.
Một tiểu đạo đồng đi ra, mặc xiêm y rộng, có điều chân đi còn chưa vững.
Tần Quyên thấy nó vừa đáng yêu vừa buồn cười, lại nhớ đến Tùng Man, nên ngọt giọng hỏi, "Sư phụ ngươi có đây không?"
Hắn nói tiếng Hán, đệ tử của Toàn Chân giáo đương nhiên nói tiếng Hán nên không cần dùng tiếng Mông Cổ nữa.
Tiểu đạo đồng còn đnag ngây ra, dường như rất ngạc nhiên khi người này biết tiếng Hán, một lúc sau mới đáp, "Sư hổ* nhà ta đi ra ngoài mất rồi."
*Đáng lẽ là sư phụ, nhưng c* cậu bị ngọng nên mới nói là sư hổ.
"Cái gì?" Tần Quyên kinh hãi, vội hỏi, "ĐI lúc nào? Hôm nay có về không?"
Tiểu đạo đồng đáp, "Sáng nay vừa mới đi xong, chắc sẽ về thôi. Người không mang theo túi tiền, làm sao ở ngoài kia lâu được. Ngươi cứ vào nhà đợi đi."
Tiểu đạo sĩ mở cửa cho Tần Quyên vào.
Tần Quyên ôm Triệu Hoài Chi vào sân. Tiểu đạo đồng nhìn quanh bên ngoài một chút rồi đóng cửa.
"Ngươi không sợ ta là người xấu hay sao?" Tần Quyên hỏi.
Tiểu đạo sĩ đáp, "Trước khi đi, sư hổ đã dặn, trong vòng 2 ngày tới sẽ có vị khách người Hán từ phía tây tới, hãy chào đón họ."
Phía tây? Nhưng đây là phía nam thành, nên hắn từ phía bắc tới mới đúng chứ.
"Ban nãy ta đứng trên lầu, thấy huynh cưỡi ngựa tới." Tiểu đạo đồng chỉ vào cánh cửa sổ.
Tần Quyên gật đầu.
"Ta dùng la bàn đối chiếu, quả nhiên huynh từ hướng tây vòng tới."
"...."
"Sau đó ta nghe huynh nói tiếng Hán, cho nên biết chính là huynh." Tiểu đạo đồng cười, hai mắt cong cong, bưng đĩa trái cây lên mời.
Hình như trẻ con trên đời đều như này, hễ thấy người ưa nhìn là muốn nói chuyện.
"Ừ." Tần Quyên gật đầu, liếc nhìn sắc trời.
"Sự phụ ta không về sớm thế đâu. Huynh ăn gì đi, ta chờ cùng huynh." Tiểu đạo đồng cười nói, "Hoặc nếu huynh thấy chán thì chơi cờ với ta."
Tần Quyên nói, "Ta không biết chơi cờ."
"Vậy càng hay, ta dạy huynh." Tiểu đạo đồng rất vui vẻ, vào trong nhà đem bàn cờ ra.
"...." Tần Quyên đang lo lắng cho Hồ Hồ, tâm trí đâu mà chơi cờ.
Tiểu đạo đồng lại nói, "Huynh đặt y nằm lên giường đằng kia đi, cứ ôm như vậy mãi sao được, y cũng không thoải mái."
Tần Quyên đắn đó một chút mới đứng dậy, đặt Triệu Hoài Chi lên giường.
Lúc này, hắn mới nhận ra hai cánh tay mình tê rần.
Hắn vận động một chút rồi mới ngồi vào bàn cờ.
Trước kia hắn cũng từng nghịch mấy quân cờ vây, nhưng không biết luật chơi. Dù xem người lớn chơi cũng chỉ hiểu đại khái là vây được quân là có thể ăn thôi.
"Ta dạy huynh nhé. Đây là quân đen, đây là quân trắng....." Tiểu đạo đồng chìa hai loại quân cờ màu sắc khác nhau cho Tần Quyên nhìn.
Tần Quyên, "...."
Nó nghĩ mình là tên ngốc sao?
"Ta thích quân trắng, nhưng sư hổ luôn bắt ta chọn quân đen....Cho nên lúc tự chơi cờ với mình, ta luôn lấy quân trắng."
"Huynh xem trên bàn cờ có những đường ngang gọc cắt nhau. Quân cờ phải đặt ở những điểm giao nhau chứ không đặt trong ô vuông nhé.....Lúc nhỏ ta toàn đặt sai..."
Tần Quyên, "......."
Hắn hoài nghi đứa bé này coi hắn là tên ngốc thật rồi.
"Huynh nhìn thấy mấy cái chấm đen trên bàn cờ không? Huynh đếm xem nào...."
Tần Quyên, ".....!"
"Khúc Nhi." Một giọng nói lạnh lùng vang lên, chen ngang bọn họ.
Tần Quyên ngước lên, thấy một vị đạo nhân mặc quần áo xám trắng bước vào.
Người này trên dưới 20 tuổi, dáng vẻ thanh tú, búi tóc cao, đầu đội tiểu quan bằng ngọc.
"Đạo nhân." Tần Quyên chắp tay thi lễ, "Khẩn cầu đạo nhân cứu bằng hữu của ta."
Vị đạo nhân cười hiền hòa, "Nếu ngươi đã tìm đến đây thì hẳn cũng biết nguyên tắc của bần đạo."
"Trước khi tới quý phủ, ta đã tìm ba vị lang trung nhưng không ai chữa được, chẳng những thế bệnh tình còn tái phát nhiều lần, càng lúc càng nghiêm trọng hơn. Xin đạo nhân cứu y." Tần Quyên nức nở nói.
Vị đạo nhân không đáp, mà lặng lẽ đi tới bên giường, đôi mày nhăn lại.
Hắn bắt lấy cổ tay Thiệu Hoài Chi, sau đó lại kinh ngạc nhìn Tần Quyên.
Tần Quyên lo lắng tiến lên. Hắn không biết đạo nhân kia phát hiện ra điều gì mà vẻ mặt phức tạp như thế.
Tần Quyên không dám hỏi, sợ mở miệng rồi sẽ khiến đạo nhân nổi giận mà đuổi mình đi.
Trực giác mách bảo cho hắn biết, tình trạng của Triệu Hoài Chi phức tạp hơn hắn nghĩ nhiều.
Hắn hoảng đến nỗi hai lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi. Hắn không dám cầu ước gì nhiều, chỉ mong Triệu Hoài Chi có thể bình phục. Dù sau đó y nói muốn đến chỗ tên chó điên Bác Bác Nộ kia, hắn cũng không ngăn cản.
Nhưng Triệu Hoài Chi nhất định không thể chết....
Chỉ cần Hồ Hồ còn sống, sói con trưởng thành trên thảo nguyên Samarkand đầy nắng gió kia cũng còn sống.
Đó chính là ánh nắng ấm áp nhất hắn gặp được thuở thiếu thời.
Một đứa trẻ từng lăn lộn ở hố tù binh, sống trong trại nô lệ Mông Cổ, trải qua những ngày cơ cực ở Cát Cáp Bố doanh.
Bước ra khỏi máu tươi và khói lửa.
Nhưng rồi hắn vẫn ở đây, vẫn bồi hồi xúc động, khao khát ngày mai.
Lúc hắn cảm thấy mình chắc đã đủ mạnh mẽ để không gục ngã trước bất kỳ nỗi đau nào nữa, hắn lại mất đi cữu cữu.
Hốc mắt Tần Quyên hoen đỏ, nhìn vị đạo nhân, cánh môi run rẩy nhưng không dám hỏi.
Vị đạo nhân thở dài, nhẹ nhàng vươn tay, quay mặt Triệu Hoài Chi nghiêng vào trong.
Quản nhiên nốt ruồi nhỏ mày đỏ lộ ra trên cần cổ.
Vị đạo nhân ngồi xuống khai đơn thuốc rồi sai tiểu đạo đồng lấy thuốc.
Trước khi vào dược phòng, tiểu đạo đồng gọi, "Ngươi đến đây giúp ta, đừng quấy rầy sư hổ, người còn phải suy nghĩ."
Tần Quyên đành đi theo.
"Sao ngươi biết sư hổ....à không, sư phụ đang bận suy nghĩ." Nghe đứa bé này nói chuyện nhiều, Tần Quyên cũng bắt đầu ngọng theo.
"Mỗi khi sư hổ gặp phải chứng bệnh nan y thì sẽ cau mày không nói gì, giống như huynh thấy lúc nãy đấy." Dược đồng nói, chỉ vào tầng trên cùng, "Lấy gói thứ ba từ bên trái."
Tần Quyên lấy đưa cho nó.
Tiểu đạo đồng cân thuốc, tăng giảm từng chút một, sau đó đổ thuốc vào bát đá.
"Lại đây lấy giúp ta mấy thứ này" Tiểu đạo đồng chỉ vào tủ gỗ.
Hai người bận rộn một hồi, cuối cùng đã đun xong thuốc.
Lúc Tần Quyên ra khỏi dược phòng thì thấy đạo nhân kia đang châm cứu cho Triệu Hoài Chi.
Hắn từng nghe đến châm cứu rồi, nhưng tận mắt nhìn thấy thì đây mới là lần đầu.
Vị đạo nhân kia dùng châm nhỏ, đâm quanh nốt ruồi nhỏ trên cổ Triệu Hoài Chi.
Nói thật, Tần Quyên nhìn thôi đã sợ rồi.
Thứ này càng làm hắn cảm thấy bất an hơn. Rốt cuộc Triệu Hoài Chi bị bệnh gì?
Nhưng giờ cũng không tiện lên tiếng, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn và tin tưởng vị đạo nhân kia.
Ban nãy, khi đạo nhân bắt mạch cho Triệu Hoài Chi, vẻ mặt kinh ngạc, như thể nhớ lại điều gì....Nhưng Tần Quyên không dám nói chắc.
"Sư hổ, thuốc đun xong rồi." Tiểu đạo đồng bưng thuốc ra, Tần Quyên vội đỡ lấy.
Đạo nhân nhận chén thuốc nhưng không cho Triệu Hoài Chi uống, mà là.....
Hắn rót thẳng chén thuốc nóng vào cổ Triệu Hoài Chi, từng giọt từng giọt một.
Nước thuốc nhỏ lên nốt ruồi nhỏ bị vây trong ngân châm.
"....." Tần Quyên cắn răng, thấy phần da trên cổ Triệu Hoài Chi đã đỏ ửng lên như sắp bỏng rộp mà vị đạo nhân còn chưa dừng tay, "Rốt cuộc ngài định làm gì...."
Hắn không kìm được mà lên tiếng.
Vị đạo nhân kia chỉ lạnh nhạt đáp, "Trong thân thể y có cổ, bị dược vật áp chế nên rơi vào trạng thái ngủ đông. Nhưng cách đây mấy hôm, y bị một vết thương chí mạng, thập tử nhất sinh, cổ trùng đột nhiên thức tỉnh, bắt đầu cắn phá bổn nguyên của y."
Tần Quyên không biết cổ là cái gì, hơn nữa vì sao trên người Hồ Hồ lại có cổ? Hắn cứ ngẩn người ra, vì những thứ kiến thức này nằm ngoài tầm hiểu biết của hắn.
Đạo nhân lại thởi dài, nói, "Nếu chậm nửa tháng, ngay cả y thuật của bần đạo cũng không cứu nổi y, chỉ có thể trơ mắt nhìn y thành đồ ăn cho cổ gặm nhấm dần dần mà thôi."
Tuy Tần Quyên không biết cổ mà đạo nhân nói là gì, nhưng giờ hắn tạm hình dung cổ là một loại sâu nào đó. Có con sâu đang chui rúc trong thân thể Triệu Hoài Chi, hơn nữa còn sống trong đó rất lâu rồi. Vì Triệu Hoài Chi bị Bác Bác Nộ đâm một đao trọng thương, tính nạng nguy kịch, cho nên cổ mới sống lại. Bây giờ, con sâu này muốn biến cơ thể y thành cái tổ cho mình sinh sôi....?
Tần Quyên mới nghĩ đã tái cả mặt.
Con mẹ nói, đến cả sói hắn cũng không sợ, nhưng hắn sợ sâu!
Ban nãy hắn còn lo Triệu Hoài Chi bị bỏng, bây giờ nhìn vẻ mặt hắn chỉ hận không thể băm con sâu kia ra làm mồi cho cá, vị đạo nhân thấy dở khóc dở cười.
Đến cả bệnh phong hàn còn không chữa nổi thì lũ lang trung này làm được trò trống gì. Hắn nghĩ ngợi một lúc, đoán là bọn họ muốn đòi thêm tiền, bèn bảo, "Nếu có ai trong các ngươi chữa khỏi được cho y thì ta sẽ trả nguyên một thỏi bạc. Phải dùng thuốc tốt nhất, chúng ta còn muốn lên đường sớm."
Hắn không dám ở Áp Nhi Khiên quá lâu, sợ Hột Nhan Bác Bác Nộ đuổi tới. Nếu đây là thành Oát Đoan thì hắn không sợ, chí ít thành Oát Đoan cũng thuộc phạm vi đất phong của Viết Viết, tộc Hột Nhan mà chưa được lệnh của Hãn thì không được tự ý xông vào đất phong của vương gia, nếu không sẽ bị coi là tạo phản.
Cho nên cứ loanh quanh ở Áp Nhi Khiên thế này, hắn rất bất an. Nếu Bác Bác Nộ đuổi theo, chỉ cần bắt tất cả lang trung trong thành để tra hỏi là sẽ tìm ra ngay nơi ở của hắn và Triệu Hoài Chi.
Bây giờ, hắn chỉ mong sao Bác Bác Nộ mắc mưu, tưởng hắn trốn về phía Hổ Tư Oát Nhĩ.
"Để lão hủ thử lại."
"Ta cũng thử lại....."
"...."
Nghe được trả công một thỏi bạc, ba lão lang trung đều dốc hết sức.
Tần Quyên đi tới bên mép giường, kéo chăn của Triệu Hoài Chi ra, để lộ cánh tay gầy guộc.
Khi mấy vị lang trung tới khám lần đầu, nhìn thấy cánh tay kia, còn tưởng người nằm trên giường là một cô nương.
Sau khi biết y là một thiếu niện, họ cảm thán thiếu niên này còn xinh đẹp hơn các cô nương, nhưng mà gầy quá, gầy một cách bất thường.
"Lão hủ nghĩ cơ thể y quá đỗi suy nhược dẫn đến phong hàn, trị ngọn không bằng trị tận gốc. Trước hết cứ bồi bổ cho y nửa tháng, không chừng phong hàn sẽ tự khỏi."
"Nửa tháng?" Tần Quyên nhíu mày.
"Muốn củng cố căn cơ thì nửa tháng là ít. Y không chỉ gầy yếu mà còn bị thương nặng. Nếu ngài nóng lòng hơn, lão hủ cũng không có cách nào."
"Chúng ta cũng nghĩ vậy." Hai lang trung còn lại đồng thanh nói.
Tần Quyên bấy giờ rất khó xử. Hắn biết Triệu Hoài Chi cần tĩnh dưỡng, nhưng mà Áp Nhi Khiên không an toàn. Nếu là Oát Đoan thì tốt rồi, Đán Mộc cũng đang ở Oát Đoan....
Nhưng thân thể Triệu Hoài Chi như vậy thì làm sao đi đường được nữa. Đến được Áp Nhi Khiên đã mất nửa cái mạng y rồi.
Tần Quyên đi vòng vòng mấy lượt, hồi lâu sau mới nói, "Cứ điều trị cho y trước, phải dùng thuốc tốt nhất."
Sau đó, các lang trung vội vàng đi kê đơn.
Tần Quyên muốn ra ngoài một chuyến. Hắn phải mang mấy thứ đồ lấy từ đại doanh của Bác Bác Nộ đi cầm cố, không thì không có tiền chữa bệnh cho Triệu Hoài Chi.
Nào là mũ áo, đồ trang sức, vàng bạc mã não, đủ thứ linh tinh...
Nếu đúng giá thì ít cũng phải đổi được 5 thỏi bạc. Tên Bác Bác Nộ kia thích vàng, hắn moi được tới 10 hạt kim châu.
Nhưng nếu không tìm được chỗ đàng hoàng thì chỉ đổi được hai thỏi thôi.
Đồ của hắn có lai lịch bất minh, tiệm cầm đồ tử tế sẽ điều tra nguồn gốc, biết là đồ của tộc Hột Nhan, nên hắn đành phải đến chợ đen.
Chợ đen không mở vào ban ngày, chỉ ban đêm mới hoạt động. Sau khi hắn và Triệu Hoài Chi tới đây, hắn cho Triệu Hoài Chi uống thuốc, canh y ngủ rồi mới rời quán trọ, tìm đến chợ đen.
Chợ đen đa số đều nằm bên ngoài thành, hoặc ở những con phố cũ nát trong thành. Tần Quyên không buốn bỏ Triệu Hoài Chi đi quá lâu, cho nên không ra ngoài thành mà tìm đến khu phố cũ.
Con phố kia vừa sập xệ vừa rách mướp, vừa đến gần đã ngửi thấy mùi rượu thịt.
Thấy có người tới, một gã tiến đến hỏi.
"Ngươi mua đồ hay là bán." Gã nam nhân đầu tóc bù xù kia nói.
Tần Quyên không để tâm đến gã, chỉ muốn tìm tiệm cầm đồ.
"Tiểu huynh đệ, ta rành đường xá ở đây hơn ngươi." Thái độ người kia không đổi, nhưng đã bước lên chặn đường hắn.
Tần Quyên là người cẩn thận, không tùy tiện nói chuyện với kẻ khác, trừ phi đối phương đẹp.
Nhưng tên này lấm lem rách rưới, người sặc mùi rượu, hắn không buồn nói nửa câu.
"Nếu ngươi muốn bán, ta có thể đưa ngươi đi. Nếu ngươi muốn mua, ta cũng đưa ngươi đi được. Nhưng mà ngươi phải cho ta 10 lượng bạc làm thù lao. Yên tâm, ta sẽ khiến ngươi vừa lòng." Gã khoanh tay nói.
Tần Quyên cảm thấy tên này rõ ràng là phường lưu manh, không buồn nghĩ ngợi, cũng không muốn dây dưa, bèn tung người nhảy thẳng lên tường.
Chặn đường của hắn thì hắn đi trên mái nhà là được chứ gì?
Nam nhân đầu bù tóc rối kia kinh ngạc chớp mắt, một lát sau mới tỉnh ra, kêu lên, "Tiểu huynh đệ, ngươi tin ta đi! Ta thông hiểu nơi này nhất, được người ta gọi là Bát Phương Thông! Tiểu huynh đệ không nghe danh ta sao..."
Tần Quyên đi được mấy bước thì bỗng dừng chân.
Hắn nhìn tên Bát Phương Thông nọ.
"Ngươi rành nơi này lắm sao?"
"Rành lắm, ta ở đây 12 năm rồi. Không chỉ nơi này, khắp thành Áp Nhi Khiên, không chỗ nào ta không biết." Gã đáp liến thoắng.
Tần Quyên thấy tuy kẻ này nhếch nhác nhưng hai mắt sáng rực, hết sức có thần.
"Được, ta muốn tìm hiệu cầm đồ. Mấy thứ này đáng giá 4 thỏi bạc. Nếu ngươi tìm được cho ta, 1 thỏi bạc thuộc về ngươi." Tần Quyên mở gói hạt vàng ra cho gã nhìn rồi nhanh tay thu lại.
Cặp mắt Bát Phương Thông sáng rực, nhưng mau chóng trấn tĩnh.
"Ngươi cho ta một thỏi bạc sao?" Ban đầu gã đòi 10 lượng bạc.
Mà 1 thỏi tương đương 50 lượng.
Gấp năm lần. Sao lại có chuyện tốt như vậy?
Tần Quyên nói, "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."
Bát Phương Thông gật đầu, "Ta sẽ cố hết sức. Nhưng ngươi phải đảm bảo, nếu có kẻ xông lên đánh ngươi, ngươi phải đánh chúng. Dù có đánh không lại thì cũng phải ra vẻ dám liều mạng, thì những tên đó mới chịu giao tiền cho ngươi."
"....."
Tần Quyên ngờ vực, không hiểu tên này có ý gì.
Đây là lần đầu tiên Tần Quyên tới chỗ chợ đen như thế, nhưng lúc trước đã từng đi ngang, Nô Nô Mạt Hách cũng từng kể cho hắn nghe kinh nghiệm của bản thân.
Nhưng mà hắn không biết là tới đây sẽ phải đánh nhau.
"Mau đi theo ta. Lát nữa sợ có nhiều người quá, không đánh nổi." Bát Phương Thông khập khiễng đi sâu vào ngõ. Lúc này Tần Quyên mới phát hiện ra, một chân của gã không lành lặn.
Tần Quyên mau chóng đuổi theo, đi không bao lâu thì nhìn thấy một cửa tiệm treo lá cờ lớn ghi chữ "Đổi" bằng tiếng Hán.
Cửa tiệm treo cờ này không có nghĩa chưởng quầy là người Hán, mà chẳng qua là phong tục. Dù sao đa số người Kim cũng dùng chữ Hán.
Hơn nữa, tiệm cầm đồ của người Nữ Chân cũng nhiều.
Bây giờ Tần Quyên đã dễ dàng phân biệt được đâu là người Hán, đâu là người Mông Cổ, đâu là người Nữ Chân, rất ít khi nhầm.
Đầu tiên là dựa vào thân hình. Đa số người Hán không đến nỗi thấp, nhưng vai hẹp eo nhỏ hơn người Mông Cổ rất nhiều. Người Hán ở Kim quốc phương bắc thì lại khác, vai rộng hơn người Hán ở Tống quốc nhưng vóc dáng thấp hơn. Còn người Nữ Chân khá giống người Hán ở Kim quốc, nhìn hình thể thì không phân biệt được, nhưng lại có thể đoán bằng khuôn mặt. Người Hán ở Kim quốc đa phần là mặt chữ điền hoặc chữ thân, trong khi cằm người Nữ Chân thon gọn hơn, kiểu tóc cũng khác....
Nhìn kiến trúc căn nhà, Tần Quyên đoán chủ nhà là người Nữ Chân, mà không có quá nhiều người Nữ Chân thạo tiếng Mông Cổ. Khi bọn họ tới, một người nói tiếng Mông Cổ lắp bắp ra chào đón.
Trong nhà có rất nhiều người. Tần Quyên thoáng thấy lo sợ, đồng thời cũng nhận ra, một khi đã vào ổ cướp, nếu muốn quay đầu thì chắc chắn mất cả chì lẫn chài. Giờ thì hắn hiểu lời Bát Phương Thông nói ban nãy có ý gì rồi.
Tuy vậy, nét mặt Tần Quyên không hề biến sắc, ra vẻ điềm tĩnh đi theo Bát Phương Thông. Hắn làm đến thế chẳng qua cũng vì muốn kiếm chút tiền chữa bệnh cho Triệu Hoài Chi. Một khi đã chọn tin Bát Phương Thông thì hiện tại không cần hoảng sợ rút lui.
Nghĩ vậy, hắn cũng bớt sợ đi nhiều.
"Bát Phương Thông, ngươi quen hắn à?"
Một người có vóc dáng cao lớn hỏi Bát Phương Thông.
Bát Phương Thông gật đầu cười cười, "Nếu ta đã mang tới đây thì đương nhiên là quen rồi. Nhị đương gia, ngài nể mặt ta, hay là...."
Người cao lớn kia hừ lạnh, "Đổi gì? Lấy ra đây xem?"
Tần Quyên mở túi ra, bên trong là mười mấy hạt vàng. Vừa thấy ánh hoàng kim trong túi, sắc mặt những người trong phòng đều thay đổi.
Không một ai lên tiếng.
Gã cao lớn vừa vươn tay, Tần Quyên bèn nhanh nhẹn thu túi lại, nhìn gã.
"Ta không biết đồ này có phải thật hay không, không thể ra giá." Gã nói.
Tần Quyên đáp, "KHông phải đồ thật thì ta dám mang tới chỗ ngươi đổi sao?"
"Nếu là thật, sao ngươi không đổi ở cửa tiệm trên phố lớn, còn tới đây làm gì?" Có kẻ lớn tiếng.
Kẻ này nói tiếng Mông Cổ sai lung tung, giọng còn lơ lớ, Tần Quyên nghe mãi mới hiểu hắn nói gì, càng nắm chặt túi hơn. Hắn lạnh lùng quét mắt quanh phòng, rồi thẳng lưng đi ra ngoài.
Bước chân của hắn nhẹ nhàng chậm rãi, cứ như tản bộ trong sân vắng, khiến đám người kia không hiểu chuyện gì.
Tần Quyên lẩm nhẩm đếm trong đầu. Lúc đếm đến 9, chân còn chưa đặt lên ngưỡng cửa, một kẻ đã đánh lén sau lưng.
Hắn đột ngột quay người lại, túm lấy nắm đấm đang vung về phía mình.
Sau đó, hắn vận sức, ném gã ra xa mấy thước.
"Muốn đánh hả?"
"Đâu có." th*n d*** của hắn còn không buồn di chuyển, rõ ràng là công phu rất tốt.
"Mới có bằng ấy tuổi, rốt cuộc là võ công gì?"
Trước giờ chưa thấy ai chỉ dựa vào sức cánh tay mà ném văng người khác ra xa như vậy.
Cho nên ai nấy đều cảm thấy kinh sợ.
Tần Quyên cười lạnh, "Nếu không phải đồ thật, sao phải đánh lén?"
"Ha ha ha, hiểu lầm thôi, tiểu huynh đệ, ta chỉ ngứa tay....khụ khụ khụ....." Tên kia bị Tần Quyên quăng ngã đến hộc máu, vậy mà vẫn ba hoa.
"Nếu đã là hiểu lầm, vậy giờ ta hỏi các ngươi, chỗ các ngươi có cầm đồ hay không?" Tần Quyên khoanh tay đứng trước mặt bọn họ.
"Có chứ, nhưng ngươi muốn bao nhiêu?" Bọn họ hỏi.
"Ta không phải kẻ tham lam, chỉ cần 4 thỏi bạc." Hắn biết, đúng ra mình có thể đổi lấy 5 thỏi, nhưng đây là chợ đen.
Bát Phương thông đứng ra nói, "Ta xem rồi, là hạt kim châu có tỷ lệ tốt nhất, to như hạt bồ đề, tới mười mấy viên."
"Cút sang bên kia." Nhị đương gia hất Bát Phương Thông, nhìn Tần Quyên chằm chằm, "Bốn thỏi bạc là quá nhiều. Chỗ chúng ta là chợ đen, cùng lắm chỉ được 2 thỏi."
Tần Quyên nhíu mày, "Quá ít."
"Vậy ngươi tới nhà khác đi, chỗ ta không đổi."
"...." Tần Quyên thấy tên này rất khó chơi, biết là hắn đang cần tiền gấp, hoặc tin chắc hắn không dám cầm chỗ vàng này đi nơi khác đổi.
Tần Quyên do dự nhìn Bát Phương Thông. Nếu giờ hắn bỏ đi, chắc chắn sẽ không đổi được nữa. Ở chợ đen, khi một nhà không tiếp thì những nhà khác cũng không dám nhận.
Bát Phương Thông đi tới nói với Tần Quyên, "Đừng đi vội, có gì từ từ nói." Câu này của hắn coi như bắc thang cho cả hai bên, nên Tần Quyên cũng không đi nữa.
Bát Phương Thông nhỏ giọng hỏi, ngoài vàng ra, hắn còn gì nữa không?
"Ngọc lam, mã não và 5 viên ngọc trai."
"Ngọc trai?" Mắt Bát Phương Thông sáng ngời, "Là ngọc trai nước ngọt hay nước mặn?"
Tần Quyên cạn lời. Có ngọc trai nước mặn thì hắn còn đem tới đây bán làm cái gì? Đúng là ngu không thể tả.
Một viên ngọc trai nước mặn bé bằng đốt ngón tay thôi cũng có giá 10 lạng hoàng kim, năm viên là thành phú hộ luôn rồi, hiểu không?
Bát Phương Thông cũng nhận ra sự ngớ ngẩn của bản thân, bèn nói, "Nước ngọt cũng được, ta sẽ nói với họ."
Bát Phương Thông nói với nhị đương gia kia rất lâu. Nhị đương gia không đồng ý, chỉ lẳng lặng uống trà, cũng bắt Tần Quyên đợi nguyên thời gian đó. Sau cùng, gã mới đứng dậy, nói với Tần Quyên và Bát Phương Thông, "Được rồi, đã muộn thế này, ta cũng không muốn dây dưa với các ngươi. 4 thỏi thì 4 thỏi, tới lấy bạc đi."
Khi nhị đương gia đưa đĩa bạc đến trước mặt Tần Quyên, gã cũng vươn tay ra cầm lấy túi vàng.
Tần Quyên cũng một tay cầm túi vàng, một tay nhận bạc.
Hai người không ai nhịn ai, giằng co một hồi mà chưa chịu buông tay.
Bát Phương Thông lau mồ hôi lạnh, cười hì hì nói, "Ta đếm một hai ba, các ngươi từ từ buông tay...."
"Một."
"Hai."
Lúc Bát Phương Thông đếm đến 2, Tần Quyên đã buông tay rồi
Nhị đương gia nhìn hắn, cũng buông tay ra.
Nhịn đương gia kiểm tra đồ trong túi, còn Tần Quyên cất bạc đi.
Hắn đứng đó một lúc, chờ nhị đương gia kiểm tra xong rồi hỏi, "Ta đi được rồi chứ?"
Sau lưng hắn là một đám nam nhân đứng chắn cánh cửa.
Không hổ là chợ đen, nếu nhát gan thì chắc đã bị dọa chết khiếp rồi.
Nhị đương gia kiểm kê xong đâu đấy rồi mới gật đầu.
Nhưng khi Tần Quyên xoay người, mấy gã nam nhân kia bắt đầu xoa tay, tiến về phía hắn.
Tần Quyên nhướn mày, "Có ý gì đây?"
"Đây là tục lệ....." Bát Phương Thông run rẩy nói, "Người nào tới chợ đen cũng phải bị đánh một trận....Nhưng mà tiểu huynh đệ, ngươi đừng quên tiền công của ta....Ta ra ngoài chờ...."
"Các ngươi đúng là lũ b*nh h**n...." Tần Quyên tức đến phát hỏa.
Một tên vung nắm đấm xông tới. Tần Quyên nghiêng người tránh được.
Lại thêm một tên nữa, nhưng vẫn đánh không trúng.
Tần Quyên nhanh mắt lẹ tay, chỉ có 4 tên tấn công hắn, những tên khác thì vẫn đứng im, không biết chúng sợ hay gì...
"Các ngươi đã ép, vậy ta sẽ dạy các ngươi một bài học." Tần Quyên cong môi cười, hai mắt bắt đầu vằn đỏ, thật sự nổi cơn lôi đình.
Thấy chúng không có ý định dừng tay, Tần Quyên vung thẳng nắm đấm vào mặt một gã.
Những tên này to cao vạm vỡ, đấm vào bụng chỉ tổ đau tay, cho nên Tần Quyên cứ nhắm vào mặt, tên nào cao quá thì đấm vào cổ, toàn nhằm chỗ hiểm yếu nhất mà tấn công.
Cho ăn đòn đau thì kiểu gì chẳng phải quỳ xuống đất xin tha.
Chưa đầy một khắc, 4 tên cao lớn đã ngã lăn ngã lộn.
Tần Quyên phủi tay. Tuy bản thân cũng không hoàn toàn lành lặn, khóe miệng bị đấm rách da chảy máu, nhưng dù sao cũng rất đã tay.
Hắn chỉ vào những tên còn lại, quát, "Muốn đánh thì lên hết đây, ta còn phải về cho sớm chợ."
"...." Lúc này thì làm gì còn có ai dám lên nữa, chỉ thiếu điều lạy hắn một câu : Mời ngài đi nhanh.
Tần Quyên hừ một tiếng rồi đùng đùng bước ra cửa.
Bát Phương Thông đang chờ Tần Quyên bò ra ngoài, còn rất tử tế mà kiếm cho hắn một cái xe đẩy, không ngờ Tần Quyên lại lành lặn bước ra.
"...." Bát Phương Thông cực kỳ khó hiểu, trong hiệu cầm đồ có đến 8 tên cao to lực lưỡng, chẳng lẽ không đánh lại được thằng nhóc này?
Tần Quyên thấy cái xe đẩy mà Bát Phương Thông kéo đến mới nhớ ra câu gã nói lúc trước, chắc là chờ hắn để đòi thù lao đây mà.
Trong áo Tần Quyên có 4 thỏi bạc, hắn hào phóng lấy ra hai thỏi, đưa cho Bát Phương Thông.
Bát Phương Thông còn đang ngây ra thì Tần Quyên nói, "Của ngươi hết đấy."
Gã ngơ ngác hỏi lại, "Ta nhớ ngươi bảo là ngươi ba ta một mà?"
"Ngươi nhớ không sai, nhưng ta cho ngươi 2 thỏi." Tần Quyên cười đáp.
"Không không, vì sao lại thế?" Bát Phương Thông chưa bao giờ thấy ai hào phóng như vậy nên không thể hiểu nổi.
"Ngươi muốn sai ta kéo ngươi ra ngoài cũng đâu mất tới một thỏi bạc." Báy Phương Thông vừa nói vừa kéo xe ra khỏi con hẻm trong khu phố cũ.
"Không phải thế. Con người ta, nếu muốn kiếm nhiều tiền thì phải biết cách....Mà thôi, nói nữa ngươi cũng không hiểu." Tần Quyên nằm dài trên xe. Khóe miệng hắn bị rách, ban nãy không cảm thấy gì nhưng giờ vừa nói một câu đã đau nhói.
"Ta không hiểu lắm, nhưng nếu ngươi gặp việc gì khó thì cứ tìm ta. Ngươi là người trượng nghĩa lại hào phóng, ta sẽ giúp ngươi." Bát Phương Thông nói.
Tần Quyên ngồi dậy, đột nhiên hỏi, "Vậy ngươi có biết ở đâu có thần y không?"
"Thần y? Lang trung? Ở thành đông cso một vị, thành tây một vị, thành bắc một vị." Bát Phương Thông kể lau láu.
"Không phải ba người đó, ba người đó ta đều mời rồi, không ăn thua! Ta cần một vị thần y, chữa được bách bệnh cơ!"
Lúc nghe hắn nói mấy câu đấy, Bát Phương Thông mới ý thức được, đây chỉ là một đứa trẻ.
Dù dáng vẻ trầm ổn kiên định, nhưng trẻ con vẫn là trẻ con.
Gã nghĩ một lúc rồi nói, "Ở ngoài thành nam 10 dặm có 1 vị đạo nhân, nghe nói có thể chữa bách bệnh."
"Đạo nhân?"
"Nghe đâu là Toàn Chân giáo, đến từ Liêu Châu. Có một người ở ngoài thành nửa dặm từng vô tình được ông ta chữa bệnh cho, nghe nói y thuật vô cùng lợi hại nhưng tính tình kỳ quái, nên ta không nhắc đến từ đầu." Bát Phương Thông giải thích.
"Kỳ quái là sao?"
Bát Phương Thông cười nói, "Là không phải bệnh nan y thì không chữa, không phải người sắp chết thì không chữa, không phải bệnh lạ chưa từng thấy thì không chữa. Ngươi nói có kỳ quái không?"
Đúng là rất kỳ quái, chẳng khác nào một tên b*nh h**n.
"Vậy ngươi dẫn ta đi gặp ông ta."
"Muộn thế này rồi, hay là để mai đi. Đạo nhân thường ngủ sớm dậy sớm."
"....Đành vậy." Giọng điệu của Tần Quyên có chút buồn rầu.
"Ngoan lắm. Ngươi trọ ở đâu, ta đưa ngươi về đó." Bát Phương Thông cười cười.
Hắn không hỏi, Tần Quyên cũng quên mất! Triệu Hoài Chi còn đang ở một mình trong quán trọ!
"Không cần đâu, ta đi trước đây!" Tần Quyên nhảy xuống xe, thoắt cái đã biến mất dạng.
*
Lúc về đến quán trọ đã là canh ba, Tần Quyên rón rén đi vào, mò mẫm về giường, nhưng vừa sờ đến mép giường, ngẩng đầu lên đã thấy đôi mắt trong veo của Triệu Hoài Chi nhìn mình.
Tần Quyên sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, "Ngươi....tỉnh lại khi nào?"
"Mới một lúc thôi." Lúc y vừa tỉnh, căn phòng trống hoác, chỉ có một ngọn đèn leo lét cách đó không xa.
Không thấy Tần Quyên, y còn tưởng sói con bỏ y lại rồi. Mấy ngày nay y cứ mơ mơ màng màng, không nhớ đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ biết thân thể không thoải mái, ngực đau, tay chân lạnh buốt.
Lạnh?
Trước kia y chưa bao giờ cảm thấy lạnh cả.
Triệu Hoài Chi nhìn Tần Quyên, để ý thấy vết thương bên khóe miệng hắn, hai mắt chấn động, lạnh lùng nói, "Ai làm ngươi bị thương?"
Trong nháy mắt, y thậm chí còn nghĩ, có phải người của Hiên Ca đuổi tới nơi không?
Nhưng nghĩ lại thì đâu thể nhanh thế được.....
Tần Quyên ngại ngùng quay đi, "Không sao, đánh nhau với bọn lưu manh thôi, dần cho chúng nó một trận. Ha ha, đánh đã lắm!"
Hắn nói rồi đi ra kéo cái ghế tới ngồi xuống, rót một chén trà, vừa đưa lên miệng uống đã suýt xoa kêu đau.
"...."
Lại đụng tới vết thương rồi.....
"Mang nước ấm tới đây." Triệu Hoài Chi cười nói.
Tần Quyên nghĩ Triệu Hoài Chi khát nên vội chạy ra ngoài, "Chờ chút, ta gọi người mang tới cho."
Trà kia nguội rồi, hắn uống được nhưng Triệu Hoài Chi không thể uống.
Tần Quyên gọi tiểu nhị lên.
"Ca ta ơi, đồ ăn và thuốc của ngươi đều được hâm nóng ở dưới, ngươi muốn thì tự mình xuống lấy, cần gì phải gọi ta lên." Tiểu nhị vừa mặc áo vừa lải nhải.
Tần Quyên, "Ta còn cần nước ấm nữa."
"Được rồi, xem như ta xui xẻo. Ngươi mang đồ ăn với thuốc lên đi, lát ta mang nước nóng tới."
"Được, phiền ngươi nhé." Tần Quyên nói rồi đi lấy đồ ăn.
Hắn đặt thức ăn xuống bàn, đặt thuốc lên bếp lò, sau đó bưng bàn nhỏ lên giường.
"Mấy ngày nay ngươi không ăn uống đàng hoàng rồi. Mãi lắm mới tỉnh lại, giờ phải chịu khó ăn." Tần Quyên nói, bới cho Triệu Hoài Chi một bát cơm lớn.
Gọi là bát nhưng đúng ra phải là tô....
Nhìn tô cơm vật vã, Triệu Hoài Chi bắt đầu choáng váng.
Nếu ăn hết được, y sẽ viết ngược tên mình.
Tần Quyên nhìn y, đá rơi giày xuống giường, "Ngươi muốn ta đút cho ngươi ăn hả?"
Triệu Hoài Chi đáp, "Nếu ngươi nói thế thì đúng thế đấy."
"....." Tần Quyên đỏ ửng mặt, tuy trong lòng thầm mắng yêu tinh, nhưng vẫn nghiêm túc đút cơm cho Triệu Hoài Chi.
Tần Quyên ăn từng tí một. Mỗi lần Tần Quyên lại gắp cho y ít thịt, y lại nhíu mày không vui nhưng không nói câu nào.
Y không thích ăn thịt, ghét cay ghét đắng thì đúng hơn....
Tần Quyên cũng nghĩ bụng : Sao người này ăn có một bát cơm thôi mà cũng khó khăn như thế? Xem ra đấy cũng là một loại tài năng.
Thật sự khó nuốt đến vậy sao?
Hắn gắp thử một miếng thịt dê nướng, lại ăn một thìa cơm, thấy đâu có tệ. Hơn nữa, cơm trắng rất hiếm, hắn chạy khắp thành Áp Nhi Khiên mới mua được.
Lúc đầu hắn nghĩ là triệu Hoài Chi không quen khí hậu nên mới nhiễm phong hàn. Trước kia, lúc hành quân đánh giặc, hắn từng nghe lão quân y nói, phong hàn do không quen khí hậu giống như bị cảm lạnh hay cảm nắng vậy.
Cho nên hắn mới tìm mua gạo.
"Không tệ mà, sao ngươi ăn khổ sở thế?" Tần Quyên lại tiếp tục đút cho Triệu Hoài Chi.
Triệu Hoài Chi, "...."
Với ý đồ vỗ béo con hồ ly này, Tần Quyên nhất quyết phải bắt y ăn hết cả bát.
Triệu Hoài Chi nghĩ bụng, y sắp phải viết ngược tên mình rồi.....
"Đại ca, ta để nước nóng ngoài này. Ngài đừng có gọi nữa nhé, tiểu nhân phải đi ngủ, mai còn dậy sớm, ngài tha cho tiểu nhân." Tiểu nhị đứng ngoài cửa nói vọng vào, sau đó chạy mất.
Tần Quyên bưng nước ấm vào phòng.
Hắn rót trà trà vào bình, sau đó lại bưng thuốc được đun trên bếp tới cho Triệu Hoài Chi uống.
Tần Quyên phát hiện ra, Triệu Hoài Chi không hề lơ là việc uống thuốc, cầm lên là uống ngay.
Nhớ lại, Viết Viết và Tùng Man đều là cái ngữ sợ đắng hơn sợ chết, uống có bát thuốc mà la oai oái.
Trình độ uống thuốc của Triệu Hoài Chi rất cao, cứ như khổ luyện 18 năm, bây giờ uống đến là điệu nghệ.
"Đừng ngẩn ra nữa, mang nước ấm tới đây." Giọng nói thanh thoát của thiếu niên vang lên.
Tần Quyên sực tỉnh, bưng chậu nước ấm tới.
Hắn tưởng Triệu Hoài Chi muốn rửa tay, không ngờ Triệu Hoài Chi lại giặt khăn lau mặt cho hắn.
"Ui.....Đau...."
"Biết đau thì về sau đừng có đánh nữa." Triệu Hoài Chi lạnh nhạt bảo.
Tần Quyên muốn cãi nhưng lại thấy khóe miệng Triệu Hoài Chi cong lên, mỉm cười dịu dàng.
Thôi, bị đánh một trận mà đổi được nụ cười, cũng lãi.
Có một bằng hữu, một nơi để quyến luyến, một người không muốn rời xa, vậy là hạnh phúc lắm rồi.
Nhưng rồi hắn lại bất an, liệu mình có thể hạnh phúc được bao lâu? Không dám mơ tưởng, không dám tham lam....Trời cao sẽ không dung hắn.
Hắn nhớ tới cữu cữu, lập tức cảm thấy buồn thương ngập tràn cõi lòng.
Sau khi lau mặt cho hắn xong, Triệu Hoài Chi lại nằm xuống thiếp đi, mãi tới trưa hôm sau cũng không tỉnh lại.
Tần Quyên cứ tưởng Triệu Hoài Chi đã tỉnh, còn ăn được một tô cơm lớn, thế nghĩa là bệnh tình đã chuyển biến tốt rồi.
Không ngờ lại vẫn như cũ.
Hắn lập tức nhớ ra vị đạo nhân mà Bát Phương Thông nói đêm qua.
Mười dặm ngoài thành phía nam.
Hắn bế Triệu Hoài Chi lên, đi ra ngoài.
"Tiểu nhị, dắt ngựa của ta tới đây." Hắn nhanh chân chạy xuống lầu.
Tiểu nhị thấy hắn ôm người theo, cũng biết là chuyện cấp bách, vội chạy tới chuồng ngựa.
Tần Quyên ôm Triệu Hoài Chi lên ngựa rồi đi.
Có người hỏi tiểu nhị quán trọ là có chuyện gì.
Tiểu nhị bảo, "Còn chuyện gì nữa, một đứa trẻ còn chưa lo nổi thân đã phải cõng thêm một ca ca bệnh tật đầy mình. Lang trung khắp thành đã đến khám rồi mà còn không cứu nổi, chỉ tội đứa bé kia thôi. Đẹp đẽ như thế, còn rất nhanh nhẹn, vậy mà phải vác theo cục nợ."
Một vị khách lắc đầu nói, "Vậy thì hắn phải liệu mà tính đi. Ca ca hắn còn như thế thì lại chậm mất chuyện cưới vợ. Mất bao nhiêu tiền chữa bệnh, chẳng bằng tích góp mà cưới một cô về..."
"...."
*
Tần Quyên ra cổng thành thì bị một người cản lại.
Hóa ra là Bát Phương Thông hắn quen đêm qua.
"Là ngươi à?"
"Ta đây, ta chờ ngươi mãi, biết ngay hôm nay ngươi sẽ đến thành nam mà. Đi thôi, ta dẫn ngươi tới gặp lão đạo nhân kia." Bát Phương Thông vừa nói vừa đi trước dẫn đường.
Tần Quyên gọi theo, "Ngươi chờ ta chỉ để dẫn ta đến chỗ đạo nhân Toàn Chân giáo kia sao?"
Bát Phương Thông cười nói, "Đúng vậy, ngươi là người tốt thì ta cũng không ngại làm người tốt một phen."
Tần Quyên không nói gì, bởi vì cũng không biết phải đáp lại những lời này thế nào.
Hắn không cho rằng bản thân là người tốt.....Chỉ là đôi khi cách hắn xử lý vấn đề không giống người khác mà thôi.
"Nghỉ một lát đi, ta thấy ngươi cũng mệt rồi." Tần Quyên nói, ghìm cương ngựa.
Bát Phương Thông tìm một nhà gần đó xin bát nước uống.
Tần Quyên cũng nhớ ra phải đút nước cho Triệu Hoài Chi.
Hắn cởi túi nước bên hông, đưa vào miệng Triệu Hoài Chi, hai tay hơi run. Hắn muốn cho y uống nhiều một chú, nhưng nước cứ chảy xuống cổ mãi
Lúc này Tần Quyên mới để ý, hóa ra trên cổ Triệu Hoài Chi còn có một nốt ruồi khác.
Nốt ruồi rất nhỏ, không ghé sát mắt vào thì không thấy.
Hắn nhớ lúc trước Triệu Hoài Chi không có cái này mà?
Mà nốt ruồi ấy có màu đỏ như chu sa, rất quái lạ.
Bỗng nhiên hắn hiểu ra điều gì đó, vừa bất an vừa hoảng sợ....
Hắn mơ hồ cảm thấy bệnh của Triệu Hoài Chi hẳn là có liên quan đến nốt ruồi này.
Người hắn run lên. Con người ta ai cũng sợ những thứ nằm ngoài tầm hiểu biết của mình.
"Tiểu huynh đệ, chúng ta mau đi thôi, còn năm dặm đường nữa. Lúc ở cổng thành chờ ngươi, ta đã hỏi thăm đồi. Nếu đến muộn, đạo nhân đó mà ra khỏi nhà thì hai ba hôm chưa chắc đã về đâu." Bát Phương Thông giục.
"Ừ." Tần Quyên gật đầu.
*
Đi được 10 dặm về phía nam, họ thấy một khoảng đất trồng đến ba cây đào.
LÂu lắm rồi Tần Quyên không thấy đào.
Ở nơi như thế này mà cũng trồng được ư?
Đúng là cao siêu....
Tần Quyên không biết nói gì, chỉ cảm thấy vui mừng khôn xiết.
"Mau vào đi, đạo nhân sống trong kia. Tiểu huynh đệ ta đi trước đây, sau này còn gặp lại." Bát Phương Thông vẫy tay với hắn.
Nói cứ như thể sắp phải đi xa lắm, nhưng Tần Quyên không kịp hỏi.
"Có người không?" Tần Quyên không dám mạo muội vào nên đứng ngoài cửa gọi.
Một tiểu đạo đồng đi ra, mặc xiêm y rộng, có điều chân đi còn chưa vững.
Tần Quyên thấy nó vừa đáng yêu vừa buồn cười, lại nhớ đến Tùng Man, nên ngọt giọng hỏi, "Sư phụ ngươi có đây không?"
Hắn nói tiếng Hán, đệ tử của Toàn Chân giáo đương nhiên nói tiếng Hán nên không cần dùng tiếng Mông Cổ nữa.
Tiểu đạo đồng còn đnag ngây ra, dường như rất ngạc nhiên khi người này biết tiếng Hán, một lúc sau mới đáp, "Sư hổ* nhà ta đi ra ngoài mất rồi."
*Đáng lẽ là sư phụ, nhưng c* cậu bị ngọng nên mới nói là sư hổ.
"Cái gì?" Tần Quyên kinh hãi, vội hỏi, "ĐI lúc nào? Hôm nay có về không?"
Tiểu đạo đồng đáp, "Sáng nay vừa mới đi xong, chắc sẽ về thôi. Người không mang theo túi tiền, làm sao ở ngoài kia lâu được. Ngươi cứ vào nhà đợi đi."
Tiểu đạo sĩ mở cửa cho Tần Quyên vào.
Tần Quyên ôm Triệu Hoài Chi vào sân. Tiểu đạo đồng nhìn quanh bên ngoài một chút rồi đóng cửa.
"Ngươi không sợ ta là người xấu hay sao?" Tần Quyên hỏi.
Tiểu đạo sĩ đáp, "Trước khi đi, sư hổ đã dặn, trong vòng 2 ngày tới sẽ có vị khách người Hán từ phía tây tới, hãy chào đón họ."
Phía tây? Nhưng đây là phía nam thành, nên hắn từ phía bắc tới mới đúng chứ.
"Ban nãy ta đứng trên lầu, thấy huynh cưỡi ngựa tới." Tiểu đạo đồng chỉ vào cánh cửa sổ.
Tần Quyên gật đầu.
"Ta dùng la bàn đối chiếu, quả nhiên huynh từ hướng tây vòng tới."
"...."
"Sau đó ta nghe huynh nói tiếng Hán, cho nên biết chính là huynh." Tiểu đạo đồng cười, hai mắt cong cong, bưng đĩa trái cây lên mời.
Hình như trẻ con trên đời đều như này, hễ thấy người ưa nhìn là muốn nói chuyện.
"Ừ." Tần Quyên gật đầu, liếc nhìn sắc trời.
"Sự phụ ta không về sớm thế đâu. Huynh ăn gì đi, ta chờ cùng huynh." Tiểu đạo đồng cười nói, "Hoặc nếu huynh thấy chán thì chơi cờ với ta."
Tần Quyên nói, "Ta không biết chơi cờ."
"Vậy càng hay, ta dạy huynh." Tiểu đạo đồng rất vui vẻ, vào trong nhà đem bàn cờ ra.
"...." Tần Quyên đang lo lắng cho Hồ Hồ, tâm trí đâu mà chơi cờ.
Tiểu đạo đồng lại nói, "Huynh đặt y nằm lên giường đằng kia đi, cứ ôm như vậy mãi sao được, y cũng không thoải mái."
Tần Quyên đắn đó một chút mới đứng dậy, đặt Triệu Hoài Chi lên giường.
Lúc này, hắn mới nhận ra hai cánh tay mình tê rần.
Hắn vận động một chút rồi mới ngồi vào bàn cờ.
Trước kia hắn cũng từng nghịch mấy quân cờ vây, nhưng không biết luật chơi. Dù xem người lớn chơi cũng chỉ hiểu đại khái là vây được quân là có thể ăn thôi.
"Ta dạy huynh nhé. Đây là quân đen, đây là quân trắng....." Tiểu đạo đồng chìa hai loại quân cờ màu sắc khác nhau cho Tần Quyên nhìn.
Tần Quyên, "...."
Nó nghĩ mình là tên ngốc sao?
"Ta thích quân trắng, nhưng sư hổ luôn bắt ta chọn quân đen....Cho nên lúc tự chơi cờ với mình, ta luôn lấy quân trắng."
"Huynh xem trên bàn cờ có những đường ngang gọc cắt nhau. Quân cờ phải đặt ở những điểm giao nhau chứ không đặt trong ô vuông nhé.....Lúc nhỏ ta toàn đặt sai..."
Tần Quyên, "......."
Hắn hoài nghi đứa bé này coi hắn là tên ngốc thật rồi.
"Huynh nhìn thấy mấy cái chấm đen trên bàn cờ không? Huynh đếm xem nào...."
Tần Quyên, ".....!"
"Khúc Nhi." Một giọng nói lạnh lùng vang lên, chen ngang bọn họ.
Tần Quyên ngước lên, thấy một vị đạo nhân mặc quần áo xám trắng bước vào.
Người này trên dưới 20 tuổi, dáng vẻ thanh tú, búi tóc cao, đầu đội tiểu quan bằng ngọc.
"Đạo nhân." Tần Quyên chắp tay thi lễ, "Khẩn cầu đạo nhân cứu bằng hữu của ta."
Vị đạo nhân cười hiền hòa, "Nếu ngươi đã tìm đến đây thì hẳn cũng biết nguyên tắc của bần đạo."
"Trước khi tới quý phủ, ta đã tìm ba vị lang trung nhưng không ai chữa được, chẳng những thế bệnh tình còn tái phát nhiều lần, càng lúc càng nghiêm trọng hơn. Xin đạo nhân cứu y." Tần Quyên nức nở nói.
Vị đạo nhân không đáp, mà lặng lẽ đi tới bên giường, đôi mày nhăn lại.
Hắn bắt lấy cổ tay Thiệu Hoài Chi, sau đó lại kinh ngạc nhìn Tần Quyên.
Tần Quyên lo lắng tiến lên. Hắn không biết đạo nhân kia phát hiện ra điều gì mà vẻ mặt phức tạp như thế.
Tần Quyên không dám hỏi, sợ mở miệng rồi sẽ khiến đạo nhân nổi giận mà đuổi mình đi.
Trực giác mách bảo cho hắn biết, tình trạng của Triệu Hoài Chi phức tạp hơn hắn nghĩ nhiều.
Hắn hoảng đến nỗi hai lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi. Hắn không dám cầu ước gì nhiều, chỉ mong Triệu Hoài Chi có thể bình phục. Dù sau đó y nói muốn đến chỗ tên chó điên Bác Bác Nộ kia, hắn cũng không ngăn cản.
Nhưng Triệu Hoài Chi nhất định không thể chết....
Chỉ cần Hồ Hồ còn sống, sói con trưởng thành trên thảo nguyên Samarkand đầy nắng gió kia cũng còn sống.
Đó chính là ánh nắng ấm áp nhất hắn gặp được thuở thiếu thời.
Một đứa trẻ từng lăn lộn ở hố tù binh, sống trong trại nô lệ Mông Cổ, trải qua những ngày cơ cực ở Cát Cáp Bố doanh.
Bước ra khỏi máu tươi và khói lửa.
Nhưng rồi hắn vẫn ở đây, vẫn bồi hồi xúc động, khao khát ngày mai.
Lúc hắn cảm thấy mình chắc đã đủ mạnh mẽ để không gục ngã trước bất kỳ nỗi đau nào nữa, hắn lại mất đi cữu cữu.
Hốc mắt Tần Quyên hoen đỏ, nhìn vị đạo nhân, cánh môi run rẩy nhưng không dám hỏi.
Vị đạo nhân thở dài, nhẹ nhàng vươn tay, quay mặt Triệu Hoài Chi nghiêng vào trong.
Quản nhiên nốt ruồi nhỏ mày đỏ lộ ra trên cần cổ.
Vị đạo nhân ngồi xuống khai đơn thuốc rồi sai tiểu đạo đồng lấy thuốc.
Trước khi vào dược phòng, tiểu đạo đồng gọi, "Ngươi đến đây giúp ta, đừng quấy rầy sư hổ, người còn phải suy nghĩ."
Tần Quyên đành đi theo.
"Sao ngươi biết sư hổ....à không, sư phụ đang bận suy nghĩ." Nghe đứa bé này nói chuyện nhiều, Tần Quyên cũng bắt đầu ngọng theo.
"Mỗi khi sư hổ gặp phải chứng bệnh nan y thì sẽ cau mày không nói gì, giống như huynh thấy lúc nãy đấy." Dược đồng nói, chỉ vào tầng trên cùng, "Lấy gói thứ ba từ bên trái."
Tần Quyên lấy đưa cho nó.
Tiểu đạo đồng cân thuốc, tăng giảm từng chút một, sau đó đổ thuốc vào bát đá.
"Lại đây lấy giúp ta mấy thứ này" Tiểu đạo đồng chỉ vào tủ gỗ.
Hai người bận rộn một hồi, cuối cùng đã đun xong thuốc.
Lúc Tần Quyên ra khỏi dược phòng thì thấy đạo nhân kia đang châm cứu cho Triệu Hoài Chi.
Hắn từng nghe đến châm cứu rồi, nhưng tận mắt nhìn thấy thì đây mới là lần đầu.
Vị đạo nhân kia dùng châm nhỏ, đâm quanh nốt ruồi nhỏ trên cổ Triệu Hoài Chi.
Nói thật, Tần Quyên nhìn thôi đã sợ rồi.
Thứ này càng làm hắn cảm thấy bất an hơn. Rốt cuộc Triệu Hoài Chi bị bệnh gì?
Nhưng giờ cũng không tiện lên tiếng, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn và tin tưởng vị đạo nhân kia.
Ban nãy, khi đạo nhân bắt mạch cho Triệu Hoài Chi, vẻ mặt kinh ngạc, như thể nhớ lại điều gì....Nhưng Tần Quyên không dám nói chắc.
"Sư hổ, thuốc đun xong rồi." Tiểu đạo đồng bưng thuốc ra, Tần Quyên vội đỡ lấy.
Đạo nhân nhận chén thuốc nhưng không cho Triệu Hoài Chi uống, mà là.....
Hắn rót thẳng chén thuốc nóng vào cổ Triệu Hoài Chi, từng giọt từng giọt một.
Nước thuốc nhỏ lên nốt ruồi nhỏ bị vây trong ngân châm.
"....." Tần Quyên cắn răng, thấy phần da trên cổ Triệu Hoài Chi đã đỏ ửng lên như sắp bỏng rộp mà vị đạo nhân còn chưa dừng tay, "Rốt cuộc ngài định làm gì...."
Hắn không kìm được mà lên tiếng.
Vị đạo nhân kia chỉ lạnh nhạt đáp, "Trong thân thể y có cổ, bị dược vật áp chế nên rơi vào trạng thái ngủ đông. Nhưng cách đây mấy hôm, y bị một vết thương chí mạng, thập tử nhất sinh, cổ trùng đột nhiên thức tỉnh, bắt đầu cắn phá bổn nguyên của y."
Tần Quyên không biết cổ là cái gì, hơn nữa vì sao trên người Hồ Hồ lại có cổ? Hắn cứ ngẩn người ra, vì những thứ kiến thức này nằm ngoài tầm hiểu biết của hắn.
Đạo nhân lại thởi dài, nói, "Nếu chậm nửa tháng, ngay cả y thuật của bần đạo cũng không cứu nổi y, chỉ có thể trơ mắt nhìn y thành đồ ăn cho cổ gặm nhấm dần dần mà thôi."
Tuy Tần Quyên không biết cổ mà đạo nhân nói là gì, nhưng giờ hắn tạm hình dung cổ là một loại sâu nào đó. Có con sâu đang chui rúc trong thân thể Triệu Hoài Chi, hơn nữa còn sống trong đó rất lâu rồi. Vì Triệu Hoài Chi bị Bác Bác Nộ đâm một đao trọng thương, tính nạng nguy kịch, cho nên cổ mới sống lại. Bây giờ, con sâu này muốn biến cơ thể y thành cái tổ cho mình sinh sôi....?
Tần Quyên mới nghĩ đã tái cả mặt.
Con mẹ nói, đến cả sói hắn cũng không sợ, nhưng hắn sợ sâu!
Ban nãy hắn còn lo Triệu Hoài Chi bị bỏng, bây giờ nhìn vẻ mặt hắn chỉ hận không thể băm con sâu kia ra làm mồi cho cá, vị đạo nhân thấy dở khóc dở cười.
Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Đánh giá:
Truyện Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân
Story
Chương 53: Mê hoặc trái tim Hồ (1)
10.0/10 từ 21 lượt.